Thần Đạo Đan Tôn
Chương 1005: Chân Nhất Ma Chủ
Truyền thuyết, cái bí cảnh này là đại năng Sáng Thế cảnh lưu lại, như vậy, này có thể là điểm bạc nhược của Thần, Minh hai giới, có thể bị đánh thông, tạo thành một thông đạo quán thông hai giới.
Nói như thế, cái giới bích kia là giới bích của Thần giới cùng Minh Giới?
- Ha ha ha ha, không sai, bản tọa ở Minh Giới cũng là cường giả oai phong một cỏi! Nhân tộc, nhanh trợ giúp bản tọa mở thông đạo, bản tọa có thể phong ngươi là Ma Phó, truyền thụ cho ngươi Ma Công vô thượng!
Chân Nhất Ma Chủ dụ dỗ nói.
- Tu Ma công tu đến choáng váng sao?
Lăng Hàn xuy một tiếng.
- Ngươi vẫn tiếp tục ở trong đó đi!
- Nhân tộc!
Chân Nhất Ma Chủ rống giận.
- Cái giới bích này đỡ không được bản tọa bao lâu, chỉ là sự tình mấy nghìn năm mà thôi! Cho ngươi cơ hội vinh diệu muôn đời không muốn, đợi bản tọa xông qua, nhất định sẽ ném ngươi vào Ma Ngục, cho ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!
- Ta chờ!
Lăng Hàn cười nói.
- Còn có, cái gì Ma Chủ chứ, cư nhiên uy hiếp một Sơn Hà Cảnh nho nhỏ như ta, thật đúng là có mặt mũi!
Chân Nhất Ma Chủ không nói gì, trên thực tế nếu không phải tình cảnh của hắn khó khăn, còn cần một Sơn Hà Cảnh đến trợ giúp mình sao? Hắn hừ một tiếng nói:
- Nhân tộc, này là một cơ hội cuối cùng, không nên sai lầm!
Sau khi Lăng Hàn biết thân phận của đối phương, liền có ý nghĩ bảo hổ lột da, lực chú ý của hắn đi vào Hắc Tháp, chỉ thấy dưới đáy khối Hắc Thạch kia có đạo đạo thần văn, vô cùng phức tạp.
Thảo nào có thể trấn nơi này.
Lăng Hàn không dám có lòng tham gì, tâm niệm vừa động, Hắc Thạch đột nhiên xuất hiện, rơi xuống trong hầm.
Trên gương mặt Chân Nhất Ma Chủ lộ ra vẻ giận dử, nhưng rất nhanh thì bị Hắc Thạch ngăn trở, thình thịch, Hắc Thạch nghiền ép, sanh sanh chấn Chân Nhất Ma Chủ trở lại, cái hố sâu kia cũng tiêu thất.
- Không.
Thanh âm của Chân Nhất Ma Chủ quanh quẩn ở trong đầu Lăng Hàn, nhưng lập tức ngừng lại, hiển nhiên, khối Hắc Thạch này phong trấn có hiệu quả vô cùng tốt.
Lăng Hàn ngồi dưới đất, suy nghĩ một hồi, lúc này mới đứng lên.
Nếu cái bí cảnh này là vì trấn áp thông đạo hai giới mà tồn tại, vậy thì tại sao lại cho người tiến đến? Hơn nữa còn có thứ tốt như Sơn Hà Thạch, không phải cố ý chọc người mắc câu sao?
Bất quá, nếu này làm thành một bí cảnh hoàn toàn không thể vào, phỏng chừng ngược lại sẽ làm rất nhiều người nghĩ trăm phương nghìn kế tiến đến, con người rất kỳ quái, ngươi không cho ta vào, ta hết lần này tới lần khác muốn vào.
Còn nữa, mười năm có thể đi vào một lần, mà người mạnh nhất bất quá là Sơn Hà Cảnh tiểu cực vị, cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì đối với nơi này.
Lăng Hàn là một ví dụ đặc thù.
Cái gọi là chặn không bằng nửa mở, hiện tại tâm tư của tất cả mọi người ở trên Sơn Hà Thạch, tự nhiên sẽ không đi quan tâm bí cảnh trấn áp cái gì.
Nhưng cái này cũng không phải kế lâu dài, chung có một ngày, giới bích sẽ bị đánh xuyên qua.
Lăng Hàn đi ra ngoài, lần này hắn phát lớn, lấy được tám khối Sơn Hà Thạch, hơn nữa có bảy khối còn là thuộc tính đặc thù, ngoài ra còn có linh nhục, sau khi trở về có thể trùng kích thể thuật Thần cảnh.
Một đường đi tới, hắn gặp vài người, tự nhiên cũng tới nơi này tầm bảo, đối phương đều hết sức cẩn thận theo dõi hắn, sau khi xen kẽ mà qua, lúc này mới bước nhanh rời đi.
Ở đây, ai dám thả lỏng?
Gần nửa ngày sau, hắn đi ra động quật, chỉ thấy trên một tảng đá lớn phía trước đang có hai nàng ngồi cạnh nhau, đều đẹp đến kinh người, chỉ là một ngây thơ, một quyến rũ, phong cách hoàn toàn bất đồng.
Thủy Nhạn Ngọc và Hồ Phỉ Vân.
- Lăng Hàn, ngươi rốt cục đi ra, để ta và Thủy tỷ tỷ đợi lâu!
Hồ Phỉ Vân lập tức oán trách.
Lăng Hàn liếc mắt nhìn Thủy Nhạn Ngọc, cười nói:
- Để ngươi lo lắng.
- Ta mới không có!
Thủy Nhạn Ngọc miệng rất cứng, chính là không chịu thừa nhận.
- Thế nào, thế nào, giết được con đại quái kia chưa?
Hồ Phỉ Vân vội vàng hỏi, các nàng chờ lâu như vậy, tự nhiên muốn biết kết quả.
Thủy Nhạn Ngọc cũng cười nói:
- Dung Nham Thú Vương chính là đại cực vị đỉnh phong, làm sao có thể giết được, có thể trộm được một khối Sơn Hà Thạch đã là vận khí!
Lăng Hàn làm bộ muốn đi bóp khuôn mặt của Thủy Nhạn Ngọc nói:
- Cư nhiên khinh thường phu quân của ngươi như vậy, phải bị tội gì?
Thủy Nhạn Ngọc vội nhảy ra, mặt đỏ bừng, trách mắng:
- Lưu manh!
Lăng Hàn hắc hắc cười nói:
- Vậy cũng là lưu manh, ngươi thực sự là quá ngây thơ rồi!
Thủy Nhạn Ngọc không khỏi nhớ tới bị hắn "đỉnh", bị hắn hôn, khuôn mặt phát nhiệt, mị nhãn hóa thành nước gợn, tràn đầy phong tình quyến rũ.
Lăng Hàn không dám nhìn nữa, yêu tinh này quá mê người, hắn sợ không khống chế được mình, kéo đối phương vào Hắc Tháp duỗi ma trảo.
- Kế tiếp, hình như Phong Xa Sơn cách chúng ta gần nhất.
Lăng Hàn nhìn địa đồ, chỉ chỉ một chỗ.
Phong Xa Sơn là một địa phương sản xuất Sơn Hà Thạch đặc thù, nơi đó có tất cả mười tám ngọn núi, hình như máy xay gió, mười tám ngọn núi hợp thành một cái bánh xe, phân nửa dưới đất, phân nửa trên mặt đất, cách thời gian nhất định sẽ chuyển động.
Khi chuyển động, sẽ kéo theo kình phong kinh khủng, có thể xé võ giả thành mảnh nhỏ.
Bởi vậy, muốn ở chỗ này thu hoạch Sơn Hà Thạch, rất khó khăn, thậm chí còn hung hiểm hơn Hỏa Diễm Quật, động sẽ mất mệnh.
Ở đây sản xuất Sơn Hà Thạch đặc thù là Kim thuộc tính, có thể cho võ giả tu ra phong duệ thần văn, một kích đánh ra, lực phá hoại tăng nhiều.
Tổ ba người lần thứ hai xuất phát, nhưng bọn hắn vẫn chưa đi phân nửa, chỉ cảm thấy một lực lượng không cách nào hình dung kéo tới, hưu, bọn họ tiêu thất, thời điểm xuất hiện đã ở trong một mảnh hoang dã.
Không chỉ bọn họ, có ít nhất nghìn người đều là vẻ mặt mờ mịt nhìn quanh, mà đại nhân vật trước đó hộ tống bọn họ đến cũng nhảy lại.
Thiên Hải Bí Cảnh đóng cửa!
Cái này liền kết thúc?
Lăng Hàn cảm giác rất đáng tiếc, trong Thiên Hải Bí Cảnh có tất cả sáu địa phương sản xuất Sơn Hà Thạch có thuộc tính đặc thù, nhưng hắn chỉ đi hai địa phương, hoàn toàn không đủ a!
Nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn liền phát hiện có vài đạo sát ý khóa mình lại.
Xoát, một đạo kiếm quang chém tới, muốn lấy tính mạng của hắn.
Một kiếm này tước đến, lóng lánh không gì sánh được, Thái Dương trên bầu trời cũng buồn bã thất sắc.
Tuyệt không phải cao thủ Nhật Nguyệt Cảnh, mà là đại năng Tinh Thần cảnh!
Lăng Hàn phản ứng đầu tiên chính là trốn vào trong Hắc Tháp, đây không phải vấn đề dũng khí, dù bây giờ thể phách của hắn có thể sánh bằng Thần Thiết cấp hai thì như thế nào, bị một kiếm chém qua bảo chứng hóa thành tro bụi.
---------------
Thần Đạo Đan Tôn
Nói như thế, cái giới bích kia là giới bích của Thần giới cùng Minh Giới?
- Ha ha ha ha, không sai, bản tọa ở Minh Giới cũng là cường giả oai phong một cỏi! Nhân tộc, nhanh trợ giúp bản tọa mở thông đạo, bản tọa có thể phong ngươi là Ma Phó, truyền thụ cho ngươi Ma Công vô thượng!
Chân Nhất Ma Chủ dụ dỗ nói.
- Tu Ma công tu đến choáng váng sao?
Lăng Hàn xuy một tiếng.
- Ngươi vẫn tiếp tục ở trong đó đi!
- Nhân tộc!
Chân Nhất Ma Chủ rống giận.
- Cái giới bích này đỡ không được bản tọa bao lâu, chỉ là sự tình mấy nghìn năm mà thôi! Cho ngươi cơ hội vinh diệu muôn đời không muốn, đợi bản tọa xông qua, nhất định sẽ ném ngươi vào Ma Ngục, cho ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!
- Ta chờ!
Lăng Hàn cười nói.
- Còn có, cái gì Ma Chủ chứ, cư nhiên uy hiếp một Sơn Hà Cảnh nho nhỏ như ta, thật đúng là có mặt mũi!
Chân Nhất Ma Chủ không nói gì, trên thực tế nếu không phải tình cảnh của hắn khó khăn, còn cần một Sơn Hà Cảnh đến trợ giúp mình sao? Hắn hừ một tiếng nói:
- Nhân tộc, này là một cơ hội cuối cùng, không nên sai lầm!
Sau khi Lăng Hàn biết thân phận của đối phương, liền có ý nghĩ bảo hổ lột da, lực chú ý của hắn đi vào Hắc Tháp, chỉ thấy dưới đáy khối Hắc Thạch kia có đạo đạo thần văn, vô cùng phức tạp.
Thảo nào có thể trấn nơi này.
Lăng Hàn không dám có lòng tham gì, tâm niệm vừa động, Hắc Thạch đột nhiên xuất hiện, rơi xuống trong hầm.
Trên gương mặt Chân Nhất Ma Chủ lộ ra vẻ giận dử, nhưng rất nhanh thì bị Hắc Thạch ngăn trở, thình thịch, Hắc Thạch nghiền ép, sanh sanh chấn Chân Nhất Ma Chủ trở lại, cái hố sâu kia cũng tiêu thất.
- Không.
Thanh âm của Chân Nhất Ma Chủ quanh quẩn ở trong đầu Lăng Hàn, nhưng lập tức ngừng lại, hiển nhiên, khối Hắc Thạch này phong trấn có hiệu quả vô cùng tốt.
Lăng Hàn ngồi dưới đất, suy nghĩ một hồi, lúc này mới đứng lên.
Nếu cái bí cảnh này là vì trấn áp thông đạo hai giới mà tồn tại, vậy thì tại sao lại cho người tiến đến? Hơn nữa còn có thứ tốt như Sơn Hà Thạch, không phải cố ý chọc người mắc câu sao?
Bất quá, nếu này làm thành một bí cảnh hoàn toàn không thể vào, phỏng chừng ngược lại sẽ làm rất nhiều người nghĩ trăm phương nghìn kế tiến đến, con người rất kỳ quái, ngươi không cho ta vào, ta hết lần này tới lần khác muốn vào.
Còn nữa, mười năm có thể đi vào một lần, mà người mạnh nhất bất quá là Sơn Hà Cảnh tiểu cực vị, cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì đối với nơi này.
Lăng Hàn là một ví dụ đặc thù.
Cái gọi là chặn không bằng nửa mở, hiện tại tâm tư của tất cả mọi người ở trên Sơn Hà Thạch, tự nhiên sẽ không đi quan tâm bí cảnh trấn áp cái gì.
Nhưng cái này cũng không phải kế lâu dài, chung có một ngày, giới bích sẽ bị đánh xuyên qua.
Lăng Hàn đi ra ngoài, lần này hắn phát lớn, lấy được tám khối Sơn Hà Thạch, hơn nữa có bảy khối còn là thuộc tính đặc thù, ngoài ra còn có linh nhục, sau khi trở về có thể trùng kích thể thuật Thần cảnh.
Một đường đi tới, hắn gặp vài người, tự nhiên cũng tới nơi này tầm bảo, đối phương đều hết sức cẩn thận theo dõi hắn, sau khi xen kẽ mà qua, lúc này mới bước nhanh rời đi.
Ở đây, ai dám thả lỏng?
Gần nửa ngày sau, hắn đi ra động quật, chỉ thấy trên một tảng đá lớn phía trước đang có hai nàng ngồi cạnh nhau, đều đẹp đến kinh người, chỉ là một ngây thơ, một quyến rũ, phong cách hoàn toàn bất đồng.
Thủy Nhạn Ngọc và Hồ Phỉ Vân.
- Lăng Hàn, ngươi rốt cục đi ra, để ta và Thủy tỷ tỷ đợi lâu!
Hồ Phỉ Vân lập tức oán trách.
Lăng Hàn liếc mắt nhìn Thủy Nhạn Ngọc, cười nói:
- Để ngươi lo lắng.
- Ta mới không có!
Thủy Nhạn Ngọc miệng rất cứng, chính là không chịu thừa nhận.
- Thế nào, thế nào, giết được con đại quái kia chưa?
Hồ Phỉ Vân vội vàng hỏi, các nàng chờ lâu như vậy, tự nhiên muốn biết kết quả.
Thủy Nhạn Ngọc cũng cười nói:
- Dung Nham Thú Vương chính là đại cực vị đỉnh phong, làm sao có thể giết được, có thể trộm được một khối Sơn Hà Thạch đã là vận khí!
Lăng Hàn làm bộ muốn đi bóp khuôn mặt của Thủy Nhạn Ngọc nói:
- Cư nhiên khinh thường phu quân của ngươi như vậy, phải bị tội gì?
Thủy Nhạn Ngọc vội nhảy ra, mặt đỏ bừng, trách mắng:
- Lưu manh!
Lăng Hàn hắc hắc cười nói:
- Vậy cũng là lưu manh, ngươi thực sự là quá ngây thơ rồi!
Thủy Nhạn Ngọc không khỏi nhớ tới bị hắn "đỉnh", bị hắn hôn, khuôn mặt phát nhiệt, mị nhãn hóa thành nước gợn, tràn đầy phong tình quyến rũ.
Lăng Hàn không dám nhìn nữa, yêu tinh này quá mê người, hắn sợ không khống chế được mình, kéo đối phương vào Hắc Tháp duỗi ma trảo.
- Kế tiếp, hình như Phong Xa Sơn cách chúng ta gần nhất.
Lăng Hàn nhìn địa đồ, chỉ chỉ một chỗ.
Phong Xa Sơn là một địa phương sản xuất Sơn Hà Thạch đặc thù, nơi đó có tất cả mười tám ngọn núi, hình như máy xay gió, mười tám ngọn núi hợp thành một cái bánh xe, phân nửa dưới đất, phân nửa trên mặt đất, cách thời gian nhất định sẽ chuyển động.
Khi chuyển động, sẽ kéo theo kình phong kinh khủng, có thể xé võ giả thành mảnh nhỏ.
Bởi vậy, muốn ở chỗ này thu hoạch Sơn Hà Thạch, rất khó khăn, thậm chí còn hung hiểm hơn Hỏa Diễm Quật, động sẽ mất mệnh.
Ở đây sản xuất Sơn Hà Thạch đặc thù là Kim thuộc tính, có thể cho võ giả tu ra phong duệ thần văn, một kích đánh ra, lực phá hoại tăng nhiều.
Tổ ba người lần thứ hai xuất phát, nhưng bọn hắn vẫn chưa đi phân nửa, chỉ cảm thấy một lực lượng không cách nào hình dung kéo tới, hưu, bọn họ tiêu thất, thời điểm xuất hiện đã ở trong một mảnh hoang dã.
Không chỉ bọn họ, có ít nhất nghìn người đều là vẻ mặt mờ mịt nhìn quanh, mà đại nhân vật trước đó hộ tống bọn họ đến cũng nhảy lại.
Thiên Hải Bí Cảnh đóng cửa!
Cái này liền kết thúc?
Lăng Hàn cảm giác rất đáng tiếc, trong Thiên Hải Bí Cảnh có tất cả sáu địa phương sản xuất Sơn Hà Thạch có thuộc tính đặc thù, nhưng hắn chỉ đi hai địa phương, hoàn toàn không đủ a!
Nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn liền phát hiện có vài đạo sát ý khóa mình lại.
Xoát, một đạo kiếm quang chém tới, muốn lấy tính mạng của hắn.
Một kiếm này tước đến, lóng lánh không gì sánh được, Thái Dương trên bầu trời cũng buồn bã thất sắc.
Tuyệt không phải cao thủ Nhật Nguyệt Cảnh, mà là đại năng Tinh Thần cảnh!
Lăng Hàn phản ứng đầu tiên chính là trốn vào trong Hắc Tháp, đây không phải vấn đề dũng khí, dù bây giờ thể phách của hắn có thể sánh bằng Thần Thiết cấp hai thì như thế nào, bị một kiếm chém qua bảo chứng hóa thành tro bụi.
---------------
Thần Đạo Đan Tôn
Đánh giá:
Truyện Thần Đạo Đan Tôn
Story
Chương 1005: Chân Nhất Ma Chủ
10.0/10 từ 37 lượt.