Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1816: Tiểu nhân ám toán

Trong sa trường. Mười người đội Bạch Hổ bị thực lực đáng sợ của Lăng Hàn làm hết hồn, đây thật sự là một tân binh sao? Bọn họ có vài người đã đại biểu Thương Nguyệt thành tham gia Hắc Nguyệt thành tỷ thí, bọn họ chỉ có thể tưởng tượng có lẽ thiên kiêu trẻ tuổi của Hắc Nguyệt giáo mới có sức chiến đấu như thế.

Ánh mắt Đinh Tầm độc ác nháy mắt với Đinh Khiếu Trần, đối phương gật đầu ngay.

Đinh Khiếu Trần còn có nhiệm vụ thứ hai.

Lỡ như không khuyên được thì làm nội ứng, ám tiễn tổn thương người.

Ta là đồng đội của ngươi, ngươi sẽ đề phòng ta sao?

Đinh Khiếu Trần nhìn chằm chằm lưng Lăng Hàn, ánh mắt âm lạnh. Người này làm gã mất hết mặt mũi, phải trừ khử không thì sẽ thành cái gai trong lòng gã, lúc Trảm Trần càng là trí mạng, chẳng những ảnh hưởng gã đột phá thậm chí đại đạo bị đánh thương.

Đột phá vốn là chuyện vô cùng nguy hiểm, đạo tâm không ổn thì sao độ qua?

Giờ mọi người đang kịch chiến, Lăng Hàn đâu có ngờ đồng đội chĩa mũi giáo vào mình?

Về sau tính sổ?

Ngại quá, đây là hỗn chiến, hơn nữa chúng ta ma hợp không được vài ngày, phối hợp không ăn ý là bình thường. Cùng lắm Đinh Khiếu Trần nhận chút xử phạt nhưng sẽ không bị gì, có Đinh gia nhúng tay thì chuyện lớn hóa nhỏ, việc nhỏ thành không có.

Đinh Khiếu Trần đâu cố ý, đúng không?

Đinh Khiếu Trần lấy Lục Mộc đao ra, sát khí sôi trào. Ảo ảnh cây ăn thịt người hiện ra, đây là hồn thể, uy lực không nhỏ chút nào. Đinh Khiếu Trần dốc hết sức đẩy uy lực thân đao lên đến lớn nhất thì bỗng ra tay chém vào một thành viên đội Bạch Hổ.

Người kia đã hiểu ý liền nhảy hướng Lăng Hàn, thế là đao của Đinh Khiếu Trần quang minh chính đại chém vào lưng Lăng Hàn.


Khi kiếm quang sắp đến gần người Lăng Hàn thì Đinh Khiếu Trần mới hét to một tiếng:

- Cẩn thận!

Cẩn thận cái đầu ngươi!

Thanh Long, Chu Tước quân thấy cảnh đó suýt chửi thề. Các ngươi diễn kịch giả qua, đao kia rõ ràng là chém vào Lăng Hàn còn giả bộ la cẩn thận, xem người khác là con khỉ bị dắt mũi sao?

Khoảng cách gần sát như vậy làm sao Lăng Hàn né thoát?

Không ai thấy khóe môi Lăng Hàn cong lên lạnh lùng. Đinh Khiếu Trần làm phản đã nằm trong dự đoán của Lăng Hàn, không thì tham gia tỷ thí như vậy chẳng được chút lợi lộc gì còn bị thua thảm, Đinh Khiếu Trần góp mặt làm gì?

Thực lực hiện tại của Lăng Hàn rất mạnh, dù trước đó hắn không đoán ra cũng không sao. Đừng thấy Lăng Hàn một chọi bảy hứng hết hỏa lực của đội Bạch Hổ, thật ra hắn đánh nhàn nhã, chưa phát huy hết sức chiến đấu.

Vèo!

Đao chém tới, đao phong chưa đến hồn cây đã quấn người Lăng Hàn, muốn xâm nhập thân thể cắn nuốt hồn. Nếu thần hồn của Lăng Hàn bị cướp mất thì tuyệt đối không né thoát đao tới sau.

Thần khí đỉnh cấp, có Thánh Vương nào chịu nổi?

Ngươi dùng nắm đấm đánh nát thần khí có lẽ vì vận chuyển công pháp nào đó bảo vệ nắm tay, nhưng nếu thần hồn bị cướp thì làm sao vận chuyển công pháp?

Khóe môi Đinh Khiếu Trần cong lên nụ cười báo thù thành công, đao chém trúng thì Lăng Hàn không chết cũng sẽ bị tổn hại nặng.


Đao chém tới nơi.

Lăng Hàn đột nhiên xoay người thò tay chộp Lục Mộc đao vào tay, hắn nhếch mép trào phúng. Lăng Hàn đẩy, tiếng xương gãy răng rắc vang lên. Hai xương tay của Đinh Khiếu Trần nát vụn, không thể cản nổi sức mạnh to lớn của Lăng Hàn.

Biểu tình của Đinh Khiếu Trần rất đặc sắc, chẳng những tràn ngập thống khổ xen lẫn ngạc nhiên, gã cho rằng chuyện như vậy tuyệt đối không nên xảy ra.

Vậy mà vẫn không hạ gục được?

Bộp!

Lục Mộc đao đập tới, chuôi đao độn đập vào ngực Đinh Khiếu Trần, lại có tiếng xương gãy. Làn da Thánh Vương phòng ngự như sắt vụn, chuôi đao xuyên thủng thịt cắm vào ngực, thủng cái lỗ máu to.

Mắt Lăng Hàn lóe tia hung ác nhưng không thêm một đòn, thản nhiên nói:

- Hại người rồi sẽ hại mình, không sợ làm chuyện thẹn với lòng nhiều nửa đêm quỷ gõ cửa sao?

Bịch!

Đinh Khiếu Trần ngồi bệch dưới đất, mồ hôi lạnh ròng ròng, mặt trắng như tờ giấy. Tim Đinh Khiếu Trần bị Lục Mộc đao đánh nát, thần huyết tuôn ồ ạt, căn nguyên bị hư hao nhiều ảnh hưởng thời gian gã đột phá Trảm Trần.

Nếu Lăng Hàn đám thêm một cú thì Đinh Khiếu Trần không phải bị thương mà đã chết.

Đinh Hổ đứng bật dậy định đánh Lăng Hàn:

- Hung đồ to gan!

Lão tổ Trảm Trần cảnh của Long gia Long Thành Nhân lạnh nhạt nói, vỗ chưởng chặn lại đường công kích của Đinh Hổ:

- Đinh Hổ huynh cần gì tức giận vậy?

Lão tổ Trảm Trần của Đoàn gia Đoàn Vân đứng dậy, khoanh tay trước ngực cười nói:

- Đây là tỉ võ, khó tránh khỏi có thương vong, hơn nữa chỉ bị thương nhẹ.

Thương nhẹ? Tim bị đánh nát mà bảo là thương nhẹ?

Trái tim có ý nghĩ gì với võ giả? Nơi lưu trữ tinh huyết, tại sao có câu nói máu trong tim? Lý do là đây. Trái tim bị đánh nát thì tinh huyết chảy sạch, tổn hại nặng căn nguyên.

Mặt Đinh Hổ xanh mét, nhưng hai lão tổ Trảm Trần đã tỏ rõ nếu ngươi ra tay là ta cho ngươi biết mùi, gã đành dằn cơn giận xuống.

Nếu chỉ có một người thì Đinh Hổ không ngán, nhưng hai lão tổ Trảm Trần thì... ha ha.

Đinh Hổ lại ngồi xuống, mí mắt rũ xuống. Nếu ánh mắt có thể giết người thì Sáng Thế cảnh nào bị Đinh Hổ liếc mắt qua sẽ thành thịt vụn.

Những người khác xôn xao, không ngờ sẽ có biến chuyển hài vậy, cứ tưởng lần này Lăng Hàn không chết cũng sẽ bị tổn hại nặng, nhưng chớp mắt người bị thương nặng là Đinh Khiếu Trần.

Lăng Hàn đá chân:

- Bị thương thì ngoan ngoãn lăn sang bên nghỉ ngơi đi!

Bốp!


Đinh Khiếu Trần bị đá ra ngoài như trái banh lăn lông lốc hơn mười vòng mới ngừng lại. Đinh Khiếu Trần tội nghiệp vốn đã bị thương nặng, thêm cú này vừa xấu hổ vừa đau, há mồm hộc máu, ngất xỉu.

Lăng Hàn nhìn mười người đội Bạch Hổ sợ ngây người, mỉm cười hỏi:

- Sao khách sáo vậy? Không đánh nữa?

Khách sáo cái con khỉ! Ai thèm khách sáo với ngươi, đây là bị hù sợ biết chưa!

Ngươi thật sự là Thánh Vương sao? Ngươi thật sự là lính mới? Sao cảm giác dũng mãnh còn hơn lính già gấp mấy trăm lần!

Thừa dịp bọn họ ngây người nhóm Mạo Thư Ngọc, Vệ Ba tấn công.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Chớp mắt ba người gục, còn lại bảy người không còn can đảm, Lăng Hàn đứng đó thì ai dám lên?

Đội Bạch Hổ nhận thua.

Trận chiến đấu này vốn bị cho rằng không có gì bất ngờ, hoàn toàn nghiêng về một bên. Sự thật đúng là vậy, hoàn toàn nghiêng về một phía, nhưng hai bên thắng thua thì trao đổi vị trí.

Quân dự bị đánh thắng quân chính quy!

Mọi người nhìn Lăng Hàn chăm chú, là nam nhân này một tay sáng tạo kỳ tích.

Đinh Hổ sắc mặt âm trầm, hai nắm tay siết chặt, trán nổi gân xanh, siết tay kêu răng rắc. Trong khoảnh khắc này sát ý của Đinh Hổ dành cho Lăng Hàn đã dâng cao đến tột độ.

Thần Đạo Đan Tôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thần Đạo Đan Tôn Truyện Thần Đạo Đan Tôn Story Chương 1816: Tiểu nhân ám toán
10.0/10 từ 37 lượt.
loading...