Thần Ấn Vương Tọa
Chương 207: Hy vọng dựng lại Săn Ma Đoàn
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Cơ thể rơi xuống, hai tay Long Hạo Thần nhẹ ấn xuống, hít sâu, thân thể tựa như lông chim nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Lúc này đã sắp bình minh nhưng sắc trời vẫn âm u. Linh lực quang hệ của hắn thật quá bắt mắt, vì để tránh phức tạp, hắn dùng cách khó nhất khống chế thân thể mình.
Không muốn để ma tộc phát hiện nguyên nhân chủ yếu là không hy vọng bị ma tộc biết rằng truyền tống đi Tháp Vĩnh Hằng, khi xuất hiện phải cùng một chỗ. Nếu bí mật này bị kẻ địch biết sẽ dễ dàng đặt ra chiến thuật đối phó hắn. Cho nên Long Hạo Thần đành phải mạo hiểm.
May là lúc trước khi hắn biến mất vị trí không cao lắm, cách mặt đất khoảng bốn trăm mét. Sau một chuỗi nín thở, mạnh vỗ một cái, coi như giảm bớt tốc độ rơi xuống. Mắt thấy sắp đáp xuống đất, Long Hạo Thần hơi cuộn người lại, hoàn toàn nhờ vào lực lượng cơ bắp đá một cước ra sau.
Phải biết rằng bây giờ ngoại linh lực của hắn đã trên hai vạn, dốc sức đá ra một cước ở trên không trung phát ra tiếng nổ, lần nữa giảm tốc độ rơi.
Thân thể từ từ rơi xuống đất, trải qua một chuỗi lăn xoay, mới giảm hết lực chấn. Trên người mặc Kim Tinh Cơ Tòa chiến giáp cấp sử thi cũng giúp rất lớn cho hắn hóa giải áp lực khi rơi xuống đất. Đáp xuống đất rồi Long Hạo Thần nhảy vọt lên, chạy nhanh hướng Ngự Long Quan.
Tinh thần lực cường đại đã sớm che giấu thân hình hắn khi vừa trở lại đây. Thế nên mãi đến khi hắn đi tới Ngự Long Quan, người canh gác Kỵ Sĩ Thánh Điện quan sát bằng mắt thường mới phát hiện hắn trở về.
Đương nhiên sẽ không có hiểu lầm gì, Kim Tinh Cơ Tòa chiến giáp trên người Long Hạo Thần chính là tượng trưng cho thân phận. Huống chi hiện nay Kim Tinh Cơ Tòa kỵ sĩ còn chưa trở về chỉ có mỗi mình hắn.
Bởi vậy, khi Long Hạo Thần leo lên đầu tường Ngự Long Quan thì nghênh đón hắn là tiếng hò reo rung trời và vô số ánh mắt tôn kính.
Thật nhiều kỵ sĩ ánh mắt nồng nhiệt nhìn chằm chằm Long Hạo Thần, dùng nắm tay mạnh đập vào ngực giáp, biểu đạt kính ý cao nhất với Long Hạo Thần.
Đây là kính ý đối với Thánh kỵ sĩ trưởng mới của họ. Ngay cả Thần Ấn kỵ sĩ Long Thiên Ấn còn không biết Long Hạo Thần làm sao trọng thương Tử Linh Ma Thần Tát Mễ Cơ Nạp, càng đừng nói đến chiến sĩ bình thường. Trong mắt họ, chính là vị Thánh kỵ sĩ trưởng cường đại đánh bại ma thần mạnh nhất của đối phương, hơn nữa làm được khi Thánh kỵ sĩ trưởng chưa phải là Thần Ấn kỵ sĩ. Bởi vậy, trong lòng họ, chức Đại Lý Thánh kỵ sĩ trưởng của Long Hạo Thần tự động bị họ xóa bỏ hai chữ đại lý. Đồng thời họ càng thêm tin tưởng vào trận thánh chiến này.
Khi Long Hạo Thần lần nữa đứng trước mặt Long Thiên Ấn, ông bỗng nhiên phát hiện mình không biết nên nói gì. Lúc đó ông cảm giác được chắc Long Hạo Thần không xảy ra chuyện gì, chỉ là trốn trong không gian khác, nhưng sao hắn có thể làm được?
Sau khi lên cấp chín, đích thực có năng lực ở trình độ nhất định xé rách không gian tạm xuyên qua, nhưng phải ở lúc không gian ổn định bình tĩnh mới làm được. Nhưng khi Long Hạo Thần xuyên qua không gian thì tình hình thế nào? Bảy ma thần liên hợp lại, không biết không gian bị phá hỏng đến trình độ nào, chớp mắt vỡ nát, không gian tê liệt gần như vặn vẹo cả không trung chiến trường. Dưới tình huống như thế, Long Hạo Thần vẫn thong thả xuyên qua không gian mà đi, Long Thiên Ấn tự hỏi lòng, chính ông tuyệt đối không làm được.
Hơn nữa lần này Long Hạo Thần ra đi thời gian dài như vậy, nhất định đã có tọa độ không gian khác mới đúng. Nếu không thì lạc trong không gian sẽ vĩnh viễn không thể trở về.
"Ông nội." Long Hạo Thần hành lễ kỵ sĩ với Long Thiên Ấn, thái độ cũng thân thiết hơn trước.
Lúc hắn bị Tát Mễ Cơ Nạp công kích, liền cảm nhận được Long Thiên Ấn liều mạng đến cứu. Trước khi truyền tống rời đi hắn cũng trông thấy Long Thiên Ấn, đương nhiên sẽ có cảm tình với ông nội nhiều chút.
Long Thiên Ấn cười khổ nói.
"Thật không biết nên nói gì với con nữa. Bảo tháp xuất hiện bên cạnh con là cái gì?"
Long Hạo Thần trầm ngâm một lát sau, nói.
"Con không muốn gạt ông, nhưng đây là bí mật không thể nói ra. Con chỉ có thể cho ông biết, thật ra nó chỉ khắc chế mỗi mình Tử Linh Ma Thần Tát Mễ Cơ Nạp mà thôi, hơn nữa con không thể khống chế nó, nó tự động xuất hiện. Giữa con và nó chỉ có một đường dẫn, là nó mang con rời đi."
Khiến Long Hạo Thần kinh ngạc là Long Thiên Ấn không hỏi tiếp nữa, ánh mắt dần hiền hòa.
"Con không sao chứ? Tát Mễ Cơ Nạp có làm con bị thương?"
Long Hạo Thần lắc đầu.
"Con không sao, có thể tùy thời ra chiến trường. Trời sắp sáng, ma tộc nhất định sẽ phản kích trả thù. Con đã sẵn sàng chiến đấu, xin ông ra lệnh."
Nhìn hắn, Long Thiên Ấn câm nín, tức giận nói.
"Ra lệnh cái gì? Con đoán sai rồi, ta nói con biết, hôm nay ma tộc có bảy mươi phần trăm khả năng không tấn công. Lúc trở về con không trông thấy sao? Trụ Ma Thần của Tử Linh Ma Thần Tát Mễ Cơ Nạp đã thu lại ánh sáng. Lần này con tổn thương gã rất nặng, Lĩnh Vực Tử Linh thậm chí bị tháp của con xé nát. Ta nên nói gì với con đây? Ta và Dương gia gia của con đã bảo phải giấu giếm sức mạnh không được lộ thân phận. Con hay lắm, che giấu năng lực ma tộc đã biết, nhưng dựa vào thứ chúng không biết lập tức biến thành mục tiêu chú ý. Một mình con liền có hai thần khí, ma tộc không chú ý mới là lạ. Ta chắc chắn rằng không bao lâu Ma Thần Hoàng sẽ biết sự tồn tại của con. Con nói xem sao ta dám phái con ra chiến trường nữa? Con đã nói tháp kia chỉ có thể đối phó Tử Linh Ma Thần Tát Mễ Cơ Nạp, nếu là mấy ma thần khác lần nữa công kích, nếu con gặp chuyện gì thì làm sao đây?"
Tuy Long Thiên Ấn đang giận dữ nhưng lòng Long Hạo Thần lại ấm áp. Hắn nghe ra được trong giọng nói của ông nội tràn ngập quan tâm và lo lắng.
"Ông nội, vậy con giữ thành là được. Dù cho ma thần muốn tấn công con thì chúng phải đắn đo kỹ. Chúng ta biết tháp chỉ có thể đối phó Tát Mễ Cơ Nạp nhưng chúng không biết! Con nghĩ không có bao nhiêu ma thần dám mạo hiểm thế đâu, Tát Mễ Cơ Nạp chính là vết xe đổ của chúng. Hơn nữa cũng không thể trách con được! Vàng dù giấu cỡ nào cũng sẽ tỏa sáng. Chắc ông nội không hy vọng cháu trai bình thường vô danh chứ?"
Nói đến đây Long Hạo Thần kiềm không được bật cười, liếc Long Thiên Ấn, làm bộ dáng như ăn vạ.
Long Thiên Ấn cũng nhịn không được mặt lộ nét cười. Ông rất ít khi cười, nhưng nhìn cháu trai đứng trước mặt, thật sự ức chế không được vui sướng trong lòng.
Lo lắng qua đi càng cho ông nhìn thấy cháu mình mạnh mẽ. Có thể nói, ông không trông thấy chút khuyết điểm nào trên người Long Hạo Thần. Tuổi không tới hai mươi đã có sức mạnh cấp tám, lại còn có đến hai thần khí. Tuy hắn chưa thể khống chế hoàn mỹ thần khí nhưng tuổi như hắn lại có tốc độ tiến bộ thế này, qua vài năm nữa hắn thật sự có năng lực đối đầu với đám ma thần. Đây chính là cháu của ông! Là anh hùng, lãnh đạo sẽ để lại nét mực đậm trong lịch sử nhân loại.
Hít sâu, Long Thiên Ấn nói.
"Lần này ma thần e rằng bị chúng ta đánh sợ. Theo tính toán thì trong ba quân đoàn Thần Hoàng, tất cả Địa Ngục Ma đều bị tiêu diệt. Mất đi lực lượng công kích ma pháp, quân đoàn Thần Hoàng tựa như con cọp mất răng, không đáng sợ. Tử Linh Ma Thần Tát Mễ Cơ Nạp lại bị con trọng thương. Gã là kẻ mạnh nhất trong mấy ma thần này. Tựa như con đã nói, chỉ sợ đám ma thần không dám hành động thiếu suy nghĩ, tối đa cũng kéo dài tình thế trước mắt. Chỉ cần không xuất hiện viện binh thì chúng không dám quyết chiến với chúng ta. Cho nên ông không định để con tiếp tục ra trận nữa."
"A?" Long Hạo Thần thoáng chốc sốt ruột. "Ông nội, vậy không được đâu! Ông và Dương gia gia nên giữ lời hứa chứ. Không cho con ra trận thì sao hoàn thành nhiệm vụ ngàn vạn công huân? Con còn phải cùng đồng bạn dựng lại đoàn, đến hậu phương ma tộc tàn sát."
Long Thiên Ấn đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt Long Hạo Thần, mắt lộ ra khí thế uy nghiêm, thân hình cao to trông thật vững chắc. Ông đứng trước mặt Long Hạo Thần, cho Long Hạo Thần cảm giác như ngọn núi cao vĩnh viễn không ngã.
"Hạo Thần, con yên tâm, ông và Dương gia gia của con có cách nghĩ riêng. Con là cháu trai ruột của ông, cũng là đứa cháu duy nhất, con còn là con trai quang minh, Thần Quyến Giả, là hy vọng tương lai của nhân loại. Nếu bảo vệ con dưới cánh chim của ta, đợi đến khi nào con mới có thể trở thành lãnh đạo của nhân loại, khi nào mới có thể dẫn dắt nhân loại hủy diệt ma tộc? Con phải không ngừng rèn luyện, không ngừng tăng thực lực, giống như điều trước đây con đã làm. Ông tin tưởng con có năng lực bảo vệ chính mình, cũng có sức mạnh sáng tạo nhiều hơn huy hoàng. Vậy nên ông nội sẽ không ngăn cản con ra chiến trường. Liên tục đại chiến hai ngày, con dọa lui kẻ địch một lần, khiến ma tộc đánh mất cơ hội thu hoạch nhiều xác chết để bổ sung thực vật, lại trọng thương Tử Linh Ma Thần Tát Mễ Cơ Nạp, tiến bước ức chế khí thế đại quân ma tộc. Hai công lớn này ông nội đều ghi nhớ cho con. Làm điện chủ Kỵ Sĩ Thánh Điện, ông có quyền đưa con công huân. Cho nên ông quyết định thưởng con năm mươi vạn công huân, để khen ngợi con xoay chuyển tình thế trong hai trận đại chiến."
"Năm mươi vạn?" Long Hạo Thần kinh ngạc, hắn vui mừng nhưng cùng lúc đó lo lắng hỏi. "Ông nội, thế này chắc không tính là làm việc riêng chứ?"
"Nói nhảm!" Long Thiên Ấn cốc đầu Long Hạo Thần, cười mắng. "Con đi Kỵ Sĩ Thánh Điện chúng ta hỏi thăm xem, ai không biết ông nội con là Thần Ấn kỵ sĩ nghiêm khắc, công bình nhất. Ông có được là Trật Tự và Phép Tắc Thần Ấn vương tọa, nếu ông không làm được công bình thì sao có thể được Thần Ấn vương tọa thừa nhận? Con yên tâm, ông thưởng cho con chỉ có ít chứ không nhiều. Con tưởng tượng xem, nếu không có con đoạn hậu, năm mươi Bí Ngân Cơ Tòa kỵ sĩ đồng hành có mấy người sống sót trở về? Chỉ riêng hành động đoạn hậu không tiếc trả giá sinh mệnh của con đã đủ năm mươi vạn công huân. Đây là con dùng sự dũng cảm, mạng sống và tinh thần hy sinh đổi lấy. Dù rằng khi đó ông rất giận, giận con không để ý an toàn của bản thân. Nhưng làm ông nội con, làm điện chủ Kỵ Sĩ Thánh Điện, con là niềm kiêu hãnh của ông nội. Cháu trai của Long Thiên Ấn ta khi đối mặt nguy hiểm không bỏ rơi đồng bạn, dùng hành động trực tiếp chứng minh sự dũng cảm của con."
Nhìn trong mắt ông nội tràn ngập tình cảm, hốc mắt Long Hạo Thần ươn ướt. Dù hắn có mạnh mẽ hơn, tâm trí trầm ổn hơn, rốt cuộc chỉ mới hai mươi tuổi mà thôi. Được ông nội thừa nhận, đối với hắn thật sự rất quan trọng.
Long Thiên Ấn hít sâu, ổn định cảm xúc kích động, nói tiếp.
"Con làm rất tốt, nhưng đã không thích hợp ở lại đây nữa. Ánh sáng của con nên nở rộ ở nơi cần thiết hơn. Ngự Long Quan chúng ta không quá đáng lo về mặt phòng ngự, con lại dễ dàng bị đối phương chú ý. Cho nên sau khi tự hỏi, ông quyết định cho con một nhiệm vụ, hoàn thành nhiệm vụ này tương đương với hoàn thành ngàn vạn công huân, có thể dựng lại Săn Ma Đoàn của con. Ông chưa cho con biết, lần này Dương gia gia của con quay lại Thánh Minh, là muốn thảo luận với lãnh đạo thánh điện khác nên dùng năng lực phá hủy Trụ Ma Thần của con như thế nào. Liên Minh sẽ phối hợp với con phát huy sức mạnh này đến mức lớn nhất."
Vừa nghe nói có thể dựng lại Săn Ma Đoàn, Long Hạo Thần hưng phấn suýt nữa nhảy cẫng. lên
"Ông nội, xin ông hãy tuyên bố nhiệm vụ đi, dù có là gì thì con nhất định sẽ hoàn thành."
Long Thiên Ấn nói.
"Đừng nói chắc như vậy, nhiệm vụ tương đương với ngàn vạn công huân sẽ đơn giản thế sao? Con có thể trở về nghỉ ngơi trước đã, ngày mai sẽ xuất phát hoàn thành nhiệm vụ. Nhiệm vụ này rất đơn giản, con đi một mình, lấy thân phận Thánh kỵ sĩ trưởng của Kỵ Sĩ Thánh Điện trước tiên gia nhập vào trận phòng ngự của năm thánh điện khác tại quan ải. Mỗi một quan ải ít nhất đạt được trăm vạn công huân, hoặc lập công lớn cỡ như đêm qua. Hoàn thành chiến đấu năm tòa hùng quan rồi, tất nhiên con sẽ hội hợp với đồng bạn. Đến lúc đó Liên Minh sẽ cho con nhiệm vụ mới, hiểu rõ chưa?"
Hạnh phúc đến quá đột nhiên, cho nên Long Hạo Thần thoáng chốc có cảm giác bỡ ngỡ.
Tham gia chiến đấu với năm thánh điện khác, hội hợp cùng đồng bạn, không thể nghi ngờ, Long Thiên Ấn cho hắn nhiệm vụ này đơn giản hơn nhiệm vụ ngàn vạn công huân của Dương Hạo Hàm nhiều! Hơn nữa không ngừng tới quan ải khác thì hắn có thể cùng đồng bạn gặp gỡ, sao hắn không hưng phấn cho được? Thoáng chốc Long Hạo Thần bởi vì kích động mà nói không ra lời.
Long Thiên Ấn mỉm cười nói.
"Có phải con đang nghĩ sắp đi tới Khu Ma quan gặp cô bạn gái của mình mới vui sướng như vậy?"
Đúng thế, cách Ngự Long Quan Kỵ Sĩ Thánh Điện gần nhất, chẳng phải chính là Khu Ma quan có Thích Khách Thánh Điện ư? Thải Nhi đã ở đó!
Thần Ấn Vương Tọa
Cơ thể rơi xuống, hai tay Long Hạo Thần nhẹ ấn xuống, hít sâu, thân thể tựa như lông chim nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Lúc này đã sắp bình minh nhưng sắc trời vẫn âm u. Linh lực quang hệ của hắn thật quá bắt mắt, vì để tránh phức tạp, hắn dùng cách khó nhất khống chế thân thể mình.
Không muốn để ma tộc phát hiện nguyên nhân chủ yếu là không hy vọng bị ma tộc biết rằng truyền tống đi Tháp Vĩnh Hằng, khi xuất hiện phải cùng một chỗ. Nếu bí mật này bị kẻ địch biết sẽ dễ dàng đặt ra chiến thuật đối phó hắn. Cho nên Long Hạo Thần đành phải mạo hiểm.
May là lúc trước khi hắn biến mất vị trí không cao lắm, cách mặt đất khoảng bốn trăm mét. Sau một chuỗi nín thở, mạnh vỗ một cái, coi như giảm bớt tốc độ rơi xuống. Mắt thấy sắp đáp xuống đất, Long Hạo Thần hơi cuộn người lại, hoàn toàn nhờ vào lực lượng cơ bắp đá một cước ra sau.
Phải biết rằng bây giờ ngoại linh lực của hắn đã trên hai vạn, dốc sức đá ra một cước ở trên không trung phát ra tiếng nổ, lần nữa giảm tốc độ rơi.
Thân thể từ từ rơi xuống đất, trải qua một chuỗi lăn xoay, mới giảm hết lực chấn. Trên người mặc Kim Tinh Cơ Tòa chiến giáp cấp sử thi cũng giúp rất lớn cho hắn hóa giải áp lực khi rơi xuống đất. Đáp xuống đất rồi Long Hạo Thần nhảy vọt lên, chạy nhanh hướng Ngự Long Quan.
Tinh thần lực cường đại đã sớm che giấu thân hình hắn khi vừa trở lại đây. Thế nên mãi đến khi hắn đi tới Ngự Long Quan, người canh gác Kỵ Sĩ Thánh Điện quan sát bằng mắt thường mới phát hiện hắn trở về.
Đương nhiên sẽ không có hiểu lầm gì, Kim Tinh Cơ Tòa chiến giáp trên người Long Hạo Thần chính là tượng trưng cho thân phận. Huống chi hiện nay Kim Tinh Cơ Tòa kỵ sĩ còn chưa trở về chỉ có mỗi mình hắn.
Bởi vậy, khi Long Hạo Thần leo lên đầu tường Ngự Long Quan thì nghênh đón hắn là tiếng hò reo rung trời và vô số ánh mắt tôn kính.
Thật nhiều kỵ sĩ ánh mắt nồng nhiệt nhìn chằm chằm Long Hạo Thần, dùng nắm tay mạnh đập vào ngực giáp, biểu đạt kính ý cao nhất với Long Hạo Thần.
Đây là kính ý đối với Thánh kỵ sĩ trưởng mới của họ. Ngay cả Thần Ấn kỵ sĩ Long Thiên Ấn còn không biết Long Hạo Thần làm sao trọng thương Tử Linh Ma Thần Tát Mễ Cơ Nạp, càng đừng nói đến chiến sĩ bình thường. Trong mắt họ, chính là vị Thánh kỵ sĩ trưởng cường đại đánh bại ma thần mạnh nhất của đối phương, hơn nữa làm được khi Thánh kỵ sĩ trưởng chưa phải là Thần Ấn kỵ sĩ. Bởi vậy, trong lòng họ, chức Đại Lý Thánh kỵ sĩ trưởng của Long Hạo Thần tự động bị họ xóa bỏ hai chữ đại lý. Đồng thời họ càng thêm tin tưởng vào trận thánh chiến này.
Khi Long Hạo Thần lần nữa đứng trước mặt Long Thiên Ấn, ông bỗng nhiên phát hiện mình không biết nên nói gì. Lúc đó ông cảm giác được chắc Long Hạo Thần không xảy ra chuyện gì, chỉ là trốn trong không gian khác, nhưng sao hắn có thể làm được?
Sau khi lên cấp chín, đích thực có năng lực ở trình độ nhất định xé rách không gian tạm xuyên qua, nhưng phải ở lúc không gian ổn định bình tĩnh mới làm được. Nhưng khi Long Hạo Thần xuyên qua không gian thì tình hình thế nào? Bảy ma thần liên hợp lại, không biết không gian bị phá hỏng đến trình độ nào, chớp mắt vỡ nát, không gian tê liệt gần như vặn vẹo cả không trung chiến trường. Dưới tình huống như thế, Long Hạo Thần vẫn thong thả xuyên qua không gian mà đi, Long Thiên Ấn tự hỏi lòng, chính ông tuyệt đối không làm được.
Hơn nữa lần này Long Hạo Thần ra đi thời gian dài như vậy, nhất định đã có tọa độ không gian khác mới đúng. Nếu không thì lạc trong không gian sẽ vĩnh viễn không thể trở về.
"Ông nội." Long Hạo Thần hành lễ kỵ sĩ với Long Thiên Ấn, thái độ cũng thân thiết hơn trước.
Lúc hắn bị Tát Mễ Cơ Nạp công kích, liền cảm nhận được Long Thiên Ấn liều mạng đến cứu. Trước khi truyền tống rời đi hắn cũng trông thấy Long Thiên Ấn, đương nhiên sẽ có cảm tình với ông nội nhiều chút.
Long Thiên Ấn cười khổ nói.
"Thật không biết nên nói gì với con nữa. Bảo tháp xuất hiện bên cạnh con là cái gì?"
Long Hạo Thần trầm ngâm một lát sau, nói.
"Con không muốn gạt ông, nhưng đây là bí mật không thể nói ra. Con chỉ có thể cho ông biết, thật ra nó chỉ khắc chế mỗi mình Tử Linh Ma Thần Tát Mễ Cơ Nạp mà thôi, hơn nữa con không thể khống chế nó, nó tự động xuất hiện. Giữa con và nó chỉ có một đường dẫn, là nó mang con rời đi."
Khiến Long Hạo Thần kinh ngạc là Long Thiên Ấn không hỏi tiếp nữa, ánh mắt dần hiền hòa.
"Con không sao chứ? Tát Mễ Cơ Nạp có làm con bị thương?"
Long Hạo Thần lắc đầu.
"Con không sao, có thể tùy thời ra chiến trường. Trời sắp sáng, ma tộc nhất định sẽ phản kích trả thù. Con đã sẵn sàng chiến đấu, xin ông ra lệnh."
Nhìn hắn, Long Thiên Ấn câm nín, tức giận nói.
"Ra lệnh cái gì? Con đoán sai rồi, ta nói con biết, hôm nay ma tộc có bảy mươi phần trăm khả năng không tấn công. Lúc trở về con không trông thấy sao? Trụ Ma Thần của Tử Linh Ma Thần Tát Mễ Cơ Nạp đã thu lại ánh sáng. Lần này con tổn thương gã rất nặng, Lĩnh Vực Tử Linh thậm chí bị tháp của con xé nát. Ta nên nói gì với con đây? Ta và Dương gia gia của con đã bảo phải giấu giếm sức mạnh không được lộ thân phận. Con hay lắm, che giấu năng lực ma tộc đã biết, nhưng dựa vào thứ chúng không biết lập tức biến thành mục tiêu chú ý. Một mình con liền có hai thần khí, ma tộc không chú ý mới là lạ. Ta chắc chắn rằng không bao lâu Ma Thần Hoàng sẽ biết sự tồn tại của con. Con nói xem sao ta dám phái con ra chiến trường nữa? Con đã nói tháp kia chỉ có thể đối phó Tử Linh Ma Thần Tát Mễ Cơ Nạp, nếu là mấy ma thần khác lần nữa công kích, nếu con gặp chuyện gì thì làm sao đây?"
Tuy Long Thiên Ấn đang giận dữ nhưng lòng Long Hạo Thần lại ấm áp. Hắn nghe ra được trong giọng nói của ông nội tràn ngập quan tâm và lo lắng.
"Ông nội, vậy con giữ thành là được. Dù cho ma thần muốn tấn công con thì chúng phải đắn đo kỹ. Chúng ta biết tháp chỉ có thể đối phó Tát Mễ Cơ Nạp nhưng chúng không biết! Con nghĩ không có bao nhiêu ma thần dám mạo hiểm thế đâu, Tát Mễ Cơ Nạp chính là vết xe đổ của chúng. Hơn nữa cũng không thể trách con được! Vàng dù giấu cỡ nào cũng sẽ tỏa sáng. Chắc ông nội không hy vọng cháu trai bình thường vô danh chứ?"
Nói đến đây Long Hạo Thần kiềm không được bật cười, liếc Long Thiên Ấn, làm bộ dáng như ăn vạ.
Long Thiên Ấn cũng nhịn không được mặt lộ nét cười. Ông rất ít khi cười, nhưng nhìn cháu trai đứng trước mặt, thật sự ức chế không được vui sướng trong lòng.
Lo lắng qua đi càng cho ông nhìn thấy cháu mình mạnh mẽ. Có thể nói, ông không trông thấy chút khuyết điểm nào trên người Long Hạo Thần. Tuổi không tới hai mươi đã có sức mạnh cấp tám, lại còn có đến hai thần khí. Tuy hắn chưa thể khống chế hoàn mỹ thần khí nhưng tuổi như hắn lại có tốc độ tiến bộ thế này, qua vài năm nữa hắn thật sự có năng lực đối đầu với đám ma thần. Đây chính là cháu của ông! Là anh hùng, lãnh đạo sẽ để lại nét mực đậm trong lịch sử nhân loại.
Hít sâu, Long Thiên Ấn nói.
"Lần này ma thần e rằng bị chúng ta đánh sợ. Theo tính toán thì trong ba quân đoàn Thần Hoàng, tất cả Địa Ngục Ma đều bị tiêu diệt. Mất đi lực lượng công kích ma pháp, quân đoàn Thần Hoàng tựa như con cọp mất răng, không đáng sợ. Tử Linh Ma Thần Tát Mễ Cơ Nạp lại bị con trọng thương. Gã là kẻ mạnh nhất trong mấy ma thần này. Tựa như con đã nói, chỉ sợ đám ma thần không dám hành động thiếu suy nghĩ, tối đa cũng kéo dài tình thế trước mắt. Chỉ cần không xuất hiện viện binh thì chúng không dám quyết chiến với chúng ta. Cho nên ông không định để con tiếp tục ra trận nữa."
"A?" Long Hạo Thần thoáng chốc sốt ruột. "Ông nội, vậy không được đâu! Ông và Dương gia gia nên giữ lời hứa chứ. Không cho con ra trận thì sao hoàn thành nhiệm vụ ngàn vạn công huân? Con còn phải cùng đồng bạn dựng lại đoàn, đến hậu phương ma tộc tàn sát."
Long Thiên Ấn đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt Long Hạo Thần, mắt lộ ra khí thế uy nghiêm, thân hình cao to trông thật vững chắc. Ông đứng trước mặt Long Hạo Thần, cho Long Hạo Thần cảm giác như ngọn núi cao vĩnh viễn không ngã.
"Hạo Thần, con yên tâm, ông và Dương gia gia của con có cách nghĩ riêng. Con là cháu trai ruột của ông, cũng là đứa cháu duy nhất, con còn là con trai quang minh, Thần Quyến Giả, là hy vọng tương lai của nhân loại. Nếu bảo vệ con dưới cánh chim của ta, đợi đến khi nào con mới có thể trở thành lãnh đạo của nhân loại, khi nào mới có thể dẫn dắt nhân loại hủy diệt ma tộc? Con phải không ngừng rèn luyện, không ngừng tăng thực lực, giống như điều trước đây con đã làm. Ông tin tưởng con có năng lực bảo vệ chính mình, cũng có sức mạnh sáng tạo nhiều hơn huy hoàng. Vậy nên ông nội sẽ không ngăn cản con ra chiến trường. Liên tục đại chiến hai ngày, con dọa lui kẻ địch một lần, khiến ma tộc đánh mất cơ hội thu hoạch nhiều xác chết để bổ sung thực vật, lại trọng thương Tử Linh Ma Thần Tát Mễ Cơ Nạp, tiến bước ức chế khí thế đại quân ma tộc. Hai công lớn này ông nội đều ghi nhớ cho con. Làm điện chủ Kỵ Sĩ Thánh Điện, ông có quyền đưa con công huân. Cho nên ông quyết định thưởng con năm mươi vạn công huân, để khen ngợi con xoay chuyển tình thế trong hai trận đại chiến."
"Năm mươi vạn?" Long Hạo Thần kinh ngạc, hắn vui mừng nhưng cùng lúc đó lo lắng hỏi. "Ông nội, thế này chắc không tính là làm việc riêng chứ?"
"Nói nhảm!" Long Thiên Ấn cốc đầu Long Hạo Thần, cười mắng. "Con đi Kỵ Sĩ Thánh Điện chúng ta hỏi thăm xem, ai không biết ông nội con là Thần Ấn kỵ sĩ nghiêm khắc, công bình nhất. Ông có được là Trật Tự và Phép Tắc Thần Ấn vương tọa, nếu ông không làm được công bình thì sao có thể được Thần Ấn vương tọa thừa nhận? Con yên tâm, ông thưởng cho con chỉ có ít chứ không nhiều. Con tưởng tượng xem, nếu không có con đoạn hậu, năm mươi Bí Ngân Cơ Tòa kỵ sĩ đồng hành có mấy người sống sót trở về? Chỉ riêng hành động đoạn hậu không tiếc trả giá sinh mệnh của con đã đủ năm mươi vạn công huân. Đây là con dùng sự dũng cảm, mạng sống và tinh thần hy sinh đổi lấy. Dù rằng khi đó ông rất giận, giận con không để ý an toàn của bản thân. Nhưng làm ông nội con, làm điện chủ Kỵ Sĩ Thánh Điện, con là niềm kiêu hãnh của ông nội. Cháu trai của Long Thiên Ấn ta khi đối mặt nguy hiểm không bỏ rơi đồng bạn, dùng hành động trực tiếp chứng minh sự dũng cảm của con."
Nhìn trong mắt ông nội tràn ngập tình cảm, hốc mắt Long Hạo Thần ươn ướt. Dù hắn có mạnh mẽ hơn, tâm trí trầm ổn hơn, rốt cuộc chỉ mới hai mươi tuổi mà thôi. Được ông nội thừa nhận, đối với hắn thật sự rất quan trọng.
Long Thiên Ấn hít sâu, ổn định cảm xúc kích động, nói tiếp.
"Con làm rất tốt, nhưng đã không thích hợp ở lại đây nữa. Ánh sáng của con nên nở rộ ở nơi cần thiết hơn. Ngự Long Quan chúng ta không quá đáng lo về mặt phòng ngự, con lại dễ dàng bị đối phương chú ý. Cho nên sau khi tự hỏi, ông quyết định cho con một nhiệm vụ, hoàn thành nhiệm vụ này tương đương với hoàn thành ngàn vạn công huân, có thể dựng lại Săn Ma Đoàn của con. Ông chưa cho con biết, lần này Dương gia gia của con quay lại Thánh Minh, là muốn thảo luận với lãnh đạo thánh điện khác nên dùng năng lực phá hủy Trụ Ma Thần của con như thế nào. Liên Minh sẽ phối hợp với con phát huy sức mạnh này đến mức lớn nhất."
Vừa nghe nói có thể dựng lại Săn Ma Đoàn, Long Hạo Thần hưng phấn suýt nữa nhảy cẫng. lên
"Ông nội, xin ông hãy tuyên bố nhiệm vụ đi, dù có là gì thì con nhất định sẽ hoàn thành."
Long Thiên Ấn nói.
"Đừng nói chắc như vậy, nhiệm vụ tương đương với ngàn vạn công huân sẽ đơn giản thế sao? Con có thể trở về nghỉ ngơi trước đã, ngày mai sẽ xuất phát hoàn thành nhiệm vụ. Nhiệm vụ này rất đơn giản, con đi một mình, lấy thân phận Thánh kỵ sĩ trưởng của Kỵ Sĩ Thánh Điện trước tiên gia nhập vào trận phòng ngự của năm thánh điện khác tại quan ải. Mỗi một quan ải ít nhất đạt được trăm vạn công huân, hoặc lập công lớn cỡ như đêm qua. Hoàn thành chiến đấu năm tòa hùng quan rồi, tất nhiên con sẽ hội hợp với đồng bạn. Đến lúc đó Liên Minh sẽ cho con nhiệm vụ mới, hiểu rõ chưa?"
Hạnh phúc đến quá đột nhiên, cho nên Long Hạo Thần thoáng chốc có cảm giác bỡ ngỡ.
Tham gia chiến đấu với năm thánh điện khác, hội hợp cùng đồng bạn, không thể nghi ngờ, Long Thiên Ấn cho hắn nhiệm vụ này đơn giản hơn nhiệm vụ ngàn vạn công huân của Dương Hạo Hàm nhiều! Hơn nữa không ngừng tới quan ải khác thì hắn có thể cùng đồng bạn gặp gỡ, sao hắn không hưng phấn cho được? Thoáng chốc Long Hạo Thần bởi vì kích động mà nói không ra lời.
Long Thiên Ấn mỉm cười nói.
"Có phải con đang nghĩ sắp đi tới Khu Ma quan gặp cô bạn gái của mình mới vui sướng như vậy?"
Đúng thế, cách Ngự Long Quan Kỵ Sĩ Thánh Điện gần nhất, chẳng phải chính là Khu Ma quan có Thích Khách Thánh Điện ư? Thải Nhi đã ở đó!
Thần Ấn Vương Tọa
Đánh giá:
Truyện Thần Ấn Vương Tọa
Story
Chương 207: Hy vọng dựng lại Săn Ma Đoàn
10.0/10 từ 28 lượt.