Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1767: Thánh Nhân (Thượng)

Lăng Hàn và Thiên Phượng Thần Nữ, Vô Tướng Thánh Nhân lên đường, những người khác chưa vào Thánh cấp có đi cũng không ý nghĩa.

Cổ tích cách Mộc Đồ tinh không quá xa, chỉ cách một tinh vực, nếu đi tinh thuyền hàng hành thì khoảng một, hai tháng. Nhưng Thánh Nhân đi chỉ mất nửa ngày là đến.

Ba người rất nhanh đi tới tinh vực đó, trời sao vốn trống rỗng đột ngột xuất hiện một dãy núi chìm nổi trong trời sao, nhưng sơn mạch dường như bao phủ trong sương mù, vô cùng mông lung tựa như không tồn tại trong thế giới này. Bởi vì đây là một tiểu thế giới, không thể xông vào trực tiếp, cần đi qua cánh cửa đặc biệt. Không cần tìm tỉ mỉ vì nơi này không chỉ có Lăng Hàn, Thiên Phượng Thần Nữ, Vô Tướng Thánh Nhân. Trong khu vực phía trước có nhiều tinh thuyền đậu lại như sắp thành một tòa thành lũy trời sao.

Ba người giấu hơi thở sải bước đi qua, nếu Thánh uy tràn ngập thì không ai ở đây đứng được. Lăng Hàn không thích người ta quỳ trước mặt mình, hắn hoàn toàn không cần loại hư vinh này.

Nơi này có một cánh cửa, một con đường đi hướng tiểu thế giới, rõ ràng, không như sơn mạch mông lung mơ hồ.

Có người huýt sáo hướng Thiên Phượng Thần Nữ:

- Ô, cô nương này đẹp dữ!

Cổ tích mở ra hấp dẫn vô số thế lực lại đây, không chỉ Thánh cấp, đa số là thế lực Hằng Hà cảnh, đấy mới là thế lực rộng khắp Thần Giới. Đông người khó tránh lẫn lộn tốt xấu, loại người nào cũng có.

Đó là một người trẻ tuổi, thực lực Nhật Nguyệt cảnh, thiên tư cũng khá bất phàm.

Thiên Phượng Thần Nữ quay đầu lại lườm một cái, khí thế đáng sợ hóa thành thực chất.

Bùm!

Người trẻ tuổi bị đánh bay ra ngoài, miệng hộc bãi máu hơn mười ngụm mới ngừng lại, mặt không còn chút máu, người ướt mồ hôi lạnh. Gã không dám hó hé tiếng nào, bò dậy rồi vội vàng xoay người bỏ chạy.

Lăng Hàn không để bụng, hắn quan sát tòa cổ tích, cảm ứng hơi thở phát ra từ cửa lối đi nhỏ, quan sát kỹ trước đã.

Nơi như vậy khiến Thánh Nhân tìm năm năm vẫn chưa đi ra. Là nó quá lớn? Hay có chí bảo bị giấu kín cần nhiều thời gian tìm? Hoặc vì giành báu vật huyết chiến mãi chưa phân ra thắng thua?


Thiên Phượng Thần Nữ kéo Lăng Hàn:

- Đi thôi.

Lăng Hàn gật đầu, không nhìn ra được gì vậy thì đi vào thử. Nương tử, huynh trưởng ở trong đó, nếu Lăng Hàn không vào xem thì khó yên lòng.

Có tiếng kêu đầy vui sướng vang lên:

- Ủa? Lăng sư huynh!

Long Hương Nguyệt lao tới, mặt tràn đầy nụ cười đẹp ngất ngây.

Lăng Hàn tạm dừng, cười hỏi:

- Sao nàng ở đây?

Long Hương Nguyệt trả lời ngay:

- Ta cùng tiểu cô đi ra giải sầu, nghe nói nơi này có cổ tích mở ra nên cùng tiểu cô đi xem.

Long Hương Nguyệt vẫy tay ra sau lưng, quả nhiên Long Ngữ San đang đứng đó. Có vẻ Long Ngữ San không muốn gặp Lăng Hàn, nhưng bị điệt nữ kêu nên đành đi tới.

- A!

Long Ngữ San thấy Lăng Hàn thì giật mình kêu lên:


- Ngươi vào Thánh cấp rồi!

Long Ngữ San nói câu này vừa nhỏ vừa mau, e rằng chỉ có mình nàng mới nghe được.

Thật khó tin, mười mấy năm trước Lăng Hàn chỉ là Hằng Hà cực cảnh, giờ thành Thánh rồi?

Đừng thấy Hằng Hà cực cảnh và Sáng Thế cảnh chỉ kém một bước, nhưng Long Ngữ San là người từng trải, nàng biết rõ vượt qua bước này khó khăn cỡ nào.

Long Ngữ San xem như kỳ tài ngút trời, chẳng những thiên phú kinh người còn có tổ huyết tinh thuần, dù vậy từ Hằng Hà cảnh đại viên mãn đến Sáng Thế cảnh làm nàng mất hai trăm vạn năm.

Mười mấy năm... ui chà.

Long Ngữ San không thể nhìn thấu Lăng Hàn, chẳng những không nhìn thấu tu vi còn không thấy được hắn bao nhiêu tuổi, chỉ biết đối phương khá trẻ, huyết khí vượng thịnh như lò lửa có thể đánh chết hơn một nửa cường giả trong thiên hạ.

Không sợ không biết hàng, chỉ sợ hàng so với hàng, trước mặt Lăng Hàn còn ai dám tự xưng là thiên kiêu?

Long Ngữ San liếc mắt thấy Thiên Phượng Thần Nữ, Vô Tướng Thánh Nhân thì càng giật mình.

Lại là hai Thánh Nhân!

Thiên Phượng Thần Nữ cũng rất trẻ tuổi. Vô Tướng Thánh Nhân tuy huyết khí rất vượng thịnh nhưng linh hồn toát ra cảm giác tang thương, chắc đoạt xá trọng sinh cho nên tuổi thân thể và thần hồn không khớp.

Long Ngữ San không dám lên mặt, chắp tay hành lễ với ba người Lăng Hàn:

- Ba vị đạo hữu!

Tuy lúc trước Long Ngữ San thấy Lăng Hàn đồ Thánh rồi nhưng không thể nhìn đối phương như một vị Hằng Hà cảnh. Có điều Thánh Nhân có ngạo khí của Thánh Nhân, ví dụ các Thánh Vương trong cấm địa chờ Lăng Hàn trở thành Tiểu Thánh mới gọi một tiếng đạo hữu, thừa nhận thân phận, địa vị của hắn.

Vô Tướng Thánh Nhân, Thiên Phượng Thần Nữ đáp lễ, thấy Lăng Hàn dường như rất khách sáo với Long Ngữ San nên hai người cũng tràn đầy thiện ý.

Long Hương Nguyệt trợn mắt há hốc mồm, sao tiểu cô gọi ba người này là đạo hữu?

Chẳng lẽ!

Long Hương Nguyệt khó tin kêu lên:

- Lăng Hàn, ngươi đột phá Thánh cấp?

Xì!

Người xung quanh nghe tiếng la của Long Hương Nguyệt thì xì cười.

Cô nương này chưa thấy qua trường hợp lớn gì, chắc từ xó xỉnh nào đi ra, dám nói người trẻ tuổi đó là Thánh Nhân. Cười bể bụng, nguyên Thần Giới mới có mấy Thánh Nhân? Thánh Nhân nào chẳng phải là râu bạc chân mày trắng, không tu luyện đến bộ dạng sắp xuống lỗ thì sao thành Thánh được.

Đây là ấn tượng của đa số người trong thiên hạ đối với Thánh Nhân, hoặc là ông già hoặc là bà già, ngươi không già sao thành Thánh được?

Nhìn Lăng Hàn trẻ kinh, không nhìn thấu tu vi nhưng khí huyết vượng thịnh như thế không giống người già chút nào.

Lăng Hàn gật đầu nói:

- Ừm!

Với thực lực hiện tại của Lăng Hàn không còn sợ ai trong Cổ giới.

Long Hương Nguyệt vỗ tay reo lên, lòng tràn đầy kiêu ngạo:


- Tốt quá!

Nam nhân nàng vừa mắt đương nhiên không tầm thường!

- Tiểu cô nương đừng để bị lừa.

Có người mở miệng nhắc nhở:

- Dạo này có nhiều kẻ lừa đảo, hoặc là nói mình là cao thủ, hoặc là hậu đại của thế lực lớn nào, thật ra chỉ là vô danh tiểu tốt chuyên môn lừa tài lừa sắc.

Long Hương Nguyệt tức giận, dám nói Lăng Hàn lừa tài lừa sắc? Phi! Nàng rất muốn bị Lăng Hàn lừa sắc nhưng người ta có thèm đâu!

Long Hương Nguyệt không phải loại người bướng bỉnh không nói lý, người ta chỉ tốt bụng nhắc nhở, nên nàng không nổi giận, coi như gió thoảng bên tai.

Long Hương Nguyệt nhìn Lăng Hàn, mắt sáng lấp lánh ánh sao:

- Lăng Hàn, ngươi thật là lợi hại!

Người lên tiếng nhắc nhở Long Hương Nguyệt thì lắc đầu nguầy nguậy:

- Cô nương ngốc.

Chậc, nha đầu tươi ngon mơn mởn vậy mà ngu ngốc bị người bán còn đếm tiền giúp.

Một người trẻ tuổi bước nhanh ra, vẻ mặt kiêu ngạo nhướng mày hướng Thiên Phượng Thần Nữ, Long Hương Nguyệt, Long Ngữ San:

- A, Thánh Nhân? Để ta lĩnh giáo thử.

Thần Đạo Đan Tôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thần Đạo Đan Tôn Truyện Thần Đạo Đan Tôn Story Chương 1767: Thánh Nhân (Thượng)
10.0/10 từ 37 lượt.
loading...