Tên Hề Sát Nhân Và Bảo Vật Của Hắn
C41: Cuộc Ẩu Đả
Kể từ cái ngày đó, tên hề cũng không còn xuất hiện nữa. Y/n thì vẫn giữ lời hứa, ngày nào cũng ghé thăm nhà cậu rồi rủ cậu đi chơi.
Hôm nay nó dắt cậu cùng ra bãi đất trống, nơi mà đám trẻ hay tụ tập cùng chơi với nhau. Khác với Y/n, tụi con trai khác lại không thân thiện lắm. Đứa nắm đầu là một tên nhóc rất bự con, ăn nói có chút thô tục. Đám trẻ lúc nhỏ lại cứ hay cho việc chửi thề là một việc gì đó hay ho, vĩ đại lắm. Vì là người mới, Dermot bị đứa nhóc cầm đầu bắt đi giựt tóc tụi con gái mới cho chơi cùng bọn.
"Ê, newbie* thấy nhỏ kia không, giựt được tóc nó, tao cho mày chơi cùng."
(*newbie: lính mới, người mới)
Mấy đứa nhóc còn lại hùa theo, hí ha hí hởn pha trò cười.
"Đùa, con nhỏ đó dữ như bà chằn."
"Hahaha, nó dí đánh thằng lính mới như rơm cho mà xem."
"Hahahaha."
Dermot nhìn bọn nó, ánh mắt kiểu trẻ trâu, khinh bỉ nhẹ.
Thấy Dermot lâm vào thế khó, Y/n chen vào nói giúp.
"G-giựt tóc bạn nữ... Tớ th-hấy việc này không đúng lắm đâu.."
Tên nhóc cầm đầu quát tháo.
"Câm đi thằng kia, tối ngày leo nheo leo nheo cái mỏ."
Có vài đứa con trai trong nhóm không đồng tình với cách hành xử của tên nhóc cầm đầu lắm, nhưng vì nó bự con nhất xóm nên cũng nhắm mắt làm ngơ, tiếp tục trò chơi của riêng mình.
Cậu cau mày, có chút giận dữ trước câu quát lớn tiếng của tên bự con với Y/n.
"Thôi Y/n, chúng ta đi chỗ khác chơi cũng được."
Nói rồi, Dermot kéo tay Y/n quay lưng bước đi, nhưng chưa được nửa bước thì tiếng trêu chọc bắt đầu. Khởi đầu không ai khác ngoài nhóc cầm đầu kia.
"Lêu lêu hai thằng bê đê, yếu đuối, tự kỉ, không ai chơi. Lêu lêu."
Không nhịn được nữa, Dermot nhào đến, đá nó một phát giữa hai chân, đủ thốn tới già. Đôi mắt sát khí tựa như muốn giết người, cơn tức không một chút kiềm chế cứ liên tục thoát ra từ người cậu.
"Cậu nói tôi cũng được, nhưng đừng có động đến Y/n."
Tên nhóc đau điếng, gục xuống đất, ôm lấy chỗ vừa bị Dermot đá, mắt rưng rưng như muốn khóc nhưng cố kiềm lại. Thế vẫn không chừa, khẩu nghiệp lại một lần nữa thoát ra từ tên nhóc.
"Haha, ngầu ghê. Tao cứ nói đấy thì sao nào. Y/n bê đê, Y/n mít ướt, Y/n ngu bò."
1
Đoạn điệp khúc giễu cợt cứ liên tục được phát ra từ miệng tên nhóc cầm đầu. Nó lấy trụ đứng dậy, rồi giơ nắm đấm, lao đến chỗ Dermot như một tia sáng.
Cậu nhanh nhẹn né sang bên khiến tên nhóc ù té vô bụi gai, tay chân trầy xước đến lấm le máu. Một hình ảnh quá ghê rợn đối với đám nhóc nhỏ.
"Haha, lại cứ tưởng thế nào. Bày đặt né. Ngon thì đánh tao này. Thằng newbie."
Vô thức, ánh mắt Dermot biến đối, tựa như một con quỷ đang săn mồi giữa khu rừng tối, khiến đám trẻ xung quanh phải khiếp đảm. Cậu chầm chậm bước tới, nắm lấy cổ áo tên nhóc bự con kia, hất nó xuống nền đất rồi một cách mất bình tĩnh, cậu liên tục giơ ra những tràng nắm đấm mạnh bạo nhắm thẳng vào khuôn mặt. Bỗng chốc, Dermot cảm giác như cơn áp lực cậu đè nén bấy lâu nay như được giải tỏa một cách khó hiểu, khác với cảm giác Y/n đem lại, yên bình và dịu êm, nó tựa như một cơn cuồng khát, cứ một cú đấm tới cậu càng trở nên thích thú bạo lực kỳ lạ. Một cảm giác khác người, kỳ dị và nguy hiểm.
1
Giọt nước tràn ly.
Con giun xéo lắm cũng quằn.
Trước cảnh tượng đó, vòng tròn đám đông dần nới rộng, có đứa (cùng nhóm với tên nhóc bị đánh) chạy đi mách người lớn, có đứa đứng run rẩy sợ hãi, có đứa kêu hét ngừng lại, có đứa òa khóc nức nở. Chỉ riêng Y/n bước đến bên cậu, khẽ vỗ vai, chất giọng nó lảnh lót mà sao lúc này thật trầm ấm.
"Leonard, đủ rồi. Cậu ấy biết sai rồi. Cảm ơn cậu... Leonard.."
Nghe tiếng nó, Dermot mới hoàn hồn tỉnh lại, vừa rồi cứ như cậu bị quỷ nhập, cứ ra nắm đấm một cách mất kiểm soát. Dermot liếc nhìn xung quanh, đám trẻ, ai cũng nhìn cậu với một ánh mắt quỷ dị, khiếp sợ, còn có người lớn vừa mới chạy ra, một ông chú trung niên, ánh mắt sắc lẻm tựa như mẹ cậu lạnh lùng nhìn cậu lúc cậu làm sai gì đó. Nhìn xuống tay mình, phớt phơ vài giọt máu đọng lại, Dermot có chút kinh hoảng với những gì mình vừa làm. Khác với ban nãy, cậu giờ như một chú cừu đen sợ hãi bị cô lập bởi bầy đàn của mình.
Tên nhóc bị cậu đánh, hình như đã bất tỉnh vì quá đau. Điều đó càng khiến cho tội cậu thêm nặng.
Nhìn thấy Dermot chết lặng, Y/n nhanh chóng kéo tay cậu chạy đi mặc cho tiếng la ó ngăn cản của ông chú kia. Cứ trốn đi trước đã, tránh cho cậu phiền phức. Dù cậu hiện tại có hơi đáng sợ, nhưng nó hiểu, cậu vì nó mà trở nên như vậy nên nó cũng phải có một phần trách nhiệm.
Giữa lúc dầu sôi lửa bỏng thế này, nó vẫn không bỏ rơi cậu.
Dermot cùng nó chạy, trong náo nhiệt, nhưng trong lòng cậu, lại cứ có chút lâng lâng êm dịu khó tả. Vì chạy mệt hay vì có nó ở bên, cớ sao tim cậu cứ đập thình thịch không ngừng...
.
.
.
.
.
.
.
.
.
24/12 3:39 PM
Đổi tình tiết nhe mọi người, cái cũ đọc hơi sượng sượng với mạch diễn biến quá nhanh không hợp lý lắm. ^^!
Tên Hề Sát Nhân Và Bảo Vật Của Hắn