Thâm Hải - Hắc Khiết Minh
C4: Chương 4
Không nên không nên, cô không thể tiếp tục ăn nữa --
Nhưng mà, thịt bò này ăn thật ngon --
Cô có thể cảm nhận được hương vị ngọt còn trong miệng, cô nhịn không được lại nuốt nước miếng.
Nhìn chằm chằm thịt bò yên vị trong mâm, lần này, cô chỉ do dự hai giây liền ra tay tiếp .
Rất lạ thường, người đàn ông này sao lại có biện pháp đem thịt trong tiệm nướng ăn ngon như vậy?
Cô không thể tiếp tục ăn nữa, thật sự không thể tiếp tục ăn nữa, nhưng có lẽ chỉ ăn thêm một miếng, một miếng nữa thôi là tốt rồi, chỉ một miếng nữa thôi, chờ ăn xong miếng này, cô sẽ dừng lại.
Tú Tú tự nói với mình ba lần như vậy, nhưng mỗi lần cô ăn xong thịt trong mâm, anh sẽ thần không biết quỷ không hay để thêm vào một miếng, cô mỗi lần đều tự nói với mình không thể, nhưng mỗi lần cũng là không thể nhịn được vươn chiếc đũa đem thịt bò kia đưa vào miệng.
Anh có kỹ xảo nướng thịt siêu tốt, cứng mềm vừa phải, không biết anh như thế nào làm cho nước thịt vẫn thấm đều bao bọc bên ngoài, giữ nguyên gia vị bên trong, khiến cho thịt không bị khô, khi cô cắn vào miệng thì mùi vị miếng thịt lan tỏa đầy trong miệng.
Nếu chỉ là thịt bò thì coi như xong, anh ngẫu nhiên còn có thể làm nước ướp thịt, nước tương sóng sánh, pha thêm chút chanh, có đôi khi anh còn có thể cho thêm chút đường, nếu không nữa thì thêm gừng hoặc thêm chút dấm chua, làm cho mỗi một lần hương vị vào miệng đều không hề giống nhau, làm cho cô chờ mong vạn phần, luyến tiếc ngừng đũa.
Đầy đủ vị chua cay ngọt đắng, hoàn toàn chính là tay nghề đầu bếp nổi danh.
Nếu có thể, nói không chừng cô thật sự sẽ đem đầu lưỡi mình nuốt vào.
Cô hoàn toàn rơi vào tay giặc giữa mỹ thực tốt đẹp, đã hoàn quên lời muốn nói, làm lúc cô thật sự ngừng đũa thì đã ăn nhiều lắm... mà uống cũng không ít.
"Anh thật sự là hơi quá đáng." Trên đường trở về, cô cười oán giận."Tôi nhất định sẽ béo lên."
"Cô ăn rất vui vẻ, không phải sao?" Anh nói.
"Đúng vậy, tôi ăn rất vui vẻ." Tú Tú cười, cùng anh một chỗ trên đường cái, gật đầu thừa nhận: "Nhưng may mà anh ăn cũng nhiều, bằng không còn ăn hết như vậy, tôi sẽ chết mất."
Anh không phải cố ý.
Nhưng vẻ mặt cô ăn ngon đến thế, trực tiếp thuần túy đến như vậy, hai mắt của cô sáng lên, khóe miệng không tự giác cong lên, cô muốn che lấp, nhưng bộ dáng vui vẻ thỏa mãn đó dù có muốn che cũng không thể che được.
Làm cho cả người cô đều phát sáng lên, giống như tỏa sáng. Anh đoán cô không biết khi thanh âm cô phát ra, nho nhỏ rên rỉ, nhẹ nhàng thở dài, ánh mắt khát vọng, mỉm cười thỏa mãn. Ông trời ạ, bộ dáng khi cô ăn, thật sự đáng yêu. Cô toàn tâm toàn ý hưởng thụ đồ ăn, ngọt chua cay đắng, bọn họ đến cô đều không cự tuyệt, hoàn toàn quên hẳn là mình đang cần nên do dự.
Anh nhịn không được đem cô ép ăn đến no.
Ăn uống no đủ, cô buông lỏng ra vẻ khẩn trương, xem cô vui vẻ đến độ nhịn không được ở trên đường lớn nhảy từng bước nhỏ.
"Ăn ngon thật nha." Cô quay quay chiếc túi xách nhỏ trong tay, quay đầu cười nhìn anh, ở lối đi bộ, nói:"Tôi tuy rằng ăn rất no, nhưng nhớ đến vẫn còn chảy nước miếng, anh thật sự rất lợi hại, sao anh không đi làm đầu bếp nhỉ?"
Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia bởi vì rượu mà ửng hồng càng thêm đáng yêu, khẽ cong khóe miệng: "Không có gì, nhà chúng tôi mọi người đều nướng thịt như vậy."
"Khó trách anh cao to như vậy." Cô khanh khách cười: "May mắn tôi không phải con gái nhà anh, bằng không tôi nhất định sẽ biến thành heo phì, mỗi ngày phải kháng cự nhiều món ngon như vậy, siêu đáng sợ."
Đêm lạnh như nước, đèn nê ông ở trên đường lóe ra, hàng cây bên đường trong đêm đen nhẹ nhàng đung đưa.
Cách nói của cô làm cho anh mỉm cười, anh chưa từng nghĩ qua như vậy, bất quá anh tựa hồ có nghe qua oán giận cùng loại thế này, nhưng mấy cô gái đó đều là vừa cười vừa trách, giống như cô.
"Ăn thức ăn thôi mà, đâu có gì đáng sợ như thế, vận động nhiều tiêu hao hết thì tốt rồi." Anh nói.
"Anh nói thực đơn giản." Cô quay đầu nhìn anh, nhăn mũi nói:"Nhất định từ nhỏ đến lớn anh không buồn vì cân nặng rồi, đúng không?"
Phiền não của anh xác thực không vì thế, lượng vận động của người nhà anh luôn luôn quá tải.
Tuy rằng anh không trả lời, nhưng cô xem bộ dáng anh, thì đã biết chính mình đã đoán đúng, không khỏi nở nụ cười chế giễu: "Ha, làm đàn ông thật tốt, đi chơi bóng, chạy bộ, thì nhiệt lượng sẽ tiêu hao hết rồi. Anh biết không? Phụ nữ bởi vì phải sinh dục, bản năng sẽ chứa đựng năng lượng ở trong thân thể, đây là trời sinh ."
"Đây là nói xạo." Anh lần đầu tiên nghe được loại cách nói này.
"Không phải đâu." Cô nói nghiêm túc :"Vì sinh tồn, cơ thể phụ nữ chúng tôi tương đối sẽ có nhiều mỡ, đây là do gen, anh không phải phụ nữ, cho nên anh không hiểu đâu."
Trời mưa rồi.
Cô dừng lại, xoay cái ba lô hoa của mình lại.
"Cho nên ý cô là, trên thế giới này nếu là đàn ông thì sẽ không mập?" Anh đứng ở bên người cô hỏi.
"Không phải, ý tôi là, nếu so với phụ nữ, thì đàn ông có vẻ không dễ dàng béo phì." Cô nói xong lấy ra một cây dù mở bung ra.
Anh ngây ra một lúc, không nghĩ tới túi nhỏ như thế, thế nhưng có thể bỏ cả dù vào.
Cô ngửa đầu nâng dù hơi cao, vừa đưa anh vừa chỉ vào hình ảnh đáng yêu in trên dù, lộ ra một nụ cười đặc biệt vui vẻ: "Thấy chưa, lợi hại không? Tôi rất thông minh đúng không? Tôi biết trời sẽ mưa nha."
Dù của cô siêu nhỏ, nhỏ đến mức hoàn toàn không che được bờ vai của anh, nhưng cô một tay miễn cưỡng khen, một tay cầm túi, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, khóe miệng cong cong đắc ý, bộ dáng vô cùngđáng yêu , đáng yêu đến mức anh lập tức phản ứng không kịp.
Sau đó, chờ anh phát hiện thì anh thiếu chút nữa cúi đầu hôn cô.
Thiếu chút nữa thôi, bởi vì anh đã dằn lại được.
Cô vẫn cười ngây ngô .
"Cô uống say rồi sao?" Anh hỏi, lấy tay cầm lấy cái dù trên tay cô.
Cô cười khanh khách : "Mới không có, anh ngốc quá, tôi mới uống mấy ly bia, làm sao có thể như uống rượu."
"Mấy ly?"
"Ba..." Cô nới tay, cúi đầu thực nghiêm túc bắt đầu xòe bàn tay ra đếm: "Ba, bốn,... năm, không đúng, là sáu ly."
Cô ngẩng đầu lên, nghiêm túc đưa tay đếm trước mặt anh, nói:"Anh xem, mới sáu ly, không ai uống bia sẽ say nha."
Trước kia anh cũng cho là như vậy.
Nhưng khi cô xòe ra năm ngón tay thì không chút ổn định.
"Cô uống đến sáu ly?" Anh hỏi lại.
"Sáu ly." Cô nghiêm túc gật đầu, bàn tay nhỏ bé vẫn đang xòe ra, lay động ở trước mắt anh. "Sáu ly mà thôi nha."
Anh nhịn không được bật cười.
"Anh cười cái gì?" Cô tức giận, trừng mắt nhìn anh hỏi: "Có cái gì buồn cười chứ?"
"Không có." Anh giữ tay cô lại, cầm dù thay cô , mang theo cô đi vào ngõ nhỏ."Tôi chỉ là cảm thấy cô thật đáng yêu."
"Đáng yêu?" Trong nháy mắt, cô lộ ra vẻ e lệ, ngẩng khuôn mặt đỏ bừnglên, nhìn anh hỏi: "Có sao? Anh thật sự cảm thấy tôi đáng yêu?"
Nếu là lúc trước thì anh còn chưa xác định, hiện tại trăm phần trăm xác định cô đã say rượu rồi.
"Ừ." Anh nén cười gật đầu.
Cô vui vẻ nở nụ cười, nói:"Mạc Lỗi, anh thật là một người tốt."
Những lời này, làm cho tươi cười nơi khóe miệng anh càng thêm mở rộng.
"Cô là người đầu tiên nói thế ." Anh nói với cô.
"Vậy những người kia nhất định là mắt mù rồi." Cô nói.
Anh không trả lời, nhưng khẩu khí của cô đầy căm phẫn, làm cho anh có chút hưởng thụ.
Phía chân trời vang lên tiếng sấm, mưa càng lúc càng nặng hạt, chỉ thoáng chốc, bất thình lình mưa tầm tã khiến chiếc dù nhỏ của cô không thể chống đỡ.
"Má ơi, mưa lớn thật , chạy nhanh đi..." Cô cười kéo anh chạy về phía trước.
Anh cùng cô cùng nhau chạy nhanh về nhà trọ, chạy đến cửa nhà trọ thì hai người đã ướt hết nửa người, cô thở hổn hển, dáng vẻ cực kì vui.
"Trời ạ, lạnh quá, thật sự là lạnh chết người."
Cô vừa nói vừa cười đi lên lầu, anh đi theo phía sau cô, cô lấy ra chìa khóa thử vài lần nhưng mở cửa không được, anh đi lên phía trước giúp cô.
"Để tôi."
Cô không nghĩ nhiều liền đem chìa khóa giao cho anh, nói:"Ngón tay tôi đều đông cứng rồi."
Anh giúp cô đem cửa mở ra, cô lập tức chuồn mất, trượt đi vào, sau đó đưa đầu ra thăm dò , dùng cặp mắt to đen như cười nhìn anh nói: "Cám ơn bữa tối của anh."
"Đừng khách sáo." Anh cong khóe miệng, đem chìa khóa trả lại cho cô.
Cô tiếp nhận chìa khóa, khiến hơi lạnh lướt qua tay, khóe miệng khẽ cong cong nói: "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Anh nói.
Cô lại lộ ra một nụ cười nữa, sau đó đóng cửa.
Nghe được cô đã đóng cửa, anh mới xoay người rời đi, trở lại gian phòng cách vách.
Trong phòng thực tối, anh không bật đèn, chẳng biết tại sao, đột nhiên cảm thấy thật yên tĩnh, sau đó mới nhớ tới, bởi vì vừa rồi cô luôn cười, hoặc nói không ngừng.
Ở bên cạnh người phụ nữ đó, thời gian qua thật sự mau, một buổi tối lập tức đã không thấy tăm hơi.
Anh lắc lắc đầu cởi quần áo ướt đẫm, đi vào trong phòng tắm tắm.
Nước ấm làm mất đi cái lạnh trên người, thân thể dần trở nên ấm áp.
Anh vừa mới cầm lấy khăn mặt lau đầu, liền nghe thấy có người đang gõ cửa, anh liền lấy khăn vây quanh ở trên lưng, đi tới cửa nhìn qua khe cửa.
Bên ngoài không phải ai khác, là người phụ nữ đó, cô mặc bộ áo ngủ màu hồng dài tay, tóc đuôi ngựa đã được thả xuống sau lưng.
Anh mở cửa.
Thấy bộ dáng của anh, cô ngây ra một lúc, sau đó nhanh chóng ngẩng đầu nhìn anh, khẩn trương liếm liếm đôi môi ướt át, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ hỏi.
"Anh có máy sấy không?"
"Không có." Anh kỳ quái nhìn cô, tóc của cô đã được sấy khô.
"Tôi cũng nghĩ vậy, đây nè..." Cô đem máy sấy đưa cho anh: "Đem tóc sấy khô đi."
Nói xong, cô xoay người chạy.
Cầm lấy máy sấy, anh buồn cười nhìn cô chạy trối chết, đoán rằng có lẽ cô đã tỉnh rượu một chút.
************************
Hơn nửa đêm, cô nghe được tiếng đóng cửa ở cách vách.
Anh không thực dùng sức, nhưng giữa đêm khuya, chỉ cần một chút tiếng động nghe qua đều rất lớn.
Tú Tú cho là mình nghe lầm, cô ngừng công việc trên tay, đi đến ban công, chỉ chốc lát sau, quả nhiên thấy người đàn ông kia đi ra cửa lớn của nhà trọ.
Mưa tuy rằng đã ngừng, nhưng bên ngoài còn rất lạnh.
Anh mặc đồ thể thao, đầu đội nón, sau đó bắt đầu chạy chậm.
Cô ngây ra một lúc, nhưng anh thật sự đang chạy, ở lúc một giờ sáng.
Anh không nhanh không chậm chạy về phía trước, hai chân liên tục vận động, không bao lâu liền biến mất khỏi tầm nhìn
Tú Tú hồ nghi nhíu mày, lại chỉ có thể trở lại bên cạnh bàn, tiếp tục đem trân châu đính lên vải, cái này là lễ phục khách hàng đặc biệt yêu cầu, cô phải mau chóng làm mới có thể giao hang đúng hạn.
Lúc trước chỉ cần bắt tay vào làm việc, cô sẽ chuyên tâm công tác, chuyên tâm đến mức gần như rơi vào trạng thái mất hồn, không như tối hôm nay, cô vẫn nhịn không được chú ý nhìn đồng hồ.
Nửa giờ đi qua, anh vẫn chưa trở lại.
Ngày đó cùng anh đi ra ngoài ăn cơm, sau khi cô lấy máy sấy cho anh, trở về liền ngủ như chết, sau đó mơ một giấc mộng xuân siêu cấp tà ác.
Không có biện pháp, dáng người của anh thật sự rất làm cho người mơ màng.
Cô làm sao mà biết anh thế nhưng chỉ quấn khăn tắm ra mở cửa?
Thân thể của anh thật sự rất mê người, khiến người ta muốn phạm tội, trời biết mặc dù đã qua hai ngày, hiện tại cô chỉ cần nhắm mắt lại, vẫn còn có thể thấy nước trợt xuống từ vòm ngực rắn chắc của anh, còn có một ít giọt sắp chảy xuống tới gần bụng dưới anh, bộ lông màu vàng lợt còn vương chút nước sáng lấp lánh.
Cô cho tới bây giờ cũng không từng nhìn qua một người đàn ông ở cự ly gần như vậy -- được rồi, có lẽ cô đã từng nhìn qua, nhưng ít ra chưa từng ướt đẫm như vậy, cô cũng chưa bao giờ biết trí nhớ của mình thế nhưng lại có thể tốt như vậy.
Cô ở trong mộng liếm hôn lên cơ bụng ướt đẫm kia, rồi đến cơ ngực, còn có địa phương khác nữa.
Ông trời, cô quả thật là sắc nữ siêu cấp dâm loạn.
Mộng xuân đáng sợ kia đã làm cho cô không mặt mũi nào đối mặt với người đó, liên tục hai ngày, trước khi cô ra cửa đều ngó qua mắt mèo một lần, chỉ sợ không cẩn thận gặp phải anh.
Ngày hôm qua khi cô về, thấy anh đem máy sấy bỏ vào trong một cái túi giấy, đặt ở cửa nhà cô. Trong túi giấy ngoài chiếc máy sấy, còn có tờ giấy nhỏ, phía trên chỉ đơn giản viết hai chữ. "Cám ơn."
Cô đem tờ giấy để vào ngăn kéo bàn làm việc, đem máy sấy để lại trên tủ, thời gian kế tiếp, lại như cũ nhịn không được vẫn nghĩ đến anh.
Một giờ, anh vẫn còn ở bên ngoài.
Cô tự nói với mình là phải chuyên tâm, nhưng vô dụng, cô không khỏi đoán già đoán non rằng vì sao anh nửa đêm còn đi chạy bộ? Anh mất ngủ sao?
Qua mấy ngày nay, cô chú ý tới tơ máu trong mắt của anh vẫn không hề biến mất, ngày đó ăn cơm thì tuy rằng anh thoạt nhìn thực bình thường, nhưng ở dưới hai mắt đã thâm quầng.
Anh nói anh chờ công ty phân bổ nhiệm vụ, nhưng mấy ngày nay cô cũng chưa thấy anh đi trình diện.
Đúng vậy, cô đặc biệt chú ý, cô rất khó không chú ý đối tượng mộng xuân của mình. Cô đương nhiên không có rình coi anh, cô chỉ là len lén chú ý, anh trong một ngày sẽ ra cửa một hai lần, một lần đều chỉ có mấy giờ sẽ trở lại, mỗi lần trở về mồ hôi đều chảy đầy lưng.
Cô đoán là anh đi vận động, anh mặc quần áo và mang giày thể thao nha... Báo lỗi chương Bình luận
Thâm Hải - Hắc Khiết Minh