Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1082: Quất bạt tai

Trung cực vị nho nhỏ, làm sao địch nổi Nhật Nguyệt Cảnh? Dù cho Tây Thành chỉ là tiểu cực vị trung kỳ.

Tuyệt đối là một chiêu tức diệt.

Kiếm đến!

Ông, trường kiếm đâm tới ngực Lăng Hàn, chính là vị trí trái tim, tiếp đó, hết thảy đều dừng lại.

Ba, một thanh âm thanh thúy vang lên, chỉ thấy Lăng Hàn tay nâng chưởng rơi, cho Tây Thành một bạt tai.

Thanh thúy, vang dội.

Trong nháy mắt, tất cả chiến đấu đều ngừng lại, mỗi người đều nhìn Lăng Hàn, mắt trừng rất tròn, miệng mở lớn đến có thể nhét vào một con gà.

Ta dựa vào, tình huống gì!

- Ánh mắt ta hoa sao? Làm sao thấy được Tây Thành đại nhân bị người tát một bạt tai?

- Sát, tiểu tử kia là ai, quá mạnh đi, cư nhiên tát đầu mục của hải tặc một bạt tai!

- Tên kia thực sự là Sơn Hà Cảnh sao?

- Vừa rồi thời điểm hắn xuất thủ, ta chỉ thấy hắn có hai ngọn núi lớn, một dòng sông, nói rõ hắn còn không có tiến vào trung cực vị hậu kỳ...

- Điều này sao có thể!

Ngay cả Dương Hiên cũng phun ra, không thể tin nổi.


- Da mặt đủ cứng, quất đau tay a!

Lăng Hàn phẩy phẩy tay, một bạt tai này hắn dùng tới kiếm ý của Khoái Tự Quyết, tốc độ thật nhanh, mà Tây Thành lại khinh thường hắn, cho là một kiếm liền có thể miểu sát, căn bản không có một chút xíu đề phòng.

Ai sẽ đề phòng một người chết chứ?

Bất quá, Nhật Nguyệt Cảnh dù sao cũng là Nhật Nguyệt Cảnh, ở lúc Lăng Hàn tát tới, tuy Tây Thành không kịp né tránh, nhưng vẫn vận dụng nguyên lực phòng ngự, bởi vậy đừng nhìn Lăng Hàn quất trúng Tây Thành, nhưng hắn mới là người bị thiệt thòi.

Tây Thành đầu tiên là ngẩn ra, tiếp sắc mặt trắng bệch, tiếp đó lại trở nên đỏ bừng, sau đó là xanh đen.

Sát, dù hắn dùng "thiết mặt công" chấn vỡ tay Lăng Hàn, đó cũng là mất hết mặt mũi a.

Đường đường cường giả Nhật Nguyệt Cảnh, cư nhiên bị một Sơn Hà Cảnh tát một bạt tai, vô cùng nhục nhã!

- Thằng nhóc, ta muốn giết ngươi!

Tây Thành tức điên, hiện tại hắn không có tâm tình suy nghĩ vì sao một kiếm xuống không thể giết chết Lăng Hàn, trái lại bị đối phương rút một bạt tai.

Trọng điểm là bị tát một bạt tai!

Hắn huy kiếm, chém qua Lăng Hàn.

Đinh!

Dương Hiên xuất thủ, tay phải tráng kiện trực tiếp đỡ lấy kiếm phong, một đạo lực lượng tuôn ra, thình thịch thình thịch thình thịch, boong tàu như sóng nước nổi lên, người trên boong thuyền cũng bị đánh bay, đều rơi xuống nước.

May mắn, hiện tại nội hải đã không quỷ dị nữa, bởi vậy chúng nhân rơi xuống nước cũng sẽ không chìm tới đáy, rất nhanh đều dẫm ở trên mặt nước.


- Cút ngay, bằng không ta giết luôn cả ngươi!

Tây Thành sát khí xung thiên, từ khi tu vi của hắn tiểu thành còn chưa từng bị người quất bạt tai qua, huống chi là một Sơn Hà Cảnh nho nhỏ.

Nếu không chém giết Lăng Hàn mà nói, đời này hắn mơ tưởng ngẩng đầu lên, tất nhiên, dù chém giết Lăng Hàn, hắn cũng nhất định trở thành một chuyện cười.

- Ha ha ha ha!

Dương Hiên cười to nói.

- Tây Thành, nơi này có nhiều người thấy ngươi bị tát một bạt tai như vậy, chẳng lẽ còn muốn diệt khẩu tất cả mọi người sao?

Hắn lắc đầu, cười càng thêm lớn tiếng:

- Bản tọa thực xấu hổ làm bạn với ngươi, đường đường Nhật Nguyệt Cảnh cư nhiên bị Sơn Hà Cảnh tát một bạt tai!

- Ngươi còn dám nói!

Tây Thành tiến nhập trạng thái điên cuồng, trường kiếm chém tới Dương Hiên, mỗi một chiêu đều không để ý sinh tử, bày ra tư thế muốn đồng quy vu tận với Dương Hiên.

Dương Hiên không dám trêu chọc nữa, hắn không có dự định cùng chết với đối phương chút nào, tự nhiên không thể lại đi kích thích Tây Thành.

Nhưng Tây Thành lại thực sự nổi điên, hiện tại hắn tuyệt đối có xung động giết chết tất cả mọi người, che dấu sự tình mất mặt của hắn.

- Chết! Chết! Chết!

Tây Thành toàn lực ra hết.


- Chết tiệt!

Dương Hiên không ngờ Tây Thành lại thẹn quá thành giận như vậy, ở dưới đấu pháp đồng quy vu tận của đối phương, áp lực của hắn thật lớn, thời khắc đều chạy ở bên bờ sinh tử.

Mấu chốt là, cho tới bây giờ hắn không có dự định liều mạng, bởi vậy hắn xuất thủ rất cố kỵ, hoàn toàn rơi vào hạ phong.

- Quỷ Ảnh Động!

Tây Thành lại phát một đại chiêu, thân hình như biến thành hư huyễn, mặt trời phía sau lóng lánh không gì sánh được, thậm chí áp đảo Thái Dương trên bầu trời.

- Gặp quỷ!

Dương Hiên quá sợ hãi, đối phương vận dụng Nhật Nguyệt lực, đó là bản nguyên của Nhật Nguyệt Cảnh, vận dụng cổ lực lượng này vậy nói rõ thật đang liều mạng.

- Lăn, hoặc là chết!

Tây Thành lạnh lùng nói, kỳ thực hắn chưa hoàn toàn mất lý trí, thể hiện tư thái như vậy chỉ là biểu đạt quyết tâm của mình, ngươi lại ngăn trở ta, ta dù chết cũng sẽ kéo ngươi xuống nước.

Dương Hiên lạnh lùng, ý niệm trong lòng bay lộn.

Nếu như Lăng Hàn là đệ tử của Dương gia, như vậy hắn đánh bạc tính mệnh cũng phải bảo vệ truyền nhân kiệt xuất của gia này, đáng tiếc không phải.

Vì một ngoại nhân đi liều mạng?

Không đáng!

Dương Hiên rõ ràng hiển lộ ra thối ý, đây là một người xa lạ chủ động gia nhập chiến đấu, hắn hoàn toàn không cần vì một người như vậy đi mạo hiểm.


Hơn nữa, Dương gia không có thống hận hải tặc như chúng nhân tưởng tượng.

Đúng vậy, Dương gia và hải tặc trọn đời là địch, mấy triệu năm qua không biết chết bao nhiêu tộc nhân, nhưng không có hải tặc tồn tại, võ giả còn cần Dương gia bảo hộ sao? Không có hải tặc, Dương gia ăn cái gì?

Thỏ tử cẩu phanh, đạo lý này ngay cả người phàm cũng biết, Dương gia sẽ không hiểu sao?

Bởi vậy, cho tới bây giờ Dương gia chỉ bảo vệ tốt đội thuyền của mình, đối với thanh tiễu hải tặc là một chút cũng không tích cực, bởi vì tích cực mà nói, tự mình sẽ không có cơm ăn.

Tất nhiên đối mặt với hải tặc, Dương Hiên quyết không thể thoái nhượng quá rõ ràng, bởi vậy hắn chỉ từng bước thu lực, dự định bán cái kẽ hở, thả Tây Thành qua.

Lăng Hàn tự nhiên nhìn ở trong mắt, trong lòng cười lạnh nói:

- Đa tạ tiền bối xuất thủ tương trợ, thê tử, chúng ta nên rút lui!

Hắn cũng không chờ Dương Hiên trả lời, kéo Thủy Nhạn Ngọc nhảy vào Xuyên Vân Toa, hưu, trực tiếp phá không mà đi.

- Da mặt dày, lần sau trở lại quất ngươi a!

Trước khi đi Lăng Hàn còn không quên trêu chọc Tây Thành một câu.

Tây Thành giận tím mặt, chợt tung người xông lên hơn trăm trượng, muốn nhảy lên Xuyên Vân Toa, sanh sanh đánh Lăng Hàn xuống. Nhưng sau khi phia toa khởi động, tốc độ là gấp bốn lần Nhật Nguyệt Cảnh phổ thông, làm sao Tây Thành có thể đuổi kịp?

Phốc một tiếng, Tây Thành từ trên bầu trời rơi xuống, tiến vào hải lý.

- Chết tiệt! Chết tiệt!

Hắn lớn tiếng nguyền rủa, ánh mắt theo dõi Dương Hiên, nếu không phải người này ngăn cản, tiểu tặc kia làm sao có thời giờ lấy ra Thần Khí phi hành đào tẩu?

---------------

Thần Đạo Đan Tôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thần Đạo Đan Tôn Truyện Thần Đạo Đan Tôn Story Chương 1082: Quất bạt tai
10.0/10 từ 37 lượt.
loading...