Thái Cổ Thần Vương

Chương 298: Điên cuồng

161@-
- Huống hồ, thương thế trên người ngươi, mặc dù sức khôi phục kinh người, nhưng lẽ nào không chịu ảnh hưởng?

Thư Nguyễn Ngọc nhìn về phía ngực của Tần Vấn Thiên, vết thương kia chỉ cần đối phương chuẩn một chút hoặc tốc độ Tần Vấn Thiên giết đối phương chậm chút nữa, hắn đã chết rồi.

Nhưng sức khôi phục của Tần Vấn Thiên này quả thực rất lợi hại, bên trong có khí tức huyết mạch đang gầm thét, làm cho máu tươi không hề chảy ra ngoài.

Tần Vấn Thiên nhìn thoáng qua Thần binh tứ giai trong tay, lấy thực lực của hắn bây giờ dùng Thần binh tứ giai chính xác là quá miễn cưỡng, tinh thần khẽ động, Tần Vấn Thiên thu trường mâu vào, làm cho Thư Nguyễn Ngọc sửng sốt một chút.

Thư Nguyễn Ngọc nhìn Tần Vấn Thiên trong con ngươi xinh đẹp hiện lên một luồng cao ngạo, nói:

- Để ngươi trước khi chết hiểu rõ một chút, ngươi đã từng giết chết Chu Sát, là dượng của ta.

- Hống.

Một tiếng rít gào truyền tới, Thư Nguyễn Ngọc nhíu mày, ánh mắt chuyển qua, sau đó nàng nhìn thấy một yêu thú mặt lộ hung quang nhìn nàng rít gào. Trên lưng Yêu thú, còn có mấy bóng người, có một người nàng thậm chí còn nhận ra, là Bạch Lộc Cảnh ở trên bảng Thiên Mệnh.

- Hả?

Cách đó không xa, kiếm khách mặt nạ trảm diệt những Khôi Lỗi tam giai kia vốn tưởng rằng ngồi xem Tần Vấn Thiên chết, lại không nghĩ rằng tự nhiên bị chen ngang, xem ra mình không động thủ là không được.

Bạch Lộc Cảnh này, Thư Nguyễn Ngọc hiển nhiên không thể ứng phó được.

Kiếm Ý tràn ngập, trong nháy mắt, nam tử mặt nạ chạy nhanh đến, một kiếm từ hư không bổ xuống, Kiếm Chi Ý Chí nở rộ, đám người Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy thân thể như ở vào trong Kiếm Ý khủng bố, lúc nào cũng có thể hủy diệt.

Thân hình Bạch Lộc Cảnh phóng lên trời, giống như cơn lốc, Thất Sát Tinh Hồn bạo phát, thân thể hắn như gió, xông thẳng vân tiêu, sát ý đầy trời, Đại Nhật Cửu Trảm nở rộ, và kiếm quang ở trong hư không va chạm, trong nháy mắt cùng nhau ma diệt.

- Các hạ là người phương nào?

Bạch Lộc Cảnh nhìn kiếm khách mặt nạ, nhưng đối phương không nói một lời, lần thứ hai trảm ra một kiếm, cũng không phóng thích Tinh Hồn, hắn không muốn để cho người thấy Tinh Hồn của bản thân là gì.

- Thư Nguyễn Ngọc, mau động thủ.


Nam tử mặt nạ kia giữ chân Bạch Lộc Cảnh, nhìn Thư Nguyễn Ngọc mở miệng nói.

Thư Nguyễn Ngọc khẽ gật đầu, Hỏa Diễm Ý Chí đột nhiên bộc phát ra, Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy thân thể muốn bốc cháy lên.

Hỏa Diễm Ý Chí đệ nhất cảnh thiêu đốt, hơn nữa ý chí đệ nhất cảnh của Thư Nguyễn Ngọc đã vào hóa cảnh, cực kỳ hung mãnh.

- Dáng người của nữ nhân này thật không tệ.

Phàm Nhạc thì thầm một tiếng, đôi mắt đẹp của Thư Nguyễn Ngọc đột nhiên ngưng đọng lại, sau đó nhìn chằm chằm Phàm Nhạc lộ ra một tia sát khí. Nhưng Phàm Nhạc lại không thèm để ý, đôi mắt híp híp, ở trước ngực nàng quét tới quét lui, làm cho hỏa diễm trên người nàng càng thêm nóng nảy.

- Ngươi muốn chết?

Thư Nguyễn Ngọc nũng nịu quát lên, sau đó nàng đi ra trước một bước, ngọc thủ oanh ra, chưởng ấn lao thẳng tới đám người Tần Vấn Thiên, chưởng ấn này lại hư không phân giải, bao phủ Tần Vấn Thiên, Phàm Nhạc cùng với Sở Mãng.

Thiên Chùy Tinh Hồn cùng với Thụy Mộng Tinh Hồn của Tần Vấn Thiên nở rộ, nhưng lại bị Tần Vấn Thiên che giấu màu sắc, mặc dù vẫn như thế nhưng vẫn cho người ta rung động mãnh liệt.

Ý Chí Võ Đạo lan tỏa, huyết mạch của Tần Vấn Thiên sôi trào, trên người Yêu khí xung thiên, chỉ thấy hắn bước ra một bước, bàn tay điên cuồng phách trảm, từng Đại Bằng hư ảnh ở trên hư không hội tụ, lại ngưng tụ thành Yêu thú Đại Bằng đáng sợ, nộ khiếu lao ra, cùng chưởng ấn va chạm.

Hoàng Tuyền bia chấn động, áp bách về phía thân thể của Thư Nguyễn Ngọc, làm cho huyết mạch của nàng bắt đầu nhảy lên.

- Mãng ca, thiêu đốt.

Đế Diễm huyết mạch trên người Phàm Nhạc bộc phát ra, hỏa diễm kim sắc bắt đầu cháy rừng rực, bàn tay của hắn phách vào trong cơ thể Sở Mãng, trong khoảng thời gian ngắn trên người Sở Mãng cũng thiêu đốt hỏa diễm.

Tinh Hồn nở rộ, Sở Mãng nổi giận gầm lên một tiếng, cung tiễn kéo căng, ba mũi tên bạo giết ra, thuấn kích.

Thư Nguyễn Ngọc nhíu mày, tia sáng của hỏa diễm Tinh Hồn rơi vãi, trên người nàng như phủ thêm một tầng áo giáp hỏa diễm.

- Đùng!

Sức mạnh hùng cường đâm vào hỏa diễm chi khải, lại chấn thân thể Thư Nguyễn Ngọc lui về phía sau, thân thể Tần Vấn Thiên trôi nổi ở trên không gian, tựa hồ đang nổi lên cái gì.


Ở trong thân thể Tần Vấn Thiên, đang điên cuồng ngưng tụ Thần Nguyên tam giai, bây giờ một Nguyên Phủ của hắn đã cạn, lúc này tòa Nguyên Phủ thứ hai đang uẩn nhưỡng phong bạo đáng sợ.

Hắn không có cách nào trong khoảng thời gian ngắn ngưng tụ Thần Văn tứ giai đối địch, nhưng nếu như trong phút chốc oanh ra Thần Nguyên Tam giai vô cùng vô tận, trong tích tắc bộc phát ra uy lực, tuyệt đối để Thư Nguyễn Ngọc thua. Tuy đây là phương thức chiến đấu giết địch một nghìn thì tự tổn hao tám trăm, đối với Tinh Nguyên tiêu hao là cực kỳ khủng bố.

Mà bây giờ, hắn chỉ có thể liều mạng, Thần Nguyên là ưu thế của hắn, ba Nguyên Phủ cũng là ưu thế của hắn.

Phốc, phốc, phốc...!

Từng mũi tên điên cuồng rơi vào trên người Thư Nguyễn Ngọc dường như vô cùng vô tận. Khoảng cách gần như vậy mũi tên thuấn sát nàng cũng rất khó ngăn trở, nhất là mũi tên biết biến hướng, Phàm Nhạc không công kích, dĩ nhiên dùng ý niệm mạnh bạo, đi khống chế mũi tên của Sở Mãng bắn ra.

Chỉ trong thời gian ngắn, sắc mặt của Thư Nguyễn Ngọc liền đỏ bừng, trên mặt như có thể chảy máu, chỉ cảm thấy trước ngực truyền đến cảm giác khác thường.

Phàm Nhạc khống chế mũi tên, dĩ nhiên không ngừng công kích tô phong của nàng, mặc dù có hỏa diễm áo giáp phòng ngự, nhưng công kích như vậy đủ để cho nàng điên cuồng.

Tần Vấn Thiên thấy mũi tên công kích, cũng không khỏi xấu hổ, mập mạp chết bầm này thật là một nhân tài, muốn làm nữ nhân kiều diễm kia tức chết?

Nhưng áo giáp hỏa diễm của Thư Nguyễn Ngọc cũng là một môn thần thông, nếu không lấy Sở Mãng Nguyên Phủ lục trọng cảnh cộng thêm tiễn thuật hùng mạnh sao có thể không đâm xuyên Tinh Nguyên áo giáp phổ thông?

Trên áo giáp hỏa diễm lưu động ánh Tinh Nguyên càng mãnh liệt, tia sáng Tinh Hồn không ngừng vung vãi, khí chất của Thư Nguyễn Ngọc như lột xác, chỉ thấy tóc đen của nàng tung bay, cước bộ đi về phía trước, Hỏa Diễm Ý Chí kia như muốn thiêu đốt thân thể của Tần Vấn Thiên.

Tần Vấn Thiên vẫn uẩn nhưỡng, bàn tay vỗ vào trước ngực của mình, huyết quang lần thứ hai nhảy vào trong Hoàng Tuyền bia, uy lực của bia đá càng mạnh mà trấn áp xuống, điên cuồng áp chế Thư Nguyễn Ngọc bạo phát.

- Nguyễn Ngọc.

Đúng lúc này, phía sau Thư Nguyễn Ngọc có một tia lưu quang phóng tới, thân ảnh ấy nháy mắt hàng lâm, bàn tay trảo một cái, Trích Tinh chưởng ấn khủng bố chộp tới Tần Vấn Thiên.

- Dương Phàm.

Thần sắc của Tần Vấn Thiên trầm xuống, thân thể lui nhanh, nhưng chưởng ấn kinh khủng kia vẫn như trước càn quét ở trên người, một tiếng nổ vang ầm ầm, Tần Vấn Thiên phun ra một ngụm máu tươi, bị chấn bay ra ngoài.

- Muốn chết?


Đôi mắt của Dương Phàm như điện, Trích Tinh chưởng lần thứ hai lao thẳng về phía Phàm Nhạc cùng với Sở Mãng, mũi tên nộ khiếu nhưng ở dưới Trích Tinh chưởng trực tiếp nát bấy ầm ầm nổ vang, thân thể của Phàm Nhạc Sở Mãng đều bị đánh bay ra ngoài.

Cường giả trên bảng Thiên Mệnh, đám người Sở Mãng Phàm Nhạc quả thực kém quá lớn.

- Trở về?

Trên người Tần Vấn Thiên khí tức phù động, ra lệnh một tiếng, tức khắc lưỡi đao Khôi Lỗi gào thét về phía Dương Phàm. Thần sắc của Dương Phàm trầm xuống, chỉ thấy lưỡi đao Khôi Lỗi kia điên cuồng xông về phía hắn, trực tiếp chém đánh qua, ánh đao kia như muốn chém đứt hư không.

Lúc này ở trong con ngươi của Tần Vấn Thiên, đã có sát cơ mãnh liệt, không quản hắn là ai, đã đến mức độ này, không cần lại có bất kỳ lưu thủ nào.

- Chúng ta đi qua, giết hắn.

Hoa Tiêu Vân nhìn thấy Khôi Lỗi rời đi, nhìn hộ vệ ở bên cạnh nói. Hộ vệ kia khẽ gật đầu, mang theo Hoa Tiêu Vân gào thét lao về phía Tần Vấn Thiên, nhưng ở trước khi hắn ra tay Tần Vấn Thiên đã động trước, dạo bước trong hư không đi về phía Thư Nguyễn Ngọc, trong con ngươi ẩn chứa một luồng lãnh mang đáng sợ.

Thư Nguyễn Ngọc thấy Tần Vấn Thiên chủ động đi về phía nàng, trong con ngươi xinh đẹp hiện lên tức giận dữ dội, hỏa diễm trong bàn tay càng ngày càng mạnh, như lạc hồng dung nham, tràn đầy khí tức nóng bỏng khiến người ta sợ hãi.

- Ông...

Cuồng phong xẹt qua, Tần Vấn Thiên xông về phía Thư Nguyễn Ngọc.

- Ngươi muốn chết?

Thư Nguyễn Ngọc vung thủ chưởng, đánh về phía Tần Vấn Thiên, hỏa diễm phần thiên, vùng không gian kia như cháy rừng rực.

Cũng cùng lúc này, song chưởng của Tần Vấn Thiên đồng thời đánh ra, trong khoảnh khắc này, Nguyên Phủ và luân mạch hoàn toàn bạo động, toàn bộ Thần Nguyên bạo phát, hóa thành kiếm sát lục vô tận, che khuất bầu trời.

Khí lưu hủy diệt điên cuồng tịch quyển, Thư Nguyễn Ngọc cảm giác được công kích vô tận sắc mặt cứng đờ, song chưởng đồng thời phách ra, từng thân ảnh hỏa diễm điên cuồng chống lại Thần Nguyên bạo phát. Trong hư không Hoàng Tuyền bia trấn áp xuống, Thư Nguyễn Ngọc kêu lên một tiếng đau đớn, rốt cuộc nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, tiếng răng rắc thanh thúy truyền ra, áo giáp vỡ vụn.

Ở trong khí lưu hủy diệt, nàng bỗng nhiên thấy được một con ngươi yêu dị, con ngươi này càn quét qua, lại để cho nàng run lên.

- Cút.


Thư Nguyễn Ngọc như ý thức được Tần Vấn Thiên sẽ vào lúc này công kích, lần thứ hai huy động chưởng lực, nàng hiển nhiên chưa từng liệu đến Tần Vấn Thiên sẽ bộc phát ra sức mạnh đáng sợ như thế, bằng không sẽ không cận chiến như vậy.

- Phốc...!

Một ngụm huyết dịch phun lên mặt Thư Nguyễn Ngọc, đó là huyết dịch của Tần Vấn Thiên, cảnh này khiến đôi mắt của Thư Nguyễn Ngọc nhắm lại. Sau một khắc, một đôi tay tràn ngập sức mạnh trực tiếp khắc ở trước ngực nàng, sức mạnh hủy diệt điên cuồng nhảy vào thân thể nàng.

- Ông…!

Ngọn lửa cuồng bạo bắt đầu cháy rừng rực, thân thể Tần Vấn Thiên cũng theo đó cùng nhau thiêu đốt.

- Ngươi muốn chết chung sao?

Một thanh âm lạnh như băng vang vọng ở trong đầu Thư Nguyễn Ngọc, làm cho trong lòng nàng run lên, Tần Vấn Thiên không thương tiếc đánh cho nàng thêm mấy chưởng, làm cho khóe miệng nàng không ngừng tràn ra máu tươi.

- Buông nàng ra!

Một tiếng rống giận truyền tới, thời điểm hộ vệ của Hoa Tiêu Vân giết tới, lưỡi đao Khôi Lỗi liền từ bỏ chặn giết Dương Phàm, mà lựa chọn ngăn cản hộ vệ của Hoa Tiêu Vân. Ở trong vài giây ngắn ngủi, Tần Vấn Thiên đã bắt Thư Nguyễn Ngọc nhưng người ngoài thoạt nhìn, thật giống như Tần Vấn Thiên ôm Thư Nguyễn Ngọc thật chặt.

Cảnh tượng như vậy, Dương Phàm làm sao có thể không bạo nộ, Thư Nguyễn Ngọc cũng sợ hãi, sắc mặt trắng bệch.

Nàng vốn còn có cơ hội, nhưng thanh âm của Tần Vấn Thiên lạnh như băng, ngươi muốn chết chung sao? Làm cho nàng bỏ lỡ cơ hội tốt nhất nhưng Tần Vấn Thiên lại không có một chút khách khí lần thứ hai cho nàng mấy chưởng, lúc này mới dẫn đến nàng bị Tần Vấn Thiên chế trụ.

Tần Vấn Thiên cũng bị thương rất nặng, nếu không phải hắn liều mạng công kích, căn bản không có cơ hội chế trụ Thư Nguyễn Ngọc, bây giờ, ba Nguyên Phủ trong cơ thể hắn đều sắp khô kiệt, chỉ có Yêu chi Nguyên Phủ còn có Tinh Nguyên, nhưng trình độ chiến đấu này chống đỡ không được bao lâu.

- Ngươi là Trảm Trần?

Trong hư không truyền đến một giọng nói, đó là giọng nói của Bạch Lộc Cảnh.

Ánh mắt của Tần Vấn Thiên đảo qua, nhìn chằm chằm kiếm khách mặt nạ trong hư không lại quét về phía đám người Dương Phàm, Hoa Tiêu Vân ở xung quanh, ánh mắt của hắn vô cùng lạnh lẽo.

Xem ra, những người thành Vọng Châu này là dung không được hắn, vậy hắn còn có cái gì phải sợ?

Nghĩ vậy, trong mắt Tần Vấn Thiên lóe lên vẻ tàn nhẫn!
Thái Cổ Thần Vương
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thái Cổ Thần Vương Truyện Thái Cổ Thần Vương Story Chương 298: Điên cuồng
10.0/10 từ 26 lượt.
loading...