Thần Ma Hệ Thống
Chương 1292: Hàn Quốc (2)
Hai năm đã qua, bởi vì tự nhiên đã bị ăn mòn cho nên thực phẩm trên thế giới càng ngày càng ít. Rất nhiều tiểu thế lực vì sống sót đã bắt nhân loại làm đồ ăn.
Thôi Hiếu Kính nhìn qua nam nhân xanh xao vàng vọt bên cạnh, lại nhìn qua hai nữ tử có chút tư sắc, nói:
- Cầu cứu, phải cầu cứu, Anh Ân, Thải Anh đi ngủ với hắn mười đêm đổi chút lương thực cũng tốt. Hắn có thể dễ dàng chém giết đám tang thi như vậy, nhất định là siêu cấp cường giả, người mạnh như thế sẽ không ngấp nghé tài sản của chúng ta đâu. Một tỷ phú có thể đi ngấp nghé mấy đồng tiền của tên ăn mày sao?
Hai nữ nhân bên cạnh Thôi Hiếu Kính tên là Triệu Anh Ân, Phác Thải Anh, trước tận thế là người mẫu xinh đẹp nổi tiếng.
Tận thế hai năm và sống ở dã ngoại, nữ nhân có thể đi theo bên cạnh nam nhân đều là mỹ nữ, hoặc biến thành công cụ tiết dục của cường giả. Những nữ nhân vô dụng hoặc xấu xí đã chết cả rồi.
Triệu Anh Ân, Phác Thải Anh hai nữ nghe vậy trong mắt cũng không tức giận, ngược lại hiện ra một tia khát vọng. Các nàng trước tận thế cũng bán thân thể lấy tiền tài, trong tận thế dùng thân thể đổi lấy đồ ăn là chuyện thường ngày. Chỉ cần có thể ăn no thì các nàng không ngại cho bất cứ nam nhân nào chơi.
Đúng lúc này một nam tử trung niên đầu hói tóc đen nhìn qua Triệu Anh Ân, trong mắt hiện ra hào quang, hắn nhìn qua nam nhân trẻ tuổi anh tuấn và nói:
- Chờ một chút, Thôi Chính Nguyên, bảo Triệu Anh Ân làm với tôi một lần đi. Tôi còn chưa có chơi cô ta đấy. Dù sao anh cũng bảo cô ta đi ngủ với nam nhân kia, trước hết cho tôi chơi cô ta một lần thật sướng đi nào. Dù sao cô ta đã là tàn hoa bại liễu. Người chơi cô ta có ít hơn một trăm sao? Anh cho tôi chơi một lần, đợi lát nữa lương thực của tôi tới tay sẽ phân các người một nửa.
Thôi Chính Nguyên chính là bạn trai của Triệu Anh Ân. Trước tận thế hắn phát hiện Triệu Anh Ân có nhan sắc, mang nàng ta đi bắn khắp nơi để kiếm tiền, nếu không có tiền chắc chắn sẽ tức giận đánh Triệu Anh Ân một trận. Song phương còn chưa kịp chia tay thì thế giới đã biến dị, Thôi Chính Nguyên ở trong đám tang thi biến dị cứu Triệu Anh Ân, nhưng mà trong lòng của hắn oán hận Triệu Anh Ân thấp hèn, đồng thời trong quá trình lẫn trốn bị Triệu Anh Ân phản bội một lần, bởi vậy lợi dụng Triệu Anh Ân bán đứng thân thể đổi lấy thân thể hắn không có tiếc nuối gì cả.
- Muốn chơi đồ đê tiện này sao?
Thôi Chính Nguyên nắm tóc của Triệu Anh Ân kéo qua, nâng nàng lên trước người, gương mặt Triệu Anh Ân tràn ngập thống khổ, nước mắt tuôn rơi nhưng mà không dám phản kháng chút nào, nàng chỉ cam chịu.
Thôi Chính Nguyên nhìn chằm chằm vào nam nhân đầu hói kia, nói:
- Phác Chánh Nghĩa, một cân gạo, chỉ cần mày bỏ một cân gạo thì đồ đê tiện này tùy mày chơi, thế nào?
Phác Chánh Nghĩa tức giận nói:
- Một cân gạo, chó má. Nó đáng một cân gạo sao? Nó bị người ta chơi nát rồi đấy? Thời điểm ta chơi Phác Thải Anh cũng chỉ dùng nửa gói mì ăn liền mà thôi.
Triệu Anh Ân vẻ mặt thê thảm, nước mắt chảy không ngừng. Trước tận thế nàng cao cao tại thượng, cho dù quan lớn cự phú muốn chơi nàng cũng cần hơn một trăm vạn tiền Hàn mới chơi được. Hiện tại nàng bán mình còn không đổi được một cân gạo, đúng là cực kỳ thê thảm.
Thôi Chính Nguyên lạnh lùng nói:
- Không lấy ra được thì câm miệng cho tao, đồ trọc!
Trong lòng Phác Chánh Nghĩa giận dữ, trong nội tâm có ý niệm ác độc hiện ra, lại ẩn nhẫn xuống.
Nhạc Trọng thu đồ trong siêu thị không còn, lúc này mới đi ra khỏi siêu thị.
Nhạc Trọng vừa ra thì thấy Thôi Hiếu Kính không ngừng đưa vẫy tấm bảng kia, tràn ngập khao khát nhìn qua Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng nhìn quét qua mấy chữ SOS trên tấm bảng.
- Cởi ra!
Nhìn thấy Nhạc Trọng quay đầu, Thôi Hiếu Kính nhìn qua Triệu Anh Ân, Phác Thải Anh quát.
Triệu Anh Ân, Phác Thải Anh chợt giãy dụa thân thể mềm mại, cởi từng món quần áo trên người ra, làm ra tư thế chuẩn bị cho Nhạc Trọng tùy tiện chơi đùa.
Nhạc Trọng mỉm cười, đi nhanh qua bên kia. Hắn sớm phát hiện bên kia có khí tức nhân loại. Cảm giác của thần chiến sĩ ngũ giai cũng không phải trưng cho đẹp. Hắn hiện tại xác thực cần người hỏi tin tức mới được.
Nhạc Trọng dễ dàng chém giết tang thi trên đường, đi đến trước tòa nhà bốn tầng kia, nhẹ nhàng nhảy lên trên mái nhà của tòa nhà này, xuất hiện trước mặt bọn người Thôi Hiếu Kính.
Nhìn thấy Nhạc Trọng dễ dàng nhảy từ đất lên tầng bốn, bọn người Thôi Hiếu Kính hiện ra ánh mắt kinh hãi:
Thôi Hiếu Kính giống như ếch ngồi đáy giếng, chưa từng gặp qua cường giả chính thức. Nhạc Trọng nhảy lên hơn mười thước đã vượt qua thành tích cao nhất của quán quân thế giới, bọn họ tự nhiên kinh hãi rồi.
Ánh mắt Nhạc Trọng nhìn quét qua đám người Hàn Quốc:
- Ai trong các người nói được tiếng Trung Quốc!
- Tiếng Trung Quốc?
Thôi Hiếu Kính nội tâm mát lạnh, bọn họ là người Hàn Quốc vô cùng chán ghét bọn Trung Quốc, đồng thời cũn biết bọn Trung Quốc cũng chán ghét bọn họ. Bọn họ nhìn thấy Nhạc Trọng là Trung Quốc thì tự nhiên trong lòng sinh ra cảm giác tuyệt vọng.
- Không có ai sao? Vậy thì các người sống ở đây cho tốt đi!
Trong mắt Nhạc Trọng hiện ra hào quang thất vọng, quay người muốn đi, hắn biết rõ song phương không cách nào trao đổi. Hắn muốn từ trong miệng của những người Hàn Quốc này hỏi tin tức mà thôi, hắn không có hứng thú cứu vớt ai cả.
- Chờ một chút!
Nhìn thấy Nhạc Trọng quay người, Thôi Hiếu Kính dùng tiếng Trung Quốc lõm bõm, sau đó kéo Phác Thải Anh hung dữ quát:
Hắn kéo Phác Thải Anh đã cởi sạch quần áo tới trước người Nhạc Trọng, quỳ trên mặt đất cầu khẩn:
- Chờ một chút, tiên sinh tôn kính, xin ngài chờ một chút, tôi là Phác Thải Anh, tôi biết tiếng Trung Quốc. Tôi biêt tiếng Trung Quốc, xin ngài cứu chúng tôi, chúng tôi sắp chết rồi, người Trung Quốc đều là người lương thiện, bác ái, chắc chắn sẽ giúp chúng tôi!
Nhạc Trọng quay người mỉm cười nói:
- Người Trung Quốc chúng tôi chẳng có kẻ nào thiện lương cả, toàn mặt người dạ chó. Nhưng mà các ngươi khen như vậy tôi rất thích, tôi là Nhạc Trọng, được rồi, nghe tôi hỏi.
Cứu những người Hàn Quốc này với Nhạc Trọng mà nói chỉ là tiện tay mà thôi, Phác Thải Anh hạ tư thái rất thấp, đồng thời chuyện cung kính với hắn cho nên hắn cũng không ngại nói vài câu.
Phác Thải Anh quỳ dưới đât nói với Nhạc Trọng:
- Nhạc Trọng đại gia, chúng tôi hy vọng có thể mua sắm chút lương thực từ ngài. Chúng tôi mấy ngày qua không ăn cái gì cả, chỉ cần một gối mì gói tôi sẽ qua đêm với ngài. Tôi biết chơi nhiều cách lắm, cam đoan sẽ làm ngài thỏa mãn. Nếu như ngài lấy ra hai gói mì ăn liền, tôi và Triệu Anh Ân hai người sẽ bồi ngài ngủ. Tôi và Ân Anh trước khi thế giới biến dị đều là người mẫu, tuyệt đối sẽ phục thi ngài như ý.
Phác Thải Anh và Phác Chánh Nghĩa đầu hói kia chỉ cần nửa bao mì gói là được, mà đến phiên Nhạc Trọng thì tăng giá thành một bao mì gói, quả nhiên là thế giới này ai cũng quen làm thịt Trung Quốc.
Thần Ma Hệ Thống
Thôi Hiếu Kính nhìn qua nam nhân xanh xao vàng vọt bên cạnh, lại nhìn qua hai nữ tử có chút tư sắc, nói:
- Cầu cứu, phải cầu cứu, Anh Ân, Thải Anh đi ngủ với hắn mười đêm đổi chút lương thực cũng tốt. Hắn có thể dễ dàng chém giết đám tang thi như vậy, nhất định là siêu cấp cường giả, người mạnh như thế sẽ không ngấp nghé tài sản của chúng ta đâu. Một tỷ phú có thể đi ngấp nghé mấy đồng tiền của tên ăn mày sao?
Hai nữ nhân bên cạnh Thôi Hiếu Kính tên là Triệu Anh Ân, Phác Thải Anh, trước tận thế là người mẫu xinh đẹp nổi tiếng.
Tận thế hai năm và sống ở dã ngoại, nữ nhân có thể đi theo bên cạnh nam nhân đều là mỹ nữ, hoặc biến thành công cụ tiết dục của cường giả. Những nữ nhân vô dụng hoặc xấu xí đã chết cả rồi.
Triệu Anh Ân, Phác Thải Anh hai nữ nghe vậy trong mắt cũng không tức giận, ngược lại hiện ra một tia khát vọng. Các nàng trước tận thế cũng bán thân thể lấy tiền tài, trong tận thế dùng thân thể đổi lấy đồ ăn là chuyện thường ngày. Chỉ cần có thể ăn no thì các nàng không ngại cho bất cứ nam nhân nào chơi.
Đúng lúc này một nam tử trung niên đầu hói tóc đen nhìn qua Triệu Anh Ân, trong mắt hiện ra hào quang, hắn nhìn qua nam nhân trẻ tuổi anh tuấn và nói:
- Chờ một chút, Thôi Chính Nguyên, bảo Triệu Anh Ân làm với tôi một lần đi. Tôi còn chưa có chơi cô ta đấy. Dù sao anh cũng bảo cô ta đi ngủ với nam nhân kia, trước hết cho tôi chơi cô ta một lần thật sướng đi nào. Dù sao cô ta đã là tàn hoa bại liễu. Người chơi cô ta có ít hơn một trăm sao? Anh cho tôi chơi một lần, đợi lát nữa lương thực của tôi tới tay sẽ phân các người một nửa.
Thôi Chính Nguyên chính là bạn trai của Triệu Anh Ân. Trước tận thế hắn phát hiện Triệu Anh Ân có nhan sắc, mang nàng ta đi bắn khắp nơi để kiếm tiền, nếu không có tiền chắc chắn sẽ tức giận đánh Triệu Anh Ân một trận. Song phương còn chưa kịp chia tay thì thế giới đã biến dị, Thôi Chính Nguyên ở trong đám tang thi biến dị cứu Triệu Anh Ân, nhưng mà trong lòng của hắn oán hận Triệu Anh Ân thấp hèn, đồng thời trong quá trình lẫn trốn bị Triệu Anh Ân phản bội một lần, bởi vậy lợi dụng Triệu Anh Ân bán đứng thân thể đổi lấy thân thể hắn không có tiếc nuối gì cả.
- Muốn chơi đồ đê tiện này sao?
Thôi Chính Nguyên nắm tóc của Triệu Anh Ân kéo qua, nâng nàng lên trước người, gương mặt Triệu Anh Ân tràn ngập thống khổ, nước mắt tuôn rơi nhưng mà không dám phản kháng chút nào, nàng chỉ cam chịu.
Thôi Chính Nguyên nhìn chằm chằm vào nam nhân đầu hói kia, nói:
- Phác Chánh Nghĩa, một cân gạo, chỉ cần mày bỏ một cân gạo thì đồ đê tiện này tùy mày chơi, thế nào?
Phác Chánh Nghĩa tức giận nói:
- Một cân gạo, chó má. Nó đáng một cân gạo sao? Nó bị người ta chơi nát rồi đấy? Thời điểm ta chơi Phác Thải Anh cũng chỉ dùng nửa gói mì ăn liền mà thôi.
Triệu Anh Ân vẻ mặt thê thảm, nước mắt chảy không ngừng. Trước tận thế nàng cao cao tại thượng, cho dù quan lớn cự phú muốn chơi nàng cũng cần hơn một trăm vạn tiền Hàn mới chơi được. Hiện tại nàng bán mình còn không đổi được một cân gạo, đúng là cực kỳ thê thảm.
Thôi Chính Nguyên lạnh lùng nói:
- Không lấy ra được thì câm miệng cho tao, đồ trọc!
Trong lòng Phác Chánh Nghĩa giận dữ, trong nội tâm có ý niệm ác độc hiện ra, lại ẩn nhẫn xuống.
Nhạc Trọng thu đồ trong siêu thị không còn, lúc này mới đi ra khỏi siêu thị.
Nhạc Trọng vừa ra thì thấy Thôi Hiếu Kính không ngừng đưa vẫy tấm bảng kia, tràn ngập khao khát nhìn qua Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng nhìn quét qua mấy chữ SOS trên tấm bảng.
- Cởi ra!
Nhìn thấy Nhạc Trọng quay đầu, Thôi Hiếu Kính nhìn qua Triệu Anh Ân, Phác Thải Anh quát.
Triệu Anh Ân, Phác Thải Anh chợt giãy dụa thân thể mềm mại, cởi từng món quần áo trên người ra, làm ra tư thế chuẩn bị cho Nhạc Trọng tùy tiện chơi đùa.
Nhạc Trọng mỉm cười, đi nhanh qua bên kia. Hắn sớm phát hiện bên kia có khí tức nhân loại. Cảm giác của thần chiến sĩ ngũ giai cũng không phải trưng cho đẹp. Hắn hiện tại xác thực cần người hỏi tin tức mới được.
Nhạc Trọng dễ dàng chém giết tang thi trên đường, đi đến trước tòa nhà bốn tầng kia, nhẹ nhàng nhảy lên trên mái nhà của tòa nhà này, xuất hiện trước mặt bọn người Thôi Hiếu Kính.
Nhìn thấy Nhạc Trọng dễ dàng nhảy từ đất lên tầng bốn, bọn người Thôi Hiếu Kính hiện ra ánh mắt kinh hãi:
Thôi Hiếu Kính giống như ếch ngồi đáy giếng, chưa từng gặp qua cường giả chính thức. Nhạc Trọng nhảy lên hơn mười thước đã vượt qua thành tích cao nhất của quán quân thế giới, bọn họ tự nhiên kinh hãi rồi.
Ánh mắt Nhạc Trọng nhìn quét qua đám người Hàn Quốc:
- Ai trong các người nói được tiếng Trung Quốc!
- Tiếng Trung Quốc?
Thôi Hiếu Kính nội tâm mát lạnh, bọn họ là người Hàn Quốc vô cùng chán ghét bọn Trung Quốc, đồng thời cũn biết bọn Trung Quốc cũng chán ghét bọn họ. Bọn họ nhìn thấy Nhạc Trọng là Trung Quốc thì tự nhiên trong lòng sinh ra cảm giác tuyệt vọng.
- Không có ai sao? Vậy thì các người sống ở đây cho tốt đi!
Trong mắt Nhạc Trọng hiện ra hào quang thất vọng, quay người muốn đi, hắn biết rõ song phương không cách nào trao đổi. Hắn muốn từ trong miệng của những người Hàn Quốc này hỏi tin tức mà thôi, hắn không có hứng thú cứu vớt ai cả.
- Chờ một chút!
Nhìn thấy Nhạc Trọng quay người, Thôi Hiếu Kính dùng tiếng Trung Quốc lõm bõm, sau đó kéo Phác Thải Anh hung dữ quát:
Hắn kéo Phác Thải Anh đã cởi sạch quần áo tới trước người Nhạc Trọng, quỳ trên mặt đất cầu khẩn:
- Chờ một chút, tiên sinh tôn kính, xin ngài chờ một chút, tôi là Phác Thải Anh, tôi biết tiếng Trung Quốc. Tôi biêt tiếng Trung Quốc, xin ngài cứu chúng tôi, chúng tôi sắp chết rồi, người Trung Quốc đều là người lương thiện, bác ái, chắc chắn sẽ giúp chúng tôi!
Nhạc Trọng quay người mỉm cười nói:
- Người Trung Quốc chúng tôi chẳng có kẻ nào thiện lương cả, toàn mặt người dạ chó. Nhưng mà các ngươi khen như vậy tôi rất thích, tôi là Nhạc Trọng, được rồi, nghe tôi hỏi.
Cứu những người Hàn Quốc này với Nhạc Trọng mà nói chỉ là tiện tay mà thôi, Phác Thải Anh hạ tư thái rất thấp, đồng thời chuyện cung kính với hắn cho nên hắn cũng không ngại nói vài câu.
Phác Thải Anh quỳ dưới đât nói với Nhạc Trọng:
- Nhạc Trọng đại gia, chúng tôi hy vọng có thể mua sắm chút lương thực từ ngài. Chúng tôi mấy ngày qua không ăn cái gì cả, chỉ cần một gối mì gói tôi sẽ qua đêm với ngài. Tôi biết chơi nhiều cách lắm, cam đoan sẽ làm ngài thỏa mãn. Nếu như ngài lấy ra hai gói mì ăn liền, tôi và Triệu Anh Ân hai người sẽ bồi ngài ngủ. Tôi và Ân Anh trước khi thế giới biến dị đều là người mẫu, tuyệt đối sẽ phục thi ngài như ý.
Phác Thải Anh và Phác Chánh Nghĩa đầu hói kia chỉ cần nửa bao mì gói là được, mà đến phiên Nhạc Trọng thì tăng giá thành một bao mì gói, quả nhiên là thế giới này ai cũng quen làm thịt Trung Quốc.
Thần Ma Hệ Thống
Đánh giá:
Truyện Thần Ma Hệ Thống
Story
Chương 1292: Hàn Quốc (2)
8.7/10 từ 55 lượt.