Tế Thuyết Hồng Trần
Chương 13: 13
Dịch Thư Nguyên đi trong thành, tầm mắt một mực chú ý đến nơi có thể có nhu cầu đối với văn tự.
Quán thư họa, cửa hàng thư phòng, viết hộ thư nhà và câu đối v.
v.
, thậm chí ngay cả một số quầy đoán mệnh cũng thỉnh thoảng dừng chân, càng làm bộ như khách hàng ở trên quầy nhìn chữ viết của người khác.
Tổng kết lại chính là, Dịch Thư Nguyên cảm thấy chữ của mình trước mắt tuy rằng khẳng định không tính là nhiều không tầm thường, nhưng so với trên không đủ so với dưới có thừa.
Tại trước quầy hàng tranh chữ, chủ quán đang ân cần tiếp đón Dịch Thư Nguyên.
"Khách quan, ngài thật tinh mắt, đây được xưng Đại Dung ba trăm năm chỉ có một người, thư pháp đại gia, Yến Thấm tiên sinh bút tích thật, ta thấy nó cùng ngài hữu duyên, ngài nếu là thích nha, chỉ cần mười lượng bạc ta liền bỏ những thứ yêu thích bán cho ngài!""Mười lượng?"Dịch Dũng An ở một bên mở to hai mắt kêu lên, một tờ chữ rách nát bán với giá trên trời? Đem đi đốt cũng không đủ ấm bếp, chủ quán này thật dám bán!Dịch Thư Nguyên kỳ thật không biết Yến Thấm là ai, nhưng danh hiệu chủ quán báo ra đạo lý rõ ràng, hẳn là một danh gia, về phần tự thiếp trước mắt này thì khó mà nói, hắn cầm lấy tự thiếp cẩn thận quan sát.
Trong khoảng thời gian này vào thành cưỡi ngựa xem hoa, Dịch Thư Nguyên phát hiện bản thân đối với một ít giám định thưởng thức văn tự có một loại trực giác tự nhiên, nghĩ đến là do thiên phú từ nhỏ, giữa những hàng chữ trong tay quả thật có vài phần thần vận khiến người ta hai mắt tỏa sáng, nhưng rất nhiều chỗ nét bút có chút cố ý.
"Chủ quán nói đùa, bút tích thật của Yến Thấm làm sao có thể chỉ cần mười lượng, chữ này trông còn tạm được, nhưng nét bút lại có chút cố ý.
"Chủ quán tươi cười nhất thời có chút xấu hổ, thầm nghĩ là gặp phải chuyên gia.
"Ách, ha ha, khách quan, chữ này vẫn là rất có chỗ đáng khen đấy, nếu ngài thật sự thích, hai lượng bạc là được!"Dịch Dũng An ở một bên có chút sốt ruột, hắn sợ đại bá vung tay lên liền mua, nhắm chuẩn cơ hội đến bên tai Dịch Thư Nguyên thấp giọng nói.
"Đại bá, chúng ta không mang theo nhiều tiền như vậy! ! "Dịch Thư Nguyên căn bản không để ý tới hắn, đem tự thiếp buông xuống, sau đó xoay người rời đi, Dịch Dũng An thì nhanh chóng đuổi theo, những văn nhân này chơi đồ vật thật sự là đắt chết đi được.
"Ai, khách quan, một lượng, tám trăm văn cũng được a! năm trăm văn, thật sự không thể thiếu --"Đáng tiếc Dịch Thư Nguyên căn bản ngay cả đầu cũng không quay lại, chỉ để lại người bán hàng rong lắc đầu thở dài.
Trong lúc bất tri bất giác, hai người đã dọc theo đường phố đi thẳng về phía trước, tới vị trí trung tâm huyện Nguyên Giang, có thể nhìn thấy huyện nha cùng huyện học Nguyên Giang cách đó không xa.
Khu vực này hiển nhiên càng phồn hoa, nhất là bây giờ đã đến trưa, từ trong các tửu lâu, quán cơm bắt đầu tỏa hương thơm , ngửi những mùi thơm này, đừng nói Dịch Dũng An chịu không nổi, Dịch Thư Nguyên nghe cũng tạm dùng bước chân, nhưng lực chú ý của hắn lại hướng về phía lớp học, có thể nói hắn theo bản năng đi theo trí nhớ tuổi thơ đến đây.
Lớp học kia giờ phút này có học sinh đi ra, dù sao không phải tất cả học đồng đều mang theo cơm trưa, có người tự mình về nhà, có thì có người gia đình đợi ở bên ngoài đón về.
"Đó chính là học thục, ta khi còn bé ở đây đi học, phu tử họ Nghiêm, tính cũng như họ, dị thường nghiêm khắc!"Dịch Thư Nguyên có chút cảm khái, Dịch Dũng An thì nghe tai nọ xọ tai kia, một mực nhìn tửu lâu cách đó không xa.
Đó chính là Đồng Tâm Lâu, một trong hai lầu lừng lẫy của huyện Nguyên Giang, mà một tòa Túy Tân Lâu khác thì ở bên ngoài miếu Thành Hoàng, hai lầu phân biệt chiếm một góc ở hai nơi phồn hoa nhất huyện thành.
Rầm rầm! ! Nghe được tiếng kêu của Dịch Dũng An, Dịch Thư Nguyên quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Dịch Dũng An.
"Đại bá, chúng ta đi nửa ngày rồi, nên tìm chỗ ăn một bữa cơm! ! "Dịch Thư Nguyên nhìn bảng hiệu tửu lâu đối diện, Dịch Dũng An vội vàng ghé sát vào nói.
"Chúng ta mua mấy cái bánh bao của Đồng Tâm Lâu, đảm bảo ăn ngon!"Đồng Tâm Lâu nếu sô vơi những nơi xa hoa của địa phương lớn đương nhiên không thể bì được, nhưng ở huyện Nguyên Giang cũng là cửa hiệu lâu đời trăm năm, trong đó giá cả đồ ăn thích hợp, khẩu vị thượng hạng, ở huyện Nguyên Giang rất có danh vọng, bánh bao bánh ngọt trong lầu càng được dân chúng yêu thích.
Trong huyện nếu có đại sự cưới gả, không ít người sẽ đến Đồng Tâm Lâu đặt làm bánh bao bánh ngọt, vừa hướng về phía khẩu vị cũng là đòi phần thưởng.
Dịch Thư Nguyên đang nhìn trong tửu lâu, bỗng nhiên phát hiện một nho sinh trung niên từ trong lớp học đi vào Đồng Tâm Lâu, tầm mắt cũng theo bản năng nhìn lại.
Người trong tửu lâu nhiệt tình lớn tiếng chào đón người tới.
"Ơ, là Liên phu tử, mau mời mau, an bài nhã gian trên lầu cho ngài đi? Một gian phòng trên lầu"Tên nho sinh kia chắp tay nói gì đó, theo tiểu nhị tửu lâu cùng lên lầu.
Dịch Thư Nguyên nhìn đến xuất thần, không biết Nghiêm phu tử bây giờ ở đâu, nhiều năm như vậy, còn nhận ra ta hay không?Lập tức Dịch Thư Nguyên lắc đầu cười cười, lúc trước hắn ở đây chỉi là thiếu niên, bây giờ cảnh còn người mất, làm sao có thể nhận thức được.
"Ngươi đi mua mấy cái bánh bao đi, ta qua bên kia xem trước.
""Ai ai, đại bá ngài cũng đừng chạy loạn a, trong thành ngõ ngách nhiều, dễ dàng lạc đường đấy!""Không lớn không nhỏ còn giáo dục ta?"Dịch Thư Nguyên lấy ra khí thế trưởng bối vui đùa một câu, không nghĩ tới lại có tác dụng, Dịch Dũng An nói "Cũng không dám", hướng Đồng Tâm Lâu chạy đi.
Trên tường huyện nha có dán bố cáo, Dịch Thư Nguyên vừa nhìn thấy, lúc này đi qua nhìn một cái, có thể là thời gian không đúng, người đi ngang qua dừng chân ở bên kia không nhiều lắm, ngoại trừ Dịch Thư Nguyên, cũng chỉ có hai người.
Chờ Dịch Thư Nguyên đến bố cáo tường, hai người nhìn bố cáo cũng đi rồi, hắn tự đọc văn tự bên trên.
"Bản huyện sắp tới muốn biên soạn Nguyên Giang huyện chí, cần chiêu ti văn bút lại hai người, chữ viết tinh tế! "Dịch Thư Nguyên cẩn thận xem xong bố cáo, mặt trên viết rõ yêu cầu cùng đãi ngộ, có cả thời gian công bố, tính toán thời gian dán được mười ngày, nhưng thoạt nhìn còn chưa chiêu đủ người?Chỉ có hai người, khó chiêu như vậy?Dịch Thư Nguyên không biết là, huyện Nguyên Giang coi như là địa phương có văn hóa văn học nồng đậm, không tính là nơi quá mức nghèo khổ, còn từng xuất hiện mấy đại quan, người đọc sách trong huyện đều lấy thi đậu công danh làm nhiệm vụ của mình, tuy có người muốn kiếm chút tiền tài, nhưng thà viết hộ thư nhà thậm chí thay nhà giàu chép sách, cũng không muốn hưởng ứng bố cáo này.
Xấu thì xấu ở một chữ "Lại", không riêng gì huyện Nguyên Giang, triều đình Đại Dung dù chỉ là người đọc sách, đều khinh thường tiểu lại.
Người làm lại, một, không phải quan viên, hai, không có lương bổng triều đình, bất quá là chi tiêu tự chủ của huyện nha, theo đời trước Dịch Thư Nguyên mà nói chính là công nhân tạm thời cũng không bằng, từ trước đến nay bị cho rằng chỉ cần người đọc sách "Có chí khí" đều sẽ không làm.
Lại càng không cần phải nói huyện chí khi ký tên không phải huyện lệnh thì cũng là huyện thừa cùng chủ bộ, cùng văn lại không có nửa xu quan hệ, ngay cả danh tiếng cũng không lưu lại được.
Nhưng Dịch Thư Nguyên không biết, cha của hắn cùng phu tử cũng không nói những việc này, cho dù biết, hiện tại hắn cũng chưa chắc sẽ để ý, hắn cảm thấy công việc này tương đối có bảo đảm, tiền công dựa theo số chữ, cùng chép sách không có gì khác nhau, liền nghĩ thử một lần, chính là sợ không biết có bị điều tra thân phận hay không.
Hoàn cảnh cổ đại hẳn là không có thống kê rõ ràng đi?Tâm lý may mắn vào giờ phút này phóng đại, Dịch Thư Nguyên khát vọng tự lập để thoát khỏi hiện trạng, hắn nhìn Đồng Tâm lâu bên kia, cháu trai lớn đang đứng ở ngoài lầu chờ một lồ ng bánh bao mới hấp chín, ánh mắt kia thì vẫn nhìn bên trong tửu lâu quan sát đồ ăn.
Thử đi! Trong lòng nghĩ như vậy, Dịch Thư Nguyên quyết định thử một chút, bên cạnh bố cáo không có ai, hắn liền đi đến chỗ quan sai bên cửa phụ hỏi một chút.
Huyện nha tự nhiên không chỉ có cửa chính, đó là địa phương nổi trống thăng đường, nhân viên văn phòng chân chính ra vào nhiều nhất vẫn là cửa phụ, Dịch Thư Nguyên vẫn rõ ràng điểm này.
Hai tên quan lại canh giữ ở cửa phụ, cũng đã sớm lưu ý đến hắn.
Dịch Thư Nguyên lễ nghĩa làm đủ, mặt mỉm cười hướng hai gã quan sai chắp tay hành lễ.
"Hai vị sai gia, tại hạ muốn làm văn lại biên soạn huyện chí, không biết nên đi tìm người phương nào?"Dù Dịch Thư Nguyên ăn mặc mộc mạc, nhưng thần thái tự nhiên, khí độ bất phàm, hai gã sai lại không dám chậm trễ, nhao nhao đáp lễ.
"Tiên sinh muốn làm văn lại, chúng ta sẽ dẫn ngươi đi gặp chủ bộ đại nhân, chưa thỉnh giáo tiên sinh đại danh?""Ách, tại hạ! ! Dịch Thư Nguyên!"Sau khi do dự, Dịch Thư Nguyên vẫn dùng tên thật.
"Dịch tiên sinh, mời theo ta!"Sai quan kỳ thật đối xử với dân chúng rất ngang ngược, có người thậm chí sẽ cố ý làm ra một ít hung tướng cho người ta xem.
Nhưng người kính ta một thước, ta kính người một trượng, đối mặt với Dịch Thư Nguyên, thần thái chân thành không giống làm giả, thái độ của hai người cũng phi thường bình thản, thậm chí sinh ra một ít hảo cảm, dù sao người đọc sách phổ biến khinh thường loại người như bọn họ, có vài người tỏ vẻ cung kính ánh mắt lại lộ ra khinh bỉ, nếu nói ở trong mắt người đọc sách, vũ đao lộng côn khẳng định còn phải xếp ở phía sau văn lại.
Một người tiếp tục trực, một người mang theo Dịch Thư Nguyên tiến vào bên trong huyện nha, xuyên qua cửa viện, đi một hồi, mới đi tới một tòa nhà.
"Chủ bộ đại nhân, có người ứng tuyển văn lại biên soạn huyện chí.
""Vâng!"Sai gia trả lời xong nhìn về phía Dịch Thư Nguyên, vươn tay vào trong.
"Mời vào.
"Dịch Thư Nguyên chắp tay, điều chỉnh tâm trạng, cùng quan sai đi vào trong, một vị nam tử râu ngắn hơn bốn mươi tuổi ngồi ở trước công án, hắn không có mặc quan bào, chỉ mặc thường phục.
Sau khi nghe được bước chân của Dịch Thư Nguyên, chủ bộ ngẩng đầu lên, lần đầu tiên nhìn thấy Dịch Thư Nguyên liền lộ ra kinh ngạc, người này hình dung tuấn lãng, dáng vẻ rất có vài phần khí độ, lại tới ứng tuyển văn lại?Nhưng Dịch Thư Nguyên lại không biết suy nghĩ của người khác, mặt ngoài trấn định nhưng trong lòng khẩn trương, hắn có thể mở miệng muốn tra hộ khẩu hay không? Thân phận của mình ở thôn Tây Hà tuy rằng tương đối phức tạp, nhưng chứng minh là người bản địa hẳn là vấn đề không lớn? Hay là muốn khảo nghiệm học thức của ta?"Ngươi muốn ứng tuyển văn lại?"Nghe được câu hỏi, Dịch Thư Nguyên đang miên man suy nghĩ nhanh chóng nghiêm mặt đáp lại.
"Đúng vậy!"Chủ bộ gật đầu đứng lên, từ trên bàn lấy một tờ giấy đẩy qua, lại từ trên giá bút lấy một cây bút lông sói đưa cho Dịch Thư Nguyên.
"Viết mấy chữ cho bổn quan xem.
"Viết chữ không thành vấn đề, Dịch Thư Nguyên thở phào nhẹ nhõm tiếp nhận bút, kéo tay áo, tay phải cầm bút ở trong nghiên mực trên bàn dính chút mực, đang muốn đặt bút lại do dự một chút.
Văn lại có tính là công chức hay không? Có rất nhiều người ứng tuyển phải không? Nếu ta tùy tiện viết có thể bị loại hay không!Nghĩ như vậy, trong đầu Dịch Thư Nguyên linh quang vừa hiện, hình ảnh ở quán thư họa hiện lên, chân ý trong đó ta có thể được viết ra không? Quỹ tích văn tự kia ở trong lòng càng rõ ràng, phảng phất thật sự đặt bút có thể thành.
Sau một khắc, Dịch Thư Nguyên hạ bút, vận mực no đủ hành văn lưu loát, kiểu chữ không viết ngoáy lại lộ ra linh hoạt kỳ ảo tự tại, đem chỗ thiếu hụt trong tự thiếp lúc trước xóa đi, lại không có viết ngoáy như vậy.
Dưới sự tập trung tinh thần cao độ của Dịch Thư Nguyên, văn tự viết mượn ý Yến Thấm lại hoàn toàn bất đồng, là vì đắc ý mà vênh váo!Một thủ 《 cuốc 》 hạ xuống, kỹ thuật viết là kỹ năng mạnh nhất trong hai đời làm người của Dịch Thư Nguyên, ngay cả chính hắn đều ngạc, thầm nghĩ chẳng lẽ ta còn mẹ nó thật sự là một thiên tài?Vốn chỉ là khảo giáo văn tự bản lĩnh, nhưng theo Dịch Thư Nguyên từng nét từng nét hạ xuống, ngay cả bên cạnh có chút nhãn lực sai lại đều trừng to hai mắt, mà miệng của chủ bộ đã hơi hơi mở to.
-----------------.
Tế Thuyết Hồng Trần