Thâm Hải - Hắc Khiết Minh
C14: Chương 14
"Tôi mới không có đem chính mình bao thành bánh chưng." Cô xấu hổ kháng nghị.
"Thân hình của em đẹp lắm, em không cần bởi vì mình hơi có vẻ đầy đặn liền cảm thấy tự ti. Hít vào, ưỡn ngực, thu nhỏ bụng lại, đừng còng lưng xuống." Anh bình thản ung dung nói với cô, một bên chỉ đạo tư thế của cô.
"Tôi mới không có..." Cô lẩm bẩm kháng nghị, lại chột dạ nói không xong.
"Em nên biết, phần lớn đàn ông thời nay đều thích trước phì sau vểnh, ôm mới cảm thấy có chút thịt." Anh vừa nói vừa đi đến bên cạnh cô, lại nói : "Tốt lắm, chân phải đưa lên phía trước, cong lên, hai tay đặt trên đùi, chân trái ở phía sau kéo thẳng, ép xuống, sau đó dừng lại. Cứ giữ yên tư thế đó, em sẽ cảm giác được gân cốt chân trái có chút căng, không cần gượng theo, em cứ giữ yên tư thế đó là được rồi."
Cô học động tác của anh, thật sự cảm thấy gân cốt chân trái căng lên.
"Anh cũng vậy sao?" Trộm liếc mắt một cái, cô nhịn không được hỏi.
"Cũng cái gì?" Anh nhíu mày.
"Thích..." Cô đem tầm mắt kéo trở về, ra vẻ trấn định nhìn về phía trước, hỏi:"Có chút thịt?"
"Đương nhiên." Anh khẽ cười, nói : "Hiện tại đứng thẳng, sau đó đổi chân."
"Vì sao?" Cô đổi chân, lại nhận thấy được tầm mắt của anh dừng ở trên mặt cô đang nóng lên, nhưng cô vẫn nhịn không được muốn hỏi:"Gầy một chút không phải có vẻ xinh đẹp hơn sao?"
"Người gầy, khi ôm xương sẽ đâm vào người khó chịu."
"Cái gì?" Cô há hốc mồm, cho là mình nghe lầm, không khỏi quay đầu nhìn anh."Anh đang nói đùa?"
Anh thu chân về, đứng thẳng thân thể, "Em đứng vững."
Cô ngoan ngoãn thu chân đứng vững theo, nghĩ rằng anh muốn chỉ cô động tác kế tiếp, ai ngờ anh đi lên phía trước, vươn tay đem cô ôm vào trong ngực, hại cô lắp bắp kinh hãi, sợ tới mức quên cả phản ứng.
Nơi này là công viên nha, giữa ban ngày ban mặt nha!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, mắt hạnh trợn lên, cô hẳn là nên kêu anh buông tay, nhưng trên người anh thực ấm áp, ngay cả mồ hôi của anh cũng có hương vị thật tuyệt, hại cô nhịn không được lại hít sâu một hơi.
Trời ạ, cô thật là một người biến thái.
"Em xem, ôm em thực vừa vặn, trên người không có một cọng xương thừa nào sẽ đâm tôi."
Thanh âm của anh khàn khàn ngay bên tai cô, Tú Tú tỉnh táo lại, vừa thẹn lại quẫn nhanh miệng nói : "OK, OK, anh nói rất đúng, tôi hiểu rồi, anh buông tôi ra được không."
"Em hiểu rồi?" Anh hỏi.
"Hiểu rồi, hiểu rồi." Cô kích động nói, toàn thân cứng ngắc, không dám lộn xộn một chút.
"Thật sự hiểu rồi?" Anh dán sát bên tai cô hỏi lại, "Có lẽ em nên vòng tay qua hông tôi, cẩn thận cảm nhận. Tôi cũng có thịt, cho nên xương của tôi cũng sẽ không trực tiếp đâm em."
"Không cần, tôi thật sự hiểu rồi." Cô mặt đỏ tai hồng mãnh liệt gật đầu: "Hiểu rất rõ."
Anh bật cười.
Một giây đó, cô biết là anh cố ý.
"Cũng không có gì đáng cười." Cô xấu hổ nói: "Mau thả tôi ra, tất cả mọi người đang nhìn kìa."
Anh cười nhẹ, nhưng vẫn buông lỏng tay ra như cô mong muốn.
Đạt được tự do, cô lập tức mặt đỏ tim đập, cũng không dám nhìn bên cạnh có ai đang nhìn không, chỉ kích động nói : "Tôi nghĩ chúng ta vận động làm ấm người quá nhiều, hiện tại có thể bắt đầu đi bộ rồi."
Nói xong, cô vội vàng xoay người rời khỏi hiện trường phạm tội.
Anh cười đi theo phía sau cô, bước nhanh vài bước đã đi tới bên cạnh cô, nói:"Em biết không, em thật sự không cần để ý ánh mắt của người khác như vậy."
"Tôi không quen bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy." Cô nói, gần như muốn bỏ chạy.
Tiếng cười của anh, vang nhỏ ở bên tai.
"Thật sự đáng ghét."
Cô lầm bầm cô oán giận, tiếng cười của anh nghe qua càng vui vẻ, mà khi anh lại cầm tay cô thì cô vẫn là không thể rút tay về, thậm chí nhịn không được tim đập nhanh hơn.
Sau vài giây, cô nhịn không được trộm ngắm anh, chỉ thấy khóe miệng anh vẫn cười, bộ dáng thoạt nhìn cực kỳ thoải mái. Ánh mặt trời xuyên thấu qua những chiếc lá, theo di động của anh, chiếu rọi trên khuôn mặt tuấn mỹ, gió nhẹ thổi qua làm khô những giọt mồ hôi ẩm ướt trên mặt anh, làm cho anh thoạt nhìn đáng yêu lại gợi cảm đến chết tiệt.
Sau đó, như là cảm nhận được tầm mắt của cô, anh xoay đầu lại, nhìn cô cười.
Nụ cười kia, thật hấp dẫn mê người, hại mặt cô lại hồng, tim lại đập loạn nhịp.
Đáng giận, sao cô lại gặp phải tên sát tinh như anh chứ?
Cô thật sự không nên ở cùng loại người như anh, anh không chỉ tuấn tú mà thôi, anh còn có khí chất cùng sự quyến rũ cực kì đặc biệt, cùng tự tin đáng sợ, người giống như anh sẽ sáng chói lên, không giống cô, dù anh không muốn, nhưng suốt cuộc đời này của anh cho đến lúc chết đều sẽ hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Mà cả đời này của cô, luôn luôn tránh sự dòm ngó của người khác.
Cô hiểu nếu ở chung với anh, tuyệt đối là tự mình chuốc lấy cực khổ, tự tìm phiền toái.
Không phải bởi vì cô có thể thiết kế những bộ y phục, không phải bởi vì cô là con của ai đó, chưa từng có người thật sự bởi vì cô là cô mà thích cô.
Nhưng anh lại như vậy.
Cô có thể thấy trong nụ cười của anh, cùng tình dục khó có thể che dấu.
Một giây đó, khô nóng từ trên tay truyền đến, lan tỏa đến tận tim, trong nháy mắt cô gần như muốn rút tay về, nhưng đồng thời, anh lại giơ bàn tay to, đem tay cô cầm thật chặt.
Cô xấu hổ quay đầu, nhưng lại không rút tay về.
Quên đi, cái khác, liền thuận theo tự nhiên đi...
********************************************
Đát đát đát đát đát đát --
Thanh âm của máy may, nhẹ nhàng quanh quẩn ở trong không khí.
Đát đát đát đát đát đát --
Anh theo âm thanh của chiếc máy mà tỉnh lại, đã là giữa trưa, ánh nắng rọi vào phòng, gió lặng lẽ thổi vào. Bên cạnh đã không có người, anh trở mình, thấy làn gió nhẹ đem mảnh lụa mỏng thổi bay bay.Sau màn lụa trắng, người phụ nữ đó đang làm việc, nghiêm túc may quần áo.
Cô lại mang cặp kính đen kia làm cho cô giống một học sinh, mái tóc thật dài được cột lại bằng cái kẹp hồng, trải qua mấy giờ, cái kẹp kia gần như đã muốn mất đi công dụng, làm tóc rớt xuống, .
Nhưng cô không hề chú ý tới chuyện này, tựa như cô không hề chú ý đến thời gian trôi qua.
Đột nhiên, cô dừng máy may, đem tấm vải cầm lên, xem đường cong trên đó, sau đó cô khẽ cau mày, cắn môi, cắn móng tay, nhìn chằm chằm vào miếng vải đã được khâu đến một nửa trên tay, lật tới lật lui nhìn thật lâu.
Bộ dáng phiền não đó của cô, thoạt nhìn thật sự là siêu đáng yêu .
Anh biết cô sẽ hủy nó đi.
Vài giây sau, cô cầm lấy kéo hủy nó đi.
Cô là cô bé con phiền toái.
Đối với những chuyện khác, cô thật sự tùy tiện, nhưng cô đối với việc chế tác y phục, cô còn soi mói hơn so với bất luận kẻ nào.
Những bộ y phục được làm dựa theo những bản nháp, thường thường cần hao phí của cô rất nhiều ngày, hơn nữa mỗi bộ y phục muốn hoàn thành, cô thường là ngày tiếp nối đêm đẩy nhanh tốc độ, mất ăn mất ngủ, một mạch làm xong, cô mới có thể cam tâm.
Có đôi khi ngủ đến nửa đêm, đột nhiên nghĩ ra chủ ý gì, cô còn có thể không nhịn được đứng lên tiếp tục gia công.
Nếu ý tưởng đã có sẵn, cô tình nguyện đem y phục chỉnh một lần nữa, nhưng khi làm xong thì cô lại không vừa lòng.
Thường thường anh nhìn cô may quần áo, đều cảm thấy cô như là bị mê muội, ngay từ đầu anh không thể lý giải vì sao cô lại nguyện ý hao phí nhiều tâm lực mà may quần áo, nhưng khi cô một lần lại một lần hoàn thành thành phẩm thì anh bắt đầu có thể hiểu vì sao.
Những bộ y phục được cô may hoàn thành, mỗi một bộ cũng giống như một tác phẩm nghệ thuật, anh chưa bao giờ từng gặp qua những bộ y phục giống như vậy.
Này màu vàng, màu bạc, màu đỏ, màu lam, màu tím, màu đen, màu trắng của tơ lụa, trải qua bàn tay khéo léo của cô, biến hóa thành đủ kiểu, đủ dáng, đường viền, đuôi dài, thêu, mỗi một kiểu đều hoa lệ lại cao nhã, có chút cuồng dã như hoa hồng hoang dã, có chút cao quý giống hoa bách hợp trắng, có chút tao nhã giống hoa thủy tiên.
Ngay cả từng vật phẩm trang sức nhỏ trên quần áo, đều là tự mình gia công chế tác, vô luận là phối hợp dùng là hạt châu hoặc mũ, thậm chí là nút áo, kim băng, nếu cô thấy không hợp ý, sẽ tự mình làm lại.
Lúc trước anh thấy trên bàn cô có cái kìm nhỏ, đó là bởi vì cô kết khá chặt, cần phải có kềm để kéo ra.
Cô làm mẫu cho anh xem qua, cô sử dụng mỏ kìm thập phần biến hóa, thậm chí cô có thể sử dụng đầu nhọn của mỏ kìm một cách khéo léo, kẹp lấy dây câu trong suốt, một tay xâu những hạt thủy tinh còn nhỏ hơn hạt gạo, sau đó bện thành đủ hình đa dạng, đời này anh chỉ nhìn qua A Nam ca sử dụng công cụ như vậy, mà A Nam là bác sĩ ngoại khoa thiên tài.
Sau đó cô bật lửa đốt đầu sợi, gắn khóa đinh vào, cô còn có một đống lớn những công cụ nhỏ, toàn bộ cô để bên trong ngăn kéo. Cô cũng có một số thứ không tự tay làm, chính là ren thêu xinh đẹp. Chúng nó có chút lỗi thời, nhưng có rất nhiều, tất cả đều là một người phụ nữ khác làm, người phụ nữ kia sẽ đem mẫu cô yêu cầu sáng tạo, sau đó kí gửi lại đây cho cô.
Cô thích làm những bộ y phục này, chúng là tâm huyết của cô.
Mỗi một bộ đều là như thế.
Cô yêu chúng nó.
Anh thường thường thấy cô sau khi làm xong thì nhịn không được đứng ở trước gương to, đem chúng nó đặt ở trước người, sau đó lộ ra vẻ mặt vừa vui vừa thẹn.
Nhưng cô chưa bao giờ mặc chúng nó.
Cô sẽ chỉ đặt ở trước người một lần, sau đó lưu luyến không rời đem chúng nó bỏ vào trong hộp giấy, lại kí gửi đi ra ngoài.
"Vì sao em không mặc?"
Đêm qua, cô vừa hoàn thành một lễ phục, vụng trộm soi gương thì anh nhịn không được hỏi cô.
Cô hoảng sợ, bởi vì bị anh phát hiện mà đỏ mặt.
"Em nên mặc thử." Anh nhìn cô nói.
"Tôi không được." Cô thẹn thùng lắc đầu.
"Bởi vì tôi không phải thiên sứ." Cô nhỏ giọng nói.
"Có ý gì?"
"Đây không phải là số đo của tôi." Cô dời đi tầm mắt, cẩn thận đem lễ phục thu lại, bỏ vào trong hộp.
Khoảnh khắc đó, anh biết đây chẳng qua là lấy cớ.
Vì nguyên nhân không biết tên, cô không mặc quần áo mình làm, mặc dù cô nhiệt tình yêu thương chúng nó, mỗi một bộ giống như là món quà trong mơ của các cô gái cầu còn không được, cô lại không dám mặc.
"Em hẳn nên làm một bộ cho mình." Anh nói với cô.
"Có lẽ." Cô nhìn anh, e lệ cười cười, nói:"Có lẽ lần khác, có rảnh tôi sẽ làm."
Anh hoài nghi cô thật sự sẽ làm sao?
Anh thích cô trong lúc may quần áo, thích nhìn cô giống như một cô bé, ở trước gương làm đủ tư thế. Anh thích nhìn cô vuốt ve những kiện vải, thích nhìn cô nhắm mắt lại đế cảm nhận chúng nó, sau đó suy nghĩ xem nên biến chúng nó thành hình dáng gì.
Mỗi lần cô làm như vậy, đều làm cho anh nhịn không được muốn đem tay cô đang đặt trên vải dệt, kéo đến trên người anh. Anh thích cô vuốt ve anh, khi đó đôi mắt đen của cô khẽ nhắm, môi hồng hé mở, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Cô là người phụ nữ khêu gợi, nhưng cô cho là mình không xinh đẹp.
Cô không nói thẳng ra, khi cô ở chung với người khác cũng thực bình thường, nhưng anh cảm nhận được cô đang tự ti, cô đem chính mình che dấu rất khá, nhưng anh vẫn nhận ra.
Cô rõ ràng là làm quần áo, hơn nữa còn là nhà thiết kế trang phục giỏi, nhưng quần áo chính cô gần như tất cả đều rộng thùng thình, màu sắc toàn là màu tối.
Dáng người của cô rất đẹp, nhưng cô luôn che lấp chúng nó, cô cho là mình quá béo, bộ ngực quá lớn, mông quá to, cho nên cô mới có thể luôn muốn giảm béo, lại thường sử dụng màu đen, màu cà phê che khuyết điểm của mình.
Anh không biết rốt cuộc là ai giáo huấn cô quan niệm này, người kia nhất định đã tổn thương lòng cô rất sâu, nên mới có thể làm cho cô cảm thấy mình chỉ là vịt con xấu xí.
Nghĩ đến từng có người ác liệt thương tổn cô như vậy, khiến cho anh nhịn không được nhăn mày, muốn bắt lấy người kia.
Cô lại co người, gấp đầu gối, cắn móng tay ngồi ở trên ghế, mày hơi nhíu lại, đôi mắt đẹp cứ mãi nhìn chằm chằm vào vải dệt trên tay, sau đó cô chuyển qua nhìn lén anh một cái, anh không mở mắt hoàn toàn, chỉ mở một đường mà thôi, thấy cô quay đầu, anh bảo trì bất động.
Nghĩ rằng anh còn ngủ, cô lén lút hạ ghế dựa, đứng ở trước gương bỏ đi chiếc áo lông rộng thùng thình cùng quần dài trên người, đem tấm vải màu hồng quấn quanh người tạo kiểu, nhanh chóng lấy kẹp nhỏ cùng kim băng đính lên tạo đường cong cho váy.
Trong vòng vài giây đồng hồ, cô đã làm ra một bộ lễ phục hình thức đơn giản, nhưng cao nhã hào phóng.
Cô cắn môi, nhìn mình trong gương, trên mặt vẫn đỏ ửng, sau đó lại trộm ngắm anh một cái, xác định anh thật sự còn ngủ, mới kéo cổ áo lên lộ bộ ngực đầy đặn, lại đem làn váy phía trước kéo cao, lộ ra cặp đùi trắng nõn. Báo lỗi chương Bình luận
Thâm Hải - Hắc Khiết Minh