Thái Cổ Thần Vương
Chương 207: Muốn chết như thế nào?
199@-Cổng hoàng thành, trên mặt đất máu chảy thành sông, huyết sắc che khuất bầu trời, khí tức bạo loạn bao phủ cả một vùng không gian.
Sở Thiên Kiêu bình tĩnh đứng trên cổng thành, sau lưng có mấy vị cường giả bảo vệ.
- Tần Hạo.
Ánh mắt Sở Thiên Kiêu tựa xuyên thấu hư không hướng về một bóng người hiên ngang giữa chiến trường. Người đó mặc khôi giáp, đôi mắt sáng ngời tựa như xuyên qua màn mưa máu nhìn về phía Sở Thiên Kiêu.
Từ trên người Tần Hạo, Sở Thiên Kiêu cảm nhận được sự đa mưu túc trí và khó lường. Ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, Tần Hạo vẫn luôn ẩn cư tại Thiên Ung thành mà có thể khống chế một cơ cấu vận chuyển khổng lồ như vậy, loại người như vậy quả thật đáng sợ vô cùng.
Còn từ trên người Sở Thiên Kiêu, điều Tần Hạo cảm thấy chính là khí chất hoàn toàn bất đồng, sát khí lộ ra.
Vì là hoàng đế nước Sở nên dã tâm của hắn rất lớn. Hắn muốn bình định nước Sở, chứng minh Sở Thiên Kiêu hắn có thể làm được, vì mục tiêu này, dù hy sinh lớn như thế nào, đều không tiếc.
Nhưng Sở Thiên Kiêu không biết ở trong một tửu lầu cách đó không xa, một bóng người mặc màu trắng đang nhìn về phía ngoài hoàng thành, lộ ra thần sắc thất vọng.
Người này là đại hoàng tử Sở Vô Vi. Dĩ nhiên hôm nay hắn đã không còn là đại hoàng tử mà Sở Thiên Kiêu cũng chưa chắc sẽ sắc phong vương vị cho hắn.
Hai bên trái phải của Sở Vô Vi có người, một trong số đó là đệ đệ hắn, Sở Mãng.
Một người khác chính là người đứng thứ ba trong Kinh Thành Thập Tú, Túy Tửu Tiên, hắn và Sở Vô Vi vẫn luôn là bạn tốt của nhau.
- Ngươi không có cách gì ư?
Túy Tửu Tiên nhỏ tiếng hỏi Sở Vô Vi.
- Tam đệ quá nóng lòng cầu thắng.
Sở Vô Vi bình tĩnh nói:
- Đây không phải là chuyện tốt, thủ đoạn kịch liệt như thế đúng là phong cách của hắn, sấm rền gió cuốn, thắng thì bình định hết thảy, nhưng một khi chỗ nào đó sụp đổ thì sẽ thua cả bàn cờ.
- Sao không cướp lấy?
Túy Tửu Tiên lên tiếng, tựa như nói một chuyện hết sức thường tình. Hắn vẫn luôn biết người bạn thân này là một nhân vật xuất sắc cỡ nào, chỉ cần hắn muốn tranh đoạt quyền lực nước Sở thì chắc chắn sẽ thắng cuộc, Túy Tửu Tiên không nghi ngờ điều này chút nào.
- Nếu quả thật không khống chế được tình thế, ta sẽ cân nhắc điều đó.
Sở Vô Vi bình tĩnh nói:
- Ta đã đồng ý với phụ hoàng, Sở thị nhất mạch, không thể bị diệt.
- Đi xem tình huống phía Sở Vương đài đi, bên này nếu toàn lực công thành, chắc hẳn nơi đó cũng đã có người hành động.
Sở Vô Vi xoay người rời đi, Sở Mãng cùng Túy Tửu Tiên đi theo, họ cũng tin rằng Sở Vương đài sẽ có động tĩnh. Nhưng bọn họ có thể nghĩ đến chuyện này, chẳng lẽ Sở Thiên Kiêu lại không nghĩ tới ư?
Vậy Tần Vấn Thiên đâu, hắn sẽ không nghĩ tới?
Tần Vấn Thiên hôm nay đã không còn là thiếu niên chất phác như ngày xưa nữa.
Hoàng cung nước Sở vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng bước chân vội vã của binh tốt báo quân tình, cuộc chiến bên ngoài hoàng thành thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, không thể nghi ngờ, hoàng cung là nơi để ý nhất.
Bên ngoài tường cao hoàng cung, quân sĩ gắt gao đứng canh giữ, nhưng ngay giờ phút này bỗng có một tiếng quát to không biết từ đâu vang lên.
- Địch tấn công.
Thanh âm trong nháy mắt phá vỡ sự bình tĩnh bên ngoài hoàng cung, ánh mắt đám quân sĩ hướng ra xa chỉ thấy một nhóm người mặc quần áo đen bay tới với tốc độ đáng sợ.
Không ai thả Tinh Hồn, song khi đám người quần áo đen này đồng thời bước đi trong hư không, mặt quân sĩ thủ vệ xám như tro tàn, tất cả đều là cường giả Nguyên Phủ cảnh. Bọn họ biết, thứ chờ đợi mình chính là cái chết.
Tiếng phùn phụt rất nhanh truyền ra, cả vùng đất này bỗng chốc biến thành một trận mưa máu, chỉ thấy đám người áo đen kia bay về phía trong hoàng cung. Cũng trong nháy mắt, động tĩnh của nơi này đã sớm bị người đứng quan sát trên tháp canh hoàng cung phát hiện. Người quan sát bắn lên trời một pháo hiệu màu đen, phút chốc, hoàng cung rối loạn, các cường giả trấn thủ nhanh chóng chạy về phía bắn ra pháo hiệu.
Đã bao nhiêu năm rồi, hoàng cung nước Sở chưa từng bị người xâm phạm, vậy mà hôm nay lại có.
Hơn nữa còn nắm bắt thời cơ chuẩn xác như vậy, hôm nay ở ngoài cửa thành đang diễn ra một trận quyết chiến sinh tử, nơi đó đã điều động quá nhiều lực lượng.
- Ai dám to gan như vậy?
Một tiếng quát theo gió truyền tới, tuy quyết chiến ở bên ngoài nhưng trong hoàng cung vẫn có lực lượng bảo vệ, tự nhiên không thể thiếu các cường giả Nguyên Phủ cảnh.
Cùng lúc đó, một bóng người bước đi chậm rãi trong hư không, trên người bao phủ một luồng khí tức làm cho người ta sợ hãi. Đây là nhân vật đứng đầu Nguyên Phủ. Điều này làm cho rất nhiều người ý thức rằng được trận tập kích này đã có kế hoạch tỉ mỉ.
Lầu Thủy Nguyệt là nơi ở của tiểu công chúa nước Sở. Vì những ngày qua hoàng thành rất loạn nên nàng không được tùy ý ra ngoài đi lại.
Lúc thấy một đám người áo đen hướng tới nơi này, nàng biết trận phong ba này còn kinh khủng hơn so với sự tưởng tượng của nàng.
Những người này đã sớm điều tra kĩ nơi ở của nàng, hơn nữa còn biết trong số những nơi ở của công chúa, nơi của nàng gần cửa cung nhất.
Chỉ thấy một vị thị nữ đi tới, hướng về phía tiểu công chúa mở miệng nói.
- Đi không được rồi.
Tiểu công chúa lắc đầu một cái:
- Tam ca lấy Mạc Thương ra uy hiếp Tần Vấn Thiên, hôm nay có người muốn dùng thủ đoạn giống như vậy để uy hiếp hắn ư? Nếu là thế thì chắc chắn bên ngoài hoàng thành và Sở Vương đài đều sẽ không biết chuyện xảy ra ở nơi này.
Tuổi nàng tuy nhỏ nhưng vô cùng thông minh. Hôm nay, trận đại quyết chiến bên ngoài hoàng thành cùng Sở Vương đài đã điều động quá nhiều cường giả làm cho hoàng cung gần như trống không. Còn nhân số cường giả của đối phương có đến hơn năm mươi vị, hơn nữa toàn bộ đều là cấp bậc Nguyên Phủ, thậm chí có cả cường giả Nguyên Phủ đỉnh cấp.
Một đám cường giả đỉnh cấp như vậy tập hợp lại, với lực lượng thủ vệ hoàng cung hiện nay, trong lúc vội vàng làm sao có thể đủ chống cự được?
Trừ phi cho tụ tập tất cả lực lượng còn lại tại hoàng cung, nhưng khi đó đối phương đã sớm rời đi.
Rất nhanh tiểu công chúa đã bị đám người áo đen kia bắt đi, hơn nữa thời điểm đối phương rút lui cũng không có người nào dám tiến lên ngăn cản. Điều đó làm lòng người trong hoàng cung bàng hoàng, bọn họ đang trải qua sự thất bại chưa từng có từ trước tới nay.
Bọn bọn cũng đang tự hỏi là ai có thể điều động một lực lượng chiến đấu mạnh mẽ như vậy.
Nếu lực lượng này đặt ở ngoài hoàng thành thì đã đủ để quyết định chiến cuộc rồi.
Trong hoàng cung lập tức có yêu thú bay ra, điên cuồng hướng ra bên ngoài hoàng thành và Sở Vương đài báo tin.
Không lâu sau đó, tin tức tiểu công chúa bị bắt cóc bắt đầu truyền ra, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã lan tỏa khắp bốn phương tám hướng.
Trên Sở Vương đài, lòng người lo lắng, chỉ thấy thần sắc đám người kia xanh mét. Không ít cường giả Diệp gia đều ở chỗ này, bọn họ bày ra thiên la địa võng để giết Tần Vấn Thiên, nhưng hôm nay tiểu công chúa lại bị bắt, thế thì làm sao bọn họ giết được Mạc Thương đây?
Cách Sở Vương đài không xa, một bóng người chậm rãi bước tới. Khi nhìn thấy bóng người này, ánh mắt mọi người nơi đây đều trở nên lo lắng.
Tần Vấn Thiên rốt cuộc đã xuất hiện.
Không ai dám lên ngăn cản bước chân của Tần Vấn Thiên, sau lưng hắn còn có mấy người đi theo, thẳng tới trước chỗ Mạc Thương và Nhược Hoan bị trói. Trong mắt hắn hiện lên vẻ áy náy và xấu hổ.
- Sư phụ, Nhược Hoan tỷ, hai người đã chịu khổ rồi.
Tần Vấn Thiên nhỏ giọng nói với vẻ dường như bên cạnh không có người.
- Ta biết đệ sẽ tới mà.
Nhược Hoan ghé mắt nhìn Thu Mạc bên cạnh, trong đôi mắt xinh đẹp không che giấu sự châm biếm, cười nói:
- Thu Mạc, không phải ngươi tuyên bố muốn giết Tần sư đệ sao, hắn ở đó, ngươi đi đi.
Mặt hắn cứng đờ, nhìn Tần Vấn Thiên chằm chằm, trong mắt có mấy phần dữ tợn, tựa như cùng Tần Vấn Thiên có thâm cừu đại hận vậy.
- Bệ hạ có lệnh, nếu Tần Vấn Thiên xuất hiện, giết không tha.
Ánh mắt Thu Mạc nhìn về phía những người bảo vệ Sở Vương đài, lại ngẩng đầu nhìn bóng người trên đài.
Nhưng không ai dám động thủ, những cường giả kia chẳng qua là càng nhích tới gần Mạc Thương và Nhược Hoan, đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, nhưng không ai dám lập tức hạ sát thủ.
- Tiểu công chúa ở trong tay ngươi?
Chỉ thấy một lão giả với đôi mắt sắc như đao, quát hỏi Tần Vấn Thiên.
- Ngươi nói xem?
Tần Vấn Thiên nhìn hắn, bình tĩnh đáp lại.
- Ngươi muốn như thế nào?
Lão giả hướng về phía Tần Vấn Thiên hỏi.
- Trao đổi con tin.
Tần Vấn Thiên đáp lại ngắn gọn nhưng lão giả lại trầm mặc.
Sở Thiên Kiêu là hoàng đế nước Sở, hắn ra lệnh giết Tần Vấn Thiên không tha, bỏ lỡ cơ hội lần này, lần sau càng khó hơn. Vì vậy hôm nay hắn tự mình chủ trì nơi này chính là để đề phòng Tần Vấn Thiên dẫn các cường giả tới.
- Ta không thể đồng ý với ngươi.
Lão giả thản nhiên nói, hắn phải chờ Sở Thiên Kiêu ra lệnh.
- Ta sẽ không chờ đợi, cũng không có thời gian cùng ngươi chơi đùa. Thời gian một nén nhang, không thả người, hậu quả ngươi gánh vác.
Tần Vấn Thiên hung hồn nói, vốn dĩ hắn không muốn dùng thủ đoạn như vậy, nhưng điều này là Sở Thiên Kiêu dạy hắn, Sở Thiên Kiêu dám dùng Mạc Thương cùng Nhược Hoan uy hiếp hắn, vì thế từ giờ trở đi, vì diệt nước Sở, hắn cũng sẽ không tiếc gì cả.
- Nếu như tiểu công chúa có bất kỳ chuyện gì, ngươi cũng phải chôn cùng.
- Ngươi thật quá đề cao bản thân mình rồi.
Tần Vấn Thiên bước ra, ánh mắt nhìn về phía Thu Mạc, từng bước một đi tới chỗ hắn.
Người mặc áo đen bên cạnh hắn cũng đi theo.
Diệp Lưu Dương nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, đôi mắt cực kỳ giá rét, người này thật sự dám nhảy vào long đầm hổ huyệt, thật sự quá mức to gan. Chẳng lẽ hắn không lo lắng hoàng thất sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào để đối phó mình?
Một thân thể uyển chuyển xuất hiện không xa phía sau lưng Tần Vấn Thiên, giống như là một cái bóng, nhưng mà vừa rồi không có ai nhìn thấy nàng.
Cảnh này làm con ngươi lão giả co rút lại, đôi mắt của thiếu nữ tựa như nhìn thấu linh hồn hắn.
Hơi thở trong trẻo nhưng lạnh lung. Khí chất lạnh giá cự tuyệt người từ ngàn dặm, tựa như tiên nữ không nhiễm khói bụi nhân gian. Nàng cứ như vậy đứng ở đó, nhưng lại đem tới cảm giác nguy hiểm dữ dội.
Tần Vấn Thiên nở nụ cười, thấy Thanh Nhi xuất hiện, hắn sinh ra cảm giác cực kì an toàn.
Có lẽ thực lực của Thanh Nhi sẽ cho hắn niềm vui bất ngờ.
Hắn đi tới chỗ Thu Mạc, thậm chí đi qua bên cạnh lão giả kia nhưng không ai động thủ.
- Ngươi muốn chết như thế nào?
Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm Thu Mạc, lúc này Tinh Hồn Thu Mạc bùng nổ, phẫn nộ quát:
- Các ngươi còn chưa động thủ giết hắn?
Không ai để ý đến hắn, chỉ thấy bước chân Tần Vấn Thiên chợt lóe, cánh tay chụp bắt về phía Thu Mạc. Thần sắc Thu Mạc đại biến, nổi giận gầm lên một tiếng, công kích lại Tần Vấn Thiên.
Nhưng khi bàn tay Tần Vấn Thiên hạ xuống, hắn cảm nhận được một sức mạnh lớn vô cùng đè lên cơ thể.
Rắc rắc!
Cánh tay tung chưởng của Thu Mạc bị bẻ gãy, Tần Vấn Thiên bóp lấy cổ họng, kéo lê hắn trên mặt đất, giống như giống như xách một con chó chết, giờ khắc này, sát ý điên cuồng trên người Tần Vấn Thiên bùng nổ, khiến Thu Mạc cảm giác được sự sợ hãi đến từ linh hồn.
- Nhược Hoan sư tỷ, tỷ muốn hắn chết như thế nào?
Tần Vấn Thiên vẫn tỏ ra như đang ở chốn không người về phía Nhược Hoan cười hỏi.
Thái Cổ Thần Vương
Sở Thiên Kiêu bình tĩnh đứng trên cổng thành, sau lưng có mấy vị cường giả bảo vệ.
- Tần Hạo.
Ánh mắt Sở Thiên Kiêu tựa xuyên thấu hư không hướng về một bóng người hiên ngang giữa chiến trường. Người đó mặc khôi giáp, đôi mắt sáng ngời tựa như xuyên qua màn mưa máu nhìn về phía Sở Thiên Kiêu.
Từ trên người Tần Hạo, Sở Thiên Kiêu cảm nhận được sự đa mưu túc trí và khó lường. Ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, Tần Hạo vẫn luôn ẩn cư tại Thiên Ung thành mà có thể khống chế một cơ cấu vận chuyển khổng lồ như vậy, loại người như vậy quả thật đáng sợ vô cùng.
Còn từ trên người Sở Thiên Kiêu, điều Tần Hạo cảm thấy chính là khí chất hoàn toàn bất đồng, sát khí lộ ra.
Vì là hoàng đế nước Sở nên dã tâm của hắn rất lớn. Hắn muốn bình định nước Sở, chứng minh Sở Thiên Kiêu hắn có thể làm được, vì mục tiêu này, dù hy sinh lớn như thế nào, đều không tiếc.
Nhưng Sở Thiên Kiêu không biết ở trong một tửu lầu cách đó không xa, một bóng người mặc màu trắng đang nhìn về phía ngoài hoàng thành, lộ ra thần sắc thất vọng.
Người này là đại hoàng tử Sở Vô Vi. Dĩ nhiên hôm nay hắn đã không còn là đại hoàng tử mà Sở Thiên Kiêu cũng chưa chắc sẽ sắc phong vương vị cho hắn.
Hai bên trái phải của Sở Vô Vi có người, một trong số đó là đệ đệ hắn, Sở Mãng.
Một người khác chính là người đứng thứ ba trong Kinh Thành Thập Tú, Túy Tửu Tiên, hắn và Sở Vô Vi vẫn luôn là bạn tốt của nhau.
- Ngươi không có cách gì ư?
Túy Tửu Tiên nhỏ tiếng hỏi Sở Vô Vi.
- Tam đệ quá nóng lòng cầu thắng.
Sở Vô Vi bình tĩnh nói:
- Đây không phải là chuyện tốt, thủ đoạn kịch liệt như thế đúng là phong cách của hắn, sấm rền gió cuốn, thắng thì bình định hết thảy, nhưng một khi chỗ nào đó sụp đổ thì sẽ thua cả bàn cờ.
- Sao không cướp lấy?
Túy Tửu Tiên lên tiếng, tựa như nói một chuyện hết sức thường tình. Hắn vẫn luôn biết người bạn thân này là một nhân vật xuất sắc cỡ nào, chỉ cần hắn muốn tranh đoạt quyền lực nước Sở thì chắc chắn sẽ thắng cuộc, Túy Tửu Tiên không nghi ngờ điều này chút nào.
- Nếu quả thật không khống chế được tình thế, ta sẽ cân nhắc điều đó.
Sở Vô Vi bình tĩnh nói:
- Ta đã đồng ý với phụ hoàng, Sở thị nhất mạch, không thể bị diệt.
- Đi xem tình huống phía Sở Vương đài đi, bên này nếu toàn lực công thành, chắc hẳn nơi đó cũng đã có người hành động.
Sở Vô Vi xoay người rời đi, Sở Mãng cùng Túy Tửu Tiên đi theo, họ cũng tin rằng Sở Vương đài sẽ có động tĩnh. Nhưng bọn họ có thể nghĩ đến chuyện này, chẳng lẽ Sở Thiên Kiêu lại không nghĩ tới ư?
Vậy Tần Vấn Thiên đâu, hắn sẽ không nghĩ tới?
Tần Vấn Thiên hôm nay đã không còn là thiếu niên chất phác như ngày xưa nữa.
Hoàng cung nước Sở vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng bước chân vội vã của binh tốt báo quân tình, cuộc chiến bên ngoài hoàng thành thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, không thể nghi ngờ, hoàng cung là nơi để ý nhất.
Bên ngoài tường cao hoàng cung, quân sĩ gắt gao đứng canh giữ, nhưng ngay giờ phút này bỗng có một tiếng quát to không biết từ đâu vang lên.
- Địch tấn công.
Thanh âm trong nháy mắt phá vỡ sự bình tĩnh bên ngoài hoàng cung, ánh mắt đám quân sĩ hướng ra xa chỉ thấy một nhóm người mặc quần áo đen bay tới với tốc độ đáng sợ.
Không ai thả Tinh Hồn, song khi đám người quần áo đen này đồng thời bước đi trong hư không, mặt quân sĩ thủ vệ xám như tro tàn, tất cả đều là cường giả Nguyên Phủ cảnh. Bọn họ biết, thứ chờ đợi mình chính là cái chết.
Tiếng phùn phụt rất nhanh truyền ra, cả vùng đất này bỗng chốc biến thành một trận mưa máu, chỉ thấy đám người áo đen kia bay về phía trong hoàng cung. Cũng trong nháy mắt, động tĩnh của nơi này đã sớm bị người đứng quan sát trên tháp canh hoàng cung phát hiện. Người quan sát bắn lên trời một pháo hiệu màu đen, phút chốc, hoàng cung rối loạn, các cường giả trấn thủ nhanh chóng chạy về phía bắn ra pháo hiệu.
Đã bao nhiêu năm rồi, hoàng cung nước Sở chưa từng bị người xâm phạm, vậy mà hôm nay lại có.
Hơn nữa còn nắm bắt thời cơ chuẩn xác như vậy, hôm nay ở ngoài cửa thành đang diễn ra một trận quyết chiến sinh tử, nơi đó đã điều động quá nhiều lực lượng.
- Ai dám to gan như vậy?
Một tiếng quát theo gió truyền tới, tuy quyết chiến ở bên ngoài nhưng trong hoàng cung vẫn có lực lượng bảo vệ, tự nhiên không thể thiếu các cường giả Nguyên Phủ cảnh.
Cùng lúc đó, một bóng người bước đi chậm rãi trong hư không, trên người bao phủ một luồng khí tức làm cho người ta sợ hãi. Đây là nhân vật đứng đầu Nguyên Phủ. Điều này làm cho rất nhiều người ý thức rằng được trận tập kích này đã có kế hoạch tỉ mỉ.
Lầu Thủy Nguyệt là nơi ở của tiểu công chúa nước Sở. Vì những ngày qua hoàng thành rất loạn nên nàng không được tùy ý ra ngoài đi lại.
Lúc thấy một đám người áo đen hướng tới nơi này, nàng biết trận phong ba này còn kinh khủng hơn so với sự tưởng tượng của nàng.
Những người này đã sớm điều tra kĩ nơi ở của nàng, hơn nữa còn biết trong số những nơi ở của công chúa, nơi của nàng gần cửa cung nhất.
Chỉ thấy một vị thị nữ đi tới, hướng về phía tiểu công chúa mở miệng nói.
- Đi không được rồi.
Tiểu công chúa lắc đầu một cái:
- Tam ca lấy Mạc Thương ra uy hiếp Tần Vấn Thiên, hôm nay có người muốn dùng thủ đoạn giống như vậy để uy hiếp hắn ư? Nếu là thế thì chắc chắn bên ngoài hoàng thành và Sở Vương đài đều sẽ không biết chuyện xảy ra ở nơi này.
Tuổi nàng tuy nhỏ nhưng vô cùng thông minh. Hôm nay, trận đại quyết chiến bên ngoài hoàng thành cùng Sở Vương đài đã điều động quá nhiều cường giả làm cho hoàng cung gần như trống không. Còn nhân số cường giả của đối phương có đến hơn năm mươi vị, hơn nữa toàn bộ đều là cấp bậc Nguyên Phủ, thậm chí có cả cường giả Nguyên Phủ đỉnh cấp.
Một đám cường giả đỉnh cấp như vậy tập hợp lại, với lực lượng thủ vệ hoàng cung hiện nay, trong lúc vội vàng làm sao có thể đủ chống cự được?
Trừ phi cho tụ tập tất cả lực lượng còn lại tại hoàng cung, nhưng khi đó đối phương đã sớm rời đi.
Rất nhanh tiểu công chúa đã bị đám người áo đen kia bắt đi, hơn nữa thời điểm đối phương rút lui cũng không có người nào dám tiến lên ngăn cản. Điều đó làm lòng người trong hoàng cung bàng hoàng, bọn họ đang trải qua sự thất bại chưa từng có từ trước tới nay.
Bọn bọn cũng đang tự hỏi là ai có thể điều động một lực lượng chiến đấu mạnh mẽ như vậy.
Nếu lực lượng này đặt ở ngoài hoàng thành thì đã đủ để quyết định chiến cuộc rồi.
Trong hoàng cung lập tức có yêu thú bay ra, điên cuồng hướng ra bên ngoài hoàng thành và Sở Vương đài báo tin.
Không lâu sau đó, tin tức tiểu công chúa bị bắt cóc bắt đầu truyền ra, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã lan tỏa khắp bốn phương tám hướng.
Trên Sở Vương đài, lòng người lo lắng, chỉ thấy thần sắc đám người kia xanh mét. Không ít cường giả Diệp gia đều ở chỗ này, bọn họ bày ra thiên la địa võng để giết Tần Vấn Thiên, nhưng hôm nay tiểu công chúa lại bị bắt, thế thì làm sao bọn họ giết được Mạc Thương đây?
Cách Sở Vương đài không xa, một bóng người chậm rãi bước tới. Khi nhìn thấy bóng người này, ánh mắt mọi người nơi đây đều trở nên lo lắng.
Tần Vấn Thiên rốt cuộc đã xuất hiện.
Không ai dám lên ngăn cản bước chân của Tần Vấn Thiên, sau lưng hắn còn có mấy người đi theo, thẳng tới trước chỗ Mạc Thương và Nhược Hoan bị trói. Trong mắt hắn hiện lên vẻ áy náy và xấu hổ.
- Sư phụ, Nhược Hoan tỷ, hai người đã chịu khổ rồi.
Tần Vấn Thiên nhỏ giọng nói với vẻ dường như bên cạnh không có người.
- Ta biết đệ sẽ tới mà.
Nhược Hoan ghé mắt nhìn Thu Mạc bên cạnh, trong đôi mắt xinh đẹp không che giấu sự châm biếm, cười nói:
- Thu Mạc, không phải ngươi tuyên bố muốn giết Tần sư đệ sao, hắn ở đó, ngươi đi đi.
Mặt hắn cứng đờ, nhìn Tần Vấn Thiên chằm chằm, trong mắt có mấy phần dữ tợn, tựa như cùng Tần Vấn Thiên có thâm cừu đại hận vậy.
- Bệ hạ có lệnh, nếu Tần Vấn Thiên xuất hiện, giết không tha.
Ánh mắt Thu Mạc nhìn về phía những người bảo vệ Sở Vương đài, lại ngẩng đầu nhìn bóng người trên đài.
Nhưng không ai dám động thủ, những cường giả kia chẳng qua là càng nhích tới gần Mạc Thương và Nhược Hoan, đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, nhưng không ai dám lập tức hạ sát thủ.
- Tiểu công chúa ở trong tay ngươi?
Chỉ thấy một lão giả với đôi mắt sắc như đao, quát hỏi Tần Vấn Thiên.
- Ngươi nói xem?
Tần Vấn Thiên nhìn hắn, bình tĩnh đáp lại.
- Ngươi muốn như thế nào?
Lão giả hướng về phía Tần Vấn Thiên hỏi.
- Trao đổi con tin.
Tần Vấn Thiên đáp lại ngắn gọn nhưng lão giả lại trầm mặc.
Sở Thiên Kiêu là hoàng đế nước Sở, hắn ra lệnh giết Tần Vấn Thiên không tha, bỏ lỡ cơ hội lần này, lần sau càng khó hơn. Vì vậy hôm nay hắn tự mình chủ trì nơi này chính là để đề phòng Tần Vấn Thiên dẫn các cường giả tới.
- Ta không thể đồng ý với ngươi.
Lão giả thản nhiên nói, hắn phải chờ Sở Thiên Kiêu ra lệnh.
- Ta sẽ không chờ đợi, cũng không có thời gian cùng ngươi chơi đùa. Thời gian một nén nhang, không thả người, hậu quả ngươi gánh vác.
Tần Vấn Thiên hung hồn nói, vốn dĩ hắn không muốn dùng thủ đoạn như vậy, nhưng điều này là Sở Thiên Kiêu dạy hắn, Sở Thiên Kiêu dám dùng Mạc Thương cùng Nhược Hoan uy hiếp hắn, vì thế từ giờ trở đi, vì diệt nước Sở, hắn cũng sẽ không tiếc gì cả.
- Nếu như tiểu công chúa có bất kỳ chuyện gì, ngươi cũng phải chôn cùng.
- Ngươi thật quá đề cao bản thân mình rồi.
Tần Vấn Thiên bước ra, ánh mắt nhìn về phía Thu Mạc, từng bước một đi tới chỗ hắn.
Người mặc áo đen bên cạnh hắn cũng đi theo.
Diệp Lưu Dương nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, đôi mắt cực kỳ giá rét, người này thật sự dám nhảy vào long đầm hổ huyệt, thật sự quá mức to gan. Chẳng lẽ hắn không lo lắng hoàng thất sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào để đối phó mình?
Một thân thể uyển chuyển xuất hiện không xa phía sau lưng Tần Vấn Thiên, giống như là một cái bóng, nhưng mà vừa rồi không có ai nhìn thấy nàng.
Cảnh này làm con ngươi lão giả co rút lại, đôi mắt của thiếu nữ tựa như nhìn thấu linh hồn hắn.
Hơi thở trong trẻo nhưng lạnh lung. Khí chất lạnh giá cự tuyệt người từ ngàn dặm, tựa như tiên nữ không nhiễm khói bụi nhân gian. Nàng cứ như vậy đứng ở đó, nhưng lại đem tới cảm giác nguy hiểm dữ dội.
Tần Vấn Thiên nở nụ cười, thấy Thanh Nhi xuất hiện, hắn sinh ra cảm giác cực kì an toàn.
Có lẽ thực lực của Thanh Nhi sẽ cho hắn niềm vui bất ngờ.
Hắn đi tới chỗ Thu Mạc, thậm chí đi qua bên cạnh lão giả kia nhưng không ai động thủ.
- Ngươi muốn chết như thế nào?
Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm Thu Mạc, lúc này Tinh Hồn Thu Mạc bùng nổ, phẫn nộ quát:
- Các ngươi còn chưa động thủ giết hắn?
Không ai để ý đến hắn, chỉ thấy bước chân Tần Vấn Thiên chợt lóe, cánh tay chụp bắt về phía Thu Mạc. Thần sắc Thu Mạc đại biến, nổi giận gầm lên một tiếng, công kích lại Tần Vấn Thiên.
Nhưng khi bàn tay Tần Vấn Thiên hạ xuống, hắn cảm nhận được một sức mạnh lớn vô cùng đè lên cơ thể.
Rắc rắc!
Cánh tay tung chưởng của Thu Mạc bị bẻ gãy, Tần Vấn Thiên bóp lấy cổ họng, kéo lê hắn trên mặt đất, giống như giống như xách một con chó chết, giờ khắc này, sát ý điên cuồng trên người Tần Vấn Thiên bùng nổ, khiến Thu Mạc cảm giác được sự sợ hãi đến từ linh hồn.
- Nhược Hoan sư tỷ, tỷ muốn hắn chết như thế nào?
Tần Vấn Thiên vẫn tỏ ra như đang ở chốn không người về phía Nhược Hoan cười hỏi.
Thái Cổ Thần Vương
Đánh giá:
Truyện Thái Cổ Thần Vương
Story
Chương 207: Muốn chết như thế nào?
10.0/10 từ 26 lượt.