Thần Đạo Đan Tôn
Chương 1789: Lại một khách Tiên Vực
Đại Hắc Cẩu trông thấy Tiểu Cốt bỗng dựng đứng lông đen:
- Quái vật!
Đại Hắc Cẩu nhảy cẫng lên nha răng nanh.
Tiểu Cốt thấy thú vị, bắt chước kêu:
- Quái vật!
Đại Hắc Cẩu giận:
- Ngươi mới là quái vật!
Tiểu Cốt hăng hái bắt chước:
- Ngươi mới là quái vật!
- Đừng bắt chước lời của bổn tọa!
- Đừng bắt chước lời của bổn tọa!
- Ngươi là đồ ngu không biết nói!
- Ngươi là đồ ngu không biết nói!
- ...
Mặc cho Đại Hắc Cẩu nói cái gì Tiểu Cốt sẽ học lại từng câu giống y, mặc cho Đại Hắc Cẩu thay đổi tốc độ nói chuyện lúc cao lúc thấp thì Tiểu Cốt vẫn học theo kịp.
Một lát sau Đại Hắc Cẩu đứt dây thần kinh, nó nằm bẹp dí dưới đất, hai lỗ tai cụp xuống, không thấy cho rồi.
Lăng Hàn cười phá lên, hiếm khi thấy Đại Hắc Cẩu thua đấu võ mồm, thật là sung sướng lòng người.
Tiểu Cốt thì cười khờ ngốc:
- Ô u ư!
Thánh Vương trẻ tuổi đến gần:
- Các hạ là Lăng Hàn?
Rất trẻ, chỉ khoảng mấy vạn tuổi nhưng đã vào Sáng Thế cảnh, còn là Sáng Thế cảnh đỉnh đại viên mãn.
Lăng Hàn liếc mắt qua, thầm ngạc nhiên vì hắn cảm ứng hơi thở của Thánh Vương trẻ này khác với của Thánh Vương khác.
Quy tắc viên mãn! Giống như Hàn Kỳ, Tiên Vực trẻ đến từ Tiên Vực. Hèn gì còn trẻ vậy đã trở thành đỉnh Thánh Vương, được tài nguyên Tiên Vực bồi dưỡng thì không mau sao được. Nhưng không bằng Hổ Nữu, chỉ năm năm Hổ Nữu đã là Sáng Thế cảnh.
Lăng Hàn nhìn đối phương, hỏi:
- Ta tên Lăng Hàn, các hạ xưng hô thế nào?
Thánh Vương trẻ tuổi kiêu ngạo nói:
- Bàng Chân.
Đương nhiên rồi, gã đến từ Tiên Vực, tất cả mọi người ở đây cộng lại không quý giá bằng một ngón tay của gã. Nếu không phải chỗ này có một gốc tiên dược, có Nữ Hoàng đẹp tựa tiên nữ thì Bàng Chân cần gì lãng phí năm năm tại đây?
Lăng Hàn khẽ ừ rồi lơ đẹp.
Ngươi ngươi ngươi ngươi!
Bàng Chân thầm tức giận, thái độ của ngươi như thế là sao? Chỉ là Đại Thánh bình thường mà dám vênh mặt với gã?
Khoan!
Bàng Chân không nhìn thấu Lăng Hàn nhưng có thể kết luận lửa sinh mệnh của đối phương tối đa chỉ thiêu đốt một ngàn năm.
Cái này... Cổ giới bình thường mà có yêu nghiệt vậy sao?
Bàng Chân nhìn hướng Nữ Hoàng, giai nhân này cũng đến đỉnh Trung Thánh, sức chiến đấu sánh bằng đỉnh Thánh Vương. Cổ giới bị gì vậy? Chuyên đào tạo yêu nghiệt sao?
Thánh Vương các cấm khu chào Lăng Hàn:
- Lăng đạo hữu!
Khi bọn họ phát hiện tu vi của Lăng Hàn đã vào Đại Thánh thì vừa kinh vừa mừng.
Mừng là bọn họ có thể đi vào Tiên Vực ngay, kinh vì mới qua vài năm Lăng Hàn đã đến độ cao như thế, tưởng tượng cứ như nằm mơ.
Lăng Hàn gật đầu, hắn không phải loại người vì có năng lực nghiền áp tất cả cường giả mà trong mắt không người, hắn cười chào hỏi các Thánh Vương.
Lăng Hàn nhìn phía trước, hỏi:
- Không hái được gốc tiên dược đó?
Một thiếu niên đi tới nghênh ngang nói:
- Hoàn toàn không thể làm được!
Lăng Hàn nhìn đối phương:
- Ngươi là?
Thiếu niên nhảy cẫng lên khó chịu la lên:
- Đệt, bổn tọa là Lôi Hỏa Đại Đế đây!
- Mấy năm không gặp đã lớn rồi.
Lôi Hỏa Đại Đế bực bội nói:
- Phi, đừng nói buồn nôn như thế, lúc bổn tọa tung hoành thiên hạ thì lão tổ tông của ngươi không biết ở đâu bú sữa!
Lăng Hàn tiếp tục đề tài lúc trước:
- Tại sao không thể làm được?
- Quy tắc nơi này quá đáng sợ, Sáng Thế cảnh không thể sánh bằng.
Lôi Hỏa Đại Đế nghiêm túc nói:
- Bây giờ còn đỡ, nhưng tùy thời có bão quy tắc cuồng bạo quét qua, bổn tọa phỏng chừng Tiên phủ cảnh cũng sẽ bị thổi chết.
Lăng Hàn giật nảy mình. Tiên phủ cảnh đứng ở bậc thang thứ ba trong Tiên Vực, trên nữa là Thăng Nguyên và Tiên Vương. Nếu bão quy tắc có thể thổi chết Tiên phủ cảnh thị lực lượng cao nhất nơi này ít nhất cỡ Thăng Nguyên cảnh. Một cổ đại bị trục xuất mà xuất hiện lực lượng ít nhất cỡ Thăng Nguyên cảnh, thật khó tin!
Bên kia Bàng Chân sắc mặt âm trầm, gã muốn giết người.
Gã là thiên chi kiêu tử của Tiên Vực, nhưng giờ nhiều người vậy mà toàn quay quanh Lăng Hàn, nữ nhân gã thích cũng lao vào vòng tay hắn. Hừ, những người này chẳng qua muốn vào Tiên Vực nên mới nịnh bợ người trẻ tuổi này.
Bàng Chân động ý niệm, gã có thể chờ lúc thích hợp thả tin ra, gã chẳng những có thể mở cánh cửa Tiên Vực, gã vốn là hậu đại một thế lực lớn trong Tiên Vực.
Sáng Thế cảnh bình thường các ngươi vào Tiên Vực chỉ là con kiến, không dựa vào thế lực lớn làm sao sống nổi.
Nhưng Bàng Chân không dám mang người vào Tiên Vực, vì đây là luật thép của Tiên Vực. Nếu bị phát hiện tự ý mang người vào Tiên Vực sẽ bị thế lực cấp Tiên Vương xử đẹp, nhổ nguyên gia tộc. Trước kia từng xảy ra chuyện này, một thế lực Thăng Nguyên cảnh có một tiểu bối vào Cổ giới rèn luyện kết nghiệt duyên, gã cũng ác bỏ lại nữ nhân kia, chỉ mang theo đứa nhỏ vào Tiên Vực. Kết quả thế nào?
Sơ sẩy bị người phát hiện đứa nhỏ sinh ra trong Cổ giới, kết quả nguyên thế lực bị hủy diệt trong một đêm.
Thế lực Thăng Nguyên cảnh!
Đám nhà quê này không biết Tiên Vực quản lý ‘vượt biên’ nghiêm khắc cỡ nào.
- Tiên Thiên Thông Linh Quả.
Lôi Hỏa Đại Đế liếm môi:
- Nếu là đẳng cấp Thăng Nguyên cảnh thì nó là chí bảo vô thượng với bổn tọa.
- Cẩu gia, đều là của cẩu gia!
Đại Hắc Cẩu sủa:
- Thằng nhóc nhà ngươi có biết kính lão tôn hiền không?
Lôi Hỏa Đại Đế cười khẩy nói:
- Chưa thấy hiền đâu nhưng thấy một con chó già vô sỉ.
Đại Hắc Cẩu cắn Lôi Hỏa Đại Đế:
- Dám làm nhục bổn tọa? Gâu!
Lăng Hàn mặc kệ hai đứa quậy đó, hắn nhìn đằng trước. Khói đen bốc lên từ lòng đất, rất là tĩnh lặng, cách mười dặm mọc một gốc thực vật tỏa ra đạo quang dịu dàng.
Tiên Thiên Thông Linh Quả, hóa thân quy tắc thiên địa, về mặt lý luận thì giá trị vượt qua bất cứ loại tiên dược. Đương nhiên nếu ngươi xui xẻo gặp Tiên Thiên Thông Linh Quả không đủ năm tuổi chỉ có thể tăng lên tới Trảm Trần thì đành khóc.
Tiểu Cốt nhìn phương xa, nhưng không phải xem Tiên Thiên Thông Linh Quả mà là chỗ xa hơn nữa:
- Ô u ư!
Thật ra qua trăm dặm thì thị lực của các Thánh cũng không thấy gì, chỉ mơ hồ thấy khói đen bốc lên, còn lại một mảnh mông lung.
Nhìn một lúc Tiểu Cốt biến sắc mặt, đôi mắt bắn ra tia sáng lục lộ vẻ tức giận. Tiểu Cốt hét to rồi xông lên trước.
Thần Đạo Đan Tôn
- Quái vật!
Đại Hắc Cẩu nhảy cẫng lên nha răng nanh.
Tiểu Cốt thấy thú vị, bắt chước kêu:
- Quái vật!
Đại Hắc Cẩu giận:
- Ngươi mới là quái vật!
Tiểu Cốt hăng hái bắt chước:
- Ngươi mới là quái vật!
- Đừng bắt chước lời của bổn tọa!
- Đừng bắt chước lời của bổn tọa!
- Ngươi là đồ ngu không biết nói!
- Ngươi là đồ ngu không biết nói!
- ...
Mặc cho Đại Hắc Cẩu nói cái gì Tiểu Cốt sẽ học lại từng câu giống y, mặc cho Đại Hắc Cẩu thay đổi tốc độ nói chuyện lúc cao lúc thấp thì Tiểu Cốt vẫn học theo kịp.
Một lát sau Đại Hắc Cẩu đứt dây thần kinh, nó nằm bẹp dí dưới đất, hai lỗ tai cụp xuống, không thấy cho rồi.
Lăng Hàn cười phá lên, hiếm khi thấy Đại Hắc Cẩu thua đấu võ mồm, thật là sung sướng lòng người.
Tiểu Cốt thì cười khờ ngốc:
- Ô u ư!
Thánh Vương trẻ tuổi đến gần:
- Các hạ là Lăng Hàn?
Rất trẻ, chỉ khoảng mấy vạn tuổi nhưng đã vào Sáng Thế cảnh, còn là Sáng Thế cảnh đỉnh đại viên mãn.
Lăng Hàn liếc mắt qua, thầm ngạc nhiên vì hắn cảm ứng hơi thở của Thánh Vương trẻ này khác với của Thánh Vương khác.
Quy tắc viên mãn! Giống như Hàn Kỳ, Tiên Vực trẻ đến từ Tiên Vực. Hèn gì còn trẻ vậy đã trở thành đỉnh Thánh Vương, được tài nguyên Tiên Vực bồi dưỡng thì không mau sao được. Nhưng không bằng Hổ Nữu, chỉ năm năm Hổ Nữu đã là Sáng Thế cảnh.
Lăng Hàn nhìn đối phương, hỏi:
- Ta tên Lăng Hàn, các hạ xưng hô thế nào?
Thánh Vương trẻ tuổi kiêu ngạo nói:
- Bàng Chân.
Đương nhiên rồi, gã đến từ Tiên Vực, tất cả mọi người ở đây cộng lại không quý giá bằng một ngón tay của gã. Nếu không phải chỗ này có một gốc tiên dược, có Nữ Hoàng đẹp tựa tiên nữ thì Bàng Chân cần gì lãng phí năm năm tại đây?
Lăng Hàn khẽ ừ rồi lơ đẹp.
Ngươi ngươi ngươi ngươi!
Bàng Chân thầm tức giận, thái độ của ngươi như thế là sao? Chỉ là Đại Thánh bình thường mà dám vênh mặt với gã?
Khoan!
Bàng Chân không nhìn thấu Lăng Hàn nhưng có thể kết luận lửa sinh mệnh của đối phương tối đa chỉ thiêu đốt một ngàn năm.
Cái này... Cổ giới bình thường mà có yêu nghiệt vậy sao?
Bàng Chân nhìn hướng Nữ Hoàng, giai nhân này cũng đến đỉnh Trung Thánh, sức chiến đấu sánh bằng đỉnh Thánh Vương. Cổ giới bị gì vậy? Chuyên đào tạo yêu nghiệt sao?
Thánh Vương các cấm khu chào Lăng Hàn:
- Lăng đạo hữu!
Khi bọn họ phát hiện tu vi của Lăng Hàn đã vào Đại Thánh thì vừa kinh vừa mừng.
Mừng là bọn họ có thể đi vào Tiên Vực ngay, kinh vì mới qua vài năm Lăng Hàn đã đến độ cao như thế, tưởng tượng cứ như nằm mơ.
Lăng Hàn gật đầu, hắn không phải loại người vì có năng lực nghiền áp tất cả cường giả mà trong mắt không người, hắn cười chào hỏi các Thánh Vương.
Lăng Hàn nhìn phía trước, hỏi:
- Không hái được gốc tiên dược đó?
Một thiếu niên đi tới nghênh ngang nói:
- Hoàn toàn không thể làm được!
Lăng Hàn nhìn đối phương:
- Ngươi là?
Thiếu niên nhảy cẫng lên khó chịu la lên:
- Đệt, bổn tọa là Lôi Hỏa Đại Đế đây!
- Mấy năm không gặp đã lớn rồi.
Lôi Hỏa Đại Đế bực bội nói:
- Phi, đừng nói buồn nôn như thế, lúc bổn tọa tung hoành thiên hạ thì lão tổ tông của ngươi không biết ở đâu bú sữa!
Lăng Hàn tiếp tục đề tài lúc trước:
- Tại sao không thể làm được?
- Quy tắc nơi này quá đáng sợ, Sáng Thế cảnh không thể sánh bằng.
Lôi Hỏa Đại Đế nghiêm túc nói:
- Bây giờ còn đỡ, nhưng tùy thời có bão quy tắc cuồng bạo quét qua, bổn tọa phỏng chừng Tiên phủ cảnh cũng sẽ bị thổi chết.
Lăng Hàn giật nảy mình. Tiên phủ cảnh đứng ở bậc thang thứ ba trong Tiên Vực, trên nữa là Thăng Nguyên và Tiên Vương. Nếu bão quy tắc có thể thổi chết Tiên phủ cảnh thị lực lượng cao nhất nơi này ít nhất cỡ Thăng Nguyên cảnh. Một cổ đại bị trục xuất mà xuất hiện lực lượng ít nhất cỡ Thăng Nguyên cảnh, thật khó tin!
Bên kia Bàng Chân sắc mặt âm trầm, gã muốn giết người.
Gã là thiên chi kiêu tử của Tiên Vực, nhưng giờ nhiều người vậy mà toàn quay quanh Lăng Hàn, nữ nhân gã thích cũng lao vào vòng tay hắn. Hừ, những người này chẳng qua muốn vào Tiên Vực nên mới nịnh bợ người trẻ tuổi này.
Bàng Chân động ý niệm, gã có thể chờ lúc thích hợp thả tin ra, gã chẳng những có thể mở cánh cửa Tiên Vực, gã vốn là hậu đại một thế lực lớn trong Tiên Vực.
Sáng Thế cảnh bình thường các ngươi vào Tiên Vực chỉ là con kiến, không dựa vào thế lực lớn làm sao sống nổi.
Nhưng Bàng Chân không dám mang người vào Tiên Vực, vì đây là luật thép của Tiên Vực. Nếu bị phát hiện tự ý mang người vào Tiên Vực sẽ bị thế lực cấp Tiên Vương xử đẹp, nhổ nguyên gia tộc. Trước kia từng xảy ra chuyện này, một thế lực Thăng Nguyên cảnh có một tiểu bối vào Cổ giới rèn luyện kết nghiệt duyên, gã cũng ác bỏ lại nữ nhân kia, chỉ mang theo đứa nhỏ vào Tiên Vực. Kết quả thế nào?
Sơ sẩy bị người phát hiện đứa nhỏ sinh ra trong Cổ giới, kết quả nguyên thế lực bị hủy diệt trong một đêm.
Thế lực Thăng Nguyên cảnh!
Đám nhà quê này không biết Tiên Vực quản lý ‘vượt biên’ nghiêm khắc cỡ nào.
- Tiên Thiên Thông Linh Quả.
Lôi Hỏa Đại Đế liếm môi:
- Nếu là đẳng cấp Thăng Nguyên cảnh thì nó là chí bảo vô thượng với bổn tọa.
- Cẩu gia, đều là của cẩu gia!
Đại Hắc Cẩu sủa:
- Thằng nhóc nhà ngươi có biết kính lão tôn hiền không?
Lôi Hỏa Đại Đế cười khẩy nói:
- Chưa thấy hiền đâu nhưng thấy một con chó già vô sỉ.
Đại Hắc Cẩu cắn Lôi Hỏa Đại Đế:
- Dám làm nhục bổn tọa? Gâu!
Lăng Hàn mặc kệ hai đứa quậy đó, hắn nhìn đằng trước. Khói đen bốc lên từ lòng đất, rất là tĩnh lặng, cách mười dặm mọc một gốc thực vật tỏa ra đạo quang dịu dàng.
Tiên Thiên Thông Linh Quả, hóa thân quy tắc thiên địa, về mặt lý luận thì giá trị vượt qua bất cứ loại tiên dược. Đương nhiên nếu ngươi xui xẻo gặp Tiên Thiên Thông Linh Quả không đủ năm tuổi chỉ có thể tăng lên tới Trảm Trần thì đành khóc.
Tiểu Cốt nhìn phương xa, nhưng không phải xem Tiên Thiên Thông Linh Quả mà là chỗ xa hơn nữa:
- Ô u ư!
Thật ra qua trăm dặm thì thị lực của các Thánh cũng không thấy gì, chỉ mơ hồ thấy khói đen bốc lên, còn lại một mảnh mông lung.
Nhìn một lúc Tiểu Cốt biến sắc mặt, đôi mắt bắn ra tia sáng lục lộ vẻ tức giận. Tiểu Cốt hét to rồi xông lên trước.
Thần Đạo Đan Tôn
Đánh giá:
Truyện Thần Đạo Đan Tôn
Story
Chương 1789: Lại một khách Tiên Vực
10.0/10 từ 37 lượt.