Thần Ma Hệ Thống
Chương 1211: Hàn Sắc! (1)
Tên chiến sĩ nhìn Tiêu Vân chăm chú, đem thẻ điện tử nhét vào trong một cỗ máy nghiệm chứng xong phất tay:
- Đi thôi!
- Chúng ta đi!
Tiêu Vân thấy tên chiến sĩ cho đi liền buông lỏng một hơi nói.
Trăm người nhanh chóng đi vào bên trong cứ điểm.
Đoàn người của Tiêu Vân vừa đi vào không bao lâu, cửa hợp kim thật lớn oanh một tiếng đóng lại.
Mấy trăm chiến sĩ tay cầm súng xạ tuyến cùng điện từ pháo đột nhiên xuất hiện chỉ vào đoàn người của Tiêu Vân.
Một nhóm vũ khí tự động cũng tập trung vào người bọn họ.
Nhóm người Tiêu Vân sắc mặt đại biến nhưng không hề dị động. Hệ thống hỏa lực khổng lồ chỉ sợ một lần bao trùm đã đủ đem họ oanh giết thành tro, chỉ cần đối phương muốn chỉ trong nháy mắt đủ đem bọn họ xử lý.
Một trung niên nam tử mặc trang giáp cường hóa ngũ giai, dáng người khôi ngô giống như một thanh kiếm sắc bén rút khỏi vỏ từ trong một bảo lũy đi ra lạnh lùng nhìn nhóm người Tiêu Vân.
Bên cạnh trung niên nam tử có mười sáu cường giả mặc trang giáp cường hóa tứ giai tay cầm chiến mâu, bọn hắn trừng mắt nhìn chằm chằm trăm lính đánh thuê kia.
Tiêu Vân hướng nam tử trung niên thi lễ cung kính nói:
- Vị tướng quân này, không biết rốt cục chúng tôi có địa phương nào mạo phạm ngài. Nếu như chúng tôi không cẩn thận xúc phạm ngài, tôi xin biểu đạt lòng xin lỗi chân thành!
Trên người nam tử trung niên mang theo vẻ cường đại uy nghiêm, lạnh lùng nói:
- Mấy ngày nay các ngươi lấy danh nghĩa lính đánh thuê, nạn dân cùng những bộ lạc di chuyển tổng cộng lẻn vào Vân Châu đã hơn ba ngàn người. Đặc biệt là lấy phương thức lính đánh thuê, bởi vì các ngươi có được văn kiện chứng minh thân phận nên không hề có chút kiêng nể. Các ngươi thật sự cho rằng chỉ nhờ vào điện tử giả tạo là có thể hoành hành Vân Châu sao?
- Bị phát hiện sao?
Tiêu Vân thấp giọng nhủ thầm một câu, sau đó ngẩng đầu không chút hèn mọn, thật đúng mức nhìn nam tử trung niên nói:
- Vị tướng quân này, đại nhân chúng tôi cũng không cho rằng chỉ bằng vào thẻ điện tử giả tạo là có thể hoành hành Vân Châu. Hắn suy đoán được hành động của chúng tôi nhất định sẽ bị phát hiện. Xin hỏi đại tướng quân Trịnh Nham Hà có tại đây không? Chủ nhân tôi muốn tôi chuyển lời với ông ấy!
Nam tử trung niên thản nhiên nói:
- Ta chính là Trịnh Nham Hà! Nói đi!
Tiêu Vân nói:
- Chủ nhân tôi để cho tôi nói với ngài, từ cứ điểm mười ba tới hai mươi đã nằm trong tay của hắn. Hi vọng song phương chúng ta có thể chung sống hòa bình. Dù sao chúng ta đều là nhân loại, không nên tiến hành cuộc chém giết không hề ý nghĩa!
Trịnh Nham Hà vốn đang bình tĩnh vừa nghe vậy liền đại biến, gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Vân nói:
- Chủ nhân của ngươi là ai? Là Lưu Vân Phong? Hay là Trương Kim Hòa?
Trong Vân Châu bởi vì Ngụy Minh Thanh tàn bạo đã xuất hiện không ít phản quân, Trương Kim Hòa cùng Lưu Vân Phong là hai thế lực cường đại trong phản quân. Trịnh Nham Hà vừa nghe nói đã có tám cứ điểm vô thanh vô tức bị người khống chế, lập tức nghĩ tới hai thủ lĩnh phản quân này.
Tiêu Vân đáp:
- Đều không phải! Chủ nhân của tôi tên gọi Nhạc Trọng!
Trịnh Nham Hà khẽ cau mày, hắn căn bản chưa từng nghe qua tên này:
- Nhạc Trọng?
Trịnh Nham Hà lại thản nhiên hỏi:
- Ngươi nói từ cứ điểm mười ba tới hai mươi đều bị nắm giữ trong tay các ngươi, lấy gì chứng minh?
- Chuyện này dễ thôi!
Tiêu Vân cười, lấy ra khẩu súng tín hiệu trực tiếp bắn một phát lên bầu trời, một đạo quang mang như sao băng phóng lên cao, lập tức nổ tung trên không trung.
Không lâu sau từ cứ điểm mười ba tới hai mươi đều có từng đạo quang mang phóng lên cao, nổ tung trên không trung, hòa lẫn cùng tín hiệu của Tiêu Vân bên này.
Trịnh Nham Hà nhìn thấy ánh sáng lóe trên bầu trời, trầm mặc hồi lâu mới nhìn thẳng vào Tiêu Vân hỏi:
- Chủ nhân của ngươi muốn ta làm gì?
Tiêu Vân nghe vậy trong lòng mừng rỡ nói thẳng:
- Nếu như có thể chủ nhân tôi hi vọng đại tướng quân có thể gia nhập dưới trướng cùng chiến đấu tiêu diệt Ngụy Minh Thanh. Sau khi chuyện thành công chủ nhân tôi tuyệt sẽ không keo kiệt ban thưởng vương hầu!
Khóe môi Trịnh Nham Hà nhếch lên, hiện vẻ châm chọc hỏi:
- Ban thưởng vương hầu? Nếu ta không gia nhập dưới trướng của hắn, hắn tính toán làm như thế nào?
Trong mắt Tiêu Vân thoáng hiện vẻ thất vọng nhưng vẫn nói:
- Chủ nhân tôi đã dự đoán được đại tướng quân có thể sẽ không gia nhập dưới trướng của hắn. Chủ nhân kính nể phẩm chất cùng tín niệm của đại tướng quân, cho dù ông không gia nhập chủ nhân cũng không muốn trở mặt cùng ngài. Việc cung ứng vật tư cho cứ điểm thứ nhất, thứ hai, thứ ba vẫn duy trì như cũ, chỉ hi vọng đại tướng quân đừng để cho Khủng Long nhân tiến vào Vân Châu. Đồng thời cho phép người của chúng tôi thông qua cứ điểm!
Trịnh Nham Hà lâm vào trong trầm mặc, hồi lâu mới chậm rãi nói:
- Ta sẽ không gia nhập dưới trướng của hắn. Chiến tranh giữa nhân loại ba cứ điểm chúng ta sẽ không tham dự. Về phần người của các ngươi ta có thể cho đi qua!
- Các ngươi đi thôi!
Trịnh Nham Hà phất tay, vô số vũ khí tự động co rụt lại, mấy trăm chiến sĩ vây quanh thật trật tự thối lui không thấy bóng dáng.
- Đa tạ đại tướng quân! Chúng ta đi!
Tiêu Vân thở ra một hơi nhẹ nhõm, lau mồ hôi lạnh, nhìn ra sau hét lớn một tiếng. Vừa rồi chỉ cần Trịnh Nham Hà động sát khí hạ mệnh lệnh, toàn bộ bọn họ sẽ bị giết sạch, tự nhiên làm trong lòng hắn vô cùng khẩn trương.
Dưới tiếng hô của Tiêu Vân, các chiến sĩ giả dạng lính đánh thuê nhanh chóng đi qua.
Trịnh Nham Hà nhìn theo bóng lưng nhóm người Tiêu Vân, trong mắt thoáng hiện vẻ phức tạp chậm rãi thở dài nói:
- Xem ra Vân Châu lại không được bình tĩnh!
Có Trịnh Nham Hà phối hợp, người của Nhạc Trọng ở ngoài càng dễ dàng vào thành, thật nhiều chiến sĩ từ trên Bạo Phong chiến hạm được điều tới, sau đó được Nhạc Trọng an bài vào các cứ điểm tiến hành chỉnh huấn.
Huyết Lạc Vệ bị Khôi Lỗi Phù chi phối đã trở thành giáo quan cho các chiến sĩ dưới trướng của hắn, không ngừng thao luyện ngày đêm.
Những đại tướng quân còn lại nhìn thấy Trịnh Nham Hà đồng ý thả người, đường rút quân lại bị Nhạc Trọng cắt đứt, bọn họ đều bảo trì trầm mặc đồng dạng yên lặng phối hợp cho người của Nhạc Trọng thông qua tiến vào Vân Châu.
Ngày này Nhạc Trọng đang tuần tra quan sát việc huấn luyện của các chiến sĩ, An Na trong một thân quân trang màu đen dáng vóc diễm lệ đi tới trước mặt hắn hành lễ đem một phần văn kiện đưa cho Nhạc Trọng:
- Nhạc Trọng đại nhân, đây là tình báo khẩn cấp do nữ vương bệ hạ đưa tới!
Nhạc Trọng tiếp nhận phần văn kiện xem xét, chân mày nhíu lại, một đoàn lửa đỏ dâng lên trong tay hắn đem phần văn kiện thiêu thành tro tàn.
Nhạc Trọng quát:
- Hàn Sắc!
Hàn Sắc nhanh chóng đi tới trước mặt hành lễ chào:
- Có thuộc hạ!
Trải qua khoảng thời gian rèn luyện, ca sĩ thần tượng như Hàn Sắc đã được huấn luyện thành một chiến sĩ đủ tư cách. Nhờ Nhạc Trọng sử dụng thật nhiều huyết mật cùng thi thể Hấp Huyết Phong bồi dưỡng, nàng đã thuận lợi tiến giai trở thành Thần chiến sĩ nhị giai.
Thần Ma Hệ Thống
- Đi thôi!
- Chúng ta đi!
Tiêu Vân thấy tên chiến sĩ cho đi liền buông lỏng một hơi nói.
Trăm người nhanh chóng đi vào bên trong cứ điểm.
Đoàn người của Tiêu Vân vừa đi vào không bao lâu, cửa hợp kim thật lớn oanh một tiếng đóng lại.
Mấy trăm chiến sĩ tay cầm súng xạ tuyến cùng điện từ pháo đột nhiên xuất hiện chỉ vào đoàn người của Tiêu Vân.
Một nhóm vũ khí tự động cũng tập trung vào người bọn họ.
Nhóm người Tiêu Vân sắc mặt đại biến nhưng không hề dị động. Hệ thống hỏa lực khổng lồ chỉ sợ một lần bao trùm đã đủ đem họ oanh giết thành tro, chỉ cần đối phương muốn chỉ trong nháy mắt đủ đem bọn họ xử lý.
Một trung niên nam tử mặc trang giáp cường hóa ngũ giai, dáng người khôi ngô giống như một thanh kiếm sắc bén rút khỏi vỏ từ trong một bảo lũy đi ra lạnh lùng nhìn nhóm người Tiêu Vân.
Bên cạnh trung niên nam tử có mười sáu cường giả mặc trang giáp cường hóa tứ giai tay cầm chiến mâu, bọn hắn trừng mắt nhìn chằm chằm trăm lính đánh thuê kia.
Tiêu Vân hướng nam tử trung niên thi lễ cung kính nói:
- Vị tướng quân này, không biết rốt cục chúng tôi có địa phương nào mạo phạm ngài. Nếu như chúng tôi không cẩn thận xúc phạm ngài, tôi xin biểu đạt lòng xin lỗi chân thành!
Trên người nam tử trung niên mang theo vẻ cường đại uy nghiêm, lạnh lùng nói:
- Mấy ngày nay các ngươi lấy danh nghĩa lính đánh thuê, nạn dân cùng những bộ lạc di chuyển tổng cộng lẻn vào Vân Châu đã hơn ba ngàn người. Đặc biệt là lấy phương thức lính đánh thuê, bởi vì các ngươi có được văn kiện chứng minh thân phận nên không hề có chút kiêng nể. Các ngươi thật sự cho rằng chỉ nhờ vào điện tử giả tạo là có thể hoành hành Vân Châu sao?
- Bị phát hiện sao?
Tiêu Vân thấp giọng nhủ thầm một câu, sau đó ngẩng đầu không chút hèn mọn, thật đúng mức nhìn nam tử trung niên nói:
- Vị tướng quân này, đại nhân chúng tôi cũng không cho rằng chỉ bằng vào thẻ điện tử giả tạo là có thể hoành hành Vân Châu. Hắn suy đoán được hành động của chúng tôi nhất định sẽ bị phát hiện. Xin hỏi đại tướng quân Trịnh Nham Hà có tại đây không? Chủ nhân tôi muốn tôi chuyển lời với ông ấy!
Nam tử trung niên thản nhiên nói:
- Ta chính là Trịnh Nham Hà! Nói đi!
Tiêu Vân nói:
- Chủ nhân tôi để cho tôi nói với ngài, từ cứ điểm mười ba tới hai mươi đã nằm trong tay của hắn. Hi vọng song phương chúng ta có thể chung sống hòa bình. Dù sao chúng ta đều là nhân loại, không nên tiến hành cuộc chém giết không hề ý nghĩa!
Trịnh Nham Hà vốn đang bình tĩnh vừa nghe vậy liền đại biến, gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Vân nói:
- Chủ nhân của ngươi là ai? Là Lưu Vân Phong? Hay là Trương Kim Hòa?
Trong Vân Châu bởi vì Ngụy Minh Thanh tàn bạo đã xuất hiện không ít phản quân, Trương Kim Hòa cùng Lưu Vân Phong là hai thế lực cường đại trong phản quân. Trịnh Nham Hà vừa nghe nói đã có tám cứ điểm vô thanh vô tức bị người khống chế, lập tức nghĩ tới hai thủ lĩnh phản quân này.
Tiêu Vân đáp:
- Đều không phải! Chủ nhân của tôi tên gọi Nhạc Trọng!
Trịnh Nham Hà khẽ cau mày, hắn căn bản chưa từng nghe qua tên này:
- Nhạc Trọng?
Trịnh Nham Hà lại thản nhiên hỏi:
- Ngươi nói từ cứ điểm mười ba tới hai mươi đều bị nắm giữ trong tay các ngươi, lấy gì chứng minh?
- Chuyện này dễ thôi!
Tiêu Vân cười, lấy ra khẩu súng tín hiệu trực tiếp bắn một phát lên bầu trời, một đạo quang mang như sao băng phóng lên cao, lập tức nổ tung trên không trung.
Không lâu sau từ cứ điểm mười ba tới hai mươi đều có từng đạo quang mang phóng lên cao, nổ tung trên không trung, hòa lẫn cùng tín hiệu của Tiêu Vân bên này.
Trịnh Nham Hà nhìn thấy ánh sáng lóe trên bầu trời, trầm mặc hồi lâu mới nhìn thẳng vào Tiêu Vân hỏi:
- Chủ nhân của ngươi muốn ta làm gì?
Tiêu Vân nghe vậy trong lòng mừng rỡ nói thẳng:
- Nếu như có thể chủ nhân tôi hi vọng đại tướng quân có thể gia nhập dưới trướng cùng chiến đấu tiêu diệt Ngụy Minh Thanh. Sau khi chuyện thành công chủ nhân tôi tuyệt sẽ không keo kiệt ban thưởng vương hầu!
Khóe môi Trịnh Nham Hà nhếch lên, hiện vẻ châm chọc hỏi:
- Ban thưởng vương hầu? Nếu ta không gia nhập dưới trướng của hắn, hắn tính toán làm như thế nào?
Trong mắt Tiêu Vân thoáng hiện vẻ thất vọng nhưng vẫn nói:
- Chủ nhân tôi đã dự đoán được đại tướng quân có thể sẽ không gia nhập dưới trướng của hắn. Chủ nhân kính nể phẩm chất cùng tín niệm của đại tướng quân, cho dù ông không gia nhập chủ nhân cũng không muốn trở mặt cùng ngài. Việc cung ứng vật tư cho cứ điểm thứ nhất, thứ hai, thứ ba vẫn duy trì như cũ, chỉ hi vọng đại tướng quân đừng để cho Khủng Long nhân tiến vào Vân Châu. Đồng thời cho phép người của chúng tôi thông qua cứ điểm!
Trịnh Nham Hà lâm vào trong trầm mặc, hồi lâu mới chậm rãi nói:
- Ta sẽ không gia nhập dưới trướng của hắn. Chiến tranh giữa nhân loại ba cứ điểm chúng ta sẽ không tham dự. Về phần người của các ngươi ta có thể cho đi qua!
- Các ngươi đi thôi!
Trịnh Nham Hà phất tay, vô số vũ khí tự động co rụt lại, mấy trăm chiến sĩ vây quanh thật trật tự thối lui không thấy bóng dáng.
- Đa tạ đại tướng quân! Chúng ta đi!
Tiêu Vân thở ra một hơi nhẹ nhõm, lau mồ hôi lạnh, nhìn ra sau hét lớn một tiếng. Vừa rồi chỉ cần Trịnh Nham Hà động sát khí hạ mệnh lệnh, toàn bộ bọn họ sẽ bị giết sạch, tự nhiên làm trong lòng hắn vô cùng khẩn trương.
Dưới tiếng hô của Tiêu Vân, các chiến sĩ giả dạng lính đánh thuê nhanh chóng đi qua.
Trịnh Nham Hà nhìn theo bóng lưng nhóm người Tiêu Vân, trong mắt thoáng hiện vẻ phức tạp chậm rãi thở dài nói:
- Xem ra Vân Châu lại không được bình tĩnh!
Có Trịnh Nham Hà phối hợp, người của Nhạc Trọng ở ngoài càng dễ dàng vào thành, thật nhiều chiến sĩ từ trên Bạo Phong chiến hạm được điều tới, sau đó được Nhạc Trọng an bài vào các cứ điểm tiến hành chỉnh huấn.
Huyết Lạc Vệ bị Khôi Lỗi Phù chi phối đã trở thành giáo quan cho các chiến sĩ dưới trướng của hắn, không ngừng thao luyện ngày đêm.
Những đại tướng quân còn lại nhìn thấy Trịnh Nham Hà đồng ý thả người, đường rút quân lại bị Nhạc Trọng cắt đứt, bọn họ đều bảo trì trầm mặc đồng dạng yên lặng phối hợp cho người của Nhạc Trọng thông qua tiến vào Vân Châu.
Ngày này Nhạc Trọng đang tuần tra quan sát việc huấn luyện của các chiến sĩ, An Na trong một thân quân trang màu đen dáng vóc diễm lệ đi tới trước mặt hắn hành lễ đem một phần văn kiện đưa cho Nhạc Trọng:
- Nhạc Trọng đại nhân, đây là tình báo khẩn cấp do nữ vương bệ hạ đưa tới!
Nhạc Trọng tiếp nhận phần văn kiện xem xét, chân mày nhíu lại, một đoàn lửa đỏ dâng lên trong tay hắn đem phần văn kiện thiêu thành tro tàn.
Nhạc Trọng quát:
- Hàn Sắc!
Hàn Sắc nhanh chóng đi tới trước mặt hành lễ chào:
- Có thuộc hạ!
Trải qua khoảng thời gian rèn luyện, ca sĩ thần tượng như Hàn Sắc đã được huấn luyện thành một chiến sĩ đủ tư cách. Nhờ Nhạc Trọng sử dụng thật nhiều huyết mật cùng thi thể Hấp Huyết Phong bồi dưỡng, nàng đã thuận lợi tiến giai trở thành Thần chiến sĩ nhị giai.
Thần Ma Hệ Thống
Đánh giá:
Truyện Thần Ma Hệ Thống
Story
Chương 1211: Hàn Sắc! (1)
8.7/10 từ 55 lượt.