Tê Tiên
Chương 4
98@-
8-
Sáng sớm hôm sau, trước khi Lý Tú Khiêm tỉnh lại, ta đã cố lê tấm thân đau nhức ê ẩm dậy mà chuồn lẹ.
Chuyện đêm qua thành công hoàn toàn là nhờ ta gian trá dối lừa mà có được.
Nếu hôm nay hắn tỉnh dậy, tức giận xấu hổ, liệu có lôi ta ra hỏi tội?
Đại Nhi từng nói, những cô nương từng leo lên giường thất bại, đều bị đánh đến mức thừa sống thiếu chết rồi đuổi ra khỏi phủ.
Mà ta kiểu này — thành công trong gang tấc — không phải tội còn nặng gấp đôi à?
Thế nên ta rất không có cốt khí mà lặng lẽ chuồn đi.
Thái phu nhân là người tai thính mắt tỏ, vừa nghe chuyện xong đã vui mừng ban thưởng cho ta một đống đồ tốt.
Có thuốc bổ, có trang sức, còn có cả một đống vải vóc quý giá.
Ta, vui thì có vui, nhưng vẫn nơm nớp lo sợ, chỉ sợ Lý Tú Khiêm nổi trận lôi đình.
Nhưng cả một ngày trôi qua… Không hề có động tĩnh gì.
Đại Nhi giúp ta ra ngoài dò la tin tức, quay về nói:
“Bên Vương gia không có gì bất thường, nghe nói tâm trạng ngài ấy hôm nay khá tốt, còn đến thư phòng bàn việc với các mưu sĩ nữa kìa.”
Chẳng lẽ… Hắn không biết ta từng đến sao?
Cũng phải thôi… Chuyện này nhạy cảm, bọn hạ nhân sợ bị liên lụy, chắc không ai dám nói với hắn!
Tạm thời ta đã an toàn.
Thế là lại vài ngày nữa trôi qua, Lý Tú Khiêm lại say khướt trở về phủ.
Ta cũng đã quen tay, theo đúng bài cũ mà làm.
Lần này có lẽ hắn không say bằng hôm trước, thời gian cũng kéo dài hơn rất nhiều.
Lúc tình nồng ý mật, hắn ôm chặt lấy ta, hôn sâu đắm đuối, liên tục gọi:
“Nhược Nhược, Nhược Nhược…”
Ta cố gắng đáp lại hắn hết sức, để hắn càng chìm đắm hơn.
Đợi đến khi tất cả lắng xuống, ta rón rén mặc đồ, định lặng lẽ trốn đi — thì Lý Tú Khiêm đột nhiên lên tiếng từ sau lưng:
“Nhược Nhược, nàng định đi đâu?”
-9-
Ta giật bắn mình, toàn thân nổi da gà.
Hắn sao lại tỉnh sớm như vậy?
Chẳng lẽ… Ta sẽ giống như những nha hoàn mà Đại Nhi từng kể — bị lôi ra sân đánh cho gần chết?
Ta hoảng sợ đến mức không dám động đậy, cứng đờ như tượng đá.
Lý Tú Khiêm loạng choạng bước xuống khỏi giường, một tay day trán, tay kia thì nắm lấy ta.
Khi nhìn rõ gương mặt ta, hắn tức giận quát:
“Ngươi gan to thật đấy! Ngươi không phải là Nhược Nhược!”
Tất nhiên là không rồi!
Nhưng giờ có giả ma giả quỷ cũng không kịp nữa rồi!
Ta chỉ đành quay người lại, cúi đầu nói nhỏ:
“Là Thái phu nhân bảo thiếp đến hầu hạ Quận vương.”
Dù lấy Thái phu nhân ra làm cái cớ chưa chắc có ích, nhưng còn hơn là bị xem như lẻn lên giường không danh không phận.
Lý Tú Khiêm dù lần đầu nhìn rõ mặt ta, nhưng cũng đồng thời nhìn thấy vết đỏ trên cổ, vết bầm trên cổ tay, son phấn bị hôn đến nỗi nhòe nhoẹt.
Mà hắn… Toàn thân tr*n tr**, để lộ cơ ngực rắn chắc và…
Trong không khí còn phảng phất mùi ái muội mờ ám, nhìn qua là biết — vừa rồi chúng ta đã làm gì.
Lý Tú Khiêm nắm chặt tay ta, trầm mặc rất lâu, cuối cùng mới thấp giọng nói:
“Ngươi… Lui ra đi.”
Ta kinh ngạc nhìn hắn, thấy trong mắt hắn vẫn còn ánh lửa d*c v*ng, ngay cả yết hầu cũng khẽ nhúc nhích.
Nhưng ta không dám chọc giận hắn thêm, vội vàng xoay người rời đi.
Khi sắp bước ra khỏi cửa, vì quá vội vàng, lại thêm váy của ta bị hắn xé rách một mảng, suýt chút nữa thì ngã sấp xuống đất.
Là Lý Tú Khiêm vươn tay ôm ngang ta lại.
“Tạ ơn Quận vương.”
Ta cảm nhận được tay hắn nóng như lửa, lực đạo siết vào eo ta rất mạnh, khiến ta hơi đau.
“Quận vương…”
Nghe ta lên tiếng, ánh mắt Lý Tú Khiêm trở nên phức tạp, rồi mới buông ta ra.
Ta không dám nán lại một giây, vội vã chạy như bay về tiểu viện của mình.
-10-
Cho đến khi trở về, tim ta vẫn còn thình thịch thình thịch không ngừng.
Hôm nay bị phát hiện rồi, liệu sau này còn có cơ hội “nhặt lượm” nữa không?
Chúng ta mới chỉ ngủ với nhau hai lần, như vậy… Có thể mang thai được không?
Mang theo vô vàn lo lắng, đến tận canh ba, ta vẫn không thể chợp mắt.
Sáng hôm sau, ta còn chưa kịp dậy thì đã thấy Đại Nhi chạy vào nói:
“Cô nương, cô nương! Quận vương gọi người sang đấy!”
“!”
Xong rồi… Đến lúc tính sổ rồi!
Ta nhanh chóng rửa mặt chải tóc, rón rén đi theo quản gia đến viện của Lý Tú Khiêm.
Vừa mới bước chân qua cửa, ta đã nghe thấy tiếng quát lớn:
“Các ngươi gan to bằng trời rồi đấy!”
“Bớt lấy Thái phu nhân ra làm cái cớ! Trong phủ này còn có quy củ nữa không?”
“Dám nhân lúc ta say rượu mà nhét người vào giường ta! Các ngươi chán sống rồi sao?”
Ta nghe mà run bần bật, chẳng lẽ… Quản gia gia bị trừng phạt rồi?
Vậy thì ta có chạy đằng trời cũng không thoát.
Lý Tú Khiêm mắng một hồi rất lâu, nếu không có người cản lại, chắc đã sớm đánh quản gia mấy chục trượng rồi.
May thay, không lâu sau, quản gia vẫn toàn mạng bước ra từ đại sảnh.
Ta thầm nghĩ: Xong rồi, xong thật rồi, giờ đến lượt mình bị hỏi tội.
Thế nhưng quản gia vừa thấy ta, lại vui mừng khôn xiết, còn ghé tai thì thầm một câu:
“Làm tốt lắm!”
Ta choáng váng, chẳng hiểu ra sao cả.
Lý Tú Khiêm đang ngồi trên ghế thái sư uống trà, hắn mặc một bộ đạo bào màu xám nhạt, càng tôn lên thân hình cao ráo tuấn tú.
Vừa thấy ta bước vào, ánh mắt hắn sắc như tia chớp quét tới.
Người này… Lúc mặc y phục lại khiến người ta áp lực đến khó thở, vẫn là khi không mặc đồ thì dễ gần hơn nhiều.
Hắn chăm chăm nhìn ta…
Lý Tú Khiêm trầm mặc một lúc lâu, rồi mới chậm rãi nói:
“Trong viện của bản vương… Không dung thứ cho kẻ không biết giữ quy củ. Hiểu chưa?”
Ta gật đầu như gà mổ thóc:
“Hiểu rồi! Hiểu rồi ạ!”
Sau này… Ta tuyệt đối không dám nữa.
Ánh mắt Lý Tú Khiêm khẽ lóe lên, hắn uống một ngụm trà, rồi nói:
“Được rồi, ngươi đi thu dọn đi.”
Nói xong thì… Đuổi ta ra ngoài.
Ta đứng ngẩn người ngoài cửa.
Thu dọn? Thu dọn cái gì?
Thấy ta còn đứng đó không nhúc nhích, quản gia hào hứng chạy tới:
“Vân Cẩm cô nương à, cô đúng là lợi hại thật đấy! Quận vương gia cho cô dọn sang viện của ngài ấy rồi! Ngài ấy chịu thu nhận cô rồi!”
“Chờ bao nhiêu năm nay, cây sắt cũng nở ra hoa rồi! Lão nàng ta cuối cùng cũng không phụ kỳ vọng của Thái phu nhân! Ha ha ha ha ha—!”
“…”
Tê Tiên
8-
Sáng sớm hôm sau, trước khi Lý Tú Khiêm tỉnh lại, ta đã cố lê tấm thân đau nhức ê ẩm dậy mà chuồn lẹ.
Chuyện đêm qua thành công hoàn toàn là nhờ ta gian trá dối lừa mà có được.
Nếu hôm nay hắn tỉnh dậy, tức giận xấu hổ, liệu có lôi ta ra hỏi tội?
Đại Nhi từng nói, những cô nương từng leo lên giường thất bại, đều bị đánh đến mức thừa sống thiếu chết rồi đuổi ra khỏi phủ.
Mà ta kiểu này — thành công trong gang tấc — không phải tội còn nặng gấp đôi à?
Thế nên ta rất không có cốt khí mà lặng lẽ chuồn đi.
Thái phu nhân là người tai thính mắt tỏ, vừa nghe chuyện xong đã vui mừng ban thưởng cho ta một đống đồ tốt.
Có thuốc bổ, có trang sức, còn có cả một đống vải vóc quý giá.
Ta, vui thì có vui, nhưng vẫn nơm nớp lo sợ, chỉ sợ Lý Tú Khiêm nổi trận lôi đình.
Nhưng cả một ngày trôi qua… Không hề có động tĩnh gì.
Đại Nhi giúp ta ra ngoài dò la tin tức, quay về nói:
“Bên Vương gia không có gì bất thường, nghe nói tâm trạng ngài ấy hôm nay khá tốt, còn đến thư phòng bàn việc với các mưu sĩ nữa kìa.”
Chẳng lẽ… Hắn không biết ta từng đến sao?
Cũng phải thôi… Chuyện này nhạy cảm, bọn hạ nhân sợ bị liên lụy, chắc không ai dám nói với hắn!
Tạm thời ta đã an toàn.
Thế là lại vài ngày nữa trôi qua, Lý Tú Khiêm lại say khướt trở về phủ.
Ta cũng đã quen tay, theo đúng bài cũ mà làm.
Lần này có lẽ hắn không say bằng hôm trước, thời gian cũng kéo dài hơn rất nhiều.
Lúc tình nồng ý mật, hắn ôm chặt lấy ta, hôn sâu đắm đuối, liên tục gọi:
“Nhược Nhược, Nhược Nhược…”
Ta cố gắng đáp lại hắn hết sức, để hắn càng chìm đắm hơn.
Đợi đến khi tất cả lắng xuống, ta rón rén mặc đồ, định lặng lẽ trốn đi — thì Lý Tú Khiêm đột nhiên lên tiếng từ sau lưng:
“Nhược Nhược, nàng định đi đâu?”
-9-
Ta giật bắn mình, toàn thân nổi da gà.
Hắn sao lại tỉnh sớm như vậy?
Chẳng lẽ… Ta sẽ giống như những nha hoàn mà Đại Nhi từng kể — bị lôi ra sân đánh cho gần chết?
Ta hoảng sợ đến mức không dám động đậy, cứng đờ như tượng đá.
Lý Tú Khiêm loạng choạng bước xuống khỏi giường, một tay day trán, tay kia thì nắm lấy ta.
Khi nhìn rõ gương mặt ta, hắn tức giận quát:
“Ngươi gan to thật đấy! Ngươi không phải là Nhược Nhược!”
Tất nhiên là không rồi!
Nhưng giờ có giả ma giả quỷ cũng không kịp nữa rồi!
Ta chỉ đành quay người lại, cúi đầu nói nhỏ:
“Là Thái phu nhân bảo thiếp đến hầu hạ Quận vương.”
Dù lấy Thái phu nhân ra làm cái cớ chưa chắc có ích, nhưng còn hơn là bị xem như lẻn lên giường không danh không phận.
Lý Tú Khiêm dù lần đầu nhìn rõ mặt ta, nhưng cũng đồng thời nhìn thấy vết đỏ trên cổ, vết bầm trên cổ tay, son phấn bị hôn đến nỗi nhòe nhoẹt.
Mà hắn… Toàn thân tr*n tr**, để lộ cơ ngực rắn chắc và…
Trong không khí còn phảng phất mùi ái muội mờ ám, nhìn qua là biết — vừa rồi chúng ta đã làm gì.
Lý Tú Khiêm nắm chặt tay ta, trầm mặc rất lâu, cuối cùng mới thấp giọng nói:
“Ngươi… Lui ra đi.”
Ta kinh ngạc nhìn hắn, thấy trong mắt hắn vẫn còn ánh lửa d*c v*ng, ngay cả yết hầu cũng khẽ nhúc nhích.
Nhưng ta không dám chọc giận hắn thêm, vội vàng xoay người rời đi.
Khi sắp bước ra khỏi cửa, vì quá vội vàng, lại thêm váy của ta bị hắn xé rách một mảng, suýt chút nữa thì ngã sấp xuống đất.
Là Lý Tú Khiêm vươn tay ôm ngang ta lại.
“Tạ ơn Quận vương.”
Ta cảm nhận được tay hắn nóng như lửa, lực đạo siết vào eo ta rất mạnh, khiến ta hơi đau.
“Quận vương…”
Nghe ta lên tiếng, ánh mắt Lý Tú Khiêm trở nên phức tạp, rồi mới buông ta ra.
Ta không dám nán lại một giây, vội vã chạy như bay về tiểu viện của mình.
-10-
Cho đến khi trở về, tim ta vẫn còn thình thịch thình thịch không ngừng.
Hôm nay bị phát hiện rồi, liệu sau này còn có cơ hội “nhặt lượm” nữa không?
Chúng ta mới chỉ ngủ với nhau hai lần, như vậy… Có thể mang thai được không?
Mang theo vô vàn lo lắng, đến tận canh ba, ta vẫn không thể chợp mắt.
Sáng hôm sau, ta còn chưa kịp dậy thì đã thấy Đại Nhi chạy vào nói:
“Cô nương, cô nương! Quận vương gọi người sang đấy!”
“!”
Xong rồi… Đến lúc tính sổ rồi!
Ta nhanh chóng rửa mặt chải tóc, rón rén đi theo quản gia đến viện của Lý Tú Khiêm.
Vừa mới bước chân qua cửa, ta đã nghe thấy tiếng quát lớn:
“Các ngươi gan to bằng trời rồi đấy!”
“Bớt lấy Thái phu nhân ra làm cái cớ! Trong phủ này còn có quy củ nữa không?”
“Dám nhân lúc ta say rượu mà nhét người vào giường ta! Các ngươi chán sống rồi sao?”
Ta nghe mà run bần bật, chẳng lẽ… Quản gia gia bị trừng phạt rồi?
Vậy thì ta có chạy đằng trời cũng không thoát.
Lý Tú Khiêm mắng một hồi rất lâu, nếu không có người cản lại, chắc đã sớm đánh quản gia mấy chục trượng rồi.
May thay, không lâu sau, quản gia vẫn toàn mạng bước ra từ đại sảnh.
Ta thầm nghĩ: Xong rồi, xong thật rồi, giờ đến lượt mình bị hỏi tội.
Thế nhưng quản gia vừa thấy ta, lại vui mừng khôn xiết, còn ghé tai thì thầm một câu:
“Làm tốt lắm!”
Ta choáng váng, chẳng hiểu ra sao cả.
Lý Tú Khiêm đang ngồi trên ghế thái sư uống trà, hắn mặc một bộ đạo bào màu xám nhạt, càng tôn lên thân hình cao ráo tuấn tú.
Vừa thấy ta bước vào, ánh mắt hắn sắc như tia chớp quét tới.
Người này… Lúc mặc y phục lại khiến người ta áp lực đến khó thở, vẫn là khi không mặc đồ thì dễ gần hơn nhiều.
Hắn chăm chăm nhìn ta…
Lý Tú Khiêm trầm mặc một lúc lâu, rồi mới chậm rãi nói:
“Trong viện của bản vương… Không dung thứ cho kẻ không biết giữ quy củ. Hiểu chưa?”
Ta gật đầu như gà mổ thóc:
“Hiểu rồi! Hiểu rồi ạ!”
Sau này… Ta tuyệt đối không dám nữa.
Ánh mắt Lý Tú Khiêm khẽ lóe lên, hắn uống một ngụm trà, rồi nói:
“Được rồi, ngươi đi thu dọn đi.”
Nói xong thì… Đuổi ta ra ngoài.
Ta đứng ngẩn người ngoài cửa.
Thu dọn? Thu dọn cái gì?
Thấy ta còn đứng đó không nhúc nhích, quản gia hào hứng chạy tới:
“Vân Cẩm cô nương à, cô đúng là lợi hại thật đấy! Quận vương gia cho cô dọn sang viện của ngài ấy rồi! Ngài ấy chịu thu nhận cô rồi!”
“Chờ bao nhiêu năm nay, cây sắt cũng nở ra hoa rồi! Lão nàng ta cuối cùng cũng không phụ kỳ vọng của Thái phu nhân! Ha ha ha ha ha—!”
“…”
Tê Tiên
Đánh giá:
Truyện Tê Tiên
Story
Chương 4
10.0/10 từ 26 lượt.