Thần Đạo Đan Tôn
Chương 1070: Bảo vật Tinh Thần Cảnh tranh cướp?
Thủy Nhạn Ngọc tức giận đập hắn một hồi nói:
- Ngươi cho rằng ta là lợn cái sao, còn sinh một đám! Hơn nữa, nơi đây thật chỉ có hai người sao?
Nàng liếc mắt nhìn Tu La Ma Đế.
Tu La Ma Đế sợ hết hồn, chỉ lo vị chủ mẫu này da mặt mỏng, muốn giết hắn diệt khẩu, vội vã nhếch chân, học dáng dấp chó che lỗ tai, một bộ ta không phải người, ta chỉ là một con chó.
Nhìn thấy dáng vẻ ấy của hắn, Thủy Nhạn Ngọc không nhịn được bật cười, nàng đã biết lai lịch của Tu La Ma Đế, nhưng làm sao cũng không cách nào tưởng tượng, một cường giả Sơn Hà Cảnh sẽ vô liêm sỉ đến mức độ như thế.
Lăng Hàn cười ha ha, thu Tu La Ma Đế vào Hắc Tháp. Lúc này mới ôm Thủy Nhạn Ngọc, thăm dò thân thể mềm mại của nàng.
- Đồ lưu manh, đừng như vậy!
Thủy Nhạn Ngọc nỉ non, mắt quyến rũ như nước, hai tay chống đỡ ở trước ngực của Lăng Hàn, muốn cự còn nghênh.
- Đừng thế nào?
Lăng Hàn hôn gáy ngọc của nàng, khẽ cắn vành tai, làm cho ngọc thể của nàng lập tức căng thẳng, tiếu dung hiện lên đỏ ửng mê người.
Cái đồ lưu manh này, xem như là nắm lấy nhược điểm của mình.
Thủy Nhạn Ngọc vùi đầu vào trong lồng ngực của Lăng Hàn, thở gấp nói:
- Bùi Tể có khả năng còn ở trên đảo!
Lăng Hàn gật đầu, khả năng này cũng không phải không có. Dù sao hòn đảo này lớn như vậy, mà người của bọn họ có hạn, căn bản tìm không hết. Có thể Bùi Tể đang đợi đám người Lăng Hàn rời đi, sau đó sẽ quay về sào huyệt.
Hắn một bên suy nghĩ ngay, một bên không nhịn được nhào nặn, đã quen thuộc cảm giác này a.
Thủy Nhạn Ngọc không khỏi phiền muộn, ngươi cái này là loại quen thuộc gì a, tại sao thời điểm nghĩ chuyện lại vò ngực của mình? Gia hỏa khốn kiếp này, thời gian vò ngực của hắn gộp lại còn vượt qua bản thân nàng nhiều năm như vậy.
- Chúng ta không có thời gian kéo dài với lão tặc kia, một cây đuốc đốt trang viên là được.
Lăng Hàn cuối cùng làm ra quyết định.
- Chúng ta tiếp tục tìm kiếm hải tặc, hiện tại có thuyền, tới lui tự nhiên.
- Ừm!
Thủy Nhạn Ngọc gật đầu, trước bọn họ chém giết không ít hải tặc, nhưng chỉ có thể dùng để hoàn thành một lần nhiệm vụ, nhưng nếu đã chạy ra, nhiệm vụ này lại có thể lặp lại hoàn thành, đương nhiên phải giết nhiều mấy cái.
Bọn họ nói làm liền làm, trở lại thiêu hủy thôn trang, liền đến cạnh biển, lên thuyền rời đi.
- Cái hố kia không biết dẫn tới nơi nào, hơn nữa mỗi một quãng thời gian sẽ có ma khí tràn ra, sau này nhất định phải trở lại nhìn, xem đến cùng có món đồ gì.
Lăng Hàn nói.
Thủy Nhạn Ngọc cũng rất tò mò nói:
- Không tới Tinh Thần Cảnh không cách nào phi hành, làm sao cũng phải đợi tới khi đó.
- Không biết cường giả Tinh Thần Cảnh có thể phi hành ở trên vùng biển này không.
Lăng Hàn nói.
Thủy Nhạn Ngọc cũng không biết, bởi vì Thủy gia không có Tinh Thần Cảnh, mà Tinh Thần Cảnh của những thế lực khác... Ai có gan đi hỏi chứ?
Thuyền rất nhỏ, căn bản không thích hợp đi ở trên thuyền, một cơn sóng đánh tới liền có thể có thể thân thuyền lay động. Nhưng đây không phải phổ thông thuyền, mà là tác phẩm của Khôi Lỗi Sư, trên thuyền có rất nhiều trang bị, để thuyền nhỏ đi rất ổn ở trên biển, hơn nữa tốc độ cực nhanh.
Hai người cũng rãnh rổi, hưởng thụ thời gian tốt đẹp, ân ân ái ái, không khác phu thê chân chính bao nhiêu.
- Hậu Dương, ngươi còn muốn trốn tới khi nào!
Bỗng nhiên một tiếng quát to truyền đến.
- Ha ha, Cư Nhạc Vân, ngươi cho rằng bản tọa sợ ngươi?
Một thanh âm khác cũng vang lên.
- Vậy ngươi trốn làm gì?
Thanh âm đầu tiên nói.
- Vậy liền chiến một trận, bản tọa cũng rất phiền, phía sau luôn có cái đuôi a!
Lăng Hàn và Thủy Nhạn Ngọc nhìn nhau một cái, đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên bầu trời đang có hai người ngạo nhiên đối lập.
Thân thể phi hành, Tinh Thần Cảnh! Không không không, phải nói chí ít là Tinh Thần Cảnh.
- Ngươi nghe nói qua hai người này sao?
Lăng Hàn hỏi Thủy Nhạn Ngọc.
Thủy Nhạn Ngọc trầm ngâm một hồi, bỗng nhiên cả kinh nói:
- Cư Nhạc Vân, chẳng lẽ là cường giả Tinh Thần Cảnh của Trụ Thiên Hoàng Triều kia sao? Đó là một vị cường giả tán tu, tuy đạt đến Tinh Thần Cảnh, nhưng không có thành lập thế lực của mình.
- Còn có Hậu Dương, giống như là đại năng của Bích Lạc Hoàng Triều, làm sao sẽ đối lập với Cư Nhạc Vân ở đây?
Quả nhiên, hai người kia đều chỉ là Tinh Thần Cảnh, bằng không, nếu như Hợp Ninh Tinh xuất hiện đại năng Hằng Hà Cảnh, Sáng Thế Cảnh liền không thể nào hiểu rõ.
Lăng Hàn nói:
- Nghe bọn họ đối thoại, thật giống như đã dây dưa một trận. Đạt đến cấp số như bọn họ, vậy chỉ có hai loại khả năng, thứ nhất bọn họ có cừu oán, thứ hai, vì tranh cướp bảo vật!
Hai người nhìn nhau một cái, đều lộ ra vẻ kinh ngạc, có thể làm cho hai vị cường giả Tinh Thần Cảnh tranh cướp, bảo vật kia tất nhiên là cực kỳ quý giá.
- Hừ, quy tắc thiên địa nơi này vô cùng hỗn loạn, ngược chọn địa phương quyết chiến rất tốt!
Cư Nhạc Vân cười lạnh nói.
- Hậu Dương, nếu không muốn chết ở chỗ này, liền giao vật kia ra đây!
Hậu Dương cười ha ha nói:
- Cư Nhạc Vân, ngươi doạ bản tọa sao? Ngươi và bản tọa cùng là tiểu cực vị đỉnh cao, sức chiến đấu có thể vượt qua Nhị Tinh, liều mạng tranh đấu, hươu chết vào tay ai cũng còn chưa biết.
- Ta chỉ biết, ngươi không giao vật kia ra, ta liền giết ngươi!
Cư Nhạc Vân uy nghiêm đáng sợ nói.
- Cần gì chứ, vật này căn bản không mở ra, vì một thứ không biết, liền muốn lấy tính mạng với nhau, lấy ngàn vạn năm tu hành làm tiền đặt cuộc sao?
Hậu Dương khuyên nhủ.
Cư Nhạc Vân giận tím mặt nói:
- Ngươi và ta cùng nhau phát hiện thứ kia, nói cùng nhau nghiên cứu, nhưng ngươi nhân lúc ta chưa sẵn sàng, cầm vật kia đào tẩu, nếu ta không giết ngươi, há nuốt được cơn giận này?
Hậu Dương cười ha ha nói:
- Bản tọa cũng không nghĩ tới, ngươi lại ngây thơ như vậy! Chẳng trách ngươi vẫn một người cô đơn, toàn bộ tâm tư đều tiêu vào trên tu luyện, quả thực ngu không thể nói!
- Chết!
Cư Nhạc Vân giận dữ, hung hãn ra tay.
Ầm!
Giữa bầu trời lập tức bùng lên ánh sáng đáng sợ, từng đạo gợn sóng xuất hiện, Đại Hải sinh triều, cuốn lên đầu sóng cao mấy trăm trượng, như một ngọn núi, đấu đá lung tung.
- Mẹ kiếp, Diêm Vương đánh nhau, tiểu quỷ gặp xui xẻo a!
Lăng Hàn nhe răng, đây cũng quá xui xẻo đi, hai đại cường giả Tinh Thần Cảnh không đi chỗ khác đánh, một mực tuyển ở trên bầu trời của bọn hắn, đây không phải để bọn họ gặp vạ lây sao?
Nhưng chuyện đến nước này, hắn cũng chỉ có đối mặt.
---------------
Thần Đạo Đan Tôn
- Ngươi cho rằng ta là lợn cái sao, còn sinh một đám! Hơn nữa, nơi đây thật chỉ có hai người sao?
Nàng liếc mắt nhìn Tu La Ma Đế.
Tu La Ma Đế sợ hết hồn, chỉ lo vị chủ mẫu này da mặt mỏng, muốn giết hắn diệt khẩu, vội vã nhếch chân, học dáng dấp chó che lỗ tai, một bộ ta không phải người, ta chỉ là một con chó.
Nhìn thấy dáng vẻ ấy của hắn, Thủy Nhạn Ngọc không nhịn được bật cười, nàng đã biết lai lịch của Tu La Ma Đế, nhưng làm sao cũng không cách nào tưởng tượng, một cường giả Sơn Hà Cảnh sẽ vô liêm sỉ đến mức độ như thế.
Lăng Hàn cười ha ha, thu Tu La Ma Đế vào Hắc Tháp. Lúc này mới ôm Thủy Nhạn Ngọc, thăm dò thân thể mềm mại của nàng.
- Đồ lưu manh, đừng như vậy!
Thủy Nhạn Ngọc nỉ non, mắt quyến rũ như nước, hai tay chống đỡ ở trước ngực của Lăng Hàn, muốn cự còn nghênh.
- Đừng thế nào?
Lăng Hàn hôn gáy ngọc của nàng, khẽ cắn vành tai, làm cho ngọc thể của nàng lập tức căng thẳng, tiếu dung hiện lên đỏ ửng mê người.
Cái đồ lưu manh này, xem như là nắm lấy nhược điểm của mình.
Thủy Nhạn Ngọc vùi đầu vào trong lồng ngực của Lăng Hàn, thở gấp nói:
- Bùi Tể có khả năng còn ở trên đảo!
Lăng Hàn gật đầu, khả năng này cũng không phải không có. Dù sao hòn đảo này lớn như vậy, mà người của bọn họ có hạn, căn bản tìm không hết. Có thể Bùi Tể đang đợi đám người Lăng Hàn rời đi, sau đó sẽ quay về sào huyệt.
Hắn một bên suy nghĩ ngay, một bên không nhịn được nhào nặn, đã quen thuộc cảm giác này a.
Thủy Nhạn Ngọc không khỏi phiền muộn, ngươi cái này là loại quen thuộc gì a, tại sao thời điểm nghĩ chuyện lại vò ngực của mình? Gia hỏa khốn kiếp này, thời gian vò ngực của hắn gộp lại còn vượt qua bản thân nàng nhiều năm như vậy.
- Chúng ta không có thời gian kéo dài với lão tặc kia, một cây đuốc đốt trang viên là được.
Lăng Hàn cuối cùng làm ra quyết định.
- Chúng ta tiếp tục tìm kiếm hải tặc, hiện tại có thuyền, tới lui tự nhiên.
- Ừm!
Thủy Nhạn Ngọc gật đầu, trước bọn họ chém giết không ít hải tặc, nhưng chỉ có thể dùng để hoàn thành một lần nhiệm vụ, nhưng nếu đã chạy ra, nhiệm vụ này lại có thể lặp lại hoàn thành, đương nhiên phải giết nhiều mấy cái.
Bọn họ nói làm liền làm, trở lại thiêu hủy thôn trang, liền đến cạnh biển, lên thuyền rời đi.
- Cái hố kia không biết dẫn tới nơi nào, hơn nữa mỗi một quãng thời gian sẽ có ma khí tràn ra, sau này nhất định phải trở lại nhìn, xem đến cùng có món đồ gì.
Lăng Hàn nói.
Thủy Nhạn Ngọc cũng rất tò mò nói:
- Không tới Tinh Thần Cảnh không cách nào phi hành, làm sao cũng phải đợi tới khi đó.
- Không biết cường giả Tinh Thần Cảnh có thể phi hành ở trên vùng biển này không.
Lăng Hàn nói.
Thủy Nhạn Ngọc cũng không biết, bởi vì Thủy gia không có Tinh Thần Cảnh, mà Tinh Thần Cảnh của những thế lực khác... Ai có gan đi hỏi chứ?
Thuyền rất nhỏ, căn bản không thích hợp đi ở trên thuyền, một cơn sóng đánh tới liền có thể có thể thân thuyền lay động. Nhưng đây không phải phổ thông thuyền, mà là tác phẩm của Khôi Lỗi Sư, trên thuyền có rất nhiều trang bị, để thuyền nhỏ đi rất ổn ở trên biển, hơn nữa tốc độ cực nhanh.
Hai người cũng rãnh rổi, hưởng thụ thời gian tốt đẹp, ân ân ái ái, không khác phu thê chân chính bao nhiêu.
- Hậu Dương, ngươi còn muốn trốn tới khi nào!
Bỗng nhiên một tiếng quát to truyền đến.
- Ha ha, Cư Nhạc Vân, ngươi cho rằng bản tọa sợ ngươi?
Một thanh âm khác cũng vang lên.
- Vậy ngươi trốn làm gì?
Thanh âm đầu tiên nói.
- Vậy liền chiến một trận, bản tọa cũng rất phiền, phía sau luôn có cái đuôi a!
Lăng Hàn và Thủy Nhạn Ngọc nhìn nhau một cái, đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên bầu trời đang có hai người ngạo nhiên đối lập.
Thân thể phi hành, Tinh Thần Cảnh! Không không không, phải nói chí ít là Tinh Thần Cảnh.
- Ngươi nghe nói qua hai người này sao?
Lăng Hàn hỏi Thủy Nhạn Ngọc.
Thủy Nhạn Ngọc trầm ngâm một hồi, bỗng nhiên cả kinh nói:
- Cư Nhạc Vân, chẳng lẽ là cường giả Tinh Thần Cảnh của Trụ Thiên Hoàng Triều kia sao? Đó là một vị cường giả tán tu, tuy đạt đến Tinh Thần Cảnh, nhưng không có thành lập thế lực của mình.
- Còn có Hậu Dương, giống như là đại năng của Bích Lạc Hoàng Triều, làm sao sẽ đối lập với Cư Nhạc Vân ở đây?
Quả nhiên, hai người kia đều chỉ là Tinh Thần Cảnh, bằng không, nếu như Hợp Ninh Tinh xuất hiện đại năng Hằng Hà Cảnh, Sáng Thế Cảnh liền không thể nào hiểu rõ.
Lăng Hàn nói:
- Nghe bọn họ đối thoại, thật giống như đã dây dưa một trận. Đạt đến cấp số như bọn họ, vậy chỉ có hai loại khả năng, thứ nhất bọn họ có cừu oán, thứ hai, vì tranh cướp bảo vật!
Hai người nhìn nhau một cái, đều lộ ra vẻ kinh ngạc, có thể làm cho hai vị cường giả Tinh Thần Cảnh tranh cướp, bảo vật kia tất nhiên là cực kỳ quý giá.
- Hừ, quy tắc thiên địa nơi này vô cùng hỗn loạn, ngược chọn địa phương quyết chiến rất tốt!
Cư Nhạc Vân cười lạnh nói.
- Hậu Dương, nếu không muốn chết ở chỗ này, liền giao vật kia ra đây!
Hậu Dương cười ha ha nói:
- Cư Nhạc Vân, ngươi doạ bản tọa sao? Ngươi và bản tọa cùng là tiểu cực vị đỉnh cao, sức chiến đấu có thể vượt qua Nhị Tinh, liều mạng tranh đấu, hươu chết vào tay ai cũng còn chưa biết.
- Ta chỉ biết, ngươi không giao vật kia ra, ta liền giết ngươi!
Cư Nhạc Vân uy nghiêm đáng sợ nói.
- Cần gì chứ, vật này căn bản không mở ra, vì một thứ không biết, liền muốn lấy tính mạng với nhau, lấy ngàn vạn năm tu hành làm tiền đặt cuộc sao?
Hậu Dương khuyên nhủ.
Cư Nhạc Vân giận tím mặt nói:
- Ngươi và ta cùng nhau phát hiện thứ kia, nói cùng nhau nghiên cứu, nhưng ngươi nhân lúc ta chưa sẵn sàng, cầm vật kia đào tẩu, nếu ta không giết ngươi, há nuốt được cơn giận này?
Hậu Dương cười ha ha nói:
- Bản tọa cũng không nghĩ tới, ngươi lại ngây thơ như vậy! Chẳng trách ngươi vẫn một người cô đơn, toàn bộ tâm tư đều tiêu vào trên tu luyện, quả thực ngu không thể nói!
- Chết!
Cư Nhạc Vân giận dữ, hung hãn ra tay.
Ầm!
Giữa bầu trời lập tức bùng lên ánh sáng đáng sợ, từng đạo gợn sóng xuất hiện, Đại Hải sinh triều, cuốn lên đầu sóng cao mấy trăm trượng, như một ngọn núi, đấu đá lung tung.
- Mẹ kiếp, Diêm Vương đánh nhau, tiểu quỷ gặp xui xẻo a!
Lăng Hàn nhe răng, đây cũng quá xui xẻo đi, hai đại cường giả Tinh Thần Cảnh không đi chỗ khác đánh, một mực tuyển ở trên bầu trời của bọn hắn, đây không phải để bọn họ gặp vạ lây sao?
Nhưng chuyện đến nước này, hắn cũng chỉ có đối mặt.
---------------
Thần Đạo Đan Tôn
Đánh giá:
Truyện Thần Đạo Đan Tôn
Story
Chương 1070: Bảo vật Tinh Thần Cảnh tranh cướp?
10.0/10 từ 37 lượt.