Thái Tử Thì Sao?

Chương 104

151@- Mặt trời lên cao, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuống nền đất, tiếng chim kêu hót vang bên nhà, ánh mặt trời xua nhẹ đi cái lạnh.

Tiếng lạnh cạnh trong bếp vang ra, ở ngoài hiên cô cô đang ngồi xỏ kim khâu, người chuẩn bị may chiếc áo ấm mới, người xoa xoa tay cho ấm rồi bắt đầu tìm mũi khâu, Tuệ Liên ở trong bếp hì hục, bên trong vang đến tiếng cộp cộp.

Hiên Trung Phiên bấy giờ đi ra vươn vai rồi nhìn xung quanh, thấy cô cô mỉm cười nhìn huynh ấy liền ngại, ánh nắng giữa sân vừa nhìn đã ấm áp, Hiên Trung Phiên chạy ra hứng nắng, cô cô thấy huynh ấy nhắm mắt ngửa mặt lên trời như hít lấy hít để ánh nắng gần trưa thì liền cười.

Tiếng cộp cộp trong bếp cứ không ngừng vang ra, Hiên Trung Phiên liền đi vào bếp.

Tuệ Liên đang băm một ít gia vị chuẩn bị nấu đồ ăn.

Hiên Trung Phiên đi vào nhìn thấy đã run nhẹ lên vì hơi lạnh chút, Tuệ Liên quay ra thấy Hiên Trung Phiên đứng đằng sau mình thì đã nhớ ra chuyện cũ.

Tuệ Liên a lên một tiếng nhìn Hiên Trung Phiên nói.

" Phải rồi, muội quên nói với huynh, Đàm Nhu tỉnh lại rồi."

Chưa để Tuệ Liên nói tiếp Hiên Trung Phiên đã chạy đi, Tuệ Liên liền bật cười.

Đàm Nhu ngồi dậy trên giường vừa hay đang uống trà gừng, tiếng động bên ngoài từ yên tĩnh thành lao xao.

Tiếng Hiên Trung Phiên hét lớn tên nàng vội đẩy cửa đi vào.

" Đàm Nhu."

Hiên Trung Phiên đi vào, tiểu muội muội đang ngồi trên giường giương mắt lên nhìn huynh ấy, Hiên Trung Phiên không dám tin, còn tưởng bị thương đến thế thì người ngợm cũng phải mấy ngày mới bình phục.

Hiên Trung Phiên kích động chạy đến.

" Muội tỉnh rồi sao, tốt quá rồi."


Đàm Nhu vội uống nốt bát trà, nàng để bát xuống chân giường, Hiên Trung Phiên đi đến đã thuận tay đẩy ra xa, huynh ấy ngồi xuống nhìn Đàm Nhu một hồi thì mắt liền đỏ lên.

Đàm Nhu bật cười thành tiếng.

" ha, huynh sao vậy, muội tỉnh rồi cơ mà."

Hiên Trung Phiên quay mặt đi nén chút cảm xúc.

" Đàm Nhu, ta xin lỗi là lỗi của ta, suýt chút nữa là hại muội đi gặp Diêm Vương rồi."

Đàm Nhu chuyển từ cười sang mặt lạnh, nàng vung tay ra đánh vào người Hiên Trung Phiên.

" Huynh muốn muội chết luôn sao."

Hiên Trung Phiên lắc đầu, huynh ấy nắm lấy cổ tay của Đàm Nhu liên tục đánh vào người mình, vừa cười ngây ngốc vừa trách mình.

" Lần sau ta sẽ không đi đâu nữa, ta sẽ an phận ở thôn bán quan tài, lần này ta làm muội khổ quá rồi."

Đàm Nhu rụt tay lại liền tròn mắt vừa cười vừa bắt bẻ.



" Còn có lần sau."

Hiên Trung Phiên nhìn vết thương trên cổ tay vẫn không quên được cảnh đó, huynh ấy tận mắt nhìn thấy tên lính mới đó cầm dao cứa vào, là Đàm Nhu bị thương nhưng người xót xa ngay tại đó lại là Hiên Trung Phiên, người muội muội kết nghĩa trọng tình này của huynh ấy thật liều lĩnh, bị đánh cho tơi tả cũng không khuất phục.

Hiên Trung Phiên lúc này cũng không muốn nhắc lại chuyện cũ, huynh ấy cứ mỉm cười nhìn Đàm Nhu, Đàm Nhu liền giả vờ mặt lạnh nhìn.

Tuy là Đàm Nhu đã tỉnh nhưng ở Huyết Giáo người mãi không tỉnh liền mấy ngày lại là Đình Nguyên Xuyên, kéo theo đó là Đình Trường.


Đình Nguyên Xuyên nếu thực không tỉnh ngay trong lúc phòng cháy dở thì hắn đã bị thiêu rồi, lúc đó mấy tay sai chạy đến dập lửa thì thấy cái gì đó lồm nhồm bò dưới đất từng chút từng chút một.

Bọn họ sợ lửa lớn liền nhanh tay thôi thúc lấy nước lên dập lửa, lát sau hiện ra con đường rẽ lối vào hai hàng lửa, Đình Nguyên Xuyên bò đến với Kính Nhĩ nằm trên người mình, hắn vừa lơ mơ thấy người chạy vào thì đã ngất lịm, họ đỡ Kính Nhĩ đang ngất nằm đè lên người Đình Nguyên Xuyên ra rồi đưa cả hai ra ngoài.

Không biết bệnh tình hắn ra sao nhưng đến đây đã mấy ngày mà vẫn chưa tỉnh, trong lúc sốt sắng lên vì chủ tử của mình mê man Kính Nhĩ còn nhớ dai chuyện cũ, len lén làm cho Đình Trường bị trúng một loại độc lạ.

Trong lúc Đình Nguyên Xuyên hôn mê sâu chưa tỉnh thì Kính Nhĩ luôn túc trực bên cạnh, nàng ta đã dần phát hiện ra tóc của Đình Nguyên Xuyên đã chuyển sang màu xám nhẹ.

Đình Trường cũng hôn mê sâu, trong chốc lát hai đứa con lại bất động trên giường, Đình Phong và Đình mạn đứng ngồi không yên.

Đàm Nhu ở chỗ cô cô bình phục rất nhanh, hồi sáng có chút mệt không xuống được giường, Đàm Nhu đến chiều đã đặt chân xuống tự mình đi ra ngoài.

Nàng mặc y phục cũ của cô cô từ hồi mười mấy năm trước, trên người khoác áo lông cô cô vừa may xong, Tuệ Liên hiện giờ vẫn còn trong bếp còn cô cô thì đang ngâm mình trong phòng, Hiên Trung Phiên xuống chợ mua ít đồ, vậy hiện tại chỉ có Đàm Nhu rảnh tay.

Nàng mở cửa ra, hơi lạnh bên ngoài phả vào, Đàm Nhu hít khí lạnh vừa hà hơi ra, nàng bước ra ngoài, chân chạm ngoài cửa, Đàm Nhu không do dự đi một mạch ra ngoài.

Gió cứ kêu lên tiếng vi vu bên tai, xem ra trời càng lúc càng lạnh rồi, Đàm Nhu hít một hơi dài rồi thở ra tận hưởng khoảng không một mình này.

Lâu lắm rồi không có khoảng thời gian thoải mái như vậy cho nàng tận hưởng, Đàm Nhu nhìn đám gà con chạy tung tăng theo sau mẹ lại đau lòng.

Trước mắt nàng hiện ra bóng dáng của mình, tiếng chíp chíp kêu um lên sau đuôi gà mẹ của nó làm Đàm Nhu cứ nhói.

Làm sao đây, con lại nhớ người rồi, mẫu hậu có nhớ con không.

Trong đầu bỗng chạy loạn mấy suy nghĩ không thông, nếu nói cuộc sống hiện tại yên bình thì không phải, nhưng muốn được yên bình hơn thì chỉ có thể về núi Nguyệt, trong chốc mấy tháng trải qua biết bao nhiêu chuyện.

Đàm Nhu đã dần thấy vô cảm với mấy chuyện chém giết của mình, có những chuyện đâu cần đến gươm đao, nàng ngước lên trời kìm nén nước mắt, rồi lại cúi xuống nhìn đôi giày của mình.

Cô cô vừa tắm xong đã lau tóc đi ra nhìn Đàm Nhu cúi người nhìn đôi giày dưới chân thì đã gọi.


" Đàm Nhu."

Đàm Nhu ngẩng đầu lên nhìn đối diện, vừa thấy đã cười với cô cô.

" Sư nương."

Cô cô vừa ngượng vừa cười, cứ mỗi lần Đàm Nhu gọi sư nương thì liền ngập ngừng có chút không quen, Đàm Nhu nhí nhảnh bước tới, bước chân như vui vẻ theo người, Đàm Nhu đứng trước mặt cô cô nhìn người cười.

Cô cô đứng ngắm nhìn Đàm Nhu cũng cười theo, chiếc áo khoác lông ở bên ngoài màu hồng phấn kia thật hợp với nàng, cô cô bước xuống bậc lại gần nắm lấy tay nàng, chiều cao của cô cô hơn nàng nửa cái đầu, Đàm Nhu ngước lên nhìn.



Cô cô vừa thấy nàng đã nhìn ra bóng dáng của Vương Thị liền nhân đó mà hỏi luôn.

" Con là nữ nhi của Vương Thị, vậy Vương Thị giờ làm hoàng hậu sao."

Đàm Nhu vừa nghe đã buồn tủi, mí mắt nàng cụp xuống, cô cô hạ khoé môi cong của mình nghiêm túc nhìn Đàm Nhu.

Đàm Nhu liền cười ngượng.

" Ha, mẫu hậu của con không được làm hoàng hậu."

Cô cô cũng trầm xuống theo, Đàm Nhu trầm ngâm hồi lâu vẫn không buông tay cô cô ra, nàng nghĩ rồi nói luôn.

" Người biết mẫu hậu của con sao?"

Trong ánh mắt Đàm Nhu mang đầy tủi thân kìm nén như có gì đó muốn oà ra, cô cô gật đầu, người còn hồi lại.

" Đúng vậy, ta và bà ấy là bạn của nhau, rất thân thiết.


Vương Thị lúc chưa gả cho Bạch Nhiên Hiệu là thiếu nữ hồn nhiên, người được bảo bọc bởi gia giáo, khác với ta, người mang đầy bụi trần, Vương Thị si mê Bạch Nhiên Hiệu năm đó đã dũng cảm tiến lên, thật sự rất ngưỡng mộ.

Cũng đã lâu rồi không gặp, ta cũng có chút nhớ."

Đàm Nhu mỉm cười, nàng nhìn cô cô trước mặt không muốn cho người biết sự thật, Vương Thị ra đi trong khi đang là hoàng quý phi, trong sách sử được ghi lại rất ít nhưng cũng được viết là hoàng hậu, tang lễ cũng rất sơ sài.

Bỗng chốc Đàm Nhu thở ra hơi thở mạnh, chóp mũi hơi cay, Đàm Nhu nhìn cô cô đang cười cuối cùng tuyệt tâm nói.

" Mẫu hậu của con người đã không còn rồi, từ khi con lên bốn người đã đi rồi."

Mặt trời sắp lặn rồi, từ lúc Đàm Nhu nói ra chuyện đó thì cô cô đã ngồi ngắm hoàng hôn được hồi lâu.

Đàm Nhu đứng nhìn từ cửa ra đó, cô cô bất động hướng mặt về phía mặt trời đang lặn.

Đàm Nhu khó xử, Tuệ Liên cũng thấy không nên khuyên nên đã mặc người ở đó.

Lát sau tiếng ngựa phi nhanh ở ngoài ngõ vang vào, Đàm Nhu ra sau nhà nhặt ít rau, Tuệ Liên cứ lục cục trong bếp mãi không ra, Đàm Nhu nghe thấy tiếng ngựa chạy đùng đùng cũng không để ý mấy.

" Chắc là sư phụ về rồi."

Nàng tiếp tục cúi người nhặt rau, tiếng cười nói bên ngoài truyền đến cũng chẳng làm Đàm Nhu bỏ dở việc.

Tiếng loạn xạ sau lưng nàng vang đến, Đàm Nhu cũng không phản ứng, mũi giày đen giẫm lên luống rau, nam nhân mặc y phục đen toàn thân đến cả áo khoác ngoài cũng là đen, lông giữ ấm ở cổ cũng là đen, người đó đứng bất động nhìn nàng.

Đàm Nhu còn tưởng là Tuệ Liên ra ngoài múc nước cũng không quay ra nhìn.

Chăm chú như vậy, thật là.

Đàm Nhu nhìn rổ rau của mình đầy ắp mà cười nàng định lấy thêm nữa thì tiếng gọi tên nàng truyền đến.

" Đàm Nhu."
Thái Tử Thì Sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thái Tử Thì Sao? Truyện Thái Tử Thì Sao? Story Chương 104
10.0/10 từ 39 lượt.
loading...