Thái Y Nhất Phẩm
Chương 15
Đăng trong nhà "bacom2" ở Wattpad
Convert bởi ꍌꀎꉻꋬ꒐ꄟꀎ ở Wiki dịch
Với giao tình hôm tuyển tú, Hồng Văn và Hoàng Lại mục thân thiết với nhau hơn, thỉnh thoảng còn trò chuyện và thảo luận cùng nhau.
Hoàng Lại mục vẫn không từ bỏ ý định làm bà mối, thường xuyên bẻ lái hướng vào đề tài này, cứ lúc nào có dịp là phải khen cháu gái nhà mình huệ chất lan tâm...
Hôm nay, Hoàng Lại mục cười tủm tỉm bưng tới một hộp đồ ăn, bên trong tràn đầy những lát bánh mỏng dài, trắng tinh: "Ăn bánh Vân phiến không?"
Hoàng Lại mục nguyên quán Giang Tô, phu nhân là thiên kim của một tiệm bánh ngọt nổi tiếng ở địa phương, từ nhỏ đã học được tay nghề gia truyền, thường làm nhiều món điểm tâm Giang Nam cho trượng phu mang đi làm.
"Bánh Vân phiến?" Hồng Văn ghé nhìn, miếng bánh trắng như tuyết, mềm nhẹ như mây, quả thật đáng yêu.
Trước tiên Hồng Văn đi rửa tay thật sạch, sau đó mới cẩn thận cầm lên một lát bánh, nhìn nó uốn éo trong không trung.
Lát bánh cầm trên tay mềm nhẹ và có độ dai, cho vào miệng tan như bông tuyết, môi răng tràn ngập vị ngọt ngào và hương thơm dìu dịu của bột gạo nếp, mỡ heo, hạt mè.
Đó là một cảm giác rất kiên định trầm ổn.
Trước khi Hồng Văn kịp nhận ra, đã có vài người tụ tập bên cạnh hắn.
Ngẫm cũng kỳ quái, một đám bô lão không làm gì, cứ thế vây quanh xem hắn ăn ngon lành, lại có cảm giác thỏa mãn quỷ dị!
Có hai lão thái y tóc trắng xoá mặt mày hoài niệm, "Tuổi trẻ thật tốt..."
Hiện tại họ tùy tiện ăn chút gì là tiêu chảy.
Còn hòa ái vỗ vỗ vai Hồng Văn: "Có thể ăn thì hãy ăn nhiều một chút, thời gian không còn nhiều đâu."
Hồng Văn: "..."
Lời này sao nghe sai sai chỗ nào đấy nhỉ?
"Ăn ngon không?" Hoàng Lại mục hớn hở hỏi.
Hồng Văn bật lên ngón tay cái: "Tay nghề của tẩu phu nhân thật tuyêt."
Hoàng Lại mục nhướng mày: "Là cháu gái ta làm."
Đôi mắt Hồng Văn trợn tròn xoe, nửa miếng bánh nghẹn trong cổ họng, sau đó đột nhiên nấc cụt hết cái này đến cái khác, liên tục không thể dừng được.
Mấy vị thái y vây quanh đồng loạt vỗ đùi đét một cái, mồm năm miệng mười: "Nấc cụt, vậy là ngươi bị giật mình, đang ăn nhanh nên dẫn tới khí trong phổi và dạ dày trào ngược, cần phải điều hòa âm dương mới được."
"Đây đây đây, cái này lão phu am hiểu! Nhường đường một chút, nhường đường một chút!"
"Ai nha, để đấy cho ta, phương pháp xoa bóp tổ truyền của ta ngay cả Thái Hậu đều khen qua..."
Hoàng Lại mục thầm lẩm bẩm, [Thật sự bị giật mình? Phải chăng mình quá nóng vội?]
Hồng Văn giành trước một bước giũ ra túi kim châm của mình: "Ức...!tiểu ức...!bối ức...!tự chữa! Ức!"
Mọi người đều sửng sốt, ủa, quên mất cậu nhóc này cũng là một đại phu!
Phương pháp ngăn nấc cụt không ít, nhưng cơn nấc của Hồng Văn đến gấp và mãnh liệt, nấc một cái là rung động toàn bộ ngũ tạng lục phủ, cả người khó chịu đến mức gần như nhảy dựng lên, vẫn nên dùng cách dao sắc chặt đay rối là tốt nhất.
Hồng Văn lấy ra hai cây kim bạc nhúng vào rượu mạnh rồi nướng trên lửa, sau khi để nguội dứt khoát thành thục châm vào hai huyệt Toàn trúc ở hai đầu mày.
Người bình thường đều có một tay thuận hơn, rất khó sử dụng hai tay trái phải đều nhịp để làm ra động tác đồng loạt, nhưng Hồng Văn khác người, hai tay hắn đều linh hoạt giống nhau.
Các thái y đồng loạt ồ lên, ánh mắt nóng bỏng phi thường.
Hai kim kia châm rất tuyệt.
Cậu nhóc đang nấc cụt đấy, thế mà hai tay không hề run chút nào, thậm chí chẳng cần soi gương, giơ tay là đâm ngay, vị trí không hề sai lệch!
Với độ chính xác và trạng thái tinh thần vững vàng như vậy, người bình thường thực sự không thể thực hiện được.
Mọi người đang tấm tắc khen ngợi, chợt nghe thị vệ bên ngoài hô:
"Ôi chao, đây không phải Vạn công công sao? Ngọn gió nào thổi ngài tới đây?"
Họ Vạn vốn hiếm thấy, mà người trong cung được tôn xưng một câu "Vạn công công", cũng chỉ có một vị ở ngự tiền.
"Ây da, chư vị thật bận rộn." Vạn Sinh cười ha hả tiến vào chắp tay chào, nhìn quanh một vòng, "Tạp gia tìm Tiểu Hồng Lại mục có chút việc, sao không thấy đâu hè?"
Mọi người đồng nhịp tản ra như đóa hoa nở rộ, đồng loạt chỉ vào tâm điểm, lộ ra Hồng Văn trên đầu mọc hai cái cần.
Vạn Sinh giật nảy mình, nhìn chăm chú mới phát hiện là hai cây kim bạc, bỗng cảm giác cơn lạnh chạy dọc sống lưng đến tận xương cụt: "Chuyện gì thế này?"
"Bị nấc cụt, châm hai kim ạ."
Hồng Văn định đứng dậy hành lễ, Vạn Sinh cuống quýt đè hắn lại, không khỏi hít một luồng khí lạnh: "Vẫn đang ghim kim đấy, đừng nhúc nhích, đúng là đại phu có khác..."
Màn giải trí của Thái Y Viện cũng quá độc đáo nhỉ, rảnh rỗi không có việc gì bèn bu lại xem người ghim kim?
Hôm nay Vạn Sinh lại đây là muốn nhờ Hồng Văn làm thêm một ít sơn trà muối.
"Liên tiếp hai ngày bệ hạ không thiết ăn uống, chúng ta đều bị dọa hỏng rồi...!Không ngờ mấy viên sơn trà kia lập công lớn, bệ hạ ăn uống ngon miệng, vài ngày qua khí sắc khá hơn nhiều..."
Quả sơn trà muối kia vốn là Hồng Văn tiện tay mang theo nhấm nháp đỡ thèm, tổng cộng không có mấy viên.
Dẫu Long Nguyên Đế không nói thẳng ra là muốn thêm, nhưng kẻ được gọi là tâm phúc không phải nên biết nghiền ngẫm tâm tư chủ tử hay sao? Vạn Sinh nghĩ trước tiên hãy chuẩn bị một ít.
Hồng Văn cười nói: "Công công có tâm, thật ra cái đó không khó làm."
Vạn Sinh rũ vai thở dài: "Sao lại không khó? Chẳng giấu gì, mấy ngày ta cũng lặng lẽ sai người Ngự Thiện Phòng làm thử, nhưng không thể nào ra được mùi vị kia."
Nếu không phải thế, Vạn Sinh cũng đâu muốn tới làm phiền người ta.
Có kết quả này cũng không ngoài ý muốn.
Long Nguyên Đế rất cần kiệm nhưng dù gì cũng là vua một nước, phương diện ẩm thực mặc dù không đa dạng nhưng tất nhiên ngự trù đều muốn đã tốt còn phải tốt hơn, quả sơn trà muối kia vào tay Ngự Thiện Phòng chế biến chắc hẳn phải trải qua mấy chục công đoạn, ngược lại mất hết cái ngon đơn thuần.
Hồng Văn suy nghĩ một chút: "Chi bằng hạ quan viết xuống công thức, công công tìm người cẩn thận làm theo, vừa tiện lại vừa sạch sẽ."
Hắn lười.
Vạn Sinh không ngờ đối phương hào phóng như thế, thậm chí công thức cũng cho luôn, cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Người ta rộng rãi, mình phải ghi nhớ ân tình này, sau khi trở về tìm cơ hội bẩm báo cho bệ hạ.
Thần tử có thể thăng quan hay không chẳng phải nhờ vào sự chú ý của bệ hạ? Đề cập nhiều một chút, đương nhiên sẽ được chú ý hơn.
Nấc cụt đã ngưng, Hồng Văn thuận tay rút kim châm đi viết công thức, không bao lâu là xong.
Vạn Sinh âm thầm líu lưỡi, khó trách Ngự Thiện Phòng làm ra hương vị không đúng, hóa ra bên trong còn có rất nhiều dược liệu khai vị kiện tỳ ích khí đấy.
Vân Sinh cẩn thận tiếp nhận: "Làm phiền làm phiền.
À, cuối tháng Kiêu Kỵ Úy sẽ hộ tống Trưởng công chúa Gia Chân đến kinh đô.
Thứ nhất sẽ có rất nhiều tướng sĩ cần trị liệu, thứ hai Trưởng công chúa và tùy tùng đã lâu không về kinh thành mà còn lặn lội đường xa, khó tránh khỏi chưa kịp thích nghi với khí hậu, không thiếu được phải nhờ Thái Y Viện lo liệu."
Trưởng công chúa Gia Chân là muội muội cùng mẫu với bệ hạ, nghe nói cầm kỳ thư họa tinh thông, cao quý dịu dàng như tiên tử Nguyệt Cung, lúc trước tiên đế vì mượn sức bộ lạc biên quan đành phải định ra hôn ước.
Năm đó Trưởng công chúa gả thấp, ai ngờ nửa đường chiến hỏa bốc lên, bộ lạc Nguyệt Nga liên hôn đứng lên chống cự, phò mã bị trúng mai phục.
Quân địch dùng tánh mạng của phò mã để áp chế, bức bách Trưởng công chúa phải dâng thành đầu hàng.
Đáng thương Trưởng công chúa một giới nữ lưu, đối diện với sự chọn lựa giữa gia và quốc đành phải hy sinh phu quân, hạ lệnh bắn chết phò mã...!Quân dân rất chấn động, cùng Công chúa liều mạng thủ thành chờ được viện quân đến cứu.
Sau đó Trưởng công chúa đích thân duy trì cục diện trong thành, mãi đến gần đây mới hoàn thành việc bàn giao với quan viên đến tiếp quản, rốt cuộc có thể thoát thân.
Trưởng công chúa Gia Chân vì bảo toàn đại nghĩa, còn chưa kịp thành hôn mà đã thành quả phụ, hiện giờ mới chỉ mười chín tuổi.
Nàng có địa vị rất cao trong dân gian, sự tích được lưu truyền rộng rãi, ngay cả Hồng Văn cũng nghe nói qua, vô cùng kính nể vị nữ anh hào.
Mọi người thổn thức một hồi, Hà Nguyên Kiều hỏi: "Kiêu Kỵ Úy, là Tạ công tử của phủ Trấn Quốc Công sao? Được phong tước rồi à?"
Tạ Uẩn quả thật là người duy nhất có thể hộ tống Trưởng công chúa Gia Chân.
Vạn Sinh cười đáp: "Đúng vậy, có thể thấy hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, bản thân Tạ công tử cũng thật biết tranh đua."
Có chiến công thăng quan không khó, hiếm nhất là còn có thể thừa kế tước vị.
Kiêu Kỵ Úy là chính ngũ phẩm, vừa đủ phẩm cấp để ngày lễ ngày tết được vào cung dự tiệc.
Dẫu cho bên trong cũng có nể mặt phủ Trấn Quốc Công và Thục Quý phi, nhưng nếu Tạ Uẩn không biết cố gắng, Long Nguyên Đế cũng không tìm được cớ để khen thưởng.
Từ nay về sau, mọi người đề cập đến Tạ Uẩn không phải dưới cái danh "Công tử phủ Trấn Quốc Công", mà là Kiêu Kỵ Úy Tạ Uẩn.
Giả sử có ngày phủ Trấn Quốc Công thật sự suy tàn, ít nhất một nhà Tạ Uẩn còn có thể kéo dài tước vị thêm mấy thế hệ.
Hồng Văn lập tức phác họa trong đầu hình tượng thanh niên tướng quân oai hùng, càng thêm mong chờ được ngắm phong thái uy vũ của Tạ Uẩn khi đại quân chiến thắng trở về.
Ngặt nỗi bấm tay tính ngày mới phát hiện sự thật não nề -- -- Mấy hôm đó mình phải trực ban, không cách gì đi xem!
**********
Ở wattpad có nhà bacom2.
Thấm thoắt đến ngày đại quân chiến thắng trở về, thương nhân trong và ngoài thành đều ngừng kinh doanh, trước tiên mua pháo, giăng đèn kết hoa khua chiêng gõ trống ra khỏi thành nghênh đón.
Các bá tánh muôn người đều đổ xô ra ngoài phố, chen chúc đứng chờ dọc theo con đường mà đại quân vào thành đến hoàng cung nhất định phải đi qua, cửa hàng hai bên không còn chỗ ngồi bèn leo lên cây, leo lên đầu tường đứng hóng, khắp nơi đều là gương mặt tươi cười.
Long Nguyên Đế đặc biệt ra lệnh cho hai mươi tám chiếc tù và khổng lồ và mười tám chiếc trống trận cùng tấu vang khúc khải hoàn, tiếng nhạc mênh mông cuồn cuộn truyền đi mấy chục dặm.
Long Nguyên Đế đích thân đăng cao khiến bầu không khí càng được đẩy tới tột đỉnh.
Nhưng hết thảy đều không liên quan gì đến đám người Hồng Văn đang trực ca trong Thái Y Viện.
Mọi người bên tai vang vọng tiếng hoan hô rung trời, theo thường lệ vẫn tiếp tục bốc thuốc hoặc nghiên cứu sách y, chỉ thỉnh thoảng bốn mắt giao nhau mới có thể nhìn thấy khát vọng trong đáy mắt của đối phương:
Muốn đi quá!
Hà Thanh Đình không biết nên khóc hay cười: "Thích đến vậy à?"
Hồng Văn vừa răng rắc xắt dược liệu vừa lẩm bẩm: "Nam nhi chí tại tứ phương, bảo vệ quốc gia, ai lại không kính phục ngưỡng mộ?"
Thấy Hồng Văn than vãn mà không hề trì hoãn việc đang làm, mỗi một mảnh dược liệu đều dày mỏng như nhau, Hà Thanh Đình gật đầu hài lòng: "Nếu đã thế, sao không đi làm quân y?"
"Cháu và sư phụ đã đi rồi!" Nói tới chuyện này, Hồng Văn đột nhiên trở nên kích động, "Năm xưa cháu và sư phụ suýt vào được địa giới Tây Bắc, ai ngờ bị quân đồn trú đuổi về, nói là sắp khai chiến, biên giới bị phong tỏa, không cho dân thường vượt qua..."
Hà Thanh Đình phì cười phun trà.
Vào chơi nhà bacom2 trong wattpad.
Sau khi đại quân vào thành, Thái Y Viện quả nhiên bắt đầu quay cuồng.
Đầu tiên là bắt mạch cho Trưởng công chúa Gia Chân và mấy tâm phúc, kê dược, châm cứu, kế tiếp khám bệnh cho Kiêu Kỵ Úy Tạ Uẩn và mấy tướng lãnh đứng đầu, đồng thời trị liệu vết thương cũ.
Sau đó, Long Nguyên Đế ban ân đức, phân phó Thái Y Viện hỏi khám tập thể cho toàn bộ binh sĩ bị thương, căn cứ theo mức độ thương tật để phát tiền an ủi, xác định xem họ có thể tiếp tục ở lại phục vụ đất nước hay phải nghỉ hưu...
Đủ loại sự tình khiến các Thái y bận tới mức chân không chạm đất, khi mọi việc ổn định lại lần nữa thì đã vào tháng năm.
Tuy nhiên Hồng Văn thực thỏa mãn, bởi vì chạy tới chạy lui bận việc một hồi, hắn đã như ý nguyện gặp được Kiêu Kỵ Úy Tạ Uẩn trong truyền thuyết.
Quả là một thanh niên oai hùng, nho nhã, lễ độ, Hồng Văn hài lòng cảm thấy thế là quá đủ.
.
Thái Y Nhất Phẩm