Tê Tiên
Chương 17: Hoàn
32@-
Đại tỷ phu thấy Lý Tú Khiêm tuy lớn tuổi hơn mình nhưng thái độ lại rất tốt, trong lòng rất hài lòng, nói:
“Giữa phu thê, quan trọng nhất là… Thuận theo. Thê tử nói gì, tốt nhất là gật đầu theo. Nàng ấy tìm ngươi nói chuyện, không phải để nghe ý kiến của ngươi, cũng không phải vì nàng ấy không biết nên làm gì. Nàng ấy chỉ muốn ngươi… Ủng hộ nàng ấy, hiểu chưa?”
Lời này vừa nói ra, Tam tỷ phu – Từ Thất Lang – liền đập bàn tán thưởng:
“Đại tỷ phu! Huynh đúng là lời nào cũng như ngọc, câu nào cũng như vàng! Điểm này ta cũng phải sống với Lưu Tiên nửa năm mới dần dần ngộ ra đấy!”
Nhị tỷ phu phe phẩy quạt, kiêu ngạo nói:
“He he, ta thì biết ngay từ đầu rồi. Cho nên thê tử ta mới đối xử tốt với ta như vậy, dịu dàng lắm! Nói cho cùng, phu quân mà làm tốt, thì thê tử mới vui!”
Lý Tú Khiêm: “…”
Một đám nam nhân làm quan làm tướng, mà ai cũng sợ thê tử cả sao?
Chỉ có Tứ tỷ phu, chính là Thái tử điện hạ, tỏ vẻ trầm ổn, nói:
“Những lời này, tốt nhất đừng để người ngoài nghe thấy… Kẻo người ta chê cười chúng ta sợ the tử.”
Lý Tú Khiêm mắt trừng trừng, ngơ ngác hỏi:
“Thái tử điện hạ, ngay cả người… Cũng đối xử với Tứ tỷ như vậy sao?”
Thái tử khẽ cười:
“Chúng ta giờ ở bên ngoài hoàng cung, không nói chuyện quân thần, chỉ nói chuyện người nhà. Nói thật thì, chỉ cần Trừng Tiên không vui, ta liền lo đến cuống cả lên, chẳng biết phải nói gì cho phải.”
Đại tỷ phu nắm chặt tay Thái tử:
“Ta cũng vậy! Ta cũng thế! Đại tỷ bắt ta phạt đứng, chỉ cần đứng ít một chút thôi là ta cũng chẳng dám đâu!”
Nhị tỷ phu chau mày, như thể nhớ lại chuyện xưa, thở dài nói:
“Nam nhi tình trường thì khí khái giảm… Mình mà ít làm thê tử buồn, thì cũng không bị phạt.”
Tam tỷ phu thì điềm đạm, tự tại nói:
“Chuyện này thì có sao? Lưu Tiên từng nói, nhạc phụ – là phụ thân – bao năm qua cũng sống như vậy đấy! Mọi người xem, phụ thân sống vui biết bao!”
“Chuẩn luôn!”
“Có lý!”
“Không sai!”
Lý Tú Khiêm: “…”
Hắn đã hiểu rồi!
Đây đúng là một dàn “phu quân ngoan nghe lời”!
Nhưng nghĩ một lúc, hắn vẫn thấy thắc mắc, liền hỏi Thái tử:
“Điện hạ là thiên hoàng quý tộc, sao cũng như vậy được? Người và Tứ tỷ là sao mà đến với nhau được vậy?”
Thái tử ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên trời, khẽ cười nói:
“Đó… Lại là một câu chuyện khác rồi!”
- HOÀN -
Tê Tiên
Đại tỷ phu thấy Lý Tú Khiêm tuy lớn tuổi hơn mình nhưng thái độ lại rất tốt, trong lòng rất hài lòng, nói:
“Giữa phu thê, quan trọng nhất là… Thuận theo. Thê tử nói gì, tốt nhất là gật đầu theo. Nàng ấy tìm ngươi nói chuyện, không phải để nghe ý kiến của ngươi, cũng không phải vì nàng ấy không biết nên làm gì. Nàng ấy chỉ muốn ngươi… Ủng hộ nàng ấy, hiểu chưa?”
Lời này vừa nói ra, Tam tỷ phu – Từ Thất Lang – liền đập bàn tán thưởng:
“Đại tỷ phu! Huynh đúng là lời nào cũng như ngọc, câu nào cũng như vàng! Điểm này ta cũng phải sống với Lưu Tiên nửa năm mới dần dần ngộ ra đấy!”
Nhị tỷ phu phe phẩy quạt, kiêu ngạo nói:
“He he, ta thì biết ngay từ đầu rồi. Cho nên thê tử ta mới đối xử tốt với ta như vậy, dịu dàng lắm! Nói cho cùng, phu quân mà làm tốt, thì thê tử mới vui!”
Lý Tú Khiêm: “…”
Một đám nam nhân làm quan làm tướng, mà ai cũng sợ thê tử cả sao?
Chỉ có Tứ tỷ phu, chính là Thái tử điện hạ, tỏ vẻ trầm ổn, nói:
“Những lời này, tốt nhất đừng để người ngoài nghe thấy… Kẻo người ta chê cười chúng ta sợ the tử.”
Lý Tú Khiêm mắt trừng trừng, ngơ ngác hỏi:
“Thái tử điện hạ, ngay cả người… Cũng đối xử với Tứ tỷ như vậy sao?”
Thái tử khẽ cười:
“Chúng ta giờ ở bên ngoài hoàng cung, không nói chuyện quân thần, chỉ nói chuyện người nhà. Nói thật thì, chỉ cần Trừng Tiên không vui, ta liền lo đến cuống cả lên, chẳng biết phải nói gì cho phải.”
Đại tỷ phu nắm chặt tay Thái tử:
“Ta cũng vậy! Ta cũng thế! Đại tỷ bắt ta phạt đứng, chỉ cần đứng ít một chút thôi là ta cũng chẳng dám đâu!”
Nhị tỷ phu chau mày, như thể nhớ lại chuyện xưa, thở dài nói:
“Nam nhi tình trường thì khí khái giảm… Mình mà ít làm thê tử buồn, thì cũng không bị phạt.”
Tam tỷ phu thì điềm đạm, tự tại nói:
“Chuyện này thì có sao? Lưu Tiên từng nói, nhạc phụ – là phụ thân – bao năm qua cũng sống như vậy đấy! Mọi người xem, phụ thân sống vui biết bao!”
“Chuẩn luôn!”
“Có lý!”
“Không sai!”
Lý Tú Khiêm: “…”
Hắn đã hiểu rồi!
Đây đúng là một dàn “phu quân ngoan nghe lời”!
Nhưng nghĩ một lúc, hắn vẫn thấy thắc mắc, liền hỏi Thái tử:
“Điện hạ là thiên hoàng quý tộc, sao cũng như vậy được? Người và Tứ tỷ là sao mà đến với nhau được vậy?”
Thái tử ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên trời, khẽ cười nói:
“Đó… Lại là một câu chuyện khác rồi!”
- HOÀN -
Tê Tiên
Đánh giá:
Truyện Tê Tiên
Story
Chương 17: Hoàn
10.0/10 từ 26 lượt.