Thái Cổ Thần Vương
Chương 58: Đêm Trước Trận Chiến
107@-Trong học viện Đế Tinh có chỗ cho đệ tử tu luyện, thậm chí còn có chỗ để luận bàn. Thế nhưng bọn họ thích vào Ảo Mộng Chi Thành để thí luyện hơn, như vậy kích thích hơn nhiều, thậm chí còn có thể phát huy toàn bộ thực lực mà không hề e dè gì cả.
Tần Vấn Thiên không vào Ảo Mộng Chi Thành mà tu hành ngay trong giấc mộng của mình.
Giờ phút này, giữa đại địa mênh mang trống trải chỉ có một mình Tần Vấn Thiên không ngừng đánh ra từng chưởng.
- Kim Cương ấn cương mãnh bá đạo, không thể phá, Luân Hải ấn vừa nhu vừa cương, lúc như mặt biển lăn tăn gợn sóng, lúc lại như sóng thần dữ dội quét sạch hết thảy, trong cương có nhu, trong nhu có cương.
Tần Vấn Thiên thì thào nói nhỏ, chưởng nối tiếp chưởng không ngừng đánh ra, vậy mà mãi vẫn chẳng thể ngộ ra điểm quan trọng.
- Đáng tiếc ta còn chưa tới được Tạo Mộng cảnh, bằng không ta có thể tạo ra biển rộng trong chính cảnh mộng của mình để tự thân cảm thụ.
Tần Vấn Thiên nghĩ trong lòng, thế rồi tiếp tục tung chưởng. Không biết hắn đã đánh ra bao nhiêu chưởng, bỗng một tiếng vỗ vang lên làm cho đôi mắt của hắn đột ngột ngưng lại.
- Luân, từng vòng từng vòng như luân mạch trong cơ thể, tầng tầng lớp lớp cuộn lên rồi bộc phát nơi bàn tay, phát huy lực lượng mạnh nhất,
Hai mắt Tần Vấn Thiên sáng lên. Hắn hít sâu, bàn tay chậm rãi đẩy ra. Lúc này đây, chưởng của hắn rất chậm, thế nhưng trong chưởng dường như mang theo kình phong không ngừng gia tăng.
- Nhu, đây là cảm giác của “nhu”.
- Đúng, chính là như thế, cho đến khi bùng nổ trong phút chốc, sóng biển chồng nhau bộc phát ra lực lượng cuồng bạo như sóng thần.
Khóe miệng của Tần Vấn Thiên nở nụ cười, cuối cùng hắn cũng lĩnh ngộ được điểm quan trọng cốt yếu của Luân Hải ấn. Qua một hồi lâu, Tần Vấn Thiên đánh ra một chưởng như sóng biển ngợp trời, phát ra tiếng vang như sóng xô ào ạt, một chưởng này vẫn chưa hề có nguyên lực tinh thần.
Sau khi tu luyện Luân Hải ấn một cách thuần thục, Tần Vấn Thiên lấy mộng làm chất dẫn để ý thức của mình tiến vào ngôi sao nhỏ, thế nhưng không hề có phản ứng gì. Mấy ngày qua, vì trong tay có không ít tinh vẫn thạch, cho nên Tần Vấn Thiên không ngừng thử thăm dò kí ức ẩn chứa trong ngôi sao nhỏ ở trạng thái mộng cảnh.
Hắn dần dần phát hiện ra, muốn đưa ý thức vào không gian của ngôi sao nhỏ cũng cần một lượng tinh thần chi lực khổng lồ, thế nhưng không gian ấy lại mênh mông như một trời sao, trong trời sao ẩn chứa vô số mảnh sao nhỏ bé. Mỗi một mảnh sao ấy đều có thể hấp thu sức mạnh vì sao, phải dùng tinh vẫn thạch để mở ra.
Biến hóa này làm cho Tần Vấn Thiên càng ý thức được sự lạ lùng của ngôi sao nhỏ.
Đương nhiên, Tần Vấn Thiên cũng thử không đưa ý thức vào không gian bên trong ngôi sao nhỏ, mà trực tiếp dùng tinh thần chi lực thắp sáng toàn bộ ngôi sao nhỏ như lần đầu kích phát nó, thế nhưng hắn phát hiện ra, ngôi sao nhỏ giờ đây sâu không thấy đáy. Hắn muốn đưa ý thức vào trong thì dễ, nhưng muốn thắp sáng nó thì lại cần có tinh vẫn thạch. Việc này khiến cho Tần Vấn Thiên cảm thấy áp lực như núi, bởi vì của cái của hắn hiện giờ sợ là không thể nào gánh nổi.
- Xem thử những mảnh sao nhỏ này cất giữ những kí ức gì trước đã.
Tần Vấn Thiên vừa nghĩ thế, thì lập tức có tinh thần chi lực chảy vào trong trời sao mênh mông, rồi thẩm thấu vào mảnh sao nhỏ mà ý thức của Tần Vấn Thiên đang bám lấy. Tuy chỉ là ở trong mộng cảnh, nhưng chỉ cần có ý thức của hắn dẫn đường thì có thể dẫn nguyên lực tinh thần tiến vào đây.
Đương nhiên tiền đề là trong tay hoặc trong cơ thể hắn ở thế giới thực phải có tinh vẫn thạch. Tu hành trong mộng không thể tạo ra những tồn tại giả dối, chí ít thì ở Thiển Mộng cảnh là không làm được.
Dần dần trên mảnh sao nhỏ tựa như có ánh sáng, thế rồi ánh sáng càng ngày càng rõ hơn.
Cuối cùng, một đạo ánh sáng lóng lánh tỏa ra, luồng kí ức chảy vào cơ thể Tần Vấn Thiên cũng đồng thời chấn ý thức của hắn bay ra ngoài.
Lúc này đây, Tần Vấn Thiên vẫn nhìn thấy kí ức hình ảnh chứ không phải là kí ức bằng văn tự, giống như khi ở Tần Thiên thần tông.
Công pháp thần thông và tri thức về luyện khí đều là ký ức văn tự, trận đại chiến ở Tần Thiên thần tông mà Tần Vấn Thiên nhìn thấy lần trước thì là kí ức hình ảnh. Lần này cũng vậy.
Trong hình ảnh, hắn thấy một hoàng triều, một hoàng triều vô cùng khủng bố, trong hoàng cung khí thế mênh mang. Tần Vấn Thiên quả thực không dám tưởng tượng đến khí thế uy nghiêm bát ngát của hoàng triều ấy. Những cây cột đá sừng sững chọc thẳng tới trời chống đỡ tòa hoàng cung có lẽ còn to lớn hơn cả thành Thiên Ung, và cường giả ở nơi đó thì nhiều như mây trời.
Trước mặt một hoàng triều như thế, nước Sở chỉ như một con kiến hôi. Khi đắm chìm trong khí thế của hoàng triều này thì Tần Vấn Thiên đã có cảm nhận ấy.
Tần Vấn Thiên lại nhìn thấy người trung niên ở Tần Thiên thần tông khi trước. Hắn đứng trên một cột đá chọc trời bên ngoài hoàng cung của hoàng triều. Hắn cất tiếng cười ngạo nghễ vang trời, hắn phất nhẹ tay đất trời nghiêng đổ, khiến cho hoàng triều long trời lở đất. Trong kí ức hình ảnh của Tần Vấn Thiên còn có một mỹ nhân vô cùng xinh đẹp. Người phụ nữ ấy bị người trung niên nọ mang đi, kẻ dám ngăn hắn chỉ có một con đường chết, không một ai có thể cản đường.
Điều này như là minh chứng cho một câu nói mà Tần Vấn Thiên đã từng nghe: khi mà thực lực đã mạnh mẽ đến một mức độ nào đó, thì một người có thể trở thành pháp tắc của một quốc gia.
Giữa trời đất rộng lớn mênh mang, ta là kẻ tiêu dao nhất; ta hoành hành ngang ngược, thích gì làm đấy, ta chính là trời, ta chính là luật!
Khi Tần Vấn Thiên rời khỏi kí ức này thì những cảm xúc rung động trong lòng hắn vẫn khó có thể bình tĩnh lại. Quá mạnh! So với hoàng triều kia, nước Sở chỉ có thể coi là một nước nhỏ mà thôi. Người trung niên kia dậm chân một cái là đã có thể tiêu diệt cả nước Sở rồi.
- Khó trách Hắc Bá lại nói với mình rằng đây là thế giới của tu sĩ Võ Mệnh, thành Thiên Ung quá nhỏ, ngay cả nước Sở cũng quá nhỏ.
Tần Vấn Thiên hít sâu một hơi, nội tâm hãy còn sôi sục, thế nhưng hắn cũng hiểu rõ một điều: tuy nước Sở chẳng là gì trong đại lục mênh mông, nhưng hắn cũng chẳng là gì trong nước Sở. Hắn muốn cường đại hơn thì phải tiến từng bước một, không thể mơ mộng những gì viển vông.
- Tử quỷ lão cha, rốt cuộc thì người là người như thế nào? Ngôi sao nhỏ mà người để lại cho con lại là cái gì?
Ngẩng đầu nhìn lên hư không, Tần Vấn Thiên nhớ tới hình bóng của người trung niên nọ. Người trung niên ấy xuất hiện rất nhiều trong kí ức, người ấy sẽ là ai? Là tử quỷ lão cha của hắn sao?
Nếu như suy đoán này là thật, thì tử quỷ lão cha đã chết thật rồi à?
- Phù…
Thở ra một hơi khí đục, Tần Vấn Thiên thầm nghĩ trong lòng:
- Nếu như ta lại thắp sáng ngôi sao nhỏ một lần nữa thì người ấy sẽ mang lại cho ta kinh hỉ gì đây?
Tần Vấn Thiên rất muốn thử một phen, thế nhưng ngày ước chiến đã mỗi lúc một gần. Việc quan trọng hơn đối với hắn lúc này là ngưng kết nguyên lực tinh thần trong cơ thể thành nguyên lực thần văn, quá trình này cũng cần tiêu tốn rất nhiều tinh vẫn thạch.
- Tu hành đã khó, mà tu hành công pháp thần thông cường đại lại càng khó hơn. Không chỉ cần có thiên phú mà còn cần tài nguyên khổng lồ để làm cơ sở.
Tần Vấn Thiên nói nhỏ trong lòng. Hắn cũng bắt đầu nghĩ đến việc một thời gian nữa phải luyện chế thêm vài thần binh để bán ra.
Thần công Luyện Thần đồ lục dùng thần văn để ngưng luyện chân nguyên, dấu hiệu khi tầng đầu tiên viên mãn chính là có thể ngưng luyện một lượng lớn nguyên lực tinh thần thành thần văn cấp một. Càng luyện Luyện Thần đồ lục, lĩnh ngộ đối với thần văn của Tần Vấn Thiên lại càng sâu sắc hơn.
Thời gian không ngừng trôi đi, Tần Vấn Thiên vẫn đắm chìm trong việc ngưng luyện thần nguyên, hơn nữa sau khi ngưng luyện thần nguyên, hắn sẽ cho nguyên lực tinh thần di động lặp đi lặp lại quanh người theo luân mạch tinh thần, để không ngừng rèn luyện từng cơ quan trong cơ thể. Khi nghe Tô Mộc Vũ giảng bài, hắn đã tiếp thu một vài tri thức có tác dụng đối với mình.
Một lần hai lần thì không có tác dụng gì, thế nhưng sau trăm lần, ngàn lần, thì hắn phát hiện ra trong cơ thể dường như có biến hóa.
Không chỉ có Tần Vấn Thiên cốgắng tu luyện, mà ngay cả tên mập Phàm Nhạc cũng chăm chỉ khác thường trong suốt mấy ngày, chẳng hề quấy rầy đến Tần Vấn Thiên. Rõ ràng nhìn thì có vẻ Phàm Nhạc bất cần đời, thế nhưng hắn vẫn cực kì coi trọng trận chiến này. Chắc hẳn hắn cũng khắc sâu kí ức về bài học tàn nhẫn trong Ảo Mộng chi thành, tuy hắn không nói ra nhưng Tần Vấn Thiên vẫn hiểu.
Mỗi lần nhớ tới người của Kị Sĩ minh dùng trường thương đâm sâu vào cơ thể Phàm Nhạc rồi còn ngoáy tròn trong người hắn, thì trong lòng Tần Vấn Thiên lại nổi lên một luồng sát niệm mãnh liệt. Món nợ này, hắn nhất định phải bắt bọn chúng phải trả bằng máu.
Trong khi Phàm Nhạc và Tần Vấn Thiên tu hành khắc khổ thì ở phía Kị Sĩ minh, Mộ Dung Phong và Đỗ Hạo cũng không hề nhàn rỗi.
Sau khi Tần Vấn Thiên giết chết Âu Phong, bộc phát thiên phú, Âu Thần bèn biết cái người từng bị hắn miệt thị đã trở thành một mối uy hiếp đáng gờm, hơn nữa không còn dễ diệt trừ như trước nữa. Cơ hội lần này tốt như thế, bảo hắn làm sao mà bỏ lỡ cho được?
Ở trong sân tu luyện, Mộ Dung Phong và Đỗ Hạo chia nhau đối chiến cùng các cường giả trong Kị Sĩ minh, đòn tấn công của hai bên đều vô cùng mạnh mẽ.
- Không sai, Mộ Dung Phong quả thật là một thiên tài hiếm có. Liệt Không quyền cương mãnh bá đạo, phá mạch phá tạng, cũng là thần thông trung phẩm giống Thiên Thủ Ấn. Chỉ khác nhau ở chỗ Liệt Không quyền không chia thành chiêu thức, lĩnh ngộ càng sâu thì lực hủy diệt lại càng cường đại hơn.
Thành viên Kị Sĩ minh bên cạnh Âu Thần cười lạnh rồi nói.
Thần sắc của Âu Thần bình tĩnh, thế nhưng sâu trong đáy mắt lại nổi lên ý lạnh thấu xương. Hắn cố ý chuẩn bị Liệt Không quyền này chính là vì Tần Vấn Thiên, để cả Mộ Dung Phong và Đỗ Hạo cùng luyện, quyền pháp ngoan độc bá đạo, có thể chấn nát cả kinh mạch và lục phủ ngũ tạng của người khác.
Cảnh giới của Mộ Dung Phong vốn cao hơn Tần Vấn Thiên rất nhiều, lại tu luyện thêm loại quyền bá đạo độc ác này, chắc chắn sẽ nghiền chết Tần Vấn Thiên cảnh giới thấp hơn.
- Vẫn còn chưa đủ. Ta sẽ chuẩn bị một con bài tẩy cho Mộ Dung Phong để ngừa vạn nhất. Tần Vấn Thiên, Phàm Nhạc, hãy chuẩn bị mà đón nhận nỗi đau tàn phế đi.
Khóe miệng Âu Thần nhếch lên thành một nụ cười. Dù cho hắn đã cầm chắc thắng lợi trong tay, thế nhưng vẫn muốn chuẩn bị cho thật ổn thỏa.
Thái Cổ Thần Vương
Tần Vấn Thiên không vào Ảo Mộng Chi Thành mà tu hành ngay trong giấc mộng của mình.
Giờ phút này, giữa đại địa mênh mang trống trải chỉ có một mình Tần Vấn Thiên không ngừng đánh ra từng chưởng.
- Kim Cương ấn cương mãnh bá đạo, không thể phá, Luân Hải ấn vừa nhu vừa cương, lúc như mặt biển lăn tăn gợn sóng, lúc lại như sóng thần dữ dội quét sạch hết thảy, trong cương có nhu, trong nhu có cương.
Tần Vấn Thiên thì thào nói nhỏ, chưởng nối tiếp chưởng không ngừng đánh ra, vậy mà mãi vẫn chẳng thể ngộ ra điểm quan trọng.
- Đáng tiếc ta còn chưa tới được Tạo Mộng cảnh, bằng không ta có thể tạo ra biển rộng trong chính cảnh mộng của mình để tự thân cảm thụ.
Tần Vấn Thiên nghĩ trong lòng, thế rồi tiếp tục tung chưởng. Không biết hắn đã đánh ra bao nhiêu chưởng, bỗng một tiếng vỗ vang lên làm cho đôi mắt của hắn đột ngột ngưng lại.
- Luân, từng vòng từng vòng như luân mạch trong cơ thể, tầng tầng lớp lớp cuộn lên rồi bộc phát nơi bàn tay, phát huy lực lượng mạnh nhất,
Hai mắt Tần Vấn Thiên sáng lên. Hắn hít sâu, bàn tay chậm rãi đẩy ra. Lúc này đây, chưởng của hắn rất chậm, thế nhưng trong chưởng dường như mang theo kình phong không ngừng gia tăng.
- Nhu, đây là cảm giác của “nhu”.
- Đúng, chính là như thế, cho đến khi bùng nổ trong phút chốc, sóng biển chồng nhau bộc phát ra lực lượng cuồng bạo như sóng thần.
Khóe miệng của Tần Vấn Thiên nở nụ cười, cuối cùng hắn cũng lĩnh ngộ được điểm quan trọng cốt yếu của Luân Hải ấn. Qua một hồi lâu, Tần Vấn Thiên đánh ra một chưởng như sóng biển ngợp trời, phát ra tiếng vang như sóng xô ào ạt, một chưởng này vẫn chưa hề có nguyên lực tinh thần.
Sau khi tu luyện Luân Hải ấn một cách thuần thục, Tần Vấn Thiên lấy mộng làm chất dẫn để ý thức của mình tiến vào ngôi sao nhỏ, thế nhưng không hề có phản ứng gì. Mấy ngày qua, vì trong tay có không ít tinh vẫn thạch, cho nên Tần Vấn Thiên không ngừng thử thăm dò kí ức ẩn chứa trong ngôi sao nhỏ ở trạng thái mộng cảnh.
Hắn dần dần phát hiện ra, muốn đưa ý thức vào không gian của ngôi sao nhỏ cũng cần một lượng tinh thần chi lực khổng lồ, thế nhưng không gian ấy lại mênh mông như một trời sao, trong trời sao ẩn chứa vô số mảnh sao nhỏ bé. Mỗi một mảnh sao ấy đều có thể hấp thu sức mạnh vì sao, phải dùng tinh vẫn thạch để mở ra.
Biến hóa này làm cho Tần Vấn Thiên càng ý thức được sự lạ lùng của ngôi sao nhỏ.
Đương nhiên, Tần Vấn Thiên cũng thử không đưa ý thức vào không gian bên trong ngôi sao nhỏ, mà trực tiếp dùng tinh thần chi lực thắp sáng toàn bộ ngôi sao nhỏ như lần đầu kích phát nó, thế nhưng hắn phát hiện ra, ngôi sao nhỏ giờ đây sâu không thấy đáy. Hắn muốn đưa ý thức vào trong thì dễ, nhưng muốn thắp sáng nó thì lại cần có tinh vẫn thạch. Việc này khiến cho Tần Vấn Thiên cảm thấy áp lực như núi, bởi vì của cái của hắn hiện giờ sợ là không thể nào gánh nổi.
- Xem thử những mảnh sao nhỏ này cất giữ những kí ức gì trước đã.
Tần Vấn Thiên vừa nghĩ thế, thì lập tức có tinh thần chi lực chảy vào trong trời sao mênh mông, rồi thẩm thấu vào mảnh sao nhỏ mà ý thức của Tần Vấn Thiên đang bám lấy. Tuy chỉ là ở trong mộng cảnh, nhưng chỉ cần có ý thức của hắn dẫn đường thì có thể dẫn nguyên lực tinh thần tiến vào đây.
Đương nhiên tiền đề là trong tay hoặc trong cơ thể hắn ở thế giới thực phải có tinh vẫn thạch. Tu hành trong mộng không thể tạo ra những tồn tại giả dối, chí ít thì ở Thiển Mộng cảnh là không làm được.
Dần dần trên mảnh sao nhỏ tựa như có ánh sáng, thế rồi ánh sáng càng ngày càng rõ hơn.
Cuối cùng, một đạo ánh sáng lóng lánh tỏa ra, luồng kí ức chảy vào cơ thể Tần Vấn Thiên cũng đồng thời chấn ý thức của hắn bay ra ngoài.
Lúc này đây, Tần Vấn Thiên vẫn nhìn thấy kí ức hình ảnh chứ không phải là kí ức bằng văn tự, giống như khi ở Tần Thiên thần tông.
Công pháp thần thông và tri thức về luyện khí đều là ký ức văn tự, trận đại chiến ở Tần Thiên thần tông mà Tần Vấn Thiên nhìn thấy lần trước thì là kí ức hình ảnh. Lần này cũng vậy.
Trong hình ảnh, hắn thấy một hoàng triều, một hoàng triều vô cùng khủng bố, trong hoàng cung khí thế mênh mang. Tần Vấn Thiên quả thực không dám tưởng tượng đến khí thế uy nghiêm bát ngát của hoàng triều ấy. Những cây cột đá sừng sững chọc thẳng tới trời chống đỡ tòa hoàng cung có lẽ còn to lớn hơn cả thành Thiên Ung, và cường giả ở nơi đó thì nhiều như mây trời.
Trước mặt một hoàng triều như thế, nước Sở chỉ như một con kiến hôi. Khi đắm chìm trong khí thế của hoàng triều này thì Tần Vấn Thiên đã có cảm nhận ấy.
Tần Vấn Thiên lại nhìn thấy người trung niên ở Tần Thiên thần tông khi trước. Hắn đứng trên một cột đá chọc trời bên ngoài hoàng cung của hoàng triều. Hắn cất tiếng cười ngạo nghễ vang trời, hắn phất nhẹ tay đất trời nghiêng đổ, khiến cho hoàng triều long trời lở đất. Trong kí ức hình ảnh của Tần Vấn Thiên còn có một mỹ nhân vô cùng xinh đẹp. Người phụ nữ ấy bị người trung niên nọ mang đi, kẻ dám ngăn hắn chỉ có một con đường chết, không một ai có thể cản đường.
Điều này như là minh chứng cho một câu nói mà Tần Vấn Thiên đã từng nghe: khi mà thực lực đã mạnh mẽ đến một mức độ nào đó, thì một người có thể trở thành pháp tắc của một quốc gia.
Giữa trời đất rộng lớn mênh mang, ta là kẻ tiêu dao nhất; ta hoành hành ngang ngược, thích gì làm đấy, ta chính là trời, ta chính là luật!
Khi Tần Vấn Thiên rời khỏi kí ức này thì những cảm xúc rung động trong lòng hắn vẫn khó có thể bình tĩnh lại. Quá mạnh! So với hoàng triều kia, nước Sở chỉ có thể coi là một nước nhỏ mà thôi. Người trung niên kia dậm chân một cái là đã có thể tiêu diệt cả nước Sở rồi.
- Khó trách Hắc Bá lại nói với mình rằng đây là thế giới của tu sĩ Võ Mệnh, thành Thiên Ung quá nhỏ, ngay cả nước Sở cũng quá nhỏ.
Tần Vấn Thiên hít sâu một hơi, nội tâm hãy còn sôi sục, thế nhưng hắn cũng hiểu rõ một điều: tuy nước Sở chẳng là gì trong đại lục mênh mông, nhưng hắn cũng chẳng là gì trong nước Sở. Hắn muốn cường đại hơn thì phải tiến từng bước một, không thể mơ mộng những gì viển vông.
- Tử quỷ lão cha, rốt cuộc thì người là người như thế nào? Ngôi sao nhỏ mà người để lại cho con lại là cái gì?
Ngẩng đầu nhìn lên hư không, Tần Vấn Thiên nhớ tới hình bóng của người trung niên nọ. Người trung niên ấy xuất hiện rất nhiều trong kí ức, người ấy sẽ là ai? Là tử quỷ lão cha của hắn sao?
Nếu như suy đoán này là thật, thì tử quỷ lão cha đã chết thật rồi à?
- Phù…
Thở ra một hơi khí đục, Tần Vấn Thiên thầm nghĩ trong lòng:
- Nếu như ta lại thắp sáng ngôi sao nhỏ một lần nữa thì người ấy sẽ mang lại cho ta kinh hỉ gì đây?
Tần Vấn Thiên rất muốn thử một phen, thế nhưng ngày ước chiến đã mỗi lúc một gần. Việc quan trọng hơn đối với hắn lúc này là ngưng kết nguyên lực tinh thần trong cơ thể thành nguyên lực thần văn, quá trình này cũng cần tiêu tốn rất nhiều tinh vẫn thạch.
- Tu hành đã khó, mà tu hành công pháp thần thông cường đại lại càng khó hơn. Không chỉ cần có thiên phú mà còn cần tài nguyên khổng lồ để làm cơ sở.
Tần Vấn Thiên nói nhỏ trong lòng. Hắn cũng bắt đầu nghĩ đến việc một thời gian nữa phải luyện chế thêm vài thần binh để bán ra.
Thần công Luyện Thần đồ lục dùng thần văn để ngưng luyện chân nguyên, dấu hiệu khi tầng đầu tiên viên mãn chính là có thể ngưng luyện một lượng lớn nguyên lực tinh thần thành thần văn cấp một. Càng luyện Luyện Thần đồ lục, lĩnh ngộ đối với thần văn của Tần Vấn Thiên lại càng sâu sắc hơn.
Thời gian không ngừng trôi đi, Tần Vấn Thiên vẫn đắm chìm trong việc ngưng luyện thần nguyên, hơn nữa sau khi ngưng luyện thần nguyên, hắn sẽ cho nguyên lực tinh thần di động lặp đi lặp lại quanh người theo luân mạch tinh thần, để không ngừng rèn luyện từng cơ quan trong cơ thể. Khi nghe Tô Mộc Vũ giảng bài, hắn đã tiếp thu một vài tri thức có tác dụng đối với mình.
Một lần hai lần thì không có tác dụng gì, thế nhưng sau trăm lần, ngàn lần, thì hắn phát hiện ra trong cơ thể dường như có biến hóa.
Không chỉ có Tần Vấn Thiên cốgắng tu luyện, mà ngay cả tên mập Phàm Nhạc cũng chăm chỉ khác thường trong suốt mấy ngày, chẳng hề quấy rầy đến Tần Vấn Thiên. Rõ ràng nhìn thì có vẻ Phàm Nhạc bất cần đời, thế nhưng hắn vẫn cực kì coi trọng trận chiến này. Chắc hẳn hắn cũng khắc sâu kí ức về bài học tàn nhẫn trong Ảo Mộng chi thành, tuy hắn không nói ra nhưng Tần Vấn Thiên vẫn hiểu.
Mỗi lần nhớ tới người của Kị Sĩ minh dùng trường thương đâm sâu vào cơ thể Phàm Nhạc rồi còn ngoáy tròn trong người hắn, thì trong lòng Tần Vấn Thiên lại nổi lên một luồng sát niệm mãnh liệt. Món nợ này, hắn nhất định phải bắt bọn chúng phải trả bằng máu.
Trong khi Phàm Nhạc và Tần Vấn Thiên tu hành khắc khổ thì ở phía Kị Sĩ minh, Mộ Dung Phong và Đỗ Hạo cũng không hề nhàn rỗi.
Sau khi Tần Vấn Thiên giết chết Âu Phong, bộc phát thiên phú, Âu Thần bèn biết cái người từng bị hắn miệt thị đã trở thành một mối uy hiếp đáng gờm, hơn nữa không còn dễ diệt trừ như trước nữa. Cơ hội lần này tốt như thế, bảo hắn làm sao mà bỏ lỡ cho được?
Ở trong sân tu luyện, Mộ Dung Phong và Đỗ Hạo chia nhau đối chiến cùng các cường giả trong Kị Sĩ minh, đòn tấn công của hai bên đều vô cùng mạnh mẽ.
- Không sai, Mộ Dung Phong quả thật là một thiên tài hiếm có. Liệt Không quyền cương mãnh bá đạo, phá mạch phá tạng, cũng là thần thông trung phẩm giống Thiên Thủ Ấn. Chỉ khác nhau ở chỗ Liệt Không quyền không chia thành chiêu thức, lĩnh ngộ càng sâu thì lực hủy diệt lại càng cường đại hơn.
Thành viên Kị Sĩ minh bên cạnh Âu Thần cười lạnh rồi nói.
Thần sắc của Âu Thần bình tĩnh, thế nhưng sâu trong đáy mắt lại nổi lên ý lạnh thấu xương. Hắn cố ý chuẩn bị Liệt Không quyền này chính là vì Tần Vấn Thiên, để cả Mộ Dung Phong và Đỗ Hạo cùng luyện, quyền pháp ngoan độc bá đạo, có thể chấn nát cả kinh mạch và lục phủ ngũ tạng của người khác.
Cảnh giới của Mộ Dung Phong vốn cao hơn Tần Vấn Thiên rất nhiều, lại tu luyện thêm loại quyền bá đạo độc ác này, chắc chắn sẽ nghiền chết Tần Vấn Thiên cảnh giới thấp hơn.
- Vẫn còn chưa đủ. Ta sẽ chuẩn bị một con bài tẩy cho Mộ Dung Phong để ngừa vạn nhất. Tần Vấn Thiên, Phàm Nhạc, hãy chuẩn bị mà đón nhận nỗi đau tàn phế đi.
Khóe miệng Âu Thần nhếch lên thành một nụ cười. Dù cho hắn đã cầm chắc thắng lợi trong tay, thế nhưng vẫn muốn chuẩn bị cho thật ổn thỏa.
Thái Cổ Thần Vương
Đánh giá:
Truyện Thái Cổ Thần Vương
Story
Chương 58: Đêm Trước Trận Chiến
10.0/10 từ 26 lượt.