Thái Cổ Thần Vương

Chương 137: Đối đầu với âu thần

181@-
Sát ý phóng ra từ trên người Đệ Nhị Kiếm khiến cho những người xung quanh cảm thấy lạnh lẽo.

Tần Vấn Thiên hắn chém Đệ Tam Dạ lại thêm Đệ Nhị Kiếm thua liên tiếp mấy trận nên bị đẩy xuống hạng sáu. Bây giờ lại đối mặt với khiêu chiến của Tần Vấn Thiên, nội tâm của Đệ Nhị Kiếm thế nào thì ai cũng rõ.

Hắn muốn giết Tần Vấn Thiên để trút hết lửa giận trong lòng mình, rửa sạch sỉ nhục hai lần thất bại liên tiếp của bản thân.

- Tần Vấn Thiên gặp nguy hiểm rồi.

Mọi người đều nghĩ đến vấn đề này, tên Đệ Nhị Kiếm đang muốn dùng kiếm của bản thân để lấy đi tính mạng của Tần Vấn Thiên.

Cuối cùng, kiếm khí quanh thân Đệ Nhị Kiếm bộc phát, tạo thành một luồng kiếm quang kinh khủng giáng xuống từ trên trời đánh thẳng vào người Tần Vấn Thiên.

Tần Vấn Thiên cầm Phương Thiên Hoạ Kích, thân hình di chuyển lập loè nhanh như tia chớp, kiếm quang chém sát bên cạnh hắn đánh vỡ chiến đài. Dường như Tần Vấn Thiên không có cảm giác được điều đó, hắn vẫn đứng bình thản ở đó, tay cầm Phương Thiên Hoạ kích.

Thân hình Đệ Nhị Kiếm run lên đuổi theo Tần Vấn Thiên, bàn tay không ngừng run lên tạo thành vô số kiếm quang chém thẳng ra ngoài cùng một lúc, giống hệt như một dòng sông kiếm dài hẹp.

Tần Vấn Thiên triển khai thân pháp đến mức tận cùng, dường như sau lưng hắn sinh ra đôi cánh Côn Bằng. Từng lớp ảnh ảo xuất hiện trong không trung lập tức biến mất trước dòng kiếm quang.

- Giết!

Đệ Nhị Kiếm lại gần lên đầy nổi giận, đánh ra một kiếm như ảnh ảnh đâm vào chân thân Tần Vấn Thiên.

Trên chiến đài đã hình thành một cơn bão đáng sợ đang xé nát hết thảy mọi thứ.

- Ông ông!

Rốt cuộc thì Tần Vấn Thiên cũng bắt đầu ra đòn tấn công, Thanh Long thức được Phương Thiên Hoạ Kích thi triển đầy sát phát, nó gào thét giận dữ nhưng lại không thể sắc bén bằng kiếm quang, nên rốt cuộc cũng bị thanh kiếm chém nát.

Song cùng lúc đó thì tay trái của Tần Vấn Thiên đánh ra một chưởng ấn chẳc khác nào một ngọn núi đè xuống, tốc độ công kích nhanh đến mức khiến người ta rung động.

Kiếm quang lại hiện ra, Đệ Nhị Kiếm lại tiếp tục chém ra kiếm mang lần nữa.

- Phù!

Tần Vấn Thiên mở miệng phun kiếm quang ra, sau đó thân thể run lên nhảy vào không trung làm đồng tử của tất cả mọi người co lại, gia hoả này không sợ chết à?


Đệ Nhị Kiếm muốn giết hắn, còn thực lực của hắn còn chưa đạt đến Nguyên Phủ cảnh, không thể nào tuỳ ý ngự không phi hành được, đến cuối cùng cũng sẽ rơi xuống đất thôi. Há chẳng phải đã tạo cơ hội cho người khác lợi dụng ư?

Nhưng bọn họ nhanh chóng phát hiện ra bản thân đã sai lầm, Tần Vấn Thiên chẳng khác nào một con yêu thú Côn Bằng chính thức đang đạp trên không trung, bộc phát Thanh Long thức, Bạch Hổ thức trong Cuồng Thú Kích Pháp điên cuồng. Chỉ trong chốc lát không biết đã đánh ra bao nhiêu đợt tấn công, miệng hắn liên tục phun ra kiếm quang sắc bén, còn tay trái phát động Luân Hải ấn cùng một lúc.

Thậm chí hai chân hắn bộc phát ra thuật thần thông Lạc Sơn chưởng, lại để thần thông này giúp hắn mượn lực trong không trung. Loại ý tưởng này quá mức không tưởng, công kích vô cùng tận ập xuống đè ép thanh kiếm của Đệ Nhị Kiếm đến mức rối loại. Phương Thiên Hoạ Kích ở tay phải, tay trái, hai chân, miệng đều ra phát ra công kích. Cả đám người chưa bao giờ chứng kiến tình cảnh chiến đấu như thế này nên hết sức ngạc nhiên.

- E rằng sẽ tiêu hao một lượng nguyên lực tinh thần rất lớn đây.

Đám người thấy vậy không biết phải nói gì.

Kiếm quang của Đệ Nhị Kiếm hoàn toàn bỏ qua tấn công mà chuyển sang trạng thái phòng thủ kín kẽ đến mức không lọt một giọt nước. Thậm chí lúc Tần Vấn Thiên đáp xuống thì kiếm quang của hắn vẫn bao phủ lấy thân thể, lớp màn bảo vệ từ kiếm vẫn chói sáng rực rỡ.

Thần sắc của những người quan sát chiến đài hơi đổi, bởi vì Tần Vấn Thiên thu chiêu quá nhanh làm cho Đệ Nhị Kiếm đang múa kiếm một mình ở đằng kia thoạt nhìn trông khá buồn cười.

Tất nhiên là Đệ Nhị Kiếm cũng phát hiện ra điều này, kiếm quang của hắn vừa chậm lại toan thu hồi lớp phòng ngự thì trong tích tắc đó Tần Vấn Thiên đã phát động tấn công.

Dường như Đệ Nhị Kiếm đã quên mất rằng tốc độ của Tần Vấn Thiên rất nhanh.

Hình như Đệ Nhị Kiếm đã quên mất rằng Đệ Tam Dạ đã chết như thế nào.

Khai Sơn thức trong Đại Mộng kích pháp như mộng như ảo, ngay lúc Đệ Nhị Kiếm vội vã vận dụng kiếm của mình chống cự thì lực lượng khổng lồ đã đánh bay thanh kiếm đi rồi đâm vào đầu hắn.

Đệ Nhị Kiếm há hốc miệng như thể muốn hô lên hai chữ nhận thưa nhưng không còn cơ hội đó nữa. Trước khi những thanh âm đó truyền ra thì tính mạng của hắn đã đi đến điểm kết thúc.

- Lại là một kích đó.

Đám người thấy tràng cảnh này, thần sắc đều cứng lại.

Một kích này quá nhanh quá mạnh. Đệ Tam Dạ đã chết dưới một kích đó, bây giờ Đệ Nhị Kiếm cũng đã ngã xuống vì nó.

- Đệ Nhị Kiếm khinh địch, lúc hắn vừa thu hồi phòng ngự để chuẩn bị công kích thì Tần Vấn Thiên đã lợi dụng nó để kết thúc tính mạng hắn bằng một chiêu nhanh như lôi đình.

- Thực lực của Đệ Nhị Kiếm rất mạnh, tiếc rằng đã ngã xuống như thế. Đây chính là người được xếp trong chín hạng đầu Quân Lâm yến đó, thế mà đã chết trên chiến đài rồi.

Rất nhiều người than thở trong lòng nhưng cơ hội cũng chỉ có một lần. Nếu Đệ Nhị Kiếm biết rõ kết quả như thế thì nhất định sẽ không ngạo mạn đến mức biểu lộ triệt để sát ý với Tần Vấn Thiên.


Sau khi Đệ Nhị Kiếm vẫn lạc, người nước Tuyết Vân vẫn còn ở trên chiến đài giờ chỉ còn một mình Tư Không Minh Nguyệt.

Chắc chắn rằng hắn đã hận Tần Vấn Thiên thấu xương rồi.

- Nếu ngươi đã muốn chết thì ta sẽ giúp cho ngươi.

Tần Vấn Thiên rút thanh Phương Thiên Hoạ Kích ra.

Mang theo nỗi không cam lòng và tuyệt vọng nặng nệ, Đệ Nhị Kiếm mãi mãi mất đi khả năng suy nghĩ, chỉ còn cái xác nằm đó.

Nhân vật thiên tài nước Tuyết Vân có vinh dự tranh giành vị trí tam giáp đã chôn thây nơi xứ lạ quê người.

Có rất nhiều đôi mắt chú ý đến Tư Không Minh Nguyệt. Chỉ thấy cả người hắn tuôn trào sát ý mãnh liệt, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, không hề cho giấu sát cơ của mình.

- Tốt nhất là ngươi đừng đặt chân vào chiến đài tranh giành tam giáp.

Tư Không Minh Nguyệt hít một hơi thật sâu. Tần Vấn Thiên dùng hai lần giết chóc để làm nhục võ tu nước Tuyết Vân bởi lý do hắn đã ra tay với Nhược Hoan.

Làm sao mà Tư Không Minh Nguyệt hắn không báo mối thù này được?

Giờ đây hắn sinh ra một mong muốn rất mãnh liệt rằng Tần Vấn Thiên có thể đánh sâu vào vị trí tam giáp để đối mặt với hắn. Sau đó, kẻ kia phải gánh chịu lửa giận từ hắn.

- Đợi ta đi!

Tần Vấn Thiên nhìn đối phương bằng thái độ bình tĩnh rồi thờ ơ phun ra hai chữ.

Nhất định là hắn sẽ thăng hạng lên tam giáp.

Nếu như đã bỏ lỡ trận chiến ban nãy với Tư Không Minh Nguyệt thì hắn sẽ giết thẳng tới võ đài quyết chiến mạnh nhất kia.

- Có lẽ chiêu kích kia chính là át chủ bài của Tần Vấn Thiên chăng? Đúng là quá lợi hại, tiếp theo đây hắn sẽ đấu với Hầu Thiết. Tuy rằng phòng ngự của Hầu Thiết rất mạnh nhưng vẫn có thể sẽ phá bởi chiêu kích đó.

Trong lòng đám người đang đưa ra suy đoán của mình. Lão giả trên chiến đài quay sang hỏi Tần Vấn Thiên:

- Ngươi cần nghỉ ngơi không?


- Tiếp tục chiến đấu!

Tần Vấn Thiên thản nhiên cất giọng.

- Được, vậy trận chiến thứ hai sẽ đối đầu với Hầu Thiết.

Lão giả mở miệng tuyên bố. Hầu Thiết đi đến trước mặt Tần Vấn Thiên, hắn đã giành được hạng năm Quân Lâm yến nhưng lại đụng phải lời khiêu chiến đến từ Tần Vấn Thiên này.

Âu Thần cũng nhìn Tần Vấn Thiên, chỉ cần người kia vượt qua Hầu Thiết thì Tần Vấn Thiên sẽ đối đầu với hắn.

Rõ ràng là hắn không thể dự đoán được rằng Tần Vấn Thiên đã vắng mặt tại Quân Lâm yến lại có cơ hội đánh thẳng đến trước mặt hắn.

- Ngươi không phải là đối thủ của ta, ta không muốn tốn nguyên lực tinh thần nữa, nhường bước đi.

Tần Vấn Thiên nhìn Hầu Thiết rồi bình tĩnh thông báo. Dù rằng giọng điệu không hề có chút làm càn nào nhưng khiến cho người nghe có cảm giác cực kỳ cuồng ngạo.

Hắn nói thẳng vào mặt Hầu Thiết yêu cầu đối phương nhường bước.

- Ngươi quá tự tin với thực lực của mình rồi đấy. Tuy rằng ngươi đánh chết Đệ Nhị Kiếm nhưng dường như cũng thắng chẳng dễ dàng gì mà.

Hầu Thiết phun ra một câu lạnh lùng, Tần Vấn Thiên đang sỉ nhục hắn ư?

- Ngươi có thể đỡ được một kích vừa rồi chứ?

Tần Vấn Thiên hỏi rõ.

- Tuy rằng chiêu kích kia rất mạnh nhưng ta vẫn đủ khả năng để phòng ngự được.

Hầu Thiết suy nghĩ rồi khẳng định chắc chắn. Đương nhiên là hắn thấy rất rõ chiêu kích giết chết Đệ Nhị Kiếm ban nãy của Tần Vấn Thiên.

- Có lẽ ngươi cũng chưa chính thức cảm thụ nó nên thế.

Tần Vấn Thiên vừa dứt lời thì khí thế lập tức biến đổi đột ngột, Phương Thiên Hoạ Kích đâm tới. Giờ phút này ánh mắt Hầu Thiết chững lại, một cảm giác không thể chống cự cứ thể sinh sôi trong lòng.

Chiêu kích này của Tần Vấn Thiên không hề đâm thẳng vào người hắn mà chẳng qua chỉ để diễn luyện cho hắn xem thử.


- Ta không muốn dùng một trận chiến vô vị để chứng minh điều gì cả. Ngươi không ngăn cản nổi con đường phía trước của ta đâu. Mặc dù ngươi có thể phòng ngự được một kích này, nhưng nếu ta lại tiếp tục đánh ra thêm một kích nữa thì sao?

Tần Vấn Thiên nói thẳng vào trọng tâm.

Hầu Thiết trầm mặc một lúc rồi mới mở miệng nói:

- Công kích như vậy sẽ tiêu hao rất lớn nguyên lực tinh thần. Nếu ngươi sử dụng nhiều lần thì làm sao thể chiến đấu tiếp được?

- Ngươi đang định dùng tính mạng của mình để cược xem mức độ tiêu hao nguyên lực tinh thần của ta đấy à?

Tần Vấn Thiên hỏi lại làm Hầu Thiết không nói thêm gì.

Hai người vẫn không giao chiến gì cả, chỉ sau mấy hơi thở thì Hầu Thiết lại nói tiếp:

- Ta trưởng thành trong sự giết chóc vô số yêu thú tại Hắc Ám Sâm Lâm, ngưng tụ ra song thú Tinh Hồn, lực công kích mạnh mẽ đến mức khó gặp đối thủ cùng giai. Còn ngươi mới có tu vi Luân Mạch cảnh tầng bảy nhưng lại có được công kích bực này. Ta muốn hỏi chiêu kích nằm trong kích pháp nào, thần thông cấp nào và nó xuất phát từ đâu không?

- Đầy là Khai Sơn thức trong Đại Mộng kích pháp, ta cũng không biết cấp bậc cụ thể của nó là gì nhưng nó là do chính ta sáng tạo ra.

Tần Vấn Thiên trả lời chi tiết rõ ràng làm cho người ta hít một hơi thật sâu.

Một kích mạnh mẽ đến thế không phải có được từ việc tu hành thần thông đã có mà là do bản thân hắn sáng tạo ra.

Nếu sự thật là thế thì Tần Vấn Thiên đúng là kỳ tài võ đạo.

Hầu Thiết nghe hắn nói xong thì cảm thấy hết sức sửng sốt, sau đó hắn lập tức cúi người hành lễ với Tần Vấn Thiên rồi ngẩng đầu nói tiếp:

- Ngươi có bản lĩnh, đúng là ta không thể sánh bằng được. Xem ra ta tự nhân mình có thiên phú xuất chúng nhưng cũng chẳng khác ếch ngồi đáy giếng là bao. Cho dù không thể đánh một trận nhưng hành trình tham dự Quân Lâm yến lần này không tồi chút nào.

Nói xong thì hắn bước sang đứng một bên. Vừa cảm thấy bản thân không bằng thì thẳng thắn nhận thua như thế cũng khiến cho mọi người kinh hãi lắp bắp, nội tâm hơi chấn động.

Thoạt nhìn thì tên Hầu Thiết này là một người thô kệch nhưng thực tế thì không phải như thế. Bất kỳ một người nào ở cấp bậc giống hắn không thể nào không có đức tin và sự theo đuổi của riêng mình cả.

Ngay lúc Hầu Thiết nhận thua, Tần Vấn Thiên chỉ dùng một trận chiến để bước vào vị trí thứ năm. Tiếp theo đây chính là đối đầu với Ấu Thần!

Đánh bại Âu Thần rồi, hắn liền có tư cách tranh giành vị trí tam giáp!

Sự kiện này làm cho mọi người cảm thán, quyết chiến Quân Lâm yến năm nay đúng là kịch tích đến không ngờ, làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi!
Thái Cổ Thần Vương
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thái Cổ Thần Vương Truyện Thái Cổ Thần Vương Story Chương 137: Đối đầu với âu thần
10.0/10 từ 26 lượt.
loading...