Tên Phu Quân May Mắn

Chương 6

53@-

Ngoài cửa.


Đoạn lão gia xách hộp cơm, mãn nguyện khép lại khe cửa.


Ông vẫy tay đuổi quản gia, người đang lo lắng vì thấy thiếu gia bị đánh mà muốn vào can:


 "Đi đi đi, vợ chồng son đánh nhau cãi vã, chuyện bình thường mà."


Quản gia nghe tiếng ầm ĩ bên trong, vẻ mặt đầy nghi hoặc.


Cái này... cái này là bình thường sao?


Bình thường lắm chứ.


Đoạn lão gia nhớ lại:


"Ngày xưa ta còn là bá chủ thành Kiến An, nương tử ta cũng dạy dỗ ta như vậy đấy."



Đoạn lão gia vỗ ngực đảm bảo:


“Tiểu tử An Lan này cưới được Chiêu Chiêu là phúc khí của nó!”


Hãn thê vượng phu.


Câu này mãi đến khi Minh Đức thư viện mở cửa nhập học, quản gia mới bắt đầu tin.


Vì vị thiếu gia bình thường hễ sờ vào sách là đau đầu, đau bụng, lần này lại vội vã muốn đến thư viện.


Khiến Đoạn lão gia cảm động đến rơi nước mắt, bữa tối còn ăn thêm hai bát cơm.


Chỉ có ta mới biết, hắn làm vậy là để trốn ta.


Nhưng không sao, Đoạn gia cưới ta về chẳng phải cũng vì mục đích này sao.


Minh Đức thư viện của thành Kiến An  được xem là học phủ hàng đầu. Cứ mười người thi đỗ khoa cử thì có bảy người từ đó ra. Bởi vậy, họ có những yêu cầu rất khắt khe đối với học tử.


May thay, Đoạn gia có tiền.



Một kỳ học của Minh Đức thư viện kéo dài nửa năm. Để tiện quản lý, học sinh đều phải ở lại, chỉ có ngày lễ tết mới được về nhà.


Thế nhưng Đoạn An Lan lại là người kén ăn. Mới nhập học một ngày đã kêu ca không quen với đồ ăn miễn phí của thư viện.


May thay, Đoạn gia có tiền.


Sau khi lo lót, thư viện đồng ý để người mang cơm đến cho Đoạn An Lan mỗi ngày, miễn là không ảnh hưởng đến các học tử khác.


Đoạn lão gia tính toán, vợ chồng son mà nửa năm không gặp nhau thì tình cảm tất sẽ nhạt phai. Chi bằng để ta mang cơm đến.


Mặc dù không hi vọng Đoạn An Lan thực sự thay đổi tâm tính để đọc sách, nhưng học thêm chút lễ nghi đối nhân xử thế cũng tốt.


Đoạn phủ cách thư viện không xa, mỗi ngày ta vừa dạo phố vừa mang cơm đến.


Hôm nay lại không may, người gác cổng lẽ ra phải báo cho Đoạn An Lan thì lại bị đau bụng, vội vã chỉ cho ta một con đường rồi ôm bụng bỏ đi.


Ta rón rén đi vào.


Đi được vài bước thì bắt gặp một đám người mặc đồng phục học sinh, vây quanh một đình nghỉ mát, vừa nghịch những cây bút, nghiên mực đắt tiền, vừa nói xấu Đoạn An Lan:



"Lư huynh, đây là Đoan Khê nghiên phải không? Nghe nói một cái đáng giá ngàn vàng. Tiểu tử Đoạn gia này thật dễ lừa."


Người được gọi là "Lư huynh" kia "xì" một tiếng:


"Ở thành Kiến An này ai mà không biết Đoạn An Lan là một thằng ngu? Nếu không phải thấy nhà nó có hai đồng tiền thối, chỉ bằng nó mà cũng muốn kết nghĩa huynh đệ với chúng ta à? Xì! Nó có xứng không!"


"Lần sau mấy huynh đệ chúng ta đi Minh Nguyệt phường uống rượu, rủ Đoạn An Lan đi cùng. Còn sợ không có tiền tiêu sao?"


Từ nhỏ Đoạn An Lan đã là công tử bột trong miệng người khác, chẳng có bạn bè chân chính nào.


 Nhưng mấy hôm trước, khi ta mang cơm đến, hắn đặc biệt khoe khoang rằng đã kết giao được vài người bạn tốt.


Lúc đó Thôi Thập đã thấy lạ. Người ở Minh Đức thư viện hắn ta không phải chưa từng thấy. Từng người một đều lòng tự cao hơn trời, sao lại bằng lòng làm bạn với thiếu gia ngốc nghếch của họ?


Thì ra là coi Đoạn An Lan như một kẻ ngốc để lợi dụng!


Vào Minh Đức thư viện thì sao chứ?


Đọc sách thánh hiền không có nghĩa là trở thành thánh hiền.



Chờ đến khi mọi người xung quanh la lên "có mụ điên đánh người rồi", ta đã xông lên, đấm cho tên họ  kia hai cú.


Ta vừa cấu, vừa cắn, người khác kéo ra cũng không được.


Ta vừa đánh vừa mắng:


 "Đồ khốn nạn! Các ngươi là lũ đê tiện, cầm đồ người khác mà tay lại ngắn à? Đoạn An Lan chỉ là viết ít văn hơn các ngươi, xét về phẩm chất, các ngươi mới là cóc ghẻ so với thiên nga, hoàn toàn không xứng!"


Thời gian này, Thôi Thập đã kể hết cho ta nghe.


Hắn đánh nhau với bọn lưu manh, vì chúng nó thường xuyên ăn cắp tiền của bà cụ bán hoành thánh ở thành tây.


Hắn đua ngựa với người khác, vì công tử của nhà đó dùng khế ước bán thân của nha hoàn làm tiền cược.


...


Khổ nạn trên đời này quá nhiều, nhưng Đoạn An Lan chỉ có một cái đầu ngốc, luôn làm những chuyện không được vừa ý.


Nghĩ đến những điều này, ta dồn hết sức, lao tới, đâm đầu thật mạnh vào tên họ Lư khốn kiếp kia. Hắn ta choáng váng:


"Đoạn An Lan là một người rất tốt, ta không cho phép các ngươi bắt nạt chàng!"


Tên Phu Quân May Mắn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tên Phu Quân May Mắn Truyện Tên Phu Quân May Mắn Story Chương 6
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...