Tên Hòa Thượng Muốn Độ Ta Cong Rồi!
Chương 107: ... Không cho sờ
137@-Trì Võng tiến về phía trước một bước, cái đầu phản quang cạnh bờ sông cũng đã nhìn thấy y, dựa vào ánh sáng di động của hoa đăng đang trôi nổi trên sông, nhận ra đường nét của người tới, hiển nhiên cũng hơi sững sờ.
Hai người có lẽ đều không ngờ có thể tình cờ chạm mặt nhau như vậy.
Dáng vẻ của Tiểu Trì không hề thay đổi, nhìn kỹ lại thấy hình như đã gầy đi một ít, giống như có chuyện gì đó đè nặng trong lòng. Không hiểu sao Tử An lại cảm thấy sau khi y nhìn thấy mình, chỉ muốn tới gần để trò chuyện, mặc kệ là chuyện gì, chỉ cần có người đồng hành là tốt rồi.
Trong lúc Tử An còn đang hoảng hốt, Trì Võng đã tới bên cạnh hắn, đứng sóng vai với hắn cùng ngắm nhìn dòng sông.
Hội hoa đăng vốn chỉ dành cho những đôi tình nhân, hai người bọn họ đứng cùng nhau như thế này thực ra cũng không thích hợp lắm, có lẽ là do mặt sông ban đêm đẹp như mộng, hai người ai cũng không muốn phá vỡ sự bình yên này.
Gió sông lành lạnh thổi tới chỗ hai người, Trì Võng nhìn mặt sông xa xa, mà Tử An lại chỉ cúi đầu nhìn y.
Bóng đêm là tấm màn tốt nhất, cảm xúc trong mắt hắn không tĩnh lặng như một tăng nhân phải có, nhưng hắn cũng chỉ có thể phóng túng trong một cái chớp mắt ngắn ngủi ấy, rồi lại miễn cưỡng thu hồi ánh mắt.
Buổi tối trên sông cách đây bảy trăm năm trước cũng giống như thế này, sóng sông liên tục vỗ vào bờ, từng cơn sóng như gột rửa cõi lòng. Tình cảm bị chôn chặt dưới mặt đất băng giá đã bắt đầu nảy mầm, không phải cứ tụng kinh niệm phật là có thể áp chế lại được.
Hắn càng nhớ được nhiều chuyện thì càng khó lòng kiềm chế. Trí nhớ kia thức tỉnh một nhân cách khác, gây ra sự lẫn lộn nhận thức dẫn tới hỗn loạn, hắn đã thử mấy phương thức giải quyết khác nhau, cho tới bây giờ.... dường như cũng chỉ có thể thuận lý thành chương mà tiếp nhận, mới là phương pháp tốt nhất.
Như vậy, câu hỏi cực kỳ trọng yếu đối với Tử An lại một lần nữa xuất hiện trong lòng —— hắn là ai? Chờ sau khi tiếp nhận toàn bộ ký ức, hắn sẽ biến thành một người khác sao?
"Chậu tinh, đêm nay ngươi cứ luôn nhìn ta." Lúc Trì Võng nói câu này, thanh âm không mang theo chút bất an ngượng ngùng nào, mà giống như gió sông dịu dàng mời gọi, khiến cho người ta không thể phòng bị nổi, "Nhìn lâu như vậy, có đẹp không?"
"Đẹp... Ta và Trì thí chủ từ khi từ biệt nhau vào năm ngoái, đến nay đã năm tháng chưa gặp nhau." Tử An khẽ thở dài, thanh âm dịu dàng, âm lượng lại hơi hạ thấp một chút, giấu đi một phần không tự nhiên, "...Ta nhớ ngươi nhiều lắm."
Trì Võng cũng không ngờ hòa thượng lại có thể thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng như vậy. Y từng nghĩ, nếu mình gặp lại hòa thượng này, chắc chắn sẽ xảy ra một hồi gà bay chó sủa không yên, nhưng đến khi chân chính gặp nhau, lại có cảm giác khác hẳn.
Lúc ở bên cạnh hòa thượng này, y có thể cảm thấy an tâm đ ến mức khó lòng giải thích được. Rõ rãng thân phận hắn còn chưa rõ, trên người có rất nhiều chỗ kỳ lạ, đáng ra bản thân phải đề phòng hắn, mà có lẽ lại vì cảnh sông đêm nay quá mức dịu dàng, khiến cho người ta không muốn sinh sự.
Y giống như chỉ tùy ý đứng cạnh Tử An, lại chặn đường lui của hòa thượng: "Mùa thu năm ngoái lúc ta dẫn ngươi tới Vô Chính Môn, đã để ngươi nhìn thấy hình xăm trên người ta, tại sao sau khi sờ s0ạng xong lại chạy mất?"
Tử An lập tức trở nên lúng túng, nhưng hắn nỗ lực duy trì trấn định, thoạt nhìn cũng không nhận ra có vấn đề gì, "... Là lỗi của bần tăng, đã mạo phạm Trì thí chủ, nếu như ngươi có thể hả giận, thì cho ngươi sờ lại..."
Phát hiện mình lỡ lời, Tử An đột nhiên dừng lại: "Cho ngươi đánh một trận cho hả giận, đến lúc nào hài lòng mới thôi..."
Đang nói thì hắn im bặt, bởi vì hắn kinh ngạc mà phát hiện, tay Trì Võng thế mà thật sự đang vuốt v e lưng hắn.
Vóc người hòa thượng này rất đẹp, bình thường cứ mặc tăng bào dày nặng rộng rãi, chỉ nhìn thấy được dáng người cao to, nhưng qua cái vuốt v e này, y cảm thấy được sức mạnh ẩn trong đó. Tay Trì Võng vỗ lên chỗ ướt đẫm trên y phục của hắn, liền chứng minh được suy đoán của mình.
Tử An bị tiếp xúc bất thình lình, bỗng nhiên nhớ lại một giấc mộng xuân hoạt sắc sinh hương trước kia, trong mộng Trì Võng cũng cực kỳ thân mật với hắn, cũng từng chạm vào eo, lưng, chân hắn như thế. Nhớ tới đây, thân thể của hắn run nhẹ một cái, lập tức nắm chặt tay Trì Võng, kéo xuống khỏi lưng mình: "Trì thí chủ, muốn đánh cứ đánh... Đừng sờ loạn."
"Sờ ngươi làm cái gì?" Trì Võng giật tay khỏi tay hắn, lòng thấy quái dị, "Chẳng qua là ta ngửi thấy mùi máu tanh, hình như là mùi trên người ngươi, trời tối quá nhìn không rõ, mới sờ thấy máu trên lưng ngươi... Ngươi muốn đi đâu? Đúng là dâm tăng mà."
Dâm tăng đuối lý, hắn cảm thấy bản thân mình bây giờ phải tránh xa Trì thí chủ một chút. Nhớ nhung là nhớ nhung, nhưng phạm giới chính là phạm giới, nếu cứ thế này thì chính hắn cũng không chịu nổi nữa.
"Vết thương trên lưng nặng như thế, tại sao lại không chịu nghỉ ngơi? Thân nhiệt của ngươi hơi cao, không nên ở bên ngoài dằn vặt thế này." Trì Võng như tùy ý chuyển đề tài, "Ngươi vẫn luôn ngoan ngoãn tu hành trong Thiền Quang Tự, đây là phạm vào giới luật nào?"
Tử An trầm ngâm, hắn không dám nói ra chân tướng, chỉ đành phải "A di đà phật" một tiếng.
Trì Võng thấy hắn không chịu đáp, trầm mặc trong chốc lát, lại nhẹ giọng truy hỏi: "Gọi ngươi là dâm tăng ngươi cũng chịu sao? Vậy có phải là đã phạm... tà dâm giới không?"
Hắn không nói gì, Trì thí chủ nhạy cảm đến mức khiến người khác phải kinh sợ, Tử An hít một hơi thật sâu, cả thân lẫn tâm đều căng thẳng.
Trì Võng nghĩ thế nào cũng thấy có chỗ sai sai về những chuyện xảy ra ngày hôm đó. Trước tiên không nói đến việc y tỉnh tỉnh mê mê trong toàn bộ quá trình, tới lúc thanh tẩy vết tích trên bản thân, vết tích để lại trùng khớp với thói quen lúc ở trên giường của Trang Diễn, tinh thần y cực kỳ phức tạp lại vô cùng khiếp sợ.
Lý trí nói cho y biết đây là chuyện không thể nào, nhưng trực giác lại...
Không ai biết được Trì Võng đang căng thẳng thế nào, y biết mình phải hỏi, nhưng lại không dám hỏi quá rõ ràng, không hiểu sao lại bị người thượng, lại không biết nam nhân đó là ai, bây giờ y lại muốn đi hỏi một tên hòa thượng không có khả năng nhất, chính y cũng cảm thấy như thế quá hoang đường.
"Ta hỏi ngươi, Tử An." Trì Võng tận lực giữ cho thanh âm của mình được vững vàng, "Buổi chiều hôm ngươi lĩnh phạt ở Giới Luật Đường, buổi trưa hôm ấy ngươi đã ở đâu?"
Buổi chiều ở trong chùa, đương nhiên buổi trưa cũng phải ở trong chùa, câu hỏi này quá kỳ quái, nhưng Tử An vẫn nghiêm túc trả lời: "Lúc đó ta ở trong Thiền Quang Tự."
Ngày hôm ấy băng trên sông còn chưa tan, sau đó mấy ngày khi sông tan băng thì giao thương hai miền mới khôi phục lại, hai người họ một bắc một nam, chưa nói tới việc chiều hôm đó Cố Hư pháp sư đã phạt côn Tử An trước mặt mọi người, thì ngày hôm đó, hắn càng không thể nào đột nhiên lại xuất hiện ở thôn Tử Đằng tại bắc cảnh được.
Câu hỏi kỳ quái của Trì Võng khiến cho Tử An thấy bất an, hắn ôn hòa hỏi: "Sao thế, Trì thí chủ?"
Trì Võng lắc đầu nói không sao, y biết không thể hỏi nhiều hơn, đành bỏ qua chuyện cũ, đổi sang chuyện hai người ngẫu nhiên gặp nhau ở bờ sông: "Ngươi là hòa thượng mà lại động phàm tâm, vì hội hoa đăng này mà còn phải cố lết một thân thương tích tới tham gia trò vui ở ven sông."
Tử An chấp nhận bị y chỉ trích, lại rời mắt về phía mặt sông, "Chỉ là mấy ngày nay nghe nói về hội hoa đăng, không hiểu sao ta lại cứ luôn đặt chuyện này trong lòng, nhớ mãi không quên."
Có một cảnh tượng vẫn luôn lập đi lập lại trong đầu hắn, đuổi cũng không đi, trong cảnh tượng đó, có một Trang Diễn cô độc đứng cạnh bờ sông, cô đơn nhìn hoa đăng tràn đầy mặt sông.
Cô độc đó khiến cho hắn cảm thấy thống khổ, mặc dù đã do dự mãi, cuối cùng hắn vẫn quyết định tới bờ sông ngắm cảnh một lát, không ngờ lại thật sự gặp được Trì Võng.
Từ nơi xa xôi nhất, tựa như thiên định.
Nhưng khi thực sự thấy Trì Võng đứng bên cạnh mình, không hiểu sao trong lòng hắn lại sôi trào nhiệt huyết, thậm chí còn muốn nắm tay Trì Võng bước đi.
... Sau đó, mười ngón tay đan vào nhau, không muốn buông tay, cứ trốn ở bờ sông không ai quấy nhiễu, cùng nhau thưởng thức mặt sông rực rỡ.
Đó từng là ước định của hắn với Tiểu Trì, một năm sau khi hai người thành thân, tình cảm vẫn tốt như thủa ban đầu. Năm đó Trang Diễn dẫn y đi xem hoa đăng trên sông, hai người lại không thể tay trong tay đến cuối cùng.
Mọi chuyện bắt nguồn từ việc Trang Diễn phát hiện có người theo dõi, hắn liền lập tức dừng lại toàn bộ hành trình. Hắn đưa Tiểu Trì tới nơi sáng sủa đông người, cứ nghĩ dưới ánh mắt của mọi người, đám người lén lút kia sẽ không dám vọng động.
Nhưng không ngờ giữa đường đi hắn lại lạc mất Tiểu Trì, giữa dòng người đông đúc, tay của hai người đã không thể nắm chặt nhau.
Tiểu Trì bị dòng người chen chúc đẩy đi.
Trang Diễn gấp đến phát điên, lập tức chạy dọc theo đường đi tìm y. Chỉ mỗi hắn không biết, đám người theo dõi kia thực ra chỉ là mồi nhử, mục đích chính là khiến cho bọn họ tách nhau ra, còn đám người cố tình chen chúc với họ ở trên đường, thực ra là do Tiểu Trì sắp đặt từ sớm.
Trang Diễn cực kỳ tin tưởng Tiểu Trì, sau khi giao gia nghiệp cho y quản lý thì không hỏi đến nữa, trừ khi gặp phải chuyện khó xử, Tiểu Trì mới phải chủ động hỏi ý hắn. Nhưng Tiểu Trì chưa bao giờ nói có chỗ nào mà bản thân y không giải quyết được, từ cửa tiệm y quản lý, cho đến cái nhỏ nhất trong quân lương do Tiểu Trì chỉnh lý, đều chưa bao giờ xảy ra sơ suất.
Cho nên Trang Diễn không hề biết, trong thời gian một năm ngắn ngủi, Tiểu Trì đã có đủ năng lực để bày trò sau lưng hắn.
Lần này, Tiểu Trì cố tình dụ Trang Diễn tới nam cảnh ngắm hoa đăng, thực ra là vì một thứ.
Sau khi tách được khỏi Trang Diễn, y ngược dòng người mà đi, lại quay trở về bờ sông, dựa theo ước định mà gõ cửa một ngư hộ trông hết sức bình thường cạnh bờ sông.
Trong phòng không có ai, trên bàn chỉ thắp mọt ngọn đèn, dưới đèn đặt một quyển thư tịch mỏng —— "Tiểu Nghệ công pháp".
Tiểu Trì cầm lên, vội vàng lật vài tờ ra xem, biết được đây chính là thứ y cần, trên mặt lộ ra vui mừng. Y dựa theo ước định với người bí ẩn, lấy ngân phiếu có giá trị cực kỳ lớn đặt lên bàn, im hơi lặng tiếng rời đi.
Y không biết trên nóc nhà có một người vẫn luôn lặng lẽ chăm chú quan sát từng động tác của y, đến lúc chắc chắn y đã lấy được bí tịch võ công rồi mới rời đi.
Mộc Bắc Hy không dạy võ công cho y, nhưng Tiểu Trì chưa bao giờ từ bỏ, vẫn luôn tìm kiếm loại công pháp dành cho người chưa từng luyện võ, có thể học thật nhanh mà lại có uy lực lớn. Không phụ công sức của y, hai tháng trước y nghe được ở nam cảnh có một người bí ẩn nắm giữ bí tịch như thế trong tay.
Y liền dỗ Trang Diễn tới nam cảnh, cũng trăm phương ngàn kế tạo ra cơ hội cho bản thân được ở một mình. Sự việc trọng đại, y không dám tin tưởng ai, đành phải đích thân tới lấy, giấu quyển bí tịch võ công vào ngực, y vội vàng tiêu sái quay lại đường lớn.
Toàn bộ quá trình nhanh chóng dứt khoát, y chỉ dùng một thời gian một nén nhang, cũng coi như xóa được toàn bộ dấu vết.
Y thu lại gương mặt lạnh lùng, trong nháy mắt đã biến thành một thiếu niên La Ngạc nhu nhược, cần người bảo vệ, đang ở trên đường hoang mang tìm kiếm Trang Diễn.
Rất nhanh, y đã tìm được thiếu gia Trang Diễn của mình, Trang Diễn vừa tìm được y thì bế bổng y lên, ôm trở về.
Lúc vùi mình vào lồ ng ngực Trang Diễn, Tiểu Trì đã từng quay đầu lại liếc nhìn mặt sông. Hoa đăng mỹ lệ trên sông như chỉ bạc thêu trên tú cẩm, cảnh đẹp như vậy đáng được khắc ghi trong lòng.
Ước định năm đó giữa Trang Diễn và y coi như miễn cưỡng hoàn thành, tuy rằng chỉ có thể vui mừng trong chốc lát, sau khi Trang Diễn tìm được y cũng không dạo chơi nữa, không nói một câu đã mang y trở về, bảo vệ y ở chỗ an toàn nhất.
Đáng tiếc, y khó khăn lắm mới đi một chuyến tới nam cảnh, lại không thể ngắm nhìn cảnh vật xinh đẹp nơi đây, nếu có cơ hội quay lại, cũng không biết quang cảnh khi đó sẽ thế nào.
Thế sự khó dò, sau đó Tiểu Trì luyện thành võ công Tiểu Nghệ, cũng không còn cơ hội ngắm cảnh với Trang thiếu gia của y nữa.
Sau bảy trăm năm, trong lòng Trì Võng ít nhiều cũng nảy sinh cảm khái, lặng lẽ thở dài, cố nhân từ lâu đã biến thành xương trắng, yên nghỉ ở núi Bạn Sơn bắc cảnh, mà bây giờ đứng cạnh y... cũng chỉ có con lừa ngốc giống hệt Trang Diễn này.
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Chậu tinh: Nếu bây giờ ta nắm tay nhỏ của Trì thí chủ dắt đi, có lẽ sẽ...
A. Bị Trì thí chủ đập cho một trận thật đau.
B. Bị Trì thí chủ ném xuống sông.
C. Nghĩ biện pháp đánh thắng Trì thí chủ, sau đó vừa đánh vừa đưa y về Thiền Quang Tự.
D. Nghĩ biện pháp đánh thắng Trì thí chủ, rồi cùng nhau dã ngoại play một cái cảnh cáo đỏ
Tên Hòa Thượng Muốn Độ Ta Cong Rồi!
Hai người có lẽ đều không ngờ có thể tình cờ chạm mặt nhau như vậy.
Dáng vẻ của Tiểu Trì không hề thay đổi, nhìn kỹ lại thấy hình như đã gầy đi một ít, giống như có chuyện gì đó đè nặng trong lòng. Không hiểu sao Tử An lại cảm thấy sau khi y nhìn thấy mình, chỉ muốn tới gần để trò chuyện, mặc kệ là chuyện gì, chỉ cần có người đồng hành là tốt rồi.
Trong lúc Tử An còn đang hoảng hốt, Trì Võng đã tới bên cạnh hắn, đứng sóng vai với hắn cùng ngắm nhìn dòng sông.
Hội hoa đăng vốn chỉ dành cho những đôi tình nhân, hai người bọn họ đứng cùng nhau như thế này thực ra cũng không thích hợp lắm, có lẽ là do mặt sông ban đêm đẹp như mộng, hai người ai cũng không muốn phá vỡ sự bình yên này.
Gió sông lành lạnh thổi tới chỗ hai người, Trì Võng nhìn mặt sông xa xa, mà Tử An lại chỉ cúi đầu nhìn y.
Bóng đêm là tấm màn tốt nhất, cảm xúc trong mắt hắn không tĩnh lặng như một tăng nhân phải có, nhưng hắn cũng chỉ có thể phóng túng trong một cái chớp mắt ngắn ngủi ấy, rồi lại miễn cưỡng thu hồi ánh mắt.
Buổi tối trên sông cách đây bảy trăm năm trước cũng giống như thế này, sóng sông liên tục vỗ vào bờ, từng cơn sóng như gột rửa cõi lòng. Tình cảm bị chôn chặt dưới mặt đất băng giá đã bắt đầu nảy mầm, không phải cứ tụng kinh niệm phật là có thể áp chế lại được.
Hắn càng nhớ được nhiều chuyện thì càng khó lòng kiềm chế. Trí nhớ kia thức tỉnh một nhân cách khác, gây ra sự lẫn lộn nhận thức dẫn tới hỗn loạn, hắn đã thử mấy phương thức giải quyết khác nhau, cho tới bây giờ.... dường như cũng chỉ có thể thuận lý thành chương mà tiếp nhận, mới là phương pháp tốt nhất.
Như vậy, câu hỏi cực kỳ trọng yếu đối với Tử An lại một lần nữa xuất hiện trong lòng —— hắn là ai? Chờ sau khi tiếp nhận toàn bộ ký ức, hắn sẽ biến thành một người khác sao?
"Chậu tinh, đêm nay ngươi cứ luôn nhìn ta." Lúc Trì Võng nói câu này, thanh âm không mang theo chút bất an ngượng ngùng nào, mà giống như gió sông dịu dàng mời gọi, khiến cho người ta không thể phòng bị nổi, "Nhìn lâu như vậy, có đẹp không?"
"Đẹp... Ta và Trì thí chủ từ khi từ biệt nhau vào năm ngoái, đến nay đã năm tháng chưa gặp nhau." Tử An khẽ thở dài, thanh âm dịu dàng, âm lượng lại hơi hạ thấp một chút, giấu đi một phần không tự nhiên, "...Ta nhớ ngươi nhiều lắm."
Trì Võng cũng không ngờ hòa thượng lại có thể thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng như vậy. Y từng nghĩ, nếu mình gặp lại hòa thượng này, chắc chắn sẽ xảy ra một hồi gà bay chó sủa không yên, nhưng đến khi chân chính gặp nhau, lại có cảm giác khác hẳn.
Lúc ở bên cạnh hòa thượng này, y có thể cảm thấy an tâm đ ến mức khó lòng giải thích được. Rõ rãng thân phận hắn còn chưa rõ, trên người có rất nhiều chỗ kỳ lạ, đáng ra bản thân phải đề phòng hắn, mà có lẽ lại vì cảnh sông đêm nay quá mức dịu dàng, khiến cho người ta không muốn sinh sự.
Y giống như chỉ tùy ý đứng cạnh Tử An, lại chặn đường lui của hòa thượng: "Mùa thu năm ngoái lúc ta dẫn ngươi tới Vô Chính Môn, đã để ngươi nhìn thấy hình xăm trên người ta, tại sao sau khi sờ s0ạng xong lại chạy mất?"
Tử An lập tức trở nên lúng túng, nhưng hắn nỗ lực duy trì trấn định, thoạt nhìn cũng không nhận ra có vấn đề gì, "... Là lỗi của bần tăng, đã mạo phạm Trì thí chủ, nếu như ngươi có thể hả giận, thì cho ngươi sờ lại..."
Phát hiện mình lỡ lời, Tử An đột nhiên dừng lại: "Cho ngươi đánh một trận cho hả giận, đến lúc nào hài lòng mới thôi..."
Đang nói thì hắn im bặt, bởi vì hắn kinh ngạc mà phát hiện, tay Trì Võng thế mà thật sự đang vuốt v e lưng hắn.
Vóc người hòa thượng này rất đẹp, bình thường cứ mặc tăng bào dày nặng rộng rãi, chỉ nhìn thấy được dáng người cao to, nhưng qua cái vuốt v e này, y cảm thấy được sức mạnh ẩn trong đó. Tay Trì Võng vỗ lên chỗ ướt đẫm trên y phục của hắn, liền chứng minh được suy đoán của mình.
Tử An bị tiếp xúc bất thình lình, bỗng nhiên nhớ lại một giấc mộng xuân hoạt sắc sinh hương trước kia, trong mộng Trì Võng cũng cực kỳ thân mật với hắn, cũng từng chạm vào eo, lưng, chân hắn như thế. Nhớ tới đây, thân thể của hắn run nhẹ một cái, lập tức nắm chặt tay Trì Võng, kéo xuống khỏi lưng mình: "Trì thí chủ, muốn đánh cứ đánh... Đừng sờ loạn."
"Sờ ngươi làm cái gì?" Trì Võng giật tay khỏi tay hắn, lòng thấy quái dị, "Chẳng qua là ta ngửi thấy mùi máu tanh, hình như là mùi trên người ngươi, trời tối quá nhìn không rõ, mới sờ thấy máu trên lưng ngươi... Ngươi muốn đi đâu? Đúng là dâm tăng mà."
Dâm tăng đuối lý, hắn cảm thấy bản thân mình bây giờ phải tránh xa Trì thí chủ một chút. Nhớ nhung là nhớ nhung, nhưng phạm giới chính là phạm giới, nếu cứ thế này thì chính hắn cũng không chịu nổi nữa.
"Vết thương trên lưng nặng như thế, tại sao lại không chịu nghỉ ngơi? Thân nhiệt của ngươi hơi cao, không nên ở bên ngoài dằn vặt thế này." Trì Võng như tùy ý chuyển đề tài, "Ngươi vẫn luôn ngoan ngoãn tu hành trong Thiền Quang Tự, đây là phạm vào giới luật nào?"
Tử An trầm ngâm, hắn không dám nói ra chân tướng, chỉ đành phải "A di đà phật" một tiếng.
Trì Võng thấy hắn không chịu đáp, trầm mặc trong chốc lát, lại nhẹ giọng truy hỏi: "Gọi ngươi là dâm tăng ngươi cũng chịu sao? Vậy có phải là đã phạm... tà dâm giới không?"
Hắn không nói gì, Trì thí chủ nhạy cảm đến mức khiến người khác phải kinh sợ, Tử An hít một hơi thật sâu, cả thân lẫn tâm đều căng thẳng.
Trì Võng nghĩ thế nào cũng thấy có chỗ sai sai về những chuyện xảy ra ngày hôm đó. Trước tiên không nói đến việc y tỉnh tỉnh mê mê trong toàn bộ quá trình, tới lúc thanh tẩy vết tích trên bản thân, vết tích để lại trùng khớp với thói quen lúc ở trên giường của Trang Diễn, tinh thần y cực kỳ phức tạp lại vô cùng khiếp sợ.
Lý trí nói cho y biết đây là chuyện không thể nào, nhưng trực giác lại...
Không ai biết được Trì Võng đang căng thẳng thế nào, y biết mình phải hỏi, nhưng lại không dám hỏi quá rõ ràng, không hiểu sao lại bị người thượng, lại không biết nam nhân đó là ai, bây giờ y lại muốn đi hỏi một tên hòa thượng không có khả năng nhất, chính y cũng cảm thấy như thế quá hoang đường.
"Ta hỏi ngươi, Tử An." Trì Võng tận lực giữ cho thanh âm của mình được vững vàng, "Buổi chiều hôm ngươi lĩnh phạt ở Giới Luật Đường, buổi trưa hôm ấy ngươi đã ở đâu?"
Buổi chiều ở trong chùa, đương nhiên buổi trưa cũng phải ở trong chùa, câu hỏi này quá kỳ quái, nhưng Tử An vẫn nghiêm túc trả lời: "Lúc đó ta ở trong Thiền Quang Tự."
Ngày hôm ấy băng trên sông còn chưa tan, sau đó mấy ngày khi sông tan băng thì giao thương hai miền mới khôi phục lại, hai người họ một bắc một nam, chưa nói tới việc chiều hôm đó Cố Hư pháp sư đã phạt côn Tử An trước mặt mọi người, thì ngày hôm đó, hắn càng không thể nào đột nhiên lại xuất hiện ở thôn Tử Đằng tại bắc cảnh được.
Câu hỏi kỳ quái của Trì Võng khiến cho Tử An thấy bất an, hắn ôn hòa hỏi: "Sao thế, Trì thí chủ?"
Trì Võng lắc đầu nói không sao, y biết không thể hỏi nhiều hơn, đành bỏ qua chuyện cũ, đổi sang chuyện hai người ngẫu nhiên gặp nhau ở bờ sông: "Ngươi là hòa thượng mà lại động phàm tâm, vì hội hoa đăng này mà còn phải cố lết một thân thương tích tới tham gia trò vui ở ven sông."
Tử An chấp nhận bị y chỉ trích, lại rời mắt về phía mặt sông, "Chỉ là mấy ngày nay nghe nói về hội hoa đăng, không hiểu sao ta lại cứ luôn đặt chuyện này trong lòng, nhớ mãi không quên."
Có một cảnh tượng vẫn luôn lập đi lập lại trong đầu hắn, đuổi cũng không đi, trong cảnh tượng đó, có một Trang Diễn cô độc đứng cạnh bờ sông, cô đơn nhìn hoa đăng tràn đầy mặt sông.
Cô độc đó khiến cho hắn cảm thấy thống khổ, mặc dù đã do dự mãi, cuối cùng hắn vẫn quyết định tới bờ sông ngắm cảnh một lát, không ngờ lại thật sự gặp được Trì Võng.
Từ nơi xa xôi nhất, tựa như thiên định.
Nhưng khi thực sự thấy Trì Võng đứng bên cạnh mình, không hiểu sao trong lòng hắn lại sôi trào nhiệt huyết, thậm chí còn muốn nắm tay Trì Võng bước đi.
... Sau đó, mười ngón tay đan vào nhau, không muốn buông tay, cứ trốn ở bờ sông không ai quấy nhiễu, cùng nhau thưởng thức mặt sông rực rỡ.
Đó từng là ước định của hắn với Tiểu Trì, một năm sau khi hai người thành thân, tình cảm vẫn tốt như thủa ban đầu. Năm đó Trang Diễn dẫn y đi xem hoa đăng trên sông, hai người lại không thể tay trong tay đến cuối cùng.
Mọi chuyện bắt nguồn từ việc Trang Diễn phát hiện có người theo dõi, hắn liền lập tức dừng lại toàn bộ hành trình. Hắn đưa Tiểu Trì tới nơi sáng sủa đông người, cứ nghĩ dưới ánh mắt của mọi người, đám người lén lút kia sẽ không dám vọng động.
Nhưng không ngờ giữa đường đi hắn lại lạc mất Tiểu Trì, giữa dòng người đông đúc, tay của hai người đã không thể nắm chặt nhau.
Tiểu Trì bị dòng người chen chúc đẩy đi.
Trang Diễn gấp đến phát điên, lập tức chạy dọc theo đường đi tìm y. Chỉ mỗi hắn không biết, đám người theo dõi kia thực ra chỉ là mồi nhử, mục đích chính là khiến cho bọn họ tách nhau ra, còn đám người cố tình chen chúc với họ ở trên đường, thực ra là do Tiểu Trì sắp đặt từ sớm.
Trang Diễn cực kỳ tin tưởng Tiểu Trì, sau khi giao gia nghiệp cho y quản lý thì không hỏi đến nữa, trừ khi gặp phải chuyện khó xử, Tiểu Trì mới phải chủ động hỏi ý hắn. Nhưng Tiểu Trì chưa bao giờ nói có chỗ nào mà bản thân y không giải quyết được, từ cửa tiệm y quản lý, cho đến cái nhỏ nhất trong quân lương do Tiểu Trì chỉnh lý, đều chưa bao giờ xảy ra sơ suất.
Cho nên Trang Diễn không hề biết, trong thời gian một năm ngắn ngủi, Tiểu Trì đã có đủ năng lực để bày trò sau lưng hắn.
Lần này, Tiểu Trì cố tình dụ Trang Diễn tới nam cảnh ngắm hoa đăng, thực ra là vì một thứ.
Sau khi tách được khỏi Trang Diễn, y ngược dòng người mà đi, lại quay trở về bờ sông, dựa theo ước định mà gõ cửa một ngư hộ trông hết sức bình thường cạnh bờ sông.
Trong phòng không có ai, trên bàn chỉ thắp mọt ngọn đèn, dưới đèn đặt một quyển thư tịch mỏng —— "Tiểu Nghệ công pháp".
Tiểu Trì cầm lên, vội vàng lật vài tờ ra xem, biết được đây chính là thứ y cần, trên mặt lộ ra vui mừng. Y dựa theo ước định với người bí ẩn, lấy ngân phiếu có giá trị cực kỳ lớn đặt lên bàn, im hơi lặng tiếng rời đi.
Y không biết trên nóc nhà có một người vẫn luôn lặng lẽ chăm chú quan sát từng động tác của y, đến lúc chắc chắn y đã lấy được bí tịch võ công rồi mới rời đi.
Mộc Bắc Hy không dạy võ công cho y, nhưng Tiểu Trì chưa bao giờ từ bỏ, vẫn luôn tìm kiếm loại công pháp dành cho người chưa từng luyện võ, có thể học thật nhanh mà lại có uy lực lớn. Không phụ công sức của y, hai tháng trước y nghe được ở nam cảnh có một người bí ẩn nắm giữ bí tịch như thế trong tay.
Y liền dỗ Trang Diễn tới nam cảnh, cũng trăm phương ngàn kế tạo ra cơ hội cho bản thân được ở một mình. Sự việc trọng đại, y không dám tin tưởng ai, đành phải đích thân tới lấy, giấu quyển bí tịch võ công vào ngực, y vội vàng tiêu sái quay lại đường lớn.
Toàn bộ quá trình nhanh chóng dứt khoát, y chỉ dùng một thời gian một nén nhang, cũng coi như xóa được toàn bộ dấu vết.
Y thu lại gương mặt lạnh lùng, trong nháy mắt đã biến thành một thiếu niên La Ngạc nhu nhược, cần người bảo vệ, đang ở trên đường hoang mang tìm kiếm Trang Diễn.
Rất nhanh, y đã tìm được thiếu gia Trang Diễn của mình, Trang Diễn vừa tìm được y thì bế bổng y lên, ôm trở về.
Lúc vùi mình vào lồ ng ngực Trang Diễn, Tiểu Trì đã từng quay đầu lại liếc nhìn mặt sông. Hoa đăng mỹ lệ trên sông như chỉ bạc thêu trên tú cẩm, cảnh đẹp như vậy đáng được khắc ghi trong lòng.
Ước định năm đó giữa Trang Diễn và y coi như miễn cưỡng hoàn thành, tuy rằng chỉ có thể vui mừng trong chốc lát, sau khi Trang Diễn tìm được y cũng không dạo chơi nữa, không nói một câu đã mang y trở về, bảo vệ y ở chỗ an toàn nhất.
Đáng tiếc, y khó khăn lắm mới đi một chuyến tới nam cảnh, lại không thể ngắm nhìn cảnh vật xinh đẹp nơi đây, nếu có cơ hội quay lại, cũng không biết quang cảnh khi đó sẽ thế nào.
Thế sự khó dò, sau đó Tiểu Trì luyện thành võ công Tiểu Nghệ, cũng không còn cơ hội ngắm cảnh với Trang thiếu gia của y nữa.
Sau bảy trăm năm, trong lòng Trì Võng ít nhiều cũng nảy sinh cảm khái, lặng lẽ thở dài, cố nhân từ lâu đã biến thành xương trắng, yên nghỉ ở núi Bạn Sơn bắc cảnh, mà bây giờ đứng cạnh y... cũng chỉ có con lừa ngốc giống hệt Trang Diễn này.
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Chậu tinh: Nếu bây giờ ta nắm tay nhỏ của Trì thí chủ dắt đi, có lẽ sẽ...
A. Bị Trì thí chủ đập cho một trận thật đau.
B. Bị Trì thí chủ ném xuống sông.
C. Nghĩ biện pháp đánh thắng Trì thí chủ, sau đó vừa đánh vừa đưa y về Thiền Quang Tự.
D. Nghĩ biện pháp đánh thắng Trì thí chủ, rồi cùng nhau dã ngoại play một cái cảnh cáo đỏ
Tên Hòa Thượng Muốn Độ Ta Cong Rồi!
Đánh giá:
Truyện Tên Hòa Thượng Muốn Độ Ta Cong Rồi!
Story
Chương 107: ... Không cho sờ
10.0/10 từ 48 lượt.