Thái Cổ Thần Vương
Chương 68: Ai Là Chim Sẻ
173@-Đám người Long Bác nhìn thấy tốc độ của Tần Vấn Thiên thì sắc mặt cứng đờ ra. Ngay sau đó, Long Bác nói với thanh niên thân hình cao gầy mặc quần áo màu lục bên cạnh mình:
- Ngươi khống chế chính.
Người nọ gật đầu rồi phóng ra một tinh hồn. Đó là một Cổ Thụ tinh hồn có vô số dây leo. Đồng thời, nguyên lực tinh thần trong tay hắn hóa thành những nhánh dây leo quấn quanh người hắn. Tinh hồn này rõ ràng là một tinh hồn thuộc loại hình khống chế, có thể dùng để đối phó với võ tu có tốc độ cao.
- Hai người các ngươi đi giết tên mập kia.
Long bác lại nói với hai người khác. Địa vị của Tần Vấn Thiên ở trong học viện Đế Tinh không giống người bình thường, nếu muốn giết hắn thì phải giết luôn cả Phàm Nhạc để diệt khẩu, quyết không thể để lại mầm tai họa.
Hai người kia gật đầu rồi mau chóng đi về phía Phàm Nhạc. Phàm Nhạc thấy cảnh ấy bèn xoay người chạy thạt mau. Tu vi của hắn đang ở Luân Mạch cảnh tầng hai, người đi đối phó hắn có cảnh giới cao hơn hắn. Kẻ am hiểu công kích tầm xa như hắn đương nhiên sẽ không đánh giáp lá cà với người ta làm gì.
Nhóm Long Bác còn lại bốn người tạo thế bao vây Tần Vấn Thiên, không hề che giấu sát ý.
- Chỉ là giết chết một tân sinh thiên tài mà thôi. Tuy rằng cùng là Luân Mạch cảnh tầng thứ tư, thế nhưng Mộ Dung Phong còn non quá.
Long Bác nói với vẻ lạnh lùng, Cự Phủ tinh hồn bộc lộ ra nhuệ khí đáng sợ.
- Động thủ.
Long Bác ra hiệu lệnh. Cường giả mang Cổ Thụ tinh hồn rung bàn tay, dây leo uốn lượn phóng thẳng tới chỗ Tần Vấn Thiên. Long Bác xông lên ngay sau đó, búa lớn nện xuống như muốn bổ tan xác Tần Vấn Thiên ra.
Đôi chân của Tần Vấn Thiên bước đi liên tục, thân thể hắn hóa thành ảo ảnh né tránh cả dây leo và ánh búa rồi lướt sang một phía khác.
- Xoẹt!
Một luồng ánh kiếm nhoáng lên đâm tới như chẻ tre, thanh niên cầm kiếm bước đi như gió. Cùng lúc đó, người thứ tư cũng ra tay, từng quyền từng quyền tấn công về phía Tần Vấn Thiên một cách điên cuồng, mỗi quyền kẻ đó đánh ra như từng con yêu ngưu đang gầm rú.
Chỉ trong phút chốc, Tần Vấn Thiên đã rơi vào vòng vây. Hắn phát huy thân pháp Cửu Thiên Côn Bằng quyết tới mức cao nhất, dùng thân pháp cấp tinh diệu liên tục tránh né ba đợt công kích, động tác nhẹ nhàng đến mức khiến cho người ta phải kinh ngạc trầm trồ. Thế nhưng yêu ngưu đang xông tới điên cuồng vô cùng, lại thêm diện tích đánh rộng lớn, hắn chỉ có thể đánh ra một chưởng, dùng Kim Cương ấn ngập tràn lực lượng bùng nổ nghiền nát ảo ảnh của yêu ngưu.
Một chưởng này làm trì hoãn một sát na đủ để thần binh đại phủ và thần binh lợi kiếm tới gần người Tần Vấn Thiên. Cảm giác nguy cơ đáng sợ ập xuống, Tần Vấn Thiên bình tĩnh đến cực điểm, dường như có thể nghe thấy cả tiếng của mỗi cơn gió.
Ngay sát na thần binh đại phủ sắp bổ xuống đầu, thân thể của Tần Vấn Thiên bay lui lại nhanh như một u linh, đại phủ nện xuống ngay bên cạnh hắn. Thế nhưng thanh kiếm đâm liên tục giữa không trung lại cắt trúng da thịt hắn làm máu vẩy ra. Sức mạnh khi bốn người vây đánh hơn xa khi đánh tay đôi với một mình Mộ Dung Phong, tình huống của Tần Vấn Thiên hung hiểm vô cùng.
Phập!
Một tiếng động nhỏ vang lên, kiếm sắc đâm vào thân thể của Tần Vấn Thiên, thế nhưng cơ hồ đúng vào nháy mắt ấy thì trong lòng bàn tay của Tần Vấn Thiên cũng có một luồng sáng trắng chợt lóe. Thanh niên dùng kiếm bị một con dao găm đâm thẳng vào yết hầu. Hắn nhanh chóng ném kiếm đi, dùng cả hai tay để bịt yết hầu, song động tác này đã không thể cứu được sinh mạng của hắn nữa.
Tần Vấn Thiên căn bản không kịp nhìn cái chết của kẻ địch. Hắn lao ra khỏi chỗ hổng, đôi mắt lạnh đến cực hạn. Hắn vẫn luôn giấu dao găm trên người, đã ra tay thì như sấm sét, ắt phải lấy mạng người mới xong.
Tần Vấn Thiên chạy như bay về phía trước. Đám người Long Bác dường như đã quên cả việc đuổi theo. Đồng bạn hai tay che yết hầu nhuộm đỏ máu tươi rồi ngã vật xuống đất chết đi trước mặt bọn họ, đây đã là người thứ hai chết trong tay Tần Vấn Thiên.
Khi cuộc chiến vừa mới bắt đầu, Tần Vấn Thiên đã ra tay bất ngờ giết chết một người trong nháy mắt. Mà lúc này đây lại là một kích lôi đình.
Ba người còn lại nhìn chòng chọc vào Tần Vấn Thiên, ánh mắt lạnh lùng như rắn độc.
Trước ngực Tần Vấn Thiên, máu tươi đã nhuộm đỏ cả vạt áo. Một kiếm ban nãy đã làm hắn bị thương, nếu không phải hắn dùng một chiêu tuyệt mệnh kia thì chỉ sợ là vết thương còn nặng hơn nữa.
- Phấn khích.
Đúng lúc này, một giọng nói xa lạ vang lên. Tần Vấn Thiên và cả đám người Long Bác đều hơi khựng lại. Bọn họ nhìn về phía triền núi thì thấy Phàm Nhạc nhếch nhác chạy về. Hắn thở hồng hộc, khóe miệng rướm máu, tay áo tả tơi, ngay cả ám tiễn cũng lộ ra, rõ ràng là đã sử dụng cả thần binh này nhưng vẫn bị thương.
- Chúng ta bị bán đứng.
Phàm Nhạc chạy về phía Tần Vấn Thiên, phun ra một ngụm nước bọt đọng máu. Trên sườn núi xuất hiện thêm mấy người, có cả hai người đuổi giết Phàm Nhạc và hai người khác.
Một người trong đó có thân thể thon gầy, mặt dài như ngựa, ánh mắt lạnh lùng đầy thâm hiểm. Lúc này đây, khóe miệng hắn nhếch lên thành một nụ cười lạnh, hai chữ “phấn khích” ban nãy chính là hắn phun ra.
Người đứng bên cạnh hắn thì khiến cho đồng tử của Tần Vấn Thiên đông lại.
- Triệu Nghị.
Tần Vấn Thiên nói một cách lạnh nhạt. Triệu Nghị nhìn về phía hắn rồi nói với vẻ chẳng vui vẻ gì:
- Đừng trách ta, là ngươi bất nhân trước.
- Ban nãy nếu như ngươi ở lại thì chỉ sợ bây giờ đã là người chết rồi.
- Ta chỉ bảo ngươi đi trước, nếu có được huyết viêm quả thì đương nhiên là không thiếu phần ngươi. Ai ngờ…
- Bây giờ thì ngươi nói thế nào chẳng được.
Triệu Nghị lạnh lùng đáp.
- Nói nhảm với kẻ như thế mà làm gì. Chúng ta đưa hắn cùng vào rèn luyện trong Hắc Ám Sâm Lâm, có yêu hạch đều chia cho hắn một nửa, bây giờ thì hay rồi.
Phàm Nhạc tức giận lạnh lùng bảo. Tần Vấn Thiên lắc đầu, không nói thêm gì nữa, hắn không cần phải giải thích cùng loại người như thế.
- Ha ha.
Người bên cạnh Triệu Nghị cười lạnh rồi nói:
- Long Bác, Lạc thiếu ở ngay gần đây thôi, ta đã cho người đi thông báo rồi, ngươi xem mà làm đi.
- Lạc Thiên Thu.
Thần sắc Long Bác chững lại, sau đó hắn liếc nhìn Triệu Nghị với vẻ lạnh băng. Đồ chết tiệt này, không ngờ lại đưa cả tên Phùng Lâm chân chó bên cạnh Lạc Thiên Thu đến.
Nếu Lạc Thiên Thu biết chuyện về huyết viêm quả thì kết quả đã xác định rồi, hắn chỉ có thể tranh thủ cho mình một chút mà thôi.
- Phùng Lâm, ta đồng ý dâng huyết viêm quả cho Lạc thiếu, nhưng không ít huynh đệ của ta đã chết rồi, có thể để lại cho mỗi người còn sống một quả không?
Long Bác nói với Phùng Lâm.
- Chỉ có vài trái huyết viêm quả mà thôi, ngươi định bắt Lạc thiếu để hết lại cho đám các ngươi à?
Phùng Lâm chỉ vào cây huyết viêm quả phía xa, Long Bác cũng hướng mắt nhìn theo phía ấy. Vừa nhìn xong thì hai chân hắn run bắn lên như đã thấy chuyện gì khó tin lắm, sắc mặt thì khó coi đến cực độ.
- Phùng Lâm, còn có người khác ở đây.
Thần Sắc của Long Bác ái đi, trên cây huyết viêm quả chỉ còn vài trái, rõ ràng là đã bị ai đó ăn cắp rồi.
Thế nhưng điều này sao có thể xảy ra được? Tuy họ đang đánh nhau, song nếu có ai hái trộm quả thì bọn họ làm sao có thể không hề hay biết? Rốt cuộc thì động tác của đối phương phải nhẹ nhàng đến mức nào?
- Ta mặc kệ có người khác hay không, ngươi vẫn còn muốn giữ chỗ huyết viêm quả này sao?
Phùng Lâm nói với vẻ khí thế bức người.
Sắc mặt Long Bác cực kì khó coi. Hắn thầm mắng trong lòng, nếu không phải Phùng Lâm là con chó xun xoe bên cạnh Lạc Thiên Thu thì còn lâu hắn mới để ý đến tên vô sỉ đó. Thế nhưng bây giờ cái mạng là quan trọng nhất, đúng là hắn có nghe nói Lạc Thiên Thu cũng đang rèn luyện trong Hắc Ám Sâm Lâm.
Lạc Thiên Thu là người mà hắn không dám chọc vào.
- Ta đồng ý dâng hết cho Lạc thiếu.
Long Bác lên tiếng làm cho Phùng Lâm nở nụ cười hài lòng.
Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc vẫn đứng đó nhìn, lúc thấy Long Bác nói sẽ dâng huyết viêm quả thì thần sắc cả hai không khỏi có chút cổ quái.
- Hình như các ngươi nên thương lượng với ta một chút chứ nhỉ?
Tần Vấn Thiên thản nhiên lên tiếng.
Thế là ánh mắt của cả Long Bác và Phùng Lâm đều dõi hết về phía Tần Vấn Thiên. Long Bác mắng thầm một câu tên này thật không biết sống chết, còn trên mặt Phùng Lâm thì lại nở nụ cười.
- Hắn cũng là đệ tử của học viện Đế Tinh à?
Phùng Lâm luôn đi theo Lạc Thiên Thu ở trong Hắc Ám Sâm Lâm rèn luyện, phải đến nửa năm rồi chưa trở về.
- Người nổi bật nhất trong đám tân sinh của học viện Đế Tinh, Tần Vấn Thiên.
Long Bác đáp lời Phùng Lâm.
- Thì ra là thế.
Phùng Lâm xoa cằm nhìn Tần Vấn Thiên:
- Nếu là người mới thì phải học cách tôn kính với sư huynh mới được. Chỗ huyết viêm quả này ngươi có định nhường lại hay không đây?
- Được chứ, nhường hết cho các ngươi đấy.
Tần Vấn Thiên xòe tay ra rồi liếc nhìn Phàm Nhạc, hai người quay lưng bỏ đi. Cảnh này làm cho Long Bác sững ra, người này dễ thương lượng như vậy từ bao giờ thế?
Nhưng đúng vào lúc này, một con chó tuyết trắng muốt chậm rãi bò từ sườn núi tới gốc cây huyết viêm quả, rồi vươn móng vuốt xù lông vặt lấy một trái. Làm xong việc đó, nó thò đầu dòm Long Bác và chớp chớp đôi mắt, như thể đang buồn bực vì mình bị phát hiện ra.
- Thì ra là con súc sinh này làm!
Trong mắt Long Bác bùng lên một tia sáng lạnh.
- Đó là sủng vật của Tần Vấn Thiên.
Triệu Nghị nhìn thấy con chó tuyết kia thì thần sắc khựng lại.
- Tiểu Hỗn Đản, còn đâu ngươi ăn nốt đi.
Tiếng của Tần Vấn Thiên truyền tới từ phía xa. Nghe thấy thế, Tiểu Hỗn Đản ném luôn huyết viêm quả đang giữ trong vuốt vào miệng. Sau đó thân thể nó đột nhiên biến lớn rồi lao về phía những trái huyết viêm quả khác. Chỉ nháy mắt sau, mấy trái huyết viêm quả còn lại đã không ngừng chui vào miệng nó.
- Mau ngăn nó lại!
Thần sắc của Phùng Lâm chợt trở nên phấn khích khác thường. Hắn vọt tới cây huyết viêm quả. Thế nhưng bọn họ còn chưa kịp đuổi tới nơi thì huyết viêm quả trên cây đã bị ăn sạch bách rồi. Tiểu Hỗn Đản hóa thành một ảo ảnh lủi xuống triền núi, khi Phùng Lâm và Long Bác đuổi đến thì phát hiện ra trong miệng nó ngậm một cái bọc to.
Trong bọc đương nhiên là những trái huyết viêm quả khác.
- Nghiệt súc!
- Khốn kiếp!
Phùng Lâm và Long Bác thấy cảnh ấy thì đều quát ầm lên rồi điên cuồng đuổi theo Tiểu Hỗn Đản. Nhưng tốc độ của Tiểu Hỗn Đản nhanh đến mức nào chứ? Nó biến hẳn thành một vệt sáng trắng lủi thẳng vào rừng.
Tần Vấn Thiên và mập mạp ở phía xa xa bật cười gian xảo.
Tên nhóc kia ban nãy chắc là ăn no căng cả bụng rồi!
Thái Cổ Thần Vương
- Ngươi khống chế chính.
Người nọ gật đầu rồi phóng ra một tinh hồn. Đó là một Cổ Thụ tinh hồn có vô số dây leo. Đồng thời, nguyên lực tinh thần trong tay hắn hóa thành những nhánh dây leo quấn quanh người hắn. Tinh hồn này rõ ràng là một tinh hồn thuộc loại hình khống chế, có thể dùng để đối phó với võ tu có tốc độ cao.
- Hai người các ngươi đi giết tên mập kia.
Long bác lại nói với hai người khác. Địa vị của Tần Vấn Thiên ở trong học viện Đế Tinh không giống người bình thường, nếu muốn giết hắn thì phải giết luôn cả Phàm Nhạc để diệt khẩu, quyết không thể để lại mầm tai họa.
Hai người kia gật đầu rồi mau chóng đi về phía Phàm Nhạc. Phàm Nhạc thấy cảnh ấy bèn xoay người chạy thạt mau. Tu vi của hắn đang ở Luân Mạch cảnh tầng hai, người đi đối phó hắn có cảnh giới cao hơn hắn. Kẻ am hiểu công kích tầm xa như hắn đương nhiên sẽ không đánh giáp lá cà với người ta làm gì.
Nhóm Long Bác còn lại bốn người tạo thế bao vây Tần Vấn Thiên, không hề che giấu sát ý.
- Chỉ là giết chết một tân sinh thiên tài mà thôi. Tuy rằng cùng là Luân Mạch cảnh tầng thứ tư, thế nhưng Mộ Dung Phong còn non quá.
Long Bác nói với vẻ lạnh lùng, Cự Phủ tinh hồn bộc lộ ra nhuệ khí đáng sợ.
- Động thủ.
Long Bác ra hiệu lệnh. Cường giả mang Cổ Thụ tinh hồn rung bàn tay, dây leo uốn lượn phóng thẳng tới chỗ Tần Vấn Thiên. Long Bác xông lên ngay sau đó, búa lớn nện xuống như muốn bổ tan xác Tần Vấn Thiên ra.
Đôi chân của Tần Vấn Thiên bước đi liên tục, thân thể hắn hóa thành ảo ảnh né tránh cả dây leo và ánh búa rồi lướt sang một phía khác.
- Xoẹt!
Một luồng ánh kiếm nhoáng lên đâm tới như chẻ tre, thanh niên cầm kiếm bước đi như gió. Cùng lúc đó, người thứ tư cũng ra tay, từng quyền từng quyền tấn công về phía Tần Vấn Thiên một cách điên cuồng, mỗi quyền kẻ đó đánh ra như từng con yêu ngưu đang gầm rú.
Chỉ trong phút chốc, Tần Vấn Thiên đã rơi vào vòng vây. Hắn phát huy thân pháp Cửu Thiên Côn Bằng quyết tới mức cao nhất, dùng thân pháp cấp tinh diệu liên tục tránh né ba đợt công kích, động tác nhẹ nhàng đến mức khiến cho người ta phải kinh ngạc trầm trồ. Thế nhưng yêu ngưu đang xông tới điên cuồng vô cùng, lại thêm diện tích đánh rộng lớn, hắn chỉ có thể đánh ra một chưởng, dùng Kim Cương ấn ngập tràn lực lượng bùng nổ nghiền nát ảo ảnh của yêu ngưu.
Một chưởng này làm trì hoãn một sát na đủ để thần binh đại phủ và thần binh lợi kiếm tới gần người Tần Vấn Thiên. Cảm giác nguy cơ đáng sợ ập xuống, Tần Vấn Thiên bình tĩnh đến cực điểm, dường như có thể nghe thấy cả tiếng của mỗi cơn gió.
Ngay sát na thần binh đại phủ sắp bổ xuống đầu, thân thể của Tần Vấn Thiên bay lui lại nhanh như một u linh, đại phủ nện xuống ngay bên cạnh hắn. Thế nhưng thanh kiếm đâm liên tục giữa không trung lại cắt trúng da thịt hắn làm máu vẩy ra. Sức mạnh khi bốn người vây đánh hơn xa khi đánh tay đôi với một mình Mộ Dung Phong, tình huống của Tần Vấn Thiên hung hiểm vô cùng.
Phập!
Một tiếng động nhỏ vang lên, kiếm sắc đâm vào thân thể của Tần Vấn Thiên, thế nhưng cơ hồ đúng vào nháy mắt ấy thì trong lòng bàn tay của Tần Vấn Thiên cũng có một luồng sáng trắng chợt lóe. Thanh niên dùng kiếm bị một con dao găm đâm thẳng vào yết hầu. Hắn nhanh chóng ném kiếm đi, dùng cả hai tay để bịt yết hầu, song động tác này đã không thể cứu được sinh mạng của hắn nữa.
Tần Vấn Thiên căn bản không kịp nhìn cái chết của kẻ địch. Hắn lao ra khỏi chỗ hổng, đôi mắt lạnh đến cực hạn. Hắn vẫn luôn giấu dao găm trên người, đã ra tay thì như sấm sét, ắt phải lấy mạng người mới xong.
Tần Vấn Thiên chạy như bay về phía trước. Đám người Long Bác dường như đã quên cả việc đuổi theo. Đồng bạn hai tay che yết hầu nhuộm đỏ máu tươi rồi ngã vật xuống đất chết đi trước mặt bọn họ, đây đã là người thứ hai chết trong tay Tần Vấn Thiên.
Khi cuộc chiến vừa mới bắt đầu, Tần Vấn Thiên đã ra tay bất ngờ giết chết một người trong nháy mắt. Mà lúc này đây lại là một kích lôi đình.
Ba người còn lại nhìn chòng chọc vào Tần Vấn Thiên, ánh mắt lạnh lùng như rắn độc.
Trước ngực Tần Vấn Thiên, máu tươi đã nhuộm đỏ cả vạt áo. Một kiếm ban nãy đã làm hắn bị thương, nếu không phải hắn dùng một chiêu tuyệt mệnh kia thì chỉ sợ là vết thương còn nặng hơn nữa.
- Phấn khích.
Đúng lúc này, một giọng nói xa lạ vang lên. Tần Vấn Thiên và cả đám người Long Bác đều hơi khựng lại. Bọn họ nhìn về phía triền núi thì thấy Phàm Nhạc nhếch nhác chạy về. Hắn thở hồng hộc, khóe miệng rướm máu, tay áo tả tơi, ngay cả ám tiễn cũng lộ ra, rõ ràng là đã sử dụng cả thần binh này nhưng vẫn bị thương.
- Chúng ta bị bán đứng.
Phàm Nhạc chạy về phía Tần Vấn Thiên, phun ra một ngụm nước bọt đọng máu. Trên sườn núi xuất hiện thêm mấy người, có cả hai người đuổi giết Phàm Nhạc và hai người khác.
Một người trong đó có thân thể thon gầy, mặt dài như ngựa, ánh mắt lạnh lùng đầy thâm hiểm. Lúc này đây, khóe miệng hắn nhếch lên thành một nụ cười lạnh, hai chữ “phấn khích” ban nãy chính là hắn phun ra.
Người đứng bên cạnh hắn thì khiến cho đồng tử của Tần Vấn Thiên đông lại.
- Triệu Nghị.
Tần Vấn Thiên nói một cách lạnh nhạt. Triệu Nghị nhìn về phía hắn rồi nói với vẻ chẳng vui vẻ gì:
- Đừng trách ta, là ngươi bất nhân trước.
- Ban nãy nếu như ngươi ở lại thì chỉ sợ bây giờ đã là người chết rồi.
- Ta chỉ bảo ngươi đi trước, nếu có được huyết viêm quả thì đương nhiên là không thiếu phần ngươi. Ai ngờ…
- Bây giờ thì ngươi nói thế nào chẳng được.
Triệu Nghị lạnh lùng đáp.
- Nói nhảm với kẻ như thế mà làm gì. Chúng ta đưa hắn cùng vào rèn luyện trong Hắc Ám Sâm Lâm, có yêu hạch đều chia cho hắn một nửa, bây giờ thì hay rồi.
Phàm Nhạc tức giận lạnh lùng bảo. Tần Vấn Thiên lắc đầu, không nói thêm gì nữa, hắn không cần phải giải thích cùng loại người như thế.
- Ha ha.
Người bên cạnh Triệu Nghị cười lạnh rồi nói:
- Long Bác, Lạc thiếu ở ngay gần đây thôi, ta đã cho người đi thông báo rồi, ngươi xem mà làm đi.
- Lạc Thiên Thu.
Thần sắc Long Bác chững lại, sau đó hắn liếc nhìn Triệu Nghị với vẻ lạnh băng. Đồ chết tiệt này, không ngờ lại đưa cả tên Phùng Lâm chân chó bên cạnh Lạc Thiên Thu đến.
Nếu Lạc Thiên Thu biết chuyện về huyết viêm quả thì kết quả đã xác định rồi, hắn chỉ có thể tranh thủ cho mình một chút mà thôi.
- Phùng Lâm, ta đồng ý dâng huyết viêm quả cho Lạc thiếu, nhưng không ít huynh đệ của ta đã chết rồi, có thể để lại cho mỗi người còn sống một quả không?
Long Bác nói với Phùng Lâm.
- Chỉ có vài trái huyết viêm quả mà thôi, ngươi định bắt Lạc thiếu để hết lại cho đám các ngươi à?
Phùng Lâm chỉ vào cây huyết viêm quả phía xa, Long Bác cũng hướng mắt nhìn theo phía ấy. Vừa nhìn xong thì hai chân hắn run bắn lên như đã thấy chuyện gì khó tin lắm, sắc mặt thì khó coi đến cực độ.
- Phùng Lâm, còn có người khác ở đây.
Thần Sắc của Long Bác ái đi, trên cây huyết viêm quả chỉ còn vài trái, rõ ràng là đã bị ai đó ăn cắp rồi.
Thế nhưng điều này sao có thể xảy ra được? Tuy họ đang đánh nhau, song nếu có ai hái trộm quả thì bọn họ làm sao có thể không hề hay biết? Rốt cuộc thì động tác của đối phương phải nhẹ nhàng đến mức nào?
- Ta mặc kệ có người khác hay không, ngươi vẫn còn muốn giữ chỗ huyết viêm quả này sao?
Phùng Lâm nói với vẻ khí thế bức người.
Sắc mặt Long Bác cực kì khó coi. Hắn thầm mắng trong lòng, nếu không phải Phùng Lâm là con chó xun xoe bên cạnh Lạc Thiên Thu thì còn lâu hắn mới để ý đến tên vô sỉ đó. Thế nhưng bây giờ cái mạng là quan trọng nhất, đúng là hắn có nghe nói Lạc Thiên Thu cũng đang rèn luyện trong Hắc Ám Sâm Lâm.
Lạc Thiên Thu là người mà hắn không dám chọc vào.
- Ta đồng ý dâng hết cho Lạc thiếu.
Long Bác lên tiếng làm cho Phùng Lâm nở nụ cười hài lòng.
Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc vẫn đứng đó nhìn, lúc thấy Long Bác nói sẽ dâng huyết viêm quả thì thần sắc cả hai không khỏi có chút cổ quái.
- Hình như các ngươi nên thương lượng với ta một chút chứ nhỉ?
Tần Vấn Thiên thản nhiên lên tiếng.
Thế là ánh mắt của cả Long Bác và Phùng Lâm đều dõi hết về phía Tần Vấn Thiên. Long Bác mắng thầm một câu tên này thật không biết sống chết, còn trên mặt Phùng Lâm thì lại nở nụ cười.
- Hắn cũng là đệ tử của học viện Đế Tinh à?
Phùng Lâm luôn đi theo Lạc Thiên Thu ở trong Hắc Ám Sâm Lâm rèn luyện, phải đến nửa năm rồi chưa trở về.
- Người nổi bật nhất trong đám tân sinh của học viện Đế Tinh, Tần Vấn Thiên.
Long Bác đáp lời Phùng Lâm.
- Thì ra là thế.
Phùng Lâm xoa cằm nhìn Tần Vấn Thiên:
- Nếu là người mới thì phải học cách tôn kính với sư huynh mới được. Chỗ huyết viêm quả này ngươi có định nhường lại hay không đây?
- Được chứ, nhường hết cho các ngươi đấy.
Tần Vấn Thiên xòe tay ra rồi liếc nhìn Phàm Nhạc, hai người quay lưng bỏ đi. Cảnh này làm cho Long Bác sững ra, người này dễ thương lượng như vậy từ bao giờ thế?
Nhưng đúng vào lúc này, một con chó tuyết trắng muốt chậm rãi bò từ sườn núi tới gốc cây huyết viêm quả, rồi vươn móng vuốt xù lông vặt lấy một trái. Làm xong việc đó, nó thò đầu dòm Long Bác và chớp chớp đôi mắt, như thể đang buồn bực vì mình bị phát hiện ra.
- Thì ra là con súc sinh này làm!
Trong mắt Long Bác bùng lên một tia sáng lạnh.
- Đó là sủng vật của Tần Vấn Thiên.
Triệu Nghị nhìn thấy con chó tuyết kia thì thần sắc khựng lại.
- Tiểu Hỗn Đản, còn đâu ngươi ăn nốt đi.
Tiếng của Tần Vấn Thiên truyền tới từ phía xa. Nghe thấy thế, Tiểu Hỗn Đản ném luôn huyết viêm quả đang giữ trong vuốt vào miệng. Sau đó thân thể nó đột nhiên biến lớn rồi lao về phía những trái huyết viêm quả khác. Chỉ nháy mắt sau, mấy trái huyết viêm quả còn lại đã không ngừng chui vào miệng nó.
- Mau ngăn nó lại!
Thần sắc của Phùng Lâm chợt trở nên phấn khích khác thường. Hắn vọt tới cây huyết viêm quả. Thế nhưng bọn họ còn chưa kịp đuổi tới nơi thì huyết viêm quả trên cây đã bị ăn sạch bách rồi. Tiểu Hỗn Đản hóa thành một ảo ảnh lủi xuống triền núi, khi Phùng Lâm và Long Bác đuổi đến thì phát hiện ra trong miệng nó ngậm một cái bọc to.
Trong bọc đương nhiên là những trái huyết viêm quả khác.
- Nghiệt súc!
- Khốn kiếp!
Phùng Lâm và Long Bác thấy cảnh ấy thì đều quát ầm lên rồi điên cuồng đuổi theo Tiểu Hỗn Đản. Nhưng tốc độ của Tiểu Hỗn Đản nhanh đến mức nào chứ? Nó biến hẳn thành một vệt sáng trắng lủi thẳng vào rừng.
Tần Vấn Thiên và mập mạp ở phía xa xa bật cười gian xảo.
Tên nhóc kia ban nãy chắc là ăn no căng cả bụng rồi!
Thái Cổ Thần Vương
Đánh giá:
Truyện Thái Cổ Thần Vương
Story
Chương 68: Ai Là Chim Sẻ
10.0/10 từ 26 lượt.