Thần Đạo Đan Tôn
Chương 1214: Người yếu phản kích
Thập Tinh xuống Lục Tinh, Lục Tinh sợ rằng sẽ xuống Nhị Tinh Tam Tinh.
Khó trách, thiên tài Ngũ Tinh cũng hiếm thấy, này kỳ thực rất có đạo lý.
- Tuy lực lượng miễn cưỡng có thể địch nổi ta, nhưng phải biết rằng, lực lượng chỉ là một bộ phận của chiến lực!
Dương Hạo thủy chung tràn đầy tự tin.
Hắn nói rất có đạo lý, Sư Tử Phù chỉ tăng lên lực lượng của Lăng Hàn, nhưng tốc độ, lực phòng ngự của hắn đều không có tăng, nắm giữ Thiên Địa quy tắc cũng đồng dạng dừng lại ở Sơn Hà Cảnh.
Chênh lệch này thật rất lớn.
Trước chỉ là Dương Hạo tùy ý công kích, tuy vận dụng lực lượng của Nhật Nguyệt Cảnh, nhưng không có vận chuyển quy tắc tương ứng. Nhưng lúc này, hắn không lưu lực nữa, uy thế vô tận chấn động.
- Lui cho ta!
Dương Hạo đánh ra một quyền, thần văn chớp động, Thiên Địa không ánh sáng.
Lăng Hàn chợt lui, hiện tại hắn chỉ có lực lượng chống lại đối phương, nhưng thêm Quy Tắc Chi Lực, hắn xa xa không kịp.
Hắn tế xuất Tiên Ma Kiếm, thần tình lạnh lùng.
Hắn phải phát huy ra điểm mạnh của mình, chính diện tử chiến mà nói, hắn chỉ có thể nuốt hận.
- Còn không thần phục ta?
Dương Hạo lấy tay, bàn tay nguyên lực tái hiện, bắt tới Lăng Hàn, lần này, trên bàn tay đan vào thần văn, tuyệt không phải một quyền là có thể oanh phá.
Lăng Hàn xuất kích, triển khai Lôi Đình kiếm pháp.
Hưu, tốc độ của hắn thật nhanh, dưới sự ủng hộ của lực lượng càng mạnh, hắn có thể phá hư quy tắc ở trình độ lớn hơn nữa, nhưng thể phách của hắn không tăng, như vậy liền ba ba ba, cốt cách gảy chí ít mười mấy cây, da thịt hé ra, tiên huyết rơi vãi.
Một kiếm xẹt qua, lóng lánh không gì sánh được.
Dương Hạo hơi khiếp sợ, hắn đưa tay sờ lên gương mặt, chỉ thấy trên tay có một vết máu.
Một kiếm kia của Lăng Hàn chém hắn bị thương.
Phá vỡ da mặt của hắn.
Đây chỉ là tiểu thương, nhưng Dương Hạo lại không thể tiếp thu.
Hắn là Vương giả vô địch chân chính, ở trên cảnh giới càng nghiền ép Lăng Hàn, nhưng cư nhiên bị đối phương tước phá da, đây thật là vô cùng nhục nhã!
Tuy Lăng Hàn nạo hắn một kiếm, nhưng tình huống so với hắn còn thảm hơn nhiều, cả người đều là tiên huyết, như bị hắn giày xéo mất trăm lần vậy, nhưng Dương Hạo lại biết, hắn căn bản không có thương tổn được Lăng Hàn, mà là sau khi đối phương đánh ra một kiếm này, thân thể không thể thừa nhận.
Nói cách khác, ở một kích này, hắn thất bại.
Thực sự là quá coi thường đối thủ này, hắn thầm nói.
Dương Hạo đứng trang nghiêm bất động, nhưng từng đạo hào quang xích sắc từ trong cơ thể hắn phát ra, uy áp cường đại để mỗi người hô hấp đình trệ, phảng phất như trong cơ thể hắn muốn uẩn sinh ra một viễn cổ cự thú.
Hắn xuất thủ lần nữa, vỗ ra một chưởng.
Lăng Hàn muốn vận dụng Khoái Tự Kiếm Quyết, nhưng hắn hoảng sợ phát hiện, mình bị cầm giữ.
Này là bí pháp của Dương Hạo sao?
Oanh!
Một chưởng của Dương Hạo vỗ qua, đỉnh núi bị hắn đánh ra một cái hố to, mà Lăng Hàn thì bị đánh bay ra ngoài, thổ huyết liên tục.
Đây là hắn thấy tình thế không ổn, gia trì cho mình một tấm Kim Cương Phù, bằng không một kích này không phải là vấn đề thổ huyết, mà là toàn thân không có một khớp xương hoàn chỉnh.
- Di, trên người ngươi tựa hồ có không ít thứ tốt!
Dương Hạo hơi kinh hô, một Sơn Hà Cảnh nho nhỏ cư nhiên bằng vào hai tờ thần phù là có thể miễn cưỡng chống đỡ hắn, thực sự là bất khả tư nghị.
Lăng Hàn vận chuyển Bất Diệt Thiên Kinh, xương gảy trong cơ thể đang khép lại rất nhanh, hắn cũng lười đi khôi phục thương thế trên da thịt, khi xương gảy tiếp không sai biệt lắm, hắn cười ha ha một tiếng nói:
- Có liên quan gì tới ngươi! Dương Hạo, ăn ta một kiếm!
Hắn tế xuất Lôi Đình kiếm pháp, một kiếm như hàn quang, như Thiên Ngoại phi tiên.
Lần này Dương Hạo có chuẩn bị, hai tay xen kẽ, bảo hộ ở trước người, từng đạo quy tắc hóa thành Thần Liên, quấn ở trước người hắn, tạo thành thủ hộ.
Lăng Hàn thét dài, hiện tại có Kim Cương Phù gia trì, lực phòng ngự của hắn cũng đạt tới Nhật Nguyệt Cảnh đỉnh phong, có thể để hắn phá hư quy tắc mà không bị thương.
Kiếm quang xẹt qua, chém vào Thần Liên, mang theo mấy đạo huyết hoa.
Sắc mặt của Dương Hạo có chút âm trầm, bởi vì hắn lại bị thương, tuy lần này chỉ là bàn tay, vết thương đồng dạng không sâu.
Hai lần, hai lần bị một người chém thương, này là hắn không cách nào dễ dàng tha thứ!
Nếu như Lăng Hàn là Tinh Thần cảnh, vậy hắn nhận, nhưng không phải a. Bị một Sơn Hà Cảnh nho nhỏ trảm hai kiếm, đây quả thực là hoang đường.
Dương Hạo tức giận, lửa giận hóa thành hỏa diễm cuồn cuộn, hắn xuất thủ lần nữa, bàn tay to hư án, nhất thời có một đám mây đen tụ tập ở trên đầu Lăng Hàn, két két két, lôi quang chớp động, tạo thành Lôi Đình chi lực!
Chúng nhân thấy thế đều kinh hãi, Dương Hạo này thật là đáng sợ, có thể triệu đến Lôi Đình chi lực.
Oanh, Mạn Thiên Lôi Đình đánh xuống, hàng vạn hàng nghìn Ngân Xà loạn vũ.
Khi mây đen tản ra, tuy Lăng Hàn còn đứng, nhưng áo quần cháy đen, da cũng xuất hiện rất nhiều vết cháy, gần như muốn trở thành một cục than.
Nếu không phải hắn gia trì Kim Cương Phù, một kích này phỏng chừng hắn sẽ xong đời.
Lăng Hàn truyền thần niệm cho Vũ Hoàng cùng Đinh Bình, ngăn cản bọn họ muốn lên trước trợ chiến, thực lực song phương sai biệt quá xa, liều mạng cũng không có ý nghĩa.
Hắn có chút không giải thích được, trong tông rõ ràng quy định, đệ tử cảnh giới cao không thể xuất thủ với cảnh giới thấp, nhưng bây giờ hai người đánh kịch liệt như vậy, hắn không tin trong tông không có một vị cao tầng nào chú ý tới.
Không ra ngăn cản, đây là ý gì?
Thân hình của Lăng Hàn lay động, oa một tiếng, lại phun một ngụm máu tươi.
Hắn chung quy không phải Nhật Nguyệt Cảnh chân chánh, đối kháng thiên kiêu như Dương Hạo tự nhiên bị thua thiệt nhiều.
Nhưng không ai bởi vậy mà coi thường Lăng Hàn, tương phản, bọn họ chỉ có bội phục, người kia quả thực là yêu nghiệt a, có thể so chiêu với Dương Hạo, thậm chí còn thương tổn tới đối phương.
Nếu cảnh giới của hai người tương đương, Lăng Hàn thật có khả năng đánh vỡ thần thoại vô địch của Dương Hạo.
- Còn có thể tái chiến sao?
Dương Hạo cười lạnh nói, không để ý mình lấy cường lấn yếu chút nào, hắn thấy, đây chỉ là giết chết một con kiến mà thôi, cần gì phải để ở trong lòng?
Lăng Hàn cười ha ha nói:
- Vì sao bất chiến?
Hắn chiến ý như sôi, vang vọng trong lòng mọi người.
Dương Hạo hừ một tiếng, kỳ thực hắn rất muốn để Lăng Hàn cúi đầu, cho dù cảnh giới song phương không bằng, nhưng chỉ cần chịu thua một lần, như vậy ở trong lòng Lăng Hàn sẽ mai phục bóng ma, ngày sau cho dù cảnh giới hai người tương đương, lúc đối chiến, Dương Hạo cũng có thể ở khí thế chiếm thượng phong =========
Thần Đạo Đan Tôn
Khó trách, thiên tài Ngũ Tinh cũng hiếm thấy, này kỳ thực rất có đạo lý.
- Tuy lực lượng miễn cưỡng có thể địch nổi ta, nhưng phải biết rằng, lực lượng chỉ là một bộ phận của chiến lực!
Dương Hạo thủy chung tràn đầy tự tin.
Hắn nói rất có đạo lý, Sư Tử Phù chỉ tăng lên lực lượng của Lăng Hàn, nhưng tốc độ, lực phòng ngự của hắn đều không có tăng, nắm giữ Thiên Địa quy tắc cũng đồng dạng dừng lại ở Sơn Hà Cảnh.
Chênh lệch này thật rất lớn.
Trước chỉ là Dương Hạo tùy ý công kích, tuy vận dụng lực lượng của Nhật Nguyệt Cảnh, nhưng không có vận chuyển quy tắc tương ứng. Nhưng lúc này, hắn không lưu lực nữa, uy thế vô tận chấn động.
- Lui cho ta!
Dương Hạo đánh ra một quyền, thần văn chớp động, Thiên Địa không ánh sáng.
Lăng Hàn chợt lui, hiện tại hắn chỉ có lực lượng chống lại đối phương, nhưng thêm Quy Tắc Chi Lực, hắn xa xa không kịp.
Hắn tế xuất Tiên Ma Kiếm, thần tình lạnh lùng.
Hắn phải phát huy ra điểm mạnh của mình, chính diện tử chiến mà nói, hắn chỉ có thể nuốt hận.
- Còn không thần phục ta?
Dương Hạo lấy tay, bàn tay nguyên lực tái hiện, bắt tới Lăng Hàn, lần này, trên bàn tay đan vào thần văn, tuyệt không phải một quyền là có thể oanh phá.
Lăng Hàn xuất kích, triển khai Lôi Đình kiếm pháp.
Hưu, tốc độ của hắn thật nhanh, dưới sự ủng hộ của lực lượng càng mạnh, hắn có thể phá hư quy tắc ở trình độ lớn hơn nữa, nhưng thể phách của hắn không tăng, như vậy liền ba ba ba, cốt cách gảy chí ít mười mấy cây, da thịt hé ra, tiên huyết rơi vãi.
Một kiếm xẹt qua, lóng lánh không gì sánh được.
Dương Hạo hơi khiếp sợ, hắn đưa tay sờ lên gương mặt, chỉ thấy trên tay có một vết máu.
Một kiếm kia của Lăng Hàn chém hắn bị thương.
Phá vỡ da mặt của hắn.
Đây chỉ là tiểu thương, nhưng Dương Hạo lại không thể tiếp thu.
Hắn là Vương giả vô địch chân chính, ở trên cảnh giới càng nghiền ép Lăng Hàn, nhưng cư nhiên bị đối phương tước phá da, đây thật là vô cùng nhục nhã!
Tuy Lăng Hàn nạo hắn một kiếm, nhưng tình huống so với hắn còn thảm hơn nhiều, cả người đều là tiên huyết, như bị hắn giày xéo mất trăm lần vậy, nhưng Dương Hạo lại biết, hắn căn bản không có thương tổn được Lăng Hàn, mà là sau khi đối phương đánh ra một kiếm này, thân thể không thể thừa nhận.
Nói cách khác, ở một kích này, hắn thất bại.
Thực sự là quá coi thường đối thủ này, hắn thầm nói.
Dương Hạo đứng trang nghiêm bất động, nhưng từng đạo hào quang xích sắc từ trong cơ thể hắn phát ra, uy áp cường đại để mỗi người hô hấp đình trệ, phảng phất như trong cơ thể hắn muốn uẩn sinh ra một viễn cổ cự thú.
Hắn xuất thủ lần nữa, vỗ ra một chưởng.
Lăng Hàn muốn vận dụng Khoái Tự Kiếm Quyết, nhưng hắn hoảng sợ phát hiện, mình bị cầm giữ.
Này là bí pháp của Dương Hạo sao?
Oanh!
Một chưởng của Dương Hạo vỗ qua, đỉnh núi bị hắn đánh ra một cái hố to, mà Lăng Hàn thì bị đánh bay ra ngoài, thổ huyết liên tục.
Đây là hắn thấy tình thế không ổn, gia trì cho mình một tấm Kim Cương Phù, bằng không một kích này không phải là vấn đề thổ huyết, mà là toàn thân không có một khớp xương hoàn chỉnh.
- Di, trên người ngươi tựa hồ có không ít thứ tốt!
Dương Hạo hơi kinh hô, một Sơn Hà Cảnh nho nhỏ cư nhiên bằng vào hai tờ thần phù là có thể miễn cưỡng chống đỡ hắn, thực sự là bất khả tư nghị.
Lăng Hàn vận chuyển Bất Diệt Thiên Kinh, xương gảy trong cơ thể đang khép lại rất nhanh, hắn cũng lười đi khôi phục thương thế trên da thịt, khi xương gảy tiếp không sai biệt lắm, hắn cười ha ha một tiếng nói:
- Có liên quan gì tới ngươi! Dương Hạo, ăn ta một kiếm!
Hắn tế xuất Lôi Đình kiếm pháp, một kiếm như hàn quang, như Thiên Ngoại phi tiên.
Lần này Dương Hạo có chuẩn bị, hai tay xen kẽ, bảo hộ ở trước người, từng đạo quy tắc hóa thành Thần Liên, quấn ở trước người hắn, tạo thành thủ hộ.
Lăng Hàn thét dài, hiện tại có Kim Cương Phù gia trì, lực phòng ngự của hắn cũng đạt tới Nhật Nguyệt Cảnh đỉnh phong, có thể để hắn phá hư quy tắc mà không bị thương.
Kiếm quang xẹt qua, chém vào Thần Liên, mang theo mấy đạo huyết hoa.
Sắc mặt của Dương Hạo có chút âm trầm, bởi vì hắn lại bị thương, tuy lần này chỉ là bàn tay, vết thương đồng dạng không sâu.
Hai lần, hai lần bị một người chém thương, này là hắn không cách nào dễ dàng tha thứ!
Nếu như Lăng Hàn là Tinh Thần cảnh, vậy hắn nhận, nhưng không phải a. Bị một Sơn Hà Cảnh nho nhỏ trảm hai kiếm, đây quả thực là hoang đường.
Dương Hạo tức giận, lửa giận hóa thành hỏa diễm cuồn cuộn, hắn xuất thủ lần nữa, bàn tay to hư án, nhất thời có một đám mây đen tụ tập ở trên đầu Lăng Hàn, két két két, lôi quang chớp động, tạo thành Lôi Đình chi lực!
Chúng nhân thấy thế đều kinh hãi, Dương Hạo này thật là đáng sợ, có thể triệu đến Lôi Đình chi lực.
Oanh, Mạn Thiên Lôi Đình đánh xuống, hàng vạn hàng nghìn Ngân Xà loạn vũ.
Khi mây đen tản ra, tuy Lăng Hàn còn đứng, nhưng áo quần cháy đen, da cũng xuất hiện rất nhiều vết cháy, gần như muốn trở thành một cục than.
Nếu không phải hắn gia trì Kim Cương Phù, một kích này phỏng chừng hắn sẽ xong đời.
Lăng Hàn truyền thần niệm cho Vũ Hoàng cùng Đinh Bình, ngăn cản bọn họ muốn lên trước trợ chiến, thực lực song phương sai biệt quá xa, liều mạng cũng không có ý nghĩa.
Hắn có chút không giải thích được, trong tông rõ ràng quy định, đệ tử cảnh giới cao không thể xuất thủ với cảnh giới thấp, nhưng bây giờ hai người đánh kịch liệt như vậy, hắn không tin trong tông không có một vị cao tầng nào chú ý tới.
Không ra ngăn cản, đây là ý gì?
Thân hình của Lăng Hàn lay động, oa một tiếng, lại phun một ngụm máu tươi.
Hắn chung quy không phải Nhật Nguyệt Cảnh chân chánh, đối kháng thiên kiêu như Dương Hạo tự nhiên bị thua thiệt nhiều.
Nhưng không ai bởi vậy mà coi thường Lăng Hàn, tương phản, bọn họ chỉ có bội phục, người kia quả thực là yêu nghiệt a, có thể so chiêu với Dương Hạo, thậm chí còn thương tổn tới đối phương.
Nếu cảnh giới của hai người tương đương, Lăng Hàn thật có khả năng đánh vỡ thần thoại vô địch của Dương Hạo.
- Còn có thể tái chiến sao?
Dương Hạo cười lạnh nói, không để ý mình lấy cường lấn yếu chút nào, hắn thấy, đây chỉ là giết chết một con kiến mà thôi, cần gì phải để ở trong lòng?
Lăng Hàn cười ha ha nói:
- Vì sao bất chiến?
Hắn chiến ý như sôi, vang vọng trong lòng mọi người.
Dương Hạo hừ một tiếng, kỳ thực hắn rất muốn để Lăng Hàn cúi đầu, cho dù cảnh giới song phương không bằng, nhưng chỉ cần chịu thua một lần, như vậy ở trong lòng Lăng Hàn sẽ mai phục bóng ma, ngày sau cho dù cảnh giới hai người tương đương, lúc đối chiến, Dương Hạo cũng có thể ở khí thế chiếm thượng phong =========
Thần Đạo Đan Tôn
Đánh giá:
Truyện Thần Đạo Đan Tôn
Story
Chương 1214: Người yếu phản kích
10.0/10 từ 37 lượt.