Thái Cổ Thần Vương
Chương 212: Suy nghĩ của âu dương
187@-Mạc lão gia tử đi tới bên cạnh Mạc Khuynh Thành hỏi nhỏ:
- Khuynh Thành, bọn họ là ai?
- Gia gia, đây là Âu Dương Cuồng Sinh, người của Âu Dương thế gia ở Đại Hạ hoàng triều, thiên phú vô cùng xuất chúng, Tinh Hồn thứ nhất của hắn chính là kết nối với ngôi sao Võ Mệnh ở tầng trời thứ tư mà ngưng tụ thành.
Mạc Khuynh Thành giới thiệu một tiếng, khiến cho ánh mắt Mạc lão gia tử đột nhiên sáng ngời, nhìn Âu Dương Cuồng Sinh rất kỹ.
- Hồng nhan tri kỷ của hắn, Khương Đình, cũng là người thế gia.
Mạc Khuynh Thành tiếp tục nói, Mạc lão gia tử có phần kinh ngạc, xem ra những chuyến đi rèn luyện trong mấy năm nay của lão coi như là vứt đi rồi, Mạc Khuynh Thành mới chừng đó tuổi lại có thể quen biết nhiều nhân vật thế gia như vậy.
Lúc này, cách đó không xa có tiếng thét truyền đến, đám người chuyển mắt nhìn qua, ngay sau đó liền thấy một hàng bóng người dạo bước trên hư không, rất nhanh đã tới gần.
Giống như trước có không ít người, cầm đầu chính là ba nam nữ thanh niên, tất cả đều có khí chất phi phàm khiến cho lão gia tử Mạc gia không khỏi sửng sốt, hôm nay Mạc phủ có chuyện gì đây?
- Hoa Tiêu Vân, ngươi tìm chúng ta có chuyện gì?
Nữ tử cầm đầu vô cùng trẻ tuổi, thoạt nhìn chỉ khoảng mười tám mười chín tuổi, nàng mặc trường bào màu xanh thẫm, trang phục ưu nhã nhưng làm cho người ta cảm giác rất đơn giản sạch sẽ, khiến người ta nhìn vào rất là thoải mái.
Bên cạnh nàng có hai gã nam tử thanh niên, đều là người rất tuấn tú, khí chất bất phàm, lúc thấy Mạc Khuynh Thành không khỏi nhìn thêm mấy cái, nữ tử có dung mạo như vậy cũng không thấy nhiều, sau đó bọn họ lại thấy Âu Dương Cuồng Sinh và Khương Đình, trong lòng đều cảm thấy có chút kỳ quái.
- Bạch Phỉ, ta thay ngươi giới thiệu một vị sư muội, thế nào?
Hoa Tiêu Vân nhìn nữ tử kia nói.
Nhưng lại nghe Bạch Phỉ lạnh lùng hừ một tiếng, nói:
- Ngươi biết Đan Vương điện chúng ta yêu cầu cao như thế nào về thiên phú mà.
Trong lòng Hoa Tiêu Vân không khỏi có chút bồn chồn, song cũng đã lên tiếng, không thử một chút không được rồi, nếu không hắn lại bị mất hết mặt mũi trước bao nhiêu người thế này, huống chi, chẳng phải Mạc lão đã nói về phương diện luyện đan tôn nữ Mạc Khuynh Thành của ông có thiên phú không tầm thường ư. Lúc trước ông ta nói về dung mạo của nàng cũng không phải là nói dối, hi vọng lần này cũng như thế.
- Yên tâm, thiên phú luyện đan không tồi, sư tôn ngươi nhất định sẽ thích.
Hoa Tiêu Vân mỉm cười nói:
- Người ở đây rồi, hay là các ngươi tiến hành khảo nghiệm trước đi?
Vừa nói, Hoa Tiêu Vân chỉ ngón tay về phía Mạc Khuynh Thành, Bạch Phỉ thấy Mạc Khuynh Thành thì chỉ cảm giác có chút kinh ngạc trước nhan sắc của nàng, còn hai gã thanh niên bên cạnh thì hai mắt đều tỏa sáng. Nếu có mỹ nhân như thế làm sư muội, hiển nhiên bọn họ sẽ rất vui mừng.
- Dù sao sư tôn cũng đang ở gần đây, chi bằng bảo nàng ta tới kiểm tra thiên phú của mình đi.
Một gã thanh niên mỉm cười nói.
Bạch Phỉ trừng mắt nhìn sư huynh của nàng nhưng chỉ thấy sư huynh trưng ra khuôn mặt tươi cười, vẻ mặt bình thản không có gì kỳ lạ, nhìn vào không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
- Ha ha, mong mọi người chuyển lời giúp cho.
Hoa Tiêu Vân mỉm cười nói, Âu Dương Cuồng Sinh ở bên cạnh nghe thấy những lời mấy người này nói, hình như hiểu được cái gì, nhìn về phía đám người Bạch Phỉ, hỏi:
- Bạch Phỉ Đan Vương điện, sư tôn của ngươi chính là nữ nhi của Đan Vương?
- Đúng thế, nhưng có liên quan gì tới ngươi?
Trong giọng nói của Bạch Phỉ thoáng hiện sự kiêu ngạo, sư tôn của nàng đúng là ái nữ của Đan Vương Đan Vương điện, thiên phú luyện đan cực cao.
- Miệng mồm rất là ghê gớm, đáng tiếc bản thiếu gia không thích cãi nhau với nữ nhân.
Âu Dương Cuồng Sinh cười nói:
- Mạc Khuynh Thành, nếu quả thật lời nàng ta nói là thật thì ngươi có thể cẩn thận xem xét, ta đây cáo từ trước.
Dứt lời, Âu Dương Cuồng Sinh liền rời đi, hiển lộ ra dáng vẻ phóng khoáng.
Bạch Phỉ lạnh lùng lướt mắt nhìn hắn, có phần khinh thường nói:
- Thật là buồn cười, sư tôn ta thu đồ đệ, chưa từng nghe nói có người sẽ xem xét.
Hiển nhiên, việc Âu Dương Cuồng Sinh bảo Mạc Khuynh Thành nên xem xét đã làm cho nàng có chút khó chịu.
Trong lòng Mạc lão gia tử thì bắt đầu có chút kích động, nữ nhi của Đan Vương?
Quả thực là lão không ngờ Mạc Khuynh Thành lại sẽ có được cơ duyên như vậy, chỉ thấy lão khách khí nói với đám người Bạch Phỉ:
- Kính mời chư vị vào hàn xá nghỉ ngơi.
- Nếu đã tới đây rồi, trước hết cứ ngồi ở đây một lúc đi, nếu sư tôn ngươi thật sự coi trọng thiên phú của nàng thì sao?
Hoa Tiêu Vân cười nói, lúc này đám người Bạch Phỉ mới khe khẽ gật đầu.
Tần Vấn Thiên cũng không biết ở đó đã xảy ra chuyện gì, sau khi tách ra với Sở Vô Vi, hắn liền trở về căn nhà nhỏ trong rừng trúc, nơi mà ngày trước Công Dương Hoằng từng ở. Hắn ngồi bên bờ sông yên lặng tu hành, cảm ngộ lực lượng Tinh Hồn.
- Ha ha, Vấn Thiên, quả nhiên là ngươi ở chỗ này, xem ra thăm dò tin tức của ngươi cũng khá dễ.
Một giọng nói sang sảng vang tên từ đàng xa làm Tần Vấn Thiên giật mình. Tuy nói hôm nay hắn cũng không che giấu gì mà trở về căn nhà nhỏ trong rừng trúc nhưng xung quanh vẫn có không ít người theo dõi, giờ phút này có người trực tiếp đến đây lại không có ai đến báo, hiển nhiên là không tầm thường.
Nhưng khi hắn thấy đoàn người Âu Dương Cuồng Sinh hùng dũng đi tới thì liền cảm thấy thoải mái.
Không biết Thanh Nhi đã đứng ở gần bên cạnh Tần Vấn Thiên từ khi nào, nhìn thấy người đến là Âu Dương Cuồng Sinh, nàng liền lặng lẽ biến mất.
Nàng tận mắt chứng kiến trận thí luyện ở Tiên trì, biết được quan hệ giữa Âu Dương Cuồng Sinh và Tần Vấn Thiên không tệ.
- Âu Dương, sao ngươi lại tới nước Sở?
Tần Vấn Thiên có phần kinh ngạc nói.
- Ở bên ngoài nước Sở của các ngươi có một khu Yêu Thú Sâm Lâm, nơi đó xuất hiện xác thịt Yêu Tôn Thiên Tượng cảnh, gây ra một chút động tĩnh ở Đại Hạ hoàng triều, ta cùng với người của gia tộc đến xem nhưng mà bây giờ cũng không có việc gì, nhớ ra là ngươi đang ở nước Sở liền tới đây xem thử.
Âu Dương Cuồng Sinh và Khương Đình hạ xuống mặt đất, Tần Vấn Thiên cũng im lặng, không ngờ hắn lại là người gây ra gợn sóng lần này.
Hơn nữa nghe ý của Âu Dương Cuồng Sinh thì cái pho tượng kia là xác thịt Yêu Tôn?
- Ngươi đã nói là xác thịt Yêu Tôn, là chỉ yêu thú kia có xác thịt của con người?
Tần Vấn Thiên hỏi.
- Cũng có thể nói như vậy, chẳng qua là cái xác thịt con người này càng thêm bất phàm, các vị trưởng bối tới đây nghiên cứu, nghe nói có khả năng là trước khi chết đã có huyết mạch của Thái Cổ tộc, lai lịch không nhỏ, về phần cụ thể là cổ tộc nào, sợ rằng rất khó xác định được.
Lời Âu Dương Cuồng Sinh nói khiến cho con ngươi Tần Vấn Thiên hiện lên tia sáng kỳ lạ, huyết mạch Thái Cổ tộc?
- Cũng không biết là cái gì đã khơi ra huyết mạch của Yêu Tôn vốn đã khô cạn, lại khiến cho Khâm Thiên các truyền ra tin tức yêu tinh từ trên trời rơi xuống.
Âu Dương Cuồng Sinh lắc đầu nói:
- Đúng rồi, còn có một chuyện ta muốn nói với ngươi, vừa rồi ta đi Mạc phủ thấy nữ nhân của ngươi Mạc Khuynh Thành ở cùng tên Hoa Tiêu Vân kia là thế nào vậy, không phải là tình địch đấy chứ, vì sao lại giới thiệu sư môn cho Mạc Khuynh Thành?
- Ta cũng không rõ lắm, hẳn là người này quen biết với gia gia của Khuynh Thành, hơn nữa có vẻ tầm mắt của gia gia Khuynh Thành rất cao, một người nước Sở như ta không thể nào lọt vào mắt xanh của ông ấy.
Tần Vấn Thiên cười khổ lắc đầu:
- Nhưng chỉ là chuyện sư môn, ta tin tưởng Khuynh Thành sẽ có chủ ý riêng của mình.
Đối với Mạc Khuynh Thành, Tần Vấn Thiên không có bất kỳ hoài nghi gì, lúc trước hắn bị Khương Chấn đánh lén, nữ nhân ngốc này dã dùng lưng giúp hắn cản một kích. Trước đó không lâu vì muốn đích thân nói với hắn rằng nước Sở rất nguy hiểm mà đã nếm phải không biết bao nhiêu đau khổ ở Hắc Ám Sâm Lâm, hơn nữa, nàng còn ưu tú như thế, Tần Vấn Thiên không thể không quý trọng nàng.
- Chuyện này dễ xử lý thôi, có muốn ta giúp ngươi một tay nhắc nhở lão nhân kia hay không.
Âu Dương Cuồng Sinh cười nói.
- Không cần, cứ để cho Khuynh Thành tự xử lý đi, người nhà của nàng, ta tham dự vào cũng không hay.
Tần Vấn Thiên hiển nhiên là không muốn kéo căng mối quan hệ với Mạc gia.
- Ta cũng không nói là mình sẽ đối phó ông ta.
Ánh mắt Âu Dương Cuồng Sinh lóe lên, không biết đang nghĩ cái gì.
- Đúng rồi, còn có một chuyện, chuyện bọn họ thay Mạc Khuynh Thành tìm sư môn, tên Hoa Tiêu Vân kia còn tìm được ái nữ của Đan Vương, chuyện này thật đúng là thần xui quỷ khiến, ta cảm thấy nếu như ái nữ của Đan Vương thật sự nhận thấy được thiên phú của Mạc Khuynh Thành, ngươi có thể yên tâm để Mạc Khuynh Thành gia nhập Đan Vương điện.
Âu Dương Cuồng Sinh phân tích:
- Kế tiếp chắc chắn là ngươi muốn rời khỏi nước Sở để đến Đại Hạ hoàng triều. Với thiên phú của ngươi chẳng lẽ muốn để Mạc Khuynh Thành dần bị ngươi bỏ xa, nàng vào Đan Vương điện, chẳng phải Đan Vương điện sẽ bồi dưỡng nữ nhân của ngươi thành một luyện đan sư cường đại sao, đúng là rất lời nhỉ, ha ha.
- Chỉ cần nữ nhi của Đan Vương thu nhận Mạc Khuynh Thành, nàng chắc chắn sẽ không đến nỗi bị người ta bắt nạt. Ngươi thấy thế nào, ta cũng cảm thấy rất lời, dĩ nhiên, còn phải xem các ngươi nghĩ thế nào, ngươi có tự tin với phần tình cảm này không.
Âu Dương Cuồng Sinh sang sảng nói.
- Điều này ta không lo lắng, lùi lại một vạn bước, cho dù Khuynh Thành sẽ đổi lòng, ta đây cũng sẽ không ngăn cản nàng làm gì.
Tần Vấn Thiên cảm thấy lời Âu Dương Cuồng Sinh nói cũng có đạo lý, sau khi giải quyết chuyện ở nước Sở xong hắn sẽ phải đi đến Đại Hạ hoàng triều, Mạc Khuynh Thành đi Đan Vương điện cũng tựa như là bước vào Đại Hạ hoàng triều.
- Ngươi có thể nghĩ như vậy là rất tốt, tên Hoa Tiêu Vân này ngược lại đã làm chuyện tốt.
Âu Dương Cuồng Sinh cảm thấy chuyện này rất thú vị.
- Làm gì mà cười vui vẻ thế?
Khương Đình liếc hắn một cái.
- Khương Đình, nàng phải biết rằng Hoa Tiêu Vân không có tư cách mời được ái nữ của Đan Vương. Nếu như đối phương thật sự tới Mạc gia, tuyệt đối là nhìn vào vị thế của huynh trưởng hắn, cái tên nhị thế tổ này dùng cái danh thiên tài của huynh trưởng hắn để giúp đỡ Mạc Khuynh Thành, chẳng lẽ lại không thú vị ư?
Có vẻ như tâm trạng của Âu Dương Cuồng Sinh không tệ, lại nói:
- Tốt lắm, tạm thời xem tình hình tiếp theo thế nào đã, ta nghe nói ngươi gặp chút phiền phức ở nước Sở, ta giúp ngươi giải quyết nhé?
Tần Vấn Thiên nhìn thoáng qua những người mà Âu Dương Cuồng Sinh dẫn theo, e là có không ít nhân vật Nguyên Phủ cảnh rất mạnh.
- Ta đây cũng không khách sáo nữa.
Tần Vấn Thiên nở nụ cười, đây thật đúng là trời giáng thần binh.
Vì nhổ sạch hoàng thất nước Sở, Tần Vấn Thiên tuyệt không ngại việc đi mượn lực lượng từ bên ngoài. Đây không phải là cuộc chiến đạo nghĩa của một mình hắn mà còn là cuộc chiến liên quan đến học viện Đế Tinh, liên quan đến vận mệnh của Tần phủ.
Sóng gió hoàng thành vẫn chưa từng bình ổn, hơn nữa còn càng ngày càng nghiêm trọng, ở bên trong Hắc Ám Sâm Lâm hình như đã có vài lực lượng đã chuẩn bị ngóc dậy, về phần Tần phủ ở ngoài hoàng thành, sau khi quay lại dọn dẹp và vây quét hết đám truy binh, lại ần nữa quay ngược về hoàng thành, đang nổi lên một cuộc tấn công càng cuồng bạo hơn.
Hơn nữa, rất nhiều người đã lấy được tin tức, hình như Tần Vấn Thiên đang tiếp xúc với một thế lực lớn mạnh ở bên ngoài, chuyện này làm cho người của các thế lực trong hoàng cung đều xao động.
Bọn họ loáng thoáng cảm giác được, hoàng thất Sở gia thật sự sắp bước vào ngày kết thúc.
Chỉ là đối với tất cả mọi chuyện phát sinh trong hoàng thành, Mạc phủ lại không quan tâm chút nào, hôm nay ánh mắt của cả Mạc phủ đều tập trung trên người Mạc Khuynh Thành, dĩ nhiên còn có các vị cường giả đến từ bên ngoài đang làm khách ở Mạc phủ.
Hiện tại Mạc Khuynh Thành muốn ra ngoài cũng bị ngăn lại, hoàn toàn bị giam lỏng.
Cuối cùng sư tôn của Bạch Phỉ, chính là vị nữ tử của Đan Vương điện cũng đáp xuống Mạc phủ, trên dưới toàn bộ Mạc phủ đều khom người nghênh đón.
Nghe nói đây là vị luyện đan sư rất tài giỏi tới từ Đan Vương điện thuộc địa phận Đại Hạ hoàng triều, cảnh giới võ đạo của bản thân nàng đã đạt đến mức có thể bay lên cao quan sát toàn bộ nước Sở, hơn nữa thành tựu luyện đan cùng với thân thế của nàng cũng cực kỳ kinh người.
Rốt cuộc đã có kết luận, ở phương diện luyện đan, Mạc Khuynh Thành thật sự có thiên phú kinh người, đại nhân vật đến từ Đan Vương điện kia bằng lòng thu nàng làm đệ tử, cả Mạc phủ đều đang ở trong trạng thái sôi trào!
Thái Cổ Thần Vương
- Khuynh Thành, bọn họ là ai?
- Gia gia, đây là Âu Dương Cuồng Sinh, người của Âu Dương thế gia ở Đại Hạ hoàng triều, thiên phú vô cùng xuất chúng, Tinh Hồn thứ nhất của hắn chính là kết nối với ngôi sao Võ Mệnh ở tầng trời thứ tư mà ngưng tụ thành.
Mạc Khuynh Thành giới thiệu một tiếng, khiến cho ánh mắt Mạc lão gia tử đột nhiên sáng ngời, nhìn Âu Dương Cuồng Sinh rất kỹ.
- Hồng nhan tri kỷ của hắn, Khương Đình, cũng là người thế gia.
Mạc Khuynh Thành tiếp tục nói, Mạc lão gia tử có phần kinh ngạc, xem ra những chuyến đi rèn luyện trong mấy năm nay của lão coi như là vứt đi rồi, Mạc Khuynh Thành mới chừng đó tuổi lại có thể quen biết nhiều nhân vật thế gia như vậy.
Lúc này, cách đó không xa có tiếng thét truyền đến, đám người chuyển mắt nhìn qua, ngay sau đó liền thấy một hàng bóng người dạo bước trên hư không, rất nhanh đã tới gần.
Giống như trước có không ít người, cầm đầu chính là ba nam nữ thanh niên, tất cả đều có khí chất phi phàm khiến cho lão gia tử Mạc gia không khỏi sửng sốt, hôm nay Mạc phủ có chuyện gì đây?
- Hoa Tiêu Vân, ngươi tìm chúng ta có chuyện gì?
Nữ tử cầm đầu vô cùng trẻ tuổi, thoạt nhìn chỉ khoảng mười tám mười chín tuổi, nàng mặc trường bào màu xanh thẫm, trang phục ưu nhã nhưng làm cho người ta cảm giác rất đơn giản sạch sẽ, khiến người ta nhìn vào rất là thoải mái.
Bên cạnh nàng có hai gã nam tử thanh niên, đều là người rất tuấn tú, khí chất bất phàm, lúc thấy Mạc Khuynh Thành không khỏi nhìn thêm mấy cái, nữ tử có dung mạo như vậy cũng không thấy nhiều, sau đó bọn họ lại thấy Âu Dương Cuồng Sinh và Khương Đình, trong lòng đều cảm thấy có chút kỳ quái.
- Bạch Phỉ, ta thay ngươi giới thiệu một vị sư muội, thế nào?
Hoa Tiêu Vân nhìn nữ tử kia nói.
Nhưng lại nghe Bạch Phỉ lạnh lùng hừ một tiếng, nói:
- Ngươi biết Đan Vương điện chúng ta yêu cầu cao như thế nào về thiên phú mà.
Trong lòng Hoa Tiêu Vân không khỏi có chút bồn chồn, song cũng đã lên tiếng, không thử một chút không được rồi, nếu không hắn lại bị mất hết mặt mũi trước bao nhiêu người thế này, huống chi, chẳng phải Mạc lão đã nói về phương diện luyện đan tôn nữ Mạc Khuynh Thành của ông có thiên phú không tầm thường ư. Lúc trước ông ta nói về dung mạo của nàng cũng không phải là nói dối, hi vọng lần này cũng như thế.
- Yên tâm, thiên phú luyện đan không tồi, sư tôn ngươi nhất định sẽ thích.
Hoa Tiêu Vân mỉm cười nói:
- Người ở đây rồi, hay là các ngươi tiến hành khảo nghiệm trước đi?
Vừa nói, Hoa Tiêu Vân chỉ ngón tay về phía Mạc Khuynh Thành, Bạch Phỉ thấy Mạc Khuynh Thành thì chỉ cảm giác có chút kinh ngạc trước nhan sắc của nàng, còn hai gã thanh niên bên cạnh thì hai mắt đều tỏa sáng. Nếu có mỹ nhân như thế làm sư muội, hiển nhiên bọn họ sẽ rất vui mừng.
- Dù sao sư tôn cũng đang ở gần đây, chi bằng bảo nàng ta tới kiểm tra thiên phú của mình đi.
Một gã thanh niên mỉm cười nói.
Bạch Phỉ trừng mắt nhìn sư huynh của nàng nhưng chỉ thấy sư huynh trưng ra khuôn mặt tươi cười, vẻ mặt bình thản không có gì kỳ lạ, nhìn vào không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
- Ha ha, mong mọi người chuyển lời giúp cho.
Hoa Tiêu Vân mỉm cười nói, Âu Dương Cuồng Sinh ở bên cạnh nghe thấy những lời mấy người này nói, hình như hiểu được cái gì, nhìn về phía đám người Bạch Phỉ, hỏi:
- Bạch Phỉ Đan Vương điện, sư tôn của ngươi chính là nữ nhi của Đan Vương?
- Đúng thế, nhưng có liên quan gì tới ngươi?
Trong giọng nói của Bạch Phỉ thoáng hiện sự kiêu ngạo, sư tôn của nàng đúng là ái nữ của Đan Vương Đan Vương điện, thiên phú luyện đan cực cao.
- Miệng mồm rất là ghê gớm, đáng tiếc bản thiếu gia không thích cãi nhau với nữ nhân.
Âu Dương Cuồng Sinh cười nói:
- Mạc Khuynh Thành, nếu quả thật lời nàng ta nói là thật thì ngươi có thể cẩn thận xem xét, ta đây cáo từ trước.
Dứt lời, Âu Dương Cuồng Sinh liền rời đi, hiển lộ ra dáng vẻ phóng khoáng.
Bạch Phỉ lạnh lùng lướt mắt nhìn hắn, có phần khinh thường nói:
- Thật là buồn cười, sư tôn ta thu đồ đệ, chưa từng nghe nói có người sẽ xem xét.
Hiển nhiên, việc Âu Dương Cuồng Sinh bảo Mạc Khuynh Thành nên xem xét đã làm cho nàng có chút khó chịu.
Trong lòng Mạc lão gia tử thì bắt đầu có chút kích động, nữ nhi của Đan Vương?
Quả thực là lão không ngờ Mạc Khuynh Thành lại sẽ có được cơ duyên như vậy, chỉ thấy lão khách khí nói với đám người Bạch Phỉ:
- Kính mời chư vị vào hàn xá nghỉ ngơi.
- Nếu đã tới đây rồi, trước hết cứ ngồi ở đây một lúc đi, nếu sư tôn ngươi thật sự coi trọng thiên phú của nàng thì sao?
Hoa Tiêu Vân cười nói, lúc này đám người Bạch Phỉ mới khe khẽ gật đầu.
Tần Vấn Thiên cũng không biết ở đó đã xảy ra chuyện gì, sau khi tách ra với Sở Vô Vi, hắn liền trở về căn nhà nhỏ trong rừng trúc, nơi mà ngày trước Công Dương Hoằng từng ở. Hắn ngồi bên bờ sông yên lặng tu hành, cảm ngộ lực lượng Tinh Hồn.
- Ha ha, Vấn Thiên, quả nhiên là ngươi ở chỗ này, xem ra thăm dò tin tức của ngươi cũng khá dễ.
Một giọng nói sang sảng vang tên từ đàng xa làm Tần Vấn Thiên giật mình. Tuy nói hôm nay hắn cũng không che giấu gì mà trở về căn nhà nhỏ trong rừng trúc nhưng xung quanh vẫn có không ít người theo dõi, giờ phút này có người trực tiếp đến đây lại không có ai đến báo, hiển nhiên là không tầm thường.
Nhưng khi hắn thấy đoàn người Âu Dương Cuồng Sinh hùng dũng đi tới thì liền cảm thấy thoải mái.
Không biết Thanh Nhi đã đứng ở gần bên cạnh Tần Vấn Thiên từ khi nào, nhìn thấy người đến là Âu Dương Cuồng Sinh, nàng liền lặng lẽ biến mất.
Nàng tận mắt chứng kiến trận thí luyện ở Tiên trì, biết được quan hệ giữa Âu Dương Cuồng Sinh và Tần Vấn Thiên không tệ.
- Âu Dương, sao ngươi lại tới nước Sở?
Tần Vấn Thiên có phần kinh ngạc nói.
- Ở bên ngoài nước Sở của các ngươi có một khu Yêu Thú Sâm Lâm, nơi đó xuất hiện xác thịt Yêu Tôn Thiên Tượng cảnh, gây ra một chút động tĩnh ở Đại Hạ hoàng triều, ta cùng với người của gia tộc đến xem nhưng mà bây giờ cũng không có việc gì, nhớ ra là ngươi đang ở nước Sở liền tới đây xem thử.
Âu Dương Cuồng Sinh và Khương Đình hạ xuống mặt đất, Tần Vấn Thiên cũng im lặng, không ngờ hắn lại là người gây ra gợn sóng lần này.
Hơn nữa nghe ý của Âu Dương Cuồng Sinh thì cái pho tượng kia là xác thịt Yêu Tôn?
- Ngươi đã nói là xác thịt Yêu Tôn, là chỉ yêu thú kia có xác thịt của con người?
Tần Vấn Thiên hỏi.
- Cũng có thể nói như vậy, chẳng qua là cái xác thịt con người này càng thêm bất phàm, các vị trưởng bối tới đây nghiên cứu, nghe nói có khả năng là trước khi chết đã có huyết mạch của Thái Cổ tộc, lai lịch không nhỏ, về phần cụ thể là cổ tộc nào, sợ rằng rất khó xác định được.
Lời Âu Dương Cuồng Sinh nói khiến cho con ngươi Tần Vấn Thiên hiện lên tia sáng kỳ lạ, huyết mạch Thái Cổ tộc?
- Cũng không biết là cái gì đã khơi ra huyết mạch của Yêu Tôn vốn đã khô cạn, lại khiến cho Khâm Thiên các truyền ra tin tức yêu tinh từ trên trời rơi xuống.
Âu Dương Cuồng Sinh lắc đầu nói:
- Đúng rồi, còn có một chuyện ta muốn nói với ngươi, vừa rồi ta đi Mạc phủ thấy nữ nhân của ngươi Mạc Khuynh Thành ở cùng tên Hoa Tiêu Vân kia là thế nào vậy, không phải là tình địch đấy chứ, vì sao lại giới thiệu sư môn cho Mạc Khuynh Thành?
- Ta cũng không rõ lắm, hẳn là người này quen biết với gia gia của Khuynh Thành, hơn nữa có vẻ tầm mắt của gia gia Khuynh Thành rất cao, một người nước Sở như ta không thể nào lọt vào mắt xanh của ông ấy.
Tần Vấn Thiên cười khổ lắc đầu:
- Nhưng chỉ là chuyện sư môn, ta tin tưởng Khuynh Thành sẽ có chủ ý riêng của mình.
Đối với Mạc Khuynh Thành, Tần Vấn Thiên không có bất kỳ hoài nghi gì, lúc trước hắn bị Khương Chấn đánh lén, nữ nhân ngốc này dã dùng lưng giúp hắn cản một kích. Trước đó không lâu vì muốn đích thân nói với hắn rằng nước Sở rất nguy hiểm mà đã nếm phải không biết bao nhiêu đau khổ ở Hắc Ám Sâm Lâm, hơn nữa, nàng còn ưu tú như thế, Tần Vấn Thiên không thể không quý trọng nàng.
- Chuyện này dễ xử lý thôi, có muốn ta giúp ngươi một tay nhắc nhở lão nhân kia hay không.
Âu Dương Cuồng Sinh cười nói.
- Không cần, cứ để cho Khuynh Thành tự xử lý đi, người nhà của nàng, ta tham dự vào cũng không hay.
Tần Vấn Thiên hiển nhiên là không muốn kéo căng mối quan hệ với Mạc gia.
- Ta cũng không nói là mình sẽ đối phó ông ta.
Ánh mắt Âu Dương Cuồng Sinh lóe lên, không biết đang nghĩ cái gì.
- Đúng rồi, còn có một chuyện, chuyện bọn họ thay Mạc Khuynh Thành tìm sư môn, tên Hoa Tiêu Vân kia còn tìm được ái nữ của Đan Vương, chuyện này thật đúng là thần xui quỷ khiến, ta cảm thấy nếu như ái nữ của Đan Vương thật sự nhận thấy được thiên phú của Mạc Khuynh Thành, ngươi có thể yên tâm để Mạc Khuynh Thành gia nhập Đan Vương điện.
Âu Dương Cuồng Sinh phân tích:
- Kế tiếp chắc chắn là ngươi muốn rời khỏi nước Sở để đến Đại Hạ hoàng triều. Với thiên phú của ngươi chẳng lẽ muốn để Mạc Khuynh Thành dần bị ngươi bỏ xa, nàng vào Đan Vương điện, chẳng phải Đan Vương điện sẽ bồi dưỡng nữ nhân của ngươi thành một luyện đan sư cường đại sao, đúng là rất lời nhỉ, ha ha.
- Chỉ cần nữ nhi của Đan Vương thu nhận Mạc Khuynh Thành, nàng chắc chắn sẽ không đến nỗi bị người ta bắt nạt. Ngươi thấy thế nào, ta cũng cảm thấy rất lời, dĩ nhiên, còn phải xem các ngươi nghĩ thế nào, ngươi có tự tin với phần tình cảm này không.
Âu Dương Cuồng Sinh sang sảng nói.
- Điều này ta không lo lắng, lùi lại một vạn bước, cho dù Khuynh Thành sẽ đổi lòng, ta đây cũng sẽ không ngăn cản nàng làm gì.
Tần Vấn Thiên cảm thấy lời Âu Dương Cuồng Sinh nói cũng có đạo lý, sau khi giải quyết chuyện ở nước Sở xong hắn sẽ phải đi đến Đại Hạ hoàng triều, Mạc Khuynh Thành đi Đan Vương điện cũng tựa như là bước vào Đại Hạ hoàng triều.
- Ngươi có thể nghĩ như vậy là rất tốt, tên Hoa Tiêu Vân này ngược lại đã làm chuyện tốt.
Âu Dương Cuồng Sinh cảm thấy chuyện này rất thú vị.
- Làm gì mà cười vui vẻ thế?
Khương Đình liếc hắn một cái.
- Khương Đình, nàng phải biết rằng Hoa Tiêu Vân không có tư cách mời được ái nữ của Đan Vương. Nếu như đối phương thật sự tới Mạc gia, tuyệt đối là nhìn vào vị thế của huynh trưởng hắn, cái tên nhị thế tổ này dùng cái danh thiên tài của huynh trưởng hắn để giúp đỡ Mạc Khuynh Thành, chẳng lẽ lại không thú vị ư?
Có vẻ như tâm trạng của Âu Dương Cuồng Sinh không tệ, lại nói:
- Tốt lắm, tạm thời xem tình hình tiếp theo thế nào đã, ta nghe nói ngươi gặp chút phiền phức ở nước Sở, ta giúp ngươi giải quyết nhé?
Tần Vấn Thiên nhìn thoáng qua những người mà Âu Dương Cuồng Sinh dẫn theo, e là có không ít nhân vật Nguyên Phủ cảnh rất mạnh.
- Ta đây cũng không khách sáo nữa.
Tần Vấn Thiên nở nụ cười, đây thật đúng là trời giáng thần binh.
Vì nhổ sạch hoàng thất nước Sở, Tần Vấn Thiên tuyệt không ngại việc đi mượn lực lượng từ bên ngoài. Đây không phải là cuộc chiến đạo nghĩa của một mình hắn mà còn là cuộc chiến liên quan đến học viện Đế Tinh, liên quan đến vận mệnh của Tần phủ.
Sóng gió hoàng thành vẫn chưa từng bình ổn, hơn nữa còn càng ngày càng nghiêm trọng, ở bên trong Hắc Ám Sâm Lâm hình như đã có vài lực lượng đã chuẩn bị ngóc dậy, về phần Tần phủ ở ngoài hoàng thành, sau khi quay lại dọn dẹp và vây quét hết đám truy binh, lại ần nữa quay ngược về hoàng thành, đang nổi lên một cuộc tấn công càng cuồng bạo hơn.
Hơn nữa, rất nhiều người đã lấy được tin tức, hình như Tần Vấn Thiên đang tiếp xúc với một thế lực lớn mạnh ở bên ngoài, chuyện này làm cho người của các thế lực trong hoàng cung đều xao động.
Bọn họ loáng thoáng cảm giác được, hoàng thất Sở gia thật sự sắp bước vào ngày kết thúc.
Chỉ là đối với tất cả mọi chuyện phát sinh trong hoàng thành, Mạc phủ lại không quan tâm chút nào, hôm nay ánh mắt của cả Mạc phủ đều tập trung trên người Mạc Khuynh Thành, dĩ nhiên còn có các vị cường giả đến từ bên ngoài đang làm khách ở Mạc phủ.
Hiện tại Mạc Khuynh Thành muốn ra ngoài cũng bị ngăn lại, hoàn toàn bị giam lỏng.
Cuối cùng sư tôn của Bạch Phỉ, chính là vị nữ tử của Đan Vương điện cũng đáp xuống Mạc phủ, trên dưới toàn bộ Mạc phủ đều khom người nghênh đón.
Nghe nói đây là vị luyện đan sư rất tài giỏi tới từ Đan Vương điện thuộc địa phận Đại Hạ hoàng triều, cảnh giới võ đạo của bản thân nàng đã đạt đến mức có thể bay lên cao quan sát toàn bộ nước Sở, hơn nữa thành tựu luyện đan cùng với thân thế của nàng cũng cực kỳ kinh người.
Rốt cuộc đã có kết luận, ở phương diện luyện đan, Mạc Khuynh Thành thật sự có thiên phú kinh người, đại nhân vật đến từ Đan Vương điện kia bằng lòng thu nàng làm đệ tử, cả Mạc phủ đều đang ở trong trạng thái sôi trào!
Thái Cổ Thần Vương
Đánh giá:
Truyện Thái Cổ Thần Vương
Story
Chương 212: Suy nghĩ của âu dương
10.0/10 từ 26 lượt.