Tê Tiên
Chương 6
71@-
13-
Có lẽ chính sự ngoan ngoãn, nhu thuận của ta đã khiến Lý Tú Khiêm động lòng, những ngày gần đây, hắn càng đối xử với ta ôn hòa hơn, thậm chí còn hứa sẽ giúp ta tìm lại người thân.
Ta xúc động đến mức rơi nước mắt, liền càng thêm cố gắng “báo đáp” hắn.
Không chỉ là lời nói suông, Lý Tú Khiêm thực sự phái người đi dò la tin tức, thậm chí tìm được cả kẻ buôn người từng bán ta năm đó.
Kẻ kia tất nhiên sợ bị Lý Tú Khiêm trách phạt, liền thành thật khai ra toàn bộ sự tình.
Nghe nói khi ấy, trên người ta còn mang theo một khối ngọc bội cực kỳ quý giá,
Chỉ là đã bị bà ta đem đến tiệm cầm đồ, đổi lấy một khoản bạc không nhỏ.
Lý Tú Khiêm nói với ta:
“Kẻ buôn người kia gian trá, ta đã giao cho nha môn xử lý, nhất định phải cho bà ta một trận đòn roi nên thân!”
“Chỉ tiếc là khối ngọc bội đã bị một thương nhân phương xa mua mất, muốn truy về e phải tốn chút thời gian.”
Ngọc bội ấy… Có thể chính là manh mối duy nhất về thân phận của ta.
Hắn chịu làm đến mức này, ta thật lòng đã vô cùng biết ơn, chỉ mong sớm có kết quả.
Lý Tú Khiêm thấy ta vui vẻ, cũng nở ra nụ cười hiếm hoi:
“Nghe giọng ngươi nói, giống như là người từ kinh thành đến.”
Nhưng kinh thành cách đây mấy trăm dặm, một thiếu nữ khuê các như ta, sao lại trôi dạt tới nơi này được?
Hắn trầm ngâm một lát, rồi bất ngờ nắm lấy cằm ra, hỏi:
“Hay là… Ngươi từng bỏ trốn cùng tình lang, rồi hai người nhảy sông tự tận nên mới trôi dạt đến đây?”
“Tình lang?”
Ta chẳng nhớ ra chút gì.
Nếu thực sự từng có người như vậy, thì giờ ta cũng không còn ấn tượng nữa.
Biết hắn nói đùa, ta bèn làm bộ thở dài:
“Ai da, không biết tình lang người ta giờ đang nơi nao… Bao giờ mới tìm lại được tiểu nữ tử đây…”
Lý Tú Khiêm giả vờ tức giận, đè ta xuống dưới thân, nói:
“Đúng là đồ nữ nhân ba lòng bốn dạ! Bổn vương còn ở đây, ngươi còn dám mơ tưởng tình lang khác?”
Nói xong, lại bắt đầu nổi tà tâm.
-14-
Chớp mắt đã qua một tháng.
Ta… Phát hiện mình có thai.
Do ta không có kinh nghiệm, Đại Nhi còn nhỏ tuổi, nên cũng không để ý.
Mãi đến khi bà vú do Thái phu nhân phái đến hỏi ra tháng này đã thay y phục lần nào chưa, ta mới chợt nhận ra—
Từ sau khi vào phủ, hình như ta chưa từng có kinh nguyệt lại.
Thái phu nhân mừng rỡ không thôi, lập tức cho mời lão đại phu của Hồi Xuân Đường đến khám.
Lão đại phu bắt mạch xong, liền cung kính thưa:
“Như phu nhân đã có hỉ, nhưng thời gian còn sớm, cần an dưỡng cẩn thận.”
Thái phu nhân vui đến mức cười không khép được miệng:
“Mới một tháng đã có thai! Đây… Đây đúng là chuyện đại hỷ! Vân Cẩm, con đúng là phúc tinh của Lý gia!”
Bà lại hỏi đại phu về những điều cần kiêng kỵ.
Lão đại phu vuốt râu nói:
“Như phu nhân thể chất rất tốt, đúng là tướng mạo đa tử đa phúc.”
Ánh mắt Thái phu nhân nhìn ta mang đầy kỳ vọng, khẽ niệm một câu:
“A di đà Phật! Tạ ơn Bồ Tát phù hộ!”
Ta hơi ngẩn ngơ.
Từ trước đến giờ, ta luôn mong nhanh chóng mang thai để khỏi bị bán đi.
Giờ thật sự đã có thai… Nhưng trong đầu ta lại trống rỗng.
Lý Tú Khiêm sau khi về phủ, cũng tỏ ra rất kích động.
Hắn gần ba mươi tuổi, chưa từng có con, giờ mà có người nối dõi thì dù là nam nhân lạnh lùng đến mấy, cũng không giấu được niềm vui.
Đêm ấy, hắn áp tai vào bụng ta, lẩm bẩm:
“Hình như chẳng nghe được gì cả…”
Ta nhịn cười, nói:
“Mới hơn một tháng thì nghe được gì chứ? Phải bốn, năm tháng mới có phản ứng kia mà.”
Lý Tú Khiêm ôm ta vào lòng, dịu giọng nói:
“Tính ra… Chắc là lần đầu tiên đã có rồi.”
Nói xong, hắn thở dài.
Ra từng nghe Đại Nhi kể, hắn và người thê tử trước không có con, bao năm vẫn vô sinh.
Có lẽ hắn không ngờ, đổi một người khác—lại dễ dàng thế.
Ta không dám nói nhiều, chỉ yên lặng tựa vào ngực hắn, hỏi nhỏ:
“Quận vương, còn… Ngọc bội, có tin tức gì chưa?”
Lý Tú Khiêm đáp:
“Vẫn đang điều tra, nàng yên tâm, nhất định sẽ tìm ra manh mối.”
Nói rồi, ánh mắt hắn dừng lại trên mặt ta, nghiêm túc nói:
“Dù có tìm được thân nhân nàng hay không, ta cũng sẽ không bạc đãi nàng. Chờ nàng sinh con xong, ta sẽ phong nàng làm trắc phi, đưa tên vào gia phả.”
Ta khẽ gật đầu.
Trắc phi, với một nữ nhân mất trí, không nơi nương tựa như ta, cũng đã là món quà quá lớn rồi.
Nhưng trong lòng ta vẫn có đôi chút chưa yên.
Dù sao… Trắc phi cũng chỉ là thiếp.
Hiện tại trong phủ chưa có chính thất, ta còn có thể sống an nhàn.
Nhưng nếu một ngày nào đó có chính phi về phủ, ta… Sẽ phải sống thế nào đây?
Không bao lâu sau, dấu hiệu thai nghén bắt đầu rõ rệt, ta ăn nhiều, ngủ nhiều, người cũng mệt mỏi uể oải hơn trước.
Tê Tiên
13-
Có lẽ chính sự ngoan ngoãn, nhu thuận của ta đã khiến Lý Tú Khiêm động lòng, những ngày gần đây, hắn càng đối xử với ta ôn hòa hơn, thậm chí còn hứa sẽ giúp ta tìm lại người thân.
Ta xúc động đến mức rơi nước mắt, liền càng thêm cố gắng “báo đáp” hắn.
Không chỉ là lời nói suông, Lý Tú Khiêm thực sự phái người đi dò la tin tức, thậm chí tìm được cả kẻ buôn người từng bán ta năm đó.
Kẻ kia tất nhiên sợ bị Lý Tú Khiêm trách phạt, liền thành thật khai ra toàn bộ sự tình.
Nghe nói khi ấy, trên người ta còn mang theo một khối ngọc bội cực kỳ quý giá,
Chỉ là đã bị bà ta đem đến tiệm cầm đồ, đổi lấy một khoản bạc không nhỏ.
Lý Tú Khiêm nói với ta:
“Kẻ buôn người kia gian trá, ta đã giao cho nha môn xử lý, nhất định phải cho bà ta một trận đòn roi nên thân!”
“Chỉ tiếc là khối ngọc bội đã bị một thương nhân phương xa mua mất, muốn truy về e phải tốn chút thời gian.”
Ngọc bội ấy… Có thể chính là manh mối duy nhất về thân phận của ta.
Hắn chịu làm đến mức này, ta thật lòng đã vô cùng biết ơn, chỉ mong sớm có kết quả.
Lý Tú Khiêm thấy ta vui vẻ, cũng nở ra nụ cười hiếm hoi:
“Nghe giọng ngươi nói, giống như là người từ kinh thành đến.”
Nhưng kinh thành cách đây mấy trăm dặm, một thiếu nữ khuê các như ta, sao lại trôi dạt tới nơi này được?
Hắn trầm ngâm một lát, rồi bất ngờ nắm lấy cằm ra, hỏi:
“Hay là… Ngươi từng bỏ trốn cùng tình lang, rồi hai người nhảy sông tự tận nên mới trôi dạt đến đây?”
“Tình lang?”
Ta chẳng nhớ ra chút gì.
Nếu thực sự từng có người như vậy, thì giờ ta cũng không còn ấn tượng nữa.
Biết hắn nói đùa, ta bèn làm bộ thở dài:
“Ai da, không biết tình lang người ta giờ đang nơi nao… Bao giờ mới tìm lại được tiểu nữ tử đây…”
Lý Tú Khiêm giả vờ tức giận, đè ta xuống dưới thân, nói:
“Đúng là đồ nữ nhân ba lòng bốn dạ! Bổn vương còn ở đây, ngươi còn dám mơ tưởng tình lang khác?”
Nói xong, lại bắt đầu nổi tà tâm.
-14-
Chớp mắt đã qua một tháng.
Ta… Phát hiện mình có thai.
Do ta không có kinh nghiệm, Đại Nhi còn nhỏ tuổi, nên cũng không để ý.
Mãi đến khi bà vú do Thái phu nhân phái đến hỏi ra tháng này đã thay y phục lần nào chưa, ta mới chợt nhận ra—
Từ sau khi vào phủ, hình như ta chưa từng có kinh nguyệt lại.
Thái phu nhân mừng rỡ không thôi, lập tức cho mời lão đại phu của Hồi Xuân Đường đến khám.
Lão đại phu bắt mạch xong, liền cung kính thưa:
“Như phu nhân đã có hỉ, nhưng thời gian còn sớm, cần an dưỡng cẩn thận.”
Thái phu nhân vui đến mức cười không khép được miệng:
“Mới một tháng đã có thai! Đây… Đây đúng là chuyện đại hỷ! Vân Cẩm, con đúng là phúc tinh của Lý gia!”
Bà lại hỏi đại phu về những điều cần kiêng kỵ.
Lão đại phu vuốt râu nói:
“Như phu nhân thể chất rất tốt, đúng là tướng mạo đa tử đa phúc.”
Ánh mắt Thái phu nhân nhìn ta mang đầy kỳ vọng, khẽ niệm một câu:
“A di đà Phật! Tạ ơn Bồ Tát phù hộ!”
Ta hơi ngẩn ngơ.
Từ trước đến giờ, ta luôn mong nhanh chóng mang thai để khỏi bị bán đi.
Giờ thật sự đã có thai… Nhưng trong đầu ta lại trống rỗng.
Lý Tú Khiêm sau khi về phủ, cũng tỏ ra rất kích động.
Hắn gần ba mươi tuổi, chưa từng có con, giờ mà có người nối dõi thì dù là nam nhân lạnh lùng đến mấy, cũng không giấu được niềm vui.
Đêm ấy, hắn áp tai vào bụng ta, lẩm bẩm:
“Hình như chẳng nghe được gì cả…”
Ta nhịn cười, nói:
“Mới hơn một tháng thì nghe được gì chứ? Phải bốn, năm tháng mới có phản ứng kia mà.”
Lý Tú Khiêm ôm ta vào lòng, dịu giọng nói:
“Tính ra… Chắc là lần đầu tiên đã có rồi.”
Nói xong, hắn thở dài.
Ra từng nghe Đại Nhi kể, hắn và người thê tử trước không có con, bao năm vẫn vô sinh.
Có lẽ hắn không ngờ, đổi một người khác—lại dễ dàng thế.
Ta không dám nói nhiều, chỉ yên lặng tựa vào ngực hắn, hỏi nhỏ:
“Quận vương, còn… Ngọc bội, có tin tức gì chưa?”
Lý Tú Khiêm đáp:
“Vẫn đang điều tra, nàng yên tâm, nhất định sẽ tìm ra manh mối.”
Nói rồi, ánh mắt hắn dừng lại trên mặt ta, nghiêm túc nói:
“Dù có tìm được thân nhân nàng hay không, ta cũng sẽ không bạc đãi nàng. Chờ nàng sinh con xong, ta sẽ phong nàng làm trắc phi, đưa tên vào gia phả.”
Ta khẽ gật đầu.
Trắc phi, với một nữ nhân mất trí, không nơi nương tựa như ta, cũng đã là món quà quá lớn rồi.
Nhưng trong lòng ta vẫn có đôi chút chưa yên.
Dù sao… Trắc phi cũng chỉ là thiếp.
Hiện tại trong phủ chưa có chính thất, ta còn có thể sống an nhàn.
Nhưng nếu một ngày nào đó có chính phi về phủ, ta… Sẽ phải sống thế nào đây?
Không bao lâu sau, dấu hiệu thai nghén bắt đầu rõ rệt, ta ăn nhiều, ngủ nhiều, người cũng mệt mỏi uể oải hơn trước.
Tê Tiên
Đánh giá:
Truyện Tê Tiên
Story
Chương 6
10.0/10 từ 26 lượt.