Thái Cổ Thần Vương

Chương 481: Thủ đoạn

177@-
Tống Giai mang theo lệ nóng rời đi. Thế gian này tuy nhiều chuyện bất bình nhưng chung quy vẫn còn người lương thiện.

Tống Giai rời đi nhưng không hề có ai để ý đến. Lúc này mọi ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Tần Vấn Thiên và Kim Chiến.

Người thanh niên mặc áo trắng bước xuống ba bước, áp lực trong không gian nặng nề tới mức làm người ta hít thở không thông. Nhưng điều đó cũng không hề làm mọi người cảm thấy kinh ngạc, điều làm họ rung động chính là khi bước thứ ba hạ xuống cũng chính là lúc Kim Chiến phun ra một ngụm máu tươi.

Kim Diễm thế gia là một trong ba đại gia tộc của thành Huyễn Vương. Kim Chiến này tuy không phải là đệ tử thiên tài bậc nhất trong gia tộc nhưng cũng được coi như là một nhân vật phi phàm, thiên tư xuất chúng, chiến lực cường đại. Cường giả Thiên Cương tầng bốn bình thường cũng không phải là đối thủ của hắn, chứ nói gì đến Thiên Cương tầng ba.

Nhưng Tần Vấn Thiên đối phó hắn thậm chí còn không thèm ra tay, hơn nữa trên người Tần Vấn Thiên tràn ngập khí thế của cảnh giới Thiên Cương tầng ba, không thể nào sai được.

Trực tiếp chèn ép, giống như một cuộc chiến đấu không cùng một đẳng cấp vậy!

Sắc mặt Kim Chiến tái nhợt, lúc này hắn có một cảm giác, phảng phất như ánh mắt của cả thế giới này đều đang đổ dồn vào hắn, nhìn hắn chịu nhục vậy.

Phun ra một ngụm máu tươi, Kim Chiến rít gào một tiếng, tựa như không cam lòng, vẫn còn muốn tiếp tục chiến đấu như trước.

Nhưng lúc khí thế của hắn chuẩn bị bạo phát, chân phải của Tần Vấn Thiên lại một lần nữa nhấc lên hạ xuống. Trong khoảnh khắc này, Kim Chiến cảm nhận được khoảng không trên thân thể hắn có vô tận kiếm ý ào ạt mà tới. Kiếm khí vô hình hóa thành từng luồng lực lượng sát phạt chân thực, trực tiếp xuyên thấu vào thân thể hắn.

- Phốc!

Lúc này khí thế mà Kim Chiến tích tụ hoàn toàn sụp đổ. Hắn hung hăng phun ra một ngụm máu tươi, kim diễm triệt để bị nghiền nát, Võ mệnh Thiên Cương giống như xuất hiện vết nứt.

- Có ý chí võ đạo ẩn chứa trong kiếm, thật mạnh!

Kim Chiến rung động trong lòng. Hắn lúc này hơi thở ngắt quãng, hô hấp đều không thoải mái. Tần Vấn Thiên đứng cách hắn không xa, vẫn bộ quần áo trắng bình an vô sự như trước, đang đứng lặng im nhìn hắn. Điều này làm cho Kim Chiến càng cảm thấy nhục nhã hơn.

Chỉ thấy lúc này, một làn gió thoảng qua, Kim Chiến chỉ cảm thấy thân thể của Tần Vấn Thiên nhẹ nhàng lướt qua hắn, bỏ hắn lại phía sau, không thèm liếc hắn một cái.

Tần Vấn Thiên đi tới trước mặt lão giả áo đen, quay đầu lại nhìn về phía Thương Duyệt, nói:

- Món này, hôm nay thuộc về ta.

Cuộc chiến đoạt bảo, Tần Vấn Thiên thắng, như vậy Bút Không Gian đương nhiên sẽ do hắn sở hữu.

Lão giả áo đen khẽ gật đầu. Tần Vấn Thiên chiến thắng trong cuộc chiến đoạt bảo, lão cũng thầm cảm thấy may mắn. Tâm pháp mà Tần Vấn Thiên cung cấp càng làm cho lão thấy động lòng hơn. Chỉ là bởi không dám đắc tội với Thương Duyệt quận chúa nên lão mới không có cách nào khác.


- Chờ một chút!

Tiếng của Tần Vấn Thiên vừa dứt, Ân Thành lại lên tiếng. Chỉ thấy hắn trừng mắt nhìn Tần Vấn Thiên, trong mắt tràn đấy ý lạnh, nói:

- Tên này là loại gian trá, lại đi giấu diếm tu vi của mình. Nói mình là cảnh giới Thiên Cương tầng ba, dùng thủ đoạn lừa dối để đoạt bảo. Trận chiến này, sợ là không được tính.

Mọi người đang trầm mắc, chỉ thấy trước mắt sáng ngời. Ân Thành này là người xảo quyệt, thích nhất dùng âm mưu thủ đoạn. Hắn nói ra những lời này, không nghi ngờ gì chính là đang nhắc nhở mọi người.

- Không sai. Người này tu vi chắc chắn không thể chỉ là Thiên Cương tầng ba được. Không nghĩ tới quận chúa lại bị hắn lừa.

- Người này âm hiểm như thế, quả thực đáng chết.

Vài nhân vật thiên tài đứng trên vách núi đều mở miệng mắng nhiếc Tần Vấn Thiên.

Trong mắt bọn hắn, giống như Tần Vấn Thiên là tên tội nhân đại gian đại ác, tội không thể tha, phải giết hắn mới đủ tiết hận.

Chứng kiến sự việc đi đến mức này nhưng Tần Vấn Thiên vẫn chưa cảm thấy ngoài dự tính, vẫn bình tĩnh như trước.

Thiên Sơn Đoạt Bảo Hội, một khi đã nguyện ý trả giá tương đương thì hiến vật hay đoạt bảo đều phải dựa vào chiến đấu để quyết định, ai mạnh người đó được.

Hôm nay mặc dù hắn đánh bại Kim Chiến, nhưng cũng chỉ có thể đại biểu hắn mạnh hơn Kim Chiến. Đám người này vẫn cho rằng bằng với lực lượng của mình có thể bóp chết Tần Vấn Thiên một cách dễ dàng. Bởi vậy sao có thể để quận chúa thất vọng được? Bất kể như thế nào cũng không thể để hắn lấy đi bảo bối một cách dễ dàng được.

- Đúng, ý chí võ đạo trong kiếm của ngươi mạnh như vậy, nhất định là che dấu tu vi.

Kim Chiến như vớ được cọng rơm cứu mạng, lập tức quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn thắng vào Tần Vấn Thiên.

- Ta che dấu tu vi thì sao? Cuộc chiến đoạt bảo này là ai thắng đây?

Tần Vấn Thiên rất thoải mái, không hề phủ nhận, ánh mắt đảo qua mọi người, nhàn nhạt mở miệng.

Khóe miệng Ân Thành lộ ra ý cười lạnh lẽo, nói:

- Ha ha ha... Xem ra chính ngươi cũng thừa nhận. Nếu đã như vậy thì quận chúa do bị ngươi lừa nên mới để Kim Chiến ra chiến đấu, bằng không với thực lực của quận chúa, ngươi mà cũng có thể chống lại sao?


- Thế sao?

Tần Vấn Thiên đưa mắt nhìn về phía Thương Duyệt, mở miệng nói:

- Tần mỗ đã nói rồi, chỉ đánh một trận, nói được thì làm được.

Vừa dứt lời, trong mắt Tần Vấn Thiên lóe lên những tia nhìn sắc bén, nhìn thẳng về phía Ân Thành.

Khóe miệng Ân Thành mang theo ý cười lạnh lùng, chí thấy bàn tay hắn vỗ một tiếng xuống ghế ngồi. Ngay lập tức vài thân ảnh bên cạnh hắn gào thét lao ra, hướng thẳng về phía Tần Vấn Thiên.

- Xem ra ngươi không coi lời ta nói ra gì cả.

Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói, đồng thời một tia sáng rực rỡ bắn ra từ mi tâm của hắn. Ân Thành đang mỉm cười thỏa mãn đột nhiên cảm thấy đầu mình rung lên mãnh liệt. Khi ánh mắt của hắn và Tần Vấn Thiên chạm nhau, hắn chỉ cảm thấy mình như rơi vào bóng tối vô biên, phảng phất như có vô số ác ma đang chém giết vào trong đầu hắn vậy.

- Ngươi muốn chết sao?

Một giọng nói vang lên trong đầu hắn, làm cho Ân Thành hét thảm lên một tiếng. Đám người đang lao về phía Tần Vấn Thiên quay đầu nhìn về phía Ân Thành, chỉ thấy hắn dùng hai tay ôm lấy đầu, cực kì đau đớn, gào thét nói:

- Quay lại!

Mấy tên kia ngơ ngác nhìn nhau, rồi lại nhìn Tần Vấn Thiên. Chỉ thấy một tên cường giả Thiên Cương tầng bốn vẫn không nghe lệnh, đạp cước bộ lao nhanh về phía Tần Vấn Thiên.

- Xoẹt!

Ánh sáng lóe lên, vật đổi sao dời, đám người chỉ thấy một đạo huyết quang rực rỡ phát ra.

Tần Vấn Thiên quay trở lại chỗ cũ, giống như chưa từng nhúc nhích. Lại thấy tên cường giả đang chạy về phía Tần Vấn Thiên nơi yết hầu có vết máu tươi. Hai tay hắn ôm chặt yết hầu, hai mắt lộ vẻ không cam lòng, cứ như vậy mà chết đi.

Thân thể tên này đổ ầm xuống, đám người xung quanh tỏ vẻ chấn động, chăm chú nhìn về phía thanh niên áo trắng.

Người này, lại giết người rồi.

Hơn nữa thực lực của hắn quả thực đáng sợ, ngay cả cường giả Thiên Cương tầng bốn cũng không phải đối thủ của hắn.

Cho dù là Thương Duyệt tự mình xuất chiến, chỉ sợ cũng không nắm chắc có thể chiến thắng người này.

- Mấy lần lộ ý định giết người như thế, thật nghĩ Tần mỗ dễ bắt nạt lắm phải không?

Tần Vấn Thiên lạnh lùng quát lên một tiếng. Trong khoảnh khắc, phảng phất như có lợi kiếm đang xuyên qua đầu của Ân Thành. Hắn lại một lần nữa kêu thảm một tiếng, hai tay ôm chặt đầu, lộ ra thần sắc đau đớn làm cho mọi người ai nấy đều khiếp sợ.

Người này rốt cục đã dùng thủ đoạn gì, chẳng lẽ còn am hiểu cả công kích tinh thần sao? Nhất định là như vậy rồi, bằng không sao lại khiến Ân Thành thê thảm như vậy.

Đám người của Ân Thành lùi về bên cạnh hắn, nhưng ánh mắt vẫn không dám rời khỏi Tần Vấn Thiên.

- Hừ!

Tần Vấn Thiên hừ lạnh một tiếng, bỏ qua Ân Thành. Lúc này Ân Thành mới hoàn hồn trở lại, lộ ra bộ mặt âm lãnh, gắt gao nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên.

Nhưng đã thấy Tần Vấn Thiên chuyển ánh mắt về phía Thương Duyệt, nói:

- Không chịu thua sao?

Thương Duyệt nhìn thanh niên mặc áo trắng đứng trước mặt. Thời khắc này nàng tự nhiên hiểu ra mình đã lầm. Người này nếu như không phải ẩn dấu tu vi thì chắc chắn là một tên yêu nghiệt cực kì đáng sợ, có thể sánh với những thiên kiêu chi tử trong các môn phái hoặc gia tộc lớn.

Tuy tu vi của Ân Thành không cao, chỉ là Thiên Cương tầng ba, tuổi cũng còn rất trẻ nhưng thiên phú tu hành của hắn lại rất mạnh. Vậy mà khi đối mặt với người này lại dễ dàng bị đánh bại như vậy.

- Nếu ta đã thua, bảo vật này là của ngươi.

Thương Duyệt lạnh lùng mở miệng, làm cho đám người xung quanh hít một ngụm khí lạnh.

Thương Duyệt quận chúa tới Thiên Sơn Đoạt Bảo Hội, tranh bảo bối với thanh niên áo trắng này, vậy mà thực sự thua rồi.

Đánh cuộc lần này bất kể có tiến hành như thế nào, nhưng người chiến thắng cuối cùng lại là một người mặc áo trắng trước giờ chưa từng lộ diện tại thành Huyễn Vương. Thoạt nhìn hắn cũng chỉ chừng hai mươi lăm tuổi thôi.

Tần Vấn Thiên chuyển ánh mắt nhìn về phía lão giả áo đen, chỉ thấy hắn đưa ra một cuốn sách cổ, đưa cho lão, nói:

- Mời xem qua công pháp trong đó.

Lão giả áo đen khẽ gật đầu, tiếp nhận công pháp, ý thức ngay lập tức xâm nhập vào trong đó. Sau một lát, con mắt của lão như sáng bừng lên, liền đưa Bút Không Gian cho Tần Vấn Thiên, thân hình lập tức lóe lên, trực tiếp rời khỏi nơi này.

Tại Thiên Sơn Đoạt Bảo Hội, rất nhiều người hiến bảo vật đều đeo mặt nạ xuất hiện. Lấy được thứ mình cần liền lập tức chạy đi, đề phòng bất trắc. Dù sao việc giết người cướp của cũng không phải là chuyện gì lạ lẫm gì.


Tần Vấn Thiên tiếp nhận Bút Không Gian liền lập tức thu vào làm cho Thương Duyệt nhìn hắn có chút không cam lòng, lần nữa mở miệng nói:

- Bút Không Gian này hôm nay đã bị ngươi lấy. Hiện tại có thể nhượng lại cho ta được không? Ngươi muốn cái giá như thế nào cứ việc nói.

Mọi người có chút ngoài ý muốn. Không nghĩ Thương Duyệt quận chúa lại cố chấp như vậy, vẫn muốn có Bút Không Gian kia.

Cho dù Tần Vấn Thiên đồng ý trao đổi thì chắc chắn cũng sẽ dùng công phu sư tử ngoạm, đòi lấy thứ có giá trị cao hơn, ít nhất cũng phải đáng giá hơn bản công pháp khi nãy hắn đưa ra.

- Không đổi!

Tần Vấn Thiên dứt khoát từ chối làm cho thần sắc Thương Duyệt cừng đó, lần nữa mở miệng nói:

- Ngươi cứ cân nhắc kĩ lưỡng một lần nữa đi.

- Tần mỗ không muốn lãng phí thời gian nữa.

Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói. Bút Không Gian có tác dụng vô cùng quan trọng với hắn, làm sao có thể trao đổi với Thương Duyệt được.

Thương Duyệt thân là quận chúa của Vương phủ trong thành Huyễn Vương, tướng mạo xuất chúng, là một mỹ nhân hiếm có, hơn nữa thiên phú cũng rất lợi hại. Bất kể là ai cũng sẽ nhường nàng ba phần, chưa từng có người nào lại cự tuyệt nàng, hơn nữa lại không hề có chút khách khí nào như vậy.

Khẽ cắn môi, đôi mắt Thương Duyệt nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, trong lòng thầm mang hận ý. Tên này thực không biết tốt xấu là gì.

Tần Vấn Thiên lấy được Bút Không Gian cũng không rời đi ngay. Trước ánh mắt soi mói của mọi người, hắn quay trở lại đình đài, ngồi một cách tùy tiện, giống nhưng việc vừa rồi chưa từng xảy ra vậy.

Cũng có thể những việc khi nãy hắn căn bản không hề để trong lòng.

Lúc này, ánh mắt của Ân Thành đầy vẻ lạnh lùng, trong sâu đôi mắt của hắn mơ hồ còn tràn ngập cả sát khí.

- Tiếp tục đi!

Tâm tính của Ân Thành cũng rất phi phàm, có thể ổn định tâm thần rất nhanh, lạnh lùng mở miệng. Thiên Sơn Đoạt Bảo Hội còn chưa kết thúc.

Tần Vấn Thiên sở dĩ chưa dời đi là vì muốn xem có thể gặp được thứ nào tốt nữa hay không. Dù sao trước đó hắn cũng không ngờ tới có thể lấy được Bút Không Gian.

Hoàng triều Đại Nguyên có tài nguyên phong phú, so với Đại Hạ còn hơn xa. Thiên Sơn Đoạt Bảo Hội chính là hội giao dịch có quy mô lớn nhất của thành Huyễn Vương trong bảy đại vương thành. Nói không chừng sẽ còn xuất hiện những bảo vật mà hắn mong muốn cũng nên!
Thái Cổ Thần Vương
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thái Cổ Thần Vương Truyện Thái Cổ Thần Vương Story Chương 481: Thủ đoạn
10.0/10 từ 26 lượt.
loading...