Thần Đạo Đan Tôn
Chương 1176: Đừng như vậy a! (Hạ)
- Nơi này cũng không tệ, sinh mệnh tinh khí dồi dào, vừa vặn tu luyện.
Lăng Hàn cười nói, đương nhiên sẽ không yếu khí thế.
- Chờ xem!
Vô Tương Thánh Nhân giận dữ biến mất.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, ba tháng, sáu tháng, chín tháng, một năm, hai người Lăng Hàn đã bị nhốt ròng rã một năm, tuy đây đối với Thần linh mà nói hầu như là bé nhỏ không đáng kể, nhưng tưởng tượng cuộc sống như thế còn có khả năng kéo dài mười năm, trăm năm, ngàn năm, vậy thì không thể nào tiếp thu được.
Tu vi của Lăng Hàn đã tăng đến Sơn Hà Cảnh Đại viên mãn đỉnh cao, sau đó là tu ra tòa Sơn Hà thứ năm, đạt đến cực hạn chân chính của Sơn Hà Cảnh, hoặc xung kích Nhật Nguyệt Cảnh, bước vào một cảnh giới mới.
Có điều, kiên trì của Vô Tương Thánh Nhân cũng dùng hết, hắn lần thứ hai thông qua bia đá lên tiếng:
- Bản tôn thời gian có hạn, đây chính là các ngươi bức bản tôn.
- Này này này, ngươi sẽ không muốn đánh chết chúng ta chứ? Còn có, ngươi làm sao sẽ thời gian có hạn, không phải ngươi đã chết rồi sao?
Lăng Hàn cười nói.
- Hừ, bản tôn tự luyện thần hồn, đâu thể nào tồn tại thời gian quá lâu.
Vô Tương Thánh Nhân lãnh đạm nói.
- Nếu tiểu tử ngươi không chịu chủ động, vậy bản tôn để cô gái này chủ động.
Ầm!
Khí thế của Loạn Tinh nữ hoàng đột nhiên trở nên cực kỳ đáng sợ, trong nháy mắt này, nàng khôi phục tu vi Tinh Thần cảnh.
Nhưng Lăng Hàn không cho đây là tin tức tốt, ngược lại, Vô Tương Thánh Nhân đã nói tới phần này, tuyệt đối không có ý tốt a.
Dung nhan của Loạn Tinh nữ hoàng lần nữa tiến vào trong khí tức hỗn độn, vóc người cũng biến thành như ẩn như hiện, nhưng vẫn hoàn mỹ, rung động lòng người như cũ. Nàng ngẩng đầu nhìn Lăng Hàn, tuy không nhìn thấy đôi mắt, nhưng Lăng Hàn lại có cảm giác bị lang nhìn chằm chằm.
Không phải cảm giác Ngạ Lang nhìn chằm chằm con thỏ, trở thành con mồi, mà là... một mẫu lang động dục nhìn chằm chằm công lang!
- Lão lưu manh, đến tột cùng ngươi đã làm gì?
Lăng Hàn cả kinh hỏi.
- Khà khà, chỉ là để nữ oa nhi này tiến vào thời kỳ động dục mà thôi.
Vô Tương Thánh Nhân cười nói.
- Được rồi, bản tôn đi đây, không trở ngại các ngươi!
- Lão già khốn nạn, ngươi đứng lại cho ta …
Oành!
Lăng Hàn vẫn chưa nói hết, chỉ thấy Loạn Tinh nữ tinh đã đánh tới, lập tức ôm lấy hắn, như mẫu báo động tình, đè hắn thật chặt, mạnh mẽ đẩy ngã.
Không không không, giống như một xà mỹ nữ cuốn lấy hắn a.
- Này này này, ta đã nhịn xuống, ngươi không thể nhịn một chút sao!
Lăng Hàn nói, ra sức đẩy Loạn Tinh nữ hoàng, nhưng coi như hắn đạt đến Sơn Hà Cảnh Đại viên mãn thì đã làm sao, sao là đối thủ của Tinh Thần cảnh?
Loạn Tinh nữ hoàng phát ra tiếng nỉ non nhẹ nhàng, không có chút ý nghĩa nào, nhưng tràn ngập mê hoặc, để cả người Lăng Hàn không khỏi toả nhiệt.
Đây là vưu vật chỉ một ánh mắt liền có thể làm cho nam nhân điên cuồng, ngay cả Thủy Nhạn Ngọc so sánh với nàng cũng ảm đạm phai mờ, như thôn cô. Bị một mỹ nữ như vậy quấn lấy, chủ động cầu đẩy ngã, ai có thể từ chối?
Lăng Hàn cắn răng thật chặt, tuy hắn đã từng ảo tưởng qua một ngày kia tu vi đại thành, nắm vị nữ hoàng này lên đánh đòn, nhưng ảo tưởng dù sao chỉ là ảo tưởng mà thôi.
Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn chiếm tiện nghi, không phải cách làm của đại trượng phu.
Loạn Tinh nữ hoàng đã hôn đến, không ngừng tìm kiếm môi của Lăng Hàn, tìm không được liền hôn loạn một mạch.
Lăng Hàn thật muốn đánh mình một tát, bị một vưu vật tuyệt sắc như thế quấn lấy, hắn lại còn nghĩ làm sao thoát thân, có phải là bị coi thường hay không?
Xẹt xẹt, y phục của hắn bị xé nát, hung khí suýt chút nữa lộ ra.
...
Quá không rụt rè!
Ngươi là nữ hoàng đại nhân, sao ý chí bạc nhược như vậy chứ?
Tim của Lăng Hàn oành oành đập mạnh, cái này là nữ nhân tuyệt sắc, một cái ánh mắt, một bóng người liền làm cho nam nhân thần hồn điên đảo, lúc trước hắn chưa từng gặp mặt đối phương bao giờ, còn thỉnh thoảng sẽ từ trong lòng nổi lên thân ảnh của vị nữ hoàng này.
Nhưng hiện tại, họa nước này lại chủ động đầu hoài tống bão, còn để hắn thấy hình dáng, đây là mê hoặc thế nào?
Lăng Hàn chống lại, nhưng hai tay không tự chủ được ấn tới hai ngọn núi cao vút kia.
Dựa vào, vì sao lại ấn tới phía trên kia chứ?
Nhất định là vì quá lớn, mục tiêu hết sức rõ ràng, mới để hắn bất tri bất giác đưa tay tới.
Thật lớn! Thật co dãn! Thật êm dịu! Lại trơn mịn!
Lăng Hàn nuốt ngụm nước miếng, lúc này hắn rốt cục có cảm thụ rõ ràng.
Hắn vội vàng lắc đầu, hiện tại không phải thời điểm nghĩ chuyện như vậy?
Xẹt xẹt, nữ hoàng đại nhân đã không nhịn được, lại động thủ xé quần áo của hắn.
Đệt! Đệt! Đệt!
Lăng Hàn thầm mắng, thân hình lóe lên, tiến vào trong Hắc Tháp.
Loạn Tinh nữ hoàng nhất thời ôm không, trong ánh mắt lướt qua vẻ mờ mịt, ở dưới dục vọng chi phối, phản ứng của nàng quả nhiên chậm hơn vài lần.
- Ồ!
Thanh âm của Vô Tương Thánh Nhân vang lên.
- Không gian Thần khí? Không đúng, coi như trốn vào trong không gian Thần khí, bản thân Thần khí cũng không nên biến mất a.
Lão lưu manh này quả nhiên không đi!
Trong Hắc Tháp, Lăng Hàn nhổ nước bọt, sau đó hận không thể cho mình mấy bạt tai.
Một tuyệt sắc vưu vật chủ động, muốn đẩy ngã hắn, hắn lại trốn vào Hắc Tháp!
Hắn không có ý nghĩ với Loạn Tinh nữ hoàng sao?
Lăng Hàn không thể không thừa nhận, mị lực của vị nữ hoàng này đã vượt qua tất cả, ngay cả hắn cũng tim đập thình thịch, nhưng hắn lại lập dị bỏ chạy, ngẫm lại liền để hắn cảm giác quá ngụy quân tử, rõ ràng có ý nghĩ, nhưng loại giả Thánh nhân gì chứ!
- Ta không phải giả Thánh Nhân, mà là... dùng phương thức như thế được thân thể của nàng, sẽ để ta lưu lại hổ thẹn cùng tiếc nuối.
- Hơn nữa, ta muốn theo đuổi võ đạo đỉnh cao, nếu trong lòng tồn tại nhược điểm, ngày sau thời điểm lĩnh ngộ thiên đạo tất nhiên sẽ chịu ảnh hưởng, nói không chắc sẽ trở thành một đòn trí mạng với ta.
- Lý niệm của ta chính là không thẹn thiên địa, làm người thế nào cũng phải có một nguyên tắc không thể vượt qua.
Nghĩ như thế, tâm của hắn liền bình tĩnh lại, cái này cũng là nguyên nhân hắn không tiếc lộ ra Hắc Tháp cũng không muốn phát sinh quan hệ với Loạn Tinh nữ hoàng.
- Ngươi có thể nói cho người kia, ta có biện pháp để hắn chuyển thế.
Tiểu Tháp đột nhiên xuất hiện, ở bên cạnh hắn nói.
Lăng Hàn sững sờ, sau đó tức giận đến suýt chút nữa nhảy lên, nói:
- Tại sao ngươi không nói sớm một chút?
Làm hại hắn bị giam gần hai năm.
---------------
Thần Đạo Đan Tôn
Lăng Hàn cười nói, đương nhiên sẽ không yếu khí thế.
- Chờ xem!
Vô Tương Thánh Nhân giận dữ biến mất.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, ba tháng, sáu tháng, chín tháng, một năm, hai người Lăng Hàn đã bị nhốt ròng rã một năm, tuy đây đối với Thần linh mà nói hầu như là bé nhỏ không đáng kể, nhưng tưởng tượng cuộc sống như thế còn có khả năng kéo dài mười năm, trăm năm, ngàn năm, vậy thì không thể nào tiếp thu được.
Tu vi của Lăng Hàn đã tăng đến Sơn Hà Cảnh Đại viên mãn đỉnh cao, sau đó là tu ra tòa Sơn Hà thứ năm, đạt đến cực hạn chân chính của Sơn Hà Cảnh, hoặc xung kích Nhật Nguyệt Cảnh, bước vào một cảnh giới mới.
Có điều, kiên trì của Vô Tương Thánh Nhân cũng dùng hết, hắn lần thứ hai thông qua bia đá lên tiếng:
- Bản tôn thời gian có hạn, đây chính là các ngươi bức bản tôn.
- Này này này, ngươi sẽ không muốn đánh chết chúng ta chứ? Còn có, ngươi làm sao sẽ thời gian có hạn, không phải ngươi đã chết rồi sao?
Lăng Hàn cười nói.
- Hừ, bản tôn tự luyện thần hồn, đâu thể nào tồn tại thời gian quá lâu.
Vô Tương Thánh Nhân lãnh đạm nói.
- Nếu tiểu tử ngươi không chịu chủ động, vậy bản tôn để cô gái này chủ động.
Ầm!
Khí thế của Loạn Tinh nữ hoàng đột nhiên trở nên cực kỳ đáng sợ, trong nháy mắt này, nàng khôi phục tu vi Tinh Thần cảnh.
Nhưng Lăng Hàn không cho đây là tin tức tốt, ngược lại, Vô Tương Thánh Nhân đã nói tới phần này, tuyệt đối không có ý tốt a.
Dung nhan của Loạn Tinh nữ hoàng lần nữa tiến vào trong khí tức hỗn độn, vóc người cũng biến thành như ẩn như hiện, nhưng vẫn hoàn mỹ, rung động lòng người như cũ. Nàng ngẩng đầu nhìn Lăng Hàn, tuy không nhìn thấy đôi mắt, nhưng Lăng Hàn lại có cảm giác bị lang nhìn chằm chằm.
Không phải cảm giác Ngạ Lang nhìn chằm chằm con thỏ, trở thành con mồi, mà là... một mẫu lang động dục nhìn chằm chằm công lang!
- Lão lưu manh, đến tột cùng ngươi đã làm gì?
Lăng Hàn cả kinh hỏi.
- Khà khà, chỉ là để nữ oa nhi này tiến vào thời kỳ động dục mà thôi.
Vô Tương Thánh Nhân cười nói.
- Được rồi, bản tôn đi đây, không trở ngại các ngươi!
- Lão già khốn nạn, ngươi đứng lại cho ta …
Oành!
Lăng Hàn vẫn chưa nói hết, chỉ thấy Loạn Tinh nữ tinh đã đánh tới, lập tức ôm lấy hắn, như mẫu báo động tình, đè hắn thật chặt, mạnh mẽ đẩy ngã.
Không không không, giống như một xà mỹ nữ cuốn lấy hắn a.
- Này này này, ta đã nhịn xuống, ngươi không thể nhịn một chút sao!
Lăng Hàn nói, ra sức đẩy Loạn Tinh nữ hoàng, nhưng coi như hắn đạt đến Sơn Hà Cảnh Đại viên mãn thì đã làm sao, sao là đối thủ của Tinh Thần cảnh?
Loạn Tinh nữ hoàng phát ra tiếng nỉ non nhẹ nhàng, không có chút ý nghĩa nào, nhưng tràn ngập mê hoặc, để cả người Lăng Hàn không khỏi toả nhiệt.
Đây là vưu vật chỉ một ánh mắt liền có thể làm cho nam nhân điên cuồng, ngay cả Thủy Nhạn Ngọc so sánh với nàng cũng ảm đạm phai mờ, như thôn cô. Bị một mỹ nữ như vậy quấn lấy, chủ động cầu đẩy ngã, ai có thể từ chối?
Lăng Hàn cắn răng thật chặt, tuy hắn đã từng ảo tưởng qua một ngày kia tu vi đại thành, nắm vị nữ hoàng này lên đánh đòn, nhưng ảo tưởng dù sao chỉ là ảo tưởng mà thôi.
Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn chiếm tiện nghi, không phải cách làm của đại trượng phu.
Loạn Tinh nữ hoàng đã hôn đến, không ngừng tìm kiếm môi của Lăng Hàn, tìm không được liền hôn loạn một mạch.
Lăng Hàn thật muốn đánh mình một tát, bị một vưu vật tuyệt sắc như thế quấn lấy, hắn lại còn nghĩ làm sao thoát thân, có phải là bị coi thường hay không?
Xẹt xẹt, y phục của hắn bị xé nát, hung khí suýt chút nữa lộ ra.
...
Quá không rụt rè!
Ngươi là nữ hoàng đại nhân, sao ý chí bạc nhược như vậy chứ?
Tim của Lăng Hàn oành oành đập mạnh, cái này là nữ nhân tuyệt sắc, một cái ánh mắt, một bóng người liền làm cho nam nhân thần hồn điên đảo, lúc trước hắn chưa từng gặp mặt đối phương bao giờ, còn thỉnh thoảng sẽ từ trong lòng nổi lên thân ảnh của vị nữ hoàng này.
Nhưng hiện tại, họa nước này lại chủ động đầu hoài tống bão, còn để hắn thấy hình dáng, đây là mê hoặc thế nào?
Lăng Hàn chống lại, nhưng hai tay không tự chủ được ấn tới hai ngọn núi cao vút kia.
Dựa vào, vì sao lại ấn tới phía trên kia chứ?
Nhất định là vì quá lớn, mục tiêu hết sức rõ ràng, mới để hắn bất tri bất giác đưa tay tới.
Thật lớn! Thật co dãn! Thật êm dịu! Lại trơn mịn!
Lăng Hàn nuốt ngụm nước miếng, lúc này hắn rốt cục có cảm thụ rõ ràng.
Hắn vội vàng lắc đầu, hiện tại không phải thời điểm nghĩ chuyện như vậy?
Xẹt xẹt, nữ hoàng đại nhân đã không nhịn được, lại động thủ xé quần áo của hắn.
Đệt! Đệt! Đệt!
Lăng Hàn thầm mắng, thân hình lóe lên, tiến vào trong Hắc Tháp.
Loạn Tinh nữ hoàng nhất thời ôm không, trong ánh mắt lướt qua vẻ mờ mịt, ở dưới dục vọng chi phối, phản ứng của nàng quả nhiên chậm hơn vài lần.
- Ồ!
Thanh âm của Vô Tương Thánh Nhân vang lên.
- Không gian Thần khí? Không đúng, coi như trốn vào trong không gian Thần khí, bản thân Thần khí cũng không nên biến mất a.
Lão lưu manh này quả nhiên không đi!
Trong Hắc Tháp, Lăng Hàn nhổ nước bọt, sau đó hận không thể cho mình mấy bạt tai.
Một tuyệt sắc vưu vật chủ động, muốn đẩy ngã hắn, hắn lại trốn vào Hắc Tháp!
Hắn không có ý nghĩ với Loạn Tinh nữ hoàng sao?
Lăng Hàn không thể không thừa nhận, mị lực của vị nữ hoàng này đã vượt qua tất cả, ngay cả hắn cũng tim đập thình thịch, nhưng hắn lại lập dị bỏ chạy, ngẫm lại liền để hắn cảm giác quá ngụy quân tử, rõ ràng có ý nghĩ, nhưng loại giả Thánh nhân gì chứ!
- Ta không phải giả Thánh Nhân, mà là... dùng phương thức như thế được thân thể của nàng, sẽ để ta lưu lại hổ thẹn cùng tiếc nuối.
- Hơn nữa, ta muốn theo đuổi võ đạo đỉnh cao, nếu trong lòng tồn tại nhược điểm, ngày sau thời điểm lĩnh ngộ thiên đạo tất nhiên sẽ chịu ảnh hưởng, nói không chắc sẽ trở thành một đòn trí mạng với ta.
- Lý niệm của ta chính là không thẹn thiên địa, làm người thế nào cũng phải có một nguyên tắc không thể vượt qua.
Nghĩ như thế, tâm của hắn liền bình tĩnh lại, cái này cũng là nguyên nhân hắn không tiếc lộ ra Hắc Tháp cũng không muốn phát sinh quan hệ với Loạn Tinh nữ hoàng.
- Ngươi có thể nói cho người kia, ta có biện pháp để hắn chuyển thế.
Tiểu Tháp đột nhiên xuất hiện, ở bên cạnh hắn nói.
Lăng Hàn sững sờ, sau đó tức giận đến suýt chút nữa nhảy lên, nói:
- Tại sao ngươi không nói sớm một chút?
Làm hại hắn bị giam gần hai năm.
---------------
Thần Đạo Đan Tôn
Đánh giá:
Truyện Thần Đạo Đan Tôn
Story
Chương 1176: Đừng như vậy a! (Hạ)
10.0/10 từ 37 lượt.