Tất Cả Mọi Người Đều Nghĩ Thiên Kim Giả Có Nỗi Khổ Mà Không Nói

Chương 61: Máu và Hoa


Đôi mắt đen láy của Đường Hiểu Ngư có chút vô hồn, trông như phủ một lớp sương mờ, "Nhưng tối qua tôi vẫn để hắn đi, thậm chí không hỏi một câu nào về chuyện năm đó."


 


Bởi vì trong lòng cô có sự dè chừng, bởi vì sợi dây gọi là lý trí kia cứng cỏi như thể đã ăn sâu vào suy nghĩ, khắc sâu trong xương cốt của cô từ khi sinh ra.


 


Nếu cô hỏi về chuyện ở viện phúc lợi, rất có thể kẻ săn giết sẽ liên tưởng đến mối liên quan giữa cô và nơi đó.


 


Kẻ săn giết chưa chắc đã nhớ rõ từng món nợ máu mà hắn đã gây ra, nhưng những người đứng dưới ánh mặt trời như cô lại quá dễ bị nhắm đến. Chỉ cần để lộ một chút thông tin, một manh mối nhỏ, cũng rất có thể khiến kẻ săn giết lần ra thân phận thật sự của họ và mang đến tai họa diệt vong.


 


Những lời này là điều mà mẹ cô, khi còn là dị năng giả được điều động đến hỗ trợ gần đó, đã nói với cô khi mời cô gia nhập Hội Chim Bay.


 


Bà nói rằng những chuyện liên quan đến kẻ săn giết không hề đơn giản như vẻ ngoài. Nếu hắn chỉ là một kẻ điên không biết kiêng dè, nếu hắn không có bất kỳ thế lực nào chống lưng, thì không thể nào hắn lại có thể hoành hành nhiều năm như vậy trong khi bị các phe phái truy đuổi. Kẻ thù mà họ phải đối mặt chưa bao giờ chỉ là một kẻ săn giết công khai trước mặt.


 


Đường Hiểu Ngư đã khắc ghi những lời đó trong lòng, không dám quên dù chỉ một chữ.


 


Minh Tuyết cũng vậy.


 


Vì thế, suốt những năm qua, họ luôn là những kẻ truy đuổi thầm lặng nhất. Họ kìm nén sự căm hận của mình, không thể và cũng không được phép bất chấp tất cả.


 


Cho đến tối qua, tối qua cô vẫn giữ mình là kẻ lặng lẽ và tỉnh táo nhất, nhưng mỗi giây mỗi phút đều là cuộc đấu tranh gay gắt trong nội tâm.


 


Kìm nén bản thân không đẩy tên săn giết kia vào địa ngục bằng mọi giá, dù bản thân phải lăn lộn trong hồng liên nghiệp hỏa cả trăm ngàn lần.


 


·


 


Những đầu ngón tay mềm mại chạm vào má cô. Đường Hiểu Ngư từ trạng thái cực kỳ lạnh lùng và giằng xé cực độ bỗng bừng tỉnh, ngước mắt nhìn người đang ngồi đối diện.


 


"Cậu làm vậy là đúng." Minh Kiều nói.


 


Những người lý trí đều hiểu rằng quyết định của mình là đúng, là lựa chọn tối ưu sau khi đã cân nhắc lợi hại. Điểm đau khổ của họ không nằm ở việc nghi ngờ đúng sai, mà là ở chỗ quyết định được đưa ra bằng lý trí, còn trái tim mang đầy cảm xúc kia lại chẳng có nơi nào để tựa vào, tựa như một chiếc thuyền trôi dạt trong biển khổ, không bến bờ cũng chẳng thấy hồi kết.


 


Vì vậy, cô cũng cần phải nói vài lời khẳng định nghe có vẻ vô nghĩa để an ủi.


 


"Hãy tin mình, tất cả sự nhẫn nại và nỗ lực của cậu lúc này đều đáng giá."



 


Câu này càng giống một lời nói vô nghĩa. Nỗi đau nào mà lại đáng giá? Nhất là với những người trong lòng ngập tràn hận thù, đau khổ chính là sự bất công lớn nhất mà số phận áp đặt lên họ.


 


Nhưng so với việc lúc này nguyền rủa số phận không công bằng, cô càng hy vọng Đường Hiểu Ngư có thể cảm thấy dễ chịu hơn một chút, dù chỉ là một chút.


 


·


 


Giọng nói của Minh Kiều không nghe ra chút thương hại, chỉ có vài phần trầm lắng hơn so với thường ngày. Đường Hiểu Ngư nghe vào lại có chút mơ hồ.


 


Bởi vì giọng điệu của cô bình tĩnh mà chân thành, chân thành đến mức như thể cảm nhận được nỗi đau giống hệt, cũng tựa như thực sự là người đã trải qua số phận tương tự.


 


Đôi mắt cô vẫn đẹp như thế, khi chỉ chăm chú nhìn cô lại giống như không còn thấy gì khác nữa. Nhưng lần này không giống bình thường, ánh mắt ấy như xuyên qua cô để nhìn đến một nơi rất xa.


 


Nhưng sau lưng cô chỉ có tường, vậy thì nơi xa xôi mà cô thấy cũng chỉ là ký ức mà thôi.


 


Đường Hiểu Ngư theo bản năng muốn nắm bắt nhiều hơn, nhưng Minh Kiều rất nhanh đã thoát khỏi trạng thái đó, chỉ chăm chú nhìn cô, rồi từ từ vươn tay nhẹ nhàng kéo cô tựa vào bờ vai mình.


 


"Ngủ thêm một lát đi." Cô nói.


 


·


 


Đường Hiểu Ngư không ở lại lâu trong thư phòng, trước khi mặt trời lên đã định rời đi.


 


Minh Kiều tiễn cô ra cửa, nhìn theo bóng dáng y phục phất phơ của cô biến mất trong ánh sáng ban mai, cảm thấy rằng lần này chia tay, e là rất nhiều ngày sau mới có thể gặp lại.


 


Nhưng hiện tại cô lại quan tâm đến một chuyện khác hơn. Đường Hiểu Ngư hiện giờ bị tên săn giết chiếm toàn bộ tâm trí nên có lẽ vẫn chưa nhận ra, nhưng đợi đến khi cô ấy nhận ra thì sẽ hiểu rằng cô đã biết thân phận thực sự của mình.


 


Đến lúc đó, cô ấy sẽ nghĩ gì?


 


Đây là một câu hỏi khó tìm được đáp án, cũng giống như Minh Kiều lúc này không phân định rõ bản thân đang mong chờ hay lo lắng ngày ấy đến nhiều hơn.


 


Ngọn gió giữa núi vẫn lạnh lẽo thấu xương, nguồn năng lượng mạnh mẽ thuộc về Thiên Chu bao trùm khắp xung quanh.


 


Đường Hiểu Ngư biết rằng Ma Vực Đầm Lầy sẽ không còn là mối đe dọa nữa, sức mạnh hùng hậu ẩn chứa trong đó cũng sẽ dần dần tiêu tan.



 


Cô nhìn về lưng chừng núi, nơi cảnh sát và các điều tra viên vẫn đang bận rộn. Cuối cùng, cô cũng có thể dành một chút suy nghĩ cho vụ bắt cóc vốn nên là trọng điểm quan tâm của mình, bao gồm cả kẻ chủ mưu đứng sau sự việc này – Tạ Sở.


 


Một điều sơ sót khác mà cô lẽ ra nên chú ý cũng như chiếc chuông cổ bị gõ vang, âm hưởng nặng nề vọng lại trong lòng cô.


 


Ánh mắt Đường Hiểu Ngư dậy sóng, những cảm xúc dữ dội đảo lộn không ngừng.


 


Thật ra không phải là sơ sót. Nếu không có việc tên săn giết bất ngờ thả ra Ma Vực Đầm Lầy, cô đã chuẩn bị sẵn lời giải thích cho tung tích của người bị bắt cóc còn lại.


 


Nhưng không có "nếu như". Sau cú sốc lớn ấy, cô hoàn toàn quên mất phải làm mờ đi ranh giới giữa Yến và Đường Hiểu Ngư trước mặt Minh Kiều.


 


Minh Kiều bây giờ... đã nhận ra chưa?


 


·


 


Thư phòng.


 


Hệ thống nhìn ký chủ nhà mình, từ sau khi nhân vật chính rời đi, cô ấy cứ đứng bên cửa sổ, nhìn chăm chăm vào cây cổ thụ phía xa mà ngẩn ngơ, không khỏi âm thầm thở dài.


 


Nó nghĩ ngợi một lúc, rồi mở lời:


 


Ký chủ, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp cậu bắt được tên săn giết.


 


Thật lòng mà nói, bây giờ nó rất hối hận vì sao tối qua lại không nhân cơ hội, ngay từ giây đầu tiên dùng mười vạn vôn đánh tên săn giết thành tro. Nếu làm vậy, giờ đây không phải mỗi khi nghĩ đến hắn là lại tức đến đau gan.


 


Dù trên thực tế, là một hệ thống, nó chẳng có gan, nhưng giờ đây nó cũng hiểu được cảm giác đó.


 


Minh Kiều không phải đơn thuần đang ngẩn người. Dù tâm trạng cô rất phức tạp, nhưng nguyên nhân chính khiến cô trầm lắng là do lo lắng cho Đường Hiểu Ngư. Tuy nhiên, điều đó chưa ảnh hưởng đến lý trí của cô. Sau khi vượt qua những rối bời ban đầu, cô đã bắt đầu sắp xếp lại toàn bộ thông tin thu thập được trong vỏn vẹn một ngày một đêm qua.


 


Nghe thấy hệ thống lên tiếng, cô vẫn đang chìm trong suy nghĩ, có chút không tập trung:


 


Ừm, hệ thống, cậu nói xem...


 


Nói gì?



 


Tôi cảm thấy giáo viên của Đường Hiểu Ngư chỉ dẫn cô ấy nhập môn dị năng, nhưng người thực sự đưa cô ấy vào thế giới dị năng e rằng là một người khác.


 


Dù sao từ việc thức tỉnh trở thành một dị năng giả đến khi thực sự sở hữu khả năng thực chiến là cả một khoảng cách rất lớn.


 


Ví dụ như Tạ Sở và tên săn giết, cả hai đều là dị năng giả, nhưng thực tế thì tối qua, ngay cả khi không tấn công lén, tên săn giết cũng chỉ cần thêm chút thời gian để g**t ch*t Tạ Sở.


 


Bởi vì khả năng thực chiến của hắn rõ ràng vượt trội và phong phú hơn Tạ Sở rất nhiều.


 


Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là không ai ngăn cản hắn.


 


Vị giáo viên kia nghe có vẻ là một người dịu dàng và có trách nhiệm, không giống kiểu người sẽ cuốn những đứa trẻ còn nhỏ tuổi vào tranh chấp giữa các dị năng giả. Bản thân cô ấy thậm chí có thể không phải là kiểu dị năng giả giỏi chiến đấu.


 


Hệ thống không hiểu tại sao lại phải nghĩ nhiều như vậy:


 


Chắc chắn là thành viên của Hội Chim Bay rồi! Tên săn giết là tội phạm truy nã, giết người vô số, cả chính phủ lẫn dân chúng đều muốn bắt hắn. Hắn lại xuất hiện tại hiện trường vụ thảm sát năm đó, tất nhiên sẽ thu hút nhiều sự chú ý hơn.


 


Hội Chim Bay đến để bắt người, gặp một đứa trẻ cũng sở hữu dị năng thì đưa về tổ chức chẳng phải là chuyện rất hợp lý sao?


 


Nó vừa nói vừa nhớ lại Minh Kiều từng kể rằng, nếu trong Hội Chim Bay vẫn còn người nhà họ Minh thì sao. Lúc đó họ đoán là Minh Tuyết, những người khác khả năng rất thấp. Nhưng giờ thì nó dần nhận ra:


 


Ký chủ, ý cậu là...


 


Minh Tuyết và Đường Hiểu Ngư đều căm hận tên săn giết. Minh Kiều trả lời, xác nhận suy đoán của nó. Hơn nữa, Minh Tuyết cũng được nhà họ Minh nhận nuôi từ bảy năm trước. Nếu đây không phải là trùng hợp, thì chứng tỏ cô ấy là đứa trẻ duy nhất sống sót từ cô nhi viện năm đó. Có lẽ họ đã được Hội Chim Bay giúp đỡ sau khi chuyện xảy ra.


 


Tôi nhớ mẹ nuôi của tôi chính là người đã đích thân đưa Minh Tuyết về nhà, nên bà ấy hẳn cũng là một dị năng giả và đồng thời là thành viên của Hội Chim Bay.


 


Việc chị gái có phải là dị năng giả hay không vẫn cần được xác nhận, nhưng thân phận dị năng giả của mẹ nuôi gần như đã được định đoạt, nếu không, mọi chuyện xảy ra sẽ quá trùng hợp.


 


Tuy nhiên, lúc đó dù cha mẹ của Đường Hiểu Ngư đã qua đời, cô vẫn còn có cô ở bên, vì thế không bị nhận nuôi mà chỉ đơn thuần trở thành một thành viên của Hội Chim Bay.


 


Điều này hoàn toàn giải thích được tại sao Minh Tuyết và Đường Hiểu Ngư lại thân thiết như vậy, đồng thời mẹ nuôi dù đã xa cách cô bao năm cũng không cảm thấy quá xa lạ.


 


Thì ra là từ lâu họ đã quen biết nhau dưới một mối quan hệ khác.



 


Hệ thống lên tiếng: Như vậy, rất nhiều chuyện đều trở nên hợp lý rồi.


 


Nó nhìn thấy biểu cảm của ký chủ nhà mình có chút phức tạp, liền hỏi: Sao vậy, ký chủ? Dù mọi người đều có bí mật nho nhỏ, nhưng chuyện này cũng đâu phải điều xấu, đúng không?


 


Nó nghĩ theo tính cách ký chủ, chắc hẳn cô sẽ vui mừng khi mối quan hệ giữa nhân vật chính và gia đình lại tốt đẹp như vậy.


 


Minh Kiều hơi khó hiểu: Cậu biết đấy, những người có năng lực thường rất kiêu ngạo, tính tình cổ quái cũng không ít. Vì thế tôi thật sự rất khâm phục mẹ nuôi của tôi, người mà đến giờ tôi vẫn chưa gặp mặt. Bà ấy làm thế nào mà chịu đựng được tôi và dì nhỏ suốt bao năm qua mà không một lần ra tay đánh chết một đứa?


 


Hệ thống đáp: Cho nên tôi mới nói tính cách tốt của nhân vật chính cũng không phải là không có căn cứ. Dù sao thì, có lẽ vì mọi người bận rộn bảo vệ hòa bình thế giới nên không còn sức để quản chuyện trong nhà.


 


Đối mặt với hai cô con gái nuôi và cô em gái nghịch ngợm, bà ấy còn có thể làm gì? Đành chịu thôi. Chứ thật sự có thể giống như lời ký chủ nói, giơ tay đánh chết một người sao?


 


Minh Kiều thở dài: Tôi bỗng dưng cảm thấy ghen tị vì tôi không phải là con gái ruột của mẹ nuôi.


 


Hệ thống ngớ người: Không đến mức vậy chứ? Cậu còn chưa gặp mặt mà, sao đã xuất hiện lòng chiếm hữu rồi?


 


Bà ấy cũng là dị năng giả, mà khả năng dị năng được truyền qua huyết mạch cao hơn nhiều so với thức tỉnh dị năng sau này. Vì vậy, dị năng hệ không gian của Đường Hiểu Ngư có đến bảy phần là được di truyền từ bà ấy.


 


Ánh mắt Minh Kiều tràn ngập vẻ ghen tị: Hệ thống, tôi thật sự rất muốn có được nó.


 


Hệ thống: Thì ra là tôi nghĩ nhiều rồi, hóa ra kẻ ngốc là chính tôi.


 


Hệ thống nói: Ký chủ, tôi hiểu rồi, tình yêu đích thực của cậu ở thế giới này tuyệt đối là dị năng hệ không gian.


 


Nhưng nói đi cũng phải nói lại: Giờ chỉ còn thiếu việc làm rõ chị gái của cậu có phải dị năng giả hay không. Ký chủ, gia đình cậu sẽ không phải chỉ mình cậu là người bình thường đấy chứ?


 


Minh Kiều đáp: Cậu xem nhẹ dì nhỏ của tôi rồi.


 


Hệ thống: Nếu tính như vậy thì cũng không thể bỏ qua gia đình cậu bên ngoại quốc. Tôi chỉ đang nói đến cái "nhà nhỏ" này của cậu thôi.


 


Khó đoán lắm.


 


Minh Kiều nhìn ra xa, vẻ mặt hứng thú: Cậu nói xem, nếu tôi lén đến viện điều dưỡng, có phải sẽ phải chờ đến nửa đêm mới có thể nhìn thấy mẹ nuôi của tôi về sau khi hành hiệp trượng nghĩa, nhảy cửa sổ vào phòng không?


Tất Cả Mọi Người Đều Nghĩ Thiên Kim Giả Có Nỗi Khổ Mà Không Nói
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tất Cả Mọi Người Đều Nghĩ Thiên Kim Giả Có Nỗi Khổ Mà Không Nói Truyện Tất Cả Mọi Người Đều Nghĩ Thiên Kim Giả Có Nỗi Khổ Mà Không Nói Story Chương 61: Máu và Hoa
10.0/10 từ 40 lượt.
loading...