Thần Đạo Đan Tôn
Chương 1395: Hạt cát để Thánh Nhân cũng kích động (Thượng)
Quảnh Hành Tăng Vương, Trường Phong Thiên Vương cùng với bạch diện thư sinh đồng thời ra tay, tà vật này giống như không có linh trí gì, chỉ vì giết chóc mà sinh, bọn họ cũng không ngại liên thủ diệt trừ.
Tứ đại cường giả Hằng Hà Cảnh liên thủ vây công, mặc cho tà vật kia vô cùng mạnh mẽ thì đã làm sao, lập tức liền bị áp chế.
Chính như đại hán đầu sói nói, tà vật này chỉ có lực lượng Hằng Hà Cảnh đại viên mãn mà thôi, nhưng không có cách nào vận chuyển quy tắc, điều này làm cho sức chiến đấu của nó căn bản không đạt tới cấp bậc đại viên mãn.
Mà bốn người Quảnh Hành Tăng Vương là Hằng Hà Cảnh đại cực vị, một đối một cũng chưa chắc thua tà vật, huống chi là bốn người liên thủ. Chủ yếu nhất là, tà vật này căn bản không có linh trí, chỉ biết tử chiến, vậy thì không đáng sợ, rất nhanh liền có thể trấn áp, giết chết tà vật này.
Đáng kinh ngạc chính là, tà vật này lại thật do các thi thể tạo thành, tách ra xem, mỗi một bộ thi thể rất bình thường, mạnh nhất chỉ có ba bộ Tinh Thần Cảnh, cũng không biết vì sao chen lại sẽ có lực lượng Hằng Hà Cảnh đại viên mãn.
Bốn cường giả đưa ánh mắt nhìn về phía nơi sâu xa của hang động, lấy thị lực của bọn họ có thể rõ ràng nhìn thấy, phía sau tà vật kia còn có một không gian thật lớn.
Tà vật này sẽ biến thành dáng vẻ ấy, là bởi vì không gian phía sau sao?
Bốn người liếc nhìn nhau, cũng gật gù, tuy bọn họ phân chia hai giới, nhưng ở nơi này đột nhiên xuất hiện một khu vực vô danh, để bọn họ cũng phát lên báo động, cảm thấy phải tìm hiểu rõ ràng.
Ở trước mặt vật có khả năng là kẻ địch chung, song phương lần thứ hai lựa chọn tạm thời liên thủ.
- Bọn ngươi lấy không hạm trở lại đi!
Quảnh Hành Tăng Vương ném ra một phật đài, đây là một Bảo khí phi hành, vừa rơi xuống đất liền không ngừng phóng to, chu vi tới ba trăm trượng, không mấy lần liền có thể vận chuyển toàn bộ người ra vực sâu.
Trên thực tế, không có tà vật kia hấp kéo, ngay cả Sơn Hà Cảnh cũng có thể theo vách động leo lên.
Tứ đại cường giả bước về phía nơi sâu xa của hang động.
- Các vị, chúng ta cũng theo chứ?
Bắc Hoàng cười nói.
- Mặc kệ các ngươi có đi hay không, ta ngược lại là muốn đi.
Thạch Hoàng lẫm lẫm liệt liệt nói, bản thân hắn chính là Tinh Thần Cảnh, hơn nữa trên người còn có một Thánh khí, tự nhiên không hề lo lắng.
- Đương nhiên phải nhìn!
Lăng Hàn gật đầu.
Các Vương giả dồn dập theo vào, bên Minh Giới, Xích Hoang Cực cũng trầm mặt mà đi, ánh mắt của hắn thỉnh thoảng đảo qua Lăng Hàn, hiển nhiên chưa từ bỏ ý nghĩ đoạt lại Bản Nguyên Thần Diễm.
Đại bộ phận người là quyết định cưỡi phật liên rời đi, nhưng cũng có người gan to bằng trời, cho rằng ở đây khả năng tồn tại cơ duyên lớn, muốn lưu lại thử vận khí.
Ngược lại, trời sập xuống không phải còn có bốn vị đại năng chống sao?
Tuy bốn vị cường giả Hằng Hà Cảnh đi rất cẩn thận, nhưng thực lực của bọn họ quá mạnh mẽ, dù cho như vậy vẫn cực kỳ nhanh chóng, rất nhanh hoàn toàn biến mất ở trước mắt mọi người, cũng còn tốt, đây chỉ có một con đường, thẳng tắp về phía trước, không cần lo lắng sẽ bị lạc phương hướng.
Đi không lâu sau, một bình nguyên to lớn đột nhiên xuất hiện ở trong tầm mắt của bọn họ.
Trong hang động, lại xuất hiện một bình nguyên!
- Tử khí thật đáng sợ!
Bắc Hoàng lập tức nói, trên mặt lóe lên vẻ thận trọng.
Lăng Hàn phát động Chân Thị Chi Nhãn, nhìn vùng đất này, trên mặt cũng không khỏi biến sắc nói:
- Ngàn tỉ năm qua, vô số người chiến tử ở đây, máu tươi hòa tan tiến vào trong mặt đất, đây là một huyết địa.
Vô Diện nắm lên một mớ bùn đất, thần lực phun trào, đất đá dồn dập hóa thành hư vô, cuối cùng chỉ còn dư lại một hạt cát màu vàng.
Trong lòng tất cả mọi người căng thẳng.
Vô Diện là Nhật Nguyệt Cực Cảnh đỉnh cao, lực lượng có thể so với Tinh Thần Cảnh tiểu cực vị sơ kỳ, nhưng ở dưới hắn luyện hóa, lại còn có một hạt cát không có bị luyện hóa, cái này chẳng lẽ là Thần Thiết cấp chín sao?
- Ồ?
Bắc Hoàng cầm qua hạt cát trong tay Vô Diện, nhìn kỹ, qua một hồi lâu mới nói.
- Hạt cát này không đơn giản.
- Rất không đơn giản!
Thạch Hoàng cũng nói, hắn đồng dạng nắm lên một khối bùn đất, nhưng lần này sau khi luyện hóa lại không có cát vàng tồn tại. Hắn cũng không nhụt chí, lại nắm lên một khối càng to lớn hơn luyện hóa, lúc này trong tay hắn xuất hiện hai hạt cát vàng.
Mọi người dồn dập nắm cát đất lên luyện hóa, rất nhanh, trong tay người người đều có một đến hai hạt cát, tỉ mỉ nghiên cứu.
Lăng Hàn cũng vậy, tuy trong hạt cát này không ẩn chứa cái gì có thể suy tính, nhưng cho hắn một loại cảm giác mạnh mẽ bàng bạc, thật giống như đã từng là gạch ngói của một điện phủ chí cao nào đó, nhưng bị phá hủy, hóa thành cát vàng.
Hắn thừa dịp không ai chú ý, đưa hạt cát này vào Hắc Tháp, giao cho Vô Tương Thánh Nhân phân tích.
Cũng không nghĩ đến, Vô Tương Thánh Nhân hóa thành chùm sáng mới chỉ nhìn một chút, liền kinh ngạc thốt lên, thần thức tản mát ra âm thanh run cầm cập, nhưng cho dù là ở trong Hắc Tháp, Lăng Hàn cũng chỉ có thể nghe được một ít lời nói lộn xộn.
- Vô Tương tiền bối, đến cùng ngươi nhìn ra gì?
Lăng Hàn hỏi.
- Bản tọa... nhìn thấy trời!
Vô Tương Thánh Nhân nói không hiểu ra sao.
Trời?
Ở trong một hạt cát nhìn thấy trời, cái này tựa hồ là sự tình rất khôi hài, hoàn toàn không nên từ trong miệng của một tên Thánh Nhân nói ra.
- Tiền bối, nói rõ hơn một chút.
Lăng Hàn vội vàng nói.
Nhưng Vô Tương Thánh Nhân vẫn ăn nói linh tinh như cũ, thật giống như điên rồi, nào còn có một chút xíu dáng dấp của Thánh Nhân.
Lăng Hàn không nói phiền muộn, nhưng hắn biết, hạt cát này không đơn giản.
Có thể làm cho một vị Thánh Nhân thất thố như thế, lai lịch tuyệt đối lớn đến kinh người.
Lăng Hàn cảm thấy hứng thú, ngưng tụ nắm đấm, nhắm mặt đất đánh tới, phốc, bùn đất tung bay, nhìn qua vô cùng bình thường, nhưng Lăng Hàn cau mày, bởi vì cú đấm này tạo thành phá hoại quá nhỏ.
Tuy Thần giới vững chắc, nhưng hiện tại hắn đã đứng ở Nhật Nguyệt Cảnh đỉnh cao, một quyền xuống, tuyệt đối là núi sông cũng đoạn, làm sao có khả năng chỉ nổ ra một cái hố khoảng ba trượng.
Oành oành oành, hắn xuất liên tục mười bảy quyền, thần thức phô ra, thẩm thấu vào trong mặt đất, hắn phát hiện, sở dĩ quyền của mình tạo thành lực phá hoại không lớn, là bởi vì có đại bộ phận lực lượng bị một loại đồ vật đặc thù nào đó ở trong mặt đất hấp thu.
Nhất định là cát vàng!
Thần Đạo Đan Tôn
Tứ đại cường giả Hằng Hà Cảnh liên thủ vây công, mặc cho tà vật kia vô cùng mạnh mẽ thì đã làm sao, lập tức liền bị áp chế.
Chính như đại hán đầu sói nói, tà vật này chỉ có lực lượng Hằng Hà Cảnh đại viên mãn mà thôi, nhưng không có cách nào vận chuyển quy tắc, điều này làm cho sức chiến đấu của nó căn bản không đạt tới cấp bậc đại viên mãn.
Mà bốn người Quảnh Hành Tăng Vương là Hằng Hà Cảnh đại cực vị, một đối một cũng chưa chắc thua tà vật, huống chi là bốn người liên thủ. Chủ yếu nhất là, tà vật này căn bản không có linh trí, chỉ biết tử chiến, vậy thì không đáng sợ, rất nhanh liền có thể trấn áp, giết chết tà vật này.
Đáng kinh ngạc chính là, tà vật này lại thật do các thi thể tạo thành, tách ra xem, mỗi một bộ thi thể rất bình thường, mạnh nhất chỉ có ba bộ Tinh Thần Cảnh, cũng không biết vì sao chen lại sẽ có lực lượng Hằng Hà Cảnh đại viên mãn.
Bốn cường giả đưa ánh mắt nhìn về phía nơi sâu xa của hang động, lấy thị lực của bọn họ có thể rõ ràng nhìn thấy, phía sau tà vật kia còn có một không gian thật lớn.
Tà vật này sẽ biến thành dáng vẻ ấy, là bởi vì không gian phía sau sao?
Bốn người liếc nhìn nhau, cũng gật gù, tuy bọn họ phân chia hai giới, nhưng ở nơi này đột nhiên xuất hiện một khu vực vô danh, để bọn họ cũng phát lên báo động, cảm thấy phải tìm hiểu rõ ràng.
Ở trước mặt vật có khả năng là kẻ địch chung, song phương lần thứ hai lựa chọn tạm thời liên thủ.
- Bọn ngươi lấy không hạm trở lại đi!
Quảnh Hành Tăng Vương ném ra một phật đài, đây là một Bảo khí phi hành, vừa rơi xuống đất liền không ngừng phóng to, chu vi tới ba trăm trượng, không mấy lần liền có thể vận chuyển toàn bộ người ra vực sâu.
Trên thực tế, không có tà vật kia hấp kéo, ngay cả Sơn Hà Cảnh cũng có thể theo vách động leo lên.
Tứ đại cường giả bước về phía nơi sâu xa của hang động.
- Các vị, chúng ta cũng theo chứ?
Bắc Hoàng cười nói.
- Mặc kệ các ngươi có đi hay không, ta ngược lại là muốn đi.
Thạch Hoàng lẫm lẫm liệt liệt nói, bản thân hắn chính là Tinh Thần Cảnh, hơn nữa trên người còn có một Thánh khí, tự nhiên không hề lo lắng.
- Đương nhiên phải nhìn!
Lăng Hàn gật đầu.
Các Vương giả dồn dập theo vào, bên Minh Giới, Xích Hoang Cực cũng trầm mặt mà đi, ánh mắt của hắn thỉnh thoảng đảo qua Lăng Hàn, hiển nhiên chưa từ bỏ ý nghĩ đoạt lại Bản Nguyên Thần Diễm.
Đại bộ phận người là quyết định cưỡi phật liên rời đi, nhưng cũng có người gan to bằng trời, cho rằng ở đây khả năng tồn tại cơ duyên lớn, muốn lưu lại thử vận khí.
Ngược lại, trời sập xuống không phải còn có bốn vị đại năng chống sao?
Tuy bốn vị cường giả Hằng Hà Cảnh đi rất cẩn thận, nhưng thực lực của bọn họ quá mạnh mẽ, dù cho như vậy vẫn cực kỳ nhanh chóng, rất nhanh hoàn toàn biến mất ở trước mắt mọi người, cũng còn tốt, đây chỉ có một con đường, thẳng tắp về phía trước, không cần lo lắng sẽ bị lạc phương hướng.
Đi không lâu sau, một bình nguyên to lớn đột nhiên xuất hiện ở trong tầm mắt của bọn họ.
Trong hang động, lại xuất hiện một bình nguyên!
- Tử khí thật đáng sợ!
Bắc Hoàng lập tức nói, trên mặt lóe lên vẻ thận trọng.
Lăng Hàn phát động Chân Thị Chi Nhãn, nhìn vùng đất này, trên mặt cũng không khỏi biến sắc nói:
- Ngàn tỉ năm qua, vô số người chiến tử ở đây, máu tươi hòa tan tiến vào trong mặt đất, đây là một huyết địa.
Vô Diện nắm lên một mớ bùn đất, thần lực phun trào, đất đá dồn dập hóa thành hư vô, cuối cùng chỉ còn dư lại một hạt cát màu vàng.
Trong lòng tất cả mọi người căng thẳng.
Vô Diện là Nhật Nguyệt Cực Cảnh đỉnh cao, lực lượng có thể so với Tinh Thần Cảnh tiểu cực vị sơ kỳ, nhưng ở dưới hắn luyện hóa, lại còn có một hạt cát không có bị luyện hóa, cái này chẳng lẽ là Thần Thiết cấp chín sao?
- Ồ?
Bắc Hoàng cầm qua hạt cát trong tay Vô Diện, nhìn kỹ, qua một hồi lâu mới nói.
- Hạt cát này không đơn giản.
- Rất không đơn giản!
Thạch Hoàng cũng nói, hắn đồng dạng nắm lên một khối bùn đất, nhưng lần này sau khi luyện hóa lại không có cát vàng tồn tại. Hắn cũng không nhụt chí, lại nắm lên một khối càng to lớn hơn luyện hóa, lúc này trong tay hắn xuất hiện hai hạt cát vàng.
Mọi người dồn dập nắm cát đất lên luyện hóa, rất nhanh, trong tay người người đều có một đến hai hạt cát, tỉ mỉ nghiên cứu.
Lăng Hàn cũng vậy, tuy trong hạt cát này không ẩn chứa cái gì có thể suy tính, nhưng cho hắn một loại cảm giác mạnh mẽ bàng bạc, thật giống như đã từng là gạch ngói của một điện phủ chí cao nào đó, nhưng bị phá hủy, hóa thành cát vàng.
Hắn thừa dịp không ai chú ý, đưa hạt cát này vào Hắc Tháp, giao cho Vô Tương Thánh Nhân phân tích.
Cũng không nghĩ đến, Vô Tương Thánh Nhân hóa thành chùm sáng mới chỉ nhìn một chút, liền kinh ngạc thốt lên, thần thức tản mát ra âm thanh run cầm cập, nhưng cho dù là ở trong Hắc Tháp, Lăng Hàn cũng chỉ có thể nghe được một ít lời nói lộn xộn.
- Vô Tương tiền bối, đến cùng ngươi nhìn ra gì?
Lăng Hàn hỏi.
- Bản tọa... nhìn thấy trời!
Vô Tương Thánh Nhân nói không hiểu ra sao.
Trời?
Ở trong một hạt cát nhìn thấy trời, cái này tựa hồ là sự tình rất khôi hài, hoàn toàn không nên từ trong miệng của một tên Thánh Nhân nói ra.
- Tiền bối, nói rõ hơn một chút.
Lăng Hàn vội vàng nói.
Nhưng Vô Tương Thánh Nhân vẫn ăn nói linh tinh như cũ, thật giống như điên rồi, nào còn có một chút xíu dáng dấp của Thánh Nhân.
Lăng Hàn không nói phiền muộn, nhưng hắn biết, hạt cát này không đơn giản.
Có thể làm cho một vị Thánh Nhân thất thố như thế, lai lịch tuyệt đối lớn đến kinh người.
Lăng Hàn cảm thấy hứng thú, ngưng tụ nắm đấm, nhắm mặt đất đánh tới, phốc, bùn đất tung bay, nhìn qua vô cùng bình thường, nhưng Lăng Hàn cau mày, bởi vì cú đấm này tạo thành phá hoại quá nhỏ.
Tuy Thần giới vững chắc, nhưng hiện tại hắn đã đứng ở Nhật Nguyệt Cảnh đỉnh cao, một quyền xuống, tuyệt đối là núi sông cũng đoạn, làm sao có khả năng chỉ nổ ra một cái hố khoảng ba trượng.
Oành oành oành, hắn xuất liên tục mười bảy quyền, thần thức phô ra, thẩm thấu vào trong mặt đất, hắn phát hiện, sở dĩ quyền của mình tạo thành lực phá hoại không lớn, là bởi vì có đại bộ phận lực lượng bị một loại đồ vật đặc thù nào đó ở trong mặt đất hấp thu.
Nhất định là cát vàng!
Thần Đạo Đan Tôn
Đánh giá:
Truyện Thần Đạo Đan Tôn
Story
Chương 1395: Hạt cát để Thánh Nhân cũng kích động (Thượng)
10.0/10 từ 37 lượt.