Thông tin truyện
Tên Phu Quân May Mắn
Thành Kiến An dạo ấy thịnh hành chuyện cưới vợ xấu.
Thế là, ta, một nha đầu nhà quê bán bánh nướng, lại thành tân nương tử của tiểu thiếu gia Đoạn gia, Đoạn An Lan.
Đoạn An Lan chê ta nóng tính, chê ta chẳng hiểu phong nhã, chữ cũng không biết, nhìn ta bằng tám trăm cặp mắt coi thường. Câu hắn ta thường treo trên miệng nhất là:
"Đồ nữ nhân chanh chua nhà ngươi! Thiếu gia ta sớm muộn gì cũng hưu ngươi!"
Sau này, hắn thi đỗ trạng nguyên.
Bệ hạ mở tiệc ban thưởng, hắn ta coi như đã có cớ để hưu thê.
"Nương tử của thần thô tục ngu dốt, bụng không có chữ, thần xin chỉ..."
Ta cần thể diện.
Nhanh hơn hắn một bước, ta đoạt lời: "Xin chỉ hòa ly."
Thế nhưng, ngay lúc ta định quay về quê nhà mở lại quầy bánh nướng nhỏ, Đoạn An Lan lại giật lấy túi đồ của ta, không chịu buông tay.
Hai hàng răng cắn vào nhau nghe rợn người:
"Nàng và tên bạch diện thư sinh ở tiệm may kia tốt với nhau từ lúc nào?
Có phải lúc ta treo đầu trên xà, đâm dùi vào đùi để học không?!"