Thái Tử Thì Sao?
Chương 270
117@-
Nhạc Phi Nhã chưa chết, Tứ Vương đến khi chìm mãi dưới đáy cũng không thể biết được rằng Nhạc Phi Nhã của hắn vẫn còn sống, còn mang trong mình cốt nhục của hắn.
Nhưng Nhạc Phi Nhã thì điên lên, người mà nàng ta yêu bỗng nhiên biến mất, ở trong nhà lao nàng ta không thể ngừng khóc, trong nhà lao đêm tối khuya muộn đều nghe tiếng nàng ta khóc.
Lần trước Đàm Nhu có tới, cũng nói với nàng ta rằng Tứ Vương đã không thể quay về, từ hôm đó đến bây giờ, cứ đêm tối là nghe thấy tiếng nàng ta than khóc.
Chuyện quỷ dị như vậy có ai dám nghĩ tới, Nhị Quốc bắt đầu đi vào khuôn khổ, Chiêu Phong cũng ở lại chờ cận vệ của mình, Tuệ Liên vẫn chưa khỏi hẳn, tỷ ấy muốn khi khỏi hẳn rồi mới đi theo.
Đàm Nhu vẫn thường ngày ngồi ở ngoài sân vẽ vời, nàng bắt đầu thích vẽ, những binh lính Bắc Quốc được thả về, họ cũng cần được đoàn tụ với gia đình, Thập nhất hoàng tử của họ vẫn còn ở đây, vì hắn là người hoàng thất, Nhị Quốc gặp chuyện lớn như vậy, cần được Bắc Quốc bày tỏ lòng kính thương rõ ràng, ngoài mặt đang muốn giữ hòa bình cho hai nước, bên trong vốn đã sớm cạnh mặt họ rồi.
Nhị Nhiên sau khi từ phương Bắc trở về đã tìm đến Nguyên Nhiên, Nguyên Nhiên rất giữ kẽ, một kỹ nữ đắt giá nhất thì không phải chỉ có vỏ ngoài xinh đẹp, nàng ta còn là người hành xử lễ phép và biết điều, vì ở cung công chúa cho nên luôn nghe lời công chúa, luôn luôn cẩn thận.
Đàm Nhu nhiều lần nhắc nàng ta không cần phải giữ kẽ như vậy, nhưng nàng ta vẫn ngại ngùng.
Sáng nay Chiêu Phong và Khanh Bình không đến vì bận chuẩn bị hồi môn, Tuệ Liên vẫn đắp thuốc trên mặt, vải bó trên mặt vẫn chưa được lấy xuống.
Tuệ Liên rất khổ tâm, sợ Khanh Bình sẽ vì vết sẹo trên mặt tỷ ấy mà ghét bỏ, Đàm Nhu và Nguyên Nhiên nhiều lần an ủi nhưng tỷ ấy vẫn lo sợ.
Nhị Nhiên đi đến cung của nàng, vừa vào đã hớn hở.
"Nguyên Nhiên đâu."
Đàm Nhu nhìn huynh ấy mim cười chỉ ra phía cửa phòng ngủ, lúc này Nguyên Nhiên cũng vui vẻ chạy ra, dường như việc này đã là thân quen.
" Nhị lang."
Gọi tên thân mật Đàm Nhu nhìn họ cũng vui lây, lát sau Khanh Bình đi vào trên tay cầm theo gói bánh không biết lấy đâu ra.
" Công chúa, Tuệ Liên tỷ vẫn ở trong đó chứ."
Đàm Nhu liền gật đầu, nàng buông bút xuống hỏi đệ ấy.
" Vậy Chiêu Phong đâu?"
Khanh Bình lại lắc đầu, Đàm Nhu mong chờ mãi mà không thấy, Nhị Nhiên và Nguyên Nhiên đều đi ra ngoài tản bộ, Khanh Bình thì đi vào trong phòng, làm nàng lạc lõng ở bên ngoài, Đàm Nhu thở dài, tay với lấy bút định bụng vẽ tiếp.
Nàng vừa đặt bút xuống, khay điểm tâm mới được đặt ngay cạnh bức tranh của nàng.
Đàm Nhu vội quay ra sau, còn chưa rõ mặt mũi đã bị Chiêu Phong ôm chặt vào lòng, chàng ấy rất thích dụi vào cổ nàng, Đàm Nhu thấy chàng ấy lạ lùng.
"Chiêu Phong, chàng sao vậy?"
Chiêu Phong càng ôm chặt hơn, giọng nói nhõng nhẽo.
" Mai ta phải về rồi, nàng có đi cùng ta không."
"Mai ta phải về rồi, nàng có đi cùng ta không."
Câu nói của Chiều Phong không phải là câu hỏi, chàng ấy chỉ than vãn thôi, trước khi cầm khay điểm tâm đến đây, chàng ấy đã ghé qua nói chuyện với trưởng bối, ai cũng lắc đầu, vì bệnh tình của Đàm Nhu ngày càng nặng, cho nên hoàng thượng muốn con gái ở trong cung, nói đến cũng hết đường chữa, hoàng thượng muốn con gái lúc cuối đời sống ở trong cung đúng với thân phận của nàng.
Đàm Nhu lại nhìn vào cửa phòng, nàng còn tưởng phải mấy ngày nữa thì Chiêu Phong và Khanh Bình mới đi.
"Nhanh vậy sao, ta còn tưởng mấy ngày nữa chàng mới về."
Chiêu Phong thở dài.
"Ta đi về trước, Khanh Bình và Mã Bằng đi theo ta cũng là từ nhỏ, lúc Mã Bằng thành hôn ta chuẩn bị hồi môn xé khế ước bán thân của cận vệ, lần này Khanh Bình cũng thành thân, ta cũng sẽ làm như vậy, hơn nữa cách nhau xa xôi, ta sẽ chuẩn bị hồi môn đề Khanh Bình cưới hỏi tỷ ẩy đàng hoàng."
Đàm Nhu vừa nghe xong đã mỉm cười, Tuệ Liên được gả đi nàng cũng rất vui mừng, hơn nữa đối với Tuệ Liên tỷ không chỉ là người hầu mà còn là một tỷ tỷ luôn sát cánh bên nàng, tỷ ấy được gả đi nở mày nở mặt như vậy nàng vô cùng vui.
Chiêu Phong hôn lên trán của nàng, từ cổng cung đi vào, tiếng ai đó trêu ghẹo.
" Ta không thấy gì đâu đó."
Là thái tử phi, tỷ ấy bước đến vừa nhìn hai người cười, tỷ ấy vừa ôm bụng vừa nắm tay Đàm Nhu nói.
" Thập nhất hoàng tử của họ hắn nói, hắn muốn gặp muội, muội có muốn gặp hắn không?"
Sau đó tỷ ấy nhìn Chiêu Phong, Chiêu Phong gãi đầu ngại ngùng, Đàm Nhu cũng nghĩ đến khoảng thời gian ở Bắc Quốc, thập nhất trẻ người, nhưng lòng dạ không xấu, chẳng qua là trẻ con hơi kiêu căng ngạo mạn, nàng gật đầu ngay.
" Để muội đi gặp hắn thử, chắc là hắn muốn nói chuyện gì đó."
Chiêu Phong kéo tay áo nàng.
" Ta đi cùng nàng."
Thái tử phi nhìn vào phòng ngủ đang đóng cửa, đã tiện hỏi han.
" Cô nương đó ở trong phòng sao?"
Đàm Nhu đoán là Nguyên Nhiên.
"Nguyên Nhiên sao, tỷ ấy đi dạo cùng với nhị ca ca rồi."
Thái tử phi xoa bụng mình nói.
"Nhị Nhiên thích nàng ta như vậy, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ai đi nói cô nương ấy không xứng."
Nếu nói như vậy thì quả thực đã có lời ra tán vào, cũng dễ hiểu, nàng ta bị Tinh Lạc Cơ bêu dếu không biết bao nhiêu lần, cũng là người có xuất thân thấp kém, tuy nói là bán nghệ, nhưng cũng là ca kỹ mua vui, chẳng mấy ai lại thích điều đó cả, Chiêu Phong liền lên tiếng.
"Như vậy là ở trong cung đã có mấy lời rèm pha rồi sao?"
Thái tử phi nhìn chàng gật đầu, Đàm Nhu thở dài, giống như là đã hiểu rõ chuyện này kiểu gì cũng sẽ xảy ra.
Thái tử phi nói tiếp.
"Chúng ta thì thấy thoải mái, không sao hết, nhưng các quan thần đại triểu, vừa mới dựng lại chuyên chế đã khó chịu với vương tử lại đi yêu một nữ nhân như vậy, họ trước giờ đều nói làm như vậy không khác gì bôi tro trát trấu vào mặt hoàng thất, hơn nữa bách tính thường dân cũng sẽ nghĩ một cô nương như vậy cũng được gả cho vương tử, mấy lời rèm pha chẳng mấy khi hay."
Chiêu Phong thì không nói gì nữa, Đàm Nhu gượng cười, nàng tin Nhị Nhiên sẽ có cách của huynh ấy, nàng mỉm cười thật tươi đưa tay chạm lên bụng thái tử phi.
"Tiểu hoàng tôn, không biết là hoàng tôn hay hoàng tôn nữ, tỷ và thái tử ca ca đã nghĩ tên cho nó chưa?"
Thái tử phi xoa bụng mình, cũng gần đầy tháng rồi, tên đương nhiên là đã nghĩ tới.
" Ta và chàng ấy đều thủ thỉ với nhau vài tên, chỉ là mới nghĩ được tên của hoàng tôn nữ, còn con trai thì chưa nghĩ được."
Đàm Nhu nhìn Chiêu Phong cười rồi nhìn thái tử phi phì cười.
" Tên như nào vậy, sao mà lại phân biệt đối xử vậy chứ."
Thái tử phi vui mừng nói tên của con gái.
" Nếu là con gái đầu lòng thì sẽ là Mộ Y hoàng tôn nữ, tên sẽ là Bạch Tuyết Y."
Thái Tử Thì Sao?
Nhưng Nhạc Phi Nhã thì điên lên, người mà nàng ta yêu bỗng nhiên biến mất, ở trong nhà lao nàng ta không thể ngừng khóc, trong nhà lao đêm tối khuya muộn đều nghe tiếng nàng ta khóc.
Lần trước Đàm Nhu có tới, cũng nói với nàng ta rằng Tứ Vương đã không thể quay về, từ hôm đó đến bây giờ, cứ đêm tối là nghe thấy tiếng nàng ta than khóc.
Chuyện quỷ dị như vậy có ai dám nghĩ tới, Nhị Quốc bắt đầu đi vào khuôn khổ, Chiêu Phong cũng ở lại chờ cận vệ của mình, Tuệ Liên vẫn chưa khỏi hẳn, tỷ ấy muốn khi khỏi hẳn rồi mới đi theo.
Đàm Nhu vẫn thường ngày ngồi ở ngoài sân vẽ vời, nàng bắt đầu thích vẽ, những binh lính Bắc Quốc được thả về, họ cũng cần được đoàn tụ với gia đình, Thập nhất hoàng tử của họ vẫn còn ở đây, vì hắn là người hoàng thất, Nhị Quốc gặp chuyện lớn như vậy, cần được Bắc Quốc bày tỏ lòng kính thương rõ ràng, ngoài mặt đang muốn giữ hòa bình cho hai nước, bên trong vốn đã sớm cạnh mặt họ rồi.
Nhị Nhiên sau khi từ phương Bắc trở về đã tìm đến Nguyên Nhiên, Nguyên Nhiên rất giữ kẽ, một kỹ nữ đắt giá nhất thì không phải chỉ có vỏ ngoài xinh đẹp, nàng ta còn là người hành xử lễ phép và biết điều, vì ở cung công chúa cho nên luôn nghe lời công chúa, luôn luôn cẩn thận.
Đàm Nhu nhiều lần nhắc nàng ta không cần phải giữ kẽ như vậy, nhưng nàng ta vẫn ngại ngùng.
Sáng nay Chiêu Phong và Khanh Bình không đến vì bận chuẩn bị hồi môn, Tuệ Liên vẫn đắp thuốc trên mặt, vải bó trên mặt vẫn chưa được lấy xuống.
Tuệ Liên rất khổ tâm, sợ Khanh Bình sẽ vì vết sẹo trên mặt tỷ ấy mà ghét bỏ, Đàm Nhu và Nguyên Nhiên nhiều lần an ủi nhưng tỷ ấy vẫn lo sợ.
Nhị Nhiên đi đến cung của nàng, vừa vào đã hớn hở.
"Nguyên Nhiên đâu."
Đàm Nhu nhìn huynh ấy mim cười chỉ ra phía cửa phòng ngủ, lúc này Nguyên Nhiên cũng vui vẻ chạy ra, dường như việc này đã là thân quen.
" Nhị lang."
Gọi tên thân mật Đàm Nhu nhìn họ cũng vui lây, lát sau Khanh Bình đi vào trên tay cầm theo gói bánh không biết lấy đâu ra.
" Công chúa, Tuệ Liên tỷ vẫn ở trong đó chứ."
Đàm Nhu liền gật đầu, nàng buông bút xuống hỏi đệ ấy.
" Vậy Chiêu Phong đâu?"
Khanh Bình lại lắc đầu, Đàm Nhu mong chờ mãi mà không thấy, Nhị Nhiên và Nguyên Nhiên đều đi ra ngoài tản bộ, Khanh Bình thì đi vào trong phòng, làm nàng lạc lõng ở bên ngoài, Đàm Nhu thở dài, tay với lấy bút định bụng vẽ tiếp.
Nàng vừa đặt bút xuống, khay điểm tâm mới được đặt ngay cạnh bức tranh của nàng.
Đàm Nhu vội quay ra sau, còn chưa rõ mặt mũi đã bị Chiêu Phong ôm chặt vào lòng, chàng ấy rất thích dụi vào cổ nàng, Đàm Nhu thấy chàng ấy lạ lùng.
"Chiêu Phong, chàng sao vậy?"
Chiêu Phong càng ôm chặt hơn, giọng nói nhõng nhẽo.
" Mai ta phải về rồi, nàng có đi cùng ta không."
"Mai ta phải về rồi, nàng có đi cùng ta không."
Câu nói của Chiều Phong không phải là câu hỏi, chàng ấy chỉ than vãn thôi, trước khi cầm khay điểm tâm đến đây, chàng ấy đã ghé qua nói chuyện với trưởng bối, ai cũng lắc đầu, vì bệnh tình của Đàm Nhu ngày càng nặng, cho nên hoàng thượng muốn con gái ở trong cung, nói đến cũng hết đường chữa, hoàng thượng muốn con gái lúc cuối đời sống ở trong cung đúng với thân phận của nàng.
Đàm Nhu lại nhìn vào cửa phòng, nàng còn tưởng phải mấy ngày nữa thì Chiêu Phong và Khanh Bình mới đi.
"Nhanh vậy sao, ta còn tưởng mấy ngày nữa chàng mới về."
Chiêu Phong thở dài.
"Ta đi về trước, Khanh Bình và Mã Bằng đi theo ta cũng là từ nhỏ, lúc Mã Bằng thành hôn ta chuẩn bị hồi môn xé khế ước bán thân của cận vệ, lần này Khanh Bình cũng thành thân, ta cũng sẽ làm như vậy, hơn nữa cách nhau xa xôi, ta sẽ chuẩn bị hồi môn đề Khanh Bình cưới hỏi tỷ ẩy đàng hoàng."
Đàm Nhu vừa nghe xong đã mỉm cười, Tuệ Liên được gả đi nàng cũng rất vui mừng, hơn nữa đối với Tuệ Liên tỷ không chỉ là người hầu mà còn là một tỷ tỷ luôn sát cánh bên nàng, tỷ ấy được gả đi nở mày nở mặt như vậy nàng vô cùng vui.
Chiêu Phong hôn lên trán của nàng, từ cổng cung đi vào, tiếng ai đó trêu ghẹo.
" Ta không thấy gì đâu đó."
Là thái tử phi, tỷ ấy bước đến vừa nhìn hai người cười, tỷ ấy vừa ôm bụng vừa nắm tay Đàm Nhu nói.
" Thập nhất hoàng tử của họ hắn nói, hắn muốn gặp muội, muội có muốn gặp hắn không?"
Sau đó tỷ ấy nhìn Chiêu Phong, Chiêu Phong gãi đầu ngại ngùng, Đàm Nhu cũng nghĩ đến khoảng thời gian ở Bắc Quốc, thập nhất trẻ người, nhưng lòng dạ không xấu, chẳng qua là trẻ con hơi kiêu căng ngạo mạn, nàng gật đầu ngay.
" Để muội đi gặp hắn thử, chắc là hắn muốn nói chuyện gì đó."
Chiêu Phong kéo tay áo nàng.
" Ta đi cùng nàng."
Thái tử phi nhìn vào phòng ngủ đang đóng cửa, đã tiện hỏi han.
" Cô nương đó ở trong phòng sao?"
Đàm Nhu đoán là Nguyên Nhiên.
"Nguyên Nhiên sao, tỷ ấy đi dạo cùng với nhị ca ca rồi."
Thái tử phi xoa bụng mình nói.
"Nhị Nhiên thích nàng ta như vậy, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ai đi nói cô nương ấy không xứng."
Nếu nói như vậy thì quả thực đã có lời ra tán vào, cũng dễ hiểu, nàng ta bị Tinh Lạc Cơ bêu dếu không biết bao nhiêu lần, cũng là người có xuất thân thấp kém, tuy nói là bán nghệ, nhưng cũng là ca kỹ mua vui, chẳng mấy ai lại thích điều đó cả, Chiêu Phong liền lên tiếng.
"Như vậy là ở trong cung đã có mấy lời rèm pha rồi sao?"
Thái tử phi nhìn chàng gật đầu, Đàm Nhu thở dài, giống như là đã hiểu rõ chuyện này kiểu gì cũng sẽ xảy ra.
Thái tử phi nói tiếp.
"Chúng ta thì thấy thoải mái, không sao hết, nhưng các quan thần đại triểu, vừa mới dựng lại chuyên chế đã khó chịu với vương tử lại đi yêu một nữ nhân như vậy, họ trước giờ đều nói làm như vậy không khác gì bôi tro trát trấu vào mặt hoàng thất, hơn nữa bách tính thường dân cũng sẽ nghĩ một cô nương như vậy cũng được gả cho vương tử, mấy lời rèm pha chẳng mấy khi hay."
Chiêu Phong thì không nói gì nữa, Đàm Nhu gượng cười, nàng tin Nhị Nhiên sẽ có cách của huynh ấy, nàng mỉm cười thật tươi đưa tay chạm lên bụng thái tử phi.
"Tiểu hoàng tôn, không biết là hoàng tôn hay hoàng tôn nữ, tỷ và thái tử ca ca đã nghĩ tên cho nó chưa?"
Thái tử phi xoa bụng mình, cũng gần đầy tháng rồi, tên đương nhiên là đã nghĩ tới.
" Ta và chàng ấy đều thủ thỉ với nhau vài tên, chỉ là mới nghĩ được tên của hoàng tôn nữ, còn con trai thì chưa nghĩ được."
Đàm Nhu nhìn Chiêu Phong cười rồi nhìn thái tử phi phì cười.
" Tên như nào vậy, sao mà lại phân biệt đối xử vậy chứ."
Thái tử phi vui mừng nói tên của con gái.
" Nếu là con gái đầu lòng thì sẽ là Mộ Y hoàng tôn nữ, tên sẽ là Bạch Tuyết Y."
Thái Tử Thì Sao?
Đánh giá:
Truyện Thái Tử Thì Sao?
Story
Chương 270
10.0/10 từ 39 lượt.