Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2)
Chương 150: Chương 150
Vụ án thứ 4: Châm phong tương đối.
Lúc rời khỏi nhà, tinh thần của Lâm Diêu coi như cũng rất tốt.
Nhớ lại khoảnh khắc màu hồng trong phòng tắm cũng không phải rất kịch liệt.
Tư Đồ cũng biết chừng mực, ăn cả buổi tối rồi cũng không muốn làm phiền tiểu tổ tông thêm.
Cho nên chỉ nếm chút ngọt rồi thôi.
Bọn họ chạy thẳng tới công ty bảo hiểm, nói rõ ý định đến đây với nhân viên phụ trách.
Đối phương nói Lỗ Thần cũng có mua một bảo hiểm tương tự, hai người cũng không kinh ngạc, hỏi người thụ hưởng là ai.
Kì lạ là, người thụ hưởng không phải Vương Tú.
Người được nhận tiền bảo hiểm của Lỗ Thần là mẹ của hắn, người thứ hai là vợ của hắn.
Tư Đồ đặc biệt chú ý tới ngày mua bảo hiểm, chỉ vào cho Lâm Diêu xem, “Hình như là mua cùng một ngày với Vương Tú.”
Vụ án này, Lâm Diêu xem như nửa chừng mới xuất quân.
Tất cả manh mối cũng không nắm rõ như Tư Đồ, cẩn thận nhờ nhân viên phụ trách tìm người bán bảo hiểm này tới cùng với hợp đồng bảo hiểm của Vương Tú.
Không lâu sau, một cô gái chừng 30 tuổi cầm hợp đồng bảo hiểm của Vương Tú xuất hiện.
Căn cứ theo lời cô nói, là Lỗ Thần chủ động gọi tới muốn mua bảo hiểm, cô đã đề cử mấy loại bảo hiểm với hắn, chưa tới hai ngày đã dẫn Vương Tú tới.
Bởi vì Vương Tú là nhân vật của công chúng, cho nên cô có ấn tượng khắc sâu.
Theo trí nhớ của cô, Vương Tú hình như chỉ đi cùng Lỗ Thần, nhưng về quá trình chi tiết, Vương Tú đột nhiên cũng muốn mua bảo hiểm.
Chỉ là nội dung có hơi khác Lỗ Thần.
Khi ký hợp đồng, Vương Tú nửa đùa nửa thật nói để người thụ hưởng là Lỗ Thần.
Nhân viên bán bảo hiểm nghĩ hai người này chắc chắn có mờ ám, bởi vì Lỗ Thần trông khá là xấu hổ.
Sau đó Vương Tú ngầm sỉ nhục Lỗ Thần nói hắn không có thành ý, cầm bút lên ghi tên Lỗ Thần ở chỗ người thụ hưởng.
Lúc này Lỗ Thần mới ghi tên Vương Tú vào hợp đồng của mình.
Nghe đến đó Lâm Diêu không nhịn được hỏi, “Nhưng trên bảo hiểm của Lỗ Thần không có tên của Vương Tú ở chỗ người thụ hưởng.”
Nhân viên bảo hiểm gật đầu, “Sau một tuần ký hợp đồng, Lỗ tiên sinh tới tìm tôi, thay tên người thụ hưởng.” Nói xong cô có chút băn khoăn nhìn Lâm Diêu, “Hai người là cảnh sát thật?”
Tư Đồ rất bình tĩnh, hắn vốn cũng không phải cảnh sát.
Mà Lâm Diêu nhiều lần bị hiểu lầm, hắn còn bình tĩnh hơn Tư Đồ.
Thật ra cũng không trách được bọn họ, gương mặt này, vóc dáng này, khí chất này, trông thế nào cũng không có duyên với nghề cảnh sát.
Nhân viên bán bảo hiểm tuy lớn hơn hai người vài tuổi, nhưng con gái phản ứng đầu tiên khi thấy trai đẹp thì vẫn tương đối giống nhau.
Cô đỏ mặt nhìn Lâm Diêu, rồi nhìn Tư Đồ, nghĩ trong lòng, vẫn là chàng trai có nụ cười hơi xấu xa một chút thú vị hơn.
Tư Đồ nhắm vào nhược điểm của con gái, mỉm cười, “Buổi trưa cô có thời gian rảnh không? Tôi muốn mời cô ăn cơm.”
Một bàn chân vô tình — đạp lên chân Tư Đồ còn dùng sức nghiền mấy cái.
Nụ cười của người nào đó có chút gượng, vẫn không biết hối cãi, “Chúng ta có thể vừa ăn vừa nói chuyện.”
Một bàn tay kiên quyết — Nhéo một cái thật mạnh lên đùi Tư Đồ.
Nụ cười của người nào đó trông hơi méo, trong lòng hô to, “Chị ơi, đừng giả ngu nữa, mau đồng ý đi!”
Gương mặt của nhân viên bán bảo hiểm hồng hồng, có chút ngại, “Cái, cái này sợ là không tiện.”
Lúc này, Lâm Diêu mỉm cười để lộ lúm đồng tiền, hắn chân thành nói, “Chúng tôi không muốn chiếm dụng thời gian làm việc của cô.”
Vì vậy đối phương gật đầu.
“Con mẹ nó, anh còn dám cười như vậy với người khác, tôi bóp ch3t anh!” Quay lại xe, Tư Đồ bóp cổ Tư Đồ!
Tư Đồ oai oái kêu lên, giả vờ khổ, “Anh là muốn đào nhiều manh mối hơn thôi mà.
Cục cưng ngoan, bóp nữa là chết đó.”
“Đi chết đi! Suốt ngày đi trêu hoa ghẹo nguyệt, anh thật sự xem mình là thanh niên độc thân?”
Hihi haha ôm đối phương vào lòng, vuốt lông, “Em nhìn em đi, giả vờ ghen mà còn ra sức như vậy.
Anh đối với ai cũng đều là giả dối, ai muốn thương nhớ thì cứ việc nhớ thương, người anh thương chỉ có mình em thôi.”
“Xớ! Không biến tên bi3n thái chết tiệt nào nhớ thương tôi kéo tới tay.”
Mò từ đầu vai xuống cầm lấy bàn tay, đưa lên môi hôn một cái, “Chiếc nhẫn này rất đẹp.
Em mua lúc nào vậy? Anh nghĩ mấy ngày rồi vẫn không ra.”
Nhắc tới chiếc nhẫn trên tay, cơn ghen không mấy chân thật của Lâm Diêu liền tan thành mây khói.
Trên mặt mang ý cười, “Thật ra tôi mua lâu rồi.”
“Lúc nào?”
“Là sau vụ án của Hàn Cương.
Tôi nghĩ, tôi xem anh còn quan trọng hơn cả vụ án, cho nên khi về thấy đẹp là mua.”
Nâng mặt đối phương bằng hai tay, dịu dàng hôn lên.
Trong lòng nghĩ đối phương ít khi nào thẳng thắn như vậy.
Hắn biết sự bất hảo trong xương mình rất khó trừ tận gốc, nhưng từ khi xác định quan hệ với Lâm Diêu, bất giác xem Lâm Diêu còn quan trọng hơn cả vụ án.
Lâm Diêu đúng là — Một sinh vật thần kỳ.
Trưa hôm đó, hai người chờ ở nhà hàng đã hẹn với cô nhân viên bán bảo hiểm.
Có lẽ hai người họ đối với người khác sẽ có chút săn sóc và quan tâm, khi cô đến còn mang theo hai bản hợp đồng của Vương Tú và Lỗ Thần.
Cô nói, “Cái này vốn là phải bảo mật, nhưng hai người là cảnh sát, còn tốt nữa, nên tôi tìm cách lấy tư liệu ra.
Thật ra, vào hôm Lỗ tiên sinh tới sửa hợp đồng có xảy ra hai chuyện.
Chuyện thứ nhất là của Lỗ tiên sinh, xảy ra với một người tên là Lưu Nghị.”
“Lưu Nghị?” Lâm Diêu có chút kinh ngạc hỏi.
Tư Đồ lập tức lấy ảnh của Lưu Nghị ra, hỏi, “Là người này?”
“Cũng giống.” Cô không chắc chắn lắm, “Qua lâu rồi, tôi cũng không đảm bảo là người này.
Hôm đó khi Lỗ Thần sửa hợp đồng còn đưa cho Lưu Nghị xem.
Tôi thấy bọn họ hơi lạ, nhưng cũng không hỏi nhiều.”
“Còn chuyện thứ hai?” Lâm Diêu hỏi.
“Tôi tiễn bọn họ ra cửa, đứng nhìn hai người đi xa.
Tôi vừa định quay vào trong, phía sau có một người đàn ông, hm…” Cô có vẻ không biết hình dung như thế nào, sửa lại chút từ ngữ, mới nói, “Ban đầu tôi tưởng là gọi điện thoại.
Nghe hắn nói cái gì mà ‘Mục tiêu điều tra đã rời khỏi công ty bảo hiểm, thời gian là 2:12 chiều ngày 8 tháng này.
Người đàn ông đi cùng mục tiêu đang đợi điều tra, tiếp tục theo dõi’, lúc tôi quay đầu lại thì thấy hắn đang nói vào bút ghi âm.”
Mắt Tư Đồ sáng lên, hỏi, “Cô không nghe nhầm chứ?”
“Chắc chắn là không.” Cô tương đối khẳng định, “Bởi vì nghe giống như lời thoại của nhân viên đặc công trong phim, cho nên tôi rất để ý.
Chỉ là tôi không nhìn rõ dáng dấp của người đó, thấy cao cỡ 175cm, hơi béo, đội mũ lưỡi trai màu xanh nhạt.”
Khi nói chuyện, Tư Đồ chủ yếu nhận công việc hỏi, Lâm Diêu phối hợp gắp thức ăn rót rượu, vô cùng ăn ý.
Nói một hồi, manh mối quan trọng lần lượt xuất hiện, mắt Tư Đồ sáng lóa, khiến cô bán bảo hiểm vừa mơ hồ vừa lo lắng, không biết người này có khả năng biến hình hay không.
Nhưng Tư Đồ cũng không để ý tới, hắn căn cứ theo manh mối Lỗ Thần sửa tên người thụ hưởng mà suy luận, thử hỏi, “Lúc Lỗ Thần sửa tên người thụ hưởng, Vương Tú có xuất hiện không?”
“Có tới.” Cô ăn một miếng súp bào ngư hải sâm, vội vàng nói, “Khoảng một tháng sau, cô ta đột nhiên tới tìm tôi.
Còn đưa cho tôi mười ngàn để lén xem hợp đồng bảo hiểm của Lỗ Thần.”
“Cô vậy là nhận hối lộ nha.” Tư Đồ trêu ghẹo.
Cô bán bảo hiểm cũng không thấy xấu hổ, cầm khăn giấy lau miệng, “Tiền đó tôi không nhận.
Nói thật nếu là hai ngàn thì không chừng tôi sẽ lấy, nhưng mười ngàn thì hơi nhiều, tôi cũng không muốn gặp phiền phức.
Sau đó cô ta nói chỉ muốn biết hợp đồng có thay đổi gì hay không, tôi chỉ nói với cổ là tên người thụ hưởng đã bị đổi, còn lại không nói gì thêm.”
“Nói chính xác là, Vương Tú chỉ biết Lỗ Thần đổi tên người thụ hưởng, nhưng không biết là ai?”
Cô bán bảo hiểm gật đầu, tiếp tục ăn súp bào ngư hải sâm.
Tối hôm đó Cát Đông Minh nhận được điện thoại của vợ, nói với hắn Lâm Diêu dẫn theo một cậu rất đẹp trai tới thăm bệnh, tổ trưởng đại nhân không ngờ Lâm Diêu và Tư Đồ tới bệnh viện, trong lúc kinh ngạc và cảm động thì bị câu của vợ: “Hai người họ đeo nhẫn cưới đó anh, chừng nào làm lễ cưới? Em muốn đi em muốn đi!” đánh vào tâm sức tiều tụy.
Hắn nghĩ, vậy thì đôi oan gia đó phải tới viện bảo tàng làm mấy ngày, thì mới thỏa mãn cái tính tò mò của bà vợ mình.
Vốn định tìm hai người nói tiếng cám ơn, nhưng Tư Đồ thì tắt điện thoại, Lâm Diêu thì không cho hắn thời gian nói chuyện ngoài lề.
Hắn nhận ra bọn họ đang bận rộn, hỏi vài câu thì làm Lâm Diêu mất kiên nhẫn, “Anh còn ngại mình chưa đủ bận? Có kết quả tôi gọi cho anh, cúp đây.”
Ngồi trong xe Cát Đông Minh tức giận gầm một tiếng, “Con bà nó, rốt cuộc ai mới là tổ trưởng?”
Đàm Ninh lái xe cười tủm tỉm, “Tiểu Lâm bị gả đi mà, anh cũng phải quen từ lâu mới đúng chứ?”
“Xớ!” Cát Đông Minh tặc lưỡi, “Rồi chừng nào mới gả được cậu?”
Người nào đó đỏ mặt, nói Cát Đông Minh ở mặt nào đó rất giống Tư Đồ.
Cúp điện thoại của Cát Đông Minh, Lâm Diêu kéo lực chú ý vào màn hình máy tính của Liêu Giang Vũ.
Tử Hi ở bên cạnh khéo léo để ba ly trà xuống, yên lặng rời khỏi thư phòng.
Liêu Giang Vũ đem toàn bộ danh sách thám tử tư có hình dáng và độ tuổi tương tự như miêu tả ra, từng bước tuyển chọn.
Mãi cho đến khi hoa mắt chóng mặt, mới chọn được hai người.
Một người tên là Ngụy Đại Hải, năm nay 30 tuổi, cao 178cm, khá béo.
Một thám tử tư chuyên điều tra những vụ ngoại tình hoặc mất thú cưng; Người thứ hai là Vương Lương, năm nay 30 tuổi, cao 176cm, khá mập, tự mở phòng thám tử tư nhận các loại vụ án, chỉ là thu nhập có hơi thấp.
Muốn xác định ai mới là người mà cô nhân viên bán bảo hiểm nói thật sự không dễ dàng.
Cùng là thám tử, Tư Đồ rất hiểu tâm lý của đồng nghiệp, về cố chủ và những vụ ủy thác, bọn họ nói năng rất thận trọng.
Còn chi bằng đi tìm một chút chứng cứ, đem tới cửa nói thẳng vấn đề.
Cho nên hắn nhờ Liêu Giang Vũ điều tra thu nhập năm trước của hai người này.
Nhìn xem ai vào tháng X có nhận một vụ được trả hậu hĩnh.
Liêu Giang Vũ làm việc rất nhanh, chưa tới năm phút đã điều tra ra tình hình kinh tế của hai người.
Chỉ vào tư liệu của Vương Lương nói, “Người này vào tháng X năm ngoái được chuyển vào một trăm ngàn, thời gian khá gần với lúc Lỗ Thần sửa hợp đồng.
Chắc là hắn.”
“Tra thêm một chút, Vương Lương này có bối cảnh xã hội như thế nào.” Tư Đồ nói.
Lâm Diêu không muốn nhìn máy vi tính thêm nữa, đứng lên nói, “Tôi đi nói chuyện với Tử Hi, hai người điều tra đi.”
Lâm Diêu chân trước vừa đi, Liêu Giang Vũ liền nắm cổ tay Tư Đồ giơ lên, hỏi, “Hai người chơi trò gì?”
Nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, Tư Đồ cười vô lại, “Giang Vũ, Tiểu Diêu cầu hôn tôi.”
“Đù má! Quỷ già háo sắc, cậu cũng quá tốt số rồi! Để tôi xem thử, để tôi xem, ui cha, viền bằng bạch kim, kiểu dáng không tệ.”
Tư Đồ giật giật ngón tay khoe khoang, ở dưới mắt Liêu Giang Vũ thật sự rất ngứa đòn! Nhưng mà chuyện này làm Liêu Giang Vũ cảm thấy có chút cảm khái, hắn xoay đầu tiếp tục làm việc, hỏi, “Cậu từng nói sau này nếu kết hôn sẽ không làm thám tử nữa, bây giờ nghĩ thế nào?”
Chẳng lâu sau Tư Đồ lóe lên suy nghĩ, hắn lười biếng rút điếu thuốc ra hút, thuận miệng nói, “Chờ cậu ấy không làm cảnh sát nữa thì tôi mới về hưu được.
Chuyện này do cậu ấy làm chủ, tôi không có quyền phát ngôn.”
Liêu Giang Vũ thở dài, “Hai ngày nay Tử Hi vì chuyện của Tập Đông Bình và Hoắc Lượng cãi nhau mà buồn, em ấy không hiểu tại sao Tập Đông Bình muốn chia tay Hoắc Lượng.
Tử Hi, đứa bé này mang tâm sự quá nhiều, cứ suy nghĩ mãi, còn sợ có ngày tôi sẽ đi mất.”
Lạnh lùng cười một tiếng, Tư Đồ thật ra có thể hiểu được suy nghĩ và lựa chọn của Tập Đông Bình.
Một người sống một cuộc sống bình an nhạt nhẽo, rồi Hoắc Lượng đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời khiến hắn không muốn sống cuộc sống như ngày xưa nữa.
Hoắc Lượng muốn theo Tả Khôn tới Pháp rèn luyện, ít nhất cũng phải mất 3-4 năm, trong những năm đó còn phải tự học những kỹ năng và bản lĩnh, làm gì có thời gian yêu đương.
Một người tiền đồ sáng lạn như Tập Đông Bình có thể chờ không? Đổi thành Tử Hi sẽ không thành vấn đề, có 30 hay 40 năm hắn vẫn có thể chờ Liêu Giang Vũ.
Nhưng Tập Đông Bình thì không như thế, Tập gia vốn đã không muốn bọn họ yêu nhau, lần này Hoắc Lượng đi…
Nghĩ tới đây, hắn nhận ra đã lâu rồi không liên lạc với Hoắc Lượng, lấy điện thoại định gọi cho thằng em, chợt nghe Liêu Giang Vũ nói, “Đù, thằng nhóc Vương Lương này đắc tội với xã hội đen, ba tháng trước đã bỏ trốn rồi.”
Cái gì? Tư Đồ nhìn thẳng vào màn hình, chỉ thấy có một email vừa được gửi tới, bên trong ghi rõ ràng mọi việc.
Hết chương 17.
------oOo------
Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2)