Thân Chủ Tôi Là Người Tình
Chương 31: Chị là tự nguyện mà
61@-Tình yêu vốn dĩ không có lỗi, vậy thì người không được đáp lại có phải là có lỗi nhất không?! Lỗi vì không cho bản thân cơ hội được dừng lại, rõ ràng là biết đó là đau khổ vẫn cứ đâm đầu vào chấp niệm làm gì kia chứ?!
Sương Sương đưa cô trở về phòng làm việc, toà nhà cao tầng này là Văn phòng luật sư đại diện được chồng cô chính là Đình Huân đặc biệt chuẩn bị nó cho cô, vốn chẳng phải là thương yêu như người ngoài đã nghĩ và nhìn thấy mà chỉ là muốn toàn tâm toàn ý kiểm soát cô.
Trong căn phòng rộng lớn gấp đôi những phòng khác cô được Đình Huân chuẩn bị mọi tiện nghi có sẵn trong này, nó chẳng khác gì một căn nhà thu nhỏ cho cô tiện sinh hoạt khi làm việc cả, chiếc view triệu đô từ trên cao nhìn xuống đường phố, đối với người khác nó chính là một ưu ái nhưng đối với cô nó chẳng khác nào cái nhà giam thứ hai cả, chỉ khác là ở đây không có camera cũng không có vệ sĩ ngán đường.
“Em cởi áo ra trước đi” - câu nói vốn không đầu không đuôi nhưng cô lại hiểu ý Sương Sương muốn nói gì, trước khi họ khoá kín cửa Sương Sương đã hạ lệnh cho người mang theo thuốc bôi ngoài da lẫn một số thứ có thể dùng trong việc vệ sinh vết thương.
Cô từ từ cởi bỏ chiếc áo sơ mi ra làm lộ những đường nét đan chéo nhau trên tấm lưng trần ấy, những vết sẹo cũ mới đan xen, bản thân Sương Sương cũng chẳng biết mình đang trông thấy điều gì nửa, nó giống như một bức tranh trừu tượng vậy, rất nhếch nhát và đáng thương.
Ánh mắt Sương Sương rưng rưng khi lần đầu tiên trông thấy rõ mồn một những tổn thương mà Đình Huân đã gây ra cho cô, không gian rộng lớn nhưng đột nhiên trở nên ngột ngạt, họ ngồi trên ghế sofa - lưng cô đưa về hướng Sương Sương lặng lẽ ngồi đó không nói lời nào, bản thân Sương Sương biết những vết sẹo này đã tồn tại có lẽ đã rất lâu rồi.
Những nơi khác cô có thể nhìn thấy đều được cô chăm sóc lành lặn cả rồi, chỉ là những vết thương này nó ở nơi không thể nhìn thấy được, càng không thể với đến được nên trông nó mới đáng sợ như thế thôi, vì cô chỉ có thể nhìn thấy nó thông qua tấm gương lớn trong chính căn phòng lạnh lẽo của mình ở Đình Gia!
Sương Sương nhẹ nhàng thoa nhẹ kem bôi ngoài da lên vết thương mới nhất của cô, cho dù đã quen với cảm giác đau đớn mà Đình Huân gây ra, cũng rất ít khi cô kêu đau, nhưng cô vẫn khẽ ưỡn người vì nó bây giờ mới thật sự đau rát, rõ ràng khi bị Đình Huân hành hạ cô lại không thấy đau, nhưng khi Sương Sương chạm nhẹ vào cô lại tuyệt nhiên có cảm giác đây gọi là gì chứ?! Là hiện tượng buông bỏ chiếc mặt nạ xuống sao?!
“Chị làm em đau sao?!”
Cô im lặng khẽ lắc đầu, Sương Sương lại hỏi
“Em đã sống thế này với hắn ta bao lâu rồi?!”
Cô im lặng một chút liền dứt khoác đáp
“10 năm”
Câu trả lời kia khiến Sương Sương khẽ nhăn mặt vì xót, thử hỏi làm sao để chịu được cảnh nhìn thấy người mình thương bị hành hạ ra nông nỗi này chứ?!
“Chị chỉ muốn lập tức giết chết hắn ngay hoặc ít ra hắn phải chịu những nỗi đau giống em thế này để đền tội cho những hành động mất nhân tính của hắn, tại sao lại khiến bản thân ra nông nỗi này chứ?!”
Cô đúng là cũng có cùng câu hỏi với Sương Sương, chẳng biết từ khi nào bản thân cô lại quen với việc bị Đình Huân tra tấn hành hạ, thay vì van xin anh ta dừng lại, thì đã có lần cô muốn anh ta hãy vô tình giết chết cô đi…
“Tại sao lại muốn giúp em?!”
Sương Sương im lặng, bôi cho xong những nơi sưng đỏ, khẽ khoác nhẹ chiếc áo sơ mi lại giúp cô, nhẹ nhàng xoay người cô lại, ân cần cài lại từng chiếc cúc áo cho cô, nhìn thẳng vào mắt cô mà trả lời
“Chị cũng không biết tại sao nửa, dù đã làm chung cùng em suốt nhiều năm nhưng đây có lẽ là lần đầu chị nhìn thấy những vết thương trên người em rõ thế này, từ ngày chị biết mình yêu em, những thông tin mà thám tử đưa về thật sự đã khiến chị phải thản thốt rất nhiều lần, sao lại làm khổ mình như vậy trả lời chị đi?!”
Cô khẽ mỉm cười - “Chị đã từng đánh mất thứ quan trọng nhất chưa?! Từ khi em ấy rời xa em không một lời giải thích - cũng không một tin tức nào cho em biết em ấy bình an, mọi thứ như một cơn mưa lớn phủ kín lối không còn tìm thấy được lối đi, mối hôn sự này là em vì bố mẹ mà chấp nhận…”
Cô bỗng dưng nghẹn giọng, ánh mắt Sương Sương vẫn dõi theo không rời - “Em chấp nhận cưới anh ta, cùng một bản hợp đồng 10 năm, sau 10 năm em sẽ được tự do nhưng đêm hôm qua anh ta đã khiến em ngoan ngoãn nghe lời, vì em quá khờ nghĩ rằng anh ta sẽ chỉ coi em là một thứ giải toả những điều điên rồ mà không đi kèm với tình cảm, nhưng em sai rồi, anh ta dùng bố mẹ anh trai để uy hiếp em, em đã… đêm qua em đã…”
Nước mắt cô rơi dài, Sương Sương liền ôm lấy cô, vòng tay cứ thế siết chặt - “Đừng… Chị xin em đừng khóc có được không?! Hãy xem nó như một cơn ác mộng thoáng qua thôi”
Cô dặn lòng không ôm lấy Sương Sương nhưng vì có lẽ sự yếu đuối đã khiến cô muốn dựa dẫm vào ai đó từ rất lâu rồi, lớp vỏ bọc kia quả thật rất mệt, rất mệt rồi, cô vạn lần muốn sống theo cảm xúc của chính mình, cô liền ôm chặt lấy Sương Sương bật khóc, bao nhiêu nỗi niềm bị nhốt lại đó như thể được phá tung chiếc lồng sắt giam giữ bay hết ra ngoài vậy.
Cô đã ôm Sương Sương rất lâu, mới nhẹ nhàng rời bỏ, nhìn Sương Sương bằng ánh mắt đỏ hoe
“Em không thể đáp lại tình cảm của chị, càng không thể lợi dụng lòng yêu thương của chị để thoát khỏi Đình Huân, em xin lỗi”
Sương Sương im lặng không đáp chỉ chậm rãi rót một cốc nước lọc đặt lên tay cô cùng một viên thuốc tránh thai - “Em uống đi, thà là uống trễ còn hơn là không uống, nếu không để em mang giọt máu của tên khốn đó, chị chẳng biết mình sẽ có thể bình tĩnh được thế này nữa không?!”
Cô ngoan ngoãn uống lấy nó, vì đúng là cô không thể chấp nhận việc mang giọt máu với kẻ mà cô hận được, cô vốn một dao đâm thẳng vào tim hắn, trực tiếp tiễn hắn về với chúa nhưng tiếc là bây giờ không phải lúc làm chuyện đó.
“Chị sẽ chuẩn bị thuốc tránh thai cho em, phòng trường hợp hắn lại giở trò cuongbuc em, chị mong rằng sớm nhận được cái gật đầu từ em, chị không muốn mỗi ngày nhìn thấy một Nhật Hạ sống với vỏ bọc thế này, em xứng đáng có được cuộc sống tốt hơn”
Cô chủ động ôm lấy Sương Sương - “Cảm ơn chị”
“Khờ quá, chị là tự nguyện mà”
Trong ánh mắt của Sương Sương không đơn giản chỉ là thoả hiệp với cô, cái mà Sương Sương muốn chính là nhìn thấy Đình Huân thảm hại quỳ gối xuống xin tha mạng. Dù không nhận được cái gật đầu từ cô nhưng trong lòng Sương Sương vốn đã có định liệu, ban đầu đúng là Sương Sương muốn dùng cách gượng ép để có được cô, nhưng sau khi trực tiếp đối diện cô, Sương Sương mới thay đổi quyết định của mình, bản thân Sương Sương không muốn trở nên xấu xa trong mắt cô.
Thân Chủ Tôi Là Người Tình
Sương Sương đưa cô trở về phòng làm việc, toà nhà cao tầng này là Văn phòng luật sư đại diện được chồng cô chính là Đình Huân đặc biệt chuẩn bị nó cho cô, vốn chẳng phải là thương yêu như người ngoài đã nghĩ và nhìn thấy mà chỉ là muốn toàn tâm toàn ý kiểm soát cô.
Trong căn phòng rộng lớn gấp đôi những phòng khác cô được Đình Huân chuẩn bị mọi tiện nghi có sẵn trong này, nó chẳng khác gì một căn nhà thu nhỏ cho cô tiện sinh hoạt khi làm việc cả, chiếc view triệu đô từ trên cao nhìn xuống đường phố, đối với người khác nó chính là một ưu ái nhưng đối với cô nó chẳng khác nào cái nhà giam thứ hai cả, chỉ khác là ở đây không có camera cũng không có vệ sĩ ngán đường.
“Em cởi áo ra trước đi” - câu nói vốn không đầu không đuôi nhưng cô lại hiểu ý Sương Sương muốn nói gì, trước khi họ khoá kín cửa Sương Sương đã hạ lệnh cho người mang theo thuốc bôi ngoài da lẫn một số thứ có thể dùng trong việc vệ sinh vết thương.
Cô từ từ cởi bỏ chiếc áo sơ mi ra làm lộ những đường nét đan chéo nhau trên tấm lưng trần ấy, những vết sẹo cũ mới đan xen, bản thân Sương Sương cũng chẳng biết mình đang trông thấy điều gì nửa, nó giống như một bức tranh trừu tượng vậy, rất nhếch nhát và đáng thương.
Ánh mắt Sương Sương rưng rưng khi lần đầu tiên trông thấy rõ mồn một những tổn thương mà Đình Huân đã gây ra cho cô, không gian rộng lớn nhưng đột nhiên trở nên ngột ngạt, họ ngồi trên ghế sofa - lưng cô đưa về hướng Sương Sương lặng lẽ ngồi đó không nói lời nào, bản thân Sương Sương biết những vết sẹo này đã tồn tại có lẽ đã rất lâu rồi.
Những nơi khác cô có thể nhìn thấy đều được cô chăm sóc lành lặn cả rồi, chỉ là những vết thương này nó ở nơi không thể nhìn thấy được, càng không thể với đến được nên trông nó mới đáng sợ như thế thôi, vì cô chỉ có thể nhìn thấy nó thông qua tấm gương lớn trong chính căn phòng lạnh lẽo của mình ở Đình Gia!
Sương Sương nhẹ nhàng thoa nhẹ kem bôi ngoài da lên vết thương mới nhất của cô, cho dù đã quen với cảm giác đau đớn mà Đình Huân gây ra, cũng rất ít khi cô kêu đau, nhưng cô vẫn khẽ ưỡn người vì nó bây giờ mới thật sự đau rát, rõ ràng khi bị Đình Huân hành hạ cô lại không thấy đau, nhưng khi Sương Sương chạm nhẹ vào cô lại tuyệt nhiên có cảm giác đây gọi là gì chứ?! Là hiện tượng buông bỏ chiếc mặt nạ xuống sao?!
“Chị làm em đau sao?!”
Cô im lặng khẽ lắc đầu, Sương Sương lại hỏi
“Em đã sống thế này với hắn ta bao lâu rồi?!”
Cô im lặng một chút liền dứt khoác đáp
“10 năm”
Câu trả lời kia khiến Sương Sương khẽ nhăn mặt vì xót, thử hỏi làm sao để chịu được cảnh nhìn thấy người mình thương bị hành hạ ra nông nỗi này chứ?!
“Chị chỉ muốn lập tức giết chết hắn ngay hoặc ít ra hắn phải chịu những nỗi đau giống em thế này để đền tội cho những hành động mất nhân tính của hắn, tại sao lại khiến bản thân ra nông nỗi này chứ?!”
Cô đúng là cũng có cùng câu hỏi với Sương Sương, chẳng biết từ khi nào bản thân cô lại quen với việc bị Đình Huân tra tấn hành hạ, thay vì van xin anh ta dừng lại, thì đã có lần cô muốn anh ta hãy vô tình giết chết cô đi…
“Tại sao lại muốn giúp em?!”
Sương Sương im lặng, bôi cho xong những nơi sưng đỏ, khẽ khoác nhẹ chiếc áo sơ mi lại giúp cô, nhẹ nhàng xoay người cô lại, ân cần cài lại từng chiếc cúc áo cho cô, nhìn thẳng vào mắt cô mà trả lời
“Chị cũng không biết tại sao nửa, dù đã làm chung cùng em suốt nhiều năm nhưng đây có lẽ là lần đầu chị nhìn thấy những vết thương trên người em rõ thế này, từ ngày chị biết mình yêu em, những thông tin mà thám tử đưa về thật sự đã khiến chị phải thản thốt rất nhiều lần, sao lại làm khổ mình như vậy trả lời chị đi?!”
Cô khẽ mỉm cười - “Chị đã từng đánh mất thứ quan trọng nhất chưa?! Từ khi em ấy rời xa em không một lời giải thích - cũng không một tin tức nào cho em biết em ấy bình an, mọi thứ như một cơn mưa lớn phủ kín lối không còn tìm thấy được lối đi, mối hôn sự này là em vì bố mẹ mà chấp nhận…”
Cô bỗng dưng nghẹn giọng, ánh mắt Sương Sương vẫn dõi theo không rời - “Em chấp nhận cưới anh ta, cùng một bản hợp đồng 10 năm, sau 10 năm em sẽ được tự do nhưng đêm hôm qua anh ta đã khiến em ngoan ngoãn nghe lời, vì em quá khờ nghĩ rằng anh ta sẽ chỉ coi em là một thứ giải toả những điều điên rồ mà không đi kèm với tình cảm, nhưng em sai rồi, anh ta dùng bố mẹ anh trai để uy hiếp em, em đã… đêm qua em đã…”
Nước mắt cô rơi dài, Sương Sương liền ôm lấy cô, vòng tay cứ thế siết chặt - “Đừng… Chị xin em đừng khóc có được không?! Hãy xem nó như một cơn ác mộng thoáng qua thôi”
Cô dặn lòng không ôm lấy Sương Sương nhưng vì có lẽ sự yếu đuối đã khiến cô muốn dựa dẫm vào ai đó từ rất lâu rồi, lớp vỏ bọc kia quả thật rất mệt, rất mệt rồi, cô vạn lần muốn sống theo cảm xúc của chính mình, cô liền ôm chặt lấy Sương Sương bật khóc, bao nhiêu nỗi niềm bị nhốt lại đó như thể được phá tung chiếc lồng sắt giam giữ bay hết ra ngoài vậy.
Cô đã ôm Sương Sương rất lâu, mới nhẹ nhàng rời bỏ, nhìn Sương Sương bằng ánh mắt đỏ hoe
“Em không thể đáp lại tình cảm của chị, càng không thể lợi dụng lòng yêu thương của chị để thoát khỏi Đình Huân, em xin lỗi”
Sương Sương im lặng không đáp chỉ chậm rãi rót một cốc nước lọc đặt lên tay cô cùng một viên thuốc tránh thai - “Em uống đi, thà là uống trễ còn hơn là không uống, nếu không để em mang giọt máu của tên khốn đó, chị chẳng biết mình sẽ có thể bình tĩnh được thế này nữa không?!”
Cô ngoan ngoãn uống lấy nó, vì đúng là cô không thể chấp nhận việc mang giọt máu với kẻ mà cô hận được, cô vốn một dao đâm thẳng vào tim hắn, trực tiếp tiễn hắn về với chúa nhưng tiếc là bây giờ không phải lúc làm chuyện đó.
“Chị sẽ chuẩn bị thuốc tránh thai cho em, phòng trường hợp hắn lại giở trò cuongbuc em, chị mong rằng sớm nhận được cái gật đầu từ em, chị không muốn mỗi ngày nhìn thấy một Nhật Hạ sống với vỏ bọc thế này, em xứng đáng có được cuộc sống tốt hơn”
Cô chủ động ôm lấy Sương Sương - “Cảm ơn chị”
“Khờ quá, chị là tự nguyện mà”
Trong ánh mắt của Sương Sương không đơn giản chỉ là thoả hiệp với cô, cái mà Sương Sương muốn chính là nhìn thấy Đình Huân thảm hại quỳ gối xuống xin tha mạng. Dù không nhận được cái gật đầu từ cô nhưng trong lòng Sương Sương vốn đã có định liệu, ban đầu đúng là Sương Sương muốn dùng cách gượng ép để có được cô, nhưng sau khi trực tiếp đối diện cô, Sương Sương mới thay đổi quyết định của mình, bản thân Sương Sương không muốn trở nên xấu xa trong mắt cô.
Thân Chủ Tôi Là Người Tình
Đánh giá:
Truyện Thân Chủ Tôi Là Người Tình
Story
Chương 31: Chị là tự nguyện mà
10.0/10 từ 30 lượt.