Tên Hòa Thượng Muốn Độ Ta Cong Rồi!
Chương 17: Ngựa ô
189@-Đám giáo chúng mặc hắc y đi về phía xe ngựa, trong vài bước ngắn ngủi này, Phòng Lưu đã kịp lược lại mọi chuyện trong đầu một lần.
Bây giờ lựa chọn lý trí nhất chính là nhân lúc đám người kia chưa kịp phản ứng, bỏ lại Tiểu Nhiễm tỷ đang bệnh nặng trong xe ngựa, một mình chạy thoát thân.
Lựa chọn như vậy thì khả năng sống sót của cậu sẽ lớn nhất, cứ mỗi một khắc trôi qua, khả năng cậu chạy trốn thành công lại giảm đi.
Một tên giáo chúng mở cửa xe ngựa, ló đầu vào liếc mắt nhìn, rồi lôi người đang nằm trong xe ném xuống đất: "Không sai, chính là con nhãi này! Trông thế này thì chắc là đã bệnh sắp chết rồi, chúng ta nhanh chóng đưa nó về Thiên Sơn Giáo, để giáo chủ tra khảo."
Người bị ném xuống đất là một cô nương ăn mặc đơn bạc.
Nàng đã bệnh quá nặng, bị ném xuống đất cũng không nhúc nhích nổi, giống như đã mất ý thức, nếu Trì Võng không ngưng thần lắng nghe thì cũng không thể nghe được tiếng hít thở thoi thóp của nàng.
Sắc mặt nàng vàng vọt, tử khí tràn ra cả người, trên cổ đã nổi hoàng ban.
Trì Võng đã thấy bệnh trạng tương tự như trên người bị nhiễm ôn dịch, cũng không tính là quá xa lạ.
Nhưng theo lời của giáo chúng Thiên Sơn Giáo, loại ôn dịch nàng nhiễm phải khác với ôn dịch bắc cảnh, nếu dùng phương thức trị liệu cũ e là không cứu được.
Đầu tiên, chưa nói đến việc tại sao giáo chúng Thiên Sơn Giáo lại dám nói mình có thể khống chế ôn dịch, bây giờ quan trọng nhất là Phòng Lưu không thể xác định được những gì giáo chúng Thiên Sơn Giáo nói là thật hay giả, điều duy nhất cậu có thể chắc chắn là, cho dù hôm nay cậu có cửu tử nhất sinh cứu được nàng, thì cuối cùng cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Nếu như may mắn có thể giết ra được một đường sống, thì giữa chốn rừng núi hoang vu thế này, cậu đi đâu tìm được đại phu tới lập tức chữa trị cho nàng, kết quả cuối cùng chẳng phải cũng vẫn như vậy sao.
Chỉ là....
Ánh mắt Phòng Lưu đảo qua cô nương ấy, tâm tính vốn lạnh lùng cũng nổi lên một tia xúc động.
Tiểu Nhiễm tỷ là ngươi duy nhất trên đời này từng thật lòng che chở cho cậu.
Tuy rằng chân tâm của nàng chỉ dành cho cậu có hai phần, thì đó cũng là niềm ấm áp duy nhất mà Phòng Lưu nhận được từ lúc trưởng thành tới nay.
Muốn chạy trốn một mình sao?
Cậu nghe đám giáo chúng Thiên Sơn Giáo bàn luận: "Cũng đã bệnh đến mức này rồi, còn cứu được không?"
"Giáo chủ nói, không cần biết con nhãi này sống hay chết, nhất định phải đưa về cho ngài, ngài tự biết cách xử lý. Dù sao thì khi chúng ta đem người về, giáo chủ sẽ ban thần thủy cho chúng ta, cũng không sợ mắc phải ôn dịch."
Giáo chúng Thiên Sơn Giáo đá đá lên người Tiểu Nhiễm còn đang hôn mê, lật người nàng lại.
Một tên trong số đó thèm nhỏ dãi nói: "Con nhãi này, lớn lên cũng không tệ, eo nhỏ mông tròn, nếu có thể qua khỏi, ầy, có thể xin giáo chủ khai ân, thưởng nàng cho mấy người chúng ta..."
Phòng Lưu còn đang do dự, nghe được lời, trong mắt lộ ra ý hung tàn.
Biến cố xảy ra trong nháy mắt.
Thiếu niên đang phủ phục dưới đất, thừa lúc giáo chúng Thiên Sơn Giáo không phòng bị, đột nhiên nhặt lên hai đoạn thương vừa bị mình vứt xuống đất lúc nãy, cậu dùng thương chống đất mà đứng dậy, trực tiếp đâm vào bụng hai tên hắc y nhân trước mặt.
Kiếm trong tay hai tên này rơi xuống, bị Phòng Lưu đoạt lấy.
Tình thế ở hiện trường nhất thời đại loạn, đây chính là thời cơ chạy trốn tốt nhất.
Trên mặt thiếu niên dính đầy máu, cậu nhìn về phía tiểu cô nương vừa bị kéo xuống khỏi xe ngựa kia, thần sắc từ do dự chợt chuyển sang kiên định.
Cậu nhảy tới bên cạnh xe, song kiếm đánh lui đám giáo chúng Thiên Sơn Giáo đang đứng quanh cô nương ấy, thần sắc càng trở nên bình tĩnh hơn.
Phòng Lưu nhẹ giọng nói: "Tiểu Nhiễm tỷ, ta không đi."
Cậu thu hết tình thế bốn phía vào trong đáy mắt, biết rằng mình đã là thú bị nhốt trong bẫy, khó lòng sống sót. Máu tươi vừa bắn lên mặt cậu vẫn còn nóng hổi, giữa mi mắt lộ ra một tia sát khí: "Nếu hôm nay ta không thoát được khỏi đây, thì hôm nay chính là ngày ta cùng các ngươi mất mạng, nhưng nếu trời không tuyệt đường sống của ta, để cho ta một đường sống ra ngoài..."
Cậu nhẹ giọng nói: "... Tiểu Nhiễm tỷ, ta muốn tỷ tặng cho ta một lễ vật, ngươi nhất định phải sống cho ta."
Cô nương tên Tiểu Nhiễm không đáp lại, nàng còn đang ngất xỉu dưới đất, đã mất đi tri giác từ lâu.
Vì vậy, Phòng Lưu cũng không ngoái lại nhìn nàng.
Khí tức và cước bộ của cậu có gì đó không đúng lắm, cậu đã đổi sang một bộ võ công khác.
Phòng Lưu vừa giết người, đoạt kiếm, động tác lưu loát liền mạch, giờ hai tay trái phải mỗi tay cầm một kiếm, nhất tâm nhị dụng, không chỉ không bị vướng víu, ngược lại như cá gặp nước, thực lực như tăng thêm một tầng.
Lúc này Trì Võng mới hiểu ra, thiếu niên này luyện song kiếm, vậy vì sao lúc nãy lại phải dùng trường thương?
Đối với vị cô nương đang lâm trọng bệnh kia, mới đầu thiếu niên còn do dự tính toán, cuối cùng khi đối mặt với sinh tử, lại sẵn lòng liều chết một phen vì nàng, khiến người khác phải hiếu kì về quan hệ giữa hai người.
Trì Võng cũng không lập tức xông lên giải vây, y cũng không muốn ra tay giúp đỡ cậu ta ngay.
Kiếm pháp và tâm pháp mà thiếu niên đang dùng song kiếm kia thuộc một bộ võ công - gọi là Tiểu Nghệ.
Tiểu Nghệ là một bộ võ công song kiếm thượng thừa, yêu cầu vô cùng nghiêm ngặt đối với người luyện, nhất tâm nhị dụng là điều cơ bản nhất, muốn tay trái và tay phải có thể cùng lúc viết trôi chảy chính xác hai bài thơ khác nhau, đây là tư chất tối thiểu để luyện được bộ công pháp này.
Năm đó, Úy Trì quốc sư cũng có tư chất này, sau khi y tinh thông Tiểu Nghệ, còn nâng cấp bộ võ công này lên một cảnh giới mới.
Mà võ công Phòng Lưu đang dùng trước mặt... chính là võ công Tiểu Nghệ mà Trì Võng đã nâng cấp từ mấy trăm năm trước.
Đây là loại võ công đặc chế cho người cực kỳ thông tuệ, cho nên mấy trăm năm nay, chẳng có bao nhiêu người có thể chân chính luyện thành.
Bảy trăm năm trước, y để lại Vô Chính Môn một bản ghi chép tỉ mỉ về võ công Tiểu Nghệ đã thăng cấp.
Trì Võng nhìn cậu ta thật kỹ.
Lúc này y vẫn chưa biết thân phận trữ quân của cậu, nhưng lại có thể suy đoán địa vị của cậu trong Vô Chính Môn.
Vì vậy Trì Võng không muốn động thủ, muốn thử xem thiếu niên này dựa vào chính mình, có thể chiến đấu được đến lúc nào trong thế trận không có bất kỳ phần thắng này.
Cung thủ giương tên độc đang nấp trong rừng cây, khi thấy Phòng Lưu đang đứng ở trước xe ngựa, lập tức giương cung chuẩn bị bắn.
Sa Thạch vội vàng nói: "Cung thủ đang nhắm hướng tây bắc kia bị lệch - cô nướng đang nằm trên đất gặp nguy hiểm."
Không đợi Sa Thạch dứt lời, Trì Võng đã bay tới như một cái bóng.
Y đã sớm phi đám lá thông trong tay vào thẳng tên cung thủ đang nhắm vào Phòng Lưu, lá thông xuyên thẳng vào kinh mạch của tên cung thủ.
Cung thủ hét thảm một tiếng, tên độc bị lệch hướng, trúng một tên đồng bọn của hắn.
Tình cảnh càng thêm hỗn loạn.
Phòng Lưu không hề biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, nhưng cậu thấy trận tuyến của giáo chúng Thiên Sơn Giáo trước mặt đã bắt đầu rối loạn, đây là cơ hội duy nhất, cậu lập tức động thủ, trong lúc hỗn loạn, cậu liền ẩn vào trong một tên giáo chúng Thiên Sơn Giáo.
Trì Võng vừa động thủ đã khiến bản thân bại lộ, mấy tên cung thủ khác lập tức phát hiện ra y, nhắm tên độc thẳng vào y.
Trì Võng khẽ cau mày, hiện giờ nội lực của y có hạn, uy lực cũng mất đi mấy phần. Bình thường y phóng một cái lá cây cũng có thể cắt đứt cánh tay người khác, mà nội lực còn lại trong người y bây giờ chỉ đủ để chấn vỡ kinh mạch một người.
Trì Võng tránh một mũi tên, phóng lá thông trong tay đi, tất cả tay của đám cung thủ bị lá xuyên thủng cùng một lúc.
Tiểu Trì đại phu đã xuất chiêu, tuy không để lại vết thương lớn nhưng đảm bảo đánh đúng chỗ, đánh cho đối phương đau đớn nhất có thể. Đám cung thủ ôm cánh tay rên la thảm thiết, không ai chịu nổi nỗi đau đớn khi gân mạch bị chặt đứt, quên luôn cả vũ khí đã rơi xuống đất.
Giải quyết xong đám người bên ngoài, Trì Võng mới phóng tầm mắt lại chiến trường bên dưới.
Phòng Lưu đang bị mấy người vây lại, cậu không còn chống đỡ thêm được bao lâu nữa.
Trì Võng xông ra từ trong rừng, rút ngắn khoảng cách, y ra tay vừa đúng lúc.
Mọi người tại hiện trường lúc này đều dồn mắt về phía Trì Võng, y mặc một thân trường bào màu nguyệt bạch, ở trong rừng rất bắt mắt.
Nhưng y chỉ mang theo một cái hòm thuốc, lạnh mặt đứng bên cạnh, một bộ các người đánh cứ đánh, ta nhìn cứ nhìn thôi.
Y đứng xem chưa được bao lâu, Sa Thạch đột nhiên lên tiếng: "Trì Võng, không xong rồi. Tim của nhân vật mục tiêu đột nhiên ngừng đập rồi."
Trì Võng hơi kinh hãi, lập tức lao đến cạnh xe ngựa, đỡ cô nương đang nằm trên mặt đất kia dậy.
Lúc trước, khi nội lực Trì Võng chỉ còn 10%, y có thể không cần tiếp xúc cơ thể, chỉ cần dùng thính giác cũng có thể nghe được tiếng động trong lục phủ ngũ tạng của người khác.
Nhưng hôm nay, khi nội lực của y đã bị rút đi, y không còn nghe được nữa, đành phải bắt mạch theo cách truyền thống.
Y kéo ống tay áo của cô nương này lên, liền thấy da dẻ nàng đã ố vàng, trên cổ tay toàn là vết hoàng ban, trông rất khinh người.
Trì Võng không chú ý, cũng không sợ chính mình có thể cũng bị mắc ôn dịch, trực tiếp đặt tay lên bắt mạch cho cô nương này.
Thân thể Tiểu Nhiễm vẫn không có chút nhiệt độ nào, tiếng tim đập cũng đã không còn nữa.
Trì Võng nhăn mặt, tình huống này... Đúng như giáo chúng Thiên Sơn Giáo nói vừa nãy, ôn dịch này phức tạp hơn rất nhiều so với ôn dịch mà y từng chữa trị hồi ở nam cảnh.
Sau khi chẩn đoán xong, Trì Võng phản ứng cực nhanh, cấp tốc mở hòm thuốc, lấy ra một viên thuốc đã được luyện chế hoàn chỉnh nhét vào trong miệng Tiểu Nhiễm.
Viên thuốc vừa vào miệng liền tan ra, nhưng chỉ một viên thuốc này thì không đủ, vẫn còn thiếu rất nhiều thứ khác.
Tuy bình thường Trì Võng cực kỳ tuân thủ lễ nghĩa, ý thức được nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng đang lúc nguy hiểm, Trì Võng cũng không lo nghĩ dược nhiều như thế, tay y đỡ sau lưng cô nương nọ, lập tức vận lực.
Y buộc phải chia nội lực còn lại ít ỏi của mình ra làm ba đạo.
Đạo thứ nhất ngưng tụ thành một đoạn khí lạnh, tiến vào trong thân thể Tiểu Nhiễm, dùng nội lực lạnh giá để cô lập vùng gan trọng yếu của nàng, tránh cho sau khi tim đập trở lại, máu mang dịch độc lại bơm tới làm tổn thương tạng phủ của nàng.
Đạo thứ hai được Trì Võng ngưng thành một đoạn khí nóng như lửa, chạy thẳng tới tim, phổi, động mạch chủ của nàng.
Sau vài lần truyền nội lực, cơ thể nàng hơi động một chút, trái tim mới run rẩy đập trở lại.
Rất nhiều hành động của Trì Võng lại chỉ xảy ra trong vòng vài hơi thở.
Sa Thạch đang im tịt không dám nói một câu, chỉ sợ sẽ khiến y phân tâm, mà lúc này cũng buộc phải lên tiếng nhắc nhở: "Có người tới, cẩn thận!"
Trì Võng nhanh như chớp cứu về một mạng cho Tiểu Nhiễm, đến lúc mấy người đang chiến đấu phản ứng lại, lập tức có giáo chúng Thiên Sơn Giáo tiến lại cướp người từ tay y.
Ngay từ đầu Trì Võng đã chừa lại một đạo nội lực để đối chiến, nhưng vẫn không tránh khỏi chật vật trong tình huống này.
Hiện giờ, Trì Võng không thể buông cô nương này xuống được, chỉ cần bị đặt xuống một cái, tính mạng của Tiểu Nhiễm không còn được nội lực của y bảo vệ, sẽ lập tức tắc thở, vậy công sức chạy đêm chạy hôm đi làm nhiệm vụ của y cũng sẽ đổ sông đổ biển, cuối cùng bản thân lại vẫn bị trừng phạt.
Y hạ quyết tâm, ôm lấy eo Tiểu Nhiễm, đặt nàng ở trước ngực mình, dùng một tay ôm lấy thân thể nàng để nàng chuyển động theo bước chân của y.
Tiểu Nhiễm đang trong vòng tay y th ở dốc một cái, ho khan vài tiếng, hiện giờ nàng rất suy yếu, sau mấy lần được Trì Võng châm cứu, nàng tỉnh lại trong chốc lát.
Nhưng ý thức của nàng vẫn mơ hồ như cũ, nằm lệch đi trong ngực Trì Võng, mơ mơ màng màng nhìn xung quanh, trầm giọng gọi: "Ca ca."
Trong nháy mắt ấy, Trì Võng ngẩn cả người.
Y theo bản năng mà bảo vệ thật tốt cô nương trong ngực.
____________________
Tác giả có lời muốn nói: Muốn được Trì đại ca thương ngươi thì gọi một tiếng ca ca.
Muốn Trì đại ca đánh ngươi, bảo Trì Võng gọi ngươi là ca ca.
Đây là đề bài đòi mạng nha.
Người nào đó nóng lòng muốn thử nói: "Ta chọn cái thứ hai nha."
Tên Hòa Thượng Muốn Độ Ta Cong Rồi!
Bây giờ lựa chọn lý trí nhất chính là nhân lúc đám người kia chưa kịp phản ứng, bỏ lại Tiểu Nhiễm tỷ đang bệnh nặng trong xe ngựa, một mình chạy thoát thân.
Lựa chọn như vậy thì khả năng sống sót của cậu sẽ lớn nhất, cứ mỗi một khắc trôi qua, khả năng cậu chạy trốn thành công lại giảm đi.
Một tên giáo chúng mở cửa xe ngựa, ló đầu vào liếc mắt nhìn, rồi lôi người đang nằm trong xe ném xuống đất: "Không sai, chính là con nhãi này! Trông thế này thì chắc là đã bệnh sắp chết rồi, chúng ta nhanh chóng đưa nó về Thiên Sơn Giáo, để giáo chủ tra khảo."
Người bị ném xuống đất là một cô nương ăn mặc đơn bạc.
Nàng đã bệnh quá nặng, bị ném xuống đất cũng không nhúc nhích nổi, giống như đã mất ý thức, nếu Trì Võng không ngưng thần lắng nghe thì cũng không thể nghe được tiếng hít thở thoi thóp của nàng.
Sắc mặt nàng vàng vọt, tử khí tràn ra cả người, trên cổ đã nổi hoàng ban.
Trì Võng đã thấy bệnh trạng tương tự như trên người bị nhiễm ôn dịch, cũng không tính là quá xa lạ.
Nhưng theo lời của giáo chúng Thiên Sơn Giáo, loại ôn dịch nàng nhiễm phải khác với ôn dịch bắc cảnh, nếu dùng phương thức trị liệu cũ e là không cứu được.
Đầu tiên, chưa nói đến việc tại sao giáo chúng Thiên Sơn Giáo lại dám nói mình có thể khống chế ôn dịch, bây giờ quan trọng nhất là Phòng Lưu không thể xác định được những gì giáo chúng Thiên Sơn Giáo nói là thật hay giả, điều duy nhất cậu có thể chắc chắn là, cho dù hôm nay cậu có cửu tử nhất sinh cứu được nàng, thì cuối cùng cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Nếu như may mắn có thể giết ra được một đường sống, thì giữa chốn rừng núi hoang vu thế này, cậu đi đâu tìm được đại phu tới lập tức chữa trị cho nàng, kết quả cuối cùng chẳng phải cũng vẫn như vậy sao.
Chỉ là....
Ánh mắt Phòng Lưu đảo qua cô nương ấy, tâm tính vốn lạnh lùng cũng nổi lên một tia xúc động.
Tiểu Nhiễm tỷ là ngươi duy nhất trên đời này từng thật lòng che chở cho cậu.
Tuy rằng chân tâm của nàng chỉ dành cho cậu có hai phần, thì đó cũng là niềm ấm áp duy nhất mà Phòng Lưu nhận được từ lúc trưởng thành tới nay.
Muốn chạy trốn một mình sao?
Cậu nghe đám giáo chúng Thiên Sơn Giáo bàn luận: "Cũng đã bệnh đến mức này rồi, còn cứu được không?"
"Giáo chủ nói, không cần biết con nhãi này sống hay chết, nhất định phải đưa về cho ngài, ngài tự biết cách xử lý. Dù sao thì khi chúng ta đem người về, giáo chủ sẽ ban thần thủy cho chúng ta, cũng không sợ mắc phải ôn dịch."
Giáo chúng Thiên Sơn Giáo đá đá lên người Tiểu Nhiễm còn đang hôn mê, lật người nàng lại.
Một tên trong số đó thèm nhỏ dãi nói: "Con nhãi này, lớn lên cũng không tệ, eo nhỏ mông tròn, nếu có thể qua khỏi, ầy, có thể xin giáo chủ khai ân, thưởng nàng cho mấy người chúng ta..."
Phòng Lưu còn đang do dự, nghe được lời, trong mắt lộ ra ý hung tàn.
Biến cố xảy ra trong nháy mắt.
Thiếu niên đang phủ phục dưới đất, thừa lúc giáo chúng Thiên Sơn Giáo không phòng bị, đột nhiên nhặt lên hai đoạn thương vừa bị mình vứt xuống đất lúc nãy, cậu dùng thương chống đất mà đứng dậy, trực tiếp đâm vào bụng hai tên hắc y nhân trước mặt.
Kiếm trong tay hai tên này rơi xuống, bị Phòng Lưu đoạt lấy.
Tình thế ở hiện trường nhất thời đại loạn, đây chính là thời cơ chạy trốn tốt nhất.
Trên mặt thiếu niên dính đầy máu, cậu nhìn về phía tiểu cô nương vừa bị kéo xuống khỏi xe ngựa kia, thần sắc từ do dự chợt chuyển sang kiên định.
Cậu nhảy tới bên cạnh xe, song kiếm đánh lui đám giáo chúng Thiên Sơn Giáo đang đứng quanh cô nương ấy, thần sắc càng trở nên bình tĩnh hơn.
Phòng Lưu nhẹ giọng nói: "Tiểu Nhiễm tỷ, ta không đi."
Cậu thu hết tình thế bốn phía vào trong đáy mắt, biết rằng mình đã là thú bị nhốt trong bẫy, khó lòng sống sót. Máu tươi vừa bắn lên mặt cậu vẫn còn nóng hổi, giữa mi mắt lộ ra một tia sát khí: "Nếu hôm nay ta không thoát được khỏi đây, thì hôm nay chính là ngày ta cùng các ngươi mất mạng, nhưng nếu trời không tuyệt đường sống của ta, để cho ta một đường sống ra ngoài..."
Cậu nhẹ giọng nói: "... Tiểu Nhiễm tỷ, ta muốn tỷ tặng cho ta một lễ vật, ngươi nhất định phải sống cho ta."
Cô nương tên Tiểu Nhiễm không đáp lại, nàng còn đang ngất xỉu dưới đất, đã mất đi tri giác từ lâu.
Vì vậy, Phòng Lưu cũng không ngoái lại nhìn nàng.
Khí tức và cước bộ của cậu có gì đó không đúng lắm, cậu đã đổi sang một bộ võ công khác.
Phòng Lưu vừa giết người, đoạt kiếm, động tác lưu loát liền mạch, giờ hai tay trái phải mỗi tay cầm một kiếm, nhất tâm nhị dụng, không chỉ không bị vướng víu, ngược lại như cá gặp nước, thực lực như tăng thêm một tầng.
Lúc này Trì Võng mới hiểu ra, thiếu niên này luyện song kiếm, vậy vì sao lúc nãy lại phải dùng trường thương?
Đối với vị cô nương đang lâm trọng bệnh kia, mới đầu thiếu niên còn do dự tính toán, cuối cùng khi đối mặt với sinh tử, lại sẵn lòng liều chết một phen vì nàng, khiến người khác phải hiếu kì về quan hệ giữa hai người.
Trì Võng cũng không lập tức xông lên giải vây, y cũng không muốn ra tay giúp đỡ cậu ta ngay.
Kiếm pháp và tâm pháp mà thiếu niên đang dùng song kiếm kia thuộc một bộ võ công - gọi là Tiểu Nghệ.
Tiểu Nghệ là một bộ võ công song kiếm thượng thừa, yêu cầu vô cùng nghiêm ngặt đối với người luyện, nhất tâm nhị dụng là điều cơ bản nhất, muốn tay trái và tay phải có thể cùng lúc viết trôi chảy chính xác hai bài thơ khác nhau, đây là tư chất tối thiểu để luyện được bộ công pháp này.
Năm đó, Úy Trì quốc sư cũng có tư chất này, sau khi y tinh thông Tiểu Nghệ, còn nâng cấp bộ võ công này lên một cảnh giới mới.
Mà võ công Phòng Lưu đang dùng trước mặt... chính là võ công Tiểu Nghệ mà Trì Võng đã nâng cấp từ mấy trăm năm trước.
Đây là loại võ công đặc chế cho người cực kỳ thông tuệ, cho nên mấy trăm năm nay, chẳng có bao nhiêu người có thể chân chính luyện thành.
Bảy trăm năm trước, y để lại Vô Chính Môn một bản ghi chép tỉ mỉ về võ công Tiểu Nghệ đã thăng cấp.
Trì Võng nhìn cậu ta thật kỹ.
Lúc này y vẫn chưa biết thân phận trữ quân của cậu, nhưng lại có thể suy đoán địa vị của cậu trong Vô Chính Môn.
Vì vậy Trì Võng không muốn động thủ, muốn thử xem thiếu niên này dựa vào chính mình, có thể chiến đấu được đến lúc nào trong thế trận không có bất kỳ phần thắng này.
Cung thủ giương tên độc đang nấp trong rừng cây, khi thấy Phòng Lưu đang đứng ở trước xe ngựa, lập tức giương cung chuẩn bị bắn.
Sa Thạch vội vàng nói: "Cung thủ đang nhắm hướng tây bắc kia bị lệch - cô nướng đang nằm trên đất gặp nguy hiểm."
Không đợi Sa Thạch dứt lời, Trì Võng đã bay tới như một cái bóng.
Y đã sớm phi đám lá thông trong tay vào thẳng tên cung thủ đang nhắm vào Phòng Lưu, lá thông xuyên thẳng vào kinh mạch của tên cung thủ.
Cung thủ hét thảm một tiếng, tên độc bị lệch hướng, trúng một tên đồng bọn của hắn.
Tình cảnh càng thêm hỗn loạn.
Phòng Lưu không hề biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, nhưng cậu thấy trận tuyến của giáo chúng Thiên Sơn Giáo trước mặt đã bắt đầu rối loạn, đây là cơ hội duy nhất, cậu lập tức động thủ, trong lúc hỗn loạn, cậu liền ẩn vào trong một tên giáo chúng Thiên Sơn Giáo.
Trì Võng vừa động thủ đã khiến bản thân bại lộ, mấy tên cung thủ khác lập tức phát hiện ra y, nhắm tên độc thẳng vào y.
Trì Võng khẽ cau mày, hiện giờ nội lực của y có hạn, uy lực cũng mất đi mấy phần. Bình thường y phóng một cái lá cây cũng có thể cắt đứt cánh tay người khác, mà nội lực còn lại trong người y bây giờ chỉ đủ để chấn vỡ kinh mạch một người.
Trì Võng tránh một mũi tên, phóng lá thông trong tay đi, tất cả tay của đám cung thủ bị lá xuyên thủng cùng một lúc.
Tiểu Trì đại phu đã xuất chiêu, tuy không để lại vết thương lớn nhưng đảm bảo đánh đúng chỗ, đánh cho đối phương đau đớn nhất có thể. Đám cung thủ ôm cánh tay rên la thảm thiết, không ai chịu nổi nỗi đau đớn khi gân mạch bị chặt đứt, quên luôn cả vũ khí đã rơi xuống đất.
Giải quyết xong đám người bên ngoài, Trì Võng mới phóng tầm mắt lại chiến trường bên dưới.
Phòng Lưu đang bị mấy người vây lại, cậu không còn chống đỡ thêm được bao lâu nữa.
Trì Võng xông ra từ trong rừng, rút ngắn khoảng cách, y ra tay vừa đúng lúc.
Mọi người tại hiện trường lúc này đều dồn mắt về phía Trì Võng, y mặc một thân trường bào màu nguyệt bạch, ở trong rừng rất bắt mắt.
Nhưng y chỉ mang theo một cái hòm thuốc, lạnh mặt đứng bên cạnh, một bộ các người đánh cứ đánh, ta nhìn cứ nhìn thôi.
Y đứng xem chưa được bao lâu, Sa Thạch đột nhiên lên tiếng: "Trì Võng, không xong rồi. Tim của nhân vật mục tiêu đột nhiên ngừng đập rồi."
Trì Võng hơi kinh hãi, lập tức lao đến cạnh xe ngựa, đỡ cô nương đang nằm trên mặt đất kia dậy.
Lúc trước, khi nội lực Trì Võng chỉ còn 10%, y có thể không cần tiếp xúc cơ thể, chỉ cần dùng thính giác cũng có thể nghe được tiếng động trong lục phủ ngũ tạng của người khác.
Nhưng hôm nay, khi nội lực của y đã bị rút đi, y không còn nghe được nữa, đành phải bắt mạch theo cách truyền thống.
Y kéo ống tay áo của cô nương này lên, liền thấy da dẻ nàng đã ố vàng, trên cổ tay toàn là vết hoàng ban, trông rất khinh người.
Trì Võng không chú ý, cũng không sợ chính mình có thể cũng bị mắc ôn dịch, trực tiếp đặt tay lên bắt mạch cho cô nương này.
Thân thể Tiểu Nhiễm vẫn không có chút nhiệt độ nào, tiếng tim đập cũng đã không còn nữa.
Trì Võng nhăn mặt, tình huống này... Đúng như giáo chúng Thiên Sơn Giáo nói vừa nãy, ôn dịch này phức tạp hơn rất nhiều so với ôn dịch mà y từng chữa trị hồi ở nam cảnh.
Sau khi chẩn đoán xong, Trì Võng phản ứng cực nhanh, cấp tốc mở hòm thuốc, lấy ra một viên thuốc đã được luyện chế hoàn chỉnh nhét vào trong miệng Tiểu Nhiễm.
Viên thuốc vừa vào miệng liền tan ra, nhưng chỉ một viên thuốc này thì không đủ, vẫn còn thiếu rất nhiều thứ khác.
Tuy bình thường Trì Võng cực kỳ tuân thủ lễ nghĩa, ý thức được nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng đang lúc nguy hiểm, Trì Võng cũng không lo nghĩ dược nhiều như thế, tay y đỡ sau lưng cô nương nọ, lập tức vận lực.
Y buộc phải chia nội lực còn lại ít ỏi của mình ra làm ba đạo.
Đạo thứ nhất ngưng tụ thành một đoạn khí lạnh, tiến vào trong thân thể Tiểu Nhiễm, dùng nội lực lạnh giá để cô lập vùng gan trọng yếu của nàng, tránh cho sau khi tim đập trở lại, máu mang dịch độc lại bơm tới làm tổn thương tạng phủ của nàng.
Đạo thứ hai được Trì Võng ngưng thành một đoạn khí nóng như lửa, chạy thẳng tới tim, phổi, động mạch chủ của nàng.
Sau vài lần truyền nội lực, cơ thể nàng hơi động một chút, trái tim mới run rẩy đập trở lại.
Rất nhiều hành động của Trì Võng lại chỉ xảy ra trong vòng vài hơi thở.
Sa Thạch đang im tịt không dám nói một câu, chỉ sợ sẽ khiến y phân tâm, mà lúc này cũng buộc phải lên tiếng nhắc nhở: "Có người tới, cẩn thận!"
Trì Võng nhanh như chớp cứu về một mạng cho Tiểu Nhiễm, đến lúc mấy người đang chiến đấu phản ứng lại, lập tức có giáo chúng Thiên Sơn Giáo tiến lại cướp người từ tay y.
Ngay từ đầu Trì Võng đã chừa lại một đạo nội lực để đối chiến, nhưng vẫn không tránh khỏi chật vật trong tình huống này.
Hiện giờ, Trì Võng không thể buông cô nương này xuống được, chỉ cần bị đặt xuống một cái, tính mạng của Tiểu Nhiễm không còn được nội lực của y bảo vệ, sẽ lập tức tắc thở, vậy công sức chạy đêm chạy hôm đi làm nhiệm vụ của y cũng sẽ đổ sông đổ biển, cuối cùng bản thân lại vẫn bị trừng phạt.
Y hạ quyết tâm, ôm lấy eo Tiểu Nhiễm, đặt nàng ở trước ngực mình, dùng một tay ôm lấy thân thể nàng để nàng chuyển động theo bước chân của y.
Tiểu Nhiễm đang trong vòng tay y th ở dốc một cái, ho khan vài tiếng, hiện giờ nàng rất suy yếu, sau mấy lần được Trì Võng châm cứu, nàng tỉnh lại trong chốc lát.
Nhưng ý thức của nàng vẫn mơ hồ như cũ, nằm lệch đi trong ngực Trì Võng, mơ mơ màng màng nhìn xung quanh, trầm giọng gọi: "Ca ca."
Trong nháy mắt ấy, Trì Võng ngẩn cả người.
Y theo bản năng mà bảo vệ thật tốt cô nương trong ngực.
____________________
Tác giả có lời muốn nói: Muốn được Trì đại ca thương ngươi thì gọi một tiếng ca ca.
Muốn Trì đại ca đánh ngươi, bảo Trì Võng gọi ngươi là ca ca.
Đây là đề bài đòi mạng nha.
Người nào đó nóng lòng muốn thử nói: "Ta chọn cái thứ hai nha."
Tên Hòa Thượng Muốn Độ Ta Cong Rồi!
Đánh giá:
Truyện Tên Hòa Thượng Muốn Độ Ta Cong Rồi!
Story
Chương 17: Ngựa ô
10.0/10 từ 48 lượt.