Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2)
Chương 179: Chương 179
Trận chiến cuối cùng
Mới vừa gọi điện với Tư Đồ, Lâm Diêu nghĩ thế nào cũng không đúng, lái xe của Liêu Giang Vũ tới thẳng nhà Triệu Thụy.
“Tư Đồ nhận điện thoại xong liền đi, cũng được nửa tiếng rồi.” Triệu Húc Phàm uể oải nói với Lâm Diêu là Tư Đồ đã đi, vốn đang định hỏi Lâm Diêu chuyện mẹ mình mất tích, nhưng trông đối phương có vẻ gấp gáp, gọi điện xong đã xoay người đi mất.
Chắc chắn xảy ra chuyện! Tư Đồ tắt máy, điểm sáng trên đồng hồ cũng không có tín hiệu, nếu không xảy ra chuyện hắn chắc chắn sẽ không làm vậy! Lâm Diêu vội vàng tìm hướng đi của Tư Đồ, cũng liên lạc với Diệp Từ và Liêu Giang Vũ, hai người cũng nói không liên lạc với Tư Đồ, đồng thời phát giác bão tố sắp tới từ giọng nói của Lâm Diêu.
Đường Sóc đề nghị triệu tập lại họp, nhưng Lâm Diêu đột nhiên bình tĩnh lại, hắn nói, “Không, chúng ta không thể tự làm loạn trận cước.
Tư Đồ đi, hắn có ý của mình, anh nghĩ hắn nhất định đã phát hiện được cái gì từ vụ mất tích của Tưởng Hân Bình mới đi.
Vậy thì chúng ta gặp thương lượng một chút, nếu có ai hỏi tới Tư Đồ, cứ nói hắn ra ngoài tra án.”
Vì vậy dưới sự quyết định của Lâm Diêu, một tiếng sau bọn họ hội họp ở nhà.
Đầu tiên, Lâm Diêu lấy mấy vấn đề đã hiểu ra giải thích một lần, cuối cùng nói tới chân tướng phía sau vụ tai nạn.
Diệp Từ nói, “Đây là điều kiện tiên quyết để Tư Đồ đi không nói một lời.
Chúng ta phân tích thử, mặc dù Lâm Diêu đã giải được chân tướng của vụ tai nạn, nhưng hung thủ thật sự chúng ta vẫn chưa hoàn toàn khẳng định.
Có lẽ Tư Đồ phát hiện hung thủ từ vụ Tưởng Hân Bình mất tích, nhưng vì không muốn bứt dây động rừng mà một mình rời đi.
Chuyện chúng ta phải làm bây giờ không phải là vội vàng đi tìm hắn, mà là tiếp tục làm công việc dang dở.
Để tất cả trông như không có gì khác biệt.”
“Tôi cũng có ý này.” Lâm Diêu nói, “Chờ bên Tư Đồ nắm chặc rồi, tự nhiên sẽ liên lạc với chúng ta.”
Ngồi bên cửa sổ, Liêu Giang Vũ không muốn tốn tế bào não để suy nghĩ về vụ án, chỉ hỏi Lâm Diêu, “Cậu không lo hắn gặp bác sĩ à?”
“Không đâu.” Đường Sóc tiếp lời, “Em với Đại Binh ca vẫn luôn giám sát chỗ ẩn thân của bác sĩ, mọi cử động của hắn đều nằm trong tầm mắt của tụi em.”
Đây mới là điều khiến người ta lo lắng.
Lâm Diêu nghĩ trong đầu, bản lĩnh của bác sĩ là không thể coi thường, hắn sẽ không phát hiện mình bị giám sát sao? Nếu như bị phát giác, hắn nhất định sẽ có phản ứng, vậy hắn làm gì? Và hắn làm vào thời điểm nào? Những tình huống này đều không nắm giữ.
Có lẽ Tư Đồ cũng nghĩ tới vấn đề này, cho nên mới khóa mọi phương thức liên lạc.
Suy nghĩ tới đây, điện thoại của Lâm Diêu rung lên, nhìn màn hình thấy không phải số Tư Đồ, trong lúc vô tình không khỏi có chút thất vọng, Liêu Giang Vũ nhìn thấy mà bật cười.
Lâm Diêu à Lâm Diêu, có trấn an cỡ nào thì vẫn là lo cho quỷ già háo sắc đó.
Người gọi là Hoắc Lượng, hắn nói, “Tôi lập tức lên đường, tối nay sẽ tới chỗ các anh.”
“Sao lại đột nhiên tới đây?”
“Tư Đồ bảo tôi tới.
Một tiếng trước mới gọi cho tôi, bảo tôi lập tức lên đường.”
Vừa nghe là Tư Đồ, Lâm Diêu bặm môi truy hỏi, “Hắn còn nói gì nữa không?”
“Không có gì.
À, hắn bảo tôi dẫn theo một người.”
“Ai?”
Hoắc Lượng ấp úng không chịu nói, chỉ nói Lâm Diêu gặp là sẽ biết ai, ngay sau đó cúp điện thoại.
Lâm Diêu càng nghĩ càng hồ đồ, Tư Đồ giở trò quỷ gì vậy?
“Không được, tôi phải ra ngoài một chuyến.” Lâm Diêu ngồi không yên, cầm chìa khóa lên đứng dậy muốn đi.
Đường Sóc phía sau định đi theo, Diệp Từ kéo hắn lại, nói nhỏ, “Em đừng lo, Lâm Diêu là người biết chừng mực.”
Sau khi rời khỏi nhà, Lâm Diêu lại đi một chuyến tới nhà Triệu Thụy, vừa vặn ngăn Triệu Húc Phàm mới ra khỏi nhà.
Dù sao cũng không có ý định nói chuyện, dứt khoát đứng ở cửa hỏi, “Cậu và Tư Đồ đã nói chuyện gì với nhau?”
“Không có gì đặc biệt.” Triệu Húc Phàm nói, “Đầu tiên là chuyện mẹ tôi mất tích, sau đó hỏi tôi về thời gian chính xác.”
Vấn đề thời gian cũng không có gì lạ, đối với một người mất tích mà nói đây là tất cả những chuyện cần hỏi.
Cho nên mấu chốt chắc hẳn không phải ở đây.
Lâm Diêu lại hỏi, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó? Sau đó chính là… A, hắn hỏi tôi, hôm ba tôi xảy ra chuyện mẹ tôi có ra ngoài không, với sáng hôm trước có ra ngoài hay không, còn có gần đây tôi có gặp người nhà lớn tuổi nào mà tôi chưa gặp tới thăm hay không.”
“Cậu nói với Tư Đồ hết rồi?”
Triệu Húc Phàm gật đầu, nói tiếp, “Hôm ba tôi xảy ra chuyện tôi vẫn luôn ở nhà, ước chừng cỡ 22:00 còn gọi cho tôi, dặn tôi đừng đi quậy phá.
Tôi có nhìn số điện thoại, là số bàn.
Còn hôm trước thì tôi cũng không biết bà đi lúc nào.”
“Chờ chút.” Lâm Diêu cắt ngang, “Cậu nói là hôm đó mẹ cậu thật sự có ra ngoài, nhưng cậu không biết thời gian chính xác?”
“Đúng vậy.
Tối tôi ngủ trễ, gần mười giờ sáng mới dậy.
Tôi thấy trong bếp có bánh mè, bánh này thì chỉ có một tiệm trong thành phố bán thôi, nên tôi biết là bà ấy đã ra ngoài.”
Nói như vậy, vào hôm hồ sơ gốc của Tư Đồ Văn Đào bị mất, sáng sớm Tưởng Hân Bình có ra ngoài.
Nhưng mà…
“Còn câu cuối cùng?”
Triệu Húc Phàm lắc đầu, nói từ khi ba hắn qua đời, có rất nhiều bạn cũ của ông tới viếng thăm.
Phần lớn đều lớn tuổi, hắn cũng chưa từng gặp qua, cho nên rất khó tìm được manh mối từ vấn đề này.
Lúc rời khỏi nhà Triệu Húc Phàm, Lâm Diêu chạy vòng vòng thành phố không có mục đích.
Đi một hồi thì tới trước cửa đồn công an, vừa lúc gặp Trịnh Hảo.
Thằng nhóc này tám phần mười vẫn còn mang bóng ma về hôm giải phẫu kia, nhìn thấy Lâm Diêu liền nhảy một cái, núp ra sau đồng nghiệp, gương mặt trắng bệch, “Ờ ờ, Lâm, Lâm cảnh quan.”
Nếu không vì còn vướng bận về chồng mình, thấy Trịnh Hảo thế này hắn chắc chắn sẽ bật cười.
Nhưng bây giờ hắn không có tâm trạng, chỉ tùy tiện gật đầu một cái.
Đang định đi về phía trước thì nghe Trịnh Hảo nói, “À ờ, có chuyện gì tôi đã nói hết với Tư Đồ rồi, anh, anh còn chuyện gì nữa?”
Lâm Diêu sửng sốt một chút, dừng bước hỏi hắn, “Tư Đồ mới tới tìm cậu?”
Trịnh Hảo gật đầu.
“Đi với tôi.” Lâm Diêu không cho giải thích kéo Trịnh Hảo đi, tới ngõ rẽ mới hỏi Trịnh Hảo, “Hắn tìm cậu hỏi cái gì?”
“Cũng không có gì đặc biệt.
Hỏi tôi, mấy hôm trước khi Triệu Thụy xảy ra tai nạn, tôi đi trực đêm có gặp người lạ nào tới bắt chuyện không.”
“Có không?”
“Đương nhiên là có.” Trịnh Hảo khổ não, “Tôi là cảnh sát, tối đi tuần tra gặp học sinh không về nhà cũng phải nói mấy câu chứ.”
Nghe đến đây Lâm Diêu cầm mấy tấm hình ra hỏi, “Mấy người này cậu có ấn tượng không?”
Trịnh Hảo không hiểu, họ Lâm này sao lại hỏi chung một chuyện với Tư Đồ, cũng cho hắn xem hình.
Nhưng mà không có ấn tượng là không có ấn tượng, xem hình cũng vô ích.
Thả Trịnh Hảo đi, Lâm Diêu phát giác Tư Đồ đang phân tích vụ án lại từ đầu.
Vậy thì kế tiếp, hắn nhất định sẽ tới đó!
Vội vàng chạy tới nhà Lương Vinh, Lâm Diêu còn chưa mở miệng đã biết Tư Đồ đi rồi.
Mà hai cha con Lương gia đang cãi nhau vì Tư Đồ.
Vợ của Lương Vinh có chút áy náy để Lâm Diêu vào nhà, cũng bảo hai cha con bớt cãi lại.
Thấy Lâm Diêu tới, Lương Vinh cũng nén giận xuống, mời Lâm Diêu ngồi.
Lương Hồng Huệ tức giận giậm chân, Lương Vinh cũng nổi nóng lên, chỉ vào cô nói, “Mày lo mà chia tay với thằng khốn đó đi! Để tao biết tụi bây còn quen, tao chặt tay chân mày!”
“Lão Lương, ông bớt nói một câu đi!” Vợ ông tới kéo ông ngồi xuống.
Lâm Diêu cũng tự biết mình tới không phải lúc, nhưng vừa rồi nghe nội dung cãi nhau có nhắc tới Tư Đồ, muốn đi cũng không thể đi.
Vì vậy hỏi, “Chú Lương, sao lại tức giận vậy?”
“Thanh niên bây giờ chẳng hiểu nổi!” Lương Vinh vẫn chưa hết giận, “Quen một thằng nhóc mà chẳng tra lai lịch người ta đã yêu đương, chú nói nó không được quen.
Thôi, không nhắc tới chuyện này nữa.”
“Vừa rồi con nghe hai người nhắc tới Tư Đồ, có phải hắn vừa tới đây không?”
Lương Vinh không cảm thấy cái này có gì bất thường, vẻ mặt không có gì thay đổi, trả lời, “Đúng vậy, tới hỏi chú hôm hồ sơ của Văn Đào bị mất, trên đường đi có gặp người quen nào không.
Chuyện này chú vẫn đang nhớ lại, hôm đó chú lấy xe của sở đi làm, trên đường đi cũng không gặp ai.
Vào phòng làm việc thì gọi mấy cú điện thoại bàn chuyện công tác.” Nói tới đây, Lương Vinh hơi chau mày, do dự một chút mới nói, “Gia đình bạn trai của Tiểu Huệ không tốt, anh của thằng đó là lão đại băng nhóm.
Nó vẫn luôn gạt chú, nói hai đứa chỉ là bạn bè bình thường.
Vừa rồi khi Thiên Dạ tới, nó nhân dịp chú không để ý, lén nói với Thiên Dạ nó nhờ thằng bạn trai đó giúp đỡ, vì trong xã hội đen cũng toàn là cao thủ trộm cắp, bị chú nghe thấy.”
Thì ra là vậy.
Cô muốn giúp ai ngờ bị phát hiện.
Thật ra chuyện này cũng không nói là tốt hay xấu, chẳng qua với Lương Vinh là một người cha, ông chỉ bất mãn với con gái mình giao du với người bạn trai có bối cảnh không rõ ràng thôi.
Với Tư Đồ mà nói, cũng không có ảnh hưởng gì cũng không có lợi ích.
Chẳng qua, tại sao Tư Đồ lại hỏi Lương Vinh một câu như vậy?
Hắn chỉ ở lại nhà Lương Vinh chừng mười mấy phút, sau khi rời đi, Lâm Diêu cũng không chạy theo bước chân của Tư Đồ nữa, về nhà ngủ bù, chuẩn bị tối nay đón Hoắc Lượng.
Ngủ một giấc tới mười giờ tối, lúc đứng dậy ra khỏi phòng ngủ, thấy Đường Sóc đang bận rộn trong bếp.
Diệp Từ và mọi người đang ngồi trong phòng khách uống trà xem TV, Liêu Giang Vũ không có ở đây, cửa phòng cũng khóa, có vẻ đã đi lâu rồi.
“Lâm ca, có thể ăn liền đây, anh đi rửa mặt đi!”
Nghe Tiểu Đường hét từ trong bếp ra, Lâm Diêu đi tới đối diện Diệp Từ, hỏi hắn, “Tâm trạng Tiểu Đường có vẻ không tệ?”
Diệp Từ khẽ mỉm cười, giơ tay trái mình lên, Oa! Một chiếc nhẫn vàng kiểu cổ xưa rất chói mắt.
Lâm Diêu nhịn không được mỉm cười, “Cầu hôn rồi?”
Hiếm thấy có lúc Diệp Từ đỏ mặt, gật đầu coi như thừa nhận.
Người trong bếp đi ra ngồi xuống bên cạnh Diệp Từ, gương mặt sáng lạn nở nụ cười hạnh phúc, “Chiếc nhẫn này nằm trong rương bảo bối của Đại Binh ca, là bảo vật vô giá đó!”
Nhìn Đường Sóc đeo rất đẹp! Lâm Diêu cười, hỏi hai người, “Cùng làm lễ không?”
Đường Sóc lắc đầu, “Em với Đại Binh ca thương lượng rồi, không muốn ra nước ngoài làm giấy, dù sao em cũng không quan tâm tới giấy hôn thú này nọ.
Hai tụi em ở nhà làm cái lễ nhỏ là được rồi.”
Bọn họ ngược lại rất thực tế, Lâm Diêu cũng không hỏi mời ai, chỉ hỏi có mời bạn bè không.
Ý của Diệp Từ thì chỉ muốn mời mấy người bọn họ thôi, Tiểu Đường thì lại có chút khó xử, “Buổi chiều em với anh hai có nói chuyện, ông nội đó lại mau mồm nói với mẹ rồi.
Mẹ em muốn mới mấy người biết chuyện của tụi em tới dự, tránh cho sau này bị bới móc.”
“Cái này cũng đúng.
Em cũng suy nghĩ đi, mấy người trong tổ cũng phải mời, Đàm tử, tổ trưởng, Điền Dã, Hồ Miêu, Thương Liên, mời bọn họ rồi thì không thể không mời Vương Vĩnh Bân, rồi chị Diễm Bình bên tổ trọng án, rồi còn mấy người chúng ta, thêm bên ba của em nữa, hai người ít nhất cũng phải mời mười bàn.”
Hai người đồng thời cau mày, Tiểu Đường dựa vào vai Diệp Từ, nói, “Đại Binh ca, hai chúng ta đi du lịch kết hôn đi.”
Đang nói chuyện, Diệp Từ đột nhiên trở nên nghiêm túc, xoay đầu nhìn cửa đóng chặt, quát lên, “Sao không vào?”
Có người tới sao? Lâm Diêu kinh ngạc xoay đầu nhìn, thấy cửa mở ra, Liêu Giang Vũ trông có vẻ trầm tư bước vào, tự hỏi, “Tui có nên thương lượng chuyện này với Tử Hi không nhỉ?”
“Anh vẫn nên chờ chút nữa đi.” Lâm Diêu cười nói, “Chờ Tử Hi tốt nghiệp kiếm việc ổn định đã, giờ nó còn nhỏ quá.”
Liêu Giang Vũ cũng không buồn, mặc dù bị Tư Đồ cổ động, còn gặp thêm một cặp cũng chuẩn bị kết hôn, nhưng hắn cũng không cuống lắm, hắn chỉ lo Tử Hi thấy người ta kết hôn, trong lòng không biết có thấy tủi thân hay không thôi.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, vẫn là chờ thêm một thời gian rồi nói.
Khoảng thời gian vui vẻ qua đi, ba người ăn đơn giản rồi ngồi vào bàn kế hoạch tiếp theo.
Vấn đề là bây giờ Tư Đồ xuất quỷ nhập thần không biết đang ở đâu, người này rốt cuộc muốn làm gì vẫn là một ẩn số.
“Tôi biết ý của hắn, không cần phải gấp, không lâu nữa hắn sẽ liên lạc.” Lâm Diêu thật sự không lo lắng, lúc này hắn bình tĩnh hơn ai khác.
Trò chuyện một hồi đã tới nửa đêm, ngoài cửa có tiếng gõ, Lâm Diêu lên tinh thần, “Lượng tử tới.” Dứt lời hắn đứng dậy ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra, chỉ thấy Hoắc Lượng đứng trước cửa mặt buồn ngủ, ánh mắt của Lâm Diêu đặt lên người đứng phía sau, vô cùng kinh ngạc thốt lên, “Sao cậu cũng tới đây?”
Hết chương 12.
------oOo------
Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2)