Thái Tử Bụi Đời
Chương 138: C138: Trở về 2
Đền thờ của Thẩm gia giờ đây không còn ở ngõ Trạng Nguyên nữa.
Quyền thế càng ngày càng lớn, nên nơi đây cũng từ ngõ Trạng nguyên mà đổi tên thành ngõ Hạ Mã (xuống ngựa).
Bởi vì Thẩm lão gia không thích tiếng động cơ của xe hơi làm phiền cuộc sống yên tĩnh của mình nên tất cả mọi người, dù là ai thì khi đến ngõ này đều phải tuân theo quy tắc "quan văn xuống kiệu, quan võ xuống ngựa" tất cả đều phải đi bộ vào, nên mới gọi là ngõ Hạ Mã.
Từ đó có thể biết được, quyền thế của Thẩm gia ngày nay đã lớn đến thế nào, chỉ cần một cái tên, đã có thể khiến thế gian phải nịnh nọt.
Diệp Hoan trước kia cảm thấy rất xa lạ với Thẩm gia, cũng bởi vì xa lạ, nên hắn không có chút cảm giác về nhà nào, ngược lại cảm thấy chán ghét nó. Vì chính những tranh đấu trong ngôi nhà này đã hại hắn phải lưu lạc hơn 20 năm.
Hôm nay hắn đứng ở trước ngõ của Thẩm gia, câu chuyện về sự hưng thịnh và suy yếu của gia tộc đã kéo dài hơn một trăm năm mà hắn nghe được qua lời nói của Thẩm Đốc Lễ như một trang giấy phủ đầy bụi được mở ra sống động trước mắt hắn. Những hình ảnh khiến lòng người rung động kia từng cái một hiện lên trong đầu hắn rồi nhẹ nhàng lướt qua.
Những chán ghét và bài xích của hắn đối với Thẩm gia giờ đây cũng đã phai nhạt đi một phần.
Thẩm Đốc Lễ nhìn dáng người thẳng tắp của Diệp Hoan khi cúi người chào, gương mặt láu cá lộ ra vẻ nghiêm túc chăm chú hiếm có, Thẩm Đốc Lễ lặng lẽ cười.
Hai người đứng chờ không bao lâu, liền có cảnh vệ đi tới, nghiêng người chào họ bằng lễ nghi quân nhân tiêu chuẩn, sau đó khách khí yêu cầu xuất trình giấy tờ, dù cảnh vệ biết Thẩm Đốc Lễ là ai thì vẫn nghiêm túc thi hành những quy định an toàn cơ bản.
Sau khi hoàn thành những thủ tục chứng minh thân phận, Thẩm Đốc Lễ vỗ vai Diệp Hoan, hai người cùng nhau đi tới cửa lớn của khu lão trạch.
"Hôm nay người lớn nhất Thẩm gia chính là cha của cha, ông nội của con, năm đó ông là người nhỏ nhất trong 7 anh em. Sau khi tòng quân, bởi vì ông có khả năng chiến đấu tốt nên được lãnh đạo giao cho trách nhiệm nặng nề, là chỉ huy công việc kháng chiến ở căn cứ Tấn Bắc. Ông sử dụng chiến thuật đa dạng, linh hoạt, khiến quân địch vô cùng đau đầu. Năm đó, chúng đã treo giải thưởng là 100000 đồng đại dương cho người giết được ông, từ đó có thể thấy được lòng thù hận của chúng đối với ông. "
Thẩm Đốc Lễ vừa nói vừa cùng Diệp Hoan chậm rãi đi tới lão trạch, trên mặt là nụ cười ôn hòa.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, họ đã đi tới cửa chính của lão trạch.
Trước bậc thềm làm bằng ngọc Bạch Hán, có hai bức tượng sư tử làm bằng đá được đặt, trên cửa lớn là 91 cây đinh vàng, hai cánh của có 2 chiếc chuông cửa cổ xưa.Trên cửa lớn là tấm bảng đen được viết chữ vàng, hai chữ "Thẩm phủ" như rồng bay phượng múa, cứng cáp mạnh mẽ.
Thẩm Đốc Lễ cười rồi giải thích cho Diệp Hoan rằng năm đó là thầy của Đạo Quang Hoàng Đế đã viết, qua hơn 100 năm chiến tranh nhưng nó vẫn được giữ gìn nguyên vẹn cũng là một chuyện lạ.
Thẩm Đốc Lễ đứng trước cánh cửa làm bằng đá xanh, trong lòng có chút kích động.
Ông nhẫn nhịn hơn 20 năm nay, cuối cùng thì giờ đây ông đã có thể nhận lại con trai mình, để con mình có thể đường đường chính chính lấy được danh nghĩa con cháu Thẩm gia, để nó có thể đứng trước cửa lớn của gia tộc có hơn trăm năm truyền thừa này, ông sao có thể không kích động?
Advertisement
Ông tốn bao nhiêu tâm tư, phí bao nhiêu sức lực còn không phải là vì ngày này sao?
"Diệp Hoan, mừng con về nhà. "Thẩm Đốc Lễ nhìn Diệp Hoan chăm chú, mắt ươn ướt.
Những năm qua khổ cực Diệp Hoan phải chịu không ít, thì ông chẳng lẽ lại không cảm thấy lòng mình chua xót?
Diệp Hoan vốn đang ngây người đứng, nhẫn nhịn tâm trạng trào dâng của mình thì đột nhiên lại cười lớn rồi nhấc chân chạy vào cửa lớn Thẩm gia.
Bên trong, những bác sĩ đang bận rộn đi đi lại lại cùng với nhân viên phục vụ và cảnh vệ đều đồng loạt dừng chân, tò mò nhìn vào gương mặt xa lạ của Diệp Hoan.
Thẩm Đốc Lễ cũng đi vào theo, nhìn một lượt biểu cảm của mọi người, rồi thanh âm trầm thấp nhưng đầy uy nghiêm của ông vang lên.
"Đây là Diệp Hoan, con trai của Thẩm Đốc Lễ tôi!"
Mọi người đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhưng chuyện nhà của cấp trên không phải là điều mà họ có thể hỏi, vì vậy mọi người nhanh chóng cúi người xuống chào đầy lễ độ và cung kính:"Diệp tiên sinh. "
Diệp Hoan ngẩn ra, nghiêng đầu qua lặng lẽ hỏi Thẩm Đốc Lễ:"…Con có cần đưa họ tiền lì xì không? "
Thẩm Đốc Lễ dở khóc dở cười nói với hắn "…… Không cần, ở nhà ta không có việc này. "
Diệp Hoan không vui " Lần đầu gặp mặt sao lại không đưa tiền lì xì chứ? "
"Con muốn cho họ tiền cha cũng không phản đối. "
Advertisement
"Không phải, ý của con là những trưởng bối của Thẩm gia khác nếu thấy con ít nhiều thì cũng phải thể hiện chút thành ý chứ?"
Thẩm đốc lễ "…………"
Suy nghĩ của con trai ông quả nhiên không giống người bình thường.
Thẩm Đốc Lễ dẫn Diệp Hoan đi qua vườn cây ở tiền viện, đi thẳng đến nội đường. Trong đó là cả một rừng mai, qua mùa đông, hoa mai nở rộ, cánh hoa bay trong gió tạo nên cảnh xuân động lòng người.
Đi qua nội đường sẽ thấy một hồ nước nhỏ, ở ven một hành lang uốn lượn, trong hồ có một tòa thủy tạ trang nhã, tựa như một viên ngọc quý được khảm lên mặt hồ. Đi hết hành lang này sẽ đến một nơi khác, là một dãy núi nhỏ xanh tốt, dãy núi nhỏ này có một mảnh rừng trúc vô cùng rậm rạp, chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua thì sẽ vang lên tiếng lá trúc xào xạc.
Trong rừng trúc đang lúc, một một căn nhà nhỏ cổ xưa, lúc ẩn lúc hiện, mái hiên xanh lẫn cùng màu xanh của trúc, hàng rào đơn sơ bao quan cả căn nhà cùng với hồ nước nhỏ, lộ ra vài phần khoan thai thanh nhã.
Rất khó tưởng tượng rằng một vị tướng quân đã vì sự thống nhất của quốc gia cùng tôn nghiêm của dân tộc mà lập nên bao nhiêu công lao, khi về già lại sống trong căn nhà nhỏ đơn sơ này, như một người nông dân lặng lẽ sống hết quãng thời gian không còn nhiều lắm của cuộc đời mình.
Dĩ nhiên là nơi này không phải chỉ có một người là ông, trên thực tế nơi đây có cấu tạo là tứ hợp viện, trừ phía đông là nhà chính, những nơi khác đều là nơi ở của cảnh vệ và nhân viên y tế, họ đều sẵn sàng để thực hiện mệnh lệnh 24/24, như một chú chó săn trung thành, chờ đợi mệnh lệnh của lão gia tử.
Diệp Hoan nhìn ngôi nhà nhỏ phía xa, không khỏi thở dài.
Cái này cmn mới là sống, địa vị vô cùng hiển hách, cho dù đi tới đâu trên đất nước này cũng được người khác phục vụ, nhưng lại cam tâm tình nguyện sống trong một hoàn cảnh nghèo khó, không có chút liên quan nào cùng thế giới bên ngoài, như một con rồng vốn có bay lên chín tầng trời hô mưa gọi gió, lại ngủ gật trong một cái ao nhỏ……
Cái gì gọi là cảnh giới cao nhất của trang bức? Chính là cái này.
Diệp Hoan hâm mộ chép chép miệng, lúc nào hắn có thể đạt tới cái cảnh giới này thì đó là lúc hắn thành công.
Thẩm Đốc Lễ mang Diệp Hoan đến gần tiểu viện, liền thấy được cánh cửa gỗ đã được đóng chặt.
Gương mặt vui vẻ của ông cứng lại, nhẹ nhàng nhíu mày.
Không lâu sau, một người bác sĩ đi ra, khách khí nói với ông rằng hôm nay lão gia tử không khỏe, không muốn tiếp khách, bảo hai người ngày khác hãy đến.
Thẩm Đốc Lễ ngẩn người, gương mặt dần dần trở nên tái xanh, tay nắm thật thật chặt, nhìn cánh cửa gỗ thật lâu rồi nói với Diệp Hoan" Nếu ông của con thân thể không khỏe, ba sẽ dẫn con nơi khác, chúng ta ngày khác hãy đến. "
Diệp Hoan đứng ở sau lưng Thẩm Đốc Lễ không một tiếng động nở nụ cười, không lộ ra là vui hay giận, cứ như chẳng có việc gì.
Hắn cũng không quan tâm Thẩm gia có nhận hắn hay không, Diệp Hoan hắn hai mươi năm qua sống khổ cực, nhưng lưng luôn thẳng tắp, dù bẻ thế nào cũng không cong được, tổ bối của Thẩm gia xứng đáng để hắn kính trọng, nhưng không đáng để hắn khom lưng.
Hơn nữa hắn cũng biết lý do ông không muốn gặp hắn.
Hai ngày trước khi Thẩm Đốc Lễ giả bệnh, lão gia tử có gọi điện tới nói muốn gặp hắn, lúc ấy hắn vẫn đang lo lắng cho bệnh của Thẩm Đốc Lễ, căn bản không quan tâm, ngay cả điện thoại của ông cũng không nghe. Người càng lớn tuổi thì càng coi trọng danh dự, vì thời gian của họ đã không còn nhiều, mặt mũi mất rồi biết khi nào mới tìm lại được. Mấy mươi năm qua có khi nào ông bị người khác làm cho mất mặt như thế đâu? Cho nên hôm nay ông không muốn gặp hắn cũng là điều dễ hiểu, chắc chắn là ông còn giận.
Thẩm Đốc Lễ cũng không phải người ngốc, việc của Diệp Hoan Lưu Tư Thành đã sớm nói cho ông biết, chỉ cần nghĩ chút là hiểu ngay, đồng thời cũng cảm thấy tiếc nuối.
Ông luôn muốn con trai có thể danh chính ngôn thuận trở về Thẩm gia, tất cả đều theo đúng kế hoạch, nhưng không ngờ lại xảy ra biến cố, nếu như lão gia tử không chịu thừa nhận Diệp Hoan, sao hắn có thể coi là con cháu đúng nghĩa của Thẩm gia?
Diệp Hoan cười nhạt, nói "Nếu lão gia tử không khỏe, ngày khác chúng ta trở lại đi,.... hồ nước đằng trước không tệ, chắc nuôi nhiều cá lắm? Hôm nào con sẽ mang tới đây ít thuốc nổ, nổ chết vài con cá thì có thể đem về nấu canh …"
Lời vừa dứt, thì Diệp Hoan thấy rõ ràng rằng cánh cửa phòng cách hắn không xa vốn đang đóng chặt run lên……
Diệp Hoan nở nụ cười, hơn nữa còn rất vui vẻ.
"Quyết định vậy đi, nếu như may mắn, biết đâu lại có thể bắt được mấy con ba ba sống lâu, thứ đó quả thật vô cùng bổ dưỡng…"
Cánh cửa phòng càng run mạnh hơn...
Thẩm Đốc Lễ cũng thấy rõ ràng mọi chuyện, nên dở khóc dở cười gõ vào đầu Diệp Hoan một cái, nói:"Con đó... "
Diệp Hoan cứ như vậy mà tạm thời ở lại Thẩm gia.
Từ khi Thẩm Đốc Lễ tuyên bố việc Diệp Hoan là con trai ông, tất ca cảnh vệ, y tá, bác sĩ và nhân viên phục vụ đều biết rõ thân phận Diệp Hoan, họ đã làm việc ở đây lâu năm nên cũng biết được một số chuyện ở đây. Thẩm gia nhìn thì có vẻ như bình thản hòa thuận, nhưng thật ra lại là một gia tộc trăm năm có dòng nước ngầm mãnh liệt, sự xuất hiện của Diệp Hoan, tương lai chắc chắn sẽ tạo nên một phen sóng to gió lớn.
Thần tiên đánh nhau, người phàm tất nhiên không thể tham gia, càng không muốn tham gia, việc lựa chọn trận doanh, là chuyện của những đại nhân vật, người làm thuê ở đây như họ không có tư cách tam gia vào.
Làm sao bây giờ?
Gặp thần thì lạy, không cần biết có phải là Bồ Tát hay không.
Vì vậy tất cả mọi người đều không dám chậm trễ, luôn nở nụ cười chuyên nghiệp và thực hiện đúng chức trách của mình.
Mà những trưởng bối khác của Thẩm gia, người thứ hai đã qua đời, chú ba lại bị Diệp Hoan đắc tội rồi, căn bản không muốn gặp hắn, chú tư cùng hội cùng thuyền với chú ba nên cũng luôn tìm lý do để từ chối gặp mặt, người thứ năm thì hợp ý với Thẩm Đốc Lễ nhưng do là tư lệnh của cảnh vệ quan của Bắc Kinh nên không thể dành thời gian để gặp đứa cháu lớn nổi tiếng đã lâu của mình.
Nói tóm lại, Diệp Hoan lần này trở về Trầm gia, Thẩm Đốc Lễ không thể có được hiệu quả mà mình muốn, tựa như một viên đá nhỏ bình thường, ngay cả một làn sóng nhỏ cũng không thể tạo ra.
Điều này khiến Thẩm Đốc Lễ cảm thấy rất lo lắng.
Xem ra để cho mọi người trong nhà chấp nhận đứa cháu mới xuất hiện này của Thẩm gia còn tốn rất nhiều thời gian.
Diệp Hoan thì sao?
Hắn đang nghĩ gì?
Trên thực tế, mấy ngày qua Diệp Hoan ở Thẩm gia cơ bản không nghĩ ngợi gì cả.
Trời phải có mưa, gái phải gả chồng. Cmn làm nhị đệ vốn cứng rắn trở nên mềm luôn rồi, ngay cả đi cũng không xong, hắn quan tâm những thứ kia làm gì? Chỉ ở vài ngày rồi rời đi, khu nhà trầm lặng như vậy, đến tối 9h liền tắt đèn, khắp nơi tối đen, thành thật mà nói thì Diệp Hoan rất không thích khu nhà không có hơi người này.
Ngày thứ tư, khi Diệp Hoan đang ở trong phòng mà Thẩm Đốc Lễ sắp xếp cho hắn chơi trò chơi thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Diệp Hoan nhận điện thoại, trong lòng cảm thấy mừng rỡ.
Lưu Tử Thành vừa bay tới Bắc Kinh, hơn nữa vừa mới xuống máy bay đã gọi điện thoại cho hắn.
Diệp Hoan không nói hai lời, nhanh chóng thay đồ rồi chạy ra khỏi cửa, Thẩm Đốc Lễ cũng biết tính cách của Diệp Hoan không thể ngồi yên một nơi, mấy hôm nay để hắn ngoan ngoãn ở trong phòng nhất định khiến hắn chịu không nổi, vì vậy Thẩm Đốc Lễ không nói gì, phái hộ vệ và tài xế đưa Diệp Hoan ra ngoài, để hắn gặp mặt Lưu Tử Thành.
Hơn một giờ sau, Diệp Hoan chạy tới sân bay Bắc Kinh, nhìn thấy Lưu Tử Thành, Diệp Hoan cười lớn rồi tiến lên ôm y.
Lưu Tử Thành cũng cười vô cùng vui vẻ, không chút khách khí đấm hắn một cái thật mạnh.
Diệp Hoan nhìn hắn chăm chú, cười nói:"Tôi còn tưởng cậu không muốn lại tôi xong chuyện đó rồi chứ. "
Thù lớn đã báo, nút thắt nhiều năm qua trong lòng Lưu Tử Thành giờ đây đã được tháo, thoải mái nói:"Nói bậy gì đó! Ông đây giống loại người qua cầu rút ván đó lắm sao? Chuyện của Dương Tố em vẫn thiếu nợ anh, sau này dù có chuyện gì, núi đao biển lửa…"
Diệp Hoan chớp mắt mấy cái, cười nói tiếp:"Cậu ngay cả chân mày cũng không nhíu, nhất định sẽ vì tôi mà đi vào núi đao...? "
Lưu Tử Thành híp mắt cười nói:"Em tuyệt đối không làm! Anh coi em là thằng ngốc sao? Trả nợ cũng không phải chỉ có thể làm như vậy. "
Dù đã lâu không gặp, nhưng Lưu Tử Thành vẫn là Giang Nam đệ nhị công tử tiêu sái bại hoại của ngày xưa, không, là Giang Nam đệ nhất công tử, khi Dương Thanh Phong kết thúc sự nghiệp trong quan trường của mình một cách ảm đạm thì cha Lưu Tử Thành cũng nhặt được một cái bánh từ trên trời rơi xuống, được thăng làm "Bí thư tỉnh ủy tạm thời", nhưng quy tắc quan trường đã nói rõ, nếu như ông không vô tình đắc tội ai đó ở trung ương thì hai chữ "tạm thời" này rất nhanh sẽ không còn.
Diệp Hoan cùng Lưu Tử Thành cười to, sau đó Diệp Hoan liền lôi y lên xe, đi vào bên trong nội thành.
Diệp Hoan trà trộn ở tỉnh lẻ nhiều năm, tự nhiên có mắt nhìn không tệ, hắn nhìn ra được Lưu Tử Thành có chuyện muốn nói với hắn, giờ đây đến Bắc Kinh chắc chắn có mục đích, Diệp Hoan gần đây đi theo Thẩm Đốc Lễ cũng có chút thông minh, nên không hỏi hắn ngay lập tức. Sau khi kéo Lưu Tử Thành vào một nhà hàng sang trọng, hai người gọi một phòng cách âm, bảo cận vệ đứng canh ở ngoài cửa, sau khi ăn uống thì nổi hứng muốn uống rượu.
Bữa cơm này mang đậm chất Trung Quốc, hai người nói chuyện tào lao ở trời nam đất bắc, không có chủ để. Diệp Hoan luôn bình thản, cười tủm tỉm mời Lưu Tử Thành ăn, cho đến khi hai người uống xong hai bình Ngũ Lương Dịch, vẫn như cũ nói nhảm, cười ha ha tới vô tâm vô phế.
Cuối cùng, cả hai người đồng thời say xỉn.
Đàn ông khi say thì sẽ làm một số chuyện khác thường, có người tìm gái, có người mắng sếp mình, có người cười to hoặc khóc rống, có người nói tâm sự trong lòng, có người lại làm trò hề…
Diệp Hoan và Lưu Tử Thành đương nhiên cũng không ngoại lệ.
…………
………….
||||| Truyện đề cử: Sát Thần Chí Tôn |||||
Ánh mặt trời buổi sáng làm mắt Diệp Hoan thấy đau, hắn xoa đầu rồi ngồi dậy, vừa mở mắt thì thấy Nam Kiều Mộc đang lộ ra vẻ mặt vừa buồn cười vừa tức giận nhìn mình, hắn khó khăn đưa mắt nhìn một vòng, Diệp Hoan phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng vô cùng xa hoa.
"Đau quá a …" Diệp Hoan nói:"… Không phải anh uống rượu cùng Lưu Tử Thành sao? Tại sao anh lại nằm ở đây? "
Nam Kiều Mộc bất đắc dĩ thở dài, nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương cho Diệp Hoan:"Còn đau không? "
Diệp Hoan vẻ mặt đau khổ nói:"Đau! Toàn thân anh đều đau…"
Diệp Hoan thấy được gương mặt mình trong gương, trợn tròn hai mắt, tức giận la lên.
"A, sao mặt anh lại sưng như thế này? Khốn khiếp, là ai thừa dịp ông đây uống say mà đánh ông? "
Nam Kiều Mộc nhìn Diệp Hoan, vừa tức vừa buồn cười, không biết nên gõ đầu hắn một cái thật mạnh, hay là đau lòng cho vết thương của hắn.
"Anh biết tối qua anh đã làm gì không? " Nam Kiều Mộc lạnh mặt nói.
Diệp Hoan ngẩn ra, sau đó vô cùng sợ hãi, không quan tâm việc Nam Kiều Mộc còn đang ở trước mắt mình mà kéo quần, sau đó sờ *cúc* mình mà nói:"… Hắn ta chắc không cưỡng gi*n anh đâu? Anh nhớ hắn đâu có sở thích này đâu…"
Nam Kiều Mộc trợn trắng mắt:"…………"
Diệp Hoan thấy cô không nói lời nào, vì vậy hắn cúi đầu nhìn nhị đệ của mình, bất an nói:"… Chẳng lẽ là anh cưỡng hắn ta? Anh nhớ anh cũng đâu có sở thích này đâu?"
Việc này cũng không trách Diệp Hoan được, sai lầm mà đàn ông phạm khi uống say, trách nhiệm nên quy về cho nhị đệ, nhưng trong phòng chỉ có 2 người đàn ông……
Nam Kiều Mộc thấy Diệp Hoan càng đoán càng cách xa sự thật, nên không nhịn được mà đánh hắn một cái, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tức giận nói:"Anh hay lắm! Tối qua hai người uống bao nhiêu rượu, anh có biết tại sao mà anh lại bị thương không? "
"Tại sao? "
"Anh có biết là sau khi hai người uống say đã đánh nhau một trận? "
Diệp Hoan kinh hãi:"Đánh nhau? không thể nào! Hai người bọn anh cũng có quan hệ không tệ mà ……"
"Quỷ mới biết tại sao đàn ông các anh uống say thì nghĩ gì! Hộ vệ của anh nói cho em biết, hôm qua anh uống say, đã chuẩn bị về khách sạn ngủ, kết quả anh muốn đi tính tiền, lại bị Lưu Tử Thành cản lại, hắn nói hắn muốn tính tiền, anh không chịu, hai người cứ vậy mà gây nhau, sau đó chính là đánh nhau, bọn hộ vệ nghe thấy tiếng đánh nhau, vừa đẩy cửa vào thì thấy Lưu Tử Thành đang đánh anh ……"
Diệp Hoan kinh hãi mở to mắt, miệng mở to, gương mặt có màu gan heo.
Nam Kiều Mộc mỉm cười, nói:"Hộ vệ của anh đương nhiên không thể không để ý tới, họ đâu có sợ ai, thấy anh bị đánh nên nhanh chóng nhào tới, đánh cho Lưu Tử Thành một trận…"
Diệp Hoan mím môi, mặt tái xanh:"…………"
Nam Kiều Mộc nhìn sắc mặt xám ngắt của Diệp Hoan, nhịn cười ung dung nói:"Bây giờ Lưu Tử Thành đang nằm trong bệnh viện, ngay cả dấu giày trên gương mặt còn chưa được rửa sạch, anh có muốn thăm anh ấy không? "
Diệp Hoan:"…………"
Thái Tử Bụi Đời