Thần Đạo Đan Tôn
Chương 1492: Bị ai đánh?
Ngay cả Triệu Kiếm Bạch cũng nhịn không được run rẩy, hắn một đời giết người như ngóe, huyết chiến sát trường, có thể nói chính mình cũng là cấp bậc Đồ Phu, nhưng ở trước mặt luồng sát khí kia, hắn lại hoàn toàn là hàng tiểu bối, căn bản không đáng chú ý.
Kiếm gỗ hạ xuống, hắn bị đánh thành hai đoạn, thần hồn câu diệt.
Cái gì!
Đường đường cường giả Tinh Thần Cảnh lại bị một kiếm chém xuống, điều này để người ta làm sao tin tưởng?
Trái tim của Tả Tướng mãnh liệt co rút lại, lấy nhãn lực của hắn đương nhiên thấy rõ, thực lực của Lăng Hàn đạt đến mức độ nghiền ép Triệu Kiếm Bạch, lúc này mới có thể một kiếm kiến công. Đương nhiên, kiếm gỗ nhìn như phổ thông kia cũng là đại sát khí, mới để Triệu Kiếm Bạch không có cơ hội hoàn thủ.
Thêm gấm thêm hoa mà thôi, coi như Lăng Hàn dùng một binh khí khác cũng có thể kiến công, chỉ là hơi khó khăn hơn một chút.
Hóa ra... Lăng Hàn không chỉ bước vào Tinh Thần Cảnh, hơn nữa còn vượt qua hắn.
Cái này chí ít cũng phải là sức chiến đấu của đại cực vị, bằng không đâu thể nào một kiếm giết chết Triệu Kiếm Bạch!
Lăng Hàn thu kiếm, chỉ thấy kiếm gỗ xấu xí trong tay lại toả ra hào quang màu đen âm u, cho dù là hắn nhìn cũng phát lên cảm giác hồi hộp mãnh liệt, thật giống như đây không phải một kiếm gỗ phổ thông, mà là Thần binh chinh chiến sa trường nhiều vô số kể.
Hắn biết thanh kiếm này không đơn giản, nhưng không nghĩ tới sau khi thấy máu sẽ trở nên sát khí như thế, có thể nhìn ra, hoa văn trên kiếm gỗ trở nên rõ ràng, đồ án vô cùng đơn giản, rồi lại có đại khí khó có thể hình dung.
Sát Lục chi kiếm, dường như phá vỡ thần hồn!
Sau này lại chậm rãi nghiên cứu.
Hắn thu kiếm, nhìn về phía Triệu Luân.
Thiên chi kiêu tử này ngây người như phỗng, vẫn không có từ trong khiếp sợ tỉnh hồn lại, hắn không thể nào tiếp thu được, phụ thân chinh chiến thiên hạ nhiều vô kể, nhưng lại bị Lăng Hàn một kiếm chém xuống.
Cho đến khi bị ánh mắt của Lăng Hàn lạnh như băng nhìn kỹ, hắn mới đột nhiên rùng mình, từ trong khiếp sợ tỉnh lại.
- Ngươi, ngươi dĩ nhiên giết cha ta!
Hắn run giọng nói, đột nhiên chuyển hướng Tả Tướng.
- Tả Tướng đại nhân, người này giết đại tướng Hoàng Triều ta, không khác phản quốc, kính xin đại nhân ra tay, chấn chỉnh quốc pháp!
Ta con mẹ ngươi a!
Da mặt của Tả Tướng co giật, suýt chút nữa chửi má nó, cái này không phải muốn đẩy hắn vào hố lửa sao?
Kỳ thực Triệu Luân yêu cầu rất hợp lý, đế quốc đại tướng chết đi, hắn thân là Tả Tướng, chỉ huy cao nhất đương triều, bất luận làm sao cũng không thể coi thường. Nhưng vấn đề là, Lăng Hàn quá mạnh mẽ, một kiếm liền có thể chém Triệu Kiếm Bạch, vậy muốn chém hắn cũng ung dung vui vẻ.
Tả Tướng thích quyền thế, nhưng vì quyền thế đưa tính mạng của mình, vậy liền… ha ha.
Hắn ở trong lòng chửi má nó, sự tình phát sinh lâu như vậy, tại sao Hữu Tướng, còn có năm đại tướng khác không hiện thân?
Tuyệt không phải bọn họ còn chưa kịp chạy tới, mà là bọn họ đã sớm chạy tới, trước ở trong bóng tối quan chiến, mà hiện tại càng không người nào dám ra, ta không lộ diện, cái gì cũng không biết, ngày sau ai cũng nói không được ta cái gì.
Nhưng hắn con mẹ nó, lão tử bị các ngươi gài bẫy khổ a!
Khóe miệng của Tả Tướng co giật, cái này cũng là gốc gác của Loạn Tinh Hoàng Triều quá kém, trừ nữ hoàng đại nhân cùng Cửu Vương ra, thì không có một người đạt đến Tinh Thần Cảnh trung cực vị, hiện tại nữ hoàng cùng Cửu Vương tập thể bế quan, liền không ai làm gì được Lăng Hàn.
Đây chính là nhược điểm của thế lực chỉ dựa vào một cường giả đẩy lên, một khi vị cường giả này không có mặt, tỷ như đi ra ngoài du lịch, hay bế quan, vậy thế lực này sẽ trở nên vô cùng yếu đuối.
- Tả Tướng đại nhân, thỉnh cầu báo thù cho cha ta!
Triệu Luân quỳ xuống, hai mắt đẫm lệ.
Lão tử chết, hắn khẳng định thương tâm, nhưng khóc “hoa lê đái vũ” như thế, có mấy phần chân thực, mấy phần khuếch đại cũng chỉ có hắn tự mình biết.
Người xem cuộc vui rất nhiều, nhưng hiện tại mỗi một người đều không phát ra thanh âm nào, đây chính là chiến đấu của cấp bậc Tinh Thần Cảnh, bọn họ ngay cả tư cách ngắt lời cũng không có. Đám người Lâm Do càng cảm khái, lúc trước Lăng Hàn còn là tiểu sư đệ của bọn hắn, nhưng bây giờ thì sao?
Bọn họ còn ở Sơn Hà Cảnh đại viên mãn, hầu như không có thay đổi, nhưng Lăng Hàn không ngờ đã là Tinh Thần Cảnh!
Đều là cha mẹ sinh, tại sao chênh lệch lớn như vậy chứ?
- Cái này …
Tả Tướng kéo ra âm điệu, muốn hắn cùng Lăng Hàn khai chiến đó là chuyện không thể nào, nhưng một vị đại tướng quân chết, cái này cũng là chuyện kinh thiên động địa, không thể qua loa liền xong.
- Lăng Hàn!
Một tiếng quát rõ ràng, chỉ thấy một nữ tử anh tư hiên ngang xuất hiện, một thân chiến giáp, khoác áo choàng màu đỏ, hiển lộ hết anh khí.
Cù Thu Tuyết, Đại thống lĩnh Cấm Vệ Quân!
Tả Tướng vừa thấy, nhất thời hoàn toàn yên tâm, từ giá trị võ lực mà nói, kỳ thực Cù Thu Tuyết còn muốn vượt qua mình, bởi vì người ta nhận trọng trách trấn thủ hoàng cung, không chỉ có thể lấy ra càng nhiều quốc thế, hơn nữa còn có thể thuyên chuyển Hoàng Đô đại trận.
Cái gì Hữu Tướng, năm đại tướng, còn không đáng tin đây bằng một nữ nhân!
- Cù đại nhân!
Lăng Hàn chắp tay nói, hắn đối với Cù Thu Tuyết vẫn tương đối tôn kính.
Cù Thu Tuyết mặt lạnh nói:
- Hiện tại ngươi đã là Tinh Thần Cảnh, cùng Bổn thống lĩnh đứng ngang hàng, ta không dám nhận hai chữ đại nhân. Ta hỏi ngươi, ngươi là đến bản triều diễu võ dương oai sao?
Lăng Hàn lắc đầu nói:
- Ta vô ý diễu võ dương oai, vốn là muốn cầu kiến nữ hoàng bệ hạ, nhưng nữ hoàng bế quan, ta liền ở đây lưu lại một hồi, không nghĩ tới phát sinh nhiều chuyện như vậy.
Khuôn mặt của Cù Thu Tuyết hơi nguôi nói:
- Ngươi giết đại tướng của bản triều, việc này quan hệ quá lớn, không thể bỏ qua như vậy, chờ bệ hạ xuất quan tất sẽ có quyết nghị.
- Được!
Lăng Hàn gật đầu, hắn cùng nữ hoàng là gì a, lúc trước vì Cửu Vương, nàng không tiếc chém đại tướng, bây giờ vì tình lang, lại chém một cái thì đã làm sao? Huống hồ, cái này là Lăng Hàn chém, nói đến là Triệu Kiếm Bạch khiêu khích trước, chủ động đưa tới cửa.
Hai mắt của Triệu Luân âm u, hắn biết muốn mượn đao giết người là không thể, Tả Tướng căn bản không dám ra tay, mà Cù Thu Tuyết không muốn ra tay. Hắn lặng yên trở ra, trước kia cùng Lăng Hàn kết đại thù, hiện tại chắc sẽ bị Lăng Hàn tính sổ, không chạy lẽ nào chờ chết?
Thần Đạo Đan Tôn
Kiếm gỗ hạ xuống, hắn bị đánh thành hai đoạn, thần hồn câu diệt.
Cái gì!
Đường đường cường giả Tinh Thần Cảnh lại bị một kiếm chém xuống, điều này để người ta làm sao tin tưởng?
Trái tim của Tả Tướng mãnh liệt co rút lại, lấy nhãn lực của hắn đương nhiên thấy rõ, thực lực của Lăng Hàn đạt đến mức độ nghiền ép Triệu Kiếm Bạch, lúc này mới có thể một kiếm kiến công. Đương nhiên, kiếm gỗ nhìn như phổ thông kia cũng là đại sát khí, mới để Triệu Kiếm Bạch không có cơ hội hoàn thủ.
Thêm gấm thêm hoa mà thôi, coi như Lăng Hàn dùng một binh khí khác cũng có thể kiến công, chỉ là hơi khó khăn hơn một chút.
Hóa ra... Lăng Hàn không chỉ bước vào Tinh Thần Cảnh, hơn nữa còn vượt qua hắn.
Cái này chí ít cũng phải là sức chiến đấu của đại cực vị, bằng không đâu thể nào một kiếm giết chết Triệu Kiếm Bạch!
Lăng Hàn thu kiếm, chỉ thấy kiếm gỗ xấu xí trong tay lại toả ra hào quang màu đen âm u, cho dù là hắn nhìn cũng phát lên cảm giác hồi hộp mãnh liệt, thật giống như đây không phải một kiếm gỗ phổ thông, mà là Thần binh chinh chiến sa trường nhiều vô số kể.
Hắn biết thanh kiếm này không đơn giản, nhưng không nghĩ tới sau khi thấy máu sẽ trở nên sát khí như thế, có thể nhìn ra, hoa văn trên kiếm gỗ trở nên rõ ràng, đồ án vô cùng đơn giản, rồi lại có đại khí khó có thể hình dung.
Sát Lục chi kiếm, dường như phá vỡ thần hồn!
Sau này lại chậm rãi nghiên cứu.
Hắn thu kiếm, nhìn về phía Triệu Luân.
Thiên chi kiêu tử này ngây người như phỗng, vẫn không có từ trong khiếp sợ tỉnh hồn lại, hắn không thể nào tiếp thu được, phụ thân chinh chiến thiên hạ nhiều vô kể, nhưng lại bị Lăng Hàn một kiếm chém xuống.
Cho đến khi bị ánh mắt của Lăng Hàn lạnh như băng nhìn kỹ, hắn mới đột nhiên rùng mình, từ trong khiếp sợ tỉnh lại.
- Ngươi, ngươi dĩ nhiên giết cha ta!
Hắn run giọng nói, đột nhiên chuyển hướng Tả Tướng.
- Tả Tướng đại nhân, người này giết đại tướng Hoàng Triều ta, không khác phản quốc, kính xin đại nhân ra tay, chấn chỉnh quốc pháp!
Ta con mẹ ngươi a!
Da mặt của Tả Tướng co giật, suýt chút nữa chửi má nó, cái này không phải muốn đẩy hắn vào hố lửa sao?
Kỳ thực Triệu Luân yêu cầu rất hợp lý, đế quốc đại tướng chết đi, hắn thân là Tả Tướng, chỉ huy cao nhất đương triều, bất luận làm sao cũng không thể coi thường. Nhưng vấn đề là, Lăng Hàn quá mạnh mẽ, một kiếm liền có thể chém Triệu Kiếm Bạch, vậy muốn chém hắn cũng ung dung vui vẻ.
Tả Tướng thích quyền thế, nhưng vì quyền thế đưa tính mạng của mình, vậy liền… ha ha.
Hắn ở trong lòng chửi má nó, sự tình phát sinh lâu như vậy, tại sao Hữu Tướng, còn có năm đại tướng khác không hiện thân?
Tuyệt không phải bọn họ còn chưa kịp chạy tới, mà là bọn họ đã sớm chạy tới, trước ở trong bóng tối quan chiến, mà hiện tại càng không người nào dám ra, ta không lộ diện, cái gì cũng không biết, ngày sau ai cũng nói không được ta cái gì.
Nhưng hắn con mẹ nó, lão tử bị các ngươi gài bẫy khổ a!
Khóe miệng của Tả Tướng co giật, cái này cũng là gốc gác của Loạn Tinh Hoàng Triều quá kém, trừ nữ hoàng đại nhân cùng Cửu Vương ra, thì không có một người đạt đến Tinh Thần Cảnh trung cực vị, hiện tại nữ hoàng cùng Cửu Vương tập thể bế quan, liền không ai làm gì được Lăng Hàn.
Đây chính là nhược điểm của thế lực chỉ dựa vào một cường giả đẩy lên, một khi vị cường giả này không có mặt, tỷ như đi ra ngoài du lịch, hay bế quan, vậy thế lực này sẽ trở nên vô cùng yếu đuối.
- Tả Tướng đại nhân, thỉnh cầu báo thù cho cha ta!
Triệu Luân quỳ xuống, hai mắt đẫm lệ.
Lão tử chết, hắn khẳng định thương tâm, nhưng khóc “hoa lê đái vũ” như thế, có mấy phần chân thực, mấy phần khuếch đại cũng chỉ có hắn tự mình biết.
Người xem cuộc vui rất nhiều, nhưng hiện tại mỗi một người đều không phát ra thanh âm nào, đây chính là chiến đấu của cấp bậc Tinh Thần Cảnh, bọn họ ngay cả tư cách ngắt lời cũng không có. Đám người Lâm Do càng cảm khái, lúc trước Lăng Hàn còn là tiểu sư đệ của bọn hắn, nhưng bây giờ thì sao?
Bọn họ còn ở Sơn Hà Cảnh đại viên mãn, hầu như không có thay đổi, nhưng Lăng Hàn không ngờ đã là Tinh Thần Cảnh!
Đều là cha mẹ sinh, tại sao chênh lệch lớn như vậy chứ?
- Cái này …
Tả Tướng kéo ra âm điệu, muốn hắn cùng Lăng Hàn khai chiến đó là chuyện không thể nào, nhưng một vị đại tướng quân chết, cái này cũng là chuyện kinh thiên động địa, không thể qua loa liền xong.
- Lăng Hàn!
Một tiếng quát rõ ràng, chỉ thấy một nữ tử anh tư hiên ngang xuất hiện, một thân chiến giáp, khoác áo choàng màu đỏ, hiển lộ hết anh khí.
Cù Thu Tuyết, Đại thống lĩnh Cấm Vệ Quân!
Tả Tướng vừa thấy, nhất thời hoàn toàn yên tâm, từ giá trị võ lực mà nói, kỳ thực Cù Thu Tuyết còn muốn vượt qua mình, bởi vì người ta nhận trọng trách trấn thủ hoàng cung, không chỉ có thể lấy ra càng nhiều quốc thế, hơn nữa còn có thể thuyên chuyển Hoàng Đô đại trận.
Cái gì Hữu Tướng, năm đại tướng, còn không đáng tin đây bằng một nữ nhân!
- Cù đại nhân!
Lăng Hàn chắp tay nói, hắn đối với Cù Thu Tuyết vẫn tương đối tôn kính.
Cù Thu Tuyết mặt lạnh nói:
- Hiện tại ngươi đã là Tinh Thần Cảnh, cùng Bổn thống lĩnh đứng ngang hàng, ta không dám nhận hai chữ đại nhân. Ta hỏi ngươi, ngươi là đến bản triều diễu võ dương oai sao?
Lăng Hàn lắc đầu nói:
- Ta vô ý diễu võ dương oai, vốn là muốn cầu kiến nữ hoàng bệ hạ, nhưng nữ hoàng bế quan, ta liền ở đây lưu lại một hồi, không nghĩ tới phát sinh nhiều chuyện như vậy.
Khuôn mặt của Cù Thu Tuyết hơi nguôi nói:
- Ngươi giết đại tướng của bản triều, việc này quan hệ quá lớn, không thể bỏ qua như vậy, chờ bệ hạ xuất quan tất sẽ có quyết nghị.
- Được!
Lăng Hàn gật đầu, hắn cùng nữ hoàng là gì a, lúc trước vì Cửu Vương, nàng không tiếc chém đại tướng, bây giờ vì tình lang, lại chém một cái thì đã làm sao? Huống hồ, cái này là Lăng Hàn chém, nói đến là Triệu Kiếm Bạch khiêu khích trước, chủ động đưa tới cửa.
Hai mắt của Triệu Luân âm u, hắn biết muốn mượn đao giết người là không thể, Tả Tướng căn bản không dám ra tay, mà Cù Thu Tuyết không muốn ra tay. Hắn lặng yên trở ra, trước kia cùng Lăng Hàn kết đại thù, hiện tại chắc sẽ bị Lăng Hàn tính sổ, không chạy lẽ nào chờ chết?
Thần Đạo Đan Tôn
Đánh giá:
Truyện Thần Đạo Đan Tôn
Story
Chương 1492: Bị ai đánh?
10.0/10 từ 37 lượt.