Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2)
Chương 96: Chương 96
Vụ án thứ 3: Cà độc dược màu đen.
Người chết chính là ngôi sao đứng đầu của công ty giải trí Sao Mai, Tống Nguyệt, năm nay 27 tuổi.
Chưa kết hôn, đã có bạn trai, sống một mình.
Báo cảnh sát là bạn trai của nạn nhân, pháp y cho ra kết quả, thời gian tử vong là từ 5:00 tới 5:30 sáng, nguyên nhân cái chết là mất máu quá nhiều.
Hiện trường vụ án là ở phòng tập gym trong nhà người chết, đồ xung quanh cũng không bị xáo trộn, vân tay hay manh mối liên quan cũng không có gì đặc biệt, tạm thời còn trong thời gian điều tra.
Chỉ có Cát Đông Minh là có một chút nghi ngờ.
Hắn chỉ vào tấm ảnh nói, “Nhìn ổ khóa thì đây là ổ khóa chống trộm tốt nhất, nhưng vết cạy rất thô, cảm giác giống như là cố gắng cạy cho bằng được.”
Đường Sóc chau mày, “Cái này mâu thuẫn nha.”
“Sao lại mâu thuẫn?” Hoắc Lượng hỏi.
Đường Sóc dịch người đẩy Diệp Từ ra phía sau, chỉ vào tấm ảnh nói, “Phân tích từ chuyện ổ khóa bị cạy, người xâm nhập rất có thể là hung thủ.
Thế nhưng, tình huống xung quanh không hề bị xáo trộn, nạn nhân vẫn mặc đồ ngủ, nếu có người lạ xông vào, nạn nhân nhất định sẽ nảy sinh ẩu đả với hung thủ, hiện trường phải lộn xộn mới phải.
Đổi góc khác mà luận, nếu hung thủ là người quen, cạy ổ khóa chỉ là hành động che đậy, kiểu che đậy này thì quá nghiệp dư.
Pháp y đã phân tích, vết thương trên cơ thể nạn nhân phải cần hai tiếng để hình thành, nói cách khác, hung thủ có thể bắt đầu ngược đãi nạn nhân từ tầm 3:00 tới 3:30 sáng.
Vào nhà rồi bắt trói nạn nhân cũng cần ít nhất 30 phút, chúng ta trừ đi 30 phút thì hung thủ ít nhất phải có mặt ở đó từ 2:00 đến 2:30.
Từ 2:30 tới 5:30, đối với hung thủ có phải thời gian quá dài không? Tên hung thủ có can đảm ở lại hiện trường 3 tiếng đồng hồ, nói rõ hắn tính toán kỹ càng, một người như vậy sẽ làm chuyện cạy ổ khóa lộ liễu như thế sao?”
Hoắc Lượng cực kì giật mình nhìn Đường Sóc, những người khác đã sớm quen rồi, động vật nhỏ ngày càng tiến bộ, không gian để phát triển rất dư dả.
Suy luận của Đường Sóc lược bớt nghị luận của mọi người, tất cả đều cảm thấy manh mối này mâu thuẫn mà nghi hoặc.
Nhưng mà, Diệp Từ không có nhiều hứng thú với vụ án, hắn chỉ hứng thú với động vật nhỏ nhà mình, hắn nói, “Tiểu Đường, em đừng quên thời gian của vụ án.
2:30 tới 5:30 sáng sẽ không có ai đến nhà nạn nhân cả.
Đối với hung thủ mà nói uy hiếp duy nhất chính là lúc rời khỏi nhà nạn nhân, sẽ bị hàng xóm dậy sớm tập thể dục nhìn thấy.
Hay là như vầy, tổ trưởng Cát và Đàm Ninh phụ trách vụ án này, nếu xác định có liên quan tới hiệp hội, hai người lập tức quay lại.
Bên chúng tôi sẽ nắm chặt vấn đề của ‘bác sĩ’, cả hai cùng hành động sẽ nhanh tìm ra manh mối mới.”
Liêu Giang Vũ liếc mắt nhìn Diệp Từ, “Không có một chút thuyết phục luôn! Nếu như không liên quan tới hiệp hội, tổ trưởng Cát với Đàm Ninh chả khác nào làm việc không công.
Tên ‘bác sĩ’ chó má kia rất có khả năng đã xuất cảnh rồi, con mẹ nó anh đi đâu tìm?”
Lúc này Tư Đồ đột nhiên mở miệng, “Đông Minh, anh trở về điều tra trong máy tính của nạn nhân, chỉ cần là máy tính cô ta từng tiếp xúc đều phải điều tra.”
“Cậu muốn bắt đầu từ email?” Diệp Từ hỏi.
“Đây là manh mối có giá trị duy nhất của chúng ta.”
Thảo luận tới đây, Lâm Diêu vẫn luôn im lặng.
Với hắn mà nói Tư Đồ và Diệp Từ đều là người nhà, nhưng đối với tổ điều tra đặc biệt, thân phận của bọn họ vẫn còn khá vi diệu.
Mặc dù Cát Đông Minh và Lâm Diêu đều không để ý nhưng sẽ có người khác quan tâm.
Liêu Giang Vũ vứt đề tài này cho Cát Đông Minh, “Quỷ háo sắc với Diệp Từ tùy các anh uy hiếp, còn tôi thì đây là lần đầu tiên liều sống liều chết giúp cảnh sát điều tra án.
Tôi trước giờ ăn nói tục tĩu, muốn diệt trừ hiệp hội gì gì đó, chỉ có mấy người chúng ta thì không thể làm được.”
Cát Đông Minh gật đầu, “Ngày mai người của tổ điều tra đặc biệt sẽ lần lượt đến đây báo cáo.
Theo tôi biết, pháp y Đặng Tiệp của cục chúng ta đã được điều tới, còn có tổ trưởng Dương Lỗi cũng qua đây làm phó tổ tưởng.
Ngày mai hai người họ sẽ tới, à, thành phố T cũng điều tới một người.”
“Thành phố T? Ai vậy?” Tư Đồ xen vào hỏi.
“Chuyên gia tâm lý học tội phạm, Tiêu Mẫn.”
“Hả, bà già đó còn sống à?”
Nói tới thành phố T, đó là quê hương của Tư Đồ, Lâm Diêu chạm nhẹ một cái hỏi, “Anh biết Tiêu Mẫn?”
“Đã từng.”
Cát Đông Minh không nghe ra giữa Tư Đồ và Tiêu Mẫn có mâu thuẫn, hắn nói tiếp, “Tiêu Mẫn và Dương Lỗi đều là chuyên gia về lĩnh vực riêng, bình thường họ đều có nơi làm việc của mình.
Thành viên tuyến đầu như chúng ta cũng có văn phòng riêng.
Chính là căn vừa mới xây gần bảo tàng.”
Sắc mặt Diệp Từ trầm xuống, “Ở nơi như thế sao có thể lắp đặt hệ thống giám sát? Đối thủ không hề đơn giản, các anh định bại lộ chính mình?”
Sau khi nghe lời cảnh cáo của Diệp Từ, Cát Đông Minh lập tức hướng mắt nhìn Đường Sóc, đối phương bĩu môi, không tình nguyện nói, “Bọn họ là muốn nhờ anh đặt hệ thống giám sát đó, Đại Binh ca.”
Đàm Ninh cũng góp vui, “Tiểu Đường, là chúng ta có được không? Diệp Từ có thể đặt hơn 20 camera lỗ kim tại sở huấn luyện thần không biết quỷ không hay, huấn luyện viên Khổng phải mất hơn một tuần mới tìm ra, tài năng này sao có thể mai một được?”
Diệp Từ càng nghe càng giận, đứng dậy muốn đi! Cát Đông Minh lanh lẹ giữ hắn lại, đưa ra điều kiện giao dịch, “Cậu phụ trách lắp camera, tôi cho Tiểu Đường một phòng làm việc riêng.”
Lâm Diêu phóng dao bằng mắt nhìn Cát Đông Minh, to nhỏ với Tư Đồ, “Tổ điều tra đặc biệt ít người, với tư cách và bề dày kinh nghiệm của chúng ta thì mỗi người một phòng mới đúng.
Tổ trưởng rõ ràng là mượn hoa dâng Phật.”
Khoan xem tới chuyện Cát Đông Minh mượn hoa dâng cho ai, sự thật cho thấy, Diệp Từ rất thích điều kiện này.
Hắn nhìn hai mắt Đường Sóc sáng lập lòe, dứt khoát nói, “Máy móc phải chuẩn bị theo yêu cầu của tôi, trong vòng 3 ngày để Tiểu Đường đi theo tôi, không được sắp xếp bất kì ai khác.”
“Thành giao!”
Liêu Giang Vũ không thể chịu nổi lắc đầu, trong lòng nghĩ: Thôi xong, quỷ già háo sắc hay Diệp Từ gì cũng đều bị đánh bại.
Nghĩ tới nghĩ lui, đám cảnh sát này thật quá xảo quyệt.
Thảo luận thêm một lúc nữa thì cũng tới trưa, Diệp Từ đưa Đường Sóc đi, Lâm Diêu và Tư Đồ cũng đưa Hoắc Lượng rời khỏi nhà Liêu Giang Vũ, lý do là bọn họ đều cần nghỉ ngơi.
Về tới nhà, Tư Đồ xung phong nhận việc đi pha trà sữa cho Hoắc Lượng, Lâm Diêu còn không hiểu, cái tên bình thường chẳng bao giờ chịu vào bếp sao hôm nay lại năng nổ vậy? Xuất phát từ sự hiếu kỳ, Lâm Diêu đi theo.
Lén lút đứng phía sau Tư Đồ, nhìn hắn bỏ thêm thứ gì đó vào trà sữa, lập tức hỏi, “Anh làm gì vậy?”
“Thằng nhóc kia không phải không muốn ngủ, mà là không ngủ được.
Cho hắn uống chút thuốc ngủ mới được.”
Theo lý thuyết đây không phải chuyện tốt, phải ngăn Tư Đồ lại mới được.
Nhưng đứng cạnh Tư Đồ là Lâm Diêu, cũng là một người không hề bình thường.
Hắn giật lấy bình thuốc, định đổ hết vào ly trà sữa, “Nhiều nước như này mà cho có nửa viên, sao mà có tác dụng.”
“Không được, cho nhiều quá trong trà sữa sẽ có mùi.”
“Anh bị đụng đầu à? Cho thêm miếng sữa là được chứ gì.”
“Ngu ngốc, anh không biết thuốc tan ra sẽ mất bớt tác dụng sao?”
“Nhiêu đây cũng nhiều quá, bỏ bớt hai viên đi.”
“Chân tay vụng về, anh có phiền không? Đi ra ngoài giùm đi.”
Tư Đồ cười thầm, ôm chặt hông của hắn, “Em cũng cho anh mấy viên thuốc đi.”
“Cút, chưa uống đã giống bi3n thái rồi, uống xong sẽ thành cái gì?”
Cảm giác mình được khích lệ, trước khi đi Tư Đồ dùng sức hôn lên má Lâm Diêu một cái, nhận lấy ánh mắt oán trách của đối phương.
Còn đối với Hoắc Lượng không biết gì, chỉ ngồi yên ở phòng khách, giống như một khúc gỗ.
Lâm Diêu đi tới, rất tự nhiên đưa cho Hoắc Lượng ly trà sữa, bảo là muốn cả ba tiếp tục thảo luận.
Đề nghị này khiến đầu óc Hoắc Lượng tỉnh táo, một hơi uống xong ly trà sữa nóng, quẹt miệng, “Tôi vẫn không hiểu, lá thư đã đến tay các anh, những người này sao còn muốn giết tôi? Đây xem là trả thù sao? Vậy phải đi tìm người đưa lá thư sao lại đi tìm tôi? Thậm chí ngay cả gia đình tôi cũng không tha?”
Tư Đồ châm điếu thuốc lá, thoải mái ngồi trên thảm trước mặt Hoắc Lượng, cởi vớ, dựa lưng vào chân Lâm Diêu.
Chờ hắn tìm được vị trí thoải mái rồi mới lên tiếng, “Đây là thủ đoạn của hiệp hội.
Người đưa lá thư cho cậu, bọn họ tạm thời không đụng vào được, đối phương là nhân vật lớn trong xã hội đen ở quốc tế.
Mà cậu đã đọc lá thư này, chẳng khác nào nắm giữ bí mật của hiệp hội, bọn họ nhất định sẽ truy sát cậu.
Kể cả người nhà của cậu cũng không buông tha là để đề phòng vạn nhất, bọn họ sợ cậu nói ra bí mật này với người khác.
Cho nên, những người tiếp xúc với cậu gần đây sợ rằng sẽ bị liên lụy.”
Nghe đến đó, Hoắc Lượng thấy mí mắt mình nặng trĩu, hắn lắc lắc đầu, nói tiếp, “Kì lạ.
Sau khi tôi nhận bức thư vẫn luôn ở cùng Đông Bình.
Về nhà cũng là hôm giao thừa, nếu bọn họ muốn giết người diệt khẩu, người thứ nhất chắc hẳn phải là tôi và Đông Bình, tại sao phải chờ tôi về nhà mới ra tay?”
Tư Đồ biết Hoắc Lượng thông minh, nhưng hắn có thể nghĩ tới chuyện này vẫn khiến Tư Đồ có hơi giật mình.
Về nghi vấn này, Tư Đồ cũng nghĩ rất lâu nhưng vẫn lắc đầu.
Thấy Tư Đồ không thể trả lời câu hỏi này, Hoắc Lượng càng thêm tức giận, nhưng hắn vẫn không mất đi sự bình tĩnh.
Xoay xoay cái cổ cứng đờ, nói tiếp, “Tôi nghĩ thế nào cũng thấy trình tự này sai, bọn họ, rốt cuộc muốn, muốn làm… cái gì?”
Tư Đồ thở phào, cuối cùng Hoắc Lượng cũng ngủ, nếu không hắn không biết phải trả lời tiếp như thế nào.
Đứng lên ôm Hoắc Lượng vào phòng ngủ cho khách, Lâm Diêu đi theo đóng màn cửa lại, hy vọng Hoắc Lượng có giấc ngủ sâu.
Nhìn người kia ngủ mê man, hai tay Lâm Diêu không biết đã nắm thành quyền từ khi nào.
Tư Đồ dịu dàng kéo lấy hắn ôm vào lòng, “Anh biết trong lòng em rất tức giận, nhưng bây giờ chúng ta không thể giữ sự bình tĩnh, đối với Hoắc Lượng càng đau buồn hơn.”
“Đám người khốn nạn đó… Em gái của Diệp Từ, vợ của Ngụy Bằng, sinh viên tên Lạc Lâm còn có ba mẹ của Hoắc Lượng, những người này đều vô tội.
Đám người khốn nạn đó muốn cái gì? Sao có thể ra tay độc ác, mất nhân tính với nhiều người như vậy? Tính người đâu?”
“Tham lam, d*c vọng, rất nhiều thứ có thể làm mất nhân tính.” Nói tới đây, Tư Đồ hừ một tiếng bật cười, “Chỉ là Đồng Chấn Thiên lần trước quyết đấu với chúng ta còn có một chút nhân tính, mà phu nhân của hắn thì e là không có dù chỉ một nửa.”
Lâm Diêu nhịn lại sự phẫn nộ và không cam lòng, có lẽ gương mặt bình tĩnh của Hoắc Lượng cho hắn một chút an ủi, có lẽ hắn đã quen kiểm soát tính tình của mình.
Lâm Diêu hít thở sâu vài lần, nắm chặt tay Tư Đồ, “Lúc này, chúng ta tuyệt đối không thể thua.”
“Trùng hợp, anh cũng nghĩ vậy.”
Hôn nhẹ lên trán Lâm Diêu, Tư Đồ nhìn Hoắc Lượng, đột nhiên nói, “Lúc nãy câu hỏi của Hoắc Lượng, em thấy thế nào?”
“Có nhiều chỗ khả nghi lắm, nhưng vẫn chưa đủ làm manh mối.”
“Có một điều chúng ta còn chưa nghĩ tới, chính là ba mẹ của Hoắc Lượng.”
Lâm Diêu sửng sốt, nhìn Tư Đồ hỏi, “Ba mẹ của hắn? Anh có ý gì?”
“Đầu tiên, người có thể tiếp xúc với chúng ta rất nhiều, tại sao Hàn Cương lại chọn Hoắc Lượng? Điều thứ hai, Hoắc Lượng phân tích rất đúng, nếu như hiệp hội muốn diệt khẩu, người thứ nhất nên chọn là hắn và Đông Bình, tại sao không làm vậy, ngược lại chờ Hoắc Lượng về nhà mới dùng cách giết người phách lối này?”
Lâm Diêu nâng mắt lên, “Ý của anh là ba mẹ của Hoắc Lượng có liên quan tới hiệp hội?”
“Chỉ là trực giác, giống như em nói, chưa thể làm manh mối.”
Trực giác của Tư Đồ khiến Lâm Diêu không thể quên được, tiêu chuẩn người yêu của mình vẫn rất rõ ràng.
Trực giác của người này, mười lần thì hết tám là chính xác, vậy thì lần này thì sao? Hắn nhận thấy ba mẹ của Hoắc Lượng có liên quan tới hiệp hội, mà Hoắc Lượng tránh thoát hai lần truy sát, ở mặt này có ý nghĩa gì không?
Lúc Lâm Diêu trầm tư, trên gương mặt Tư Đồ nở nụ cười xấu xa.
Hết chương 7.
------oOo------
Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2)