Thần Đạo Đan Tôn
Chương 1750: Giao ác tử ra
Gã muốn nữ nhân này!
Trọng Dã chỉ vào Nữ Hoàng, hỏi Lăng Hàn:
- Nàng là nữ nhân của ngươi?
Lăng Hàn lạnh nhạt nói:
- Nương tử của ta, đừng đoán mò nếu không sẽ chết nhanh hơn.
- Ha ha ha ha!
Trọng Dã không thèm dể mắt tới lời uy hiếp đó, nàng này chỉ là một Tiểu Thánh, một ngàn Tiểu Thánh ở trước mặt Trung Thánh cũng không đáng gì, lật tay là đè bẹp.
Đại Hắc Cẩu xuất hiện:
- Bổn tọa đến đây!
Một đứa nhóc bốn, năm tuổi đi bên cạnh Đại Hắc Cẩu, còn có con thỏ cao cỡ nửa người, mắt như ngọc thạch đỏ rực. Một nhân sâm biết đi đường, thô cỡ cánh tay người, mọc ra mắt mũi miệng.
Đây là tổ bốn người nổi tiếng gây sự trong Võ viện, khiến người nghe biến sắc.
Đại Hắc Cẩu đứng thẳng, gãi mông:
- Tên xấu xí nào tới tìm tiểu đệ của ta làm chi?
Móng vuốt chó và da sắt ma sát phát ra tiếng sắc nhọn khiến người khó chịu hộc máu, nhưng Đại Hắc Cẩu không quan tâm, đặt móng chó gần mũi ngửi rất là say mê.
Khóe môi Trọng Dã co giật. Khai Vân cấm địa rất là phong kín, Trọng Dã chưa gặp qua nhiều Thánh Nhân, đặc biệt cái loại hoàn toàn không có phẩm hạnh này làm vặn vẹo nhân sinh quan của gã.
Lôi Hỏa Đại Đế đá bay Đại Hắc Cẩu:
- Xéo!
Lôi Hỏa Đại Đế cũng cợt nhả hỏi:
- Tiểu tử này là bổn tọa bảo kê, ngươi muốn làm gì?
Khóe môi Trọng Dã lại co giật, Thánh Nhân tí hon vậy sao?
Chắc đối phương linh hồn đoạt xá, nhưng đoạt xá sinh ra cảnh giới sẽ bị hai tầng hạn chế là linh hồn và thân thể, đây là nguyên lý thùng gỗ, quyết định từ miếng gỗ ngắn nhất trong thùng.
Thánh Nhân nhỏ như vậy là khái niệm gì?
Dù bắt đầu tu luyện từ trong bụng mẹ thì mới được vài năm?
Người nơi này toàn là quái vật sao? Một Hằng Hà cảnh có thể đồ thánh, một Tiểu Thánh bốn, năm tuổi, một con chó Thánh tiện tận xương.
Đại Hắc Cẩu lao về đánh nhau với Lôi Hỏa Đại Đế:
- Gâu! Tiểu tử thối, cẩu gia cắn mông ngươi thành ba miếng mới được!
Một người một chó đều không tầm thường, Lôi Hỏa Đại Đế thì khỏi phải nói, vốn là cường giả Tiên Phủ cảnh, giỏi hai loại quy tắc lôi, hỏa hơn xa đẳng cấp Thánh Nhân. Nhưng hiện giờ cảnh giới không đủ khiến sức chiến đấu của Lôi Hỏa Đại Đế chỉ đến Trung Thánh.
Đại Hắc Cẩu thì càng quái thai, khí lực rất mạnh, sức chiến đấu Trung Thánh đánh vào người nó cũng không trầy da sứt mẻ gì. Đại Hắc Cẩu há mồm táp Lôi Hỏa Đại Đế không chút yếu thế.
Trọng Dã nhìn một hồi rất muốn hộc máu.
Thật đáng sợ, rõ ràng chỉ là hai Tiểu Thánh nhưng có sức chiến đấu cấp Trung Thánh, dư sức ngay mặt đối kháng với Trọng Dã. Không lẽ gã tu luyện trong cấm địa quá lâu, thế giới đã hoàn toàn khác lạ rồi sao?
Trọng Dã cố bình tĩnh lại, không sao, dù thế nào cũng chỉ có sức chiến đấu cấp Trung Thánh, Khai Vân cấm địa có một vị Thánh Vương tọa trấn, Trung Thánh bình thường thật nhỏ bé.
Trọng Dã khịt mũi:
Trọng Dã lại nhìn Lăng Hàn:
- Ác tử, còn không đi ra quỳ nghe xử phạt?
Tinh Sa Đại Thánh không nhịn được nữa:
- Đừng quên bổn tọa còn ở đây!
Tinh Sa Đại Thánh dù gì là một vị Đại Thánh, thế mà bị lơ đẹp là sao?
Trọng Dã không thèm nể nang:
- Không muốn chọc giận lão tổ nhà bổn tọa thì bổn tọa khuyên ngươi ngoan ngoãn đứng một bên đi!
Đùa, là người của cấm địa cần để mắt tới Thánh Nhân khác sao?
Tinh Sa Đại Thánh tức xì khói hừ mũi:
- Đừng lôi Thánh Vương ra đè bổn tọa, ngươi tưởng chúng ta không có bối cảnh Thánh Vương sao?
Mấy năm trước có rất nhiều cấm địa kết đồng minh với Lăng Hàn, Tinh Sa Võ viện đại biểu hắn! Khai Vân cấm địa nhà ngươi ghê gớm đến mấy có thể cùng lúc đối địch với nhiều cấm địa không?
Trọng Dã cười khẩy nói:
- Theo bổn tọa thấy càng lúc càng hồ đồ, mơ tưởng muốn đối địch với Trọng gia ta!
Khai Vân cấm địa quá khép kín, đâu biết Lăng Hàn đã từng đại phát thần uy chém hai Thánh Vương? Trọng Dã cho rằng Tinh Sa Đại Thánh chỉ là đang cố hù dọa.
Tinh Sa Đại Thánh rất muốn đập chết Trọng Dã, nhưng kết minh với nhiều cấm địa không có nghĩa là gã có thể thoải mái ra tay, khi nào gã chiếm lý thì cấm địa khác mới ủng hộ.
Tinh Sa Đại Thánh không phải Lăng Hàn.
Tinh Sa Đại Thánh tức run người nhưng ráng nhịn, vung tay áo nói:
- Cút cho bổn tọa!
Trọng Dã kiêu ngạo nói:
- Giao ác tử này ra thì bổn tọa sẽ đi.
Lần này mang Lăng Hàn đi, lần sau Khai Vân Vương sẽ đích thân giá lâm diệt sạch sinh linh trên hành tinh này!
Mắt Tinh Sa Đại Thánh hấp háy tia sáng lạnh, chợt lao đến trước mặt Trọng Dã, đang muốn ép gã đồ Thánh phải không?
Chợt có tiếng quát yêu kiều:
- Tránh ra!
Nữ Hoàng bước gót sen thướt tha mà vô cùng bá khí.
Nữ Hoàng đi tới bên cạnh Tinh Sa Đại Thánh.
Bịch!
Nữ Hoàng giơ tay đẩy Đại Thánh này sang một bên.
Hiện tại Nữ Hoàng rất mạnh, Tinh Sa Đại Thánh không đánh lại nàng.
Trọng Dã thì cho rằng Tinh Sa Đại Thánh thấy mỹ nữ nhũn chân, gã cười khẽ. Nàng đang tự mình đưa lên cửa sao? Cũng tốt, bắt lấy rồi mang đi luôn.
Tiểu Thánh muốn trốn thì Trung Thánh không đuổi theo kịp, nhưng nếu đối phương cứ nhất quyết muốn chiến thì bắt dễ như chơi.
- Dám nói năng bỗ bã với phu quân của ta?
Khuôn mặt Nữ Hoàng kiêu ngạo nói:
- Ngươi là ai?
Nữ Hoàng rất đẹp, phong tình quá mê người, dù nàng tức giận cũng khiến người động lòng. Trọng Dã là người bị chỉ vào mũi mắng nhưng gã không thấy tức giận, càng muốn quỳ liếm ngón chân Nữ Hoàng hơn. Tim Trọng Dã rớt cái bịch, gã là Thánh Nhân nhưng tại sao tâm tính dao động dễ dàng như vậy?
Nàng đẹp rất kinh người.
Trọng Dã không trả lời, bỗng thò tay ra muốn bắt Nữ Hoàng.
Nữ Hoàng quát:
- To gan!
Nữ Hoàng vỗ chưởng.
Bùm!
Nữ Hoàng phất tay bắn ra luồng kiếm quang vọt lên cao.
Phập!
Trọng Dã bị tước thành hai nửa, từ vai trái đến sườn phải, máu tuôn như suối. Nửa người trên của Trọng Dã từ từ trợt xuống, biểu tình tràn đầy ngạc nhiên, đến bây giờ vẫn chưa phản ứng lại.
Sao có thể mạnh như vậy?
Gã là Trung Thánh! Vậy mà không đỡ được một chiêu của đối phương?
Trọng Dã vội vàng vận chuyển nguyên lực, căn nguyên sinh mệnh ổn định hai nửa thân thể, khóa lại sự sống. Nhưng trong kiếm của Nữ Hoàng ẩn chứa lực phá hoại đáng sợ, Trọng Dã có thiêu đốt căn nguyên cũng vô dụng, sự sống nhanh chóng xói mòn.
Trọng Dã sợ hãi mặt xanh mét, với người bình thường thì cơ thể thành hai khúc là chết chắc, nhưng với Thánh Nhân chỉ là chuyện nhỏ, miễn ghép thân thể lại, vận chuyển nguyên lực thì không lâu sau sẽ lành lặn ngay.
Nhưng sự việc khác hẳn với Trọng Dã tưởng tượng, sát khí đáng sợ trùng kích trong cơ thể, sức phá hoại mạnh mẽ vượt xa tốc độ phục hồi của gã, cứ tiếp tục thế này gã sẽ hình thần đều diệt.
Thần Đạo Đan Tôn
Trọng Dã chỉ vào Nữ Hoàng, hỏi Lăng Hàn:
- Nàng là nữ nhân của ngươi?
Lăng Hàn lạnh nhạt nói:
- Nương tử của ta, đừng đoán mò nếu không sẽ chết nhanh hơn.
- Ha ha ha ha!
Trọng Dã không thèm dể mắt tới lời uy hiếp đó, nàng này chỉ là một Tiểu Thánh, một ngàn Tiểu Thánh ở trước mặt Trung Thánh cũng không đáng gì, lật tay là đè bẹp.
Đại Hắc Cẩu xuất hiện:
- Bổn tọa đến đây!
Một đứa nhóc bốn, năm tuổi đi bên cạnh Đại Hắc Cẩu, còn có con thỏ cao cỡ nửa người, mắt như ngọc thạch đỏ rực. Một nhân sâm biết đi đường, thô cỡ cánh tay người, mọc ra mắt mũi miệng.
Đây là tổ bốn người nổi tiếng gây sự trong Võ viện, khiến người nghe biến sắc.
Đại Hắc Cẩu đứng thẳng, gãi mông:
- Tên xấu xí nào tới tìm tiểu đệ của ta làm chi?
Móng vuốt chó và da sắt ma sát phát ra tiếng sắc nhọn khiến người khó chịu hộc máu, nhưng Đại Hắc Cẩu không quan tâm, đặt móng chó gần mũi ngửi rất là say mê.
Khóe môi Trọng Dã co giật. Khai Vân cấm địa rất là phong kín, Trọng Dã chưa gặp qua nhiều Thánh Nhân, đặc biệt cái loại hoàn toàn không có phẩm hạnh này làm vặn vẹo nhân sinh quan của gã.
Lôi Hỏa Đại Đế đá bay Đại Hắc Cẩu:
- Xéo!
Lôi Hỏa Đại Đế cũng cợt nhả hỏi:
- Tiểu tử này là bổn tọa bảo kê, ngươi muốn làm gì?
Khóe môi Trọng Dã lại co giật, Thánh Nhân tí hon vậy sao?
Chắc đối phương linh hồn đoạt xá, nhưng đoạt xá sinh ra cảnh giới sẽ bị hai tầng hạn chế là linh hồn và thân thể, đây là nguyên lý thùng gỗ, quyết định từ miếng gỗ ngắn nhất trong thùng.
Thánh Nhân nhỏ như vậy là khái niệm gì?
Dù bắt đầu tu luyện từ trong bụng mẹ thì mới được vài năm?
Người nơi này toàn là quái vật sao? Một Hằng Hà cảnh có thể đồ thánh, một Tiểu Thánh bốn, năm tuổi, một con chó Thánh tiện tận xương.
Đại Hắc Cẩu lao về đánh nhau với Lôi Hỏa Đại Đế:
- Gâu! Tiểu tử thối, cẩu gia cắn mông ngươi thành ba miếng mới được!
Một người một chó đều không tầm thường, Lôi Hỏa Đại Đế thì khỏi phải nói, vốn là cường giả Tiên Phủ cảnh, giỏi hai loại quy tắc lôi, hỏa hơn xa đẳng cấp Thánh Nhân. Nhưng hiện giờ cảnh giới không đủ khiến sức chiến đấu của Lôi Hỏa Đại Đế chỉ đến Trung Thánh.
Đại Hắc Cẩu thì càng quái thai, khí lực rất mạnh, sức chiến đấu Trung Thánh đánh vào người nó cũng không trầy da sứt mẻ gì. Đại Hắc Cẩu há mồm táp Lôi Hỏa Đại Đế không chút yếu thế.
Trọng Dã nhìn một hồi rất muốn hộc máu.
Thật đáng sợ, rõ ràng chỉ là hai Tiểu Thánh nhưng có sức chiến đấu cấp Trung Thánh, dư sức ngay mặt đối kháng với Trọng Dã. Không lẽ gã tu luyện trong cấm địa quá lâu, thế giới đã hoàn toàn khác lạ rồi sao?
Trọng Dã cố bình tĩnh lại, không sao, dù thế nào cũng chỉ có sức chiến đấu cấp Trung Thánh, Khai Vân cấm địa có một vị Thánh Vương tọa trấn, Trung Thánh bình thường thật nhỏ bé.
Trọng Dã khịt mũi:
Trọng Dã lại nhìn Lăng Hàn:
- Ác tử, còn không đi ra quỳ nghe xử phạt?
Tinh Sa Đại Thánh không nhịn được nữa:
- Đừng quên bổn tọa còn ở đây!
Tinh Sa Đại Thánh dù gì là một vị Đại Thánh, thế mà bị lơ đẹp là sao?
Trọng Dã không thèm nể nang:
- Không muốn chọc giận lão tổ nhà bổn tọa thì bổn tọa khuyên ngươi ngoan ngoãn đứng một bên đi!
Đùa, là người của cấm địa cần để mắt tới Thánh Nhân khác sao?
Tinh Sa Đại Thánh tức xì khói hừ mũi:
- Đừng lôi Thánh Vương ra đè bổn tọa, ngươi tưởng chúng ta không có bối cảnh Thánh Vương sao?
Mấy năm trước có rất nhiều cấm địa kết đồng minh với Lăng Hàn, Tinh Sa Võ viện đại biểu hắn! Khai Vân cấm địa nhà ngươi ghê gớm đến mấy có thể cùng lúc đối địch với nhiều cấm địa không?
Trọng Dã cười khẩy nói:
- Theo bổn tọa thấy càng lúc càng hồ đồ, mơ tưởng muốn đối địch với Trọng gia ta!
Khai Vân cấm địa quá khép kín, đâu biết Lăng Hàn đã từng đại phát thần uy chém hai Thánh Vương? Trọng Dã cho rằng Tinh Sa Đại Thánh chỉ là đang cố hù dọa.
Tinh Sa Đại Thánh rất muốn đập chết Trọng Dã, nhưng kết minh với nhiều cấm địa không có nghĩa là gã có thể thoải mái ra tay, khi nào gã chiếm lý thì cấm địa khác mới ủng hộ.
Tinh Sa Đại Thánh không phải Lăng Hàn.
Tinh Sa Đại Thánh tức run người nhưng ráng nhịn, vung tay áo nói:
- Cút cho bổn tọa!
Trọng Dã kiêu ngạo nói:
- Giao ác tử này ra thì bổn tọa sẽ đi.
Lần này mang Lăng Hàn đi, lần sau Khai Vân Vương sẽ đích thân giá lâm diệt sạch sinh linh trên hành tinh này!
Mắt Tinh Sa Đại Thánh hấp háy tia sáng lạnh, chợt lao đến trước mặt Trọng Dã, đang muốn ép gã đồ Thánh phải không?
Chợt có tiếng quát yêu kiều:
- Tránh ra!
Nữ Hoàng bước gót sen thướt tha mà vô cùng bá khí.
Nữ Hoàng đi tới bên cạnh Tinh Sa Đại Thánh.
Bịch!
Nữ Hoàng giơ tay đẩy Đại Thánh này sang một bên.
Hiện tại Nữ Hoàng rất mạnh, Tinh Sa Đại Thánh không đánh lại nàng.
Trọng Dã thì cho rằng Tinh Sa Đại Thánh thấy mỹ nữ nhũn chân, gã cười khẽ. Nàng đang tự mình đưa lên cửa sao? Cũng tốt, bắt lấy rồi mang đi luôn.
Tiểu Thánh muốn trốn thì Trung Thánh không đuổi theo kịp, nhưng nếu đối phương cứ nhất quyết muốn chiến thì bắt dễ như chơi.
- Dám nói năng bỗ bã với phu quân của ta?
Khuôn mặt Nữ Hoàng kiêu ngạo nói:
- Ngươi là ai?
Nữ Hoàng rất đẹp, phong tình quá mê người, dù nàng tức giận cũng khiến người động lòng. Trọng Dã là người bị chỉ vào mũi mắng nhưng gã không thấy tức giận, càng muốn quỳ liếm ngón chân Nữ Hoàng hơn. Tim Trọng Dã rớt cái bịch, gã là Thánh Nhân nhưng tại sao tâm tính dao động dễ dàng như vậy?
Nàng đẹp rất kinh người.
Trọng Dã không trả lời, bỗng thò tay ra muốn bắt Nữ Hoàng.
Nữ Hoàng quát:
- To gan!
Nữ Hoàng vỗ chưởng.
Bùm!
Nữ Hoàng phất tay bắn ra luồng kiếm quang vọt lên cao.
Phập!
Trọng Dã bị tước thành hai nửa, từ vai trái đến sườn phải, máu tuôn như suối. Nửa người trên của Trọng Dã từ từ trợt xuống, biểu tình tràn đầy ngạc nhiên, đến bây giờ vẫn chưa phản ứng lại.
Sao có thể mạnh như vậy?
Gã là Trung Thánh! Vậy mà không đỡ được một chiêu của đối phương?
Trọng Dã vội vàng vận chuyển nguyên lực, căn nguyên sinh mệnh ổn định hai nửa thân thể, khóa lại sự sống. Nhưng trong kiếm của Nữ Hoàng ẩn chứa lực phá hoại đáng sợ, Trọng Dã có thiêu đốt căn nguyên cũng vô dụng, sự sống nhanh chóng xói mòn.
Trọng Dã sợ hãi mặt xanh mét, với người bình thường thì cơ thể thành hai khúc là chết chắc, nhưng với Thánh Nhân chỉ là chuyện nhỏ, miễn ghép thân thể lại, vận chuyển nguyên lực thì không lâu sau sẽ lành lặn ngay.
Nhưng sự việc khác hẳn với Trọng Dã tưởng tượng, sát khí đáng sợ trùng kích trong cơ thể, sức phá hoại mạnh mẽ vượt xa tốc độ phục hồi của gã, cứ tiếp tục thế này gã sẽ hình thần đều diệt.
Thần Đạo Đan Tôn
Đánh giá:
Truyện Thần Đạo Đan Tôn
Story
Chương 1750: Giao ác tử ra
10.0/10 từ 37 lượt.