Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1896: Dược viên

- Đến đây, chúng ta nhanh chóng di chuyển tới di tích cổ kia.

Trở mặt cực nhanh khiến cho Lăng Hàn hoàn toàn trở tay không kịp.

Đại Hắc Cẩu bố trí bất lâu, hình dáng của một tế đàn đã thành hình. Nó và Lăng Hàn leo lên, miệng lẩm bẩm nói, đó là một đoạn văn tự vô cùng khô khan, âm tiết cổ quái.

Lăng Hàn thử thuật lại, nhưng lại hoảng sợ phát hiện ra, không ngờ hắn lại không thể nhớ kỹ bất luận một câu từ nào.

Ông. Đúng lúc này, tế đàn sáng lên, bao phủ một người một chó, sau đó khẽ run lên. Khi quang mang tán đi, Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu đã biến mất không thấy gì nữa.

Lăng Hàn chỉ cảm thấy hoa mắt, lúc mở ra hắn đã đi vào trong một sơn lâm, cảnh tượng so với lúc trước mặc dù có vài phần tương tự, nhưng chỗ khác biệt lại rất nhiều.

Mặt đất bầu trời nơi này, cho dù ngay cả lá cây cối cũng càng thêm dày, độ cao thì thấp hơn rất nhiều. Ánh sáng mặt trời không xuyên qua được.

Lăng Hàn ngẩng đầu nhìn lên, thị lực xuyên qua từng tầng lá cây, có thể nhìn rõ bên trên là một mặt trời đang treo lơ lửng.

Phải biết rằng Tiên vực không có mặt trời, cả những vì sao trên trời đều không phải là tinh thần chân chính, chỉ là từng khối thiên thạch cực lớn mà thôi.

- Tiểu hàn tử, không nên nhìn đông lại nhìn tây, mau đi cùng Cẩu gia.

Đại Hắc Cẩu làm tư thế tiềm hành.

- Đừng có tạo ra động tĩnh gì.

Lăng Hàn nhướng mày nói.

- Không phải ngươi bảo đây là một di tích cổ hay sao? Còn chưa tiến vào trong, cần gì phải cẩn thận như vậy chứ?

- Ta nhổ vào, ai nói cho ngươi biết di tích cổ có thể nghênh ngang đi vào?


Đại Hắc Cẩu cũng không quay đầu lại, chỉ nói:

- Di tích cổ này đã bị người ta chiếm, cho nên nhất định phải cẩn thận từng ly từng tí. Nếu không căn bản không có khả năng đi vào.

- Bị ai chiếm?

Lăng Hàn hỏi, Đại Hắc Cẩu này quả nhiên không đáng tin cậy. Lời nói cũng không có nói hết, không ngờ lại dấu diếm tin tức quan trọng như vậy.

- Ngươi cũng đừng có quản. Dù sao chúng ta đi trộm đồ, ngươi quản là trộm nhà nào làm gì?

Đại Hắc Cẩu rất không có trách nhiệm nói.

Lăng Hàn không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Nhưng mà ngẫm lại di tích cổ vốn là vật vo ochur, không phải là ai phát hiện trước thì nó là của kẻ đó. Hắn gật đầu, trong lòng không còn gánh nặng, đi theo Đại Hắc Cẩu tiến về phía trước.

Đi một lúc, Đại Hắc Cẩu đột nhiên cười khúc khích, nói:

- Tiểu tử, nếu như Cẩu gia lúc đó nói láo, ngươi ngàn vạn lần không nên khó chịu.

Lăng Hàn thiếu chút nữa đạp chân lên.

- Tiểu hắc, miệng ngươi càng ngày càng thối.

- Hắc hắc, đó cũng phải xem ngươi. Cẩu gia cảm thấy khẩu vị của tiểu tử ngươi cũng không nhẹ.

Đại Hắc Cẩu không cam lòng yếu thế.

Bọn hắn đi một hồi, Đại Hắc Cẩu không ngừng dùng mũi ngửi, đi vào một lùm cây. Nó lại dịch chuyển lùm cây ra, bên dưới là một cái động. Bất quá nhìn cái động này thế nào cũng giống một cái động cho chó.


Lăng Hàn nhìn nó, sắc mặt có chút cổ quái, nói:

- Không phải ngươi định cho ta chui vào trong cái hang chó này chứ?

- Hang chó thì như thế nào chứ? Nó chọc giận ngươi sao?

Đại Hắc Cẩu lập tức giận tím mặt, há mồm muốn cắn Lăng Hàn.

- Con mẹ nó, ngươi dám xem thường Cẩu gia sao?

Lăng Hàn lấy một cái đùi gà trong thần khí không gian ra, nhét vào trong miệng Đại Hắc Cẩu, cũng lấp miệng nó lại, đồng thời còn nói:

- Ngươi thực sự đáng tin cậy sao? Có phương thức nào tiến vào di tích cổ như vậy hay không?

- Ta nhổ vào, cửa chính có trọng binh canh gác, không nghĩ biện pháp thì làm sao có thể tiến vào bên trong được chứ?

Đại Hắc Cẩu chỉ mất hai ba táp đã gặm xong đùi gà.

- Còn nữa không? Cho Cẩu gia một đùi.

Nó ăn tới nghiện.

- Trước tiên làm chính sự.

Lăng Hàn cự tuyệt.

Đại Hắc Cẩu dẫn đầu tiến vào hang chó, đây là cái hang nó tự mình đào ra, đương nhiên rất vừa vặn.

Lăng Hàn bất đắc dĩ, đành phải thu nhỏ thân thể, đi vào trong hang chó.


Hang chó rất dài, từ đó cũng có thể thấy được cái di tích cổ này vô cùng quan trọng. Thế lực chiếm cứ canh gác sâm nghiêm, phải đào từ thật xa.

Đi suốt hai ngày Đại Hắc Cẩu mới dừng lại, cái động ở nơi này cao hơn rất nhiều, khiến cho Lăng Hàn có thể biến về hình thể vốn có, như vậy cũng không cần lo lắng bị đụng đầu.

Ở dưới cùng huyệt động xuất hiện một bức tường, vô cùng cổ quái, giống như một bức tranh, đang không ngừng biến hóa màu sắc.

- Đây là trận pháp phòng hộ của di tích cổ, ngươi nhìn Cẩu gia phá giải đây.

Đại Hắc Cẩu dương dương đắc ý.

- Không phải Cẩu gia nói khoác, trên thế giới này, trận pháp ngăn cản Cẩu gia cơ hồ không tồn tại.

- Đến đây, làm trợ thủ cho Cẩu gia.

Lăng Hàn ở phương diện trận pháp có chút thành tựu, tuy rằng hiện tại còn không có cách nào bố trí trận pháp cấp cao. Nhưng mà nhãn lực lại có, chỉ từ hành động thuần thục của Đại Hắc Cẩu đã biến rõ tạo nghệ trên phương diện trận pháp của nó rất cao.

Đầu Đại Hắc Cẩu chết tiệt này học trận pháp, ước nguyện ban đầu nhất định là muốn phá vỡ trận pháp của người khác, tiến vào bảo khố của ngươi ta chôm chỉa đồ.

Hắn nhất định phải đề phòng đầu Đại Hắc Cẩu này.

- Ồ? Tiểu tử, ngươi có ánh mắt gì vậy?

Đại Hắc Cẩu nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn, hai chân trước không ngừng động đậy.

- Không có gì, ta chỉ suy nghĩ về sau trong nhà có nên kiến tạo bí thất, bảo khố các loại hay không mà thôi.

Lăng Hàn thuận miệng nói.


- Như vậy chỉ cần giao cho Cẩu gia là được, cam đoan trên đời này không có bảo khố nào là bảo khố an toàn nhất.

Đại Hắc Cẩu tin tưởng mười phần.

- Ngay cả ngươi cũng có thể phòng tránh sao?

Lăng Hàn hỏi.

- Làm sao có thể?

Đại Hắc Cẩu xùy một tiếng, nói:

- Bổn tọa bố trí trận pháp, trận pháp này sao có thể ngăn cản được bổn tọa chứ?

Lăng Hàn thì thở dài nói:

- Người ta muốn phòng chủ yếu là ngươi a.

- Gâu, không ngờ ngươi lại không tin bổn tọa.

Đại Hắc Cẩu mở mồm muốn cắn, chỉ là hai móng vuốt trước của nó đang bận rộn, chỉ có thể xoay đầu sang chỗ khác, cho nên không thể nào tới gần được.

Ông, đúng lúc này trên trận pháp của di tích cổ xuất hiện một lỗ hổng, như là vòng xoáy.

- Nhanh tiến vào.

Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu đồng thời xông vào. Lập tức có một đám linh khí nồng đậm tới mức không thể nào hình dung được đánh úp lại, khiến cho mỗi một cọng lông tóc toàn thân Lăng Hàn cảm thấy thư thái.

Bọn hắn xuất hiện trong một tòa dược viên, bên trong một khối linh điền. Ở trong này có đủ loại thần dược, linh khí như là biển, nếu như người cảnh giới thấp tiến vào, chỉ sợ hít một cái, ngay cả sinh khí cũng không chống đỡ được mà nổ tung.

Thần Đạo Đan Tôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thần Đạo Đan Tôn Truyện Thần Đạo Đan Tôn Story Chương 1896: Dược viên
10.0/10 từ 37 lượt.
loading...