Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1736: Hóa ra là hiểu lầm (Thượng)

Lăng Hàn rất tùy ý vung tay xuống, trục xuất công kích của hai người, ung dung liền đến trước mặt Dương Tử Ca, một quyền oanh qua.

- A…

Dương Tử Ca nhất thời kêu thảm một tiếng, lảo đảo lùi về sau, máu mũi chảy dài.

Hắn xoay người, nhìn về phía Cảnh Di.

Cảnh Di không khỏi lui về sau một bước, chênh lệch giữa hai bên quá to lớn, căn bản không phải nàng liều mạng liền có thể ngang hàng.

- Hừ!

Đúng lúc này, trong khu nhà nhỏ truyền tới một âm thanh tràn ngập uy nghiêm, cửa viện tự động mở ra, chỉ thấy một thanh niên đứng ở trong viện, cả người phảng phất như trung tâm vũ trụ, khiến người ta chỉ có cúng bái.

- Thiếu chủ!

Cảnh Di cùng Dương Tử Ca vội vã nửa quỳ, hành lễ với người trẻ tuổi kia.

Người trẻ tuổi kia hơi giơ tay, ra hiệu hai người Cảnh Di đứng dậy, lúc này mới nhìn về phía Lăng Hàn cùng Long Hương Nguyệt. Hắn cũng không có ở trên người Lăng Hàn dừng lại lâu, ngược lại là nhìn chằm chằm Long Hương Nguyệt một hồi lâu, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười quái dị.

- Tiểu cô!

Long Hương Nguyệt đột nhiên kêu lên, trong viện lại xuất hiện một cô gái, nhìn qua chỉ chừng hai mươi tuổi, mái tóc đen suôn dài như thác nước, trên đầu mọc ra hai cái sừng rồng khéo léo.

Không cần phải nói, nữ tử kia chính là Long Ngữ San.

- Gan không nhỏ a, lại dám tổn thương thủ hạ của ta!


Trọng Bát Độ lãnh đạm nói, rốt cục nhìn thẳng Lăng Hàn.

- Ha ha, ngươi không phục sao?

Lăng Hàn lạnh nhạt nói.

Con ngươi của Trọng Bát Độ mở to, hắn là một vị Thánh Nhân a!

Hằng Hà Cảnh nho nhỏ lại dám làm càn ở trước mặt mình, còn có Thiên Lý sao? Tính tình của hắn tuyệt đối không thể nói là tốt, hơn nữa Thánh Nhân làm việc lại cần kiêng kỵ gì, lập tức ra tay công kích về phía Lăng Hàn.

Đùng!

Tay hắn còn chưa rơi xuống, chỉ thấy Long Ngữ San cũng cấp tốc ra tay, Long uy khiếp người dật động, đòn đánh này của hắn bị cản lại.

- Không được động thủ!

Long Ngữ San không vui nói.

Trên mặt Trọng Bát Độ hơi biến sắc, nhưng lập tức nở nụ cười nói:

- Được, xem ở trên mặt Ngữ San, liền tha người một hồi.

Hắn hơi phe phẩy tay áo, nghênh ngang rời đi, Cảnh Di cùng Dương Tử Ca vội vã đi theo.

- Tiểu cô, tên này là ai, sao hôi rắm như thế!


Long Hương Nguyệt vội vã chạy đến bên người Long Ngữ San, lôi kéo tay của đối phương, bắt đầu làm nũng.

Long Ngữ San cưng chiều mà nhìn nàng một cái, lạnh nhạt nói:

- Hắn là vị hôn phu của ta.

Phốc!

Long Hương Nguyệt nhất thời phun ra ngoài, cái gì? Nàng vội vàng lắc đầu:

- Tiểu cô, người kia vừa nhìn liền đáng ghét, ngươi tuyệt đối không muốn gả cho hắn, bằng không sau này sẽ rất khổ!

- Nha đầu ngốc, ngươi không hiểu!

Long Ngữ San lắc đầu, kỳ thực nàng cũng không muốn gả, nhưng Khai Vân cấm địa quá mạnh mẽ, có một vị Thánh Vương tọa trấn. Mấy năm trước thời điểm Khai Vân cấm địa chạy tới cầu hôn, chính là một vị Đại Thánh tự mình tới, cũng mang theo sính lễ để Long gia không thể từ chối.

Thánh Dược!

Tuy Long gia hung hăng nhất thời, nhưng không ai biết Lão tổ Long gia kỳ thực vẫn có ám thương trong người, kia là hắn từ nhỏ mạnh mẽ đột phá lưu lại đạo thương, chỉ có Thánh Dược mới có thể trị khỏi.

Đại Thánh đích thân tới, mang theo Thánh Dược mà Long gia vô cùng cần thiết làm sính lễ, để Long gia làm sao có thể từ chối hôn sự này?

Lại nói, kỳ thực Long gia cũng không chịu thiệt, Trọng Bát Độ chính là Thánh Nhân mới lên cấp, tư chất kinh người, tương lai rất có thể trở thành Đại Thánh thậm chí Thánh Vương, ở nữ tử mà nói, còn có quy tụ so với cái này càng tốt hơn sao?

- Đúng rồi, ngươi làm sao đột nhiên trở về?

Long Ngữ San không muốn nhiều lời với chuyện này, hỏi Long Hương Nguyệt.

Khuôn mặt của Long Hương Nguyệt không khỏi đỏ lên, mang theo tình lang cầu hôn tiểu cô, cái này có chút loạn a, nàng không nói ra được.

Lăng Hàn chắp tay nói:

- Long tiền bối, tại hạ Lăng Hàn, muốn mượn tiền bối một cái sừng rồng.

Long Ngữ San nhất thời chìm xuống, lúc này mới gặp mặt, ngươi liền có ý nghĩ với ta? Ngay cả Trọng Bát Độ là Thánh Nhân cũng không có thể làm cho nàng thoả mãn, huống chi Lăng Hàn chỉ là Hằng Hà Cảnh nho nhỏ.

- Tiền bối, ngươi trước xem cái này một chút.

Lăng Hàn pha một chén Luân Hồi trà, đưa cho Long Ngữ San.

Phản ứng đầu tiên của Long Ngữ San chính là đánh đổ cái chén này, nhưng tay vừa vung lên, nàng liền dừng lại.

Trà thơm thấm ruột thấm gan, để tâm linh của nàng vững chắc, phảng phất như cùng đại đạo kết hợp, phát lên các loại cảm ngộ.

Nàng không khỏi tim đập thình thịch, đây là Thánh Dược sao?

Tay ngừng lại, nàng một cách tự nhiên tiếp nhận chén trà, uống một hơi cạn sạch, nhất thời, cả người nàng có đại đạo phù văn hiện lên, tóc đen đầy đầu lay động, có thần quang chiếu rọi, xinh đẹp đoạt người.

Nàng lập tức khoanh chân ngồi xuống, sau một ngày mới lần nữa mở hai mắt ra, không khỏi lộ vẻ vui mừng, tu vi của nàng lại tiến lên một chút.

Phải biết, đạt đến độ cao như nàng, mỗi tăng lên một bước đều thiên nan vạn nan, tiêu tốn thời gian là lấy trăm vạn năm đo lường, nhưng hiện tại dưới sự giúp đỡ của một chén trà liền tiến lên một bước, kinh người cỡ nào?

Nếu có thể bắt được càng nhiều lá trà, mỗi ngày uống thì sẽ ra sao?

Nàng không khỏi nhìn về phía Lăng Hàn, có chút nhìn với cặp mắt khác xưa.


- Mười lá trà, đổi một cái sừng rồng, làm sao?

Lăng Hàn định giá.

Long Ngữ San lại trầm xuống, ngươi một Hằng Hà Cảnh nho nhỏ lại xem mình thành hàng hóa, mười lá trà đã muốn đổi chung thân của mình? Hơn nữa, này cũng không phải vấn đề sính lễ bao nhiêu, nàng đã có hôn ước với Trọng Bát Độ, há có thể lật lọng?

Coi như nàng chịu, vị Thánh Vương kia tức giận, vậy Long gia sẽ gặp phải vận mệnh cỡ nào?

- Hừ, nếu không nể tình Hương Nguyệt, ta nhất định sẽ giết ngươi!

Nàng phất tay áo.

- Rời đi đi!

Lăng Hàn không hiểu ra sao, ngươi không hài lòng giá cả, chúng ta còn có thể lại thương lượng a, làm gì bày ra dáng dấp này, ta nơi nào đắc tội ngươi? Hắn còn muốn nói, nhưng bị Long Hương Nguyệt dùng sức nháy mắt ra dấu, liền ngậm miệng lại.

- Đi!

Long Hương Nguyệt lôi kéo Lăng Hàn rời đi.

- Tiểu cô đang nổi nóng, ngươi đừng vội, ta sẽ từ từ công tác tư tưởng, nhất định sẽ làm cho nàng thay đổi chủ ý.

Lăng Hàn gãi gãi đầu nói:

- Đúng rồi, Lão tổ nhà ngươi cũng có sừng rồng, nếu không, đổi với hắn a?

Long Hương Nguyệt nhất thời sợ đến thân thể mềm mại run run một cái, Lão tổ Long gia là nam a, ngươi là người nào a, không chỉ muốn cô chất kiêm thu, thậm chí ngay cả nam cũng không buông tha, quả thực cầm thú a!

Thần Đạo Đan Tôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thần Đạo Đan Tôn Truyện Thần Đạo Đan Tôn Story Chương 1736: Hóa ra là hiểu lầm (Thượng)
10.0/10 từ 37 lượt.
loading...