Thần Ẩn
Chương 137
"A Ẩn! Đừng làm tổn thương cô ấy!" Trên Thanh Long Đài, Yến Sảng bị Hoa Thù đánh trọng thương, nhìn về phía ngọn lửa đang thiêu đốt hét về phía Phượng Ẩn.
Phượng Ẩn sững người, trong lúc phân tâm như vậy, Cờ Tụ Yêu đã mở ra hoàn toàn, nguyên thần của Hoa Thù và Cờ Tụ Yêu gần như hòa làm một thể, đám Yêu thú gào thét đứng ở miệng cờ, như muốn xé nát chúng sinh.
Hoa Thù nhìn Khổng Tước tộc chiến sĩ đã hóa ma ở phía xa, lại nhìn Phượng Ẩn, trong đáy mắt chợt hiện lên một chút mơ hồ cầu khẩn tha thiết.
"Phượng Ẩn, đừng dùng binh giải, tin tưởng ta, mở cánh phượng ra!"
Giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu Phượng Ẩn, ngoài nàng ra, không ai có thể nghe thấy.
Đây là giọng nói của Hoa Thù, không còn vẻ kiêu ngạo như xưa, chỉ còn khẩn cầu.
Trong mắt Phượng Ẩn hiện một chút dao động, nhưng nàng vẫn không hề nhúc nhích. Hoa Thù bây giờ cùng Cờ Tụ Yêu hóa thành một thể hiện tại đã trở thành chủ nhân Cờ Tụ Yêu, Hồng Dịch cũng không còn có thể uy hiếp được Yêu thú bên trong cờ, nếu những Yêu thú này mất khống chế, chắc chắn làm hại chúng sinh vô tội.
Hoa Mặc đang bị vây trong ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt thấy tình thế không ổn, liền hướng về phía Hoa Thù hét to: "Thù nhi, thả Yêu thú ra, phá tan ngọn lửa thiêu đốt của Phượng Ẩn. Nhanh! Nhanh lên!"
Hoa Thù như phảng phất không nghe được giọng nói của Hoa Mặc, chỉ nhìn Phượng Ẩn.
"Phượng Ẩn, niệm tình Lan Phong, tin tưởng ta!" Giọng nàng tiếp tục vang lên trong đầu Phượng Ẩn.
Miệng cờ càng lúc càng lớn, đám Yêu thú gầm thét sắp lao ra, thấy Phượng Ẩn bất động, Hoa Thù trong mắt hiện lên lo lắng, cuối cùng hét lớn: "Phượng Ẩn!"
Đúng lúc này, Phượng Ẩn đột nhiên rút hai cánh lại, ngọn lửa thiêu đốt bị phá vỡ, đám Yêu thú trong Cờ Tụ Yêu thấy cơ hội này, vui sướng lao ra khỏi ngọn lửa thiêu đốt hướng Phượng tộc cùng Ưng Tộc đang ở giữa không trung lao tới.
Khổng Tước Vương vui mừng khôn xiết, trên mặt lộ ra nụ cười đắc thắng.
Nào ngờ, đám Yêu thú không có thần trí tại Cửu Cung Tháp xông vào vòng giao chiến, lần lượt xé rách từng tên Ma quân, nhưng không làm bị thương tới Phượng tộc.
Nụ cười trên mặt Khổng Tước Vương nụ dần tắt.
Cũng chính lúc này, Hoa Thù, người gần như cùng Cờ Tụ Yêu hóa thành một thể, bỗng nhiên quay đầu về phía Hoa Mặc, Hoa Mặc bị miệng Cờ Tụ Yêu hút lấy, không tự chủ được bay về hướng miệng cờ.
Thế nhân đều biết, thiên hạ sinh linh chỉ cần rơi vào Cờ Tụ Yêu, máu thịt tan chảy, hồn phách tiêu tan, chỉ còn một bộ xương không, vĩnh viễn bị giam cầm ở bên trong cờ, mãi mãi không được tái sinh!
Hoa Mặc trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ cùng tức giận: "Thù nhi, ngươi muốn làm gì!" Hắn hét lớn một tiếng, tụ lại ma lực chạy về hướng đối diện với Cờ Tụ Yêu.
Đột nhiên, một cây dù lớn sừng sững che trước mặt hắn, trên chiếc dù tràn ngập Tiên lực hùng hậu, vững vàng chắn Hoa Mặc ở giữa không trung.
Là Già Thiên Tán! Năm đó Hoa Mặc bày mưu tính kế cho Hoa Thù lừa gạt Già Thiên Tán trong tay Nguyên Khải, lúc này lại trở thành bùa đòi mạng hắn.
Chỉ trong một hơi thở, Cờ Tụ Yêu đuổi kịp Hoa Mặc, miệng cờ bỗng nhiên hút mạnh, yêu lực đến từ Hồng Hoang đã nuốt chửng Hoa Mặc vào trong miệng cờ.
Nhìn thấy cảnh này, Phượng Ẩn rốt cục thở phào nhẹ nhõm, thần lực cạn kiệt hóa thành hình người rơi xuống, Hồng Dịch chạy tới, vững vàng đón được, đáp xuống Thanh Long đài.
Yến Sảng ở một bên nhìn thấy cảnh này, trong trong lòng chua xót, quay mặt đi chỗ khác.
"Hoa Thù, nghịch nữ, ngươi dám giết cha phản tộc, thiên địa bất dung, bản vương nguyền rủa ngươi đời đời kiếp kiếp chết không yên lành, không bao giờ được thấy ánh mặt trời nữa! Hoa Thù! Hoa Thù! Đồ con gái phản nghịch!"
Giữa không trung, tiếng chửi rủa phẫn nộ phát ra từ bên trong Cờ Tụ Yêu, chậm rãi biến thành tiếng hú thống khổ máu thịt tan chảy, cuối cùng không còn tiếng động gì nữa.
Hoa Thù đứng ở bên ngoài Cờ Tụ Yêu nghe Khổng Tước Vương chửi mắng, nàng nhắm mắt lại, mặt tái nhợt không giải thích được, không có chút dao động.
Khoảnh khắc Khổng Tước Vương bị Cờ Tụ Yêu thôn phệ, ma lưới giam cầm chúng tiên trên Thanh Long biến mất không còn tăm tích, chúng tiên lần nữa lấy được tự do, nhìn về phía Hoa Thù vẻ mặt phức tạp.
Không ngờ người cứu Thiên Cung, cứu Phượng Hoàng khỏi binh giải, lại là Hoa Thù.
E rằng Khổng Tước Vương không bao giờ có thể tưởng tượng được rằng, bá nghiệp hắn trù tính mấy ngàn năm cuối cùng lại bị hủy trong tay con gái ruột.
Phượng tộc một bên nhìn thấy trong Cờ Tụ Yêu đám Yêu thú từng con yêu lực hung mãnh, đều yên lặng bay sang một bên, nhường chiến trường cho đám hung thú ngàn năm hiếm thấy này.
Trong một lúc, trừ Yêu thú điên cuồng xé nát ma quân, toàn bộ khoảng không trên Thanh Long Đài đều im lặng.
Cách đó không xa, Thanh Khung đứng cạnh Phượng Nhiễm đang ngự tọa nhìn đám Yêu thú điên cuồng thôn phệ Ma quân, đáy mắt hiện lên một tia sáng màu đỏ tham lam, hắn không chút biến sắc lặng lẽ đi về hướng Yêu thú và Ma quân, mới được hai bước, giọng nói nhàn nhạt vang lên sau lưng hắn.
"Trở về, bằng không ta sẽ phá hỏng cánh cửa sau tháp của ngươi."
Thanh Khung dừng chân lại, hắn quay lại đầu, vẻ mặt đông cứng lại.
Phượng Nhiễm ngự tọa vừa vặn bay đến trung tâm vòng tròn lơ lửng, chẳng biết từ lúc nào Phượng Tộc thị vệ trưởng Phượng Hoan xuất hiện bên cạnh nàng.
Phượng Nhiễm vươn tay khỏi ngự tọa, không trở ngại vượt qua ngọn lửa thiêu đốt Phượng Ẩn bày ra, một đạo thần lực từ đầu ngón tay rơi vào chính giữa của vòng tròn lơ lửng, đạo thần lực kia cực kỳ yếu ớt, nhung cũng đủ để hủy đi linh khí của tháp.
Thanh Khung nhướng mày, tinh tế nhìn về phía Phượng Nhiễm, vẻ mặt suy ngẫm.
Hắn thật không ngờ, Tiên Yêu hai tộc nguy nan như thế này, mà Phượng Nhiễm vẫn có thể nắm thóp được hắn.
Uổng phí sống mười mấy vạn năm, tự cho mình đùa nghịch ở Thần Giới vô địch thủ, lúc này ngược lại bị tiểu Phượng Hoàng hạ Tam giới lừa gạt, quả thực quá mất mặt.
Thanh Khung đứng ở tại chỗ, xa xa nhìn Yêu thú cùng Ma quân một chút, rút lại ánh mắt tham lam, hắn nhún vai, thờ ơ lui trở về bên cạnh ngự tọa Phượng Nhiễm.
"Được rồi, được rồi, bệ hạ, ngươi nói như thế nào thì như thế đó." Hắn nhìn qua tay Phượng Nhiễm, nhìn thấy đầu ngón tay nàng hững hờ thu hồi thần lực, khóe miệng nhẹ cười.
"Ngươi từ lúc nào biết cổng không gian của Cửu Cung tháp, lại còn ở bên trong thiết lập con đường tới Ngô Đồng Phượng Đảo?" Thanh Khung cười xấu xa, mặt mày quyến rũ, dù người đầy tà khí, nhưng lại không khiến người khác chán ghét chút nào.
Bí mật lớn nhất trong Cửu Cung tháp không phải Cửu Cung Trọng Tháp, mà là sức mạnh có thể vượt qua được không gian, đây là pháp khí cứu mạng hắn, ngay cả đối thủ một mất một còn năm đó ở Thượng Cổ Thần giới cũng không biết, Phượng Nhiễm là thần tiên ở hạ Tam giới, làm sao biết được?
"À, ngươi dùng tòa tháp này lẻn vào Ngân Hà trong Thiên Cung nhìn lén các nữ tiên quân cùng Huyền Nữ tắm đúng lúc bị ta bắt gặp, ta thấy ở đây an toàn lại có thể ẩn nấp ở đây nên đã để lại cho Phượng Tộc ta một đường lui, không ngờ tới hôm nay sẽ dùng." Phượng Nhiễm nhìn về phía Thanh Khung, người đã ngoan ngoãn ở Thiên Cung mấy ngàn năm làm Tiên tộc chí bảo, nhướng mắt mỉm cười.
Ngươi không biết ta có yêu khí sao? Tiền bối khiêm tốn chút đi. Ta đường đường là người ở Thượng Cổ Thần giới nay trông chừng Tiên tháp ở Cửu Trọng Thiên, danh tiếng hiếu chiến năm đó cùng Tinh Nguyệt nữ thần không hơn không kém. Ngươi tốt xấu gì cũng là chủ nhân một giới, trong Thiên Cung cất giấu Yêu Thần nên đáy lòng ngươi cũng tính toán trước mọi chuyện."
Chết tiệt, Phượng Hoàng này, đúng là đạo tặc!
Thấy Thanh Khung hừ hừ định mở miệng, Phượng Nhiễm đưa tay gõ gõ lên ngự tọa: "Thanh Khung Thần quân, đừng nghĩ tới việc thôn phệ Yêu thú cùng Ma tộc, ngươi đường đường Yêu Thần, cần gì phải sa vào ma đạo."
Ánh mắt nàng nhìn về phía nơi xa: "Kết cục của Khổng Tước Vương, ngươi cũng nhìn thấy rồi."
"Ma tộc thì sao? Đây chẳng qua là Ma tộc cấp thấp thôi, Ma tộc thật sự, ngươi cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy."
Thanh Khung dường như nhớ ra cái gì đó, đáy lòng rùng mình một cái, nhưng cũng nghe Phượng Nhiễm, không còn để tâm tới những Ma tộc cùng Yêu thú đang giao chiến trên Thiên Cung.
Được rồi, về Thần giới tu luyện lại mấy vạn năm là có thể bình phục thương thế, dù sao đã sống mười mấy vạn năm, mất thêm chút thời gian cũng không sao.
Phượng Nhiễm cùng Thanh Khung ở giữa đánh cờ một tiến một lui, Ma quân phía trên Thiên Cung đều đã bị Yêu thú xé rách nuốt chửng, Hoa Thù nhìn tộc nhân chết đi, thân thể của nàng càng ngày càng trong suốt, gần như hoàn toàn tan vào bên trong Cờ Tụ Yêu. Cho đến khi Khổng Tước tộc tướng sĩ cuối cùng tiêu vong, cho đến khi tất cả Yêu thú trở lại bên trong Cờ Tụ Yêu, nàng ngửa đầu kinh ngạc nhìn máu nhuộm thiên không, chẳng hề nói một câu.
Tất cả mọi người nhìn qua cảnh này đều không nói nên lời. Hồi lâu sau, nàng đột nhiên xoay người, dựa vào một chút thân thể cuối cùng còn chưa hóa đi hướng Phượng Nhiễm quỳ xuống.
"Bệ hạ, Khổng Tước nhất tộc, có tội." Nàng dập đầu, giọng nói tràn đầy bi thương.
"Thần tự biết tội nghiệt khó tha thứ, nguyện dùng hồn phách của thần canh giữ bên trong Cờ Tụ Yêu, vĩnh viễn trấn áp Khổng Tước Vương. Xin bệ hạ niệm tình Lan Phong, cho Khổng Tước nhất tộc Bách Điểu Đảo không bị Ma tộc ảnh hưởng giữ lại một chút máu mủ cuối cùng."
Lửa cháy bên ngự tọa của Phượng Nhiễm tán đi, nàng chậm rãi bay tới, dừng lại trước mặt Hoa Thù đang quỳ.
"Ta hứa với ngươi, người không bị Ma tộc ảnh hưởng sẽ không bị hại, bên ngoài Bách Điểu Đảo ta sẽ bày ra kết giới, Trong vòng ba ngàn năm, chỉ có Khổng Tước tộc nhân có khả năng tự do ra vào Bách Điểu Đảo."
"Đa tạ bệ hạ khoan hồng, Hoa Thù thay mặt tộc nhân bái tạ bệ hạ." Hoa Thù giọng nói nghẹn ngào, từ đầu đến cuối không ngẩng đầu.
"Ngươi lấy nguyên thần cùng tự do đời đời kiếp kiếp đổi lấy an bình Tam giới, đây là điều ta nên làm."
Hoa Thù gật đầu, chậm rãi đứng dậy đi về hướng Cờ Tụ Yêu, bóng dáng nàng gần như trở nên trong suốt.
Lúc bay đến gần miệng cờ, nàng đột nhiên dừng lại, nhìn về phía Phượng Ẩn trên Thanh Long Đài.
Phượng Ẩn bắt gặp ánh mắt nàng, cảm thấy phức tạp không hiểu nổi.
Một ngàn năm trước chính Hoa Thù hại nàng tại La Sát hồn bay phách tán, một ngàn năm sau cũng là Hoa Thù dùng nguyên thần tiêu tán vĩnh viễn bị giam cầm để đổi lấy mạng sống của nàng.
Giữa họ, ngàn năm vướng mắc, đúng hay sai, đến hôm nay cũng coi như chấm dứt.
"Phượng Ẩn, từ khi ngươi hàng thế, ta đã ghen tị với ngươi, ghen tị huyết mạch của ngươi, địa vị của ngươi, thần lực của ngươi, ghen tị tất cả của ngươi."
Hoa Thù nhìn qua Phượng Ẩn.
"Nhưng có một việc, ta không ghen tị với ngươi."
Nàng cong môi ra vẻ mỉm cười, đáy mắt hiện lên một bóng người, chính là tín ngưỡng của nàng.
"Ta cũng có một người vì ta từ bỏ tất cả, xem ta quan trọng như sinh mệnh."
Nàng nhìn vào sâu trong Thiên Cung, đó là hướng Tú Dương Điện.
"Thế nhưng là ta bỏ lỡ hắn."
"Phượng Ẩn, ta nợ ngươi, đã trả hết, ngươi tự giải quyết cho tốt."
Hoa Thù quay người đi về hướng Cờ Tụ Yêu, không quay đầu lại nữa.
Phượng Ẩn im lặng nhìn nàng, đáy mắt hiện lên một tia thở dài.
Khoảnh khắc bóng người trong suốt và cô độc biến mất khỏi Cờ Tụ Yêu, Yêu cờ cao nửa trượng mất đi yêu lực chấn động, hóa thành cái cờ lớn chừng bàn tay rơi về phía Hồng Dịch trên Thanh Long Đài.
Hồng Dịch nắm chặt Cờ Tụ Yêu, nhìn Phượng Nhiễm.
Phượng Nhiễm xua tay: "Thôi, nàng đã là cờ linh của Cờ Tụ Yêu, nàng đã chọn rời Tiên giới, ngươi mang Cờ Tụ Yêu về đi."
Hồng Dịch gật đầu, Cờ Tụ Yêu là Yêu tộc chí bảo, tất nhiên mang về Yêu giới là tốt nhất.
Đại chiến đi qua, mọi thứ dường như lắng dịu đột ngột, chỉ có vết máu trên Thanh Long cùng các tiên môn bị thương mới cho thấy những gì vừa xảy ra ở Thiên Cung.
Chúng tiên nhìn nhau thở dài, thể xác tinh thần đều mệt mỏi. Bọn hắn làm thần tiên hơn mấy ngàn vạn năm, sợ là chưa bao giờ tuyệt vọng sợ hãi như ngày hôm nay.
Ma đầu lớn nhất đã bị tiêu diệt, sẽ không còn con sâu bướm nào nữa đúng không?
Nhìn thấy bộ dáng âu sầu trên mặt chúng tiên, Phượng Nhiễm thở dài, ho khan một cái đang muốn nói mấy câu trấn an, đột nhiên một đạo bạch quang trùng thiên cao vút xuyên qua bầu trời, chiếu rọi trong Tam giới.
Đạo bạch quang này mang đến thần uy vượt xa Phượng Hoàng cùng Yêu Hoàng. Chúng tiên sợ hãi biến sắc, trong Tam giới, ai có thần lực như vậy?
Phượng Nhiễm và Phượng Ẩn cùng mọi người ngẩng đầu nhìn lên, thần sắc thay đổi.
Nơi phát ra bạch quang chính là Tử Nguyệt Sơn, bên trong Tam Trọng Thiên của Yêu giới.
Mà thần lực màu trắng kia, chính là hỗn độn chi lực.
Thần Ẩn
Phượng Ẩn sững người, trong lúc phân tâm như vậy, Cờ Tụ Yêu đã mở ra hoàn toàn, nguyên thần của Hoa Thù và Cờ Tụ Yêu gần như hòa làm một thể, đám Yêu thú gào thét đứng ở miệng cờ, như muốn xé nát chúng sinh.
Hoa Thù nhìn Khổng Tước tộc chiến sĩ đã hóa ma ở phía xa, lại nhìn Phượng Ẩn, trong đáy mắt chợt hiện lên một chút mơ hồ cầu khẩn tha thiết.
"Phượng Ẩn, đừng dùng binh giải, tin tưởng ta, mở cánh phượng ra!"
Giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu Phượng Ẩn, ngoài nàng ra, không ai có thể nghe thấy.
Đây là giọng nói của Hoa Thù, không còn vẻ kiêu ngạo như xưa, chỉ còn khẩn cầu.
Trong mắt Phượng Ẩn hiện một chút dao động, nhưng nàng vẫn không hề nhúc nhích. Hoa Thù bây giờ cùng Cờ Tụ Yêu hóa thành một thể hiện tại đã trở thành chủ nhân Cờ Tụ Yêu, Hồng Dịch cũng không còn có thể uy hiếp được Yêu thú bên trong cờ, nếu những Yêu thú này mất khống chế, chắc chắn làm hại chúng sinh vô tội.
Hoa Mặc đang bị vây trong ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt thấy tình thế không ổn, liền hướng về phía Hoa Thù hét to: "Thù nhi, thả Yêu thú ra, phá tan ngọn lửa thiêu đốt của Phượng Ẩn. Nhanh! Nhanh lên!"
Hoa Thù như phảng phất không nghe được giọng nói của Hoa Mặc, chỉ nhìn Phượng Ẩn.
"Phượng Ẩn, niệm tình Lan Phong, tin tưởng ta!" Giọng nàng tiếp tục vang lên trong đầu Phượng Ẩn.
Miệng cờ càng lúc càng lớn, đám Yêu thú gầm thét sắp lao ra, thấy Phượng Ẩn bất động, Hoa Thù trong mắt hiện lên lo lắng, cuối cùng hét lớn: "Phượng Ẩn!"
Đúng lúc này, Phượng Ẩn đột nhiên rút hai cánh lại, ngọn lửa thiêu đốt bị phá vỡ, đám Yêu thú trong Cờ Tụ Yêu thấy cơ hội này, vui sướng lao ra khỏi ngọn lửa thiêu đốt hướng Phượng tộc cùng Ưng Tộc đang ở giữa không trung lao tới.
Khổng Tước Vương vui mừng khôn xiết, trên mặt lộ ra nụ cười đắc thắng.
Nào ngờ, đám Yêu thú không có thần trí tại Cửu Cung Tháp xông vào vòng giao chiến, lần lượt xé rách từng tên Ma quân, nhưng không làm bị thương tới Phượng tộc.
Nụ cười trên mặt Khổng Tước Vương nụ dần tắt.
Cũng chính lúc này, Hoa Thù, người gần như cùng Cờ Tụ Yêu hóa thành một thể, bỗng nhiên quay đầu về phía Hoa Mặc, Hoa Mặc bị miệng Cờ Tụ Yêu hút lấy, không tự chủ được bay về hướng miệng cờ.
Thế nhân đều biết, thiên hạ sinh linh chỉ cần rơi vào Cờ Tụ Yêu, máu thịt tan chảy, hồn phách tiêu tan, chỉ còn một bộ xương không, vĩnh viễn bị giam cầm ở bên trong cờ, mãi mãi không được tái sinh!
Hoa Mặc trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ cùng tức giận: "Thù nhi, ngươi muốn làm gì!" Hắn hét lớn một tiếng, tụ lại ma lực chạy về hướng đối diện với Cờ Tụ Yêu.
Đột nhiên, một cây dù lớn sừng sững che trước mặt hắn, trên chiếc dù tràn ngập Tiên lực hùng hậu, vững vàng chắn Hoa Mặc ở giữa không trung.
Là Già Thiên Tán! Năm đó Hoa Mặc bày mưu tính kế cho Hoa Thù lừa gạt Già Thiên Tán trong tay Nguyên Khải, lúc này lại trở thành bùa đòi mạng hắn.
Chỉ trong một hơi thở, Cờ Tụ Yêu đuổi kịp Hoa Mặc, miệng cờ bỗng nhiên hút mạnh, yêu lực đến từ Hồng Hoang đã nuốt chửng Hoa Mặc vào trong miệng cờ.
Nhìn thấy cảnh này, Phượng Ẩn rốt cục thở phào nhẹ nhõm, thần lực cạn kiệt hóa thành hình người rơi xuống, Hồng Dịch chạy tới, vững vàng đón được, đáp xuống Thanh Long đài.
Yến Sảng ở một bên nhìn thấy cảnh này, trong trong lòng chua xót, quay mặt đi chỗ khác.
"Hoa Thù, nghịch nữ, ngươi dám giết cha phản tộc, thiên địa bất dung, bản vương nguyền rủa ngươi đời đời kiếp kiếp chết không yên lành, không bao giờ được thấy ánh mặt trời nữa! Hoa Thù! Hoa Thù! Đồ con gái phản nghịch!"
Giữa không trung, tiếng chửi rủa phẫn nộ phát ra từ bên trong Cờ Tụ Yêu, chậm rãi biến thành tiếng hú thống khổ máu thịt tan chảy, cuối cùng không còn tiếng động gì nữa.
Hoa Thù đứng ở bên ngoài Cờ Tụ Yêu nghe Khổng Tước Vương chửi mắng, nàng nhắm mắt lại, mặt tái nhợt không giải thích được, không có chút dao động.
Khoảnh khắc Khổng Tước Vương bị Cờ Tụ Yêu thôn phệ, ma lưới giam cầm chúng tiên trên Thanh Long biến mất không còn tăm tích, chúng tiên lần nữa lấy được tự do, nhìn về phía Hoa Thù vẻ mặt phức tạp.
Không ngờ người cứu Thiên Cung, cứu Phượng Hoàng khỏi binh giải, lại là Hoa Thù.
E rằng Khổng Tước Vương không bao giờ có thể tưởng tượng được rằng, bá nghiệp hắn trù tính mấy ngàn năm cuối cùng lại bị hủy trong tay con gái ruột.
Phượng tộc một bên nhìn thấy trong Cờ Tụ Yêu đám Yêu thú từng con yêu lực hung mãnh, đều yên lặng bay sang một bên, nhường chiến trường cho đám hung thú ngàn năm hiếm thấy này.
Trong một lúc, trừ Yêu thú điên cuồng xé nát ma quân, toàn bộ khoảng không trên Thanh Long Đài đều im lặng.
Cách đó không xa, Thanh Khung đứng cạnh Phượng Nhiễm đang ngự tọa nhìn đám Yêu thú điên cuồng thôn phệ Ma quân, đáy mắt hiện lên một tia sáng màu đỏ tham lam, hắn không chút biến sắc lặng lẽ đi về hướng Yêu thú và Ma quân, mới được hai bước, giọng nói nhàn nhạt vang lên sau lưng hắn.
"Trở về, bằng không ta sẽ phá hỏng cánh cửa sau tháp của ngươi."
Thanh Khung dừng chân lại, hắn quay lại đầu, vẻ mặt đông cứng lại.
Phượng Nhiễm ngự tọa vừa vặn bay đến trung tâm vòng tròn lơ lửng, chẳng biết từ lúc nào Phượng Tộc thị vệ trưởng Phượng Hoan xuất hiện bên cạnh nàng.
Phượng Nhiễm vươn tay khỏi ngự tọa, không trở ngại vượt qua ngọn lửa thiêu đốt Phượng Ẩn bày ra, một đạo thần lực từ đầu ngón tay rơi vào chính giữa của vòng tròn lơ lửng, đạo thần lực kia cực kỳ yếu ớt, nhung cũng đủ để hủy đi linh khí của tháp.
Thanh Khung nhướng mày, tinh tế nhìn về phía Phượng Nhiễm, vẻ mặt suy ngẫm.
Hắn thật không ngờ, Tiên Yêu hai tộc nguy nan như thế này, mà Phượng Nhiễm vẫn có thể nắm thóp được hắn.
Uổng phí sống mười mấy vạn năm, tự cho mình đùa nghịch ở Thần Giới vô địch thủ, lúc này ngược lại bị tiểu Phượng Hoàng hạ Tam giới lừa gạt, quả thực quá mất mặt.
Thanh Khung đứng ở tại chỗ, xa xa nhìn Yêu thú cùng Ma quân một chút, rút lại ánh mắt tham lam, hắn nhún vai, thờ ơ lui trở về bên cạnh ngự tọa Phượng Nhiễm.
"Được rồi, được rồi, bệ hạ, ngươi nói như thế nào thì như thế đó." Hắn nhìn qua tay Phượng Nhiễm, nhìn thấy đầu ngón tay nàng hững hờ thu hồi thần lực, khóe miệng nhẹ cười.
"Ngươi từ lúc nào biết cổng không gian của Cửu Cung tháp, lại còn ở bên trong thiết lập con đường tới Ngô Đồng Phượng Đảo?" Thanh Khung cười xấu xa, mặt mày quyến rũ, dù người đầy tà khí, nhưng lại không khiến người khác chán ghét chút nào.
Bí mật lớn nhất trong Cửu Cung tháp không phải Cửu Cung Trọng Tháp, mà là sức mạnh có thể vượt qua được không gian, đây là pháp khí cứu mạng hắn, ngay cả đối thủ một mất một còn năm đó ở Thượng Cổ Thần giới cũng không biết, Phượng Nhiễm là thần tiên ở hạ Tam giới, làm sao biết được?
"À, ngươi dùng tòa tháp này lẻn vào Ngân Hà trong Thiên Cung nhìn lén các nữ tiên quân cùng Huyền Nữ tắm đúng lúc bị ta bắt gặp, ta thấy ở đây an toàn lại có thể ẩn nấp ở đây nên đã để lại cho Phượng Tộc ta một đường lui, không ngờ tới hôm nay sẽ dùng." Phượng Nhiễm nhìn về phía Thanh Khung, người đã ngoan ngoãn ở Thiên Cung mấy ngàn năm làm Tiên tộc chí bảo, nhướng mắt mỉm cười.
Ngươi không biết ta có yêu khí sao? Tiền bối khiêm tốn chút đi. Ta đường đường là người ở Thượng Cổ Thần giới nay trông chừng Tiên tháp ở Cửu Trọng Thiên, danh tiếng hiếu chiến năm đó cùng Tinh Nguyệt nữ thần không hơn không kém. Ngươi tốt xấu gì cũng là chủ nhân một giới, trong Thiên Cung cất giấu Yêu Thần nên đáy lòng ngươi cũng tính toán trước mọi chuyện."
Chết tiệt, Phượng Hoàng này, đúng là đạo tặc!
Thấy Thanh Khung hừ hừ định mở miệng, Phượng Nhiễm đưa tay gõ gõ lên ngự tọa: "Thanh Khung Thần quân, đừng nghĩ tới việc thôn phệ Yêu thú cùng Ma tộc, ngươi đường đường Yêu Thần, cần gì phải sa vào ma đạo."
Ánh mắt nàng nhìn về phía nơi xa: "Kết cục của Khổng Tước Vương, ngươi cũng nhìn thấy rồi."
"Ma tộc thì sao? Đây chẳng qua là Ma tộc cấp thấp thôi, Ma tộc thật sự, ngươi cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy."
Thanh Khung dường như nhớ ra cái gì đó, đáy lòng rùng mình một cái, nhưng cũng nghe Phượng Nhiễm, không còn để tâm tới những Ma tộc cùng Yêu thú đang giao chiến trên Thiên Cung.
Được rồi, về Thần giới tu luyện lại mấy vạn năm là có thể bình phục thương thế, dù sao đã sống mười mấy vạn năm, mất thêm chút thời gian cũng không sao.
Phượng Nhiễm cùng Thanh Khung ở giữa đánh cờ một tiến một lui, Ma quân phía trên Thiên Cung đều đã bị Yêu thú xé rách nuốt chửng, Hoa Thù nhìn tộc nhân chết đi, thân thể của nàng càng ngày càng trong suốt, gần như hoàn toàn tan vào bên trong Cờ Tụ Yêu. Cho đến khi Khổng Tước tộc tướng sĩ cuối cùng tiêu vong, cho đến khi tất cả Yêu thú trở lại bên trong Cờ Tụ Yêu, nàng ngửa đầu kinh ngạc nhìn máu nhuộm thiên không, chẳng hề nói một câu.
Tất cả mọi người nhìn qua cảnh này đều không nói nên lời. Hồi lâu sau, nàng đột nhiên xoay người, dựa vào một chút thân thể cuối cùng còn chưa hóa đi hướng Phượng Nhiễm quỳ xuống.
"Bệ hạ, Khổng Tước nhất tộc, có tội." Nàng dập đầu, giọng nói tràn đầy bi thương.
"Thần tự biết tội nghiệt khó tha thứ, nguyện dùng hồn phách của thần canh giữ bên trong Cờ Tụ Yêu, vĩnh viễn trấn áp Khổng Tước Vương. Xin bệ hạ niệm tình Lan Phong, cho Khổng Tước nhất tộc Bách Điểu Đảo không bị Ma tộc ảnh hưởng giữ lại một chút máu mủ cuối cùng."
Lửa cháy bên ngự tọa của Phượng Nhiễm tán đi, nàng chậm rãi bay tới, dừng lại trước mặt Hoa Thù đang quỳ.
"Ta hứa với ngươi, người không bị Ma tộc ảnh hưởng sẽ không bị hại, bên ngoài Bách Điểu Đảo ta sẽ bày ra kết giới, Trong vòng ba ngàn năm, chỉ có Khổng Tước tộc nhân có khả năng tự do ra vào Bách Điểu Đảo."
"Đa tạ bệ hạ khoan hồng, Hoa Thù thay mặt tộc nhân bái tạ bệ hạ." Hoa Thù giọng nói nghẹn ngào, từ đầu đến cuối không ngẩng đầu.
"Ngươi lấy nguyên thần cùng tự do đời đời kiếp kiếp đổi lấy an bình Tam giới, đây là điều ta nên làm."
Hoa Thù gật đầu, chậm rãi đứng dậy đi về hướng Cờ Tụ Yêu, bóng dáng nàng gần như trở nên trong suốt.
Lúc bay đến gần miệng cờ, nàng đột nhiên dừng lại, nhìn về phía Phượng Ẩn trên Thanh Long Đài.
Phượng Ẩn bắt gặp ánh mắt nàng, cảm thấy phức tạp không hiểu nổi.
Một ngàn năm trước chính Hoa Thù hại nàng tại La Sát hồn bay phách tán, một ngàn năm sau cũng là Hoa Thù dùng nguyên thần tiêu tán vĩnh viễn bị giam cầm để đổi lấy mạng sống của nàng.
Giữa họ, ngàn năm vướng mắc, đúng hay sai, đến hôm nay cũng coi như chấm dứt.
"Phượng Ẩn, từ khi ngươi hàng thế, ta đã ghen tị với ngươi, ghen tị huyết mạch của ngươi, địa vị của ngươi, thần lực của ngươi, ghen tị tất cả của ngươi."
Hoa Thù nhìn qua Phượng Ẩn.
"Nhưng có một việc, ta không ghen tị với ngươi."
Nàng cong môi ra vẻ mỉm cười, đáy mắt hiện lên một bóng người, chính là tín ngưỡng của nàng.
"Ta cũng có một người vì ta từ bỏ tất cả, xem ta quan trọng như sinh mệnh."
Nàng nhìn vào sâu trong Thiên Cung, đó là hướng Tú Dương Điện.
"Thế nhưng là ta bỏ lỡ hắn."
"Phượng Ẩn, ta nợ ngươi, đã trả hết, ngươi tự giải quyết cho tốt."
Hoa Thù quay người đi về hướng Cờ Tụ Yêu, không quay đầu lại nữa.
Phượng Ẩn im lặng nhìn nàng, đáy mắt hiện lên một tia thở dài.
Khoảnh khắc bóng người trong suốt và cô độc biến mất khỏi Cờ Tụ Yêu, Yêu cờ cao nửa trượng mất đi yêu lực chấn động, hóa thành cái cờ lớn chừng bàn tay rơi về phía Hồng Dịch trên Thanh Long Đài.
Hồng Dịch nắm chặt Cờ Tụ Yêu, nhìn Phượng Nhiễm.
Phượng Nhiễm xua tay: "Thôi, nàng đã là cờ linh của Cờ Tụ Yêu, nàng đã chọn rời Tiên giới, ngươi mang Cờ Tụ Yêu về đi."
Hồng Dịch gật đầu, Cờ Tụ Yêu là Yêu tộc chí bảo, tất nhiên mang về Yêu giới là tốt nhất.
Đại chiến đi qua, mọi thứ dường như lắng dịu đột ngột, chỉ có vết máu trên Thanh Long cùng các tiên môn bị thương mới cho thấy những gì vừa xảy ra ở Thiên Cung.
Chúng tiên nhìn nhau thở dài, thể xác tinh thần đều mệt mỏi. Bọn hắn làm thần tiên hơn mấy ngàn vạn năm, sợ là chưa bao giờ tuyệt vọng sợ hãi như ngày hôm nay.
Ma đầu lớn nhất đã bị tiêu diệt, sẽ không còn con sâu bướm nào nữa đúng không?
Nhìn thấy bộ dáng âu sầu trên mặt chúng tiên, Phượng Nhiễm thở dài, ho khan một cái đang muốn nói mấy câu trấn an, đột nhiên một đạo bạch quang trùng thiên cao vút xuyên qua bầu trời, chiếu rọi trong Tam giới.
Đạo bạch quang này mang đến thần uy vượt xa Phượng Hoàng cùng Yêu Hoàng. Chúng tiên sợ hãi biến sắc, trong Tam giới, ai có thần lực như vậy?
Phượng Nhiễm và Phượng Ẩn cùng mọi người ngẩng đầu nhìn lên, thần sắc thay đổi.
Nơi phát ra bạch quang chính là Tử Nguyệt Sơn, bên trong Tam Trọng Thiên của Yêu giới.
Mà thần lực màu trắng kia, chính là hỗn độn chi lực.
Thần Ẩn
Đánh giá:
Truyện Thần Ẩn
Story
Chương 137
10.0/10 từ 36 lượt.