Thần Đạo Đan Tôn
Chương 1810: Giang Vô Thương
Tuy đa số không chịu nổi thiên nhân chi ách càng lúc càng đáng sợ, nhưng có thể sống trên hai mươi ức năm thì ai chẳng có thực lực vô cùng mạnh mẽ?
Hai Đại Thánh bình thường dám tới nơi này kêu gào?
Phó thủ lĩnh nói:
- Ha ha, tiểu tử, ngươi tới tặng nương tử sao?
Các sơn tặc khác cười phá lên.
Phập!
Ngực phó thủ lĩnh phun máu bắn vào miệng mấy sơn tặc đang hả họng cười, mặt chúng dính đầy máu. Mấy người kinh hoàng ngừng cười, phó thủ lĩnh của chúng còn treo nụ cười từ từ ngã xuống đất.
Một trùm trong đỉnh Thánh Vương bị diệt gọn trong tích tắc!
Lăng Hàn thu ngón tay về, cười nói:
- Giang Vô Thương, đi ra gặp ta!
Đám sơn tặc nhìn nhau, còn lại vài phó thủ lĩnh sắc mặt âm trầm nói:
- Cùng ra tay, nam giết, nữ bắt!
Tuy rằng bọn họ cảm thấy hóc búa nhưng tiếc không nỡ giết Nữ Hoàng, mỹ nhân tuyệt sắc như vậy nếu chết thì rất tiếc.
Với Lăng Hàn thì không cần khách sáo!
Ầm!
Có ít nhất mấy trăm sơn tặc nhảy vọt lên công kích Lăng Hàn.
Bọn chúng dốc hết sức ra, các ngân hà hiển hiện, vì sao sinh ra lại hủy diệt trong đó. Các đạo quy tắc hiện ra,. đám sơn tặc đều tu luyện đến Sáng Thế cảnh, không tới cảnh giới này thì không đủ tư cách tham gia vào bọn chúng.
Nữ Hoàng hừ lạnh một tiếng:
- Giết!
Chín phân thân cùng ra, cùng phát đại chiêu. Trong sơn cốc lấp lánh thần quang, mỗi luồng sáng là tồi hồn đoạt mệnh.
Lăng Hàn cũng ra tay.
Bùm!
Trong cơ thể hắn bộc phát ra một đoàn lửa như ngọn lửa diệt thế, ngọn lửa thanh tẩy, tẩy sạch tất cả hắc ám, dơ bẩn, nghênh đón thế giới mới.
Cửu Thiên Hỏa!
Theo cảnh giới của Lăng Hàn tăng lên uy lực Cửu Thiên Hỏa càng lúc càng lớn, đây là một trong chín tổ hỏa của Tiên Vực, bá đạo biết bao.
Ầm!
Cửu Thiên Hỏa cuốn lấy các sơn tặc chỉ kịp phát ra tiếng hét thảm sau đó bị đốt thành tro.
- Trốn! Chạy trốn đi!
Chỉ mấy chiêu, tất cả sơn tặc mặt xanh lè quay đầu chạy.
Đôi nam nữ này như ma quỷ, không thể đối địch.
Lăng Hàn thò tay ra:
- Thiện ác có báo, thiên đạo tuần hoàn!
Cửu Thiên Hỏa bện thành cái lưới to trên sơn cốc ngăn cản mỗi sơn tặc chạy trốn. Lăng Hàn và Nữ Hoàng canh giữ con đường mặt đất duy nhất vào sơn cốc, cái này là đóng cửa đánh chó.
Đám sơn tặc đỏ mắt giết trở về:
- Liều!
Lần này bọn chúng không thương hương tiếc ngọc, Nữ Hoàng bị tấn công điên cuồng.
So với mạng sống thì tiên nữ tuyệt sắc có là gì, chúng đều là kẻ bỏ mạng không phải tình thánh.
Tiếc rằng cách biệt thực lực quá lớn, dù bọn chúng liều mạng thì sao?
Lăng Hàn, Nữ Hoàng đồ sát không nương tay. Lăng Hàn căm hận đám sơn tặc không chuyện ác không làm. Nữ Hoàng thì trong mắt không có người, trừ Lăng Hàn và những người liên quan tới hắn, sinh linh nào khác trên cõi đời này đều giống nhau trong mắt nàng, như chó chạy rông.
Giết đám sơn tặc như giẫm chết mấy con kiến, cần gì dao động?
Cuộc giết chóc chỉ kéo dài nửa nén nhang tất cả sơn tặc đều đền tội, mấy phó thủ lĩnh cũng không chịu nổi một kích.
Bốp! Bốp! Bốp!
Bỗng có tiếng vỗ tay vang lên, một văn sĩ áo xanh bước ra từ nhà tre, làn da trắng trẻo, khuôn mặt thanh tú khoảng ba mươi tuổi.
Lăng Hàn hỏi:
- Giang Vô Thương?
Văn sĩ áo xanh gật đầu, nhã nhặn nói:
- Là tại hạ.
Lăng Hàn hơi bất ngờ, hắn nghĩ thủ lĩnh sơn tặc cùng hung cực ác thì nên là kẻ dã man cao to thô kệch, không ngờ là văn sĩ nho nhã.
Giang Vô Thương khom người chào Lăng Hàn, Nữ Hoàng:
- Xem thực lực của hai vị thì tại hạ không qua được kiếp hôm nay, nhưng trước khi ra tay xin hai vị nghe tại hạ kể chuyện một chút.
Lăng Hàn tò mò nói:
- Mời nói.
Giang Vô Thương suy nghĩ một lúc rồi kể:
- Tại hạ không thể xem như võ giả, cả đời say mê nghiên cứu cổ sử, cứơi một thê tử dịu dàng xinh đẹp, sinh một nhi tử đáng yêu. Tuy luôn được người khen ngợi rất có thiên phú võ đạo nhưng tại hạ cực kỳ ghét đánh đánh giết giết. Nhưng...
Giang Vô Thương ngừng lại, mắt tóe lửa nói:
- Có một ngày tại hạ ra ngoài cùng bằng hữu tham thảo phần bị thiếu trong cổ sử, lúc về nhà thấy thê nhi đều chết! Tại hạ suýt điên lên, sau khi tỉnh táo lại dựa theo manh mỗi rải rác tìm rất nhiều người mới biết là một tử đệ hoàn khố của Đinh gia mê nhan sắc của thê tử ta, muốn cưỡng ép. Thê tử thà chết không theo, bị hắn đánh chết. Vì trút giận hắn còn ném chết nhi tử mới ba tuổi của tại hạ.
- Tại hạ đi báo thù nhưng không vào được cửa Dinh gia đã bị đánh gần chết ném ra khỏi thành, mặc cho tại hạ mục thành nắm xương. Tại hạ vốn chết chắc, nhưng trời không bỏ rơi tại hạ, đất nứt ra cam tuyền giúp tại hạ lành vết thương.
- Tại hạ biết thực lực của Đinh gia quá mạnh, đời này không có khả năng báo thù. Bởi vậy tại hạ làm sơn tặc, hễ thương đội ra khỏi Thương Nguyệt thành là tại hạ sẽ huyết tẩy, chế tạo chút rắc rối cho Đinh gia.
Cái này!
Lăng Hàn thầm thở dài, Giang Vô Thương gặp tình cảnh rất thảm, cũng đáng giá đồng tình, nhưng gã vì khiến Đinh gia đau một chút mà giết biết bao nhiêu người vô tội, khiến bao nhiêu nữ giới gặp vận mệnh như thê tử của gã.
Người này đã hoàn toàn bị thù hận vặn vẹo tâm linh.
Lăng Hàn tạm dừng rồi nói:
- Ngươi đã là đỉnh Thánh Vương, có thiên phú bất phàm sao không thử vào Trảm Trần? Ít ra có hy vọng báo thù.
Giang Vô Thương nhìn lên trời, nở nụ cười dịu dàng:
- Tại hạ không nỡ bỏ nhất là tình yêu với thê nhi, nhưng Trảm Trần chém xuống một đao sẽ cắt đi tình yêu này, tại hạ thà không báo thù này.
Trảm Trần, chém mình một nhát đao, cắt đứt duyên trần quan trọng. Nhưng phàm nhân cũng vì không thể bỏ được nên mới là phàm nhân, một đao tiên phàm đâu dễ chém xuống?
Giang Vô Thương là người nặng tình, vì không quên tình với thê nhi nên gã không đột phá Trảm Trần, bỏ cả thù lớn.
Lăng Hàn khẽ thở dài:
- Giang Vô Thương, ngươi làm ác quá nặng, ta không thể không giết ngươi. Nhưng ta có thể với ngươi có ngày ta sẽ đẩy ngã Đinh gia, trả lại một lẽ công bằng cho ngươi.
Giang Vô Thương cười to bảo:
- Mặc kệ hai vị có thành công hay không tại hạ xin cảm ơn trước. Đây là trận chiến cuối cùng của tại hạ, hãy để người chán ghét chiến tranh như tại hạ tỏa sáng một trận đi, trong tận cùng để lại dấu ấn cuộc đời.
Giang Vô Thương gầm nhẹ, khí thế đáng sợ tuôn ra từ cơ thể gã đủ khiến đỉnh Thánh Vương run rẩy.
- Khi tại hạ ở Hằng Hà cảnh tu luyện ra sáu trăm vạn ngôi sao. Nếu không phải tại hạ không có ý với võ đạo thì rất có thể trùng kích trăm vạn, hay cực độ một ngàn vạn ngôi sao.
Thần Đạo Đan Tôn
Hai Đại Thánh bình thường dám tới nơi này kêu gào?
Phó thủ lĩnh nói:
- Ha ha, tiểu tử, ngươi tới tặng nương tử sao?
Các sơn tặc khác cười phá lên.
Phập!
Ngực phó thủ lĩnh phun máu bắn vào miệng mấy sơn tặc đang hả họng cười, mặt chúng dính đầy máu. Mấy người kinh hoàng ngừng cười, phó thủ lĩnh của chúng còn treo nụ cười từ từ ngã xuống đất.
Một trùm trong đỉnh Thánh Vương bị diệt gọn trong tích tắc!
Lăng Hàn thu ngón tay về, cười nói:
- Giang Vô Thương, đi ra gặp ta!
Đám sơn tặc nhìn nhau, còn lại vài phó thủ lĩnh sắc mặt âm trầm nói:
- Cùng ra tay, nam giết, nữ bắt!
Tuy rằng bọn họ cảm thấy hóc búa nhưng tiếc không nỡ giết Nữ Hoàng, mỹ nhân tuyệt sắc như vậy nếu chết thì rất tiếc.
Với Lăng Hàn thì không cần khách sáo!
Ầm!
Có ít nhất mấy trăm sơn tặc nhảy vọt lên công kích Lăng Hàn.
Bọn chúng dốc hết sức ra, các ngân hà hiển hiện, vì sao sinh ra lại hủy diệt trong đó. Các đạo quy tắc hiện ra,. đám sơn tặc đều tu luyện đến Sáng Thế cảnh, không tới cảnh giới này thì không đủ tư cách tham gia vào bọn chúng.
Nữ Hoàng hừ lạnh một tiếng:
- Giết!
Chín phân thân cùng ra, cùng phát đại chiêu. Trong sơn cốc lấp lánh thần quang, mỗi luồng sáng là tồi hồn đoạt mệnh.
Lăng Hàn cũng ra tay.
Bùm!
Trong cơ thể hắn bộc phát ra một đoàn lửa như ngọn lửa diệt thế, ngọn lửa thanh tẩy, tẩy sạch tất cả hắc ám, dơ bẩn, nghênh đón thế giới mới.
Cửu Thiên Hỏa!
Theo cảnh giới của Lăng Hàn tăng lên uy lực Cửu Thiên Hỏa càng lúc càng lớn, đây là một trong chín tổ hỏa của Tiên Vực, bá đạo biết bao.
Ầm!
Cửu Thiên Hỏa cuốn lấy các sơn tặc chỉ kịp phát ra tiếng hét thảm sau đó bị đốt thành tro.
- Trốn! Chạy trốn đi!
Chỉ mấy chiêu, tất cả sơn tặc mặt xanh lè quay đầu chạy.
Đôi nam nữ này như ma quỷ, không thể đối địch.
Lăng Hàn thò tay ra:
- Thiện ác có báo, thiên đạo tuần hoàn!
Cửu Thiên Hỏa bện thành cái lưới to trên sơn cốc ngăn cản mỗi sơn tặc chạy trốn. Lăng Hàn và Nữ Hoàng canh giữ con đường mặt đất duy nhất vào sơn cốc, cái này là đóng cửa đánh chó.
Đám sơn tặc đỏ mắt giết trở về:
- Liều!
Lần này bọn chúng không thương hương tiếc ngọc, Nữ Hoàng bị tấn công điên cuồng.
So với mạng sống thì tiên nữ tuyệt sắc có là gì, chúng đều là kẻ bỏ mạng không phải tình thánh.
Tiếc rằng cách biệt thực lực quá lớn, dù bọn chúng liều mạng thì sao?
Lăng Hàn, Nữ Hoàng đồ sát không nương tay. Lăng Hàn căm hận đám sơn tặc không chuyện ác không làm. Nữ Hoàng thì trong mắt không có người, trừ Lăng Hàn và những người liên quan tới hắn, sinh linh nào khác trên cõi đời này đều giống nhau trong mắt nàng, như chó chạy rông.
Giết đám sơn tặc như giẫm chết mấy con kiến, cần gì dao động?
Cuộc giết chóc chỉ kéo dài nửa nén nhang tất cả sơn tặc đều đền tội, mấy phó thủ lĩnh cũng không chịu nổi một kích.
Bốp! Bốp! Bốp!
Bỗng có tiếng vỗ tay vang lên, một văn sĩ áo xanh bước ra từ nhà tre, làn da trắng trẻo, khuôn mặt thanh tú khoảng ba mươi tuổi.
Lăng Hàn hỏi:
- Giang Vô Thương?
Văn sĩ áo xanh gật đầu, nhã nhặn nói:
- Là tại hạ.
Lăng Hàn hơi bất ngờ, hắn nghĩ thủ lĩnh sơn tặc cùng hung cực ác thì nên là kẻ dã man cao to thô kệch, không ngờ là văn sĩ nho nhã.
Giang Vô Thương khom người chào Lăng Hàn, Nữ Hoàng:
- Xem thực lực của hai vị thì tại hạ không qua được kiếp hôm nay, nhưng trước khi ra tay xin hai vị nghe tại hạ kể chuyện một chút.
Lăng Hàn tò mò nói:
- Mời nói.
Giang Vô Thương suy nghĩ một lúc rồi kể:
- Tại hạ không thể xem như võ giả, cả đời say mê nghiên cứu cổ sử, cứơi một thê tử dịu dàng xinh đẹp, sinh một nhi tử đáng yêu. Tuy luôn được người khen ngợi rất có thiên phú võ đạo nhưng tại hạ cực kỳ ghét đánh đánh giết giết. Nhưng...
Giang Vô Thương ngừng lại, mắt tóe lửa nói:
- Có một ngày tại hạ ra ngoài cùng bằng hữu tham thảo phần bị thiếu trong cổ sử, lúc về nhà thấy thê nhi đều chết! Tại hạ suýt điên lên, sau khi tỉnh táo lại dựa theo manh mỗi rải rác tìm rất nhiều người mới biết là một tử đệ hoàn khố của Đinh gia mê nhan sắc của thê tử ta, muốn cưỡng ép. Thê tử thà chết không theo, bị hắn đánh chết. Vì trút giận hắn còn ném chết nhi tử mới ba tuổi của tại hạ.
- Tại hạ đi báo thù nhưng không vào được cửa Dinh gia đã bị đánh gần chết ném ra khỏi thành, mặc cho tại hạ mục thành nắm xương. Tại hạ vốn chết chắc, nhưng trời không bỏ rơi tại hạ, đất nứt ra cam tuyền giúp tại hạ lành vết thương.
- Tại hạ biết thực lực của Đinh gia quá mạnh, đời này không có khả năng báo thù. Bởi vậy tại hạ làm sơn tặc, hễ thương đội ra khỏi Thương Nguyệt thành là tại hạ sẽ huyết tẩy, chế tạo chút rắc rối cho Đinh gia.
Cái này!
Lăng Hàn thầm thở dài, Giang Vô Thương gặp tình cảnh rất thảm, cũng đáng giá đồng tình, nhưng gã vì khiến Đinh gia đau một chút mà giết biết bao nhiêu người vô tội, khiến bao nhiêu nữ giới gặp vận mệnh như thê tử của gã.
Người này đã hoàn toàn bị thù hận vặn vẹo tâm linh.
Lăng Hàn tạm dừng rồi nói:
- Ngươi đã là đỉnh Thánh Vương, có thiên phú bất phàm sao không thử vào Trảm Trần? Ít ra có hy vọng báo thù.
Giang Vô Thương nhìn lên trời, nở nụ cười dịu dàng:
- Tại hạ không nỡ bỏ nhất là tình yêu với thê nhi, nhưng Trảm Trần chém xuống một đao sẽ cắt đi tình yêu này, tại hạ thà không báo thù này.
Trảm Trần, chém mình một nhát đao, cắt đứt duyên trần quan trọng. Nhưng phàm nhân cũng vì không thể bỏ được nên mới là phàm nhân, một đao tiên phàm đâu dễ chém xuống?
Giang Vô Thương là người nặng tình, vì không quên tình với thê nhi nên gã không đột phá Trảm Trần, bỏ cả thù lớn.
Lăng Hàn khẽ thở dài:
- Giang Vô Thương, ngươi làm ác quá nặng, ta không thể không giết ngươi. Nhưng ta có thể với ngươi có ngày ta sẽ đẩy ngã Đinh gia, trả lại một lẽ công bằng cho ngươi.
Giang Vô Thương cười to bảo:
- Mặc kệ hai vị có thành công hay không tại hạ xin cảm ơn trước. Đây là trận chiến cuối cùng của tại hạ, hãy để người chán ghét chiến tranh như tại hạ tỏa sáng một trận đi, trong tận cùng để lại dấu ấn cuộc đời.
Giang Vô Thương gầm nhẹ, khí thế đáng sợ tuôn ra từ cơ thể gã đủ khiến đỉnh Thánh Vương run rẩy.
- Khi tại hạ ở Hằng Hà cảnh tu luyện ra sáu trăm vạn ngôi sao. Nếu không phải tại hạ không có ý với võ đạo thì rất có thể trùng kích trăm vạn, hay cực độ một ngàn vạn ngôi sao.
Thần Đạo Đan Tôn
Đánh giá:
Truyện Thần Đạo Đan Tôn
Story
Chương 1810: Giang Vô Thương
10.0/10 từ 37 lượt.