Tên Hòa Thượng Muốn Độ Ta Cong Rồi!
Chương 80: Rời khỏi núi Thiên Sơn
153@-"Sa Thạch, ngươi có cách nào để cho tất cả mọi người trên thế giới đều dừng lại trong phút chốc, chỉ trừ một số người nhất định không?"
"Í?" Sa Thạch hơi ngạc nhiên: "Tiểu Trì, ngươi đúng là rất biết tưởng tượng ấy."
Trì Võng ung dung ra lệnh: "Ta không phải đang tán gẫu với ngươi, Sa Thạch, ngươi lập tức đi kiểm tra cho ta."
Cảm thấy Trì Võng đang rất nghiêm túc, Sa Thạch tuy chả hiểu gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhận mệnh.
Nếu Trì Võng nói chuyện phát sinh trong tửu quán tối nay ra ngoài, e là mười người thì cả mười đều cho là y điên rồi.
Chuyện này vừa mới xảy ra chưa lâu, Trì Võng cũng đã hoài nghi bản thân mấy lần, hay là y điên rồi mới có ảo giác vừa nãy?
Y không giải thích được tại sao lại tỉnh lại giữa băng tuyết đầy trời, nhìn thấy Phòng Lưu đang bị dừng lại giữa không trung một cách quỷ dị, Phong Vân Tranh thì đứng im bất động, còn nghe thấy âm thanh trò chuyện lúc được lúc mất.
Y chỉ nghe thấy nội dung trò chuyện không đầu không đuôi của hai vị cô nương và tên chậu tinh kia, bây giờ ngẫm lại mấy đoạn ngắn đó, đều thấy khó lòng mà tin tưởng được.
Nhưng khi y tới gần cửa sau, thanh âm đột nhiên dừng lại.
Ký ức không liền mạch, hòa thượng rõ ràng đang đứng ở bên kia cửa, lại tựa như xuyên qua cửa, trán kề trán với y, nắm tay y, còn nói gì đó với y.
Điểm quỷ dị chính là mỗi một chữ hắn nói ra lại tựa như chồng lên nhau, từ này đè lên từ kia, không nghe ra được nội dung.
... Tựa như trong nháy mắt hắn có thể cùng lúc làm rất nhiều chuyện.
Lúc nảy ra ý nghĩ này, Trì Võng thậm chí không hiểu được thế là sao. Y thậm chí bắt đầu nghiêm túc nghi ngờ, có phải mình bị ngơ không.
Tất cả đều không phù hợp với lẽ thường.
Nhưng Trì Võng lại cảm thấy được, đây chính là sự thật đã từng xảy ra.
Ngay cả thể năng lượng khó lòng giải thích bằng đạo lý bình thường như Sa Thạch, cũng dễ chấp nhận hơn cảm giác quỷ dị bây giờ của y. Trì Võng không rõ lắm, trước tiên đem toàn bộ những thứ mình có thể hiểu được, cẩn thận xem xét lại một lần.
Những gì Phòng Huân và Bộ Nhiễm nói, Trì Võng nhớ kỹ một phần, nhưng y vừa thuận theo logic chỉnh lý lại những gì hai nàng nói, vừa không nhịn được mà nghi ngờ những gì mình chứng kiến tận mắt, nghe được tận tai là là những thứ đã thực sự xảy ra sao?
Đúng lúc này, thanh âm Sa Thạch vang lên: "Ta đã dựa theo yêu cầu của ngươi để tra cứu, Tiểu Trì, ta tìm thấy rất nhiều truyện dân gian quỷ quái, muốn ta tìm thêm không?"
Trì Võng do dự trong nháy mắt: "Tìm. Ngoài cố sự dân gian, kể cả những thứ thoạt nhìn không có liên hệ, không thể xảy ra nhưng phù hợp với điều kiện của ta, không cần biết là cái gì, tìm hết cho ta."
Sa Thạch: "Được, ta biết rồi."
Trì Võng chờ một hồi lâu, mới hỏi lại Sa Thạch: "Sa Thạch, vừa nãy.... ngươi không nhớ chút gì sao?"
"Nhớ cái gì? Ta vừa ngắt kết nối đã đột nhiên thăng cấp thêm lần nữa, ta bị ngắt kết nối quá đột ngột, có thể sẽ có một số ký ức chưa được tải lên." Sa Thạch giải thích một chút, chần chờ hỏi: "Có phải là lại xảy ra chuyện gì không, Tiểu Trì? Thần sắc của ngươi có vẻ không ổn lắm."
Trì Võng lắc đầu, chỉ hỏi: "Ngươi thăng cấp được cái gì?"
" Ta thăng cấp...đã quét được thông tin trong những kênh năng lượng của Chân Gà, ta đã có thể phân loại chỉnh lý nguồn năng lượng của nàng. Năng lượng của nàng xuất phát từ ba lĩnh vực, lần lượt là kinh thương, triều đình và giang hồ. Trước đó chúng ta đánh bậy đánh bạ cướp được năng lượng của nàng, nếu xét về nguồn gốc, đều là từ một trong ba màng đc này. Để có thể trả đũa Chân Gà hiệu quả hơn, ta định nghiên cứu cách nàng can thiệp vào ba mảng này, sau đó sẽ thương lượng với ngươi, xác nhận nhiệm vụ cần làm."
Sa Thạch thầm thì một lúc mới hậu tri hậu giác nói: "... Í, Tiểu Trì, không phải ngươi muốn tới lăng mộ của Mộc Bắc Hy sao? Mộ của hắn ở nam cảnh, bây giờ ngươi đang ở bắc cảnh, phải tới bến tàu ở Nguyên Cảng Thành chứ, tại sao lại chạy về phía tây?"
"Chuyện Chân Gà, nội dung nói chuyện giữa ba người kia, còn cả chuyện ngươi đột nhiên thăng cấp... Hóa ra đều không phải là ngẫu nhiên." Trì Võng thở dài, từ tốn nói: "Ta nhớ lại một số việc mà Mộc Bắc Hy đã làm sau khi về già. Lăng mộ kia của hắn là do ta xây, bên trong có cái gì mà ta lại không biết chứ?"
Sa Thạch nhìn Trì Võng, đột nhiên thấy đau cả đầu.
"Chỗ ta muốn đi là —— Vô Chính Cốc, chính là nơi mà Bắc Hy đã tìm cả đời cũng không thấy được."
Trì Võng hít một hơi thật sâu, thở ra, chuyện xảy ra trong mấy canh giờ ngắn ngủi này khiến cho y rối tung cả lên.
Chỉ là đầu óc càng rối, lại càng phải bình tĩnh hơn, thì mới có thể giải quyết mọi chuyện.
Y nhấn mạnh thêm một lần nữa, hỏi: "Sa Thạch, Vô Chính Cốc ở đâu?"
"Ta ta ta... ta không biết." Sa Thạch nhỏ giọng nói: "Tiểu Trì, ta luôn cảm thấy ngươi đang có vấn đề, ngươi định đi đâu?"
" Ta muốn tới phía tây bắc cảnh, lâu lắm rồi ta chưa tới phía tây, ta vẫn luôn nghi ngờ, Vô Chính Cốc ở tại...." Trì Võng nói tới đây, lại lắc đầu, "Nhiều năm nay, ta từng có nhiều suy đoán về địa điểm của Vô Chính Cốc, nhưng đều không chắc chắn. Trước tiên chúng ta cứ tới phía tây đã, muốn tới nơi cũng cần một khoảng thời gian. Từ đây tới bờ sông, với tốc độ bình thường thì phải mất hơn một tháng, nếu muốn tới được phía tây còn mất thêm nửa tháng nữa, mà với tốc độ của ta..."
Sa Thạch thận trọng ngắt lời y: "Vậy ngươi phải đi qua rất nhiều nơi, Trì Võng, có cần phải vội vã lên đường như thế không? Ngươi có muốn ta thuận theo địa phương ngươi nói, xác định một số địa điểm để cứu thêm mấy người trên đường đi không?"
"Bây giờ không cần, ta không có tâm tình."
Đây là lần đầu tiên Trì Võng từ chối việc này, cả đường đi đều trầm mặc.
Ban đêm đường núi khó đi, Trì Võng nhảy lên một cái cây, chờ tới lúc trời sáng lại gấp rút lên đường.
Y không ngủ được, trợn mắt nhìn tia sáng mặt trời đầu tiên chạm xuống nhân gian. Lúc này, Trì Võng thở dài, đổi ý: "Nếu có bệnh nhân sắp chết ở gần đây, có thể nói với ta."
Sa Thạch bị bơ cả nửa đêm, lập tức vui vẻ: "Được nha! Nhiệt tình của Tiểu Trì lại bùng lên rồi, giỏi quá nha!"
Trì Võng kéo khóe miệng: "Không phải bùng lên, chẳng qua bây giờ ta cảm thấy rất... trống rỗng, muốn tìm mấy chuyện ta cảm thấy cần phải làm. Không hiểu sao, ta có dự cảm, nếu có ngày ta làm rõ mọi chuyện, không chừng ta sẽ nghi ngờ liệu mọi thứ có thật sự tồn tại hay không."
"Hình như ta càng nghe càng không hiểu..." Sa Thach ngơ ngơ ngáo ngáo hỏi: "Tiểu Trì, sao tự dưng ngươi lại có nhiều tâm sự như vậy?"
Trì Võng qua loa lấy lệ cho xong chuyện: "Dù sao thì cũng đã sống lâu thế rồi, mọi chuyện trên đời tới tới lui lui, suy cho cùng cũng chỉ có mấy chuyện như vậy, không ngừng lập đi lập lại. Nhưng không ngờ... Luôn có chuyện không thể tưởng tượng được đang chờ ở phía trước."
Sau khi trời sáng, Phòng Lưu tỉnh lại trong khách phòng của tửu quán, cả mặt kinh ngạc.
Mới qua một buổi tối, tại sao Tiểu Trì ca ca lại không từ mà biệt rồi?
Nói đi là đi luôn, không để lại cho cậu dù chỉ một câu, mặc kệ suy nghĩ của cậu, thế này cũng thật là... không thèm đặt cậu trong lòng mà.
Phòng Lưu vẫn còn đang đau lòng, lại phát hiện một chuyện khiến cho cậu càng thêm tức giận hơn —— lúc đi gõ cửa phòng hòa thượng cũng không có ai trả lời, đẩy cửa ra nhìn vào trong, tại sao cái con lừa ngốc kia cũng biến mất rồi?
Cẩn thận nghĩ lại thì, từ sau khi mùa xuân sang, băng trên Khoan Giang tan ra, trong lúc Trì Võng ra tay ở bắc cảnh thì luôn đồng hành cùng hòa thượng kia, ngay cả biến mất cũng cùng lúc với nhau, cực kỳ thống nhất.
Chắc chắn là đi với nhau rồi?
Phòng Lưu thu dọn hành lý, lấy thuốc dẫn của quạ mỏ xanh dùng để liên lạc với chưởng môn Vô Chính Môn, chuẩn bị chạy theo con quạ, nhanh chóng đuổi kịp bước chân của Trì Võng.
Nhưng khi cậu đi xuống lầu, ra khỏi tửu quán, lại thấy một nhóm dân chúng bắc cảnh đang tụ tập dưới chân núi Thiên Sơn, họ đã bị giày dép giáo tẩy não quá nhiều năm, bây giờ vẫn còn chưa phân rõ thị phi, còn vì chuyện giày dép giáo bị diệt trừ mà đối đầu với quan binh.
Quan binh bị đám ngu dân cuốn lấy, ra tay không được, không ra tay thì lại bị ăn đòn, tình thế hết sức khó xử, khi thấy Phòng Lưu đi ra, lập tức mừng như mẹ về chợ.
Có tiểu binh chạy tới rất nhanh, hơi câu nệ thi lễ một cái, ngốc nghếch nói: "Vương, vương gia, Thiên Sơn Giáo..."
Trong tình cảnh hiện thời, Phòng Lưu đương nhiên rõ ràng tiểu binh miệng lưỡi vụng về kia muốn thỉnh cầu cậu đi làm chuyện gì.
Cậu nhìn núi non trập trùng xa xa liền một mảnh với bầu trời xanh mượt, xa hơn nữa là trời cao đất xa tự do tự tại, còn có một người tựa như gió vô tung vô ảnh, không thể nắm bắt được - Tiểu Trì ca ca.
Cậu quay người, nhìn dân chúng đang kích động cách đó không xa.
Nam nhi dương danh lập nghiệp, mới có gốc rễ để thành gia lập thân.
Năm nay cậu mới mười sáu tuổi, lăn lộn trong giang hồ mấy năm, thu được một thân bản lĩnh lừa lọc, dù ngoài sáng xong việc cũng chẳng đáng tự hào. Thành tựu của cậu ở Vô Chính Môn bây giờ cũng là dựa dẫm vào sự che chở của Trì Võng, còn dùng thân phận hoàng trữ, khó khăn lắm mới ngồi được lên vị trí phó chưởng môn của môn phái giang hồ do tiền triều lập nên.
Từ năm trước tới mấy tháng gần đây, Trì Võng giao cho cậu đọc nhiều sách như vậy, thứ dạy cho cậu không chỉ có tri thức mà còn hai chữ "Làm người."
Nếu cậu không muốn từ bỏ thân phận hoàng trữ của mình, cũng không muốn rời khỏi Vô Chính Môn, thì dù lựa chọn thế nào, cậu đều phải từ bỏ ý muốn của mình, gánh lên vai trách nhiệm phải gánh.
Phòng Lưu đã lựa chọn xong, cất thuốc gọi quạ mỏ xanh đi.
Thần sắc cậu trầm tĩnh trấn định, nói với tiểu binh kia: "Ta ra xem một chút."
Phòng Lưu không biết trên mọi ngọn núi cách đó không xa có hai vị cô nương đang lặng lẽ quan sát cậu.
Bộ Nhiễm thở dài: "Huân tỷ, Lưu Lưu lớn rồi, học giỏi, còn có dã tâm."
Phòng Huân vỗ vai nàng: "Đây là chuyện tốt, Nhiễm Nhiễm. Ngươi thuần thục chính vụ, nếu nhãi con đó nguyện ý quay về triều, ngươi chỉ dẫn cho nhãi con đó nhiều một chút."
"Ngươi không thấy những chuyện cậu ấy đã làm ở bắc cảnh sao? Nếu cậu ấy cứ như vậy, nhiệm vụ kia của chúng ta sẽ không thể hoàn thành được." Bộ Nhiễm thần sắc u ám. "Nhưng ta đã nhìn Phòng Lưu lớn lên, thực sự không muốn ra tay với cậu ấy."
"Ngươi đừng nghĩ như thế, Nhiễm Nhiễm, nhìn ta này." Hai tay Phòng Huân nắm lấy vai Bộ Nhiễm, nghiêm túc nói với nàng: "Nhiệm vụ là nhiệm vụ, nhưng chúng ta không thể làm chuyện trái lương tâm, thị phi đúng sai, trong lòng phải có một quả cân."
Phòng Huân kiên định nói: "Nhất định có biện pháp song toàn tất cả, chỉ là chúng ta vẫn chưa tìm ra thôi. Nhãi con kia muốn học, nếu ngươi không muốn thì mặc kệ nó, nhưng không được làm hại nó."
Lông mày Bộ Nhiễm vẫn xoắn lại: "Ngươi nói cái gì thế? Ta là loại người đó sao? Mấy năm nay ngươi không có mặt ở hoàng đô, thời gian ta ở cùng cậu ấy còn nhiều hơn ngươi, tự nhiên có mấy phần tình cảm chân thật đối với cậu ấy, sao ta có thể nhẫn tâm hại cậu ấy được?"
Phòng Huân trợn to mắt: "Tình cảm chân thật cái gì? Nhãi con kia ân cần với ngươi mấy năm, tâm cơ đến mức ta cũng phải sợ, ngươi lại còn thích nó được sao?"
Nàng hất tay Phòng Huân ra: "Ta thích cậu ấy hay không ngươi còn không biết hay sao? Đừng có huyên thiên, nói chính sự. Thật ra có một chuyện khiến ta phải lưu ý."
Bộ Nhiễm nghiêm mặt nói: "Ngươi đã trì hoãn ở Thiên Sơn Giáo nhiều năm, tiến triển của nhiệm vụ xưng bá giang hồ này này quá chậm, ngươi phải chú tâm một chút."
Phòng Huân cười ha hả: "Ngươi cho rằng ta chờ ở đây mấy năm, kết giao với Phong đại ca là để cho vui sao? Phong Vân sơn trang mới thật sự là thâm tàng bất lộ a."
"Vậy cũng đã đến lúc ngươi quay về chủ trì mọi chuyện rồi, còn đi dò xét nguồn gốc của môn phái giang hồ. Bây giờ không có chỉ dẫn của hệ thống, chúng ta phải tự mình tìm hiểu những chuyện này."
Bộ Nhiễm xem lại thanh tiến trình trong lòng, hơi lo lắng nói: "Đặc biệt là Vô Chính Môn kia, Lưu Lưu có quan hệ với môn phái tiền triều này, nhưng ta vẫn không thể nào xác định được vai trò của cậu ấy trong đó. Môn phái giang hồ này đã tồn tại liên tục mấy trăm năm, càng tra được nhiều manh mối, ta lại càng thấy... sợ hãi."
Phòng Huân ngược lại cực kỳ thoải mái: "Được, để đó cho ta. Ta ngược lại thật sự rất nhớ Tiểu Trì đại phu, y xinh đẹp đến mức khiến ta nhìn cũng thấy vui vẻ, lúc ăn cơm có y ngồi đối diện, ta có thể ăn thêm một bát cơm luôn."
Bộ Nhiễm nói rõ ràng xong thì quay về trước. Phòng Huân quan sát thành trấn dưới chân núi Thiên Sơn, thở dài nói: "Ở đây nhiều năm, ta còn thực sự rất thích núi tuyết và thảo nguyên nơi này... Aizzzzz, Nhiễm Nhiễm có lệnh, phải về làm việc thôi."
Tên Hòa Thượng Muốn Độ Ta Cong Rồi!
"Í?" Sa Thạch hơi ngạc nhiên: "Tiểu Trì, ngươi đúng là rất biết tưởng tượng ấy."
Trì Võng ung dung ra lệnh: "Ta không phải đang tán gẫu với ngươi, Sa Thạch, ngươi lập tức đi kiểm tra cho ta."
Cảm thấy Trì Võng đang rất nghiêm túc, Sa Thạch tuy chả hiểu gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhận mệnh.
Nếu Trì Võng nói chuyện phát sinh trong tửu quán tối nay ra ngoài, e là mười người thì cả mười đều cho là y điên rồi.
Chuyện này vừa mới xảy ra chưa lâu, Trì Võng cũng đã hoài nghi bản thân mấy lần, hay là y điên rồi mới có ảo giác vừa nãy?
Y không giải thích được tại sao lại tỉnh lại giữa băng tuyết đầy trời, nhìn thấy Phòng Lưu đang bị dừng lại giữa không trung một cách quỷ dị, Phong Vân Tranh thì đứng im bất động, còn nghe thấy âm thanh trò chuyện lúc được lúc mất.
Y chỉ nghe thấy nội dung trò chuyện không đầu không đuôi của hai vị cô nương và tên chậu tinh kia, bây giờ ngẫm lại mấy đoạn ngắn đó, đều thấy khó lòng mà tin tưởng được.
Nhưng khi y tới gần cửa sau, thanh âm đột nhiên dừng lại.
Ký ức không liền mạch, hòa thượng rõ ràng đang đứng ở bên kia cửa, lại tựa như xuyên qua cửa, trán kề trán với y, nắm tay y, còn nói gì đó với y.
Điểm quỷ dị chính là mỗi một chữ hắn nói ra lại tựa như chồng lên nhau, từ này đè lên từ kia, không nghe ra được nội dung.
... Tựa như trong nháy mắt hắn có thể cùng lúc làm rất nhiều chuyện.
Lúc nảy ra ý nghĩ này, Trì Võng thậm chí không hiểu được thế là sao. Y thậm chí bắt đầu nghiêm túc nghi ngờ, có phải mình bị ngơ không.
Tất cả đều không phù hợp với lẽ thường.
Nhưng Trì Võng lại cảm thấy được, đây chính là sự thật đã từng xảy ra.
Ngay cả thể năng lượng khó lòng giải thích bằng đạo lý bình thường như Sa Thạch, cũng dễ chấp nhận hơn cảm giác quỷ dị bây giờ của y. Trì Võng không rõ lắm, trước tiên đem toàn bộ những thứ mình có thể hiểu được, cẩn thận xem xét lại một lần.
Những gì Phòng Huân và Bộ Nhiễm nói, Trì Võng nhớ kỹ một phần, nhưng y vừa thuận theo logic chỉnh lý lại những gì hai nàng nói, vừa không nhịn được mà nghi ngờ những gì mình chứng kiến tận mắt, nghe được tận tai là là những thứ đã thực sự xảy ra sao?
Đúng lúc này, thanh âm Sa Thạch vang lên: "Ta đã dựa theo yêu cầu của ngươi để tra cứu, Tiểu Trì, ta tìm thấy rất nhiều truyện dân gian quỷ quái, muốn ta tìm thêm không?"
Trì Võng do dự trong nháy mắt: "Tìm. Ngoài cố sự dân gian, kể cả những thứ thoạt nhìn không có liên hệ, không thể xảy ra nhưng phù hợp với điều kiện của ta, không cần biết là cái gì, tìm hết cho ta."
Sa Thạch: "Được, ta biết rồi."
Trì Võng chờ một hồi lâu, mới hỏi lại Sa Thạch: "Sa Thạch, vừa nãy.... ngươi không nhớ chút gì sao?"
"Nhớ cái gì? Ta vừa ngắt kết nối đã đột nhiên thăng cấp thêm lần nữa, ta bị ngắt kết nối quá đột ngột, có thể sẽ có một số ký ức chưa được tải lên." Sa Thạch giải thích một chút, chần chờ hỏi: "Có phải là lại xảy ra chuyện gì không, Tiểu Trì? Thần sắc của ngươi có vẻ không ổn lắm."
Trì Võng lắc đầu, chỉ hỏi: "Ngươi thăng cấp được cái gì?"
" Ta thăng cấp...đã quét được thông tin trong những kênh năng lượng của Chân Gà, ta đã có thể phân loại chỉnh lý nguồn năng lượng của nàng. Năng lượng của nàng xuất phát từ ba lĩnh vực, lần lượt là kinh thương, triều đình và giang hồ. Trước đó chúng ta đánh bậy đánh bạ cướp được năng lượng của nàng, nếu xét về nguồn gốc, đều là từ một trong ba màng đc này. Để có thể trả đũa Chân Gà hiệu quả hơn, ta định nghiên cứu cách nàng can thiệp vào ba mảng này, sau đó sẽ thương lượng với ngươi, xác nhận nhiệm vụ cần làm."
Sa Thạch thầm thì một lúc mới hậu tri hậu giác nói: "... Í, Tiểu Trì, không phải ngươi muốn tới lăng mộ của Mộc Bắc Hy sao? Mộ của hắn ở nam cảnh, bây giờ ngươi đang ở bắc cảnh, phải tới bến tàu ở Nguyên Cảng Thành chứ, tại sao lại chạy về phía tây?"
"Chuyện Chân Gà, nội dung nói chuyện giữa ba người kia, còn cả chuyện ngươi đột nhiên thăng cấp... Hóa ra đều không phải là ngẫu nhiên." Trì Võng thở dài, từ tốn nói: "Ta nhớ lại một số việc mà Mộc Bắc Hy đã làm sau khi về già. Lăng mộ kia của hắn là do ta xây, bên trong có cái gì mà ta lại không biết chứ?"
Sa Thạch nhìn Trì Võng, đột nhiên thấy đau cả đầu.
"Chỗ ta muốn đi là —— Vô Chính Cốc, chính là nơi mà Bắc Hy đã tìm cả đời cũng không thấy được."
Trì Võng hít một hơi thật sâu, thở ra, chuyện xảy ra trong mấy canh giờ ngắn ngủi này khiến cho y rối tung cả lên.
Chỉ là đầu óc càng rối, lại càng phải bình tĩnh hơn, thì mới có thể giải quyết mọi chuyện.
Y nhấn mạnh thêm một lần nữa, hỏi: "Sa Thạch, Vô Chính Cốc ở đâu?"
"Ta ta ta... ta không biết." Sa Thạch nhỏ giọng nói: "Tiểu Trì, ta luôn cảm thấy ngươi đang có vấn đề, ngươi định đi đâu?"
" Ta muốn tới phía tây bắc cảnh, lâu lắm rồi ta chưa tới phía tây, ta vẫn luôn nghi ngờ, Vô Chính Cốc ở tại...." Trì Võng nói tới đây, lại lắc đầu, "Nhiều năm nay, ta từng có nhiều suy đoán về địa điểm của Vô Chính Cốc, nhưng đều không chắc chắn. Trước tiên chúng ta cứ tới phía tây đã, muốn tới nơi cũng cần một khoảng thời gian. Từ đây tới bờ sông, với tốc độ bình thường thì phải mất hơn một tháng, nếu muốn tới được phía tây còn mất thêm nửa tháng nữa, mà với tốc độ của ta..."
Sa Thạch thận trọng ngắt lời y: "Vậy ngươi phải đi qua rất nhiều nơi, Trì Võng, có cần phải vội vã lên đường như thế không? Ngươi có muốn ta thuận theo địa phương ngươi nói, xác định một số địa điểm để cứu thêm mấy người trên đường đi không?"
"Bây giờ không cần, ta không có tâm tình."
Đây là lần đầu tiên Trì Võng từ chối việc này, cả đường đi đều trầm mặc.
Ban đêm đường núi khó đi, Trì Võng nhảy lên một cái cây, chờ tới lúc trời sáng lại gấp rút lên đường.
Y không ngủ được, trợn mắt nhìn tia sáng mặt trời đầu tiên chạm xuống nhân gian. Lúc này, Trì Võng thở dài, đổi ý: "Nếu có bệnh nhân sắp chết ở gần đây, có thể nói với ta."
Sa Thạch bị bơ cả nửa đêm, lập tức vui vẻ: "Được nha! Nhiệt tình của Tiểu Trì lại bùng lên rồi, giỏi quá nha!"
Trì Võng kéo khóe miệng: "Không phải bùng lên, chẳng qua bây giờ ta cảm thấy rất... trống rỗng, muốn tìm mấy chuyện ta cảm thấy cần phải làm. Không hiểu sao, ta có dự cảm, nếu có ngày ta làm rõ mọi chuyện, không chừng ta sẽ nghi ngờ liệu mọi thứ có thật sự tồn tại hay không."
"Hình như ta càng nghe càng không hiểu..." Sa Thach ngơ ngơ ngáo ngáo hỏi: "Tiểu Trì, sao tự dưng ngươi lại có nhiều tâm sự như vậy?"
Trì Võng qua loa lấy lệ cho xong chuyện: "Dù sao thì cũng đã sống lâu thế rồi, mọi chuyện trên đời tới tới lui lui, suy cho cùng cũng chỉ có mấy chuyện như vậy, không ngừng lập đi lập lại. Nhưng không ngờ... Luôn có chuyện không thể tưởng tượng được đang chờ ở phía trước."
Sau khi trời sáng, Phòng Lưu tỉnh lại trong khách phòng của tửu quán, cả mặt kinh ngạc.
Mới qua một buổi tối, tại sao Tiểu Trì ca ca lại không từ mà biệt rồi?
Nói đi là đi luôn, không để lại cho cậu dù chỉ một câu, mặc kệ suy nghĩ của cậu, thế này cũng thật là... không thèm đặt cậu trong lòng mà.
Phòng Lưu vẫn còn đang đau lòng, lại phát hiện một chuyện khiến cho cậu càng thêm tức giận hơn —— lúc đi gõ cửa phòng hòa thượng cũng không có ai trả lời, đẩy cửa ra nhìn vào trong, tại sao cái con lừa ngốc kia cũng biến mất rồi?
Cẩn thận nghĩ lại thì, từ sau khi mùa xuân sang, băng trên Khoan Giang tan ra, trong lúc Trì Võng ra tay ở bắc cảnh thì luôn đồng hành cùng hòa thượng kia, ngay cả biến mất cũng cùng lúc với nhau, cực kỳ thống nhất.
Chắc chắn là đi với nhau rồi?
Phòng Lưu thu dọn hành lý, lấy thuốc dẫn của quạ mỏ xanh dùng để liên lạc với chưởng môn Vô Chính Môn, chuẩn bị chạy theo con quạ, nhanh chóng đuổi kịp bước chân của Trì Võng.
Nhưng khi cậu đi xuống lầu, ra khỏi tửu quán, lại thấy một nhóm dân chúng bắc cảnh đang tụ tập dưới chân núi Thiên Sơn, họ đã bị giày dép giáo tẩy não quá nhiều năm, bây giờ vẫn còn chưa phân rõ thị phi, còn vì chuyện giày dép giáo bị diệt trừ mà đối đầu với quan binh.
Quan binh bị đám ngu dân cuốn lấy, ra tay không được, không ra tay thì lại bị ăn đòn, tình thế hết sức khó xử, khi thấy Phòng Lưu đi ra, lập tức mừng như mẹ về chợ.
Có tiểu binh chạy tới rất nhanh, hơi câu nệ thi lễ một cái, ngốc nghếch nói: "Vương, vương gia, Thiên Sơn Giáo..."
Trong tình cảnh hiện thời, Phòng Lưu đương nhiên rõ ràng tiểu binh miệng lưỡi vụng về kia muốn thỉnh cầu cậu đi làm chuyện gì.
Cậu nhìn núi non trập trùng xa xa liền một mảnh với bầu trời xanh mượt, xa hơn nữa là trời cao đất xa tự do tự tại, còn có một người tựa như gió vô tung vô ảnh, không thể nắm bắt được - Tiểu Trì ca ca.
Cậu quay người, nhìn dân chúng đang kích động cách đó không xa.
Nam nhi dương danh lập nghiệp, mới có gốc rễ để thành gia lập thân.
Năm nay cậu mới mười sáu tuổi, lăn lộn trong giang hồ mấy năm, thu được một thân bản lĩnh lừa lọc, dù ngoài sáng xong việc cũng chẳng đáng tự hào. Thành tựu của cậu ở Vô Chính Môn bây giờ cũng là dựa dẫm vào sự che chở của Trì Võng, còn dùng thân phận hoàng trữ, khó khăn lắm mới ngồi được lên vị trí phó chưởng môn của môn phái giang hồ do tiền triều lập nên.
Từ năm trước tới mấy tháng gần đây, Trì Võng giao cho cậu đọc nhiều sách như vậy, thứ dạy cho cậu không chỉ có tri thức mà còn hai chữ "Làm người."
Nếu cậu không muốn từ bỏ thân phận hoàng trữ của mình, cũng không muốn rời khỏi Vô Chính Môn, thì dù lựa chọn thế nào, cậu đều phải từ bỏ ý muốn của mình, gánh lên vai trách nhiệm phải gánh.
Phòng Lưu đã lựa chọn xong, cất thuốc gọi quạ mỏ xanh đi.
Thần sắc cậu trầm tĩnh trấn định, nói với tiểu binh kia: "Ta ra xem một chút."
Phòng Lưu không biết trên mọi ngọn núi cách đó không xa có hai vị cô nương đang lặng lẽ quan sát cậu.
Bộ Nhiễm thở dài: "Huân tỷ, Lưu Lưu lớn rồi, học giỏi, còn có dã tâm."
Phòng Huân vỗ vai nàng: "Đây là chuyện tốt, Nhiễm Nhiễm. Ngươi thuần thục chính vụ, nếu nhãi con đó nguyện ý quay về triều, ngươi chỉ dẫn cho nhãi con đó nhiều một chút."
"Ngươi không thấy những chuyện cậu ấy đã làm ở bắc cảnh sao? Nếu cậu ấy cứ như vậy, nhiệm vụ kia của chúng ta sẽ không thể hoàn thành được." Bộ Nhiễm thần sắc u ám. "Nhưng ta đã nhìn Phòng Lưu lớn lên, thực sự không muốn ra tay với cậu ấy."
"Ngươi đừng nghĩ như thế, Nhiễm Nhiễm, nhìn ta này." Hai tay Phòng Huân nắm lấy vai Bộ Nhiễm, nghiêm túc nói với nàng: "Nhiệm vụ là nhiệm vụ, nhưng chúng ta không thể làm chuyện trái lương tâm, thị phi đúng sai, trong lòng phải có một quả cân."
Phòng Huân kiên định nói: "Nhất định có biện pháp song toàn tất cả, chỉ là chúng ta vẫn chưa tìm ra thôi. Nhãi con kia muốn học, nếu ngươi không muốn thì mặc kệ nó, nhưng không được làm hại nó."
Lông mày Bộ Nhiễm vẫn xoắn lại: "Ngươi nói cái gì thế? Ta là loại người đó sao? Mấy năm nay ngươi không có mặt ở hoàng đô, thời gian ta ở cùng cậu ấy còn nhiều hơn ngươi, tự nhiên có mấy phần tình cảm chân thật đối với cậu ấy, sao ta có thể nhẫn tâm hại cậu ấy được?"
Phòng Huân trợn to mắt: "Tình cảm chân thật cái gì? Nhãi con kia ân cần với ngươi mấy năm, tâm cơ đến mức ta cũng phải sợ, ngươi lại còn thích nó được sao?"
Nàng hất tay Phòng Huân ra: "Ta thích cậu ấy hay không ngươi còn không biết hay sao? Đừng có huyên thiên, nói chính sự. Thật ra có một chuyện khiến ta phải lưu ý."
Bộ Nhiễm nghiêm mặt nói: "Ngươi đã trì hoãn ở Thiên Sơn Giáo nhiều năm, tiến triển của nhiệm vụ xưng bá giang hồ này này quá chậm, ngươi phải chú tâm một chút."
Phòng Huân cười ha hả: "Ngươi cho rằng ta chờ ở đây mấy năm, kết giao với Phong đại ca là để cho vui sao? Phong Vân sơn trang mới thật sự là thâm tàng bất lộ a."
"Vậy cũng đã đến lúc ngươi quay về chủ trì mọi chuyện rồi, còn đi dò xét nguồn gốc của môn phái giang hồ. Bây giờ không có chỉ dẫn của hệ thống, chúng ta phải tự mình tìm hiểu những chuyện này."
Bộ Nhiễm xem lại thanh tiến trình trong lòng, hơi lo lắng nói: "Đặc biệt là Vô Chính Môn kia, Lưu Lưu có quan hệ với môn phái tiền triều này, nhưng ta vẫn không thể nào xác định được vai trò của cậu ấy trong đó. Môn phái giang hồ này đã tồn tại liên tục mấy trăm năm, càng tra được nhiều manh mối, ta lại càng thấy... sợ hãi."
Phòng Huân ngược lại cực kỳ thoải mái: "Được, để đó cho ta. Ta ngược lại thật sự rất nhớ Tiểu Trì đại phu, y xinh đẹp đến mức khiến ta nhìn cũng thấy vui vẻ, lúc ăn cơm có y ngồi đối diện, ta có thể ăn thêm một bát cơm luôn."
Bộ Nhiễm nói rõ ràng xong thì quay về trước. Phòng Huân quan sát thành trấn dưới chân núi Thiên Sơn, thở dài nói: "Ở đây nhiều năm, ta còn thực sự rất thích núi tuyết và thảo nguyên nơi này... Aizzzzz, Nhiễm Nhiễm có lệnh, phải về làm việc thôi."
Tên Hòa Thượng Muốn Độ Ta Cong Rồi!
Đánh giá:
Truyện Tên Hòa Thượng Muốn Độ Ta Cong Rồi!
Story
Chương 80: Rời khỏi núi Thiên Sơn
10.0/10 từ 48 lượt.