Thần Đạo Đan Tôn
Chương 1824: Nữ Hoàng ra tay, chín mươi hai mắt
Bọn họ xúi Lăng Hàn lên thử, bỗng đám người ồn ào.
- Mau nhìn kìa, Nguyên Hưng Bình đến!
Trong tiếng kinh kêu đám đông như thủy triều tách ra để một người đi tới.
Nguyên Hưng Bình, được công nhận là đệ nhất cao thủ so tài lần này.
Nguyên Hưng Bình mặc áo đen, trên áo có các sợi tơ vàng, nhìn kỹ sẽ thấy các phù văn lấp lánh. Đây là một bộ bảo giáp, cụ thể tăng công kích hay phòng ngự thì không biết.
Nguyên Hưng Bình cực kỳ điển trai, sợi tóc đen nhánh tỏa sáng, mặt như bạch ngọc tỏa sáng, một mỹ nam làm nam giới nhìn cũng tim đập nhanh, tự bẻ cong.
Nhưng đây chính là Nguyên Hưng Bình, người có sở thích long dương cũng không dám rục rịch.
Nguyên Hưng Bình như đi bộ từ từ bước tới, dù có hàng ngàn ánh mắt nhìn mình vẫn thong dong bình tĩnh, công phu dưỡng tâm rất tốt.
Mọi người không sốt ruột, thanh niên này khí thế quá kinh người, tựa như hoàng dế đi tuần, ai dám thúc giục?
Nguyên Hưng Bình đi tới trước cột đồng thì dừng bước.
Đối diện Vương giả trẻ mạnh mẽ nổi bật, thanh niên tóc đỏ tỏ ra rất kính sợ, chủ động chào:
- Xin chào Nguyên huynh.
Nguyên Hưng Bình nhẹ gật đầu, gã không cần để mắt tới đối phương, nhưng vì thanh niên tóc đỏ đại biểu cho Trưởng Tôn Lương nên gã chừa chút mặt mũi. Nguyên Hưng Bình nhìn cột đồng rồi tùy tay đánh một đấm.
Ong ong ong ong ong!
Cột đồng rung mạnh, chín hàng lỗ thủng phát sáng.
Tám mươi hai cái!
- Không hổ là Nguyên Hưng Bình, quá mạnh!
- Cuối cùng có người lên tám mươi mắt rồi.
- Hèn gì một mình Nguyên Hưng Bình mang theo Song Cực thành đạt được quán quân, mạnh khủng khiếp.
Mọi người tán thán, tuy cùng là cạnh tranh nhưng võ giả luôn tôn trọng cường giả, Nguyên Hưng Bình đáng để bọn họ kính nể.
Nguyên Hưng Bình cau mày, gã do dự một chút nhưng không thử nữa.
Mọi người lấy làm lạ. Có người đoán Nguyên Hưng Bình cố giấu nghề, có người nói gã dốc hết sức chưa chắc đánh lên chín mươi mắt, không bằng rút tay về còn kịp, chừa chút bí ẩn.
Sau Nguyên Hưng Bình có mấy thiên tài khác thử, thành tích bảy mươi mấy mắt, chỉ có một người là được tám mươi mắt.
Nhóm Mạo Thư Ngọc lại xúi Lăng Hàn:
- Lăng Hàn, lên đi!
Luôn có việc trùng hợp, đám đông lại ồn ào.
Đan Ngọc Tĩnh tới!
Gần trăm năm nay Đan Ngọc Tĩnh là ngựa ô nổi lên, như sao băng vụt qua bầu trời để lại chiến tích chói sáng, đánh bại biết bao người nổi bật trong Thánh Vương. Đan Ngọc Tĩnh là người duy nhất trong so tài lần này được phán là có thể đấu hết sức với Nguyên Hưng Bình.
Đan Ngọc Tĩnh váy trắng bay bay, tóc đen như thác, đẹp phiêu dật thoát tục. Nhiều người chưa từng gặp Đan Ngọc Tĩnh bỗng chốc đã yêu.
Thanh niên tóc đỏ chủ động chào:
- Đan Tiên Tử.
Trong cường giả lần này chỉ có hai người đáng để thanh niên tóc đỏ xem trọng, vì Trưởng Tôn Lương nói ‘hai người này hơi thú vị’.
Thánh tử đại nhân cũng nói vậy thì thanh niên tóc đỏ không dám lơ là.
Đan Ngọc Tĩnh rất nể mặt nhẹ gật đầu, nàng giương mắt nhìn cột đồng rồi vỗ chưởng.
Ong ong ong ong ong!
Tay thon trắng như ngọc trông mát cả mắt, nhưng nhìn kỳ hiệu đại đạo ngưng tụ trong lòng bàn tay nàng thì không ai dám có ý tưởng xấu xa.
Bùm!
Chưởng vỗ, cột đồng phát sáng chói mù mắt, từng hàng lỗ thủng tỏa sáng.
Tám mươi bốn cái.
Thành tích tốt hơn Nguyên Hưng Bình, nhưng Đan Ngọc Tĩnh là súc lực, tuy đây chưa phải biểu hiện mạnh nhất của nàng nhưng qua việc này kết luận nàng mạnh hơn Nguyên Hưng Bình thì hơi bất công.
Nhóm Mạo Thư Ngọc lần thứ ba xúi giục Lăng Hàn, hy vọng lần này không ai tới chen hàng nữa:
- Lăng Hàn, ngươi mau lên đi!
Đúng là không ai tới chen nữa, nhưng Nữ Hoàng bước ra trước. Hôm nay Nữ Hoàng mặc là quần màu đỏ, trước đó luôn được Lăng Hàn ôm vào ngực, nàng đi ra bộc lộ dáng người cao kiều thon dại hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Nữ Hoàng bước nhanh tới trước, toát ra khí thế uy nghiêm của vương giả, khiến người chỉ muốn quỳ dưới chân nàng hiến dâng linh hồn hèn mọn của mình.
Thanh niên tóc đỏ không kiềm được đứng dậy, gã không biết tại sao mình làm vậy. Khi thanh niên tóc đỏ lấy lại tinh thần thì đã xuôi tay đứng thẳng, giống như đối diện thánh tử Trưởng Tôn Lương.
Nữ Hoàng không để ý tới, người khác có kính sợ nàng hay không chẳng ý nghĩa gì. Nữ Hoàng vươn tay ra ấn nhẹ vào cột đồng, tay trắng ngần, đẹp làm người ta thèm nhỏ dãi.
Nữ Hoàng vỗ một kích rất nhẹ nhàng, không có hơi thở khủng bố chuyển động, không có ký hiệu đại đạo nhấp nháy, tựa như vẫy tay chào ai đó.
Bốp!
Chưởng ấn trên cột đồng, nhẹ nhàng nhưng làm cây cột rung rung, các hàng lỗ thủng phát sáng.
Mười hàng!
Chín hàng đầu sáng rực, hàng thứ mười chỉ sáng hai lỗ.
Chín mươi hai mắt!
Giờ phút này mọi người hóa đá, xoe tròn mắt, da đầu tê dại, hít thở khó khăn.
Một kích nhẹ nhàng mà đánh sáng chín mươi hai mắt!
Chắc chắn là một chưởng rất nhẹ, nếu đánh hết sức sẽ có quy tắc đại đạo hiện ra. Vậy mà được chín mươi hai mắt, nếu đánh hết sức thì mạnh cỡ nào nữa?
Chín mươi chín mắt? Một trăm mắt?
Trời ạ, đây là một vương giả tuyệt đối không thua gì Trưởng Tôn Lương.
Nữ Hoàng không ra tay nữa, nàng chỉ cần biết đẳng cấp thực lực đại khái của mình là được.
Lăng Hàn mỉm cười. Sau khi Nữ Hoàng đột phá Thánh Vương quả nhiên sức chiến đấu lại tiến bộ một bước, nếu nàng dốc hết sức chắc chỉ đánh ra chín mươi mắt, bây giờ thì chín mươi chín mắt cũng không phải cực hạn của nàng.
Thanh niên tóc đỏ càng cung kính hơn:
- Xin hỏi tôn tính đại danh của tiên tử?
Nữ Hoàng thản nhiên nói:
- Loạn Tinh.
Nữ Hoàng đi hướng Lăng Hàn.
Thanh niên tóc đỏ muốn hiểu biết nhiều hơn nữa, tiến lên trước một bước, hé môi nhưng bị Nữ Hoàng lườm một cái liền rụt về.
Lăng Hàn cười hỏi:
- Ta hỏi một chút, đi đảo Tiên Vân có thể mang người nhà không?
Thanh niên tóc đỏ ngẩn người rồi gật đầu nói:
- Có thể, nhưng tối đa chỉ có thể mang một bằng hữu.
Lăng Hàn cười với Nữ Hoàng:
- Nương tử, lần này nhờ nàng rồi.
Nữ Hoàng cười, tiếc rằng không ai thấy khuôn mặt tuyệt thế vô song của nàng.
Người xung quanh thấy cảnh đó chỉ muốn đánh chết Lăng Hàn.
Cái đồ ăn cơm trắng, biết xấu hổ không vậy?
Lăng Hàn ôm eo nhỏ Nữ Hoàng, trừng mắt thị uy mọi người. Trách ai? Hắn đang khoe rồi sao? Các ngươi không phục làm gì được?
- Tiên tử xin dừng bước!
Nguyên Hưng Bình đến gần nói:
- Gần đây được một môn tiên thuật, nghe nói truyền từ một vị cường giả Phân Hồn cảnh. Tiên tử đám người hứng thú cùng ta nghiên cứu không?
Ui!
Tiên thuật đẳng cấp Phân Hồn cảnh!
Mọi người vừa giật mình vừa cảm khái. Nguyên Hưng Bình quá là may mắn nghịch thiên, được đến tiên thuật đẳng cấp như thế. Nhưng bây giờ Nguyên Hưng Bình muốn lấy ra cùng người nghiên cứu, có thể thấy được gã vừa gặp đã yêu Nữ Hoàng.
Thần Đạo Đan Tôn
- Mau nhìn kìa, Nguyên Hưng Bình đến!
Trong tiếng kinh kêu đám đông như thủy triều tách ra để một người đi tới.
Nguyên Hưng Bình, được công nhận là đệ nhất cao thủ so tài lần này.
Nguyên Hưng Bình mặc áo đen, trên áo có các sợi tơ vàng, nhìn kỹ sẽ thấy các phù văn lấp lánh. Đây là một bộ bảo giáp, cụ thể tăng công kích hay phòng ngự thì không biết.
Nguyên Hưng Bình cực kỳ điển trai, sợi tóc đen nhánh tỏa sáng, mặt như bạch ngọc tỏa sáng, một mỹ nam làm nam giới nhìn cũng tim đập nhanh, tự bẻ cong.
Nhưng đây chính là Nguyên Hưng Bình, người có sở thích long dương cũng không dám rục rịch.
Nguyên Hưng Bình như đi bộ từ từ bước tới, dù có hàng ngàn ánh mắt nhìn mình vẫn thong dong bình tĩnh, công phu dưỡng tâm rất tốt.
Mọi người không sốt ruột, thanh niên này khí thế quá kinh người, tựa như hoàng dế đi tuần, ai dám thúc giục?
Nguyên Hưng Bình đi tới trước cột đồng thì dừng bước.
Đối diện Vương giả trẻ mạnh mẽ nổi bật, thanh niên tóc đỏ tỏ ra rất kính sợ, chủ động chào:
- Xin chào Nguyên huynh.
Nguyên Hưng Bình nhẹ gật đầu, gã không cần để mắt tới đối phương, nhưng vì thanh niên tóc đỏ đại biểu cho Trưởng Tôn Lương nên gã chừa chút mặt mũi. Nguyên Hưng Bình nhìn cột đồng rồi tùy tay đánh một đấm.
Ong ong ong ong ong!
Cột đồng rung mạnh, chín hàng lỗ thủng phát sáng.
Tám mươi hai cái!
- Không hổ là Nguyên Hưng Bình, quá mạnh!
- Cuối cùng có người lên tám mươi mắt rồi.
- Hèn gì một mình Nguyên Hưng Bình mang theo Song Cực thành đạt được quán quân, mạnh khủng khiếp.
Mọi người tán thán, tuy cùng là cạnh tranh nhưng võ giả luôn tôn trọng cường giả, Nguyên Hưng Bình đáng để bọn họ kính nể.
Nguyên Hưng Bình cau mày, gã do dự một chút nhưng không thử nữa.
Mọi người lấy làm lạ. Có người đoán Nguyên Hưng Bình cố giấu nghề, có người nói gã dốc hết sức chưa chắc đánh lên chín mươi mắt, không bằng rút tay về còn kịp, chừa chút bí ẩn.
Sau Nguyên Hưng Bình có mấy thiên tài khác thử, thành tích bảy mươi mấy mắt, chỉ có một người là được tám mươi mắt.
Nhóm Mạo Thư Ngọc lại xúi Lăng Hàn:
- Lăng Hàn, lên đi!
Luôn có việc trùng hợp, đám đông lại ồn ào.
Đan Ngọc Tĩnh tới!
Gần trăm năm nay Đan Ngọc Tĩnh là ngựa ô nổi lên, như sao băng vụt qua bầu trời để lại chiến tích chói sáng, đánh bại biết bao người nổi bật trong Thánh Vương. Đan Ngọc Tĩnh là người duy nhất trong so tài lần này được phán là có thể đấu hết sức với Nguyên Hưng Bình.
Đan Ngọc Tĩnh váy trắng bay bay, tóc đen như thác, đẹp phiêu dật thoát tục. Nhiều người chưa từng gặp Đan Ngọc Tĩnh bỗng chốc đã yêu.
Thanh niên tóc đỏ chủ động chào:
- Đan Tiên Tử.
Trong cường giả lần này chỉ có hai người đáng để thanh niên tóc đỏ xem trọng, vì Trưởng Tôn Lương nói ‘hai người này hơi thú vị’.
Thánh tử đại nhân cũng nói vậy thì thanh niên tóc đỏ không dám lơ là.
Đan Ngọc Tĩnh rất nể mặt nhẹ gật đầu, nàng giương mắt nhìn cột đồng rồi vỗ chưởng.
Ong ong ong ong ong!
Tay thon trắng như ngọc trông mát cả mắt, nhưng nhìn kỳ hiệu đại đạo ngưng tụ trong lòng bàn tay nàng thì không ai dám có ý tưởng xấu xa.
Bùm!
Chưởng vỗ, cột đồng phát sáng chói mù mắt, từng hàng lỗ thủng tỏa sáng.
Tám mươi bốn cái.
Thành tích tốt hơn Nguyên Hưng Bình, nhưng Đan Ngọc Tĩnh là súc lực, tuy đây chưa phải biểu hiện mạnh nhất của nàng nhưng qua việc này kết luận nàng mạnh hơn Nguyên Hưng Bình thì hơi bất công.
Nhóm Mạo Thư Ngọc lần thứ ba xúi giục Lăng Hàn, hy vọng lần này không ai tới chen hàng nữa:
- Lăng Hàn, ngươi mau lên đi!
Đúng là không ai tới chen nữa, nhưng Nữ Hoàng bước ra trước. Hôm nay Nữ Hoàng mặc là quần màu đỏ, trước đó luôn được Lăng Hàn ôm vào ngực, nàng đi ra bộc lộ dáng người cao kiều thon dại hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Nữ Hoàng bước nhanh tới trước, toát ra khí thế uy nghiêm của vương giả, khiến người chỉ muốn quỳ dưới chân nàng hiến dâng linh hồn hèn mọn của mình.
Thanh niên tóc đỏ không kiềm được đứng dậy, gã không biết tại sao mình làm vậy. Khi thanh niên tóc đỏ lấy lại tinh thần thì đã xuôi tay đứng thẳng, giống như đối diện thánh tử Trưởng Tôn Lương.
Nữ Hoàng không để ý tới, người khác có kính sợ nàng hay không chẳng ý nghĩa gì. Nữ Hoàng vươn tay ra ấn nhẹ vào cột đồng, tay trắng ngần, đẹp làm người ta thèm nhỏ dãi.
Nữ Hoàng vỗ một kích rất nhẹ nhàng, không có hơi thở khủng bố chuyển động, không có ký hiệu đại đạo nhấp nháy, tựa như vẫy tay chào ai đó.
Bốp!
Chưởng ấn trên cột đồng, nhẹ nhàng nhưng làm cây cột rung rung, các hàng lỗ thủng phát sáng.
Mười hàng!
Chín hàng đầu sáng rực, hàng thứ mười chỉ sáng hai lỗ.
Chín mươi hai mắt!
Giờ phút này mọi người hóa đá, xoe tròn mắt, da đầu tê dại, hít thở khó khăn.
Một kích nhẹ nhàng mà đánh sáng chín mươi hai mắt!
Chắc chắn là một chưởng rất nhẹ, nếu đánh hết sức sẽ có quy tắc đại đạo hiện ra. Vậy mà được chín mươi hai mắt, nếu đánh hết sức thì mạnh cỡ nào nữa?
Chín mươi chín mắt? Một trăm mắt?
Trời ạ, đây là một vương giả tuyệt đối không thua gì Trưởng Tôn Lương.
Nữ Hoàng không ra tay nữa, nàng chỉ cần biết đẳng cấp thực lực đại khái của mình là được.
Lăng Hàn mỉm cười. Sau khi Nữ Hoàng đột phá Thánh Vương quả nhiên sức chiến đấu lại tiến bộ một bước, nếu nàng dốc hết sức chắc chỉ đánh ra chín mươi mắt, bây giờ thì chín mươi chín mắt cũng không phải cực hạn của nàng.
Thanh niên tóc đỏ càng cung kính hơn:
- Xin hỏi tôn tính đại danh của tiên tử?
Nữ Hoàng thản nhiên nói:
- Loạn Tinh.
Nữ Hoàng đi hướng Lăng Hàn.
Thanh niên tóc đỏ muốn hiểu biết nhiều hơn nữa, tiến lên trước một bước, hé môi nhưng bị Nữ Hoàng lườm một cái liền rụt về.
Lăng Hàn cười hỏi:
- Ta hỏi một chút, đi đảo Tiên Vân có thể mang người nhà không?
Thanh niên tóc đỏ ngẩn người rồi gật đầu nói:
- Có thể, nhưng tối đa chỉ có thể mang một bằng hữu.
Lăng Hàn cười với Nữ Hoàng:
- Nương tử, lần này nhờ nàng rồi.
Nữ Hoàng cười, tiếc rằng không ai thấy khuôn mặt tuyệt thế vô song của nàng.
Người xung quanh thấy cảnh đó chỉ muốn đánh chết Lăng Hàn.
Cái đồ ăn cơm trắng, biết xấu hổ không vậy?
Lăng Hàn ôm eo nhỏ Nữ Hoàng, trừng mắt thị uy mọi người. Trách ai? Hắn đang khoe rồi sao? Các ngươi không phục làm gì được?
- Tiên tử xin dừng bước!
Nguyên Hưng Bình đến gần nói:
- Gần đây được một môn tiên thuật, nghe nói truyền từ một vị cường giả Phân Hồn cảnh. Tiên tử đám người hứng thú cùng ta nghiên cứu không?
Ui!
Tiên thuật đẳng cấp Phân Hồn cảnh!
Mọi người vừa giật mình vừa cảm khái. Nguyên Hưng Bình quá là may mắn nghịch thiên, được đến tiên thuật đẳng cấp như thế. Nhưng bây giờ Nguyên Hưng Bình muốn lấy ra cùng người nghiên cứu, có thể thấy được gã vừa gặp đã yêu Nữ Hoàng.
Thần Đạo Đan Tôn
Đánh giá:
Truyện Thần Đạo Đan Tôn
Story
Chương 1824: Nữ Hoàng ra tay, chín mươi hai mắt
10.0/10 từ 37 lượt.