Tê Tiên
Chương 10
68@-
21-
Khi yến tiệc kết thúc, Lý Tú Khiêm cũng đã nghe về chuyện này.
Hắn trở về phòng nói:
“Phiên Phiên là con út của nhà họ Bạch, trước kia ta thấy nàng ta chỉ là đứa trẻ được nuông chiều, giờ nhìn lại, đúng là không biết phép tắc. Ta sẽ bảo nàng ta đến xin lỗi nàng.”
Ta lắc đầu:
“Cũng không cần thiết.”
Chuyện này dù ta đúng, nếu để người miệng lưỡi cay độc nói ra, thể nào cũng bảo Lý Tú Khiêm vô tình quên nghĩa cũ.
Lý Tú Khiêm hôn nhẹ lên má ta, nói khẽ:
“Vẫn là nàng hiểu chuyện.”
Nói rồi, hắn đuổi các nha hoàn ra, tay khẽ luồn vào trong áo ta.
“Lâu như vậy rồi… Giờ chắc được rồi chứ?”
Hắn vẫn nhớ đến chuyện đó sao?
Dù đại phu có nói qua tháng là có thể gần gũi lại, nhưng ta vẫn ngại ngùng, khẽ đẩy tay hắn:
“Đừng nghịch nữa, thiếp còn muốn đi xem bọn trẻ một chút.”
Dù mỗi đứa đều có vú nuôi, ta vẫn muốn tự mình cho bú đôi chút.
Sữa của ta chẳng nhiều, nhưng là tình mẫu tử mà.
Lý Tú Khiêm thổi hơi vào cổ ta, mê hoặc:
“Ba tên ngốc kia có gì đáng xem. Chi bằng chúng ta cố gắng thêm, sinh một đứa nữ nhi nữa… Hôm nay ở lại với ta đi, nàng bỏ rơi ta bao lâu rồi…”
Nói rồi, hắn đáng thương bế bổng ta lên giường.
“Người…”
“Suỵt… Đừng nói, giữ sức lại…”
“Vô lại…”
“Ta biết nàng thích mà…”
Ánh nến lay động, đêm dài tình càng dài.
Sáng hôm sau, đúng là dậy muộn thật.
Nhưng chúng ta vừa mới rời giường thì bên ngoài đã có người chạy đến báo:
“Vương gia, xảy ra chuyện rồi! Vương gia, Bạch vương phi… Nàng ấy đã trở về rồi!”
Bạch Nhược Nhược?
Nàng ta chẳng phải đã chết rồi sao?
Lý Tú Khiêm nhíu chặt mày:
“Ngươi nói gì vậy?”
Tách trà trong tay ta rơi xuống đất,
“Choang” một tiếng, vỡ tan tành.
-22-
Ta chưa từng nghĩ đến việc — Bạch Nhược Nhược thật sự đã trở về.
Khi chúng ta cùng đến chính đường, chỉ thấy một nữ tử dáng người thướt tha, dung mạo xinh đẹp đang quỳ trước mặt Thái phu nhân, nước mắt đầm đìa.
“Hu hu hu, mẫu thân, túc phụ trở về rồi!”
“Năm đó xe ngựa của con rơi xuống vách núi, con cũng mất trí nhớ, may được một đôi phu thẻ già trong núi cứu giúp. Vài hôm trước, con đột nhiên nhớ lại mọi chuyện, cuối cùng cũng tìm được đường về! Mẫu thân! Con nhớ người lắm…”
Theo lời nàng ta, năm xưa bị thương mất trí, sống nương nhờ nhà một ông bà già trong núi, đến nay mới đột nhiên nhớ lại tất cả rồi quay về vương phủ.
Chuyện này… Thật sự trùng hợp như vậy sao?
Ta vừa sinh nhi tử, được phong làm Trắc phi — thì nàng ta đột nhiên xuất hiện?
Cảm giác như có một bàn tay vô hình nào đó đang sắp đặt tất cả.
Nhớ đến ánh mắt oán độc khác thường của Bạch Phiên Phiên, ta dường như đã hiểu ra chút gì đó.
Thấy ta và Lý Tú Khiêm cùng xuất hiện, trong mắt Bạch Nhược Nhược thoáng qua một tia âm u.
Nàng ta không hề để tâm đến ta, mà lao thẳng về phía Lý Tú Khiêm.
“Phu quân! Phu quân! Thiếp đã trở về rồi! Trở về thật rồi!”
Trên gương mặt Lý Tú Khiêm là sự nghi hoặc rõ ràng, hắn dỗ dành nàng ta vài câu, bảo ngồi xuống một bên rồi mới hỏi:
“… Nàng làm sao mà quay lại được?”
Một nữ nhân yếu ớt, từ nơi rừng núi về, ngoại trừ quần áo có phần quê mùa, trên váy lại chẳng hề dính chút bùn đất nào.
Bạch Nhược Nhược khựng lại một chút mới đáp:
“Thiếp đã về nhà họ Bạch trước, rồi nhờ xe ngựa của nhà đưa trở về đây.”
Lại cố tình mặc xiêm y vá chằng vá đụp, như thể vừa lăn từ núi xuống?
Là cố ý để làm tăng độ chân thật cho câu chuyện sao?
Không chỉ ta — ngay cả Thái phu nhân cũng đầy vẻ nghi ngờ.
Lý Tú Khiêm nghe nàng ta kể lể cả buổi, mới nói:
“Vậy đi, nàng chắc cũng mệt rồi, ta sai người thu xếp lại phòng, nghỉ ngơi một chút rồi nói tiếp.”
Bạch Nhược Nhược lộ vẻ thương cảm thê lương, nhẹ giọng:
“Thiếp biết mình mất tích đã nhiều năm, không thể làm tròn trách nhiệm một người thê tử. Nay chàng cũng có người mới bên cạnh, nhưng thiếp vẫn là chính thất của chàng… Chúng ta từ từ ôn lại tình xưa, nhất định sẽ tìm lại được cảm xúc ngày nào. Chàng còn nhớ không, ngày ấy thiếp muốn đến chùa cầu tự, chàng sống chết không cho đi, bảo thời tiết xấu, đều là do thiếp… Thiếp không nghe lời…”
Lý Tú Khiêm hơi dao động, nhẹ giọng:
“Ta biết rồi. Nàng… Nghỉ ngơi đi.”
Lúc này nàng ta mới chịu ngừng lời, sau khi liếc ta một cái lạnh băng, thì rời khỏi chính đường.
Thái phu nhân trầm mặt nói:
“Khiêm nhi, chuyện này…”
Lý Tú Khiêm bóp trán, đáp:
“Nhi tử sẽ điều tra rõ, mẫu thân yên tâm.”
Tê Tiên
21-
Khi yến tiệc kết thúc, Lý Tú Khiêm cũng đã nghe về chuyện này.
Hắn trở về phòng nói:
“Phiên Phiên là con út của nhà họ Bạch, trước kia ta thấy nàng ta chỉ là đứa trẻ được nuông chiều, giờ nhìn lại, đúng là không biết phép tắc. Ta sẽ bảo nàng ta đến xin lỗi nàng.”
Ta lắc đầu:
“Cũng không cần thiết.”
Chuyện này dù ta đúng, nếu để người miệng lưỡi cay độc nói ra, thể nào cũng bảo Lý Tú Khiêm vô tình quên nghĩa cũ.
Lý Tú Khiêm hôn nhẹ lên má ta, nói khẽ:
“Vẫn là nàng hiểu chuyện.”
Nói rồi, hắn đuổi các nha hoàn ra, tay khẽ luồn vào trong áo ta.
“Lâu như vậy rồi… Giờ chắc được rồi chứ?”
Hắn vẫn nhớ đến chuyện đó sao?
Dù đại phu có nói qua tháng là có thể gần gũi lại, nhưng ta vẫn ngại ngùng, khẽ đẩy tay hắn:
“Đừng nghịch nữa, thiếp còn muốn đi xem bọn trẻ một chút.”
Dù mỗi đứa đều có vú nuôi, ta vẫn muốn tự mình cho bú đôi chút.
Sữa của ta chẳng nhiều, nhưng là tình mẫu tử mà.
Lý Tú Khiêm thổi hơi vào cổ ta, mê hoặc:
“Ba tên ngốc kia có gì đáng xem. Chi bằng chúng ta cố gắng thêm, sinh một đứa nữ nhi nữa… Hôm nay ở lại với ta đi, nàng bỏ rơi ta bao lâu rồi…”
Nói rồi, hắn đáng thương bế bổng ta lên giường.
“Người…”
“Suỵt… Đừng nói, giữ sức lại…”
“Vô lại…”
“Ta biết nàng thích mà…”
Ánh nến lay động, đêm dài tình càng dài.
Sáng hôm sau, đúng là dậy muộn thật.
Nhưng chúng ta vừa mới rời giường thì bên ngoài đã có người chạy đến báo:
“Vương gia, xảy ra chuyện rồi! Vương gia, Bạch vương phi… Nàng ấy đã trở về rồi!”
Bạch Nhược Nhược?
Nàng ta chẳng phải đã chết rồi sao?
Lý Tú Khiêm nhíu chặt mày:
“Ngươi nói gì vậy?”
Tách trà trong tay ta rơi xuống đất,
“Choang” một tiếng, vỡ tan tành.
-22-
Ta chưa từng nghĩ đến việc — Bạch Nhược Nhược thật sự đã trở về.
Khi chúng ta cùng đến chính đường, chỉ thấy một nữ tử dáng người thướt tha, dung mạo xinh đẹp đang quỳ trước mặt Thái phu nhân, nước mắt đầm đìa.
“Hu hu hu, mẫu thân, túc phụ trở về rồi!”
“Năm đó xe ngựa của con rơi xuống vách núi, con cũng mất trí nhớ, may được một đôi phu thẻ già trong núi cứu giúp. Vài hôm trước, con đột nhiên nhớ lại mọi chuyện, cuối cùng cũng tìm được đường về! Mẫu thân! Con nhớ người lắm…”
Theo lời nàng ta, năm xưa bị thương mất trí, sống nương nhờ nhà một ông bà già trong núi, đến nay mới đột nhiên nhớ lại tất cả rồi quay về vương phủ.
Chuyện này… Thật sự trùng hợp như vậy sao?
Ta vừa sinh nhi tử, được phong làm Trắc phi — thì nàng ta đột nhiên xuất hiện?
Cảm giác như có một bàn tay vô hình nào đó đang sắp đặt tất cả.
Nhớ đến ánh mắt oán độc khác thường của Bạch Phiên Phiên, ta dường như đã hiểu ra chút gì đó.
Thấy ta và Lý Tú Khiêm cùng xuất hiện, trong mắt Bạch Nhược Nhược thoáng qua một tia âm u.
Nàng ta không hề để tâm đến ta, mà lao thẳng về phía Lý Tú Khiêm.
“Phu quân! Phu quân! Thiếp đã trở về rồi! Trở về thật rồi!”
Trên gương mặt Lý Tú Khiêm là sự nghi hoặc rõ ràng, hắn dỗ dành nàng ta vài câu, bảo ngồi xuống một bên rồi mới hỏi:
“… Nàng làm sao mà quay lại được?”
Một nữ nhân yếu ớt, từ nơi rừng núi về, ngoại trừ quần áo có phần quê mùa, trên váy lại chẳng hề dính chút bùn đất nào.
Bạch Nhược Nhược khựng lại một chút mới đáp:
“Thiếp đã về nhà họ Bạch trước, rồi nhờ xe ngựa của nhà đưa trở về đây.”
Lại cố tình mặc xiêm y vá chằng vá đụp, như thể vừa lăn từ núi xuống?
Là cố ý để làm tăng độ chân thật cho câu chuyện sao?
Không chỉ ta — ngay cả Thái phu nhân cũng đầy vẻ nghi ngờ.
Lý Tú Khiêm nghe nàng ta kể lể cả buổi, mới nói:
“Vậy đi, nàng chắc cũng mệt rồi, ta sai người thu xếp lại phòng, nghỉ ngơi một chút rồi nói tiếp.”
Bạch Nhược Nhược lộ vẻ thương cảm thê lương, nhẹ giọng:
“Thiếp biết mình mất tích đã nhiều năm, không thể làm tròn trách nhiệm một người thê tử. Nay chàng cũng có người mới bên cạnh, nhưng thiếp vẫn là chính thất của chàng… Chúng ta từ từ ôn lại tình xưa, nhất định sẽ tìm lại được cảm xúc ngày nào. Chàng còn nhớ không, ngày ấy thiếp muốn đến chùa cầu tự, chàng sống chết không cho đi, bảo thời tiết xấu, đều là do thiếp… Thiếp không nghe lời…”
Lý Tú Khiêm hơi dao động, nhẹ giọng:
“Ta biết rồi. Nàng… Nghỉ ngơi đi.”
Lúc này nàng ta mới chịu ngừng lời, sau khi liếc ta một cái lạnh băng, thì rời khỏi chính đường.
Thái phu nhân trầm mặt nói:
“Khiêm nhi, chuyện này…”
Lý Tú Khiêm bóp trán, đáp:
“Nhi tử sẽ điều tra rõ, mẫu thân yên tâm.”
Tê Tiên
Đánh giá:
Truyện Tê Tiên
Story
Chương 10
10.0/10 từ 26 lượt.