Thái Cổ Thần Vương

Chương 313: Không người

157@-
Âu Dương Cuồng Sinh ngẩng đầu nhìn về phía Vương Tiêu trong hư không, trong mắt mang theo một chút miệt thị cuồng vọng.

- Vương Tiêu, ngày xưa ngươi bước qua cổng Vô Song giới này, có mấy người đi ra?

Âu Dương Cuồng Sinh lạnh nhạt nói, đương nhiên hắn biết, đã biết rõ còn cố hỏi.

- Ba người.

Vương Tiêu hãnh diện nói, đám lão giả Vô Song giới kẻ nào cũng rất lười, thậm chí những người đó còn không thu đệ tử, chỉ để các ngươi theo họ tu hành đã là ân huệ to lớn, tuy rất nhiều người có tư cách bước vào Vô Song giới nhưng lại không cách nào bái vào môn hạ của các Vô Song lão nhân.

Các lão gia hỏa ở nơi này đều là kẻ có năng lực thật sự, chính vì như thế mới có thể khiến thiên tài thành Thương Châu tập hợp, thậm chí thiên tài ngoài thành Thương Châu xa xôi vạn dặm cũng tìm đến.

Vương Tiêu ngày đó làm ba người xuất hiện, muốn thu hắn làm học trò.

Nhưng Vương Tiêu hắn đã từ chối, về sau, hắn theo một vị Vô Song lão nhân cực có danh tiếng tu hành, muốn tranh thủ trở thành học trò của lão.

- Hẳn là sẽ không ít hơn ngươi.

Âu Dương Cuồng Sinh cười lạnh lùng nói, khiến vẻ mặt Vương Tiêu khựng lại, sau đó cũng nhìn chằm chằm Âu Dương Cuồng Sinh:

- Vậy ta cũng mỏi mắt mong chờ.

Xa xa bên trong dãy núi cổ kính, nơi tiên khí lượn lờ, trong động phủ, người Vô Song giới muốn tìm cũng khó tìm được sự tồn tại của các động phủ này, nhưng lúc này trong từng tòa động phủ lại có không ít người nhìn chằm chằm hình ảnh trước mắt, đó là tình hình trong cổng Vô Song giới.

Trong cổng Vô Song giới là một trận pháp, bọn họ ở trong động phủ có thể nhìn thấy tình hình trong trận pháp, lúc này, rất nhiều ánh mắt lão nhân sáng rực, lóe ra ánh nhìn sắc bén.

- Qua rồi, cửa ải thứ chín, vượt qua rồi.

Những người này than thở trong lòng, bọn họ tận mắt thấy Tần Vấn Thiên tới cửa ải thứ mười, hai người khác thì chậm hơn một chút, kẹt ở cửa ải thứ năm và cửa ải thứ sáu.

- Đây là...


Ánh mắt đám người phóng ra từng tia nhìn sắc bén, cửa ải thứ mười có mười tám yêu thú, tất cả đều là Nguyên Phủ tầng bảy đỉnh phong, mười tám con, hơn nữa đều là Tinh Thần chiến thú cực kỳ hung mãnh, mỗi một công kích đều như muốn xé rách hắn, nhưng bọn họ nhìn thấy thanh niên kia điên cuồng phòng ngự, ngẫu nhiên công kích, trong cơ thể hắn bùng nổ Tinh Thần Nguyên Lực cực kỳ đáng sợ, giống như thần thông trực tiếp bùng nổ tụ họp lại thành cụm.

Càng làm người ta kinh ngạc hơn là, động tác dưới chân hắn là đang khắc Thần Văn, Thần Văn phòng ngự cấp ba đỉnh phong, muốn ổn định trước.

- Con bà nó, thế mà lại phòng ngự được.

Đại hán kia rống lên một tiếng, động phủ bên này cũng chấn động:

- Người này cực hợp với khẩu vị của ta, bực bội quá, khẳng định là không có cơ hội rồi.

Đương nhiên Tần Vấn Thiên mạnh mẽ hắn nhìn ra, nhưng hôm nay, cái Tần Vấn Thiên bày ra đã không chỉ có sức lực mạnh mẽ, tốc độ khắc Thần Văn cấp ba này không khỏi quá nhanh, chỉ sợ nhất định là lão gia hỏa kia sẽ đòi người, cái này, không tranh nổi.

Ở trong một động phủ khác, chỉ thấy một lão giả có vài phần lười nhác, ánh mắt nhìn chằm chằm tình hình phía trước, thân thể hơi tỏ ra lười biếng kia tùy ý dựa trên vách núi đá nhưng đôi mắt nheo lại của lão lại lộ ra từng luồng ánh sao.

- Một cước hạ xuống chính là Thần Văn cấp ba sơ cấp, tốc độ này so với ta năm đó mạnh hơn nhiều.

Hai mắt lão đầu tỏa sáng, không mất bao lâu, Thần Văn này tại tiến hành tổ hợp, càng ngày càng mạnh, Thần Văn cấp ba sơ cấp hóa thành Thần Văn phòng ngự cấp ba đỉnh phong, sau cùng lại xuất hiện Thần Văn cấp ba đỉnh phong công kích, quá rực rỡ rồi.

- Kẻ này lão phu muốn, chút nữa các ngươi không được phép tranh với lão phu.

Lão giả rống lên một tiếng, từng ngọn núi xung quanh đều rung động, động phủ những người kia đều chấn động, có người nhỏ giọng mắng:

- Lão đầu không biết xấu hổ, lại dùng loại thủ đoạn cưỡng chế này, vô sỉ, vô sỉ...

- Ngươi nói ai hả?

Một giọng nói liền vang vọng trong động phủ của người nói chuyện, người kia lập tức run rẩy nói:

- Lão ca, ta nói đùa thôi, ta không ra, nhất định không đi ra đâu.


Qua rồi, cửa ải thứ mười, hắn cũng vượt qua rồi.

Mọi người thấy Thần Văn không thể chống đỡ như thế, càng lúc càng mạnh, gần như tràn ngập uy lực cấp bốn, cứ thế phá cửa ải này.

- Sao còn chưa đi ra ngoài, người giữ ải đó đang làm gì vậy?

Nhưng khi bọn họ nhìn thấy một bóng người xuất hiện ở bên cạnh Tần Vấn Thiên, ánh mắt tất cả đều khựng lại đó.

- Nàng thế mà lại đi vào trong trận pháp?

Giống như người trong động phủ đều nghĩ tới cái gì đó, bọn họ đều quay đầu, ánh mắt giống như muốn xuyên thấu vách núi, nhìn ngọn núi hư vô mờ mịt ở phương xa, lúc này... nàng cũng chú ý rồi sao!

Tần Vấn Thiên cũng rất kinh ngạc, ánh mắt nghi hoặc nhìn bóng người xuất hiện ở trước mắt, trên người khoác quần áo giống như dệt thành từ tuyết, trắng thuần.

Nhưng quần áo trắng như tuyết lại không làm da thịt của nàng tỏ ra khác thường mà lại giống như phối hợp đẹp nhất, da thịt của nàng cũng giống như tuyết, giống như nhẹ nhàng chạm một cái là có thể hòa tan.

Trên thân thể của nàng có từng tia ý lạnh, khí chất của nàng có chút giống Thanh Nhi nhưng lại có khác biệt, nữ tử trước mắt giống như băng sơn tuyết liên, còn Thanh Nhi lại như không vướng vào khói lửa nhân gian.

Mặc dù nữ tử trước mắt rất đẹp nhưng Tần Vấn Thiên vẫn cảm thấy Thanh Nhi đẹp hơn một chút, nhưng cũng không kém mấy, dù sao, có thể để hắn mang ra so sánh với Thanh Nhi đã chứng minh mỹ mạo của nữ tử trước mắt. Người giống như Âu Dương Đình tuy Tần Vấn Thiên cũng thấy xinh đẹp nhưng loại xinh đẹp đó nếu so với Thanh Nhi thì tỏ ra tục khí hơn rất nhiều.

Trong đám nữ tử Tần Vấn Thiên từng gặp, chỉ có vẻ đẹp của Khuynh Thành là một loại đẹp cực hạn khác với Thanh Nhi, khi mười lăm mười sáu tuổi nàng đã là mỹ nữ đứng đầu của nước Sở, mỗi cái nhăn mặt mỗi nụ cười đều nghiêng nước nghiêng thành.

Về phần tu vi của nữ tử trước mắt, Nguyên Phủ cảnh tầng tám.

- Không được dùng sức mạnh Thần Văn, ngươi chiến đấu toàn lực với ta, ta sẽ nương tay.

Giọng của nữ tử cũng lạnh lẽo giống như người của nàng.

Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu, nữ nhân này cho hắn cảm giác, trừ xinh đẹp ra thì đó là sự cường đại, chắc chắn cường đại hơn vị hôn thê Thư Nguyễn Ngọc của Dương Phàm.

- Oành!

Trong nháy mắt khí thế trên người Tần Vấn Thiên bộc phát ra, yêu khí, huyết mạch, ý chí lực lượng đồng thời bùng nổ. Giờ phút này trên người hắn tràn ngập yêu khí, cả người lộ ra khí thế không thể chống đỡ, giống như cự thú khủng bố.

Yêu khí càn quét qua, trong phút chốc bóng người Tần Vấn Thiên buông xuống trước người đối phương, long ấn khủng bố từ bàn tay nổ ra, ánh mắt hắn liếc qua, đâm về phía mắt đối phương, lực lượng ý chí khủng bố nghiền áp ra nhưng hắn lại cảm giác mình đang đứng ở trong một vùng thế gia băng tuyết, rất lạnh.

Một ánh mắt của đối phương làm hắn cảm giác được một hơi lạnh thấu xương, ý chí của đối phương trực tiếp xông vào trong mắt hắn, xông vào trong cơ thể hắn.

- Thật mạnh, đây là sức mạnh ý chí cấp độ viên mãn.

Cả người Tần Vấn Thiên đều cảm giác được sự rét lạnh kia, đối phương lĩnh ngộ sức mạnh ý chí, cảnh giới đầu siêu thoát hóa cảnh, bước vào viên mãn, kế tiếp liền lĩnh ngộ cảnh giới thứ hai, lót đường cho việc đột phá Thiên Cương cảnh.

Nhưng tu vi đối phương mới chỉ ở Nguyên Phủ tầng tám, còn xa mới tới Nguyên Phủ đỉnh phong, võ đạo ý chí lại viên mãn trước.

Bất kể thực lực của đối phương mạnh bao nhiêu, chiến ý của Tần Vấn Thiên không lùi bước chút nào, ánh mắt không chút che giấu nhìn chằm chằm đối phương, long ấn điên cuồng trực tiếp nghiền về phía thân thể đối phương, Thần Nguyên trong cơ thể điên cuồng bộc phát ra.

Oành...

Công kích khủng bố va chạm với nhau, một luồng hơi thở băng hàn cùng cực truyền từ cánh tay vào thẳng trong cơ thể, trong nháy mắt trên người hắn bao trùm lên một tầng băng tuyết. Với tu vi đối phương cộng thêm sức mạnh võ đạo ý chí cảnh giới viên mãn, chỉ phóng thích một loại võ đạo ý chí này, chỉ sợ cũng có thể so với nhân vật Nguyên Phủ tầng chín võ đạo ý chí không đủ cường đại.

Đối phương đã có thể có được một loại võ đạo ý chí viên mãn, hiển nhiên sức lĩnh ngộ kinh người, còn có sức mạnh võ đạo ý chí khác.

Tuy Tần Vấn Thiên không dễ chịu nhưng sức mạnh một đòn này của hắn cũng làm vẻ mặt nữ tử hơi thay đổi, nàng chỉ cảm thấy người Nguyên Phủ tầng năm trước mắt như một con cự thú chiến thắng, cho dù là cường giả Nguyên Phủ tầng bảy cũng không thể cho nàng cảm giác như vậy.

- Bùng!

Bàn tay trái Tần Vấn Thiên nâng lên đánh ra, không ngờ là một sức mạnh đáng sợ.

Vẻ mặt nữ tử khựng lại, bàn tay khẽ xoay, trong phút chốc, hàn băng càng mạnh hơn, xâm nhập thân thể Tần Vấn Thiên, khiến toàn thân hắn cũng bị hàn băng chôn vùi, sau đó bàn tay nàng rung động về phía trước, trong phút chốc, có một tấm hàn băng lá chắn xuất hiện trước người, công kích của Tần Vấn Thiên trực tiếp vặn nát nó, nhưng ngón tay nữ tử chỉ về phía trước, một cơn lốc tuyết đáng sợ cuốn về phía Tần Vấn Thiên.

Lạnh, lúc này Tần Vấn Thiên thật sự lạnh tới mức thân thể cũng phát run, giống như Nguyên Phủ cũng sắp đóng băng.

Võ đạo ý chí chia làm: sơ cảnh, nhập cảnh, hóa cảnh, viên mãn cảnh.


Viên mãn cảnh là sự viên mãn của một cảnh, là cơ sở bước vào võ đạo ý chí cảnh hai, so với hóa cảnh mạnh hơn rất nhiều.

Tần Vấn Thiên biết rõ không địch lại nhưng vẫn nhất chỉ phá không, cùng là chỉ pháp, yêu khí làm người ta sợ hãi giống như quấy động băng tuyết trong hư không, nhất chỉ đoạn thiên.

Sức mạnh cuồng bạo điên cuồng tàn sát bừa bãi, thân thể Tần Vấn Thiên lui lại, nữ tử cũng dừng tiếp tục công kích, ánh mắt của nàng nhìn Tần Vấn Thiên, trong mắt đẹp như băng tuyết hiện lên một chút kỳ lạ, sau đó nhỏ giọng nói:

- Sức chiến đấu của ngươi rất mạnh.

Nói xong, nàng liền xoay người rời khỏi bên này, rất nhanh biến mất ở trước mặt Tần Vấn Thiên, giống như chưa bao giờ xuất hiện.

Bóng dáng người trong các động phủ đều yên tĩnh trở lại, tiểu tử này lại có thể tiếp nhận công kích như vậy của nàng, còn có thể bình yên vô sự đứng đấy, chiến lực tổng hợp thật mạnh.

Ánh sáng lập lòe, bóng người Tần Vấn Thiên xuất hiện ở bên ngoài, lúc này hắn trôi nổi trên hư không, dưới chân là khảo nghiệm của Vô Song giới, Phàm Nhạc và Sở Mãng còn ở bên trong chưa đi ra.

- Ôi... Thật đúng là lạnh.

Tần Vấn Thiên nói nhỏ một tiếng, trên thân còn có băng tuyết bao trùm, ngẩng đầu, hắn phát hiện trong hư không có rất nhiều người theo dõi hắn, không khỏi lộ ra sự kinh ngạc?

- Thật đúng là nhanh.

Vương Tiêu cười lạnh nhạt một tiếng, thời gian Tần Vấn Thiên đi vào thật đúng là ngắn ngủi, vả lại, trên thân còn bao trùm tuyết, lạnh đến run rẩy, cái này thật đúng là thú vị đây.

Ánh mắt Vương Tiêu nhìn về phía ngọn núi cổ kính ở xa, không có một bóng người xuất hiện, vô cùng yên tĩnh.

Không ít thanh niên đều nhìn bên kia, không có người đến, một vị cũng không xuất hiện, cảnh này khiến cho lông mày Âu Dương Cuồng Sinh hơi nhíu lại, không hợp lý, chẳng lẽ Tần Vấn Thiên lừa gạt hắn sao, điều đó là không thể?

Về phần Vương Tiêu, trên mặt của hắn lộ ra một ý cười lạnh lùng khinh miệt.

- Một vị cũng không xuất hiện, ngày xưa từ biệt, không ngờ đã tụt hậu tới tình trạng như vậy, đáng tiếc Âu Dương Cuồng Sinh ngươi lại còn nói khoác thay hắn.

Vương Tiêu khẽ nói, Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn về phía Vương Tiêu, đương nhiên nhận ra đối phương, một vị cũng không xuất hiện là ý gì?
Thái Cổ Thần Vương
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thái Cổ Thần Vương Truyện Thái Cổ Thần Vương Story Chương 313: Không người
10.0/10 từ 26 lượt.
loading...