Thái Cổ Thần Vương

Chương 77: Sở Thiên Kiêu

211@-
Sở Linh và Mục Nhu cưỡi ngựa mà đi, mang theo đám người Tấn Vấn Thiên tới một bãi cỏ khá rộng. Ở phía trước có một cánh cửa với đầy quân sĩ thiết giáp đứng bảo vệ.

- Trong đó là lâm viên trong khu săn bắn của hoàng gia chăng.

Ánh mắt của Tần Vấn Thiên nhìn về phía lối vào, những kiến trúc cao chót vót cực kỳ thanh lịch và rộng rãi, con cháu hoàng thất rất thích tiến vào Hắc Ám Sâm Lâm săn bắn từ nơi này.

- Tam hoàng tử điện hạ và khách quý của nước Tuyết Vân vẫn chưa tới, xin chư vị đợi ở nơi này.

Chỉ thấy một quân lính đi lên phía trước nói với Sở Linh và Mục Nhu, hai người lần lượt xuống ngựa đứng chờ ở bên ngoài.

Các cô đều biết trang viên này vẫn còn lối vào khác.

- Mặt mũi của Nước Tuyết Vân này lớn thật đấy.

Sở Linh bực mình lẩm bẩm.

- Dù sao thì người ta cũng là khách, cứ kiên nhẫn chờ một lúc là được.

Mục Nhu lắc đầu cười nói, lúc này lục tục có vài người đến, nhao nhao chào hỏi Sở Linh và Mục Nhu. Giển nhiên phần lớn mọi người đều quen biết nhau, mặc dù không hẳn là quen thân gì nhưng ở bên ngoài thì vẫn có vẻ như khá hòa khí.

- Sở Linh.

Lúc này chợt nghe thấy một giọng nói vang lên, Sở Linh đưa mắt nhìn về phía người lên tiếng, không khỏi mỉm cười nói:

- Diệp Triển, ngươi cũng tới rồi à.

- Ừ, tới rồi đây.

Diệp Triển gật đầu cười, ánh mắt hắn lập tức đưa về phía Tần Vấn Thiên ở sau lưng Sở Linh. Chỉ thấy ánh mắt đối phương rất lạnh lẽo, hình như còn có sát ý lóe lên.

Rõ ràng là Tần Vấn Thiên đã nhận ra Diệp Triển. Đây chính là kẻ đuổi giết hắn cùng với Âu Phong.

Diệp Triển chỉ hơi sửng sốt một chút rồi lại khôi phục như vẻ thường, vẫn giữ nguyên nụ cười thản nhiên như trước.

- Tần Vấn Thiên.

Diệp Triển phun ra một câu, ngay lập tức có không ít người nhìn về phía Tần Vấn Thiên, bọn họ nhanh chóng nhớ ra cái tên này.

Người của Tần phủ, tân sinh nổi danh của học viện Đế Tinh, đã giết chết Âu Phong của Âu gia

Mặt Sở Linh cứng đờ, cái tên Diệp Triển nhận ra Tần Vấn Thiên, lại còn gọi to tên của Tần Vấn Thiên lên, nhất thời khiến cho cô có phần khó xử. Nhưng thế lực của Diệp gia rất lớn, phủ Tử Quận Vương của cô cũng không bằng.


Tần Vấn Thiên cũng nhìn thấy Liễu Nghiên và Liễu Nhạc đứng bên cạnh Diệp Triển, trong lòng có cảm giác khó chịu. Ngày trước lúc ở trong Hắc Ám Sâm Lâm, Diệp Triển và Âu Phong đuổi giết hắn và Phàm Nhạc. Lúc đó bọn họ còn kịp thời cứu mạng Liễu Nghiên, vì tránh mang phiền phức tới cho Liễu Nghiên mà hắn còn dặn Liễu Nghiên không được nói là quen biết hắn.

Nhưng hiển nhiên Tần Vấn Thiên không ngừo được Liễu Nghiên lại đi cùng với Diệp Triển, hơn nữa dường như quan hệ còn khá thân thiết nữa.

Có vẻ Diệp Triển chú ý tới ánh mắt của Tần Vấn Thiên, chỉ thấy hắn cười một cái rồi kéo tay Liễu Nghiên hỏi:

- Nghiên Nhi, muội có quen biết với hắn từ trước à?

Vẻ mặt Liễu Nghiên có hơi chút xấu hổ, dù sao cô cũng biết chuyện trước đây Diệp Triển truy sát Tần Vấn Thiên, mà Tần Vấn Thiên lại cứu cô và Liễu Nhạc. Từ tận đáy lòng cô cũng có chút hảo cảm với Tần Vấn Thiên.

- Ừ.

Liễu Nghiên khẽ gật đầu, mỉm cười nhìn về phía Tần Vấn Thiên:

- Cảm ơn ngươi về chuyện lần trước.

- Không cần, cứ coi như là ta trả lại cho cô vậy.

Vẻ mặt Tần Vấn Thiên cũng rất bình tĩnh, mọi đều có nguyện vọng khác nhau, Liễu Nghiên có quyền tự quyết định cho bản thân mình, chỉ là lựa chọn của Liễu Nghiên là muốn giết chết Diệp Triển, điều này làm cho hắn có chút bối rối, hắn nên dùng thái độ gì để đối xử với Diệp Triển đây?

Đến bây giờ Tần Vấn Thiên vẫn luôn cho rằng trước đây Liễu Nghiên đã cứu hắn.

- Ha ha.

Trong nụ cười của Diệp Triển có một luồng lãnh quang, ngay sau đó hắn nhìn về phía Sở Linh, tiếp tục nói:

- Sở Linh, Tần Vấn Thiên là hậu nhân của gia tộc phản nghịch là Tần phủ, hơn nữa hắn còn giết chết Diệp Mặc và Diệp Lang của Diệp gia. Cô có biết chuyện này không?

- Cái tên này.

Sở Linh thầm mắng một tiếng, lập tức nói:

- Ta cũng không biết hắn là Tần Vấn Thiên, hắn chỉ là hộ vệ đầy tớ của ta thôi.

- Hộ vệ đầy tớ, hóa ra là thế.

Vẻ mặt Diệp Triển vô cùng bình tĩnh, xoay người nhìn về phía Tần Vấn Thiên, cười nói:

- Thì ra ngươi cam lòng làm đầy tớ của người khác, đúng là khiến Tần phủ mở mày mở mặt.

- Vì Dao tỷ, ta phải cố gắng nhịn.


Tần Vấn Thiên thầm nghĩ trong lòng, không ngờ Sở Linh lại là con người như thế.

Diệp Triển đoán được hôm nay Tần Vấn Thiên tới là vì Tần Dao, nhưng ở trong lòng hắn vẫn liên tục cười lạnh. Hắn thân là con cháu Diệp gia, nên biết được một chút tin tức nội bộ của yến hội ngày hôm nay, tên Tần Vấn Thiên này lại còn chạy lên tận cửa, đúng là nực cười.

Nắm tay Liễu Nghiên, Diệp Triển cười khẩy rồi bỏ đi, Sở Linh thoáng cái lại trở thành tâm điểm của mọi người ở đây.

- Tần Vấn Thiên, ngươi về đi! Nơi này không hợp với ngươi.

Sở Linh cảm nhận được ánh mắt của mọi người, không khỏi nói với Tần Vấn Thiên:

- Việc này ta sẽ giải thích với bằng hữu của ta sau, ta không giúp được rồi.

Giọng của Sở Linh không lớn, nhưng đám người ở chỗ này vẫn nghe được, rõ ràng Sở Linh được người khác nhờ vả đưa Tần Vấn Thiên tới nơi này.

- Đệ tử học viện Đế Tinh mà không có tư cách tiến vào vòng giao thiệp này, đây chính là sự chênh lệch giữa thân phận.

Liễu Nhạc cũng chú ý tới Tần Vấn Thiên, cảm thán trong lòng. Từ sau khi bước vào hoàng thành này, hắn đã cảm nhận sâu sắc được hoàng thành và cuộc sống trước kia không hề giống nhau, nơi này có rất nhiều tầng lớp quyền quý, phân chia đẳng cấp gắt gao, cá lớn nuốt cá bé, tất cả đều rõ rệt hơn hẳn.

- Diệp gia mới là chỗ dựa.

Liễu Nhạc thầm nghĩ trong lòng, lập tức thấp giọng nói với Liễu Nghiên bên cạnh:

- Liễu Nghiên, mặc dù tên Tần Vấn Thiên này có ý với muội, nhưng muội phải phủi sạch quan hệ với hắn đấy.

- Muội biết phải làm gì mà.

Liễu Nghiên ngây ra một lúc rồi lập tức gật đầu.

Mà Tần Vấn Thiên nghe thấy lời nói bất ngờ của Sở Linh thì đôi mắt không khỏi cương cứng, nhìn Sở Linh bên cạnh hắn chợt cảm thấy buồn cười. Nếu đã đồng ý giúp đỡ, hơn nữa lại còn tới tận nơi đây, giờ Sở Linh lại nói không dẫn theo hắn vào là sao?

- Đúng là nực cười, cáo từ.

Tần Vấn Thiên cười lạnh một tiếng, hắn cũng nóng tính lắm chứ, chỉ vì muốn gặp Tần Dao mà cố gắng chịu đựng, nhưng không ngờ lúc này Sở Linh lại cho hắn một câu như vậy.

- Thái độ kiểu gì đấy.

Sở Linh quát lạnh một tiếng.

- Nếu khi đó ngươi không đồng ý thì cũng chẳng sao, nhưng nếu đã là đồng ý rồi sao giờ lại trách ta như thế? Còn coi ta không khác gì tôi tớ nhà ngươi, ngươi là cái thá gì.

Tần Vấn Thiên liếc nhìn Sở Linh một cách lạnh lùng, lập tức phẩy tay áo bỏ đi. Tốc độ bước đi cực nhanh, hơn pháp bộ pháp cực kỳ tinh diệu, nếu Sở Linh không giúp thì hắn cũng không thể cầu xin đối phương được, đành phải tự nghĩ cách khác.


- Hửm?

Đúng lúc này, Mục Nhu nhìn thấy bộ pháp của Tần Vấn Thiên thì đôi mắt đẹp lập tức cứng lại, tim đập thình thịch, cô rất quen thuộc với bộ pháp này.

Mục Nhu từng giao thủ với Tần Vấn Thiên rất nhiều lần ở Hắc Ám Sâm Lâm. Nên cô rất quen thuộc bộ pháp này, lúc này liên tưởng tới thì đúng là dáng người Tần Vấn Thiên cũng có phần giống.

- Là hắn.

Trong lòng Mục Nhu run lên.

- Chờ đã.

Mục Nhu mở miệng kêu một tiếng khiến cho Tần Vấn Thiên dừng bước, quay đầu lại nhìn cô.

- Ngươi theo ta đi vào.

Mục Nhu nói với Tần Vấn Thiên, làm cho Tần Vấn Thiên có phần khó hiểu.

- Chúng ta là bằng hữu, không phải sao? Ta dẫn bằng hữu tham gia yến hội, chắc chắn không thành vấn đề.

Mục Nhu cười nói rất tự nhiên. Tuy Tần Vấn Thiên thấy ngờ vực nhưng cũng biết là đối phương muốn giúp mình, cho nên sĩ diện cãi láo làm gì, bèn mở miệng nói:

- Đa tạ.

- Mục Nhu!

Vẻ mặt Sở Linh nhăn mặt nhìn Mục Nhu, đây khác gì là đang chống đối với cô.

- Sở Linh, ngươi làm thế nào ta sẽ không can thiệp, giờ ta dẫn hắn vào không phải bởi vì ngươi mà là vì bản thân ta.

Mục Nhu nói với Sở Linh, hy vọng cô ta có thể hiểu được việc này không phải đang nhắm vào Sở Linh.

- Thật sao, tại sao ta cứ cảm thấy ngươi cố ý làm vậy thế?

Sở Linh cực kỳ bực bội:

- Mục Nhu, ta là bằng hữu của ngươi, không ngờ ngươi lại làm như thế! Muốn chứng tỏ ngươi rất rộng lượng sao, ngươi làm cho ta thất vọng quá.

Nói xong, Sở Linh xoay người rời đi.

- Sở Linh.


Mục Nhu còn muốn giải thích thì đã thấy Sở Linh tiếp tục nói:

- Không cần nói thêm gì nữa, về sau chúng ta ai đi đường nấy. Coi như ta không có bằng hữu như ngươi.

Mục Nhu cứng người lại, xoay người lại thấy Tần Vấn Thiên đi tới thì nhoẻn môi cười, nhưng lại có vẻ đắng chát.

- Sở Linh là người như vậy đấy, ngươi đừng trách cô ấy.

Mục Nhu nói với Tần Vấn Thiên, ngay sau đó thì thào nói nhỏ:

- Hai ngày sau, cô sẽ hết giận ta thôi.

Tần Vấn Thiên thở dài trong lòng, đối với người có thể tùy ý nuốt lời với bằng hữu như thế thì có thể thấy được nhân phẩm chẳng ra gì. Nhưng Mục Nhu lại đề cao Sở Linh quá, có điều như thế cũng có thể thấy được tâm địa của Mục Nhu rất thiện lương.

Đối phương vốn không quen biết mình nhưng lại lấy thân phận bằng hữu dẫn mình vào. Làm người rộng rãi, không hề ngụy biện cũng không sợ đắc tội với người khác, so với cô ấy thì Sở Linh càng có vẻ dối trá hơn nhiều.

Lúc này bên trong trang viên có người tới đón tiếp, đám binh sĩ kia lập tức cho đoàn người bước vào trong trang viên đó.

- Chúng ta đi thôi.

Mục Nhu cười với Tần Vấn Thiên, cũng không vạch trần Tần Vấn Thiên. Trong lòng cô rất là kinh ngạc, người có thể chống lại Yến Vũ Hàn vậy mà lại là tân sinh Tần Vấn Thiên của học viện Đế Tinh.

Tần Vấn Thiên bước theo sau Mục Nhu, bọn họ được dẫn tới một bãi cỏ xanh tốt, hai bên trái phải đều có suối chảy quanh, trên bãi cỏ này đã bày trí bàn tiệc đầy đủ, nhưng Tam Hoàng tử còn chưa tới nên không có ai ngồi vào chỗ cả.

Trong một tòa lầu gác ở phía xa, có vô số bóng người bước ra.

Người dẫn đầu là một thanh niên ăn mặc đơn giản sạch sẽ, vóc ngươi cân đối, tóc đen buông dài trên vai, đôi mắt sáng ngời hữu thần, đúng là một mỹ nam tuấn tú.

Khi thanh niên tuấn tú này mỉm cười thì đôi mắt giống như ẩn chứa thần quang, phát ra ánh sáng mê người, khí chất phi phàm.

Ở bên cạnh hắn là một thanh niên mặc áo trắng. Tần Vấn Thiên có thể nhận ra được người đó, hắn chính là Lạc Thiên Thu, nhân vật vào hàng yêu nghiệt của học viện Đế Tinh.

Hai người bọn họ sóng vai mà đi, hình như không chia tôn ti gì cả.

Sau khi hai người này đi ra khỏi lầu gác kia thì dừng lại. Thanh niên tuấn tú nọ mỉm cười nhìn phía sau, dường như đang hoan nghênh khách quý, sau đó lập tức thấy một nhóm người bước tới, người đi đầu chính là Tần Dao.

- Tam hoàng tử điện hạ tới rồi.

- Tam hoàng tử vẫn khí chất, siêu phàm thoát tục như vậy, không hổ là thiên chi kiêu tử.

Mọi người đều mỉm cười bước tới, nhìn thấy thanh niên kia thì ai cũng phải buột miệng ngợi khen. Tam hoàng tử Sở Thiên Kiêu, tên gọi là Thiên Kiêu, chính là người có khả năng kế thừa ngôi vị hoàng đế nước Sở nhất, rất được bệ hạ coi trọng. Hơn nữa thiên phú của hắn cũng cực kỳ ưu tú, hắn nổi tiếng thứ hai trong kinh thành thập tú.

Sở Thiên Kiêu, nhất đại thiên kiêu!
Thái Cổ Thần Vương
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thái Cổ Thần Vương Truyện Thái Cổ Thần Vương Story Chương 77: Sở Thiên Kiêu
10.0/10 từ 26 lượt.
loading...